Chương 71: Có qua có lại
Tiểu điểu
07/09/2013
Người chết thì đã chết rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống, sau khi lau nước mắt bỏ lại những chiến hữu bị thương, đại đội Viên quân sa sút tinh thần, sĩ khí xuống thấp tiếp tục đi tới trên con đường lớn dẫn đến cổ thành.
Đi chưa được mười dặm đường, Tôn Kiên đang đi đầu mở đường bỗng phát hiện có điều không đúng, càng đi tới trước cạm bẫy càng nhiều, cảm tử đội xung phong tiến tới đã thương vong nặng nề, cứ tiếp tục như vậy thì trước sau gì cũng xong đời, chỉ có thể báo cáo cho Trần Kỷ.
“Phó soái, cạm bẫy ở phía trước ngày càng nhiều, có lẽ là do Hổ Báo kỵ đêm qua đánh lén chúng ta để lại, hiện giờ bọn chúng đông người, chỉ sợ là sẽ đặt thêm nhiều cạm bẫy, biện pháp cho quân cảm tử đi đạp bẫy e là cũng vô dụng! Như vậy chỉ có thể dẫn đến thương vong nặng nề!”
Trần Kỷ nghe xong, nếp nhăn trên trán lại sâu thêm một ít. Chỉ sau một đêm, dường như hắn đã già đi mười tuổi, mái tóc đen dày cũng đã xuất hiện vài sợi tóc trắng. Có lẽ mình thật sự không thể một mình gánh vác nổi một mặt, chỉ một mưu kế nho nhỏ của đối phương đã khiến mình tiến lùi không xong, hiện giờ phải làm sao mới được? Phía trước dày đặc cạm bẫy, nếu lục soát cẩn thận rồi chầm chậm tiến lên thì truy binh ở đằng sau sẽ không để cho mình có nhiều thời gian như vậy!
Chần chừ một hồi mới nhìn Tôn Kiên ở bên cạnh dò hỏi : “Không biết Văn Đài có cách nào không?”
Tôn Kiên lặng lẽ lắc đầu rồi cúi đầu nghĩ ngợi.
Đến lúc Trần Kỷ sắp tuyệt vọng, Tôn Kiên đột nhiên hét lên “Có cách rồi! Vấn đề đáng lo nhất hiện giờ là truy binh ở phía sau, Hổ Báo Kỵ đã dùng cạm bẫy để đối phó chúng ta, chúng ta sao lại không dùng cạm bẫy để đối phó lại truy binh! Chúng ta có thể vừa đặt cạm bẫy ở phía sau, vừa cẩn thận dò xét phía trước, chúng ta không cần phá hỏng cạm bẫy do Hổ Báo Kỵ để lại, chỉ cần đi vòng qua là được, cứ để cho bọn chúng tự mình nếm thử!”
“Ha ha ha ha ha …” Lời của Tôn Kiên khiến Trần Kỷ đang phiền muộn trong lòng bỗng trở nên thoải mái “Kế hay! Kế hay thật! Để bọn chúng tự mình nếm thử đi!”
Tôn Kiên mỉm cười dữ tợn “Mấy hôm nay đối phương đã khiến chúng ta thê thảm thế này, nếu không đùa giỡn với bọn chúng thì thật có lỗi với bản thân!”
……………………
“Bẩm báo tướng quân, ở phía trước phát hiện doanh trại mà quân địch từng nghỉ chân và đông đảo thương binh bị bỏ lại”.
“Ồ? Diệu Tài (Hạ Hầu Uyên), chúng ta đi xem sao!”
Đến nơi mà binh lính vừa báo cáo, đập vào mắt là một vùng đất đai cằn cỗi và những cái lều không, những thương binh đang thoi thóp nằm đầy trên mặt đất, hiển nhiên lúc quân địch cắm trại ở đây đã từng bị tấn công”.
Hạ Hầu Uyên đỡ một thương binh tạm thời vẫn chưa ngừng thở dậy, đổ hai hớp nước vào miệng hắn, chờ hắn hơi tỉnh táo lại mới hỏi “Các ngươi ở đây đã bị ai tấn công?”
Tên thương binh dường như vớ được cọng rơm cứu mạng nên vội nắm chặt lấy tay áo của Hạ Hầu Đôn, hết lời cầu xin : “Cứu cứu tôi … cứu tôi với … “
Hạ Hầu Đôn nhẹ nhàng an ủi hắn “Chỉ cần trả lời rõ ràng câu hỏi của ta thì ta nhất định sẽ cứu ngươi! Giờ thì nói cho ta biết các ngươi bị ai tấn công?”
“Hổ Báo Kỵ … của Kinh Châu!”
Hì hì, tin tức tốt à nha! Điều này chứng minh Thái Sử Tử tạm thời vẫn an toàn, cũng chứng minh rằng Viên quân gặp phải phiền phức lớn trên đường rút quân, trong lòng Hạ Hầu Đôn thầm cảm thấy dễ chịu, đồng thời tiếp tục hỏi “Bọn họ vì sao lại bỏ rơi các ngươi?”
“Lương thảo không đủ … bị Hổ Báo kỵ đốt hết rồi … phía sau còn có truy binh …”
“Đội quân vừa rút đi có bao nhiêu người?”
“Không biết …”
“Đội quân của các ngươi rút đi bao lâu rồi?”
“Một ngày …”
Biết được những tin tức cần thiết, Hạ Hầu Đôn lập tức hạ lệnh “Toàn quân tiếp tục tiến lên, sắp đuổi kịp rồi! Mọi người cố gắng lên!” Nói xong liền quay người định đi.
Tên thương binh đó bỗng ôm lấy chân Hạ Hầu Đôn vừa khóc vừa la “Ngươi đã hứa … sẽ cứu ta … ngươi đã hứa … sẽ cứu ta …”
Hạ Hầu Đôn bỗng đá tên thương binh đó văng ra, nói một cách dữ tợn “Ta đã hứa cứu ngươi nhưng chưa từng nói lúc nào cứu! Hiện giờ bố mày không rảnh! Chờ đến lúc chúng ta trở lại nếu ngươi còn sống thì ta nhất định sẽ cứu ngươi!” Nói xong hét với những binh lính xung quanh “Đi!”
Toàn quân lập tức tăng tốc đuổi theo đội quân ở phía trước.
Chưa đi được bao xa thì một tên trinh sát tình hình phía trước đến báo “Thưa tướng quân, giữa đường có cắm một tấm bia chỉ dẫn kì lạ!”
Đa số binh lính đều không biết chữ, có hỏi bọn chúng trên tấm bia viết cái gì cũng chỉ tốn nước miếng. Hai anh em Hạ Hầu quyết định tự mình đi xem thử, đến trước tấm bia thông báo thì thấy trên mặt có viết năm chữ lớn màu đỏ tươi.
“Nơi này không có bẫy!”
Phía dưới còn viết thêm mấy chữ nhỏ “Ô Trình Hầu Tôn Kiên cảnh cáo!”
Sau khi hai người xem xong chẳng hiểu gì cả bèn gãi đầu nhìn nhau. Hạ Hầu Đôn hỏi “Ngươi nói thử xem Tôn Kiên định làm gì đây?”
Hạ Hầu Uyên gãi gãi đầu “Dường như hắn muốn nói với chúng ta nơi này không có cạm bẫy!”
Hạ Hầu Uyên liếc hắn “Ngươi có tin không?”
Hạ Hầu Uyên nhún vai đưa hai tay ra nói “Có thằng ngốc mới tin hắn! Người đâu, đến tra xét cẩn thận phía trước xem thử có cạm bẫy không!”
Tra xét cả nửa ngày cũng không tìm được gì.
Hai người chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, Hạ Hầu Uyên thở dài nói “Chúng ta bị chơi rồi! Tôn Kiên muốn làm chậm tốc độ hành quân của chúng ta!”
Vẻ mặt Hạ Hầu Đôn không chút tình cảm gật đầu “Không sai, hừm! Phía trước có Tử Nghĩa cản đường, hắn chơi trò khôn vặt này thì đừng hòng nghĩ tới việc chạy thoát! Toàn quân tăng tốc tiến lên!”
Đi được năm dặm đường, trinh sát tình hình phía trước lại tới báo cáo “Tướng quân, giữa đường lại có một cái bia đá, nhưng chữ trên mặt bia lại quay về hướng cổ thành!”
Hai người chỉ có thể đi xem xét lần nữa, vẫn là câu nói đó “Nơi này không có bẫy!”
Lúc này hai người càng chẳng hiểu chuyện gì, Hạ Hầu Đôn hỏi lại lần nữa “Tên Tôn Kiên này đang giở trò gì vậy? Nếu muốn đùa giỡn chúng ta thì đáng lẽ chữ viết phải quay về hướng chúng ta chứ, hắn viết ngược chiều hình như là muốn nhắc nhở người qua đường rằng đoạn đường này không có cạm bẫy!”
Hạ Hầu Uyên nhíu mày lắc đầu “Ai biết hắn giở trò gì!” Lại nhìn sắc trời, mặt trời đã nghiêng về phía Tây “Thôi cứ mặc kệ đi, việc đuổi theo bọn chúng quan trọng hơn, nói không chừng hắn bị Tử Nghĩa đánh cho choáng váng mặt mày rồi!”
Hạ Hầu Đôn nghĩ đến sự huấn luyện biến thái của Hổ Báo kỵ mỗi ngày nên gật đầu tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc, sau đó lệnh cho toàn quân đi tiếp.
Không ngờ mới đi được hai dặm đường, phía trước truyền đến tiếng la hét thảm thiết, trinh sát lại lần nữa đến cấp báo, ở phía trước có người dẫm phải bẫy.
Đến lúc này hai người mới hiểu ra thông báo được viết ngược hướng về phía sau có nghĩa là gì, chính là nói đoạn đường đó không có cạm bẫy, xem ra ở phía trước nhất định là dày đặc cạm bẫy. Nhưng Tôn Kiên có cần phải nhắc nhở cho người từ cổ thành tới không? E là còn chưa nhìn thấy thông báo thì đã dẫm vào bẫy rồi. Sau đó hai người chỉ có thể lệnh cho binh lính rà soát cẩn thận mới tiến tới.
Sau một đoạn đường loại bỏ cạm bẫy rồi tiến tới một cách chậm chạp, trinh sát lại lần nữa tới báo, phía trước lại xuất hiện một tấm bia chỉ dẫn quay mặt về hướng cổ thành.
Hai người lại lần nữa chạy đến xem xét, nhưng sau khi nhìn rõ nội dung trên tấm bia, hai ngươi quả thật muốn hộc máu.
Chỉ thấy trên mặt bia viết “Thông báo cho người đi đến thành An Lạc, phía trước dày đặc cạm bẫy, xin hãy đi đường cẩn thận. Nếu gặp phải người đi ngược chiều, xin hãy chuyển lời rằng nơi này có cạm bẫy! Nếu có người đến từ thành An Lạc mà nhìn thấy được thông báo này thì chúc mừng bạn, bạn đã an toàn vượt qua được khu vực đặt bẫy, chúc bạn thượng lộ bình an!”
Hai người không còn tâm trí nói chuyện nữa nên đành vẫy tay cho binh lính tiếp tục tiến lên.
Đi được năm dặm đường, tiếng kêu thảm lại lần nữa vang lên, không cần chờ cho trinh sát đến báo, hai người đã ra lệnh cho người lục soát phía trước rồi tiến lên. Lếch đến lúc trời gần tối cuối cùng lại nhìn thấy một khối bia đá, trên mặt có viết “Thông báo cho lữ khách của thành An Lạc, hôm qua nhất thời nổi hứng đào bẫy săn bắn ở khu này nên trên đường có nhiều cạm bẫy, xin hãy cẩn thận, nếu gặp phải người đi ngược chiều thì xin hãy chuyển lời, nếu có người không may dẫm phải bẫy thì làm phiền bạn hãy nhặt xác giùm, cảm ơn nhiều!”
“Tôn Kiên! Tao XX tám đời tổ tông cả nhà mày!”
Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp vùng hoang vu …
Đi chưa được mười dặm đường, Tôn Kiên đang đi đầu mở đường bỗng phát hiện có điều không đúng, càng đi tới trước cạm bẫy càng nhiều, cảm tử đội xung phong tiến tới đã thương vong nặng nề, cứ tiếp tục như vậy thì trước sau gì cũng xong đời, chỉ có thể báo cáo cho Trần Kỷ.
“Phó soái, cạm bẫy ở phía trước ngày càng nhiều, có lẽ là do Hổ Báo kỵ đêm qua đánh lén chúng ta để lại, hiện giờ bọn chúng đông người, chỉ sợ là sẽ đặt thêm nhiều cạm bẫy, biện pháp cho quân cảm tử đi đạp bẫy e là cũng vô dụng! Như vậy chỉ có thể dẫn đến thương vong nặng nề!”
Trần Kỷ nghe xong, nếp nhăn trên trán lại sâu thêm một ít. Chỉ sau một đêm, dường như hắn đã già đi mười tuổi, mái tóc đen dày cũng đã xuất hiện vài sợi tóc trắng. Có lẽ mình thật sự không thể một mình gánh vác nổi một mặt, chỉ một mưu kế nho nhỏ của đối phương đã khiến mình tiến lùi không xong, hiện giờ phải làm sao mới được? Phía trước dày đặc cạm bẫy, nếu lục soát cẩn thận rồi chầm chậm tiến lên thì truy binh ở đằng sau sẽ không để cho mình có nhiều thời gian như vậy!
Chần chừ một hồi mới nhìn Tôn Kiên ở bên cạnh dò hỏi : “Không biết Văn Đài có cách nào không?”
Tôn Kiên lặng lẽ lắc đầu rồi cúi đầu nghĩ ngợi.
Đến lúc Trần Kỷ sắp tuyệt vọng, Tôn Kiên đột nhiên hét lên “Có cách rồi! Vấn đề đáng lo nhất hiện giờ là truy binh ở phía sau, Hổ Báo Kỵ đã dùng cạm bẫy để đối phó chúng ta, chúng ta sao lại không dùng cạm bẫy để đối phó lại truy binh! Chúng ta có thể vừa đặt cạm bẫy ở phía sau, vừa cẩn thận dò xét phía trước, chúng ta không cần phá hỏng cạm bẫy do Hổ Báo Kỵ để lại, chỉ cần đi vòng qua là được, cứ để cho bọn chúng tự mình nếm thử!”
“Ha ha ha ha ha …” Lời của Tôn Kiên khiến Trần Kỷ đang phiền muộn trong lòng bỗng trở nên thoải mái “Kế hay! Kế hay thật! Để bọn chúng tự mình nếm thử đi!”
Tôn Kiên mỉm cười dữ tợn “Mấy hôm nay đối phương đã khiến chúng ta thê thảm thế này, nếu không đùa giỡn với bọn chúng thì thật có lỗi với bản thân!”
……………………
“Bẩm báo tướng quân, ở phía trước phát hiện doanh trại mà quân địch từng nghỉ chân và đông đảo thương binh bị bỏ lại”.
“Ồ? Diệu Tài (Hạ Hầu Uyên), chúng ta đi xem sao!”
Đến nơi mà binh lính vừa báo cáo, đập vào mắt là một vùng đất đai cằn cỗi và những cái lều không, những thương binh đang thoi thóp nằm đầy trên mặt đất, hiển nhiên lúc quân địch cắm trại ở đây đã từng bị tấn công”.
Hạ Hầu Uyên đỡ một thương binh tạm thời vẫn chưa ngừng thở dậy, đổ hai hớp nước vào miệng hắn, chờ hắn hơi tỉnh táo lại mới hỏi “Các ngươi ở đây đã bị ai tấn công?”
Tên thương binh dường như vớ được cọng rơm cứu mạng nên vội nắm chặt lấy tay áo của Hạ Hầu Đôn, hết lời cầu xin : “Cứu cứu tôi … cứu tôi với … “
Hạ Hầu Đôn nhẹ nhàng an ủi hắn “Chỉ cần trả lời rõ ràng câu hỏi của ta thì ta nhất định sẽ cứu ngươi! Giờ thì nói cho ta biết các ngươi bị ai tấn công?”
“Hổ Báo Kỵ … của Kinh Châu!”
Hì hì, tin tức tốt à nha! Điều này chứng minh Thái Sử Tử tạm thời vẫn an toàn, cũng chứng minh rằng Viên quân gặp phải phiền phức lớn trên đường rút quân, trong lòng Hạ Hầu Đôn thầm cảm thấy dễ chịu, đồng thời tiếp tục hỏi “Bọn họ vì sao lại bỏ rơi các ngươi?”
“Lương thảo không đủ … bị Hổ Báo kỵ đốt hết rồi … phía sau còn có truy binh …”
“Đội quân vừa rút đi có bao nhiêu người?”
“Không biết …”
“Đội quân của các ngươi rút đi bao lâu rồi?”
“Một ngày …”
Biết được những tin tức cần thiết, Hạ Hầu Đôn lập tức hạ lệnh “Toàn quân tiếp tục tiến lên, sắp đuổi kịp rồi! Mọi người cố gắng lên!” Nói xong liền quay người định đi.
Tên thương binh đó bỗng ôm lấy chân Hạ Hầu Đôn vừa khóc vừa la “Ngươi đã hứa … sẽ cứu ta … ngươi đã hứa … sẽ cứu ta …”
Hạ Hầu Đôn bỗng đá tên thương binh đó văng ra, nói một cách dữ tợn “Ta đã hứa cứu ngươi nhưng chưa từng nói lúc nào cứu! Hiện giờ bố mày không rảnh! Chờ đến lúc chúng ta trở lại nếu ngươi còn sống thì ta nhất định sẽ cứu ngươi!” Nói xong hét với những binh lính xung quanh “Đi!”
Toàn quân lập tức tăng tốc đuổi theo đội quân ở phía trước.
Chưa đi được bao xa thì một tên trinh sát tình hình phía trước đến báo “Thưa tướng quân, giữa đường có cắm một tấm bia chỉ dẫn kì lạ!”
Đa số binh lính đều không biết chữ, có hỏi bọn chúng trên tấm bia viết cái gì cũng chỉ tốn nước miếng. Hai anh em Hạ Hầu quyết định tự mình đi xem thử, đến trước tấm bia thông báo thì thấy trên mặt có viết năm chữ lớn màu đỏ tươi.
“Nơi này không có bẫy!”
Phía dưới còn viết thêm mấy chữ nhỏ “Ô Trình Hầu Tôn Kiên cảnh cáo!”
Sau khi hai người xem xong chẳng hiểu gì cả bèn gãi đầu nhìn nhau. Hạ Hầu Đôn hỏi “Ngươi nói thử xem Tôn Kiên định làm gì đây?”
Hạ Hầu Uyên gãi gãi đầu “Dường như hắn muốn nói với chúng ta nơi này không có cạm bẫy!”
Hạ Hầu Uyên liếc hắn “Ngươi có tin không?”
Hạ Hầu Uyên nhún vai đưa hai tay ra nói “Có thằng ngốc mới tin hắn! Người đâu, đến tra xét cẩn thận phía trước xem thử có cạm bẫy không!”
Tra xét cả nửa ngày cũng không tìm được gì.
Hai người chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, Hạ Hầu Uyên thở dài nói “Chúng ta bị chơi rồi! Tôn Kiên muốn làm chậm tốc độ hành quân của chúng ta!”
Vẻ mặt Hạ Hầu Đôn không chút tình cảm gật đầu “Không sai, hừm! Phía trước có Tử Nghĩa cản đường, hắn chơi trò khôn vặt này thì đừng hòng nghĩ tới việc chạy thoát! Toàn quân tăng tốc tiến lên!”
Đi được năm dặm đường, trinh sát tình hình phía trước lại tới báo cáo “Tướng quân, giữa đường lại có một cái bia đá, nhưng chữ trên mặt bia lại quay về hướng cổ thành!”
Hai người chỉ có thể đi xem xét lần nữa, vẫn là câu nói đó “Nơi này không có bẫy!”
Lúc này hai người càng chẳng hiểu chuyện gì, Hạ Hầu Đôn hỏi lại lần nữa “Tên Tôn Kiên này đang giở trò gì vậy? Nếu muốn đùa giỡn chúng ta thì đáng lẽ chữ viết phải quay về hướng chúng ta chứ, hắn viết ngược chiều hình như là muốn nhắc nhở người qua đường rằng đoạn đường này không có cạm bẫy!”
Hạ Hầu Uyên nhíu mày lắc đầu “Ai biết hắn giở trò gì!” Lại nhìn sắc trời, mặt trời đã nghiêng về phía Tây “Thôi cứ mặc kệ đi, việc đuổi theo bọn chúng quan trọng hơn, nói không chừng hắn bị Tử Nghĩa đánh cho choáng váng mặt mày rồi!”
Hạ Hầu Đôn nghĩ đến sự huấn luyện biến thái của Hổ Báo kỵ mỗi ngày nên gật đầu tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc, sau đó lệnh cho toàn quân đi tiếp.
Không ngờ mới đi được hai dặm đường, phía trước truyền đến tiếng la hét thảm thiết, trinh sát lại lần nữa đến cấp báo, ở phía trước có người dẫm phải bẫy.
Đến lúc này hai người mới hiểu ra thông báo được viết ngược hướng về phía sau có nghĩa là gì, chính là nói đoạn đường đó không có cạm bẫy, xem ra ở phía trước nhất định là dày đặc cạm bẫy. Nhưng Tôn Kiên có cần phải nhắc nhở cho người từ cổ thành tới không? E là còn chưa nhìn thấy thông báo thì đã dẫm vào bẫy rồi. Sau đó hai người chỉ có thể lệnh cho binh lính rà soát cẩn thận mới tiến tới.
Sau một đoạn đường loại bỏ cạm bẫy rồi tiến tới một cách chậm chạp, trinh sát lại lần nữa tới báo, phía trước lại xuất hiện một tấm bia chỉ dẫn quay mặt về hướng cổ thành.
Hai người lại lần nữa chạy đến xem xét, nhưng sau khi nhìn rõ nội dung trên tấm bia, hai ngươi quả thật muốn hộc máu.
Chỉ thấy trên mặt bia viết “Thông báo cho người đi đến thành An Lạc, phía trước dày đặc cạm bẫy, xin hãy đi đường cẩn thận. Nếu gặp phải người đi ngược chiều, xin hãy chuyển lời rằng nơi này có cạm bẫy! Nếu có người đến từ thành An Lạc mà nhìn thấy được thông báo này thì chúc mừng bạn, bạn đã an toàn vượt qua được khu vực đặt bẫy, chúc bạn thượng lộ bình an!”
Hai người không còn tâm trí nói chuyện nữa nên đành vẫy tay cho binh lính tiếp tục tiến lên.
Đi được năm dặm đường, tiếng kêu thảm lại lần nữa vang lên, không cần chờ cho trinh sát đến báo, hai người đã ra lệnh cho người lục soát phía trước rồi tiến lên. Lếch đến lúc trời gần tối cuối cùng lại nhìn thấy một khối bia đá, trên mặt có viết “Thông báo cho lữ khách của thành An Lạc, hôm qua nhất thời nổi hứng đào bẫy săn bắn ở khu này nên trên đường có nhiều cạm bẫy, xin hãy cẩn thận, nếu gặp phải người đi ngược chiều thì xin hãy chuyển lời, nếu có người không may dẫm phải bẫy thì làm phiền bạn hãy nhặt xác giùm, cảm ơn nhiều!”
“Tôn Kiên! Tao XX tám đời tổ tông cả nhà mày!”
Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp vùng hoang vu …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.