Dạy Lão Đông Y Sử Dụng Biểu Cảm

Chương 4: Chương 25-29

Ái Liên Tuyết (Ái Liên Trai)

21/11/2020

25.

Tôi chọn một ngày có Vương Đức Toàn ngồi chẩn bệnh mà đi tới Hạc Tùng Đường, nhưng không gọi điện thoại cho anh ấy, vừa ngồi đờ người trong đại sảnh, vừa nhìn một cậu bạn nhỏ nô đùa ở bên cạnh.

Đi tới phòng khám, trong lòng vẫn còn đang đắn đo do dự.

Kỳ thật, tôi không cảm thấy đông y có thể hữu dụng bao nhiêu đối với tâm bệnh của tôi, trước đây bác sĩ tâm lý cũng đã từng xem qua, nói đi nói lại nhưng vẫn đành bó tay, sau đó mặc kệ.

Thái độ của Vương Đức Toàn, một mặt là để trấn an tôi, mặc khác lại miễn cưỡng làm tôi thấy phân vân, đối phương có phải coi tôi là bạn bè bình thường và bệnh nhân, nên mới có thái độ vân đạm phong khinh như thế.

Ai, tôi dĩ nhiên đã bắt đầu lo được lo mất.

Bình tĩnh một chút nào, Vương Đức Toàn đối với tôi mà nói cũng chỉ là một đối tượng hẹn hò mà thôi, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm! Dùng biểu cảm mấy ông già bà già! Tên như cục đất! Lẽ nào thật sự muốn sống với ảnh hết đời à!

Lúc trước, tôi thấy cái tên này không thể sống hơn năm tập, chúng tôi nhất định không thể thành đôi!

Uầy, thật phiền, tại sao tôi lại muốn ngồi trong phòng khám đông y mà cân nhắc chuyện đại sự cả đời của mình chứ.

Hai bên đại sảnh đều là khu vực rộng rãi nhàn nhã, có bố trí ghế sô pha và giá tạp chí, trợ lý quầy tiếp tân thấy tôi không có ý đi đăng ký, cũng không hối thúc tôi, còn đem một ly nước chanh lại đây, thuận tiện đưa cho tôi một quyển sách giới thiệu, nói cho tôi biết có yêu cầu gì thì cứ tìm cô.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, mất tập trung lật qua lật lại cuốn sách, tìm kiếm tên của Vương Đức Toàn, muốn nhìn lãnh vực điều trị chủ yếu của anh một chút.

Một lần lật qua, không có. Hai lần lật qua, không có. Ba lần…

Chờ chút, tôi xoắn xuýt ở chỗ này cả nửa ngày, có phải vốn đi nhầm phòng khám không

Tôi mới bèn gọi điện thoại cho Vương Đức Toàn, hỏi Hạc Tùng Đường của bọn họ tổng cộng mở mấy cái phòng khám bệnh.

“Chỉ có một.” Anh ấy nói, “Em muốn đến đây phải không ”

Tôi nói đã đến, đang ở đại sảnh.

Anh để lại một câu “Anh bây giờ ra đón em” rồi cúp điện thoại.

Cũng không lâu lắm, Vương Đức Toàn nhanh chân đi ra từ bên trong, bước chân uy thế hừng hực, vạt áo blouse trắng phấp phới phía sau, có một loại hương vị không nói ra được.

Tôi nhất thời đem nghi ngờ quăng lên chín tầng mây.

Tên như cục đất thì thế nào, dùng biểu cảm già cỗi thì thế nào, ngủ sớm dậy sớm thì thế nào, ảnh đúng thật rất đẹp trai đó.

Phong thái này, liệu đạo diễn có thể an bài cho ảnh không sống hơn năm tập được sao

Vương Đức Toàn đi tới quầy tiếp tân ký tên, rồi dẫn tôi đến phòng khám của anh.

Trong tay tôi còn cầm cuốn sách giới thiệu, tôi hiếu kỳ hỏi: “Anh Vương, tại sao tên của anh không có ở trong đây ”

Anh ấy cúi đầu, liếc mắt nhìn, ung dung nói: “Ở trên kìa.”

“Thật không có.” Tôi mở ra cho anh xem, “Ở chỗ nào nhỉ Em lật mấy lần cũng không tìm thấy.”

Vương Đức Toàn dừng bước, đẩy bên trái cửa phòng, cho tôi đi vào ngồi xuống, cầm cuốn sách giới thiệu, lật sột xoạt tới một trang nào đó, rồi thả lại vào trong tay tôi.

Tôi định thần nhìn lại.

“Vương Lâm Uyên. Bác sĩ chủ nhiệm, bác sĩ đông y, tốt nghiệp khoa đông y thuộc đại học đông y Bắc Kinh, học trò của giáo sư ××, chuyên điều trị các bệnh bên trong, bệnh nặng của trẻ em và phụ nữ…”

“Đây là anh à ” Tôi không rõ vì sao.

“Hả ” Anh ấy nhướn đầu qua, liếc mắt nhìn, “Em không biết sao Có lẽ là lúc giới thiệu quên nói cho em biết, dù sao thì mọi người đều quen gọi anh là Vương Đức Toàn.”

Vương Đức Toàn lấy chứng minh thư từ trong ví ra, cho tôi xem, ba chữ “Vương Lâm Uyên” không sai một từ, “Trên chứng minh thư cùng bằng cấp bác sĩ của anh không sử dụng họ tên giống như bình thường.”

Tôi trầm mặc.

“Vậy thì… Tại sao anh lại muốn dùng hai cái tên Từng trùng tên sao ”

“Nói chính xác thì, Lâm Uyên là tên của anh.” Anh nói như chuyện đương nhiên, “Đức Toàn là thầy anh đặt cho. Tác phong của thầy hơi lạc hậu, tên chỉ có cha mẹ và trưởng lão mới có thể gọi, còn giữa ngang hàng như nhau thì lấy tên tương đương. Thời còn đi học, bọn anh đều được thầy lấy tên cho, gọi riết thành quen, vẫn tiếp tục kéo dài tới bây giờ.”

“…”

Nói đến… Giáo sư ××, thầy của ảnh quả thật là một nhân vật nổi tiếng, đồng thời cũng không tiện hỏi ông ấy đến giờ vẫn còn sống hay đã qua đời, chuyện này tựa hồ có thể lý giải tất cả, chẳng qua làm khó Vương Đức Toàn phải đảm đương cái tên tràn ngập niên đại lịch sử trong nhiều năm qua như vậy. Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi nhìn anh không khỏi vi diệu mà còn có thêm chút đồng cảm.

“Thật ra, anh Vương…” Tôi thử dò hỏi, “Sao anh không đề nghị với thầy của anh.. Có thể lấy một cái tên rất, ạch, rất thức thời một chút, à không, chính là phổ thông hơn một chút ”

“Anh có đề nghị qua.” Vương Đức Toàn nghiêm túc nói, “‘Đức Toàn’ là trích từ trong sách ‘Nội kinh – Tố Vấn’. ‘Để con người sống lâu trăm tuổi mà vẫn khoẻ mạnh, thì phải có đức toàn vẹn mới không gặp nguy hiểm’, dựa theo cách nói này, phù hợp với điều các thầy thuốc ngày xưa chú trọng nên gọi là ‘Đức Toàn’. Anh đã từng hỏi thầy mình, thế này có phải hơi quá lớn lao hay không, nhưng ông ấy bảo rằng, tên anh giống như ‘Lâm Uyên chi nguy’, vì lẽ đó nên lấy ‘Đức Toàn bất nguy’, rất chuẩn xác, không cần đổi.”

*Lâm Uyên nghĩa là gần vực sâu, mà gần vực sâu thì nguy hiểm, nên mới gọi là “lâm uyên chi nguy”. Như đã giải thích ở trên, các nhà dưỡng sinh và danh y thời xưa của Trung Quốc xem trọng việc tu dưỡng đạo đức, có đức toàn vẹn thì sẽ không gặp nguy hiểm, nên mới gọi là ‘đức toàn bất nguy”. (Có chỗ nào sai mong các bạn bỏ qua cho. QAQ)

*Sách Nội Kinh Tố Vấn một tác phẩm kinh điển của nền y học Đông Phương, được coi là công trình lý luận hàng đầu từ xưa của đông y.



Tôi hoang mang gật đầu: “A, ra là vậy à.”

Anh ấy chợt lộ ra một nụ cười bí ẩn, “Thật ra, trong số những học trò, thầy thương nhất là anh. Nhìn ra được không ”

“…Chắc là.. Nhìn, nhìn ra rồi.” Tôi trợn mắt ngoác mồm, suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc mới cẩn thận mở miệng, “Nói chung… Anh thích, là tốt rồi.”

26.

Vương Đức Toàn chẩn mạch cho tôi, nhìn lưỡi và vân vân, cũng không kiểm tra ra vấn đề lớn, chỉ là có chút chứng khí hư, hơn nửa bắt nguồn từ bệnh chung của người hiện đại, làm việc, nghỉ ngơi và thức đêm lâu dài không có quy luật.

Anh ấy lại hỏi tôi, bệnh trạng cụ thể, từ lúc nào phát giác, có phải từng trải qua một số chuyện không vui hay không.

Âm thanh của anh ôn hoà, trầm thấp chạm vào màng tai, làm tôi không nén nổi mà sinh ra cảm giác “Giống như có thể đem toàn bộ gánh nặng nơi đáy lòng nói cho anh ấy nghe.”

Tôi kể hết cho anh nghe đoạn ký ức mơ hồ hồi nhỏ, cùng với… những cảm giác càng nặng nề hơn so với chuyện đó, những năm gần đây, cha mẹ tôi cẩn thận từng li từng tí, phóng túng tôi một cách vô điều kiện, khiến cho tôi cảm thấy áp lực trong lòng.

Cũng quên mất mình đến đây khám bệnh, tôi dần dần mở ra chiếc hộp nội tâm, thậm chí tôi còn bộc lộ chuyện yêu đương, cãi vã và chia tay trước đây, thái độ chán ghét cùng thất vọng đối với vòng tròn hỗn loạn trong giới đồng tính luyến ái bây giờ.

Vương Đức Toàn cũng không thúc giục, cũng không đánh giá, chỉ dùng một thái độ ôn hoà, từ đầu đến cuối kiên trì làm một người thính giả.

“… Cậu ta vừa nói như thế, dù sao mỗi người đều có nhược điểm, tuy rằng em biết như vậy rất ngây thơ, nhưng bị đâm một cái vẫn không nhịn được mà muốn nhảy dựng lên, rồi vọt một cái gọi điện thoại cho anh. Như vậy đó.”

Dừng câu chuyện, tôi chà mặt mình, trong lòng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc trước đi bác sĩ tâm lý kia, nghe tôi nói xong luôn giảng giải, luôn thích phân tích cặn kẽ cho tôi nghe.

Nhưng tôi không thích bị lý trí phân giải cảm giác như vậy, cũng không muốn người khác dùng chút kiến nghị cũ mèm để quơ tay múa chân với tôi. Tôi đã từng đọc qua sách của Sigmund Freud và Carl Jung, biết càng nhiều lý thuyết, cũng càng tuyệt vọng với sự vô lực của mình mà thôi.

*Sigmun Freud và Carl Jung là hai bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học.

“Thật ngại quá, anh Vương,” Tôi nói, “Nói một tràng như thế, làm lỡ thật nhiều thời gian của anh.”

“Không làm lỡ.” Vương Đức Toàn nói, “Bệnh nhân không hẳn chỉ là bệnh trên thân thể, rất nhiều bệnh nhân tới nơi này cần bộc lộ tâm sự, xế chiều ngày hôm nay anh cũng không có cuộc hẹn nào, em có thể nói tiếp.”

“Vì lẽ đó, kỳ thật em cũng không rõ có muốn trị hay không. Rất nhiều lúc em cảm thấy, cái này có phải xem như là bệnh hay không, có gì cần trị hay không Nhưng dù sao người khác cũng sẽ không dùng quan điểm giống vậy để nhìn mình, vậy thì tốt hơn hết là trị một chút đi…”

Chính tôi cũng không biết mình đang nói cái gì, thậm chí còn có chút hối hận, chạy đến phòng khám bệnh của người khác, dông dài một trận, cuối cùng không rõ ràng bản thân rốt cuộc có muốn chữa bệnh hay không, đây không phải là lãnh cảm, mà chắc là đầu óc có bệnh.

Đối phương giống như vô thức quan sát, suy tư trong chốc lát, nói: “Nếu như em quyết định muốn trị liệu, phương diện này kỳ thực không phải sở trường của anh, nhưng anh có một đàn anh rất am hiểu nam khoa và bệnh tâm lý, anh có thể giới thiệu em đến chỗ anh ấy. Nhưng nếu như bản thân em cảm thấy không ảnh hưởng…”

Tôi liên tục lắc đầu: “Không không không, vẫn là đừng, thật ra em cũng không nghĩ cần phải làm rộn như thế…”

Vương Đức Toàn hơi cười: “Vậy cũng không cần trị.”

“… Cái gì ”

“Đây là ý kiến riêng của anh.” Anh nói, “Em xem, tính năng của em cũng không có chướng ngại, chỉ là trong lòng có điều mâu thuẫn với hành vi làm tình. Thế nhưng đối với em mà nói, điều này cũng không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt bình thường, cần gì phải cưỡng cầu thay đổi ”

“Thế nhưng…” Tôi do do dự dự nói, “Đây nhất định là không bình thường…”

Vương Đức Toàn hỏi ngược lại tôi: “Vậy em làm sao định nghĩa tiêu chuẩn ‘Bình thường’ ”

Tôi cũng không biết, đang chuẩn bị hỏi lại.

“Từ góc độ sinh lý, sự cương cứng, xuất tinh, thời gian, tần suất ở hành vi *** của đàn ông thuộc phạm vi ‘bình thường’, vấn đề này anh cũng rõ ràng hơn em.” Cây bút trong tay anh nhẹ nhàng gõ một cái trên bệnh án, “Thế nhưng, lựa chọn hành vi làm tình của mỗi người chúng ta đều độc lập, tự do. Xã hội bây giờ, có người quen thói lạm giao, có người tình nguyện cả đời không kết hôn, em có thể phê phán người khác, thế nhưng ai có thể lập ra tiêu chuẩn ‘bình thường’ này Về phần em, chẳng qua trong lòng từ chối cùng người khác phát sinh quan hệ *** mà thôi, như vậy có vấn đề gì không Em cũng không có ý muốn thay đổi thật sự, ngược lại cảm thấy an ổn với trạng thái bây giờ, tại sao nhất định muốn miễn cưỡng chính mình Chờ đến lúc em muốn thay đổi, tự nhiên sẽ thay đổi. Em muốn học hoà giải cùng chính mình, cũng không muốn làm cho mọi thứ khó khăn hơn. Không thôi, sinh hoạt sẽ không mệt mỏi sao ”

Tôi nhìn anh ấy, nhất thời không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, tôi rốt cuộc mới tìm về âm thanh của chính mình, gọi lên: “Anh Vương.”

“Làm sao ” Anh hỏi.

“Nhưng không phải mỗi người đều tiếp thu tự do lựa chọn này của người khác. Mà em cũng vừa nói, em cùng người cũ chính là vì thế mới chia tay.” Tôi đặt cược mặt mũi, “Hai chúng ta hiện tại dù sao cũng là đang kết thân, em muốn biết, anh nghĩ như thế nào Anh có thể tiếp thu sao ”

Nghe xong những lời này, Vương Đức Toàn dường như có chút kinh ngạc, hơi nhíu lông mày.

“Có thể lúc trước anh không có nói rõ ràng.” Anh ấy hình như bị cận thị cường độ thấp, thời điểm nghiêm túc, sẽ có thói quen nheo mắt lại, nhìn người khác có vẻ đặc biệt thâm trầm, “Nếu như anh cảm thấy em không thích hợp, sẽ không lãng phí thời gian đi theo em đến bây giờ. Anh đã quen em rồi, cũng sẽ tôn trọng bất kỳ lựa chọn nào của em.”

27.

Tôi lâng lâng trở về nhà cha mẹ, chính thức tuyên bố, tôi có đối tượng rồi.

Hai cụ nhà tôi đồng loạt xông tới.

Cha tôi hỏi, “Họ gì tên gì làm gì ”

Mặc dù ông biết mẹ tôi vẫn luôn thu xếp cho tôi đi kết thân, nhưng không tự mình tham dự, chi tiết cụ thể cũng không rõ ràng.

Cho nên bây giờ cha tôi có chút khiếp sợ: “Vương Đức Toàn ”



Ông nghi ngờ, chuyển hướng về mẹ tôi: “Bà sẽ không tìm cho con trai ông nào lớn cỡ tuổi tôi chứ ”

“Xuỳ.” Mẹ tôi kiên quyết bảo vệ ánh mắt của chính mình, “Tiểu Vương tuổi trẻ tài cao, là một nhân tài, có xe có phòng, kính già yêu trẻ, là một đối tượng rất tốt, cặp với con trai chúng ta quả thật rất thiệt thòi!”

Mẹ ruột.

Bà cũng phát hiện mấy câu này hình như không thích hợp chỗ nào đó, bổ sung thêm: “Đương nhiên, không có ai là hoàn mỹ cả, Tiểu Vương cũng có chút không tốt, tuổi còn trẻ mà không theo kịp thời đại. Đều là năm này tháng nào rồi, còn có người sẽ không dùng WeChat sao ”

Tôi gật đầu, biểu thị tán thành.

“Ngay cả một bà già như tôi cũng biết chơi WeChat này! Dùng biểu cảm cũng không biết, là tôi dạy cậu ấy đấy.”

Chờ chút.

28.

Tôi nói: “Mẹ, con có thể mượn điện thoại của mẹ xem được không ”

“Có cái gì không được.” Mẹ tôi quăng cái smartphone hàng nội nặng trịch của bà cho tôi, “Con muốn xem cái gì hả con trai ”

Muốn nói chuyện mẹ tôi cười nhạo người khác không biết chơi WeChat, là điển hình của chó chê mèo lắm lông. Từ khi bà bắt đầu đăng ký tài khoản, chỉ thấy mỗi ngày chia sẻ những chuyện nhạt nhẽo cho bạn bè mình, hơn nữa nhất định phải oanh tạc từng cá nhân, chơi không biết mệt. Chính tôi cũng sớm không chịu nổi mà phải chặn bà lại.

Tôi tìm được ghi chép trò chuyện của bà cùng Vương Đức Toàn, mở ra.

Lý Mỹ Lệ: Bác sĩ vô tình công bố bí mật, không phải mọi vấn đề đều phải đến bệnh viện, dân mạng chấn kinh!

Vương Đức Toàn: Dì mạnh khoẻ, nếu dì sinh bệnh cần chữa trị, không tiện thì xin cứ gọi điện thoại cho cháu 139XXXXXXXX.

Lý Mỹ Lệ: Được được được, Tiểu Vương, cảm ơn cháu.

Vương Đức Toàn: Không có gì.

Lý Mỹ Lệ: [biểu cảm] “Cảm ơn anh bạn, cảm ơn trên mọi nẻo đường đều có cậu”

Lý Mỹ Lệ: Phương thuốc cổ truyền khó tìm nhất trên đời!

Vương Đức Toàn: Không có căn cứ nào, mong dì đừng nên dễ tin.

Lý Mỹ Lệ: Tiểu Vương nè, cháu nhìn một chút đi, phương thuốc cổ truyền này trong sách thuốc không có đâu, tham khảo một xíu cũng không có hại chỗ nào chứ

Vương Đức Toàn: …

Lý Mỹ Lệ: [biểu cảm] “Cùng bạn tán gẫu thật vui vẻ”

Lý Mỹ Lệ: Đau tim đau não dĩ nhiên có liên quan đến bữa ăn! Bữa ăn hoàn toàn quyết định tuổi thọ, khiếp sợ mấy trăm triệu người!

Vương Đức Toàn: Dì mạnh khoẻ, cơ bản không cần phải lo lắng.

Lý Mỹ Lệ: Có đúng không Sao dì thấy người ta viết rất có lý nhỉ Vẫn là nên chú ý một chút cho tốt.

Vương Đức Toàn: …

Lý Mỹ Lệ: [biểu cảm] “Khoẻ mạnh bình an chính là hạnh phúc”

Lý Mỹ Lệ: Thân thể có một đường kinh lạc* rất thần kỳ, thường xuyên bấm có thể giảm béo, tóc bạc biến thành tóc đen, bao trị bách bệnh!

*Kinh lạc: đường khí huyết vận hành trong cơ thể.

Vương Đức Toàn: … Thôi không sao, bấm một cái cũng không hỏng chỗ nào.

Lý Mỹ Lệ: Mỗi ngày dùng nước nóng ngâm chân, là dưỡng sinh hay tự sát

Vương Đức Toàn: … Ha ha. [/mỉm cười]

Lý Mỹ Lệ: Chuyên gia đông y nói cho bạn biết, ăn lẫn những thứ này, quả thật là không cần mạng!

Vương Đức Toàn: … Ha ha. [/mỉm cười]

Lý Mỹ Lệ: Thật đáng sợ, rau xào sẽ khiến cả gia đình gặp ung thư! Xem xong một thân mồ hôi lạnh, chia sẻ cho cả nhà

Vương Đức Toàn: … Ha ha. [/mỉm cười]

Lý Mỹ Lệ: Hôm nay là ngày lễ con trai, có con trai bảo bối, xin mời bạn dùng đôi tay cao quý của mình chia sẽ tin này, con trai bạn sẽ gặp may mắn cả đời!

Vương Đức Toàn: …

29.

Vương Đức Toàn cư nhiên còn không chia tay với tôi, ảnh nhất định rất yêu tôi, tôi quyết định phải sống cùng ảnh đến hết đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dạy Lão Đông Y Sử Dụng Biểu Cảm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook