Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Chương 11: Anh ở đây

Đồng Hoa

21/03/2016

Đừng cho rằng bạn có thể dẫn dắt được hướng đi của tình yêu, bởi vì khi nhận ra mình đủ tư cách để yêu, nó sẽ dẫn dắt bạn đi theo hướng đi của nó.

Dù sao tôi vẫn còn trẻ, bệnh tình nhanh đến, cũng nhanh đi. Hai ngày sau, tình trạng cảm mạo toàn bộ biến mất, cơ thể của tôi hoàn toàn bình phục.

Chỉ là trong hai ngày đó, tôi càng nghĩ, càng giống như trước, không có cách nào trả lời được câu hỏi của Ngô Cứ Lam.

Buổi tối, tôi tắm rửa xong, đang sấy tóc, chợt nghe Ngô Cứ Lam bảo: “Tiểu La, tối nay Giang Dịch Thịnh có buổi trực đêm, chúng ta đến bệnh viện thăm cậu ta đi.”

Đi thăm Giang Dịch Thịnh? Đến bệnh viện sao? Trong lòng tôi đột nhiên giật mình, suy nghĩ, sau đó lớn tiếng nói: “Được! Em xuống ngay!”

Tôi nhanh chóng cởi áo ngủ, thay bộ quần áo đi ra ngoài, chải tóc kỹ càng, liền chạy xuống lầu.

Đi đến đầu khu phố cổ, chúng tôi gọi một chiếc taxi, hơn hai mươi phút sau, đã tới bệnh.

Đây là lần đầu tiên tôi đến gặp Giang Dịch Thịnh lúc hắn trực đêm, chúng tôi hỏi vài người y tá, mới tìm được Giang Dịch Thịnh ở bên ngoài phòng bệnh.

Hắn kinh ngạc hỏi: “Sao hai người lại đến đây? Có ai không được khỏe sao?”

Tôi nói: “Sức khỏe tốt lắm, chỉ là tới đây thăm anh một chút, tán gẫu vài câu.”

Giang Dịch Thịnh ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch khóe miệng, dường như có điều gì đó suy nghĩ, liếc mắt nhìn tôi và Ngô Cứ Lam, hỏi: “Em hết bệnh cảm rồi sao?”

“Hết rồi!”

Giang Dịch Thịnh nói: “Khỏi bệnh rất nhanh! Đi thôi, đến phòng làm việc của anh ngồi một chút đi.”

Chúng tôi đi dọc theo hành lang thật dài, hai bên đều là phòng bệnh.

Bởi vì thời gian còn sớm, người bệnh đều chưa nghỉ ngơi, phần lớn phòng bệnh đều đang mở cửa. Tầm mắt lơ đãng liếc qua, đều có thể nhìn thấy hàng trăm tư vị của nhân tình thế thái: ông chồng già nâng đỡ bà vợ liệt nửa người, không thể trở mình xoay sở; lão bà lấy ra bình nước tiểu ở dưới giường, chuẩn bị hầu hạ lão ông không thể cử động đi vệ sinh; có người bệnh gầy trơ xương, ánh mặt tĩnh mịch, cô đơn một mình nằm ở trên giường; có người trên đầu quấn đầy băng gạc, trên cánh tay cắm ống truyền dịch, cùng người nhà vừa nói vừa cười; có anh em nhà nọ vì tiền thuốc men mà bực nội cãi nhau; có cặp vợ chồng cùng chia nhau ăn một quả táo, tình ý dạt dào…

Chỉ là một nơi nhỏ bé, mà lại bày ra đầy đủ các loại tư vị của nhân sinh —— sinh lão bệnh tử, oán hận , yêu thương ly biệt, mong muốn không thành, uất ức bất lực, khiến cho ai nhìn thấy đều cảm giác có áp lực lớn. Tôi ý thức được liền kết thúc ánh mắt của mình, cố gắng nhìn thẳng về phía trước, không nhìn vào phòng bệnh nữa.

Đến cuối hành lang, không còn phòng bệnh, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.

Giang Dịch Thịnh nói: “Phòng làm việc của tôi ở trên lầu, hai tầng nữa, chúng ta đi thang bộ lên luôn, chờ thang máy lâu lắm.”

Tôi và Ngô Cứ Lam không nghĩ gì, đi theo phía sau Giang Dịch Thịnh, bắt đầu đi lên cầu thang.

Chúng tôi đi được một nửa, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo màu xám, quần tây màu đen, đang đứng ở một góc cầu thang, đầu trán dán lên tường, đang lặng lẽ khóc.

Nhận ra được, anh ta đang cố gắng kềm chế phải khóc, toàn bộ thân thể co lại, hai bàn tay nắm chặt rũ xuống, nhưng đau khổ và tuyệt vọng quá mức chịu đựng, khiến cho anh ta lâu lâu lại phát ra tiếng nức nở.

Đây là bệnh viện, hơn nữa lại là khu bệnh đặc biệt nghiêm trọng, ai cũng có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra, chúng tôi đi hết sức nhẹ nhàng, hy vọng có thể không gây ra tiếng động quấy rầy anh ta. Nhưng cầu thang lớn như vậy, anh ta hiển nhiên đã nhận ra có người đến, lập tức lấy tay lau đi nước mắt.

Khi tôi thoáng đi ngang qua người anh ta, nhịn không được không cẩn thận nhìn anh ta một cái, mới phát hiện là người quen biết. Tôi lập tức dừng bước, thất thanh kêu lên: “Lâm Hãn!”

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, liền cố gắng gượng cười một cái, “Thẩm La, chào em!”

Tôi lờ mờ đoán được tại sao anh ta lại đứng khóc ở đây, tâm trạng của tôi trong phút chốc trở nên nặng nề, tôi nói với Giang Dịch Thịnh và Ngô Cứ Lam: “Các anh lên trước đi, em với bạn nói chuyện một chút.”

Chờ Ngô Cứ Lam và Giang Dịch Thịnh đi khỏi, tôi mới hỏi Lâm Hãn: “Anh có thời gian không, chúng ta ngồi ở đây nói chuyện một lát nhé?”

Lâm Hãn tựa hồ đã quá mỏi mệt không thể chịu nỗi, không nói một lời ngồi xuống bậc thang. Tôi cũng lần lượt ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Lâm Hãn năm nay 30 tuổi, làm việc ở cục thuế, nghe nói là cấp cán bộ trẻ tuổi nhất, tương lai đầy hứa hẹn. Tôi và anh ta quen biết nhau ở bệnh viện, bởi vì chúng tôi đều có cùng cảnh ngộ ——người thân bị bệnh ung thư. Người thân của tôi là ông nội, còn anh ta là vợ, cả hai người đều bị ung thư dạ dày.

Vợ của anh ta phát hiện bệnh sớm hơn ông nội của tôi, tuổi còn trẻ, chưa đến 30, lại làm phẫu thuật kịp thời, nên cơ hội bình phục rất lớn. Tôi gặp lại bọn họ là sau khi vợ của anh ta tiến hành phẫu thuật và đang trị liệu bình phục, tôi đã từng hỏi qua anh ta cách chăm sóc người bị ung thư dạ dày, anh ta cho tôi rất nhiều trợ giúp và cổ vũ, chúng tôi nhanh chóng từ hai người xa lạ trở thành thân quen.

Gần nhất tôi nhìn thấy anh ta, là sáu tháng trước, cũng ở bệnh viện. Tôi giúp ông nội đi lấy thuốc, gặp phải anh ta. Anh ta vui sướng nói cho tôi biết, anh ta đưa vợ đi kiểm tra, xác nhận phẫu thuật đã thành công, hẳn là sẽ hoàn toàn bình phục.

Thật không ngờ, chỉ sau sáu tháng, anh ta đã từ đám mây hy vọng rớt xuống vực sâu của tuyệt vọng.

To do dự, muốn hỏi cụ thể một chút tình trạng hiện tại, nhưng thật sự không biết nên mở miệng thế nào.

Lâm Hãn chủ động hỏi: “Sao em đến bệnh viện vậy?”

Tôi nói: “Người bác sỹ vừa rồi là bạn của em, em đến thăm anh ấy.”

Lâm Hãn nói: “Không phải đến khám bệnh là tốt rồi! Anh nghe nói ông của em đã qua đời, vốn tính toán đi thăm em, nhưng Tiểu Vân đi tái khám thì phát hiện tế bào ung thư đã di căn, nên anh không có thời gian liên hệ với em.”

Tôi nhận ra anh ta chưa muốn đi thẳng vào đề tài này, nhưng có lẽ vì quá mức áp lực cùng đau buồn, nên mới đồng ý cùng tôi, một người đã từng có cùng loại cảm xúc, nói chuyện một chút. Tôi hỏi: “Chị Tiểu Vân bây giờ thế nào?”

Lân Hãn khó khăn nói: “Bác sỹ nói…chỉ còn hai ba ngày.”

Tôi phản ứng trong chớp mắt, mới hiểu được ý của anh ta, vợ của anh ta hai ba ngày nữa có thể sẽ chết !?

Tôi không thể tin, thì thào hỏi: “Sao có thể như vậy?”

Lâm Hãn cúi thấp đầu, nghẹn ngào nói: “Anh cũng luôn nghĩ tại sao có thể như vậy. Bác sỹ đã nói phải cho người nhà biết để chuẩn bị tốt tâm lý, anh không biết nên nói cho ba mẹ cô ấy như thế nào nữa… Anh không hiểu tại sao, cô ấy còn trẻ như vậy… Lúc ở hôn lễ, cô ấy đã nói khát vọng hạnh phúc nhất đó là cùng anh từ từ già đi, còn nói nhất định phải sinh hai đứa con trai. Nhưng cô ấy còn chưa kịp sinh đứa nào…”

Tôi không biết nên an ủi Lâm Hãn như thế nào, cái chết ở trước mắt, tất cả ngôn từ đều trở nên vô nghĩa bất lực, tôi chỉ có thể ngồi yên lặng bên cạnh anh ta.

Lâm Hãn cũng không phải là người yếu đuối, thậm chí có thể nói, anh ta so với tuyệt đại đa số đàn ông tôi quen biết đều rất kiên cường, nếu không đã không cùng vợ chiến đấu với căn bệnh hơn hai năm. Nhưng thời khắc này, sự kiên cường chẳng còn sót lại chút gì, anh ta giống như một đứa bé đau khổ tuyệt vọng khóc lóc thảm thương.

Nói chuyện với Lâm Hãn xong, tôi nhìn theo anh ta rời khỏi, nhưng không đi lên lầu tìm Giang Dịch Thịnh và Ngô Cứ Lam, mà dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống từng tầng một.

Vào thời khắc này, tôi không có dũng khí đi đối mặt với Ngô Cứ Lam, chỉ muốn lặng lẽ ở một mình trong chốc lát.

Buổi tối hôm nay, lúc Ngô Cứ Lam gọi tôi ra khỏi nhà, tôi chỉ biết hắn có mục đích khác, không phải chỉ đơn giản đến thăm Giang Dịch Thịnh như vậy. Tuy không rõ hắn rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng đối mặt.

Khi đi qua phòng bệnh, tôi cơ hồ hiểu được dụng ý của Ngô Cứ Lam, nhưng Ngô Cứ Lam khẳng định không ngờ rằng, chuyến đi đến bệnh viện lần này lại hiệu quả ngoài sức mong đợi, tôi đã gặp được Lâm Hãn.

Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng cảm thấy lựa chọn của hắn là chính xác?

Ra khỏi bệnh viện, tôi không ngồi xe taxi, mà đi dọc theo lối đi bộ, tâm trạng hỗn loạn chậm rãi mà đi.

Hình ảnh Lâm Hãn một người trốn ở góc cầu thang lặng lẽ khóc vẫn hiện rõ mồn một ở trong đầu tôi, muốn xua đi cũng không được.

Theo góc độ nào đó mà nói, tôi chỉ là người bình thường sống được vài thập niên, đối với Ngô Cứ Lam, tôi không phải là một người bị bệnh nan y hay sao? Tôi và hắn ở bên nhau, không phải giống như Lâm Hãn và vợ của anh ta ở bên nhau hay sao? Sau hạnh phúc ngắn ngủi, là nỗi khổ vụn vặt tra tấn, là biệt ly dai dẳng đớn đau.

Đối với vợ của Lâm Hãn mà nói, bất hạnh đã xảy ra, đương nhiên cô ấy cũng hy vọng có người ‘bất ly bất khí’ làm bạn chăm sóc mình cả đời, nhưng còn Lâm Hãn thì sao? Nếu như không có bắt đầu ngày hôm qua, có phải sẽ không có đau khổ ngày hôm nay hay không?

Đêm hôm đó, nghe được Ngô Cứ Lam chất vấn tôi “Tình yêu của em chính là đã biết rõ cuối cùng đau khổ, mà còn muốn ích kỷ bắt đầu?” Tôi chỉ cảm thấy mình đã xem nhẹ việc đứng trên lập trường của hắn để lo lắng vấn đề này.

Bây giờ tôi mới chân chính ý thức được, đây không chỉ là vấn đề về lập trường, mà còn trong thời gian tới, đối với hắn mà nói, tôi đã là một người có bệnh nan y.

Tôi muốn hắn yêu tôi, chính là muốn hắn thừa nhận đau khổ sau khi yêu tôi, tôi muốn yêu càng nhiều, thì một ngày kia, hắn sẽ phải thừa nhận đau khổ ngày càng nhiều.

Đây có phải là thứ tình yêu tôi thật sự muốn hay không ?

Không phải! Đây khẳng định không phải là tình yêu tôi tưởng tượng!

Tôi đi bộ một tiếng đồng hồ, trở lại khu phố cổ, vẫn như trước không biết rõ mình rốt cuộc nên làm cái gì.

Tôi đến cửa hàng tạp hóa ở đầu phố, mua một tá bia, mang theo, đi đến bờ biển có bãi đá ngầm.

Tôi ngồi trên phiến đá ngầm, vừa uống bia, vừa nhìn mặt biển tối đen như mực.

Trong phim truyền hình, có một đoạn tình huống vô cùng éo le lặp đi lặp lại: diễn viên nam và diễn viên nữ trải qua biết bao đau khổ rốt cuộc cũng ở bên nhau, nhưng đột nhiên trong lúc vui vẻ hạnh phúc, diễn viên nam hoặc diễn viên nữ phát hiện mình bị bệnh nan y. Sau đó, cho dù là diễn viên nam hay diễn viên nữ, đều im lặng giấu diếm bệnh tình của mình, ý muốn xua đuổi đối phương, hy vọng người đó đừng yêu mình nữa.

Mỗi lần nhìn thấy tình huống như vậy, tôi đều vừa ngáp vừa nói: “Có thể có chút đổi mới hay không vậy?” Hiện tại rốt cuộc tôi đã hiểu được, vì sao đoạn tình huống éo le như vậy cứ bị lạm dụng, bởi vì đây là lựa chọn hiển nhiên ở sâu kín nhất trong mỗi con người, biên kịch có muốn sửa cũ thành mới, cũng không thể vi phạm nhân tính.



Tôi vừa há miệng nốc bia, vừa lấy ngón trỏ lau đi giọt lệ ở khóe mắt, chẳng lẽ tôi cũng phải giống như nữ diễn viên trên phim truyền hình, nén đau khổ từ bỏ những thứ mình yêu thích hay sao?

Nhưng Ngô Cứ Lam không phải là nam diễn viên trong phim truyền hình, hắn không giống như tôi đuổi thế nào cũng không đi.

Ngay từ đầu, thái độ của hắn đã rất rõ ràng, hắn căn bản không muốn chấp nhận tôi!

Nếu không phải lo lắng tôi dọa chết, hắn sẽ không phản ứng với tôi như vậy!

Hắn tuyệt đối sẽ không cho tôi có cơ hội đi tìm cái chết, tôi phải biết rõ đều đó.

Trong tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm, tôi khui tiếp lon bia thứ sáu.

Theo lý trí, tôi rất hiểu bỏ đi uống bia như vậy là không tốt, nơi này cũng không phải là chỗ thích hợp để uống bia, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn uống. Quên đi, cùng lắm thì gọi điện thoại cho Giang Dịch Thịnh, bảo hắn đến khiêng tôi về nhà.

Tôi vừa uống bia, vừa miên man suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.

Tôi lấy điện thoại ra xem, là số của Ngô Cứ Lam, vốn không muốn nhận, lý lẽ gì cũng đã bế tắc, nhưng ý niệm trong đầu vừa thay đổi, chung quy cũng bởi vì sợ hắn lo lắng, nên vẫn nhận điện thoại.

“A lô?”

Ngô Cứ Lam hỏi: “Em đang ở đâu?”

Tôi giả bộ nói chuyện vui vẻ phấn chấn, “Em và bạn bè ra ngoài uống bia nói chuyện phiếm. Ngại quá, quên báo cho anh và Giang Dịch Thịnh một tiếng.”

“Bạn bè gì?”

“Trong bệnh viện ngẫu nhiên gặp được một bạn học cũ, vốn định tùy tiện tán gẫu vài câu, nhưng bạn học lại gọi bạn học nữa, vậy là có thêm vài người đến. Anh về nhà trước đi, không cần chờ em, em sẽ về trễ một chút.”

“Trễ quá không?”

Tôi gãi gãi đầu nói: “Mọi người đang nói chuyện say sưa lắm, một chút chắc không được đâu, em có đem theo chìa khóa, anh không cần lo chuyện của em, đi ngủ trước đi!”

Ngô Cứ Lam im lặng.

Tôi cảm thấy trò diễn này sắp lộ ra, chần chừ nữa sẽ hỏng bét, vội nói: “Bọn họ gọi em rồi, anh không có việc gì nữa thì em cúp máy đây.” Nói xong, tôi không đợi hắn trả lời, lập tức cúp điện thoại.

Tôi ngẩng đầu lên, một hơi nốc hết lon bia, lại mở ra một lon bia khác.

Uống cạn hai lon bia, tôi đột nhiên khó hiểu hét lên: “Ngô Cứ Lam, em yêu anh!”

“Thẩm La rất yêu Ngô Cứ Lam!”

“Ngô Cứ Lam, có một cô gái rất tốt yêu anh! Nếu anh không biết quý trọng, sớm hay muộn gì cũng sẽ hối hận…”

Tôi nhìn mặt biển tối đen, phát tiết la hét không chủ đích.

Ngô Cứ Lam, nếu anh là em, hay em là anh, em nhất định sẽ nói cho anh biết em yêu anh nhiều đến thế nào!

Từ nhỏ đến lớn, em rất muốn giống như những đứa trẻ khác có thể thương yêu ba mẹ của mình, nhưng ba mẹ của em đã không cho em cơ hội này. Em tích góp yêu thương từng tí từng tí một, rất khó để em có thể trao sự yêu thương đó cho bất kỳ người nào, cũng không dám trao đi cho bất kỳ kẻ nào, bởi vì đó là toàn bộ thương yêu mà em có được, nhưng em muốn trao trọn cho anh.

Em muốn dùng cả cuộc đời của mình yêu thương anh, lấy hết khả năng đối xử thật tốt với anh, đem tất cả những gì em có được đi chăm sóc anh, để anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này!

Nhưng anh đã không cho em cơ hội, trong lòng em tràn đầy yêu thương nóng bỏng, chỉ có thể ở trước mặt biển mênh mông tối đen mịt mù, vô vọng mà la hét. Trời có thể nghe, đất có thể nghe, biển có thể nghe, chỉ một mình anh là không thể nghe!

Tôi lại uống một hơi cạn hết một lon bia khác, hung hăng ném cái lon rỗng về phía biển.

Mắt ngấn lệ, tôi thề với chính mình: “Một lần cuối cùng! Nếu anh ấy đáp lại, chính là vận mệnh nói cho tôi biết đừng từ bỏ, nếu anh ấy không trả lời, chính là vận mệnh cho tôi biết nên từ bỏ!”

Tôi bỏ lon bia xuống, lắc lư thân người đứng dậy, hai tay chụm lại bên miệng, đối diện biển rộng, dùng hết sức lực lớn tiếng kêu lên: “Ngô —— Cứ —— Lam! Ngô —— Cứ —— Lam…”

Dưới bầu trời đầy sao, gió biển nhẹ nhàng thoảng qua, sóng biển dịu dàng vuốt ve đám đá ngầm. Tôi đứng trên phiến đá ngầm cao, giống như một kẻ điên, lấy hết sức lực kêu to, lần này đến lần khác, dường như đem toàn bộ sinh mạng đều hao mòn trong tiếng gào thét đó.

Tôi biết sẽ không có người đáp lại!

Tôi biết rất rõ kết quả của lời thề này, nhưng vẫn muốn ép buộc chính mình không từ bỏ!

Tôi hướng về biển rộng gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, gào thét đến khàn cả giọng, tự nói với bản thân đây chính là vận mệnh, tôi đã cố gắng hết sức rồi.

Từ nay về sau, tôi sẽ chôn sâu đoạn tình này, cũng làm cho hắn nhận thấy chúng tôi không hợp nhau.

Tôi sẽ nói cho hắn biết, tôi có thể từ bỏ, cũng có thể quên hắn, dù sao vũ trụ đang vĩnh hằng này rồi sẽ bị diệt vong. Ngay cả một ngôi sao cũng có thể biến mất, huống chi là một đoạn tình cảm? Xin hắn yên tâm rời khỏi đây, tình yêu của tôi đối với hắn sẽ theo thời gian biến mất! Đây là quy luật khách quan, vạn vật đều không thể làm trái!

Tôi tin rằng thời điểm tôi nói cho hắn biết nhất định sẽ rất chân thành, cho dù hắn nhìn sâu vào đôi mắt tôi, hắn cũng sẽ tin, bởi vì những điều tôi nói là sự thật, tuyệt đối không lừa gạt hắn.

Nhưng tôi sẽ không nói cho hắn biết, bởi vì đoạn tình này muốn biến mất phải cần có thời gian!

Tình cảm của tôi đối với hắn nhất định sẽ biến mất trên thế giới này, bởi vì, tôi cũng sẽ biến mất trên thế giới này!

“Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam! Ngô Cứ Lam…”

Gọi mấy trăm lần, mấy ngàn lần, cổ họng của tôi rốt cuộc cũng bị tắt nghẹn, không thể phát ra được tiếng nào nữa.

Trời biển mênh mông, vạn vật im lìm, không một chút âm thanh trả lời lại tiếng gọi của tôi.

Đây là kết quả cuối cùng mà vận mệnh nói cho tôi biết, cũng là kết quả tốt nhất!

Lòng tôi chết lặng, nước mắt tuông rơi đầy mặt, tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời ở trên cao.

Dày đặc vì sao, lấp lánh ánh sáng ngọc.

Qua lớp lệ mờ mịt trong mắt. Ngàn vạn ngôi sao phát ra hào quang lóng lánh, dường như rất gần, tựa hồ vươn tay ra có thể có được chúng.

Thật giống với Ngô Cứ Lam! Xuất hiện sáng chói như vậy, thành những ngôi sao sáng ngời chỉ dành riêng cho tôi, khiến cho vô vàn viên ngọc đều ảm đạm không sắc thái. Nhưng tôi chỉ có thể nhìn, vĩnh viễn không thể có!

Tôi bị những ngôi sao làm mê hoặc, vươn tay ra, muốn ôm toàn bộ bầu trời trên cao.

Đột nhiên, một ngôi sao băng xuất hiện, nhanh như chớp xẹt qua nửa bên kia bầu trời, rồi biến mất dưới mặt biển.

Tôi căn bản không kịp tự hỏi đó có phải là sao băng ước nguyện hay không, khi ánh mắt đuổi theo vệt sáng của nó, trong đầu chỉ có hiện lên một ý niệm duy nhất: Tôi muốn có Ngô Cứ Lam!

Sau khi ngôi sao băng biến mất, tôi nhịn không được phát ra tiếng khàn khàn nói một lần: “Ngô Cứ Lam!”

Không có ai trả lời.

Tôi rơi lệ tự mắng mình: “Thật là đồ ngốc!”

Biết rõ là gạt người, vậy mà vẫn làm theo! Nếu ước nguyện với sao băng có thể thành hiện thực, thì tất cả những người trên thế giới này không cần phải vất vả làm việc, mỗi ngày mỗi tối đều nhìn lên trời chờ sao băng xuất hiện để ước nguyện rồi!

Tôi nhìn những ngôi sao mà chảy nước mắt, một ý nghĩ trong đầu giống như sao băng xẹt qua, cơ thể tôi lập từc cứng đờ.

“Nếu bạn muốn hiểu rõ một người, đừng lắng nghe những gì người đó nói ra, mà hãy lắng nghe những gì người đó không nói ra.”

Tôi kinh ngạc đứng trong chốc lát, giống như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra.

Bản ghi chép lịch sử cuộc gọi, gần nhất là “Ngô Cứ Lam”, đã cách đây hai tiếng đồng hồ.

Tôi run rẩy chạm vào tên của hắn, bấm điện thoại.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, tuy rất nhỏ, nhưng đang là đêm tối tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng sóng biển rì rào, chỉ có nó, âm thanh nghe được càng rõ ràng trong trẻo.

Thì ra, không phải hắn không có trả lời, mà tôi đã không gọi hắn đúng cách.

Hắn ở đây, thì ra hắn vẫn ở đây!



Trong phút chốc, sợ hãi, vui mừng, may mắn, bi thương, chua xót… Các loại cảm xúc mãnh liệt kích động, làm cho đại não của tôi giống như nước sôi trào, từng làn khói bốc lên, khiến tôi cảm thấy mờ mịt, buồn vui khó phân biệt, vừa muốn cười to, vừa muốn khóc lớn.

Khi tiếng chuông tình tình tang tang kia chấm dứt, Ngô Cứ Lam xuất hiện. Dưới bầu trời đầy sao, hắn đứng trên vách núi cao, từ trên nhìn xuống.

Vừa rồi không biết hắn ở đó, tôi đã không ngừng gào thét với biển rộng, giống như hận không thể để toàn bộ thế giới đều nghe được tôi đang gọi hắn. Giờ phút này, hắn ở gần trước mắt, tôi không thể phát ra được tiếng nào, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn từ vách đá nhẹ nhàng đi xuống, bóng đêm không có… chút nào ảnh hưởng đến hắn, lớp đá ngầm lởm chởm không có… chút nào gây trở ngại cho hắn, giống như bước trên đất bằng, hắn đi đến trước mặt tôi.

Hắn tao nhã thẳng tắp, chân thành đứng ở trước mặt tôi. Mặt mày thâm trầm bình tĩnh, thật giống như căn bản hắn không bị tôi làm cho không có cách nào phải đi ra gặp tôi, mà chính là ung dung tự tại, đi đến nơi hẹn ước.

Kỳ thật, chúng tôi mới xa nhau có mấy tiếng đồng hồ, nhưng trong lòng lại giống như đã chết đi sống lại mấy lần. Nhìn hắn, tựa như cửu biệt phân ly trải qua bao gian khổ mới được gặp lại.

Niềm vui sướng mất đi mà có lại được, nỗi chua xót sống sót sau tai nạn, oán hận uất ức cùng hối tiếc, còn ngượng ngùng khi đối mặt với người yêu… Tôi mang hàng trăm cảm xúc ngổn ngang nhìn hắn, dường như có ngàn từ vạn ngữ muốn nói, nhưng rốt cuộc lại biến thành một câu chất vấn nhẹ nhàng: “Vì sao anh lại lén lút trốn ở đó?”

“Tôi đã đồng ý với Giang Dịch Thịnh, trước khi chưa điều tra rõ lai lịch của những người đó, sẽ không để cho em một mình chờ đợi.”

Tôi hiểu ra, hắn không phải sau đó mới tìm đến đây, mà ngay từ đầu đã không rời bỏ tôi. Tôi và Lâm Hãn nói chuyện ở cầu thang, hắn cũng không có rời đi, mà vẫn ở gần đó. Sau đó tôi rời khỏi bệnh viện không lời từ biệt, hắn cũng vẫn đi theo phía sau tôi.

Như vậy, cái gì hắn cũng đã nhìn thấy, điều gì cũng đã hiểu được.

Nghĩ đến hắn thấy được tôi cô đơn uống bia say khước, nói dối cùng bạn bè đánh chén tán gẫu, còn có khàn giọng gào thét đau khổ cùng đấu tranh… Tôi gọi hắn mấy trăm mấy ngàn tiếng, hắn ở bên cạnh biết rõ ràng, nhưng lại có thể không lên tiếng, tàn nhẫn nhìn tôi ép buộc chính mình đi đến nỗi tuyệt vọng…

Tôi vừa buồn vừa giận, nhịn không được giơ tay lên hung hăng đánh hắn.

Thời khắc này, tôi thật sự rất hận hắn, đánh không chút lưu tình, nghiến răng nghiến lợi, dốc hết toàn bộ sức lực mà đánh, quả thật rất giống như đánh kẻ thù truyền kiếp.

Hắn vẫn không nhúc nhích, không nói một lời, để mặc cho tôi đánh.

Tôi đánh, đánh mãi, chỉ cảm thấy uất ức chua xót không nói thành lời dâng lên trong lòng, nước mắt rơi lã chã, ôm hắn gào khóc thảm thiết.

Hắn rốt cuộc cũng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của tôi.

Tôi cất giọng khàn đặc, nức nở kêu: “Ngô…Cứ Lam…”

Lúc này, hắn không còn làm bộ không nghe thấy nữa, mà là từng chữ rõ ràng nói: “Anh ở đây.”

Tôi không thể tin, sửng sờ một chút, nghẹn ngào gọi thêm một lần nữa: “Ngô Cứ Lam!”

Hắn cực kỳ rõ ràng nói lại một lần: “Anh ở đây.”

Tôi dụi dụi mắt, giống như không biết hắn là ai nhìn hắn.

Ngô Cứ Lam ánh mắt trầm tĩnh nhìn tôi.

Tôi sụt sịt mũi, trừng mắt nhìn hắn, hung tợn nói: “Em sẽ không từ bỏ! Mặc kệ anh nghĩ gì, nghĩ em ích kỷ cũng được, da mặt dày cũng được, dù sao em cũng sẽ không từ bỏ! Cho dù có một ngày em chết đi, sẽ mang đến cho anh nhiều đau khổ, em cũng không từ bỏ! So với anh, sinh mạng của em ngắn ngủi, nhưng em sẽ dành hết toàn bộ sinh mạng này cho anh!”

Ngô Cứ Lam trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn tôi. Ánh mắt của hắn so với trước kia không quá giống nhau, trong cái thâm thúy tối đen lấp lánh màu chàm rạng rỡ, thật giống như hàng nhìn ngôi sao đều hòa tan ở trong mắt của hắn, so với bầu trời sao của biển càng thêm lấp lánh ánh sáng ngọc.

Tôi khẩn trương hỏi: “Anh, anh…Đang suy nghĩ cái gì?” Tôi rất sợ hắn lại trở mặt lãnh khốc vô tình, sợ hắn sẽ nói ra những lời đả thương đau lòng.

Hắn bình tĩnh hỏi: “Đây là lựa chọn của em?”

Tôi kiên định nói: “Đây chính là lựa chọn của em!”

Hắn bình tĩnh hỏi: “Cho dù sẽ mang đến cho em đau khổ?”

Tôi kiên định nói: “Cho dù sẽ mang đến cho em đau khổ!”

Hắn bình tĩnh hỏi: “Cho dù sẽ mang đến cho anh đau khổ?”

Tôi kiên định nói: “Cho dù sẽ mang đến cho anh đau khổ!”

Ngô Cứ Lam hơi mỉm cười, nói ra một chữ rõ ràng chắc nịch: “Được!”

Tôi không biết hắn nói “Được” là có ý gì, nhưng nụ cười của hắn làm cho tôi quên đi tất cả, chỉ cảm thấy đêm tối nặng nề trong một thoáng biến thành ban mai tươi sáng, tựa hồ có ánh nắng ấm áp từ từ chiếu xuống, bao bọc lấy tôi, mang đến cho tôi niềm vui ấm áp.

Ngô Cứ Lam nói: “Chúng ta về nhà thôi, ở đây thêm lát nữa, em sẽ bị cảm lạnh.”

Giọng nói của hắn thật dịu dàng, khiến tôi hoàn toàn đánh mất chức năng tự hỏi, chỉ biết thuận theo ý của hắn mà gật đầu.

Trên đường đi, hắn vẫn nắm tay của tôi, không có buông ra, đại não của tôi cũng trong trạng thái mơ hồ không kịp phản ứng.

Mơ mơ hồ hồ về đến nhà, khi hắn buông tay, bảo tôi lên lầu nghỉ ngơi, tôi mới kịp phản ứng, tôi còn chưa hỏi rõ rốt cuộc hắn có ý gì.

Tôi đứng ở đầu cầu thang, chần chừ không muốn lên lầu.

Ngô Cứ Lam hỏi: “Sao vậy?”

Tôi lấy hết dũng khí, lắp bắp nói: “Vừa rồi ở bờ biển, anh, anh nói ‘Được’… là có ý gì?”

Hắn xoay người đi vào thư phòng, cầm một quyển bút ký đi ra, đưa cho tôi.

Là ba bức tranh hắn đã vẽ, là thứ để lại ấn tượng sâu sắc! Tôi nhịn không được rùng mình, cắn chặt răng, kiên trì nhận lấy.

Ngô Cứ Lam nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu tôi, ôn hòa nói: “Đừng khẩn trương, lần này không phải…” Không phải là cái gì, hắn vẫn không nói câu sau.

Tôi “Vâng!” một tiếng đáp ứng, tâm trạng vẫn không khá lên được chút nào.

Tôi mang tâm trạng như tráng sĩ chịu chết, cầm quyển bút ký, vội vàng đi lên lầu.

Vừa đóng cửa phòng ngủ, tôi liền mở quyển bút ký ra. Lật qua ba bức tranh, ngay sau đó là một trang giấy bên trên tràn ngập những con chữ thanh tú phóng khoáng.

Sau khi đọc hai câu, tôi nhẹ nhàng thở ra, không phải là thứ tàn nhẫn gây tổn thương, mà là bài thơ “On Love” ( Khi yêu) của Kahlil Gibran:

Khi tình yêu vẫy gọi hãy đi theo nó, cho dù con đường có gian nan hiểm trở.

Khi tình yêu dang đôi cánh bảo vệ, hãy thuận theo nó, cho dù bên trong đôi cánh có cất giấu lưỡi dao sắc bén gây tổn thương.

Khi tình yêu cất lời, hãy tin tưởng nó, cho dù lời nói ấy dập tắt mộng đẹp, tựa như ngọn gió bấc thổi qua cánh đồng.

Khi yêu giống như đội vương niệm, cũng giống như đóng đinh trên thập tự giá.

Yêu có thể khiến bạn lớn lên, cũng có thể làm bạn thay đổi.

Yêu có thể là cành lá được nâng đỡ giúp mọc lên cao, được vuốt ve lay động dưới ánh mặt trời; nhưng cũng có thể là bộ rễ bị vùi dập cắm xuống đất, chìm sâu trong bùn lạnh tanh hôi.

Tất cả những đều này là do bạn được rèn luyện cọ sát với tình yêu, nó giúp bạn hiểu được những bí mật trong nội tâm sâu kín, hóa nhận thức của bạn thành một phần sinh mạng, hay toàn bộ sinh mạng.

Nhưng, nếu bạn sợ hãi, thầm nghĩ sẽ tìm kiếm một tình yêu bình lặng và sung sướng. Thì tốt nhất nên che dấu chính bản thân mình, tránh đi khổ luyện với tình yêu. Hãy tiến thẳng vào một thế giới không thể phân biệt rõ ràng, là nơi bạn có thể cười vui, nhưng không thể cười to thoải mái; là nơi bạn có thể khóc, nhưng không thể được khóc thật lòng.

Đừng cho rằng bạn có thể dẫn dắt được hướng đi của tình yêu, bởi vì khi nhận ra mình đủ tư cách để yêu, nó sẽ dẫn dắt bạn đi theo hướng đi của nó.

….

Sau khi tôi đọc xong vài lần, liền gắt gao ôm quyển bút ký, tựa vào cánh cửa phòng ngủ, mắt ngấn lệ, mỉm cười nhắm hai mắt lại.

Vừa rồi, Ngô Cứ Lam đi vào thư phòng, đã lập tức cầm quyển bút ký đi ra, hiển nhiên không thể nào viết nó trong tối nay. Tôi không đoán được hắn đã viết khi nào, có lẽ là đêm đó sau khi hắn chất vấn tôi đã viết, cũng có lẽ là trong hai ngày tôi tự hỏi đã viết.

Bất luận là cái gì đi nữa, thì đối với cuộc tình này, người lo lắng rối trí và đau khổ lựa chọn không chỉ có một mình tôi, hắn hỏi vần đề của tôi, cũng đã tự hỏi chính mình.

Cho dù quá trình có như thế nào đi nữa, thì kết quả là chúng tôi đã không hẹn mà cùng lựa chọn giống nhau, muốn yêu thì cứ việc yêu! Về phần đau khổ, chúng tôi cam tâm tình nguyện chấp nhận! Bởi vì đó chính là một phần của tình yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook