Chương 23: Gió giật trước lúc bão về
Tiểu điểu
15/04/2013
Cuối cùng đã đến bờ rồi, vẫn là đặt chân xuống đất ta có cảm giác thật tốt, đám thủy tặc đáng chết này suýt nữa làm cho ta té chết ở trên thuyền, nếu sau này lịch sử ghi lại thời Hán mạt Kinh Châu thứ sử Trần Bình tại lúc tiêu diệt thủy tặc say sóng chết trên thuyền, như vậy thật là mang tiếng xấu muôn đời rồi còn gì.
Phong cảnh Quân Sơn đảo quả nhiên không tồi, bốn phía nước biếc bao quanh, trên đảo cỏ cây xanh mướt, nếu như tại đây xây cung điện, đem mấy em gái xinh đẹp đến, cả đảo chỉ có ta, theo một người đàn ông mà nói... Ơ, thôi được rồi, phỏng chừng nếu là như vậy thật sự sẽ kết thúc việc báo quốc rồi, tuy nhiên vẫn là sau này thỉnh thoảng mang mấy em gái cực phẩm đến đây nghỉ phép là tốt rồi.
Lên đến đỉnh đảo, ta mới phát hiện lúc đầu chọn nơi này là sáng suốt cỡ nào. Thủy tặc nhiều năm sinh sống trên đảo đã xây một doanh trại lớn có thể chứa hàng vạn người, nơi này làm ta tỉnh người, đây là nơi hái ra tiền, chỉ cần hơi sửa chữa một chút đã có thể lập tức đem xưởng rượu cùng xưởng trà khởi công. Hơn nữa ở chỗ này đóng quân có thể trấn áp Hán Thọ, Trường Sa, Ba Khâu, Ba Lăng bốn quận; đồng thời lợi dụng sông Nguyên, sông Tương đe dọa khu vực Kinh Nam, đích xác là một binh gia trọng địa. Đi vào nghị sự đại sảnh của thủy tặc, nhắn gọi Hoàng Trung cùng Cam Ninh đến thảo luận.
"Lần này bình định Kinh Châu thủy tặc, hai vị công lao không nhỏ, đợi về Tương Dương ta sẽ trọng thưởng hai vị".
"Cảm ơn đại nhân ".
"Bất quá bây giờ chúng ta cần phải tạm thời đóng quân tại nơi này, đợi cá cắn câu. Hán Thăng, ngươi đem tất cả thủy tặc đều tra hỏi một lần, tìm ra những thủy tặc phụ trách liên lạc và những người bình thường cấu kết với thủy tặc, đợi Tử Nhu bên kia phóng ra lời đồn cùng lúc cho thủy tặc phụ trách đối ngoại liên lạc vào lúc thích hợp đi chứng thực một chút lời đồn. Ta cũng không tin đám quái vật ở Kinh Châu sẽ yên phận không cắn câu. Mặt khác, đem những thủy tặc đầu hàng không có tội ác lớn hợp nhất, và điều chỉnh tại chỗ huấn luyện, phần còn lại đem đi làm cu li, đem hệ thống phòng ngự của hòn đảo này sửa chữa một lần nữa. Hưng Bá, cố gắng tìm ra tiền bạc cướp bóc của thủy tặc, thống kê một chút nhân số thương vong của quân ta, phát trợ cấp gấp đôi cho họ. Thêm nữa thông cáo Tử Nhu, hết thảy thuận lợi, bắt đầu hành động bước tiếp theo".
"Vâng, đại nhân ".
"Các ngươi đều lui xuống, ta cần nghỉ ngơi cho tốt một chút ".
"Đại nhân mời bảo trọng thân thể, thuộc hạ cáo lui ".
"Đại nhân, trên đảo còn giam giữ rồi một ít dân nữ bị cưỡng đoạt, không biết nên xử lý như thế nào?"
Oa, còn có dân nữ bị cưỡng đoạt? Tư sắc chắc không tồi? Tối nay không lẽ lại được sướng rồi? Ta thích nhất phụ nữ đàng hoàng thành thục! Ai, vẫn là không xong rồi, cả người đều rã rời, nếu không nghỉ ngơi thật sự cần phải treo tiểu đệ. Bây giờ kể cả tứ đại mỹ nữ thoát y trêu chọc ta cũng không thể nổi thú tính, chẳng lẽ đây chính là cảm giác bệnh liệt dương? Hơn nữa ta còn cần duy trì danh tiếng tốt, huống chi những dân nữ này đều bị thủy tặc chơi tàn rồi, còn không biết có nhiễm bệnh gì không, thời này không có “áo mưa”, thời cổ đại bệnh giang mai hoa liễu là nan y, ta còn không muốn tuổi trẻ chết sớm.
"Trước tiên đem các nàng thả ra, thống kê một chút họ tên quê quán các nàng, tạm thời dàn xếp họ ở trên đảo, tìm những nàng thân thể khỏe mạnh đi chăm sóc một chút chiến sĩ bị thương, nói với các chiến sĩ không được bắt nạt những phụ nữ đáng thương này. Đợi đánh xong trận rồi đưa các nàng về nhà!" Vẫn là đem những em gái thả ra để họ đi tuyên truyền nhân nghĩa của ta là tốt rồi.
"Trăm họ chắc chắn ca tụng nhân nghĩa đại nhân".
"Tốt rồi! Lui xuống cho ta".
Nghỉ ngơi 3 ngày, buổi sáng lúc rời giường ta phát hiện "tiểu đệ" rốt cục lại ngẩng đầu ưỡn ngực rồi, xem ra thân thể cũng khôi phục được không kém mấy rồi, nên ra ngoài đi dạo.
Mẹ! Trên đảo khí thế sục sôi ngất trời, nào là huấn luyện, sửa chữa đủ thứ, nhưng là các ngươi, đám rác rưởi này tại sao đem cây trà chặt đi làm tài liệu? Những cây này đều là vàng! May mà ta ra kịp, muộn hai ngày là bị các ngươi làm hỏng việc. Lập tức ra lệnh bọn họ chấm dứt chặt loại cây này, cây nào đã chặt rồi thì hái lá xuống tập trung đưa đến trong phòng ta.
Lập tức lần nữa ta trở lại trong phòng, kêu người đưa đến nồi sắt, bếp lò cùng củi. Còn không được, như vậy cũng giống như là nói với người khác ta đang chế tạo cái gì, vậy thì kêu người đem chút gia vị, muối, rượu lung tung đồ vật đem vào. Đợi trà lá được mang đến ta lập tức đuổi đám người tạp vụ ra ngoài.
Nổi lửa, đem nồi bắt lên, ném một nắm trà lá vào trong nồi, dường như ta nhớ lại sao trà cần dùng tay? Cái gì vồ, đè, mài, chen vân vân , ta vồ, ta đè, ta mài, ta chen! Ơ? Những động tác này ta tự nhiên cảm thấy rất quen thuộc? Ta nhớ dường như ta thường hay làm những việc này trước ngực Xuân Lan, Điêu Thuyền? Không trách được ta sử dụng thuần thục đến như vậy, hơn nữa trà lá bây giờ bắt đầu ấm ấm , mềm mềm , có cùng cảm giác với bánh bao nhỏ các nàng, không kém mấy ... Rõ ràng sao trà không phải là do mấy gã độc thân cô quạnh trong lúc khó nhịn phát minh ra? ?
"A a a a a... Đau quá bỏng tay rồi!" Tâm dâm trong não trào dâng không chú ý nhiệt độ, tay ta bị bỏng thành mụn nước rồi, đau đến nỗi ta nhảy dựng lên...
"Xoảng !"
"Ôi chao! Ta kháo, hôm nay lại xấu số, cái chảo đụng vào rớt xuống đầu ngón chân ". Đau! Đau quá! ! Cực kì đau! ! !"Khụ khụ khụ.. ". Ơ? Làm sao khói bếp dường như so với vừa rồi đậm đặc hơn? Khụ.. khụ … Ho sặc người... Rõ ràng cháy rồi... Nước! Nước ở đâu? Thuận tay ta mò lấy trên kệ một vò nươc nhắm nơi bốc lửa ném tới. "Ầm!" Nồng nặc hương rượu thơm xông vào mũi, ngọn lửa vốn nhỏ bỗng xông lên tận nóc nhà.
Xong đời rồi, bây giờ làm thế nào? ? ? ? ?
"Cứu mạng a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Trên Quân Sơn đảo tiếng kêu thảm vang vọng làm kinh thiên địa khiếp quỷ thần ...
"Đoàng! Đoàng! Xoảng lang! !" Cam Ninh tông cửa phòng xông vào, xem tình hình rồi kéo ta chạy ra ngoài...
Hoàng Trung mang một đám đông binh lính xông tới, vốn còn tưởng rằng có thích khách, không nghĩ tới rõ ràng là cháy, lập tức chỉ huy mọi người một trận luống cuống tay chân đem lửa dập tắt.
"Đại nhân, ngài không có bị thương không? Làm sao trong phòng bốc cháy?"
"Ta ở trong phòng chế tạo trà lá, không cẩn thận làm ngả cái chảo rồi cháy khắp nơi".
"Chế tạo trà lá? ? ?" Đại nhân sao lại có sở thích kỳ lạ? Lần trước tự mình ủ rượu, bây giờ rõ ràng lại làm trà lá, chẳng lẽ trà lá cũng có thể làm ra cực phẩm? Bất quá.. ". Đại nhân, trà lá nên làm vào mùa xuân. Bây giờ là mùa đông, lá cây đều khô già vàng vọt, chẳng lẽ bây giờ trà lá làm ra được nhiều mùi vị hơn?"
"! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Thật sự mất mặt! Vốn dĩ bây giờ căn bản không phải lúc làm trà lá, quả nhiên xem vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, ta đành phải cười nói qua loa che giấu một chút khó xử, "Ta từng đọc một quyển sách cổ, nhìn thấy một loại phương pháp có thể chế tạo ra trà lá thật ngon, hôm nay rảnh rỗi lại thấy trên đảo thượng khắp nơi đều là cây trà, nên ta thử xem phương pháp đó có làm được hay không mà thôi! Không nói những chuyện này nữa, có bắt được người liên lạc với thủy tặc không? Tử Nhu bên kia sắp xếp thế nào rồi? Có tin tức gì đem về đây không?"
"Đại nhân, Khoái chủ bạc đã sắp xếp gián điệp tại Kinh Châu các nơi tản ra lời đồn, trên đảo thủy tặc phụ trách liên lạc đối ngoại cũng đã bắt được, chỉ đợi mấy ngày nữa Kinh Châu lời đồn tung ra khắp nơi, lúc đó chúng ta ra ngoài chứng thực một chút ".
"Rất tốt, các ngươi điều tra những người bình thường cấu kết với thủy tặc ra sao?"
"Đã tra ra có hàng ngàn người, trong đó quan chức cùng thân sĩ đạt đến cả trăm người, nếu như bắt toàn bộ, chỉ sợ sẽ dẫn tới Kinh Châu náo động, đại nhân cần suy tính cẩn thận!"
Hê hê, rõ ràng có nhiều quan chức cùng thân sĩ liên quan đến thủy tặc, thật không bình thường. Bọn rác rưởi này trong nhà tiền bạc, ruộng đồng cùng người đẹp sẽ không còn là số lượng nhỏ? Hơn nữa bọn họ không chết làm sao ta có thể sắp đặt thân tín khống chế địa phương? Còn náo động, loạn đã loạn rồi, quản chi người khác đi chết, không loạn trên đầu ta là tốt rồi. Hơn nữa không loạn làm sao có cơ hội dọn dẹp Kinh châu tử tế. Hừ, dù sao binh quyền trên tay ta khống chế, còn sợ các ngươi làm phản đến nơi nào? Đã làm thì phải làm cho bão táp càng mãnh liệt hơn bao giờ hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.