Chương 27: Công đức vô lượng
Tiểu điểu
15/04/2013
Xuân qua hạ đến, lúa trên đồng đã nặng hạt, ta rốt cục đã giải thoát!
Tết Đoan ngọ lại đến rồi, ta triệu Thái thú cùng với lãnh binh chủ tướng Kinh Châu các nơi đến Tương Dương cùng nhau ăn một bữa cơm, cụ thể báo cáo một chút tình hình các nơi, mang theo Gia Cát Lượng bên cạnh đi theo. Bây giờ Gia Cát Lượng quả thực đã thành thư đồng của ta, mỗi ngày đều cầm công văn đọc chữ, ta phê công văn đều đưa cho hắn xem một lần, mặc kệ có hiểu hay không dù sao cũng tạo cho hắn làm quen với bầu không khí hành chánh! Anh trai hắn, Gia Cát Cẩn thì theo Khoái Lương học tập!
\"Nửa năm qua các vị đều khổ cực rồi, Trần mỗ mượn cơ hội này kính mọi người một chén, từ đáy lòng ta cảm ơn các vị này nửa năm qua vì trăm họ làm hết tất cả! Cạn!\" Ai, hôm nay bữa tiệc này lại ăn mất ta bao nhiêu tiền cơm, rượu uống xuống sướng miệng mà đau lòng ta! Các ngươi cũng đừng uống quá nhiều, chết ta!
\"Cảm ơn đại nhân!\"
Mọi người uống một hơi cạn sạch, Khoái Lương là người đầu tiên dẫn đầu mở miệng: \"Uống chén rượu này ta thật sự hổ thẹn, Kinh Châu trăm họ ai không biết đại nhân tan tác hết gia tài cứu đói nạn dân, ta không thể vì đại nhân phân ưu, thật sự là có tội!\" Ngươi tự mình đã biết như vậy, vừa rồi sao uống chén rượu đó so với người khác đều nhanh không kém?
\"Tử Nhu không cần khiêm nhường, Kinh Châu nửa năm qua thay đổi mọi người đều rõ, mặc dù bây giờ Kinh Châu không thể nói cơm áo không lo, nhưng không có ai chết đói đầu đường, chỉ dựa vào điểm này ta cần phải cảm ơn các vị ngồi đây!\" Ngừng lại một chút, \"Tử Nhu, báo cáo một chút nửa năm đầu Kinh Châu thành tích \". Nhanh lên báo cáo, cho các ngươi không rảnh uống rượu ăn cơm, có thể kéo dài tới buổi tối khỏi phải ăn thêm lần nữa!
\"Bẩm báo đại nhân, năm nay Kinh Châu các nơi khai khẩn được 243 vạn mẫu đất hoang, các nơi tăng làm 319 hộ làm nghề đồ sắt, xưởng mộc, thi công trị thủy đê tổng cộng 97 nơi, tu bổ 140 đường xá, an trí lưu dân hơn 53 vạn người, đến nay không một người chết đói \". Nói tới đây, Khoái Lương dừng rồi một chút quét mắt nhìn mọi người, thấy mọi người đều có vẻ mặt mừng rỡ tự hào bộ dáng, lập tức đổi sang một loại ngữ khí lạnh lùng tiếp tục nói, \"Nhưng cho đến nay, tài chính Kinh Châu bị thâm lủng đạt ba con số, những con số này tất cả đều do đại nhân dùng chính mình thu nhập cá nhân bổ sung, hiện nay toàn châu còn có đại khái 30 vạn lưu dân không thể an trí, số lượng này vẫn mỗi ngày một tăng, ở đây có rất nhiều vấn đề đều là dựa vào gia sản đại nhân, mấy chục vạn nạn dân đang dùng cháo miễn cưỡng độ nhật qua ngày bằng chính tiền của đại nhân, xin hỏi các vị chuẩn bị như thế nào vì đại nhân phân ưu?\" Lời vừa nói ra, những người đang ngồi không ai không cúi đầu xấu hổ!
\"Ha ha, các vị không cần phải lo lắng như thế, Tử Nhu nói quá nghiêm trọng rồi!\"
\"Đại nhân, nhưng.. \". Ta phất tay ngăn Khoái Lương lại rồi nói chen vào. \"Tình hình không hề quá mức nghiêm trọng như vậy, đợi gặt hái xong lúa Giang Nam một phen, Kinh Châu tài chính sẽ giảm bớt, hiện nay quan trọng nhất là làm thế nào an trí những nạn dân đó đến nhờ cậy Kinh Châu, làm thế nào cho những người này có một miếng cơm ăn, làm thế nào cho những người này có hy vọng sống sót, để họ chưa đến mức bí quá hoá liều nổi loạn tại Kinh Châu giống như loạn giặc khăn vàng lần trước! Các vị đều nói cái nhìn của chính mình cho mọi người biết!\"
\"Chúng ta đem những người đó đều đuổi đi là được rồi!\" Điển Vi thấy mọi người không nói lời nào, bên mình ta lẩm bẩm len lén nói một minh.
Ta hung ác trừng mắt nhìn hắn, hắn sợ hãi mau đem đầu cúi thấp xuống! Cái chủ ý này mặc dù không tồi nhưng ngươi có thể riêng tư nói với ta, không thể ở chỗ này nói ra! Biện pháp này có thể suy nghĩ, bất quá cần suy nghĩ chu đáo, dùng đúng phương pháp, không thể để cho người khác phát giác. Vẫn là không được, mạo hiểm quá lớn, bị người ta biết thanh danh một đời ta coi như xong rồi!
\"Cha nuôi, chúng ta vì sao không tiếp tục chiêu mộ lưu dân khẩn hoang?\" Gia Cát Lượng đứng kế bên ngây thơ hỏi.
\"Tiểu Lượng, ví dụ trên bàn chỉ có thể bày mười đĩa thức ăn, ta bây giờ cần ngươi làm thành 20 đĩa, ngươi làm được sao?\"
\"A!\" Gia Cát Lượng nghe rồi trầm tư một hồi, hỏi ngược lại: \"Đó không phải là bày thêm một cái bàn nữa là được sao?\"
\"Tiểu Lượng, câm mồm! Đại nhân thứ tội, Tiểu Lượng còn nhỏ không hiểu chuyện \". Gia Cát Khuê nghe được lời này giật nảy người, đây không phải xui khiến đại nhân tạo phản sao!
\"Không sao, lời nói trẻ con mà thôi!\" Riêng ta lại nghĩ nếu được ta bày mấy cái bàn, đáng tiếc thời cơ còn chưa tới!
\"Đại nhân, mặc dù không thể mở thêm bàn, nhưng chúng ta có thể làm thêm chân bàn!\"
\"A? Dị Độ có biện pháp tốt?\"
\"Đại nhân, hiện nay xưởng mộc sản xuất đồ dùng trong nhà cung không đủ cầu, chúng ta cần tiếp tục khuếch trương quy mô lớn, tiếp tục mời chào thợ thủ công trong đám nạn dân, hơn nữa có thể mời chào học đồ số lượng lớn làm dự bị. Còn phải thu nhận nhiều người cưa cây đốn củi tăng nguyên liệu cung ứng; bây giờ đồ dùng trong nhà chỉ được tiêu thụ ở Giang Nam cùng Trung Nguyên khu vực, vì vậy chúng ta cần phải thành lập nhiều đội thương buôn hướng tới Ba Thục, Quan Tây mở rộng, hơn nữa chúng ta cần thu mua vật tư chiến lược như trâu cày, chiến mã\". Khoái Việt ý tứ sâu xa liếc nhìn ta một mắt rồi tiếp tục nói, \"Còn phải xây dựng thuyền lớn, đi đường thủy tới Thanh Châu, Hà Bắc, Liêu Đông, buôn bán! Hơn nữa thuộc hạ lần này đến Sơn Việt phát hiện một quặng sắt tại huyện Kỳ đông Kinh Nam, chúng ta cần một lượng lớn thợ mỏ, nhân công để chuyển những khoáng vật đi ra, chúng ta lại cần rất nhiều người để tu bổ đường xá. Huống hồ Nam Dương, Giang Hạ, Thượng Dung, Di Lăng, Giang Lăng tường thành năm lâu thiếu tu sửa, chúng ta có phải cũng nên tìm người sửa chữa một chút?\"
Có phải Khoái Việt đã nhìn ra vấn đề? Gã mượn cơ hội này rõ ràng giật dây ta mua chiến mã, xây thuyền lớn, sửa chữa chiến lược yếu địa thành trì! Hê hê ~ ngươi đúng là tri kỷ của ta, mấy thứ này nếu như chính ta nói ra sợ rằng không ổn, ngươi có thể nói ra lại là vừa lúc, xem ra quyết đinh lúc đầu triệu ngươi đến đây đúng là lựa chọn sáng suốt!
Ta nhìn Khoái Việt nói: \"Biện pháp không tồi! Việc này do Dị Độ toàn quyền phụ trách, mọi ngươi cần phải toàn lực phối hợp làm việc!\"
Mọi người đứng dậy đồng loạt hô vang, \"Vâng! Đại nhân \".
\"Được rồi, chính sự đã nói xong, bây giờ nói về quân sự. Trọng Nghiệp, ngươi nói trước!\"
\"Đại nhân, hiện nay Kinh Châu lục quân cộng lại bốn vạn, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện đầy đủ!\"
\"Không có hiện tượng thiếu lương chứ?\"
\"Dưới trướng Đại nhân, sao dám có người phạm luật \".
\"Vậy sao! Hán Thăng, nói về tình hình thủy quân!\"
\"Về đại nhân, Kinh Châu thuỷ quân cộng lại hai vạn năm nghìn người, huấn luyện hoàn mỹ, không có chỗ trống không có thiếu lương bổng. Chỉ là chế tạo áo giáp cho thuỷ quân sắt không đủ, còn áo giáp da sau khi ngâm nước lại mềm mại không có sức phòng ngự, cho nên.. \".
Lại là vấn đề hao tâm tổn trí, nếu như thay đổi thành thiết giáp, Kinh Châu tài chính không đủ sức. \"Các vị có ai nghe nói qua giáp mây?\"
\"Đại nhân, Nam man có thể làm giáp mây, họ lấy gốc cây mây trong núi phơi khô sau đó xé nhỏ bện thành giáp tốn ba tháng trở lên để tạo thành. Giáp này nhẹ nhàng rắn chắc, đao kiếm không thể xuyên qua, nước ngâm không nở, bất quá khuyết điểm là dễ cháy, nếu như trang bị quy mô lớn sợ rằng.. \". Khoái Việt lần nữa mở miệng nói.
\"Không sao, giáp mây chỉ cấp cho thủy quân trang bị, bên ngoài lót thêm lớp vải bông là giáp dành cho quân y, vào lúc chiến đấu thủy quân cần phải ngâm ướt giáp mây thì không sợ cháy, mà giáp mây nhẹ nhàng có sức nổi, có thể tăng thêm khả năng sinh tồn cho sĩ tốt khi rơi xuống nước, cứ như thế thuỷ quân ta vô địch thiên hạ!\"
Mọi người lần nữa cùng hô, \"Cao! Quá cao! ! Thật sự là cao minh! ! !\"
\"Ha ha ha ha ~~~~ tốt rồi, việc công nói xong rồi, bây giờ uống rượu ăn cơm, các vị mời thỏa thích, không uống say không cho phép đi! ! !\"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.