Quyển 1 - Chương 38: Tình dục không tình yêu
Thủy tụ nhân gia
25/02/2014
Đúng lúc này, quản lý Triệu nhận được tin vội vàng chạy đến,
vừa nhìn thấy Trương Khải Hiên lập tức nghênh đón, “Khải Hiên? Tại sao không
nói sớm cho mình biết Đường Mạn là vợ của cậu chứ, nếu sớm biết tình hình này,
mình nào dám giữ lại làm việc.”
Trương Khải Hiên nói với quản lý Triệu: “Không sao, cô ấy cũng từng nói có ý định mở một nhà hàng Tây, song cô ấy có chút hấp tấp, có lẽ là muốn thể nghiệm cuộc sống một chút.” Anh nhìn Đường Mạn: “Có phải thế không, em yêu?”
Quản lý Triệu cười ha ha, “Đường Mạn, cô cũng thật là, nếu cô muốn tự mình làm chủ thì trực tiếp nói một tiếng với Khải Hiên là được rồi, cần gì phải đến chỗ của tôi trộm nghề chứ? Chỗ tôi chỉ là miếu nhỏ ao cạn thôi.”
Đường Mạn bị hai người này đá qua đá lại, không nói gì cả.
Không thèm phân bua, anh vừa đấm vừa xoa kéo cô về nhà, Đường Mạm bốc hỏa, cực kỳ phẫn nộ, hai người vừa vào phòng liền cãi nhau.
“Bắt lỗi tôi, xem tôi như con ngốc, anh rất vui có phải không?”
Anh hừ một tiếng: “Đúng, em nói đúng đó, bây giờ tôi đang rất vui, quả thật là vui vẻ tột cùng, thằng phục vụ hôm nay là người thầm mến em phải không, em xem thái độ của em đối với hắn đi, ngọt ngào đến phát ngấy, còn đối với tôi? Lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hệt như một que kem trong mùa hè, nếu hôm nay tôi không đến đó, không phải em định sau khi tan ca liền hẹn hò với hắn sao, hơn nữa, các người càng có thể trực tiếp đi thuê phòng và vân vân… … …”
Đường Mạn tức đến nỗi xanh mặt, “Trương Khải Hiên, anh thật không biết xấu hổ! Tôi mới đi làm 3 ngày, anh lại có thể đổ tiếng xấu lên người tôi.”
Anh cũng mắng, “3 ngày thì sao, em cũng hẹn hò với tôi ba lần… …”
Đường Mạn chết sững, anh lại có thể nói cô như vậy? Trương Khải Hiên cũng phát hiện bản thân nói hơi quá đáng, anh cũng im bặt.
Khóe mắt Đường Mạn đã đong đầy nước mắt, cô gằn từng tiếng mà nói, “Trương Khải Hiên, nếu có thể lựa chọn lại lần nữa, tôi thà rằng không quen anh, không tùy tiện trao thân cho anh, không kết hôn với anh, tôi vẫn là một người ngu ngốc đần độn, một Đường Mạn đơn thuần vô tội như trước kia, mà như không như hiện tại, một Đường Mạn bị anh chà đạp đến không còn lòng tự trọng, không có địa vị gì trong căn nhà này, không có sự quan tâm, không có tình yêu, vừa muốn ly hôn thì phải đeo mang sự chỉ trích của đạo đức, đầy mâu thuẫn. Tôi chỉ muốn một công việc, tôi không cần anh cho tôi tiền, tôi có thể tự nuôi mình được, thậm chí anh chán ghét tôi, không thích tôi, tôi đều biết hết, tại sao anh không rộng rãi một chút, buông tha cho tôi, rồi bắt đầu lại với cô ta, đừng hành hạ tôi nữa.”
Anh nghe xong lời nói của cô, tường chừng như bị đâm đến nhảy dựng lên, “Câm miệng, em lập tức câm miệng cho tôi.”
Đường Mạn cũng hét lên, “Tôi đâm vào chỗ đau của anh sao? Trương Khải Hiên, tên khốn nạn này, anh không ngừng tổn thương tôi, anh còn chính tay giết chết con mình.”
Không nhắc đến con anh còn im lặng, nhắc đến nó anh nhất thời bị đâm vào vết thương, anh cũng đau lòng vì con mà, đây là lần đầu tiên anh vô cùng mong đợi, vô cùng quý trọng chờ đợi đứa con của chính mình, đáng tiếc, chỉ một sai lầm của y học, còn có sự trợ giúp của tình nhân của anh, giữa lúc hấp tấp, anh đã gián tiếp cướp đi sinh mạng của đứa con mình.
Trái tim Đường Mạn đau như dao cắt: “Trương Khải Hiên, anh chưa bao giờ lo lắng đến cảm nhận của tôi, anh kiêu căng tự phụ vì lợi ích cá nhân, anh chưa bao giờ yêu tôi!!!”
Anh cũng nổi nóng, rống lên, “Đúng, cô nói rất đúng, là cô ngu xuẩn, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ yêu cô, dù chỉ 1 ngày cũng không!”
Đường Mạn lập tức chấn động, lời vừa nói ra, anh cũng hoảng sợ.
Sao lại nói những lời như vậy, trời ơi, đây căn bản không phải là lời anh muốn nói, hoàn toàn không phải, là anh nói một đằng nghĩ một nẻo, anh nhìn Đường Mạn, chỉ thấy trên mặt cô thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, tuyệt vọng, thống khổ, bất lực.
Anh liền hối hận, liền buốn bước lên để giải thích, “Đường Mạn, em… …, em … …, em hãy nghe anh nói.”
Đường Mạn rớt nước mắt, những gì cô đè nén bên trong liền bộc phát: “Trương Khải Hiên, anh là tên vô sỉ, tôi hận anh! Anh đã hủy đi tất cả những hy vọng mà tôi dành cho anh, còn có tình yêu của tôi đối với anh, tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh, anh là tên đê tiện, tôi hận anh, hận anh, hận anh!”
Cô dùng hết toàn bộ sức lực đẩy anh ra khỏi phòng, anh hoàn hồn lại liền phản kháng, anh gọi: “Đường Mạn, em nghe anh giải thích đi.” Nhưng Đường Mạn dứt khoát không nghe, sức lực của cô vô cùng lớn, liều mạng đẩy anh ra bên ngoài, hai người cứ giằng co lôi kéo, đột nhiên Đường Mạn bộc phát hung hăng, cô tàn nhẫn nắm lấy cánh tay của Trương Khải Hiên, dùng sức cắn mạnh.
Trương Khải Hiên “Á” lên một tiếng, theo bản năng anh hất Đường Mạn ra, thật vả vả mới đẩy cô ra được, Đường Mạn vẫn còn liều mạng vung tay đánh anh, cô vừa khóc vừa đánh, anh chỉ đành ôm chặt cánh tay cô lại, giữa lúc giằng co, hai người đều đứng không vững, cùng nhau ngã lên giường.
Đường Mạn vẫn ra sức đánh anh, anh thật sự là nhịn không nổi, xoay người liền nhảy lên người cô, hai tay đè chặt cánh tay cô. Đường Mạn không có cách nào động đậy, cô thét lên, vừa khóc vừa mắng: “Trương Khải Hiên, anh không phải là đàn ông.”
“Em dám mắng tôi không phải là đàn ông?”
“Tên khốn!”
Anh nhất thời phát hỏa, hay tay kéo cánh tay cô qua khỏi đỉnh đầu, với lấy máy sấy ở bàn bên cạnh, dùng dây điện của máy sấy trói tay cô lại, người phụ nữ chết tiệt này, dám mắng anh không phải là đàn ông, được, được, được lắm. Anh đè cô xuống giường, vốn định chế ngự cô lại rồi sẽ nói vài câu với cô, nhưng Đường Mạn cứ hệt như một con rái cá trơn tuồn tuột thoát khỏi sự khống chế của anh, đấu tới đấu lui hai người cứ dây dưa mãi, nhìn thấy cơ thể của cô, bỗng nhiên anh có một dục vọng mãnh liệt khác thường, vô cùng vô cùng muốn cô, cắn răng, không kịp đợi đến khi mở nút áo cô ra, anh kéo lấy áo của cô hung hăng xé một cái, nút trên áo rơi lã chã, văng đầy trên giường và dưới sàn.
Đường Mạn lập tức hiểu được ý định của anh, tình cách của cô vô cùng bướng bỉnh, cái miệng cũng không chịu thua, giờ phút này lại tức giận liên tục đạp đá túi bụi, liên tục mắng tên khốn, anh càng tức, phụ nữ chết tiệt, ít mắng mấy câu thì em sẽ mất đi mấy cân thịt hay sao? Người phụ nữ ngu xuẩn này, phải làm sao mới không đối đầu với anh nữa chứ?
Một tay anh gắt gao bịt chặt miệng cô lại, tay kia thì nhanh chóng cởi quần áo cô ra. Đường Mạn càng giãy dụa, anh lại càng nổi nóng, rất nhanh chóng, anh đã cởi hết quần áo của cô.
Đường Mạn vẫn ngang bướng phản kháng, nhưng bị anh cứng rắn đè dưới thân, cô không thể nhúc nhích. Anh nặng nề đè chặt cơ thể cô, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, giờ phút này anh như mũi tên đã lên dây, thầm muốn cô, không cần màn dạo đầu, không cần nhẹ nhàng, anh chỉ cần khoảnh khắc kích tình kia, Đường Mạn vẫn còn muốn giãy dụa, dụa vọng đã cắm sâu vào thân thể cô. Sự tấn công này không hề dự báo trước khiến phần thân dưới của cô đau rát, cô hét lên theo bản năng, nhưng cái nằm trong cơ thể cô vẫn đang chuyển động, xông đến khiến cả người cô lắc lư, gần như bị xé rách thành từng mảnh nhỏ. Anh lại có thể dùng phương thức này để tra tấn cô, cô sẩy thai còn chưa đến một tháng, hiện giờ còn đang bị cảm, nhưng anh dứt khoát mặc kệ, hệt như một động cơ được nạp đầy dầu, xông thẳng vào thân thể cô hết lần này đến lần khác, càng lúc càng sâu, cô không cách nào né tránh chỉ có thể bị động tiếp nhận, toàn thân mềm nhũn không còn sức để chống cự, toàn bộ không hề có cảm giác thoải mái, chỉ có đau, đau, thể xác đau đớn, trái tim đau đớn, tất cả đều là đau, mà anh, thì không chút nào thương tiếc cô, bản thân chỉ lo kịch liệt chiếm đoạt.
Trương Khải Hiên cũng lún sâu vào sự ngạc nhiên, vốn dĩ anh cho rằng mình là một người bệnh, sức khỏe không tốt, chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng đến phương diện này, nhưng không ngờ hiện tại trạng thái hưng phấn của anh rất tốt, giờ phút này trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, muốn cô, anh muốn cô, chỉ muốn cô thôi. Đường Mạn ở dưới thân anh hệt như một cái bánh quai chèo bị anh biến hóa đủ mọi tư thế chiếm đoạt, cô quật cường cắn răng không nói lời nào, đau khổ mà chống cự, cuối cùng chống cự không được nữa, ngất đi, đợi đến khi cô lơ mơ tỉnh lại, anh liền tiếp tục muốn cô, cho đến khi cô không còn cách nào để chống đỡ nữa, hệt như một khối bột nhão, đã không còn nước mắt, đã không còn ngang ngạnh, bị anh hết xoa lại nắn, tùy ý chi phối.
Đây không phải là tình yêu, cô rớt nước mắt đau đớn khi nghĩ đến, đây không phải là yêu, căn bản là anh không yêu cô, đây hoàn toàn là anh tra tấn cô.
Trương Khải Hiên nói với quản lý Triệu: “Không sao, cô ấy cũng từng nói có ý định mở một nhà hàng Tây, song cô ấy có chút hấp tấp, có lẽ là muốn thể nghiệm cuộc sống một chút.” Anh nhìn Đường Mạn: “Có phải thế không, em yêu?”
Quản lý Triệu cười ha ha, “Đường Mạn, cô cũng thật là, nếu cô muốn tự mình làm chủ thì trực tiếp nói một tiếng với Khải Hiên là được rồi, cần gì phải đến chỗ của tôi trộm nghề chứ? Chỗ tôi chỉ là miếu nhỏ ao cạn thôi.”
Đường Mạn bị hai người này đá qua đá lại, không nói gì cả.
Không thèm phân bua, anh vừa đấm vừa xoa kéo cô về nhà, Đường Mạm bốc hỏa, cực kỳ phẫn nộ, hai người vừa vào phòng liền cãi nhau.
“Bắt lỗi tôi, xem tôi như con ngốc, anh rất vui có phải không?”
Anh hừ một tiếng: “Đúng, em nói đúng đó, bây giờ tôi đang rất vui, quả thật là vui vẻ tột cùng, thằng phục vụ hôm nay là người thầm mến em phải không, em xem thái độ của em đối với hắn đi, ngọt ngào đến phát ngấy, còn đối với tôi? Lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hệt như một que kem trong mùa hè, nếu hôm nay tôi không đến đó, không phải em định sau khi tan ca liền hẹn hò với hắn sao, hơn nữa, các người càng có thể trực tiếp đi thuê phòng và vân vân… … …”
Đường Mạn tức đến nỗi xanh mặt, “Trương Khải Hiên, anh thật không biết xấu hổ! Tôi mới đi làm 3 ngày, anh lại có thể đổ tiếng xấu lên người tôi.”
Anh cũng mắng, “3 ngày thì sao, em cũng hẹn hò với tôi ba lần… …”
Đường Mạn chết sững, anh lại có thể nói cô như vậy? Trương Khải Hiên cũng phát hiện bản thân nói hơi quá đáng, anh cũng im bặt.
Khóe mắt Đường Mạn đã đong đầy nước mắt, cô gằn từng tiếng mà nói, “Trương Khải Hiên, nếu có thể lựa chọn lại lần nữa, tôi thà rằng không quen anh, không tùy tiện trao thân cho anh, không kết hôn với anh, tôi vẫn là một người ngu ngốc đần độn, một Đường Mạn đơn thuần vô tội như trước kia, mà như không như hiện tại, một Đường Mạn bị anh chà đạp đến không còn lòng tự trọng, không có địa vị gì trong căn nhà này, không có sự quan tâm, không có tình yêu, vừa muốn ly hôn thì phải đeo mang sự chỉ trích của đạo đức, đầy mâu thuẫn. Tôi chỉ muốn một công việc, tôi không cần anh cho tôi tiền, tôi có thể tự nuôi mình được, thậm chí anh chán ghét tôi, không thích tôi, tôi đều biết hết, tại sao anh không rộng rãi một chút, buông tha cho tôi, rồi bắt đầu lại với cô ta, đừng hành hạ tôi nữa.”
Anh nghe xong lời nói của cô, tường chừng như bị đâm đến nhảy dựng lên, “Câm miệng, em lập tức câm miệng cho tôi.”
Đường Mạn cũng hét lên, “Tôi đâm vào chỗ đau của anh sao? Trương Khải Hiên, tên khốn nạn này, anh không ngừng tổn thương tôi, anh còn chính tay giết chết con mình.”
Không nhắc đến con anh còn im lặng, nhắc đến nó anh nhất thời bị đâm vào vết thương, anh cũng đau lòng vì con mà, đây là lần đầu tiên anh vô cùng mong đợi, vô cùng quý trọng chờ đợi đứa con của chính mình, đáng tiếc, chỉ một sai lầm của y học, còn có sự trợ giúp của tình nhân của anh, giữa lúc hấp tấp, anh đã gián tiếp cướp đi sinh mạng của đứa con mình.
Trái tim Đường Mạn đau như dao cắt: “Trương Khải Hiên, anh chưa bao giờ lo lắng đến cảm nhận của tôi, anh kiêu căng tự phụ vì lợi ích cá nhân, anh chưa bao giờ yêu tôi!!!”
Anh cũng nổi nóng, rống lên, “Đúng, cô nói rất đúng, là cô ngu xuẩn, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ yêu cô, dù chỉ 1 ngày cũng không!”
Đường Mạn lập tức chấn động, lời vừa nói ra, anh cũng hoảng sợ.
Sao lại nói những lời như vậy, trời ơi, đây căn bản không phải là lời anh muốn nói, hoàn toàn không phải, là anh nói một đằng nghĩ một nẻo, anh nhìn Đường Mạn, chỉ thấy trên mặt cô thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, tuyệt vọng, thống khổ, bất lực.
Anh liền hối hận, liền buốn bước lên để giải thích, “Đường Mạn, em… …, em … …, em hãy nghe anh nói.”
Đường Mạn rớt nước mắt, những gì cô đè nén bên trong liền bộc phát: “Trương Khải Hiên, anh là tên vô sỉ, tôi hận anh! Anh đã hủy đi tất cả những hy vọng mà tôi dành cho anh, còn có tình yêu của tôi đối với anh, tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh, anh là tên đê tiện, tôi hận anh, hận anh, hận anh!”
Cô dùng hết toàn bộ sức lực đẩy anh ra khỏi phòng, anh hoàn hồn lại liền phản kháng, anh gọi: “Đường Mạn, em nghe anh giải thích đi.” Nhưng Đường Mạn dứt khoát không nghe, sức lực của cô vô cùng lớn, liều mạng đẩy anh ra bên ngoài, hai người cứ giằng co lôi kéo, đột nhiên Đường Mạn bộc phát hung hăng, cô tàn nhẫn nắm lấy cánh tay của Trương Khải Hiên, dùng sức cắn mạnh.
Trương Khải Hiên “Á” lên một tiếng, theo bản năng anh hất Đường Mạn ra, thật vả vả mới đẩy cô ra được, Đường Mạn vẫn còn liều mạng vung tay đánh anh, cô vừa khóc vừa đánh, anh chỉ đành ôm chặt cánh tay cô lại, giữa lúc giằng co, hai người đều đứng không vững, cùng nhau ngã lên giường.
Đường Mạn vẫn ra sức đánh anh, anh thật sự là nhịn không nổi, xoay người liền nhảy lên người cô, hai tay đè chặt cánh tay cô. Đường Mạn không có cách nào động đậy, cô thét lên, vừa khóc vừa mắng: “Trương Khải Hiên, anh không phải là đàn ông.”
“Em dám mắng tôi không phải là đàn ông?”
“Tên khốn!”
Anh nhất thời phát hỏa, hay tay kéo cánh tay cô qua khỏi đỉnh đầu, với lấy máy sấy ở bàn bên cạnh, dùng dây điện của máy sấy trói tay cô lại, người phụ nữ chết tiệt này, dám mắng anh không phải là đàn ông, được, được, được lắm. Anh đè cô xuống giường, vốn định chế ngự cô lại rồi sẽ nói vài câu với cô, nhưng Đường Mạn cứ hệt như một con rái cá trơn tuồn tuột thoát khỏi sự khống chế của anh, đấu tới đấu lui hai người cứ dây dưa mãi, nhìn thấy cơ thể của cô, bỗng nhiên anh có một dục vọng mãnh liệt khác thường, vô cùng vô cùng muốn cô, cắn răng, không kịp đợi đến khi mở nút áo cô ra, anh kéo lấy áo của cô hung hăng xé một cái, nút trên áo rơi lã chã, văng đầy trên giường và dưới sàn.
Đường Mạn lập tức hiểu được ý định của anh, tình cách của cô vô cùng bướng bỉnh, cái miệng cũng không chịu thua, giờ phút này lại tức giận liên tục đạp đá túi bụi, liên tục mắng tên khốn, anh càng tức, phụ nữ chết tiệt, ít mắng mấy câu thì em sẽ mất đi mấy cân thịt hay sao? Người phụ nữ ngu xuẩn này, phải làm sao mới không đối đầu với anh nữa chứ?
Một tay anh gắt gao bịt chặt miệng cô lại, tay kia thì nhanh chóng cởi quần áo cô ra. Đường Mạn càng giãy dụa, anh lại càng nổi nóng, rất nhanh chóng, anh đã cởi hết quần áo của cô.
Đường Mạn vẫn ngang bướng phản kháng, nhưng bị anh cứng rắn đè dưới thân, cô không thể nhúc nhích. Anh nặng nề đè chặt cơ thể cô, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, giờ phút này anh như mũi tên đã lên dây, thầm muốn cô, không cần màn dạo đầu, không cần nhẹ nhàng, anh chỉ cần khoảnh khắc kích tình kia, Đường Mạn vẫn còn muốn giãy dụa, dụa vọng đã cắm sâu vào thân thể cô. Sự tấn công này không hề dự báo trước khiến phần thân dưới của cô đau rát, cô hét lên theo bản năng, nhưng cái nằm trong cơ thể cô vẫn đang chuyển động, xông đến khiến cả người cô lắc lư, gần như bị xé rách thành từng mảnh nhỏ. Anh lại có thể dùng phương thức này để tra tấn cô, cô sẩy thai còn chưa đến một tháng, hiện giờ còn đang bị cảm, nhưng anh dứt khoát mặc kệ, hệt như một động cơ được nạp đầy dầu, xông thẳng vào thân thể cô hết lần này đến lần khác, càng lúc càng sâu, cô không cách nào né tránh chỉ có thể bị động tiếp nhận, toàn thân mềm nhũn không còn sức để chống cự, toàn bộ không hề có cảm giác thoải mái, chỉ có đau, đau, thể xác đau đớn, trái tim đau đớn, tất cả đều là đau, mà anh, thì không chút nào thương tiếc cô, bản thân chỉ lo kịch liệt chiếm đoạt.
Trương Khải Hiên cũng lún sâu vào sự ngạc nhiên, vốn dĩ anh cho rằng mình là một người bệnh, sức khỏe không tốt, chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng đến phương diện này, nhưng không ngờ hiện tại trạng thái hưng phấn của anh rất tốt, giờ phút này trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, muốn cô, anh muốn cô, chỉ muốn cô thôi. Đường Mạn ở dưới thân anh hệt như một cái bánh quai chèo bị anh biến hóa đủ mọi tư thế chiếm đoạt, cô quật cường cắn răng không nói lời nào, đau khổ mà chống cự, cuối cùng chống cự không được nữa, ngất đi, đợi đến khi cô lơ mơ tỉnh lại, anh liền tiếp tục muốn cô, cho đến khi cô không còn cách nào để chống đỡ nữa, hệt như một khối bột nhão, đã không còn nước mắt, đã không còn ngang ngạnh, bị anh hết xoa lại nắn, tùy ý chi phối.
Đây không phải là tình yêu, cô rớt nước mắt đau đớn khi nghĩ đến, đây không phải là yêu, căn bản là anh không yêu cô, đây hoàn toàn là anh tra tấn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.