Chương 19: Động Đình tiễu phỉ kí (một)
Tiểu điểu
15/04/2013
Hôm sau ta sai Khoái Lương phát hành cáo thị toàn châu bắt đầu chiêu binh, đồng thời dành dụm lương thảo, sai Hoàng Trung và Văn Sính lập các điểm chiêu binh thuỷ quân và lục quân, chọn lựa người khỏe mạnh bù đắp quân số còn thiếu, sàng lọc người già yếu trong quân. Đương nhiên những người bị sàng lọc được nhận tiền xuất ngũ gấp đôi, dù sao bây giờ ta đây cũng đã có tiền, chút chuyện thu mua lòng người loại này mà không làm thì phí. Mặt khác ta sai Cam Ninh đi chiêu an một nhóm thủy tặc đến bổ sung cho thuỷ quân, nhân tiện thu thập tin tức về thủy tặc, còn chính ta thì ngồi viết ra những tri thức quân sự xem trong TV trước kia, kiểu như "Địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta phạt" hay "thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh" gì gì đó, viết đến nỗi sau đó ta cũng không biết mình viết cái gì, kệ cha nó, xem ngộ tính của ai đủ cao, nói không chừng nhiều năm sau cái này sẽ trở thành "binh pháp Trần Tử" ấy chứ.
Ta mang tới cho Hoàng Trung xem, Hoàng Trung: "Đại nhân, đây có phải chuyện liêu trai chí dị không?"
¥# [...] ##, thật sự không có ngộ tính, thảo nào ngươi không được trọng dụng.
Mang tới cho Văn Sính xem, Văn Sính: "Đại nhân, đây là thiên thư à? Tại sao ta xem không hiểu lắm?"
##¥¥•¥##¥, đúng là không có tầm nhìn, thảo nào ngươi lựa chọn Lưu Biểu.
Mang tới cho Cam Ninh xem, sau lần trước đá ta một cước Cam Ninh đã thận trọng hơn nhiều: "Đại nhân, quyển sách này là ai viết vậy?"
" Ta viết!"
" Tuyệt vời! Đây đúng là một quyển sách hay, tình tiết lắt léo, cốt truyện thăng trầm, hành văn tinh tế, cấu tứ mới lạ, làm mọi người đọc đến mức muốn ngừng mà không được!"
A a a a a, tri kỷ! Rốt cục ta gặp được tri kỷ rồi, Cam Ninh, thì ra ngộ tính của ngươi cao như vậy! Thảo nào trong lịch sử ngươi lại bỏ Lưu Biểu theo Tôn Quyền, quả nhiên thật tinh mắt! Có điều tại sao ta cảm thấy những lời này rất quen thuộc nhỉ? Ta nhớ năm đó ta lăn lộn trên khởi điểm, dường như đây là mấy câu hút khách tiêu chuẩn trên đó mà! Gã Cam Ninh này không nịnh ta đấy chứ?
"Hưng Bá, ngươi thật sự đọc hiểu nội dung quyển sách này?"
"Cái này... Cái kia... Dường như không hiểu!"
##¥%¥*%*, ngươi có thể không cần thẳng thắn như vậy hay không? Cho dù ngươi không hiểu cũng nên giả vờ hiểu chứ, vậy mà lại làm thương tổn tâm linh non nớt thuần khiết của ta! Hu hu hu hu, ta không muốn sống nữa!
Được rồi! Xem ra quyển sách này của ta không ổn, mặc dù trước kia đã lăn lộn trong quân doanh Hoàng Phủ Tung hơn một tháng, có điều khi đó đều để học thói quen sinh hoạt, cách nói chuyện trong thời đại này cùng với thuật cưỡi ngựa, còn khi đánh trận chỉ biết hô các anh em xông lên cho ta. Đúng là từ thực tế mới đến được chân lý, bây giờ ngay cả bài binh bố trận ta cũng không biết còn nói gì binh pháp, sau này đành phải tử tế theo bọn họ học xem thời cổ đại đánh trận kiểu gì mới được!
Thời gian sau đó mỗi tháng hơn phân nửa thời gian ta đều phải tới doanh lục quân hoặc doanh thuỷ quân, nói cho dễ nghe là thị sát quân doanh, quan tâm cuộc sống và việc huấn luyện của binh lính nhưng kỳ thực chính là tới học trộm xem xem luyện binh, bày trận, phát quân lệnh thế nào. Có điều cũng không phải ta chỉ biết học trộm mà đôi lúc cũng đưa ra mấy ý kiến được tiếp thu, như việc huấn luyện tác phong quân nhân trong quân đội hiện đại, huấn luyện cưỡng chế vũ trang toàn bộ, huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã, huấn luyện diễn tập thực chiến, huấn luyện ẩn nấp dã chiến, đông thời sai Hoàng Trung chắn chết các yếu đạo đường thủy để hạn chế phạm vi hoạt động của thủy tặc, khiến chúng khó nhận được tiếp tế và giảm bớt cơ hội làm ăn không vốn của chúng. Nhân tiện ta cũng yêu cầu huấn luyện và chọn lựa ra năm trăm thần xạ thủ, trong mỗi đội trăm người sắp đặt một xạ thủ bắn tỉa chuyên môn bắn chết sĩ quan đối phương. Đương nhiên nhân cơ hội này ta cũng học được chút bí quyết bắn tên, cầm cây trường cung siêu cấp của ta vào rừng làm khổ các loài động vật nhỏ. Nhưng điều làm cho ta không hiểu là ta quan tâm binh lính như vậy mà sao từ sự hoan nghênh ban đầu bọn họ lại chuyển sang thái độ như muốn ta đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt bây giờ. Buồn bực, đi tìm chuyện gì đó để làm vậy. Không phải binh pháp nói cần biết mình biết người sao, ta tới tìm Cam Ninh sai hắn nghĩ cách mua chuộc mấy thủy tặc trên đảo Quân Sơn, tốt nhất là có thể kéo đến một vài tên đầu sỏ để làm nội ứng. Đâu biết rằng trước đây trên đảo Quân Sơn Cam Ninh chỉ là một tiểu đầu mục, có thể mua chuộc cũng chỉ có mấy tên binh tôm tướng cua. Thôi được, dù sao có còn hơn không, binh tôm tướng cua cũng được.
Nửa năm trôi qua, quân đoàn Kinh Châu mới rốt cục đã chỉnh đốn xong, ta cũng càng ngày càng muốn chiếm giữ đảo Quân Sơn.
Phủ thứ sử, ta lại triệu tập Văn Sính, Hoàng Trung và Khoái Lương, mặc dù bây giờ thân phận của Cam Ninh còn chưa đủ để tham gia nghị sự nhưng ta cũng chiếu cố gọi hắn tới.
" Hôm nay triệu các vị đến đây là muốn thảo luận chuyện tiêu diệt thủy tặc Kinh Châu. Trần mỗ đến Kinh Châu đã nửa năm có thừa, từng lập chí phải mang lại an bình cho trăm họ, dù chúng ta đã diệt trừ đám sâu mọt trong quân đội Kinh Châu đó nhưng hiện nay thủy tặc Kinh Châu vẫn còn, trăm họ không cách nào an cư lạc nghiệp, phải nhanh chóng tiêu diệt mối họa này. Hán Thăng, Trọng Nghiệp, bây giờ quân đội đã chỉnh biên huấn luyện xong chưa?"
"Bẩm đại nhân, Kinh Châu thủy/lục quân đã chỉnh biên huấn luyện xong. Mặc dù bây giờ còn không phải bách chiến hùng binh nhưng tiêu diệt đám thủy tặcô hợp thì có thừa, hơn nữa các sĩ tốt cũng cần ra trận thấy máu để nuôi sát khí".
" Tử Nhu, lương thảo chuẩn bị như thế nào?"
" Có thể chống đỡ toàn quân tiêu hao một năm".
" Hưng Bá, tình hình thủy tặc bây giờ như thế nào?"
" Từ khi đại nhân nắm giữ Kinh Châu đám thủy tặc đã khó khăn hơn trước nhiều, bây giờ chúng bị ngăn chặn khắp nơi, thiếu tiếp tế, đã có xu thế sụp đổ tan tành, có điều mấy tên cầm đầu và những kẻ làm nhiều việc ác sợ bị trừng phạt nên vẫn cố áp chế cục diện, chỉ cần quân ta đến thì thủy tặc phải tan rã!"
"Tốt! Vậy hôm nay các vị vạch kế tiêu diệt thủy tặc Kinh Châu như thế nào cho ta!"
"Binh pháp nói: Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, chúng ta có Cam tướng quân và đông đảo nghĩa sĩ biết cải tà quy chính nên biết rõ sự tình của thủy tặc, như vậy quân ta đã chiễn thắng một nửa", Khoái Lương mở miệng nói trước tiên, "Mặt khác, hành quân tác chiến cần chú ý đến thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chúng ta là bên tiến công, thiên thời có thể do quân ta lựa chọn, có Cam tướng quân, ưu thế địa lợi của thủy tặc đã không lớn, thủy tặc là tặc khấu, không được lòng dân, quân ta là chính nghĩa chi sư, nhân hòa hoàn toàn nằm về phía ta. Trận chiến này quân ta tất thắng! Có điều hồ Động Đình rất rộng lớn, ta lo lắng nhất chính là thủy tặc không giao chiến với quân ta mà ẩn núp khắp nơi. Bây giờ Kinh Châu còn có khối người phản đối đại nhân, về lương thảo thì quân ta chống đỡ được nhưng trên cục diện chính trị thì lại không thể kéo dài. Một khi quân ta bị cầm chân tại hồ Động Đình thì chắc chắn sẽ có người vạch tội đại nhân tiễu phỉ bất lực, tổn hao tiền lương của quốc khố, cho dù Hoàng thượng không trách tội đại nhân nhưng trong thời cuộc bây giờ rất có thể sẽ có người có dã tâm thừa cơ chèn ép. Đến lúc đó quân ta sẽ rơi vào cảnh đầu đuôi không chăm sóc được nhau!"
"Không sai, tốc chiến tốc thắng là điểm mấu chốt trong trận chiến này, Hưng Bá, vừa rồi ngươi nói bây giờ thủy tặc thiếu tiếp tế đúng không? Ta có biện pháp rồi. Trọng Nghiệp, doanh lục quân của ngươi lưu lại trấn thủ Kinh Châu, chú ý mật thiết tình hình của cường hào các nơi, nếu có thay đổi đột ngột có thể tuỳ cơ ứng biến. Đồng thời tại Trường Sa, Hán Thọ, Ba Khâu, Ba Lăng mỗi nơi đóng hai ngàn sĩ tốt, do Lý Quân thống lĩnh, trong đó tại hai cửa sông Tương và sông Nguyên đổ vào hồ Động Đình tại Trường Sa và Hán Thọ lập chốt chặn ngăn cản lối đi ra ngoài chủ yếu từ hồ Động Đình, tịch thu tất cả tàu thuyền tập trung tại Trường Sa, không cho một hạt lương thực hay một người nào tiến vào hồ Động Đình. Quan ải tại Ba Lăng chỉ cần gọi là có, không cần chu đáo quá mức, cho Tô Phi tới đó làm một hiệu úy giữ ải trên danh nghĩa là được, lại cố ý để lộ tin tức này, nói với hắn nếu làm tốt sẽ cho hắn được tự do triệt để đồng thời còn có trọng thưởng. Một khi thủy tặc từ phía này ra khỏi hồ Động Đình thì hơi chống cự một chút là được. Còn sĩ tốt tại Ba Khâu phải đóng quân bí mật, đợi thủy tặc xông qua Ba Lăng lập tức thiết trí chướng ngại trên đường sông phong tỏa đường lui của thủy tặc".
"Vâng, đại nhân".
"Hưng Bá, ngươi dẫn năm nghìn thuỷ quân chia làm từng nhóm bí mật tiến vào Trường Sa bằng đường bộ, thời gian phải nắm chắc, một tháng, không thể quá sớm cũng không thể quá muộn. Nếu thủy tặc Kinh Châu ra khỏi Động ĐÌnh từ Ba Khâu thì ngươi lập tức trưng dụng, tịch thu tàu thuyền tới tập kích sào huyệt thủy tặc".
"Vâng, đại nhân".
"Hán Thăng, một tháng sau, năm trăm thuỷ quân áp tải hai mươi thuyền rơm từ Giang Hạ tới Giang Lăng, ngươi dẫn chủ lực bám sau với khoảng cách nửa canh giờ đường thủy, phái Vương Uy đóng ở Giang Hạ đợi lệnh. Nếu tiền quân bị thủy tặc đánh cướp thì đốt thuyền rồi cho lao vào thuyền cướp, khi thấy khói bốc lên thì phải làm gì không cần ta dạy cho ngươi chứ?"
"Ti chức nhất định toàn diệt thủy tặc".
"Tử Nhu", ta mỉm cười nhìn Khoái Lương, "Ngươi biết mình nên làm gì chứ?"
"Kế của đại nhân rất diệu, tháng sau nhất định Giang Lăng sẽ thiếu lương, chắc chắn sẽ có người tụ tập gây rối làm cho cả Kinh Châu đều biết, ti chức số mạng khổ cực đành phải điều lương từ Giang Hạ tới giải nguy, lại đúng lúc lưu khấu khăn vàng làm loạn tại Giang Hạ nên chỉ có thể phái một ít binh lính hộ tống, có điều hơi tiếc hai mươi chiếc thuyền đó, Ha ha ha ha ~ ~ ~".
"Ha ha ha ha ~ ~ ~ người hiểu ta chính là Tử Nhu!"
"Đại nhân, ti chức còn có kế một hòn đá ném hai con chim, có thể giải quyết triệt để nỗi phiền muộn tại Kinh Châu cho đại nhân".
"A, nói ta nghe một chút!"
"Sau khi tiêu diệt thủy tặc thuỷ quân đóng lại trên đảo Quân Sơn tạm thời không thu quân, tin tức phát hành ra ngoài chỉ nói đang tìm thủy tặc, cho những người bất mãn với đại nhân tại Kinh Châu một cơ hội, đợi chúng có dị động thì hợp quân thủy bộ nhanh chóng dẹp yên, triệt để bình định Kinh Châu chi hoạn".
"Ha ha ha ha, tốt tốt tốt!" Đến lúc đó lại có thể bắt được rất nhiều nô lệ, tịch thu hàng đống của cải, trong phòng ngủ lại có thêm nhiều em gái xinh đẹp rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.