Chương 49: Hi vọng mong manh
Tiểu điểu
15/04/2013
Khoái Việt đang đứng tại một nơi kín đáo trên đỉnh Bác Vọng Pha nhìn Tôn Kiên ở bên dưới biểu diễn, bỗng dưng cảm thấy mãnh hổ Giang Đông đã trúng kế lại còn muốn bày trò thật hài hước và đáng thương. Nhưng vận khí của Tôn Kiên ngươi cũng xem như tốt, lại nghĩ ra được kế mai phục tại đây, xem ra không thể khiến Tôn Kiên hoàn toàn sa vào bẫy rồi! Hôm nay có thể thoát khỏi số kiếp hay không phải xem vận may của ngươi thôi.
“Khoái đại nhân, quân địch đi lên rồi, đã sắp đến gần nơi mai phục của quân ta!” Hạ Hầu Uyên ở bên cạnh thấy Khoái Việt vẫn đang ngẩn ngơ nhìn xuống dưới mới nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ừ! Ta biết rồi! Quân địch sẽ không tiến thêm vào trong đâu, ta trước tiên nghĩ cách dắt mũi Tôn Kiên, ngươi lập tức đi gọi binh mã đang mai phục ở phía trước nhanh chóng đến đây”.
Khoái Việt tỉnh táo lại, đứng dậy khỏi nơi ẩn nấp của mình rồi gọi Tôn Kiên đang ở bên dưới, “Tôn đại nhân, vô cùng xin lỗi, nơi này đã được chúa công nhà ta đặt trước rồi, việc gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ. Tôn đại nhân có thể không biết tại hạ, tại hạ tự giới thiệu một chút. Tại hạ là thái thú Vũ Lăng Khoái Việt, phụng mệnh của đại nhân nhà ta ở nơi đây nghênh đón Tôn tướng quân”.
Lời vừa nói xong, vô số binh lính bạt kiếm giương cung đứng dậy khỏi nơi ẩn náu, ngay lập tức khắp Bác Vọng Pha bóng người trùng trùng, cờ xí dày đặc.
Quân đội Giang Đông sợ hãi, lục tục bò xuống khỏi dốc núi hai bên. Lúc này trong lòng Tôn Kiên hoảng sợ mãi không thôi nhưng là một thống lĩnh quân đội cần phải bình tĩnh, nếu không làm sao có thể dẫn quân tác chiến, bèn ngay lập tức che giấu vẻ hoảng sợ trên mặt hét lớn “Sợ gì chứ? Nam nhi Giang Đông chúng ta tung hoàng thiên hạ từng sợ ai bao giờ? Bình tĩnh lại cho ta, đừng làm mất mặt nam nhi Giang Đông!” Thấy binh sĩ dần bình tĩnh lại mới ngẩng đầu nhìn về đỉnh dốc lạnh lùng hỏi “Khoái đại nhân, Trần Viễn Chí đã sớm cho lính mai phục tại đây, e là phía trước còn không ít quân đang chờ Tôn mỗ phải không?”
Tôn Kiên đã bị bao vây trùng trùng như vậy nhưng sắc mặt vẫn không đổi, không hổ là mãnh hổ Giang Đông. Hôm nay nếu thả ngươi đi e là tương lai sẽ gây ra cản trở không nhỏ cho đại nghiệp của chúa công, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn! Khoái Việt hét lớn trả lời “Tôn tướng quân, ngài đã không còn đường lui rồi, đã đến bước này còn không biết hối cải sao? Hãy giao ngọc tỷ ra, tội mưu phản chính là tội lớn diệt tộc, chẳng lẽ tướng quân muốn vì lợi ích của bản thân mà dẫn theo bao nhiêu con em Giang Đông ở đây vào chỗ chết sao?”
Tôn Kiên thấy sĩ khí khó khăn lắm mới vực dậy được lại bị lời nói của Khoái Việt làm cho sa sút liền biết rằng không thể đợi thêm nữa, chỉ có thể cãi bừa “Hừ, ngậm máu phun người, muốn ngọc tỷ không có, muốn mạng thì có, xem thử ngươi có lấy được hay không. Thiên hạ này không có nơi nào cản nổi Tôn Kiên ta!” Nói tới đây bèn suy nghĩ kỹ càng một phen, con đường phía trước chật hẹp, địa hình hiểm trở, hơn nữa vẫn chưa biết còn có bao nhiêu quân địch đang chờ mình, binh lực của Trần Bình đang đuổi theo phía sau cũng xấp xỉ quân mình, chỉ có quay ngược lại đánh một trận rồi chạy về hướng Đông mới có đường thoát, nghĩ tới đây bèn hét lớn “Các anh em, muốn trở về Giang Đông thì cùng ta xông lên phá vây, chém giết mở một con đường máu, để cho người trong thiên hạ biết được bản sắc anh hùng của nam nhi Giang Đông chúng ta!”
Những lời nói này khiến cho bầu máu nóng của những nam nhi Giang Đông sôi sục, tề tựu xung quanh Tôn Kiên chuẩn bị mở đường máu.
Khoái Việt thấy Tôn Kiên muốn phá vây vội vàng ra lệnh “Bắn tên, không được để cho Tôn Kiên chạy thoát”.
……………………………..
“Đại nhân, quân đội đoạn hậu đều rút cả rồi”.
Đệch! Ta không phải không có mắt. “Lệnh cho Hưng Bá không cần cho những binh lính còn lại trên thuyền lên bờ mà trực tiếp cho thuyền chở xuống phía Nam đuổi theo quân đội của Tôn Kiên. Tử Nghĩa (Thái Sử Từ), ngươi dẫn theo đao thuẫn thủ làm tiên phong đuổi theo quân đội phía trước, ta dẫn đại quân theo sau!”
“Vâng thưa đại nhân! Có thể … dẫn theo Hổ Báo Kỵ không?” Gương mặt Thái Sử Từ tràn đầy vẻ mong đợi nhìn vào ta.
Muốn chết à! Nơi này là chiến trường, Hổ Báo Kỵ là bùa hộ mệnh của ta, cho ngươi dẫn đi rồi lỡ như ta ngỏm củ tỏi thì sao? Bị trầy một miếng da cũng rất là đau đó! Thân thể của ngộ hiện giờ là lá ngọc cành vàng. Không được! Kiên quyết không được! Sau đó ta cực kì nghiêm khắc kiểm điểm đồng chí Thái Sử Từ, “Tử Nghĩa, chẳng lẽ không có Hổ Báo Kỵ thì ngươi không dám ra trận sao?”
Hứa Chữ nghe xong không ngừng cười đểu, đứng ở bên cạnh châm chọc, “Đại nhân, ta thấy hay là cho ta làm tiên phong đuổi theo đi, bảo đảm bắt sống Tôn Kiên!”
Thái Sử Từ bị chọc giận đến mức mặt mày lúc đỏ lúc xanh, hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Chữ một cái mới nói lớn “Từ mỗ lập tức đi bắt sống Tôn Kiên!” Nói xong quay người gọi đao thuẫn thủ rồi đi.
Ta gọi theo bóng lưng của Thái Sử Từ : “Chúc Tử Nghĩa sớm báo tin thắng trận, bắt sống Tôn Kiên thưởng một quan tiền đồng, đem đầu về thưởng trăm lạng vàng”.
“Bịch!”
“Ai da! Tử Nghĩa sao lại không cẩn thận như vậy thế? Còn chưa ra chiến trường sao lại ngã rồi? Ta thật không yên tâm về ngươi!”
………………………………
Cửu Giang.
“Nhanh mở cổng thành, thái thú Tôn Kiên giữ ngọc tỷ làm của riêng mưu đồ tạo phản, chúng ta phụng mệnh đến bắt người!” Hoàng Trung thấy cổng thành Cửu Giang đóng chặt, binh lính trên tường thành giương cung đặt tên, xem ra đối phương đã có chuẩn bị.
Hoàng Cái nhìn thuyền chiến đậu kín mặt sông và binh lính chi chít ở bên dưới, trong lòng đã tuyệt vọng. Binh lực chênh lệch quá xa, hiện giờ việc duy nhất có thể làm là cố gắng kéo dài thời gian để chúa công có thể đi xa một tí. Nhìn sắc mặt của binh lính xung quanh ai ai cũng vàng như đất, sĩ khí rơi xuống cực thấp, cần phải kích thích lòng quyết tử của những người này.
Vì sự an toàn của cả nhà chúa công, chỉ có thể hi sinh các ngươi mà thôi! Sau khi hạ quyết tâm bèn nói, “Ta thấy các ngươi là giặc cướp muốn lừa gạt mở cổng thành để vào trong cướp bóc thì có. Cũng không biết tìm lí do hợp lí một tí, trong thành ai ai cũng biết thái thú đại nhân công chính vô tư, không tham của dân, các ngươi lại vu oan đại nhân mưu đồ tạo phản. Ngươi nói các ngươi phụng mệnh tới bắt thái thú đại nhân, không biết là phụng mệnh của ai?”
Câu nói này ngay lập tức khiến Hoàng Trung ngẩn người, lời nói lên đến miệng lại nuốt xuống. Mình không thể nói là phụng mệnh thứ sử Kinh Châu Trần đại nhân thì phải? Thứ sử của Kinh Châu không quản được chuyện của vùng Giang Đông, lúc này chỉ có thể nói ngang “Nghịch thần tặc tử, ai cũng có thể diệt trừ!”
Hoàng Cái thấy đối phương cãi cùn lập tức nắm lấy thời cơ vực dậy sĩ khí “Ha ha ha ha ha ha. Bọn giặc đã không còn gì để nói rồi! Các hương thân phụ lão Giang Đông, quyết không thể để bọn hung ác này vào thành, nếu không tính mạng của bách tính trong thành khó giữ được, vì vợ con người già trong nhà chúng ta liều chết với chúng!”
“Liều chết với chúng!” “Liều chết với chúng!” “Liều chết với chúng!” …
Sĩ khí vốn sắp sụp đổ ngay lập tức được Hoàng Cái làm cho sục sôi!
Hoàng Trung bị cảnh tượng trước mặt chọc cho tức gần chết bèn giận dữ quát lớn “Chuyển xe bắn đá trên thuyền đến đây cho ta, bọn mày đã ngu ngốc không biết nghe lời như thế thì đừng trách tao không khách sáo”.
Hoàng Cái nhìn thấy Hoàng Trung ở dưới thành nổi trận lôi đình không nhịn được lo lắng sâu sắc trong lòng. Hiện giờ sĩ khí đã được vực dậy nhưng đồng thời cũng chọc giận quân địch, hi vọng sau khi thành vỡ, quân địch sẽ không làm khó dễ người dân, nếu không tội lỗi của bản thân thật nặng nề. Chúa công à, vì cục gạch sứt mẻ đó mà chúng ta làm như vầy có đáng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.