Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Chương 3: Thanh mai trúc mã đến

Đồng Hoa

21/03/2016

Cho dù quá trình có thế nào, cũng không quan trọng, quan trọng là… Chúng tôi đều đã trưởng thành rất tốt, như vậy đủ rồi!

Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại, tôi mơ mơ màng màng nhìn đến cái điện thoại, thì ra đã hơn 9 giờ sáng.

Tôi nhắm mắt lại, muốn ngủ thêm chốc lát, nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt của Ngô Cứ Lam, tôi giật mình, chống mạnh người dậy, dò xét nhìn ra cửa ― Chai bia úp ngược kia vẫn thẳng tắp đứng ở đó, giống như một vệ sỹ trung thành, đang báo cáo với chủ nhân rằng đêm qua tuyệt đối không có kẻ xấu nào có ý đồ xâm nhập.

Tôi quả nhiên là không nhìn lầm người! Niềm vui tựa như bọt khí, từ trong lòng trào ra, tôi nhịn không được nhếch môi mỉm cười. Vừa cười ngây ngô, tôi vừa nằm lại xuống giường.

Cảm giác vừa được ngủ suốt mười mấy giờ, mệt mỏi trong vài ngày nay đều tan biến, tâm trạng của tôi tốt lên rất nhiều.

Tôi duỗi người, híp mắt suy nghĩ, Ngô Cứ Lam đã thức dậy chưa? Không biết đêm qua hắn ngủ có được không…? Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe có âm thanh từ trong sân truyền đến, tôi ngồi bật dậy, nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn ngó xuống sân vườn…

Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang, trong vườn cây xanh đung đưa, hoa phất phơ rơi rụng, mấy cái vỏ chăn vỏ nệm màu sắc rực rỡ vắt trên cây sào trúc, nương theo gió biển cùng nhau phần phật tung bay. Ngô Cứ Lam áo trắng quần đen, đứng trong đám chăn nệm đang bay phấp phới, đem từng cái quần cái áo móc lên cây sào.

Có lẽ bầu trời quá mức xanh thẳm, ánh mặt trời quá mức chói chang, có lẽ cây quá xanh, hoa quá hồng, một cảnh tượng đơn giản bình thường ở nhà luôn nhìn thấy, thế nhưng lại khiến cho lòng tôi trong khoảnh khắc trở nên mềm mại ấm áp. Tôi mang nét cười ở trên mặt, vẫn im lặng đứng nhìn.

Đám chăn nệm theo gió tung bay, giống như sóng biển dập dềnh, lúc bay lên, lúc hạ xuống, bóng dáng của Ngô Cứ Lam cũng lúc ẩn lúc hiện. Hắn treo xong cái áo cuối cùng, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh nắng chiếu rọi vào người hắn lấp lánh, làm cho dáng người của hắn vừa rõ ràng vừa mờ nhạt, tôi nhẹ nhàng giơ cánh tay, cao giọng nói: “Chào buổi sáng!”

Ngô Cứ Lam mỉm cười, nói với tôi: “Chào buổi sáng.”

“Anh ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

Tôi vừa vấn lại mái tóc, vừa nói: “Chờ một chút, tôi lập tức xuống ngay.”

Tôi vọt vào nhà vệ sinh, rửa mặt thật nhanh, sau đó vọt vào nhà bếp, bắt đầu làm bữa sáng. Giờ này không có thời gian nấu cháo nghêu, tôi tính toán luộc hai bát mì, xào một đĩa cà chua trứng, làm thành món mì trộn cà chua trứng!

Lúc tôi đang nấu bữa sáng, Ngô Cứ Lam vẫn đứng ở cửa nhà bếp nhìn tôi, tôi nghĩ sáng sớm người ta đã đi giặt sạch quần áo rồi, đừng bắt người ta phụ thêm việc nữa.

Ngô Cứ Lam hỏi: “Bây giờ nấu ăn đều dùng loại bếp này sao?”

Tôi vừa nhìn vào xoong mì, đề phòng nước sôi trào, vừa quay sang bếp bên cạnh xào cà chua, nói: “Chúng tôi dùng là loại khí gaz hóa lỏng, trên đất liền thì dùng khí thiên nhiên.”

Sau khi nấu xong, hai người chúng tôi lấy mỗi người một bát mì, ngồi dưới mái hiên nhà bếp ăn sáng.

Tôi lén nhìn Ngô Cứ Lam, hắn không có phản ứng gì, ăn ngấu nghiến, đúng là không kén ăn như trước, cho dù là cà chua hay trứng gà, đều ăn sạch.

Tôi nhịn một lúc lâu không nhịn được nữa, liền hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Ngô Cứ Lam thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì.

Thật ra, tôi đã có thói quen bị hắn chê món ăn tôi nấu, sáng nay vội vàng chạy đi làm điểm tâm, cũng không trông mong gì hắn sẽ vừa lòng. Tôi nói vài câu giống như tự giải thích cho mình: “Tài nấu ăn của tôi không thể đem so sánh với đầu bếp của khách sạn cao cấp, nhưng từ nhỏ tôi đã làm việc nhà, nên nấu ăn cũng không đến nỗi nào, ngay cả người khó tính thích soi mói như dì Dương cũng nói tôi nấu ăn không tồi, chắc anh không quen với khẩu vị của chúng tôi.”

Ngô Cứ Lam cúi đầu, chuyên tâm ăn mì, không nói tiếng nào.

Tôi buồn rầu phát hiện Ngô Cứ Lam là một người có “Đức tính tốt”, hắn không dối trá, cho dù mọi người đều cho rằng nói dối không ảnh hưởng đến ai, dùng để “bôi trơn” các mối quan hệ giao tiếp, hắn cũng tuyệt đối không chịu nói. Với một kẻ “cương trực liêm minh” như vậy, tôi bực bội lải nhải vài câu, sau đó chỉ có thể quên đi.

Ăn uống xong, Ngô Cứ Lam tự giác thu dọn bát đĩa, chuẩn bị mang đi rửa, thật sự đã ra dáng thạo việc, không giống như ngày hôm qua vẫn cần tôi nói đi nói lại, tôi liền cảm thấy yên tâm.

Nhìn đến Ngô Cứ Lam vẫn còn đang rửa bát, tôi lại nhìn ra sân vườn, ngày hôm qua mua quần áo cho Ngô Cứ Lam, tối hôm qua hắn thay chăn nệm. Mấy cái áo nệm, vỏ chăn cũ ở phòng của ba và mẹ kế đều đã được giặt sạch sẽ, phơi phóng trên sào, trong sân tràn ngập quần áo cùng nệm chăn.

Xã hội bây giờ, có đi thông báo tuyển dụng đến năm lần mười lượt, chỉ sợ cũng không tìm ra người chăm chỉ như vậy. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình làm người tốt được báo đáp, thật sự đã có quyết định đúng, nhưng càng cảm thấy buồn bực, con người tốt như vậy, chăm chỉ siêng năng như vậy, tại sao lại lưu lạc đến quần áo rách bươm, ngất xỉu ở trước cửa nhà tôi?

Nhưng mà, những chuyện đã trải qua từ nhỏ đã khiến tôi hiểu được, mỗi người đều có bí mật riêng không muốn cho người khác biết, nếu hắn không nói, tôi cũng sẽ không hỏi, chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác phải làm.

Tôi lên tiếng chào Ngô Cứ Lam, liền đến thư phòng làm việc.

Khi đi ngang qua nhà vệ sinh ở bên cạnh cầu thang, tôi đột nhiên dừng bước, trong phòng vệ sinh rất sạch sẽ, một chút cũng không giống như đã qua sử dụng. Nguồn điện trên máy giặt quần áo không sáng đèn, tôi dốc ngược ống xả lên, hoàn toàn khô ráo, một giọt nước cũng không có.

Tôi mất bình tĩnh, chạy vài bước liền ra đến phòng khách, “Ngô Cứ Lam, sáng nay anh làm sao để giặt quần áo vậy?”

Ngô Cứ Lam đứng cách cửa sổ nhà bếp nhìn tôi, không hiểu rốt cuộc tôi đang muốn hỏi cái gì.

Tôi hỏi: “Anh có dùng máy giặt hay không?”

Ngô Cứ Lam nhẹ nhàng lắc đầu.

Tuy rằng thật sự đã đoán được, nhưng đợi đến khi chính hắn chứng thực, tôi vẫn cảm thấy thật khó tin. Tôi chỉ vào trong sân, lắp bắp hỏi: “Nhiều đồ như vậy, anh đều giặt bằng tay sao?”

“Giặt bằng tay không đúng sao?”

“Không phải không đúng. Nhưng mà, anh không bị đau tay à? Lần sau có giặt nhiều đồ thì dùng máy giặt đi, nhiều sức lực cũng không được lãng phí như vậy!”

Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi, nói: “Tay của tôi không đau, chút sức lực đó đối với tôi chẳng là gì.”

Tôi bị nghẹn họng nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ đơn giản mạnh miệng nói: “Mặc kệ là thế nào, lần sau anh có giặt chăn nệm thì dùng máy giặt đi, máy giặt của tôi không phải mua về để lãng phí.”

Ngô Cứ Lam im lặng một chút, liền nói: “Được.”

Tôi xoay người đi vào thư phòng, ngồi trước bàn máy tính, vừa chờ máy tính khởi động, vừa kinh sợ liếc nhìn đám chăn nệm ở trong sân, cảm thấy Ngô Cứ Lam chăm chỉ đến không thể hiểu nổi.

Hiện tại người giặt quần áo bằng tay có rất nhiều, nhưng người giặt chăn nệm bằng tay thì có rất ít.

Bất quá, không phải là không có, ví dụ như bà Lê hàng xóm kia, vì tiếc tiền điện và tiền nước, nên trong nhà không có mua máy giặt, đương nhiên, nhà của bà ấy là nhà duy nhất ở cái xóm này.

Nhà của Ngô Cứ Lam hẳn là rất nghèo, nghèo đến nỗi không có máy giặt, cho nên hắn mới có thói quen giặt chăn nệm bằng tay.

Máy tính khởi động xong, tôi cũng khởi động lại suy nghĩ, bắt đầu làm việc.

Sau khi trong đầu hình dung qua một lần, tôi đem từng việc ra chuẩn bị giải quyết. Chuyện thứ nhất, đương nhiên là đi xin giấy phép kinh doanh cùng các loại giấy tờ có liên quan đến việc mở nhà trọ tư nhân. Trước đây tôi đã có hỏi qua, việc này tuy có chút rườm rà, nhưng cũng không khó. Hiện tại cơ quan quản lý hải đảo đẩy mạnh phát triển văn hóa du lịch, thực hiện chiến dịch “Du lịch xanh”. Thủ tục cho công việc của “dân bản xứ” giống như tôi đây chỉ là vấn đề về thời gian, thứ làm tôi lo lắng nhất chính là sửa sang lại ngôi nhà cùng với việc kinh doanh tương lai.

Tuy rằng nhà đã cũ, bản thân ở rất thoải mái, nhưng chính mình ở so với khách hàng ở là hai khái niệm khác nhau, ít nhất mỗi phòng đều phải trang trí lại một chút, sắm sửa thêm TV, internet, màng cửa, chăn nệm, khăn tắm… đều phải mua mới.

Tôi làm việc ở Bắc Kinh ba năm rưỡi, kiệm ăn kiệm ở, tổng cộng tiết kiệm được 12 vạn. Sau khi nghỉ việc, chi dùng hơn 1 vạn, hiện tại ở ngân hàng còn khoảng hơn 10 vạn. Đây là toàn bộ tài sản của tôi, ngoại trừ căn nhà này, tôi phải lo nghĩ đến nhà trọ càng sớm càng tốt mới không bị hao hụt thêm tiền, tự mình giữ lại một ít sinh hoạt phí cùng với chi phí đưa nhà trọ vào hoạt động, trước mắt tiền để dùng trang trí nhà cửa không có nhiều, nhất định phải tính toán tỉ mỉ.

Tôi lên mạng tìm đọc kinh nghiệm trang trí nhà cửa của người khác, biết thêm được một chút, hạn chế đi đường vòng, tiết kiệm được nhiều tiền, nếu có khả năng giám sát thi công, còn có thể phòng ngừa bị lừa gạt.

Tôi vừa liên tục nhìn lên màn hình máy tính, vừa ghi chú, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra, chọc chọc vào cái màn hình, chọc mấy cái chưa đủ, còn gõ gõ thêm vài cái, giống như rất ngạc nhiên tại sao trên màn hình lại có nhiều hình ảnh sống động như vậy.

Đây là tình huống quái quỷ gì vậy?

Tôi ngây người một lúc lâu, mới nghiêng đầu sang hướng khác, liền không biết nói gì vì nhìn thấy Ngô Cứ Lam lẳng lặng đến phía sau lưng của tôi từ lúc nào.

Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi, đối diện với tôi, thong dong bình tĩnh, thậm chí có một loại lạnh nhạt “cao cao tại thượng”. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, khẳng định vừa rồi tôi trông thấy cái thứ chọc chọc màn hình máy tính kia, tuyệt đối không phải là thứ đang ở trước mắt.

Tôi nhịn không được, hỏi: “Anh vô dụng đến nỗi bị điện giật não à? Tiền trước kia anh kiếm được đều phải gửi về nhà hết sao?”

Tuy rằng máy tính ở xã hội hiện đại đã thật sự thông dụng, nhưng có rất nhiều nơi nghèo khó, đừng nói là máy tính, ngay cả TV cũng không có mà dùng. Theo như tôi suy đoán về hoàn cảnh gia đình của Ngô Cứ Lam, hắn không có máy tính cũng rất bình thường, nhưng mà, cho dù trong nhà không mua nổi máy tính, nhưng ít ra còn có một thứ gọi là “Internet”. Rất nhiều người làm công không mua được máy tính vẫn có thể chơi trò chơi trực tuyến, chat QQ, trừ phi hắn giống tôi, kiệm ăn kiệm ở để tiết kiệm tiền, hạn chế tất cả mọi chi phí vô bổ.

Trong nháy mắt, đầu óc của tôi được mở mang rất nhiều, ngay cả tình tiết “Cha mẹ của Ngô Cứ Lam bị bệnh nan y, hắn phải mang hết tiền lương gửi qua bưu điện về nhà” mà tôi cũng có thể nghĩ ra được.

Ngô Cứ Lam không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ khinh thường nhìn tôi, lạnh nhạt nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, không phải mua không được, mà không cần phải mua.” Nói xong, hắn xoay người cứ thế bỏ đi, dùng dáng vẻ thẳng thắn cho rằng: Đại gia đây không hiếm lạ gì thứ đó!

Tôi nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng có nhiều tư vị, vừa buồn cười, vừa khó chịu. Người đàn ông ngạo mạn đáng yêu này, cho dù lòng tự trọng có bị tổn thương, cũng không chịu nói dối mình đã dùng qua máy tính, chỉ biết đơn giản tỏ thái độ khinh thường lạnh nhạt để che giấu bản thân, khiến tôi nghĩ đến tôi của trước đây. Năm 6 tuổi đó, ba mẹ tôi vừa đánh nhau vừa cãi vã ầm ĩ, làm loạn đòi ly hôn, không ai quan tâm đến tôi, cho dù là cái quần nhỏ cũng chẳng ai phát hiện. Một người bạn thân thuở bé của mẹ để ý thấy tôi khổ sở ngượng ngùng, có lòng tốt mua cho tôi hai cái quần, nhưng kẻ nhạy cảm tôi đây đã không cảm thấy biết ơn, mà còn giống như chạm đến vết thương ở trong lòng, tôi sống chết cũng không chịu nhận hai cái quần đó, còn cường điệu nói rằng mẹ đã mua rất nhiều quần mới cho tôi, chẳng qua tôi không thích mặc đồ mới, chỉ thích mặc đồ cũ.

Tôi nhảy dựng lên, chạy vài bước, ngăn Ngô Cứ Lam lại, “Anh rửa bát xong chưa?”

“Rửa xong rồi.”

Tôi giúp Ngô Cứ Lam đi về hướng cái máy tính ở trên bàn, “Còn có việc cho anh làm, qua đây đi!”

Ngô Cứ Lam dò xét nhìn tôi, không hề nhúc nhích. Tôi giống như đang đẩy một ngọn núi lớn, cho dù dùng hết sức lực, cũng không có chút sứt mẻ.



Tôi tức giận, mắng: “Tôi là chủ, chẳng lẽ sai bảo anh không được, anh muốn sao đây?”

Ngô Cứ Lam đi theo tôi tới trước bàn máy tính.

Sau khi tôi ngồi xuống, liền kéo cái ghế, ý bảo Ngô Cứ Lam cũng ngồi, ra dáng làm việc nghiêm túc, “Tôi đang nghiên cứu làm sao để trang trí nhà trọ, anh cũng phải học một chút đi, đây là thứ giúp hai chúng ta về sau sống yên thân, muốn ăn được ngủ được thì phải chú tâm vào.”

Tôi mở internet ra xem, diễn tả qua một lần tính năng tra cứu, chỉ cần học được cách tra cứu, tất cả những cái khác từ từ cũng sẽ học được. Tôi cố ý thực hiện chậm rãi, Ngô Cứ Lam ngồi ở bên cạnh, không nói tiếng nào chăm chú nhìn.

Tôi đột nhiên nhớ ra, hắn không có dùng qua máy tính, rất có thể sẽ không biết cách đánh bàn phím, “Anh đọc giỏi hơn, hay viết giỏi hơn?”

Ngô Cứ Lam tự hỏi trong chớp mắt, mới nói: “Viết chữ.”

Tôi mở ra một giáo trình hướng dẫn phương pháp ngũ bút (3.1), diễn giải sơ qua một chút, sau đó nói với Ngô Cứ Lam: “Thứ này chỉ cần học thuộc chữ cái, luyện tập một thời gian ngắn, là có thể viết được.”

(3.1) Ngũ Bút Tự Hình: là phương pháp gõ chữ Hán theo kiểu ghép nét, được xem là nhanh nhất hiện nay, chuyên dành cho người đánh máy chữ Hán chuyên nghiệp.

Sách tự học máy tính của ông nội trước kia vẫn còn, tôi lấy nó ra từ trên giá sách, đặt xuống trước mặt Ngô Cứ Lam, bảo hắn xem qua sách mà tự học.

Ngô Cứ Lam cầm lấy quyển sách lẳng lặng lật xem, tôi đứng ở bên cạnh hắn, tầm mắt không chú ý liếc qua sân vườn, nhìn thấy đám chăn nệm đang tung bay theo gió, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: Ngô Cứ Lam không cần dùng máy giặt là do hắn không biết cách dùng?

Tôi bị ý nghĩ trong đầu này dọa sợ, lại cảm thấy được rất có thể xảy ra, hắn rốt cục là từ đâu tới đây vậy? Là một trại tập trung ở thâm sơn cùng cốc sao? Ngay cả điện khí cũng không thông dụng? Khó trách giọng của hắn lần đầu nói chuyện lại kỳ lạ như vậy…

Mặc dù có chút tò mò, nhưng tôi không định coi Ngô Cứ Lam là bạn trai, sẽ không quan tâm đến hắn lúc về già, càng không có hứng thú tìm hiểu xem nửa đời trước của hắn như thế nào, quan trọng là… phải giải quyết vấn đề trước mắt.

Đồ điện ở trong nhà còn có máy điều hòa, lò vi ba, tủ lạnh, nồi cơm điện, TV, DVD… Cũng không biết rốt cuộc hắn đã biết dùng cái gì, không biết dùng cái gì.

Tôi nghĩ nghĩ, lục lọi, lấy ra tất cả bản hướng dẫn toàn bộ đồ dùng điện trong nhà ở ngăn tủ dưới cùng, bỏ lên một góc bàn, “Đây là bản hướng dẫn đồ dùng bằng điện trong nhà, có khi anh cũng nên xem qua một chút.” Sợ tổn thương lòng tự trọng của hắn, tôi vội vàng bồi thêm một câu, “Đồ điện khí khác nhau, sẽ hoạt động khác nhau, đương nhiên cách dùng cũng khác nhau, anh xem qua một chút, tránh việc anh không có kinh nghiệm sử dụng, lại làm hỏng đồ của tôi.”

May mắn sao Ngô Cứ Lam không có nhạy cảm khó ưa giống như tôi trước đây, nghe tôi giao phó mọi việc xong, chỉ đơn giản trả lời: “Được.”

Tôi mang theo chứng minh thư, hộ khẩu, xem qua đầy đủ tài liệu văn kiện, chuẩn bị đi xin giấy phép kinh doanh nhà trọ tư nhân.

Vốn nghĩ chuẩn bị tốt như vậy, hẳn là không mất bao nhiêu thời gian, nhưng không ngờ thủ tục đã tới tay rồi vẫn còn quá rườm rà. Một lát phải chạy đi chụp ảnh, một lát phải kiểm tra sức khỏe, may mắn sao tôi là “dân bản xứ”, cho dù đi đến đâu, cũng gặp người quen, hoặc là người quen của người quen, nhờ thế tiết kiệm được khối thời gian. Nhưng cứ như vậy, tôi chạy tới chạy lui, vất vả suốt một ngày, mới coi như xong xuôi mọi chuyện.

Đến 6 giờ tối, tôi mang một quả dưa hấu tiện thể mua ở dọc đường, mệt mỏi rã rời về đến nhà. Mất hết sức lực nói một tiếng “Tôi về rồi”, liền rũ người ngã xuống ghế.

Ngô Cứ Lam liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói tiếng nào, đi đến mang quả dưa hấu vào bếp.

Một lát sau, hắn bưng một khay dưa hấu đã gọt vỏ, bổ thành từng miếng vuông vức đi ra, trên rìa của cái khay còn chu đáo đặt thêm vài cây que xiên hoa quả.

Tôi có chút ngoài ý muốn, biểu hiện của hắn sáng nay không giống như một kẻ hiểu được cách dùng khay đựng hoa quả cùng với mấy cái que xiên trái cây, bất quá, đồ ăn ngon đang ở trước mắt, tôi lười suy nghĩ, nên vui vẻ dùng cái xiên que, lấy một miếng dưa hấu, “Cảm ơn!”

Từ từ ăn xong nửa khay dưa hấu, tôi mới cảm thấy hồi phục được một chút, liền nói với Ngô Cứ Lam: “Tôi và thợ trang trí nhà đã bàn bạc xong xuôi rồi, buổi chiều ngày mai anh ta đến xem qua căn nhà, sẽ tính luôn giá cả chi phí. Ngày mai anh nhất định phải quét dọn nhà cửa sạch sẽ, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.”

Ngô Cứ Lam “Ừ” một tiếng, tỏ ra đã hiểu được.

Đã đến giờ cơm chiều, tôi cân nhắc luộc một ít mì ăn lót dạ, thì đột nhiên có tiếng đập cửa “Ầm ầm” vang lên.

Tôi vừa đứng lên, vừa hỏi: “Ai đó?”

“Là anh!”

Giọng của Giang Dịch Thịnh, hàng xóm lâu năm của tôi, hai người chúng tôi xem như là cùng nhau lớn lên, hai đứa bé “thanh mai trúc mã” vô tư. Bởi vì từ nhỏ chỉ số thông minh của hắn cực kỳ cao, không cần học luôn cấp một, phút chốc vượt mặt kẻ phàm nhân như tôi, hiện tại hắn có biệt danh là “Thần y”, còn là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện Nhân Dân ở trên đảo. “Dịch Thịnh” và “Bác sĩ” đọc đồng âm, cho dù gọi là “Giang Dịch Thịnh” hay “Bác sĩ Giang” đều giống y như nhau, nên mọi người liền đơn giản gọi hắn như vậy.

Bình thường hắn hay lui tới, tôi sẽ sớm chạy ra mở cửa, nhưng hôm nay lại dừng bước, vừa lên tiếng gọi “Ra ngay đây”, vừa chần chừ nhìn về phía Ngô Cứ Lam. Ngô Cứ Lam cực kỳ nhạy bén, lập tức phát hiện ý muốn của tôi, hắn liền xoay người lẫn tránh vào phòng trong. Tôi ngăn hắn lại, trong nháy mắt ra quyết định, tôi kinh doanh buôn bán quang minh chính đại, thuê người làm, chẳng có gì phải trốn tránh.

Tôi nhỏ giọng nói với Ngô Cứ Lam: “Là bạn thân của tôi, con người rất tốt, cứ chờ ở đây tôi giới thiệu cho hai người quen biết.” Nói xong, tôi chạy ra mở cửa.

“Tiểu La, không cần nấu cơm, tối nay ra ngoài ăn đi.” Giang Dịch Thịnh vừa nói chuyện, vừa đi vào cửa.

Đi theo phía sau hắn còn có hai người, một cô gái mặc váy liền áo trẻ tuổi, tóc xõa ngang vai, dáng người yểu điệu, gương mặt thanh tú; một nam nhân đeo kính, khí chất nhã nhặn, là luật sư Chu Bất Văn hôm qua đã gặp.

Tôi sửng sốt một chút, trước hết khách khí chào hỏi Chu Bất Văn: “Chu luật sư, chào anh.”

Giang Dịch Thịnh cười ha ha, chụp vào bả vai của Chu Bất Văn, nói: “Thật đáng thương, đối diện mà còn chẳng nhận ra! Tiểu La, em nhìn kỹ vào, không nhận ra nó thật sao?”

Chu Bất Văn mỉm cười nhìn tôi, so với loại mỉm cười khách khí của người làm việc chuyên nghiệp ngày hôm qua là hoàn toàn khác xa, anh ta mang theo nụ cười vui vẻ chân thật, thậm chí có vài phần khẩn trương chờ mong. Lòng tôi tràn ngập hoang mang, hận không thể đá một cước vào cái tên “ra vẻ bí ẩn” Giang Dịch Thịnh kia, nhưng lại cố gắng lễ phép cười nói: “Chu luật sư, hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau, sao không thể nhận ra được?”

Giang Dịch Thịnh thở dài một cách quái đảng, vừa muốn lên tiếng, Chu Bất Văn đã kéo Giang Dịch Thịnh lại, ngăn cản hắn nói. Chu Bất Văn chăm chú nhìn tôi, mỉm cười, nói: “Tiểu La, là anh, Đầu To.”

Nụ cười lễ phép trên mặt của tôi lập tức tiêu tan, tôi run rẩy nhìn Chu Bất Văn.

Lý Đầu To, tên thật Lý Kính, là người bạn thân nhất của tôi lúc nhỏ. Trong trí nhớ của tôi, anh ấy có thân hình gầy nhom, đầu rất to, chân dài, nét mặt có vài phần hung tợn, ở trường học không ai dám trêu chọc anh ấy. Người đàn ông ở trước mắt này, dáng người cao lớn hơn, nho nhã lễ độ, nhìn kỹ, ngoại trừ dung mạo có chút quen thuộc, còn lại không thể nhận ra dáng vẻ ở trong trí nhớ.

Năm tôi được 10 tuổi, ba tôi tái hôn, mẹ kế mang thai, căn nhà chật hẹp không còn chỗ cho tôi dung thân, nên ông nội đón tôi về đây. Tôi không nói tiếng Mân Nam (3.2), cũng không biết nói tiếng dân tộc Lê (3.3), mà chỉ nói rặc tiếng phổ thông, nên đến trường luôn bị bạn bè chú ý. Lúc đầu, bạn học còn sinh lòng tò mò và hâm mộ, nhưng tin tức cha tôi nhất định không chứa chấp tôi, còn mẹ thì bỏ trốn theo gã đàn ông lỗ mãng, liền bị truyền khắp trường. Các bạn học ngưỡng mộ yêu thích biến thành thương hại coi thường. Khi đó, tôi giống như kẻ lập dị, dùng cách phản ứng gay gắt nhất để bảo vệ lòng tự trọng đã sớm vỡ vụn của mình, không bao lâu tôi trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong lòng của bọn họ; sách vở của tôi bị ném vào nhà xí, trên đường tan học về nhà bị tạt nước vào người, thậm chí còn có bạn học nam bỏ rắn vào cặp sách của tôi… Sau khi lớn lên, quay đầu nhìn lại, bất quá chỉ là trò đùa dai của mấy đứa con nít, nhưng những trò đùa dai ấy, lại khiến cho tôi năm đó giống như sống trong địa ngục, cho đến khi Lý Đầu To xuất hiện.

(3.2) Mân Nam: Một nơi thuộc tỉnh Phúc Kiến

(3.3) Dân tộc Lê: Một dân tộc thiểu số, chủ yếu tập trung ở Hải Nam

Anh ấy cũng giống như tôi, chỉ nói được tiếng phổ thông, không có ba, cũng không có mẹ, mà sống cùng với bà nội. Nhưng cho dù anh ấy không có ba mẹ, thì ba mẹ anh ấy không phải ly hôn, mà ba anh ấy đã chết nên mới chịu hoàn cảnh như vậy. Có nhiều lúc, tôi đã cực đoan nghĩ rằng, thà tôi giống như anh ấy, ít nhất khi nhớ đến ba, sẽ có lý do ông ấy không thể không rời xa tôi, chứ không phải chủ động vứt bỏ tôi.

Anh ấy và tôi đều là kẻ “có thù tất báo”, nhưng bởi vì anh ấy là con trai, cũng có lẽ bởi vì anh ấy không có kinh nghiệm sống với ba mẹ kế, nên phản ứng của anh ấy đều là quang minh chính đại, không giống như tôi, luôn lòng vòng quanh co. Anh ấy đánh nhau là đánh thật sự, là một kẻ có khả năng quật ngã ba đứa con trai to lớn hơn mình, cho dù bạn mắng chửi anh ấy, anh ấy đánh bạn xong rồi, vẫn còn có thể làm cho những kẻ khác không bao giờ dám nhục mạ anh ấy nữa.

Lý Đầu To học hơn tôi ba lớp, tuy rằng hai người chúng tôi đều ở cùng khu phố cổ, lúc tan học, thường hay nhìn thấy nhau, nhưng hoàn toàn không cùng xuất hiện. Cho đến một lần, tôi bị bạn học vây chặn trong rừng cây nhỏ ở gần trường, bọn họ hiếp đáp gặng hỏi tôi: “Mẹ của mày có phải trốn theo gã đàn ông xấu xa không?”, Lý Đầu To đột nhiên xuất hiện, thô bạo đuổi tất cả đi, cảnh cáo bọn họ không được trêu chọc tôi nữa, nếu không anh ấy thấy lần nào sẽ đánh lần đó.

Từ hôm ấy về sau, tôi liền đi theo Lý Đầu To “hành tẩu gian hồ”. Dần dần, chúng tôi học được tiếng Mân Nam, cũng nói được một chút Lê ngữ, từ từ hòa nhập vào cuộc sống ở hải đảo. Sau này, còn cùng cái gã Giang Dịch Thịnh dân bản xứ chính gốc kia trở thành những người bạn thân thiết.

Ba người chúng tôi chơi chung với nhau hơn ba năm, tưởng rằng không gì có thể chia cắt, giống như cùng mặc chung một cái quần vậy. Cho đến năm tôi 13 tuổi, khi nhận được lá thư của Lý Đầu To, tôi mới đột nhiên ý thức được tôi là con gái, anh ấy là con trai. Nhìn vào dòng chữ “Anh thích em” xiêu xiêu vẹo vẹo của Lý Đầu To, tôi hoàn toàn ngây ngốc, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Đang rối rắm đau đầu không biết phải làm sao để trả lời lá thư tình đầu tiên trong đời kia, thì bà nội của Lý Đầu To vì xuất huyết não đột nhiên qua đời, mẹ của anh ấy trở về đưa anh ấy đi. Anh ấy đi vô cùng khẩn cấp, thậm chí chưa kịp nói lời từ biệt với chúng tôi, nên bức thư tình đó cũng đương nhiên không cần phải trả lời.

Nghe hàng xóm nói, mẹ của anh ấy có vận khí tốt, lấy một kẻ có tiền, là một Hoa kiều sống ở Nam Dương (3.4), rất tốt với bà ấy, nhưng hai người bọn họ không có con. Lần này Lý Đầu To qua đó, khẳng định là sung sướng.

(3.4) Nam Dương: Một quần đảo thuộc tỉnh Phúc Kiến

Theo thời gian qua đi, Lý Đầu To trong trí nhớ của tôi cũng dần dần qua đi, nhưng bởi vì anh ấy đã cùng tôi vượt qua ba năm khó khăn nhất trong đời, còn có bức thư tình chưa kịp trả lời kia, nên ký ức về anh ấy vẫn vững chắc chiếm cứ một góc khuất ở trong lòng tôi.

Giang Dịch Thịnh đẩy tôi một cái, “Em ngẩn ngơ cái gì vậy? Rốt cuộc có nhớ hay không?”

Tôi hồi phục lại tin thần, nhất thời trong lòng trộn lẫn nhiều loại tư vị, thậm chí có chút xấu hổ không hiểu rõ, nên miễn cưỡng cười nói: “Bạn bè nối khố hơn ba năm, sao không nhớ được chứ? Vào đây ngồi đi!”

Tôi vội vàng bày biện bàn ghế bằng mây, mời bọn họ ngồi xuống, Giang Dịch Thịnh bảo tôi đừng khách sáo xa cách như vậy, tôi không thèm để ý, chạy vào nhà bếp đem một nửa quả dưa hấu còn lại cắt ra, đến khi mấy miếng dưa hấu được cắt thành từng mảnh vuông vức nằm gọn gàng trên khay, thì tâm trạng của tôi mới chính thức bình thường trở lại.

Tôi bưng khay dưa hấu, cầm mấy cái xiên que đi ra khỏi nhà bếp, liền nhìn thấy Ngô Cứ Lam cùng Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn ngồi cùng nhau, đang nói chuyện tán gẫu. Ngô Cứ Lam cười tự giới thiệu: “Tôi tên là Ngô Cứ Lam, anh họ của Tiểu La, xế chiều hôm qua vừa tới hải đảo.”

Chân của tôi lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa hất văng khay hoa quả lên đầu của Ngô Cứ Lam. Ngô Cứ Lam dường như đã sớm đoán trước, một tay vững vàng đỡ tôi, một tay đón lấy khay hoa quả, đặt nó lên bàn, cười nhìn tôi nói: “Tiểu La rất có tính tự lập, không thích nhiều người đến làm phiền, nhưng em ấy càng như vậy, tôi càng không yên tâm, dù sao công việc của tôi cũng khá tự do, nên chạy tới đây trông nom em ấy một thời gian ngắn.”

Chu Bất Văn hỏi: “Anh Ngô đây làm nghề gì?”

“Lập trình viên, hay còn gọi là viết mã máy tính, loại công việc này làm ở đâu cũng được, chỉ cần thực hiện đúng theo yêu cầu của khách hàng và giao sản phẩm đúng hẹn thì được rồi.”

Lại còn làm Lập trình viên? Sáng hôm nay là ai đã chọc chọc gõ gõ lên máy tính? Tôi trừng mắt nhìn Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam cười tủm tỉm liếc mắt nhìn tôi một cái, vừa kéo tôi ngồi vào cái ghế hắn đang giữ, vừa cực kỳ lịch sự nói với Chu Bất Văn: “Gọi tôi Ngô Cứ Lam là được rồi, nếu không tôi cũng phải gọi cậu là anh Chu.”

Giang Dịch Thịnh nửa tin nửa ngờ trách cứ: “Tiểu La, em chưa nói với anh là em có anh họ xuất sắc như vậy.”

Tôi cười ha ha, nói: “Mọi người ăn dưa hấu đi.”

Tôi cũng chẳng biết mình còn có anh họ, nhưng bất quá, hắn đã giải thích chuyện xuất hiện ở trong nhà tôi, cùng với việc tiến dần từng bước vào cuộc sống của tôi một cách cực kỳ hợp lý, chẳng gây chút phiền toái nào. Tôi quyết định thu hồi suy nghĩ đánh giá hắn là một kẻ “Cương trực liêm minh, không biết nói dối”, không phải hắn không biết nói dối, mà là rất khôn khéo, cho nên lời nói dối “không ảnh hưởng tới ai” kia căn bản đối với hắn không đáng để nói tới.

Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn thấy tôi có vẻ không thích nói nhiều về anh họ của mình, cũng biết quan hệ đáng xấu hổ giữa tôi và mẹ, nên cả hai cũng không muốn nói thêm nữa.

Chu Bất Văn chỉ vào cô gái xinh đẹp ở bên cạnh mình, nói: “Tiểu La, anh giới thiệu một chút. Đây là Chu Bất Ngôn, em họ của anh.”

Tôi cười nói: “Chào em, chị là Thẩm La, trước kia là bạn thân của Chu Bất Văn.”



Chu Bất Ngôn ngọt ngào nở nụ cười, nói: “Chào chị, Thẩm tỷ tỷ, em thường nghe anh Văn nói nhiều về chị, rất muốn gặp chị một lần.”

Tôi cảm thấy câu nói của cô ấy có hàm ý khác, lại nghĩ không ra rốt cục là có ý gì, nên chỉ có thể lịch sự mỉm cười.

Chu Bất Văn vội vàng xin lỗi tôi: “Chuyện ngày hôm qua, xin lỗi em. Rõ ràng anh biết em, nhưng làm bộ như hoàn toàn không biết.”

Tôi nói: “Em hiểu mà, anh muốn tốt cho em thôi.”

Với tính tình của mẹ kế, nếu bà ta biết tôi có quen với luật sư thừa kế di chúc, khẳng định sẽ nghi ngờ di chúc là giả.

Giang Dịch Thịnh nói: “Đừng nói chuyện phiếm nữa, bàn chuyện tối nay ăn cái gì trước đã.”

Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh bàn tính đi đâu ăn tối, cả ngày nay tôi chạy tới chạy lui ở bên ngoài, thật sự rất mệt, không có hứng thú đi đâu nữa, chỉ “ừ, à” phụ họa cho có lệ.

Chu Bất Văn cười nói: “Chạy tới chạy lui ở ngoài cả ngày như vậy mệt lắm, chúng ta chủ yếu là bạn bè lâu ngày gặp nhau, ăn cái gì cũng không quan trọng, nếu đã như vậy thì gọi vài món bên ngoài về đây ăn đi.”

Tôi còn muốn khách sáo thêm một chút, Giang Dịch Thịnh liếc mắt nhìn tôi, nói: “Vừa đúng lúc anh cũng lười đi ra ngoài, để anh gọi đồ ăn đến đây!”

Ở trên đảo, hắn là bác sỹ trưởng khoa vô cùng danh tiếng, có rất nhiều loại người nể mặt hắn, đừng nói là cửa hàng có giao thức ăn tận nhà, ngay cả cửa hàng không giao tận nhà, chỉ cần hắn gọi một cú điện thoại, sẽ có người lập tức mang đồ ăn đến tận cửa.

Giang Dịch Thịnh hỏi qua mọi người có ăn kiêng món gì không, sau đó gọi điện thoại đặt thức ăn mang tới.

Hơn một giờ sau, một chiếc xe ô tô điện mang thức ăn đến tận nhà, các món Giang Dịch Thịnh gọi đều là đồ nướng. Có hai hộp bằng nhựa khá lớn, một hộp bên trong toàn là thức ăn đã nướng, được bọc kỹ trong hai lớp giấy bạc, vừa sạch sẽ, vừa giữ nóng, tất cả còn đang bốc khói nghi ngút; một hộp bên trong có đá, chứa bia cùng đồ uống ướp lạnh.

Tôi nhìn mấy món ăn ở trên bàn, cá nướng, tôm nướng, hào nướng, nấm nướng, trai nướng… Hơn hai mươi mốt loại đồ nướng khác nhau, rực rỡ sắc màu. Cửa hàng bán món nướng này bởi vì chọn nguyên liệu mới mẻ độc đáo, nên mùi vị đặc biệt thơm ngon, rất nổi tiếng ở đảo này, mỗi ngày đều có nhiều người xếp hàng chờ được vào ăn, đừng nói là giao tận nhà, ngay cả đặt trước cũng không thể. Vậy mà Giang Dịch Thịnh chỉ cần một cuộc điện thoại, lại có thể khiến cho nhà người ta ngoan ngoãn mang đến tận cửa, tôi không thể không chắp tay bội phục hắn.

Giang Dịch Thịnh từ khách biến thành chủ nhà, cười tủm tỉm mời mọi người dùng bữa, “Nhân lúc còn nóng ăn đi, nếu không đủ, chúng ta lại kêu thêm. Thời gian giao đến đây so với thời gian cửa hàng sắp đóng cửa không còn nhiều đâu.”

Mấy người chúng tôi cầm ly bia, trước hết cụng một chút, chúc mừng bạn bè lâu năm gặp lại nhau. Ly bia uống vào, không khí thân thiện thêm vài phần.

Chu Bất Văn đưa cho tôi một xâu mực nướng, “Trước đây em thích ăn món này nhất, không biết bây giờ còn thích không?”

Tôi cười nhận lấy, “Vẫn còn thích.”

Lúc trưa ở bên ngoài tôi đã tùy tiện ăn một bát bún tàu, bây giờ thật sự rất đói, lại được món mình thích nhất, lập tức ăn đầy một miệng.

Tôi vừa ăn một cách thỏa mãn, vừa nhìn Ngô Cứ Lam, vốn lo lắng hắn ăn không quen, không ngờ sau khi ăn một hơi hết con cá nướng, hắn còn quay sang nhìn tôi mỉm cười, ăn thêm miếng thứ hai, cho thấy rằng hắn cũng thích món ăn của cửa hàng đồ nướng này.

Tôi yên tâm, đồng thời cũng buồn bực thở dài, xem ra tay nghề nấu ăn của tôi đích thực là không tốt.

Ngô Cứ Lam và Chu Bất Ngôn đều hiểu rõ bản thân tối nay là người ngoài, nên vẫn im lặng chuyên tâm ăn món ăn của mình.

Từ nhỏ tôi đã là một người ít nói, nên không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi nghe Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn nói chuyện. Theo như hai người bọn họ tán gẫu, tôi đại khái biết được tình hình của Chu Bất Văn hiện giờ – Anh ấy theo mẹ và ba kế đi Malaysia, sau khi tốt nghiệp trung học, thì sang Mỹ học đại học, hiện tại đang định cư ở Phúc Châu (3.5), làm việc cho một văn phòng luật sư có tiếng, ba mẹ đều khỏe mạnh, chưa có bạn gái.

(3.5) Phúc Châu là một thành phố trực thuộc huyện lớn nhất của tỉnh Phúc Kiến

Theo diễn tả của anh ấy, có thể cảm giác được ba kế của anh ấy đối xử với anh ấy rất tốt, nên giọng điệu gọi ông ấy là “ba” vô cùng thân thiết. Nếu không phải là bạn thân từ nhỏ, biết rõ hoàn cảnh, khẳng định sẽ tưởng ông ấy là ba ruột.

Giang Dịch Thịnh và tôi đều là những kẻ thông minh, cho dù Chu Bất Văn không để ý, cũng đều không lảng tránh chuyện cũ, cũng không có hỏi anh ấy đổi tên khi nào. Ngay cả cái tên thường hay gọi trước đây, chúng tôi cũng tự động bỏ đi chữ “Lý”, chỉ gọi anh ấy là “Đầu To”, giống như trước giờ anh ấy vẫn có tên là Chu Bất Văn vậy.

Đợi đến khi Giang Dịch Thịnh và Chu Bất Văn nói xong chuyện của mình, lo lắng quay sang bàn chuyện của tôi, tôi mới dần phát hiện, hai người bọn họ hiện giờ đều là những người thành đạt trong xã hội, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi bạn gái. So với tôi mà nói, là một kẻ chật vật vất vả, sống ở Bắc Kinh đông đúc người tài, lại có một công việc vô cùng bình thường, hiện giờ, ngay cả công việc bình thường này cũng bỏ mất, lâm vào tình trạng khủng hoảng kinh tế trầm trọng.

Chu Bất Văn quan tâm hỏi: “Em có dự định gì không? Vẫn muốn về Bắc Kinh làm việc tiếp chứ?”

Tôi nói: “Em sống ở Bắc Kinh không quen, không muốn về đó nữa.”

Chu Bất Văn nói: “Có thể cân nhắc đến Phúc Châu, nếu em muốn tìm việc, anh có thể giúp đỡ.”

Chu Bất Ngôn xen vào: “Anh của em bình thường ít để tâm đến chuyện tìm công việc cho người khác, vậy mà đối với Thẩm tỷ tỷ lại bảo thủ như vậy. Thẩm tỷ, chị đừng có nghe anh ấy khiêm tốn, anh ấy nhất định sẽ giúp chị tìm được một công việc tốt, ít ra, Bác cả ở Phúc Châu còn có một công ty, chắc chắn cần người.”

Tôi còn chưa nói gì, Giang Dịch Thịnh đã thật sự lo lắng, “Phúc Châu cực kỳ tốt, không xa lắm, thức ăn khí hậu đều quen thuộc. Nhưng mà, Tiểu La đi rồi, căn nhà này tính sao đây? Nhà không ai ở, qua thời gian dài sẽ xuống cấp ngay.”

Chu Bất Ngôn nói: “Thẩm tỷ tỷ, em có chuyện muốn thương lượng với chị.”

Tôi khó hiểu hỏi: “Là chuyện gì?”

Chu Bất Ngôn cắn môi, nói: “Hai ngày nay đi dạo ở trên đảo, phát hiện căn nhà cổ này có chút thú vị. Em rất thích mấy căn nhà cổ có kiến trúc làm bằng đá như thế này, vốn muốn mua một căn, nhưng nói chuyện với ông chủ khách sạn em đang ở, mới biết đây không phải là nhà để kinh doanh, chính phủ không cho mua bán, người ngoài chỉ có thể đến thuê. Khách sạn bọn em đang ở cũng là do ông chủ thuê được, đã lập khế ước đến 20 năm. Vừa rồi mới đến đây, em cũng cảm thấy thích căn nhà này, nếu chị muốn đi nơi khác làm việc, nhà này sẽ không có ai ở, chi bằng cho em thuê dài hạn, em đồng ý thuê mỗi năm 10 vạn.”

Tôi nghe được 10 vạn tiền thuê nhà, liền có chút giật mình. Theo tôi được biết, mấy căn nhà có vị trí tốt, có thể nhìn thấy biển, một năm tiền thuê bất quá chỉ có bảy tám vạn. Cho dù Chu Bất Ngôn nhiều tiền không có chỗ xài, hay là nể mặt Chu Bất Văn, cũng quả thật rất có thành ý. Tôi mỉm cười nói: “Cảm ơn em đã thích căn nhà này, nhưng trước mắt chị chưa có dự định cho thuê.”

Chu Bất Ngôn liếc mắt nhìn Chu Bất Văn một cái, nói kèm theo chút cầu xin: “Thẩm tỷ sợ em làm hư hỏng căn nhà sao? Thẩm tỷ, chị yên tâm, em không định thuê để kinh doanh buôn bán, mỗi năm em đều đến đây ở mấy tháng, chuẩn bị sắp xếp chỗ ở một chút thôi, tuyệt đối không làm thay đổi căn nhà đâu.”

Chu Bất Văn chêm vào mấy câu: “Bất Ngôn từ nhỏ đã có học hội họa, hiện tại đang làm thiết kế trang sức, em ấy rất thích nhà cổ, đồ dùng cổ, trang sức cổ, nên coi trọng như báu vật, cho em ấy thuê, em có thể yên tâm.”

Giang Dịch Thịnh rõ ràng có chút động lòng, cũng khuyên bảo: “Tiểu La, nhà cũ phải có người chăm nom, càng bỏ hoang lâu ngày sẽ càng xuống cấp nhanh. Dù sao em cũng phải ra ngoài làm việc, trước sau không thay đổi, chi bằng cứ cho thuê đi! Cùng lắm hợp đồng thuê nhà ký ngắn hạn một chút, dù sao mọi người cũng là bạn bè, tất cả đều có thể thương lượng.

Chu Bất Ngôn gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Cái gì cần nói bọn họ đều đã nói hết, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể thản nhiên trình bày: “Nếu em định rời khỏi đảo, đi ra ngoài làm việc, chắc chắn sẽ đồng ý cho Bất Ngôn thuê, nhưng em muốn ở lại, chính mình phải ở nhà của mình.”

Vài người liền cảm thấy chán nản, trên đảo này ngoại trừ dịch vụ du lịch và đánh cá, không còn phát triển thêm ngành nghề nào khác, không kể đến công việc của Giang Dịch Thịnh mang tính chất đặc thù, những người trẻ tuổi trên đảo đều có thể ra ngoài tìm việc làm, cơ hội nhiều, mà tiền cũng nhiều.

Giang Dịch Thịnh hỏi: “Em định ở lại làm gì?”

Tôi ngượng ngùng nói: “Em định mở nhà trọ.”

Giang Dịch Thịnh cầm lên một xiên đồ nướng, vừa ăn, vừa nói: “Tuy rằng anh cảm thấy không thích hợp cho lắm, nhưng nếu em thật sự muốn làm, anh sẽ ủng hộ.”

“Cảm ơn anh!” Tôi nâng bia lên, kính Giang Dịch Thịnh một ly.

Chu Bất Ngôn rầu rĩ không vui, sắc mặt rất khó coi.

Chu Bất Văn cầm lấy ly bia, cười nói: “Tiểu La mở nhà trọ, em muốn đến đây chơi cũng có chỗ để ở rồi! Như vậy không phải rất tốt sao?”

Chu Bất Ngôn liền kịp phản ứng, vội vàng cầm lấy cái ly, cười nói: “Em sẽ chờ nhà trọ của Thẩm tỷ khai trương.”

Mấy người chúng tôi cụng ly, đều chúc phúc cho nhà trọ của tôi sớm ngày khai trương, tài lộc dồi dào.

Ăn uống tiệc tùng, cười cười nói nói, mãi cho đến hơn 10 giờ đêm, Chu Bất Văn và Giang Dịch Thịnh mới đứng dậy cáo từ.

Đứng ở cổng sân vườn, Chu Bất Văn nhìn tôi, muốn nói gì đó lại thôi.

Giang Dịch Thịnh là một kẻ tinh ý, lập tức “hiểu ra vấn đề”, hắn vừa hò hét vừa kéo Chu Bất Ngôn đi trước, để Chu Bất Văn có cơ hội nói chuyện riêng với tôi. Đáng tiếc Ngô Cứ Lam vẫn còn đứng ở phía sau tôi, Chu Bất Văn không thể không đè nén một bụng lời muốn nói, sau đó đành buồn phiền rời khỏi.

Trước, tôi sống với cha dượng, sau, theo hầu mẹ kế, cuộc sống ăn nhờ ở đậu khiến tôi từ nhỏ đã học được cách nhìn sắc mặc của người khác, không phải tôi không cảm giác được Chu Bất Văn muốn nói gì, nhưng hôm nay, sự xuất hiện của anh ấy quá đột ngột, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nói chuyện với anh ấy, nên chỉ đơn giản giả vờ như không cảm giác được gì.

Tôi đóng cánh cổng sân vườn lại, tâm trạng ngẩn ngơ đi lên lầu.

Ngơ ngác ngồi ở trên giường một lúc lâu, đột nhiên tôi lục tung đồ đạc, kéo ngăn tủ chứa đồ ở phía dưới giường, lấy ra một cái hộp bánh quy cũ bằng thiếc đã gỉ sét, bên trong có chứa một ít đồ linh tinh, nằm phía dưới cùng là bức thư tình đầu tiên trong đời kia.

Tôi không lấy nó ra đọc, mà chỉ cầm trên tay. Thời gian đã qua rất lâu, giấy viết và nét mực đã có chút ố vàng, muốn rách bươm, dòng chữ trên giấy nhìn qua càng cảm thấy vẻ ngây thơ, nhưng giữa những con chữ đã làm thời gian ngưng đọng ấy, chính là khoảng đời tươi đẹp nhất của hai đứa trẻ ngây ngốc luống cuống cùng gắn bó sưởi ấm cho nhau.

Tôi nhìn bức thư, nhịn không được khẽ mỉm cười, niềm vui gặp lại khi xa cách, giờ phút này mới thực sự thấm vào lòng.

Những năm ở bên ông nội, trải qua những ngày tháng ấm áp bình an, tôi đã từng vô số lần lo lắng cho anh ấy. Sợ anh ấy bị cha kế chán ghét mà ruồng bỏ, sợ anh ấy không thể tiếp tục đi học, sợ anh ấy không biết quý trọng việc học mà đi theo con đường xấu.

Thời gian làm chúng tôi xa cách, nhưng cũng giúp chúng tôi gặp lại nhau.

Giờ đây tôi đã biết, cha kế đối với anh ấy rất tốt, anh ấy chẳng những đã tốt nghiệp, mà còn học một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Hiện tại anh ấy có một gia đình ấm áp, một công việc ổn định, còn có một cô em họ hòa thuận vui vẻ.

Tôi mỉm cười suy nghĩ, cho dù quá trình có thế nào, cũng không quan trọng, quan trọng là… Chúng tôi đều đã trưởng thành rất tốt, như vậy đủ rồi!

Câu chuyện vướng mắc ở trong lòng tôi rất nhiều năm rốt cuộc cũng được gỡ bỏ. Tôi mỉm cười, gấp gọn lá thư cẩn thận, bỏ lại vào cái hộp bánh quy bằng thiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook