Chương 7: Hai tay hai cá
Tiểu điểu
15/04/2013
Sau khi trở lại phủ đại tướng quân ta cố ý ra vẻ muốn nói lại thôi, dáng vẻ thẹn thùng khó xử làm cho Hà Tiến chú ý. Hà Tiến nhìn ta hồi lâu rồi mới mở miệng hỏi: "Hiền chất làm sao vậy, có phải có chuyện gì muốn nói?"
"Cái này, ơ, hôm qua ta nghe nói Lạc Dương có một tài nữ, bảy tuổi biết phú, chín tuổi biết đàn, không biết có phải thật sự?"
"A, xác thực có việc này, là Thái Diễm, con gái Thái Ung".
Nói đi, nói tiếp đi, vẻ mặt của ta đã rõ ràng như vậy rồi, ngươi còn không rõ ta có ý gì sao? Hà Tiến nhà ngươi đúng là đầu lợn, cho dù ngươi không biết vẻ mặt của ta là ý gì ngươi cũng có thể hỏi ta vì sao ta hỏi thăm nàng mà. Hỏi mau lên, phải biết da mặt ta rất mỏng, loại chuyện này để ta chủ động nói ra ta sẽ rất thẹn thùng. Mau hỏi đi!
"Ta và Hà Tiến mắt trâu trợn mắt lợn một hồi lâu, rốt cục Hà Tiến cũng mở miệng, "Hiền chất, khóe mắt ngươi có dử mắt, xem ra gần đây hiền chất bị nóng trong người, lát nữa bảo Xuân Lan tử tế giúp ngươi hạ nhiệt".
Phù... Suýt nữa một ngụm máu phun ra! Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, tốt xấu bây giờ ta cũng tính là quý tộc rồi, cần có phong độ của thân sĩ Nếu không thể trông chờ Hà Tiến khôn lên thì chỉ có thể tự mình dày mặt nói ra: "Thúc thúc, tục ngữ nói bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, cha mẹ tiểu chất cùng chết từ thuở nhỏ, bây giờ tiểu chất cũng không còn nhỏ nữa, đến nay vẫn chưa có vợ, mong thúc thúc làm giúp đỡ tiểu chất".
Hà Tiến nhìn chằm chằm ta với ánh mắt mập mờ, "Hiền chất động tình rồi à, tiểu thư nhà họ Thái đích xác là tài mạo song toàn, có điều hiền chất phải suy nghĩ rõ ràng, Thái Ung tuy là đại nho đương thời, nhưng bây giờ vì mang tội mà bị giáng chức, hiền chất không sợ bị liên lụy sao? Hay là vi thúc giới thiệu một tiểu thư khuê các khác cho ngươi, cũng sẽ không kém tiểu thư nhà họ Thái".
Đương nhiên ta hy vọng càng nhiều càng tốt, có điều Thái Văn Cơ là thiên cổ tài nữ, thượng được nàng ta sẽ rất có cảm giác thành tựu, tốt xấu ta đây cũng là fan của nàng mà! Ta lại nói với Hà Tiến lần nữa: "Tiểu chất ngưỡng mộ tiểu thư nhà họ Thái đã lâu, huống hồ Thái đại nhân bị giáng chức là do vạch tội hoạn quan, đối với sự trung trực của Thái đại nhân tiểu chất bội phục không thôi, mong thúc thúc bắc cầu kiều định trước việc hôn nhân này, đợi Thái tiểu thư trưởng thành sẽ kết thành lương duyên trọn đời".
"Ha ha, không thành vấn đề, nếu hiền chất nhất quyết chỉ lấy Thái tiểu thư thì vi thúc sẽ làm nguyệt lão một lần cho hiền chất, hiền chất hãy đợi tin lành, chuyện này cứ để vi thúc lo".
Thành công rồi, hê hê. Còn lại chính là làm sao có được Điêu Thuyền, chuyện này cũng tương đối hao tâm tổn trí, đương nhiên không thể trực tiếp chạy đến quý phủ của Vương Doãn nói ta nhìn trúng vũ kỹ Điêu Thuyền nhà ngươi, đem nàng cho ta đi. Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy, da mặt ta rất mỏng mà. Hay là ngày ngày chạy đến quý phủ Vương Doãn lêu lổng, nói không chừng ngày nào đó may mắn đụng tới Điêu Thuyền liền làm ra vẻ kinh ngạc, có lẽ Vương Doãn đó chưa đến mức ngu như Hà Tiến. Vẫn không được, Điêu Thuyền bây giờ vẫn còn bé, chắc chắn phải ở hậu viện không thể đi ra gặp khách, trong thời gian ngắn không thể tình cờ gặp được, ta lại phải lập tức đến Kinh Châu thượng nhậm, không thể ở mãi Lạc Dương mà không đi. Đúng rồi, Điêu Thuyền là vũ kỹ, ca múa luôn đi đôi, ta đi tìm Vương Doãn thảo luận ca từ thi phú, làm ra vẻ rất hứng thú với ca múa, có lẽ sẽ có cơ hội nhìn thấy Điêu Thuyền. Chỉ cần nhìn thấy thì bé con Điêu Thuyền còn có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay ta sao? Ha ha ha ha ha ha ha ha...
Tự sướng không bằng hành động, ta hỏi rõ vị trí phủ đệ của Vương Doãn rồi lập tức đi ngay. Đợi chút, dường như ta không đọc được chữ nòng nọc. Vạn nhất lão già này bắt ta lưu lại mấy dòng thư pháp không phải lộ tẩy sao? Có biện pháp, tìm mảnh vải cungf chút dược thảo đến bó chặt cánh tay lại, cứ nói là luyện võ trật khớp. Ài, ta đây đúng là càng ngày càng thông minh, cứ cái đà này mấy lúc mà giành mất bát cơm của Trư Ca, ôi, ở trên cao giá buốt... (Tự sướng siêu cấp).
Sau khi tới phủ đệ Vương Doãn ta kêu quản gia báo cho chủ nhân rồi đến phòng khách uông trà chờ đợi cùng các gia bộc Vương gia. Ta phát hiện phủ đệ của Vương Doãn cũng không nhỏ, như vậy phỏng chừng cũng không thật sự thanh liêm, có điều bây giờ chính cục hỗn loạn như vậy, sợ rằng muốn thanh liêm cũng không được, lão già này có thể ngồi vững vị trí Tư Đồ chỉ sợ cũng không đơn giản. Trước kia đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa chỉ chú ý Vương Doãn dùng liên hoàn kế, Bây giờ nghĩ lại, nếu hắn thanh liêm thì lấy đâu ra tiền nuôi loại em út tuyệt sắc như Điêu Thuyền? Hơn nữa sau khi Tào Tháo ám sát Đổng Trác thất bại những người liên quan đều xui xẻo, chỉ riêng Vương Doãn vẫn không hề hấn gì, có thể thấy kinh nghiệm đấu tranh chính trị của lão già này phong phú vô cùng, tuyệt đối là một con cáo già, việc bắt cóc Điêu Thuyền có thể sẽ không dễ dàng như vậy...
"Ha ha, hôm nay cơn gió nào đưa Trần tướng quân đến đây vậy?" Đang suy nghĩ làm sao đối phó tên cáo già này chợt thấy một văn sĩ mặc Hoa phục mỉm cười đi đến, nhìn mặt rất quen thuộc, trong đại điện hoàng cung đã nhìn thấy, chắc chắn chính là Vương Doãn.
"Ra mắt Tư Đồ đại nhân. Tư Đồ đại nhân tài hoa xuất chúng, thơ từ ca phú không gì không tinh thông, ti chức ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay chợt làm được một giai tác, mong đại nhân chỉ điểm", ta vội suy nghĩ xem có bài ca phú nào phù hợp với thời đại này, hào tình tráng khí hay là nhi nữ tình trường thì hợp? Chọn hào tình tráng khí vậy, mục đích không thể quá rõ ràng, trước hết phải tạo được sự đồng cảm giữa song phương, làm cho đối phương coi mình là tri kỷ, sau đó mới dễ xuống tay. Vậy chọn bài Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi đi, sửa đổi một chút là được rồi.
"Tướng quân quá khen, ngày ấy thưởng công trên điện, tướng quân lời nói kinh người, làm ta quả thật hổ thẹn không bằng! Tay tướng quân làm sao vậy?"
"Chỉ là lúc luyện võ không cẩn thận làm bị thương mà thôi, không quan trọng. Tư Đồ đại nhân, nhờ chỉ điểm một chút bài này".
Ta điều chỉnh lại tư thế một chút rồi đọc:
Tóc giận bung khăn,
Ngoài hiên đứng,
Se se mưa rắc.
Đưa mắt ngóng,
Xiết than trời thẳm,
Chí hờn dằng dặc.
Ba chục năm công danh cát bụi,
Tám ngàn dặm trăng mây xa lắc.
Chớ hưởng nhàn,
Bạc phếch mái đầu xanh,
Buồn xuông nhắc!
Nhục khăn vàng,
Còn để mặc,
Thần tử hận,
Lòng vướng mắc.
Cưỡi chiến xa,
Đạp dãy Hạ Lan vỡ nát.
Lúc đói giết ăn thịt khăn vàng,
Khát chém phản quân uống máu giặc.
Đợi rồi đây,
Thu lại cả sơn hà,
Chầu ngôi Bắc.
Đọc xong ta nhìn chằm chằm Vương Doãn đầy chờ đợi, trong lòng nghĩ: Đủ chấn động chứ? Đủ hào khí chứ? Đủ chí khí chứ? Mau tới sùng bái ta đi, mau đưa ta làm tri kỷ đi, mau cho ta cơ hội nhìn thấy em gái Điêu Thuyền đi...
"Tốt! Tốt!! Tốt!!! Không biết là ai làm?" Vương Doãn nghe xong trong lòng vô cùng thoải mái, bài từ hào khí xung thiên này đã xóa hết những phiền muộn từ khi khăn vàng phản loạn tới nay, càng có thể khơi lại những khát vọng của mình khi còn trẻ. Đúng là hào hùng vạn trượng!
"Chính là kẻ hèn này trên đường đi chợt có cảm hứng, nhất thời đọc ra tự làm trò cười", ta thật sự không lừa ngươi, quả thật là nhất thời đọc ra mà thôi.
"Viễn Chí quả nhiên đại tài. Ta phải chép lại bài từ này treo ở phòng sách để tự nhắc nhở, không biết Viễn Chí có bằng lòng hay không?" Quả nhiên có hiệu quả, xưng hô cũng thay đổi rồi, đáng giá n tế bào não đã chết để chế lại bài từ này của ta.
"Đại nhân để mắt đến ti chức là vinh hạnh của ti chức, sao có thể không đồng ý chứ?"
"Cái gì mà ti chức với không ti chức, nếu nể mặt ngu huynh thì cứ coi như bạn bè".
"Vẫn mong muốn vậy, chỉ sợ không được".
"Tốt tốt tốt, lát nữa Viễn Chí lưu lại dùng cơm, chúng ta phải uống thoải mái 300 chén".
...
Rượu này thật mẹ nó khó uống, hôm nay vận may không tốt, chưa gặp được Điêu Thuyền. Không được sốt ruột, lần sau trở lại thử vận khí sau. Ngày mai chính là ngày đưa tang Tào Tháo, quốc tang, thật vinh hạnh nhé, Mạnh Đức huynh, ngươi xem ngươi phải cám ơn ta thế nào, ngàn năm sau không còn có ai mắng ngươi là gian hùng loạn thế rồi. Ngày mai một đám đông họ hàng nhà họ Tào chắc chắn sẽ tới, ngẫu mang chút bột ớt đi đến diễn một màn Khổng Minh khóc Công Cẩn, nhất định phải làm mọi người rơi lệ đồng tình, lôi anh em Hạ Hầu, Tào Nhân, Tào Hồng tới bán mạng cho ta. Ha ha ha ha ~ ~ ~ biết được thời đại này ai hữu dụng ai vô dụng, ai trung thành ai dã tâm chính là ưu thế lớn nhất của ta. Lịch sử trong tay, giang sơn ta có, trong khắp thiên hạ, ai cùng tranh phong. Cô đơn quá!!! Ở trên cao giá buốt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.