Quyển 1 - Chương 27: Cắt đứt hy vọng
Thủy tụ nhân gia
25/02/2014
Trương Khải Hiên nhận được điện thoại thì chạy đến bệnh viện
trước tiên, Đường Mạn ở trên giường bệnh, sắc mặt đã tái mét, mồ hôi chảy ròng
ròng, cô vươn tay từ trong chăn ra, Trương Khải Hiên chụp lấy tay cô, trên mặt
anh cũng đầy vẻ lo âu, “Đường Mạn.” Nhìn thấy Đường Mạn đau đớn, giọng nói của
anh cũng run rẩy.
Đường Mạn cầm lấy tay anh, khóc không ngừng, “Khải Hiên, cứu, cứu em, cầu xin anh, đừng động đến con.”
Ngay lúc này đây, cô không thể kiên cường được nữa, cô chỉ là một cọng cỏ nhỏ bất lực, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng giẫm đạp lên, mà cô lúc này, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là chồng của cô.
Trương Khải Hiên nhìn vợ, cô thực sự muốn đấu tranh, muốn cố gắng, trên mặt viết đầy những hy vọng bất lực, anh rớt nước mắt.
“Đường Mạn.” Anh cúi người xuống, đau đớn nói bên tai cô: “Anh đã biết rồi, lúc sáng bác sĩ nói cho anh biết rồi, buông tay đi, chúng ta hãy từ bỏ đứa con này đi, anh cũng không muốn em đeo mang đau khổ thế này, cũng không muốn sau này nó ra đời thì phải đối mặt với những ánh mắt khác thường, khiến trong lòng nó có bóng ma, buông tay đi! Đường Mạn.”
Đường Mạn khóc, cô ra sức lắc đầu: “Khải Hiên! Không được! Không được làm như vậy! Em không thể làm như vậy đâu! Nó đã cử động, nó có nhịp tim, có hô hấp, tuy rằng nó khiếm khuyết, nhưng nó vẫn là hy vọng, là con của anh, cầu xin anh! Khải Hiên, anh nghe đi! Nó đang nói, mẹ ơi, mẹ cứu con! Mẹ ơi, mẹ ơi, em nghe thấy nó đang khóc! Em xin anh mà!”
Đường Mạn khóc rống lên, nước mắt hòa cùng mồ hôi làm ướt tóc ở bên tai cô, cuối cùng, cô đau đớn đến không còn hơi sức, tiếng khóc im bặt, cô ngất đi.
Bác sĩ nói với anh: “Anh Trương, vợ anh đã xuất huyết rất nhiều, đứa bé có khả năng không qua khỏi, hiện giờ thể trạng của cô ấy cũng kém vô cùng, chúng tôi đề nghị cô ấy không nên tiếp tục giữ lại đứa bé này.”
Trương Khải Hiên nhắm mắt lại, khó khăn lên tiếng: “Bỏ đi, bỏ đứa bé, giữ lại vợ tôi.”
Bác sĩ cầm giấy thông báo phẫu thuật đưa cho anh, anh nhận lấy, bàn tay đang run rẩy, đứa bé kia là hy vọng, là hy vọng có thể cứu lấy anh, nhưng đứa bé kia, nó bị khiếm khuyết, cắn răng một cái, anh đặt bút ký tên, bác sĩ nhận lại.
Anh hệt như một hồn ma, ngồi phịch xuống chiếc ghế ở hành lang, bác sĩ và y tá đẩy Đường Mạn vào phòng phẫu thuật, trong tích tắc tiến vào phòng phẫu thuật đó, Đường Mạn đột nhiên bừng tỉnh, cô hét lên: “Trương Khải Hiên, anh không được làm như vậy, Khải Hiên.” Cô khóc la: “Đừng mà, Khải hiên, cầu xin anh, đừng động đến con của em mà! Khải Hiên, cầu xin anh.”
Bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh của cô vào phòng phẫu thuật, Đường Mạn đau đớn la khóc, cô liều mạng với tay về phía anh, muốn làm một chút đấu tranh cuối cùng, thế nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng đấu tranh, sự đau đớn đến rách tim rách phổi, làm bong tróc tâm trí cô, cuối cùng, cô lịm đi.
Trương Khải Hiên ngẩng đầu, sau cùng cũng chạm trán với ánh mắt tuyệt vọng của Đường Mạn, trái tim anh như bị xé nát, “Đường Mạn, xin lỗi.” Anh rớt nước mắt, “Thật xin lỗi em, tha thứ cho anh.”
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, tầm mắt của anh bị chắn ở bên ngoài, bên trong là vợ anh, cô đang trải qua một kiếp sinh tử, mà kiếp số này cũng do anh mà ra, nếu anh không cưới cô, tất cả chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Là anh, anh mới chính là kẻ giết người, anh là nhà đạo diễn thiên tài, sáng tạo ra mọi chuyện, tạo ra nỗi thống khổ của hai người phụ nữ.
Anh ở bên ngoài phòng phẫu thuật không ngừng cầu nguyện, trong lòng cuồng loạn bồn chồn, căng thẳng khiến anh gần như ngạt thở, ông trời, cầu xin ông phù hộ, để cho Đường Mạn bình an vô sự, cho dù mai đây anh có chết, cho dù không có đứa bé này, không còn hy vọng, anh cũng không muốn Đường Mạn xảy ra chuyện.
Anh ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, nước mắt rớt xuống như mưa.
Bà Trương và Trương Thụy Hằng hoang mang hoảng hốt chạy đến, bà Trương như phát điên túm lấy anh, hỏi không ngừng, “Đứa bé thế nào? Sao Đường Mạn lại bị như thế?”
Ánh mắt của Trương Khải Hiên dán chặt vào cánh cửa kia, giọng nói trống rỗng mệt mỏi, “Đứa bé đã không còn nữa, mẹ, đứa bé đó bị khiếm khuyết, không thể giữ lại!”
Đường Mạn cầm lấy tay anh, khóc không ngừng, “Khải Hiên, cứu, cứu em, cầu xin anh, đừng động đến con.”
Ngay lúc này đây, cô không thể kiên cường được nữa, cô chỉ là một cọng cỏ nhỏ bất lực, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng giẫm đạp lên, mà cô lúc này, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là chồng của cô.
Trương Khải Hiên nhìn vợ, cô thực sự muốn đấu tranh, muốn cố gắng, trên mặt viết đầy những hy vọng bất lực, anh rớt nước mắt.
“Đường Mạn.” Anh cúi người xuống, đau đớn nói bên tai cô: “Anh đã biết rồi, lúc sáng bác sĩ nói cho anh biết rồi, buông tay đi, chúng ta hãy từ bỏ đứa con này đi, anh cũng không muốn em đeo mang đau khổ thế này, cũng không muốn sau này nó ra đời thì phải đối mặt với những ánh mắt khác thường, khiến trong lòng nó có bóng ma, buông tay đi! Đường Mạn.”
Đường Mạn khóc, cô ra sức lắc đầu: “Khải Hiên! Không được! Không được làm như vậy! Em không thể làm như vậy đâu! Nó đã cử động, nó có nhịp tim, có hô hấp, tuy rằng nó khiếm khuyết, nhưng nó vẫn là hy vọng, là con của anh, cầu xin anh! Khải Hiên, anh nghe đi! Nó đang nói, mẹ ơi, mẹ cứu con! Mẹ ơi, mẹ ơi, em nghe thấy nó đang khóc! Em xin anh mà!”
Đường Mạn khóc rống lên, nước mắt hòa cùng mồ hôi làm ướt tóc ở bên tai cô, cuối cùng, cô đau đớn đến không còn hơi sức, tiếng khóc im bặt, cô ngất đi.
Bác sĩ nói với anh: “Anh Trương, vợ anh đã xuất huyết rất nhiều, đứa bé có khả năng không qua khỏi, hiện giờ thể trạng của cô ấy cũng kém vô cùng, chúng tôi đề nghị cô ấy không nên tiếp tục giữ lại đứa bé này.”
Trương Khải Hiên nhắm mắt lại, khó khăn lên tiếng: “Bỏ đi, bỏ đứa bé, giữ lại vợ tôi.”
Bác sĩ cầm giấy thông báo phẫu thuật đưa cho anh, anh nhận lấy, bàn tay đang run rẩy, đứa bé kia là hy vọng, là hy vọng có thể cứu lấy anh, nhưng đứa bé kia, nó bị khiếm khuyết, cắn răng một cái, anh đặt bút ký tên, bác sĩ nhận lại.
Anh hệt như một hồn ma, ngồi phịch xuống chiếc ghế ở hành lang, bác sĩ và y tá đẩy Đường Mạn vào phòng phẫu thuật, trong tích tắc tiến vào phòng phẫu thuật đó, Đường Mạn đột nhiên bừng tỉnh, cô hét lên: “Trương Khải Hiên, anh không được làm như vậy, Khải Hiên.” Cô khóc la: “Đừng mà, Khải hiên, cầu xin anh, đừng động đến con của em mà! Khải Hiên, cầu xin anh.”
Bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh của cô vào phòng phẫu thuật, Đường Mạn đau đớn la khóc, cô liều mạng với tay về phía anh, muốn làm một chút đấu tranh cuối cùng, thế nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng đấu tranh, sự đau đớn đến rách tim rách phổi, làm bong tróc tâm trí cô, cuối cùng, cô lịm đi.
Trương Khải Hiên ngẩng đầu, sau cùng cũng chạm trán với ánh mắt tuyệt vọng của Đường Mạn, trái tim anh như bị xé nát, “Đường Mạn, xin lỗi.” Anh rớt nước mắt, “Thật xin lỗi em, tha thứ cho anh.”
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, tầm mắt của anh bị chắn ở bên ngoài, bên trong là vợ anh, cô đang trải qua một kiếp sinh tử, mà kiếp số này cũng do anh mà ra, nếu anh không cưới cô, tất cả chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Là anh, anh mới chính là kẻ giết người, anh là nhà đạo diễn thiên tài, sáng tạo ra mọi chuyện, tạo ra nỗi thống khổ của hai người phụ nữ.
Anh ở bên ngoài phòng phẫu thuật không ngừng cầu nguyện, trong lòng cuồng loạn bồn chồn, căng thẳng khiến anh gần như ngạt thở, ông trời, cầu xin ông phù hộ, để cho Đường Mạn bình an vô sự, cho dù mai đây anh có chết, cho dù không có đứa bé này, không còn hy vọng, anh cũng không muốn Đường Mạn xảy ra chuyện.
Anh ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, nước mắt rớt xuống như mưa.
Bà Trương và Trương Thụy Hằng hoang mang hoảng hốt chạy đến, bà Trương như phát điên túm lấy anh, hỏi không ngừng, “Đứa bé thế nào? Sao Đường Mạn lại bị như thế?”
Ánh mắt của Trương Khải Hiên dán chặt vào cánh cửa kia, giọng nói trống rỗng mệt mỏi, “Đứa bé đã không còn nữa, mẹ, đứa bé đó bị khiếm khuyết, không thể giữ lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.