Chương 36: Chờ cơ hội
Tiểu điểu
15/04/2013
Năm Trung Bình thứ năm, năm 188 sau công nguyên.
Tháng ba, Thái thường Lưu Yên thấy vương thất có nhiều suy vi, đề nghị: "Tứ phương binh khấu, do Thứ sử không đủ uy, đã không thể cấm, lại cũng không thể dùng, vì vậy mà loạn. Nên bố trí Mục bá, chọn trọng thần có thanh danh đến giữ chức này". Theo đề nghị của Lưu Yên, triều đình phong Lưu Yên làm Ích Châu mục, Thái bộc Hoàng Uyển làm Dự Châu mục, Tông chính Lưu Ngu làm U Châu mục, người đứng đầu các châu từ đây thay đổi.
Tháng tư, Thái úy Tào Tung bị bãi chức.
... ... ...
Kinh Châu hiện nay vẫn từng bước phát triển dựa theo quỹ tích ta tính toán và nằm trong tầm khống chế của ta. Rượu và trà lá bây giờ còn xa mới thỏa mãn nổi nhu cầu của thị trường, muốn mua được hàng trước hết phải đến Tương Dương đấu giá đơn đặt mua hàng mỗi tháng. Nhìn thấy khoản lợi kếch sù này ta thật muốn mở rộng sản lượng, nhưng hiện nay đảo Quân Sơn đã phát triển đến cực hạn rồi, sản xuất ở nơi khác lại sợ kỹ thuật lộ ra ngoài, lúc đó thì còn đâu lợi lộc mà kiếm nữa, không có địa điểm tốt làm nơi sản xuất thì ý nghĩ này chỉ có thể tạm thời gác lại đã. Có điều căn cứ nguyên tắc tối đa hóa lợi ích, mỗi tháng ta đều lấy ra một bộ phận đơn đặt hàng để đổi lấy bản đồ tường tận các châu từ trong tay các thương nhân bản địa và thương nhân trong nhóm lợi ích ta đã xây dựng nên, làm chuẩn bị cho việc chinh phạt tương lai. Đương nhiên tuyên bố công khai thì là bản đại nhân có yêu thích đặc biệt đối với du lịch, giờ cần thu thập bản đồ để đến khi cáo lão hồi hương sẽ đi khắp thiên hạ ngắm cảnh.
Còn nghề nghiệp nóng nhất Kinh Châu bây giờ chính là thợ thủ công và hổ báo kỵ. Thợ thủ công hiện nay là tầng lớp có thu nhập cao, không làm hết việc, thoải mái kiếm tiền, sản xuất nông cụ, vũ khí, tàu thuyền, đồ dùng trong nhà, xây dựng đều cần đại lượng thợ thủ công. Giờ đây thợ thủ công Kinh Châu oai lắm, ở chỗ này ngàn vạn lần không được kì thị chửi mắng quát tháo thợ thủ công, bây giờ người ta không thiếu việc, làm họ khó chịu hoặc nhìn ngươi không vừa mắt thì công việc hay dụng cụ ngươi đặt làm cứ chờ đợi vô kỳ hạn đi, may ra ngày nào đó tâm tình tốt người ta sẽ nhớ đến.
Còn Hổ Báo kỵ thì là nghề nghiệp hoành tráng nhất Kinh Châu, bây giờ đi tới đâu đều làm mọi người ngửa mặt mà nhìn, chỉ cần vào được Hổ Báo kỵ đã đồng nghĩa với thân thủ khỏe mạnh, võ nghệ cao cường, tiền đồ vô lượng, là ưu tú trong ưu tú! Giờ đây nhân số toàn doanh Hổ Báo kỵ là một ngàn hai trăm bốn mươi ba người, đây đều là những kẻ có thể chịu được sự ngược đãi của hai tên điên Thái Sử Từ và Hứa Chử mà vẫn sống sót, hiện toàn bộ đã trang bị lân giáp, mũ sắt mặt quỷ, mỗi người được phân hai con chiến mã, trang bị tiêu chuẩn là một cây trường thương một trượng tám, một thanh mã đao thiết kế theo kiểu đao cong Mông Cổ, một chiếc nỏ bắn liên hoàn ba phát, số tiền cho mỗi một bộ trang bị này đã làm ta đau lòng hồi lâu. Hổ Báo kỵ hiện nay sớm đã không còn là đám quân lính tản mạn năm đó, mặc dù không thể tới mức "Lên núi có thể đánh hổ, xuống nước có thể bắt rồng, cưỡi ngựa có thể ngủ chạy, bắn tên không cho ruồi bay" như ta nói nhưng ta tin rằng nếu có gặp đội Hãm trận doanh hoặc Thương kỵ binh Tây Lương với nhân số ngang nhau thì nhất định có thể tuyệt đối chiếm thượng phong. Đồng thời để làm hậu bị cho hổ báo kỵ, ta đã thành lập doanh Hổ Báo kỵ dự bị, chỉ cần có thể vượt qua kiểm tra đánh giá thì bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập. Còn quân đội thông thường, bằng danh nghĩa chiêu mộ gia đinh cho các sĩ quan và các thế gia thân cận hiện nay đã phát triển đến tám mươi ngàn người, trong đó thuỷ quân ba mươi ngàn, và đã đóng được lâu thuyền có thể lắp đặt máy bắn đá, lục quân năm mươi ngàn, bao gồm mười ngàn kỵ binh, bốn ngàn lính cung, bốn ngàn lính nỏ, một ngàn lính ném lao và một ngàn trường cung thủ tinh tuyển (do thiếu kỵ binh nên hai binh chủng này cố ý chọn lựa từ các lưu dân phía bắc thân thể cao lớn để áp chế kỵ binh) mười ngàn trường thương binh, mười ngàn đao thuẫn thủ, năm nghìn công binh ( tinh thông các loại dụng cụ công thành, cạm bẫy và xây dựng doanh trại), ba nghìn man binh ( do dân tộc thiểu số Sơn Việt tạo thành, sức chiến đấu mạnh nhất trong các binh chủng thông thường, hung hãn không sợ chết) Và hai ngàn lính thám báo được huấn luyện đặc biệt, ngoài ra còn xây dựng bãi chăn nuôi Nam Sơn chuyên để nuôi chiến mã. Đồng thời để có nguồn mộ lính tố chất cao và cũng nhằm mục đích tăng cơ hội đi làm nên ta còn lấy danh nghĩa bảo vệ trị an, tấn công trộm cướp để tuyển dụng đại lượng trai tráng trong lưu dân thành lập trạm dịch và dân đoàn ở các nơi, ngày thường được huấn luyện quân sự thường quy để phòng bị các tình huống có thể xảy ra.
Hệ thống lầu xanh được ta bí mật điều hành cũng khai trương khắp nơi, các người đẹp đã huấn luyện tốt không ngừng được đưa tới, bây giờ không cần họ thu thập tình báo mà chỉ cần họ biết cách làm thế nào tìm hiểu được chuyện riêng tư của khách là được, dù sao trải qua thực tiễn mới là cách trưởng thành tốt nhất. Còn doanh trẻ mồ côi, đây mới là đòn sát thủ thực sự của ta. Tại doanh trẻ mồ côi xa rời thế giới này ta có thể không kiêng nể gì mà dạy bọn chúng tri thức hiện đại ta biết, chờ bọn chúng lớn lên sẽ trở thành trợ lực cực tốt của ta. Đương nhiên hàng ngày đều phải tẩy não cho chúng thần phục, các khái niệm dân chủ và nhân quyền là thứ ta tuyệt đối không báo giờ nói với chúng, nếu như để chúng biết thì ta còn dùng thế quái nào được chứ!
Cùng với quá trình xây dựng quân đội chuẩn bị chiến đấu, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua...
Năm Trung Bình thứ sau, năm 189 sau công nguyên.
Tháng tư, ngày mùng một, có nhật thực.
"Đại nhân, gián điệp trong kinh có cấp báo truyền đến!" Điêu Thuyền chịu trách nhiệm thu thập tình báo đưa lên một viên sáp.
Ta cầm lên bóp vỡ, chỉ thấy có hai chữ: "Đế băng".
"Hê hê... Ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha..." Tốt tốt tốt! Rốt cục ngày này đã đến, rốt cục đã đến hôm nay rồi! Hán Linh Đế, ngươi rốt cục cũng thăng rồi, Hà Tiến, Trương Nhượng, các ngươi nhanh chóng sống mái với nhau đi, cơ hội Trần Bình ta trỗi dậy đã đến rồi!
Điêu Thuyền thấy ta mất khống chế như thế, cảm thấy hơi nghi hoặc hỏi, "Đại nhân, có chuyện gì mà vui vẻ như thế?"
Tỉnh táo! Nhất định phải tỉnh táo! Không thể để thất bại trong gang tấc được, đều vì tin tức này làm cho ta xúc động quá, đúng là mất khống chế rồi! "Không có gì! Nhớ kỹ, chuyện hôm nay không được nói ra, tuyệt đối bảo mật!"
"Chuyện gì?"
"Dù sao cũng phải coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, cứ thế là được!"
"Tiện thiếp biết rồi!"
"Ngươi xuống trước đi!"
Đợi Điêu Thuyền rời khỏi, ta lập tức triệu Khoái Việt và Điển Vi tới.
"Không biết đại nhân có chuyện gì mà triệu thuộc hạ gấp như vậy?"
"Hai các ngươi lập tức khởi hành vào kinh đón cả nhà nhạc phụ ta đến Kinh Châu, bát kể dùng biện pháp gì!"
"Chẳng lẽ trong kinh có biến?" Gã Khoái Việt nhạy cảm đã phát hiện vấn đề trong lời nói của ta.
Ta nhìn Khoái Việt bằng ánh mắt tán thưởng, "Không sai, Thánh thượng băng hà rồi, đáng tiếc là chưa lập thái tử, ngoại thích và mười thường thị lần này phải quyết đấu rồi! Ta không muốn làm ruồi muỗi vạ lây, chúng ta tránh xa một chút đứng xem là được!"
Khoái Việt khẽ cau mày, hơi lo lắng hỏi, "Nhưng với quan hệ của đại nhân với hai bên đó thì sợ rằng khó mà thoát thân được!"
Ta mỉm cười, "Yên tâm đi! Ta tự có biện pháp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.