Chương 39: Loạn
Tiểu điểu
15/04/2013
"Tướng quân, có không ít trăm họ từ trong thành chạy ra, nghe nói đại tướng quân Hà Tiến bị hoạn quan giết, bộ hạ của Hà Tiến đang tấn công hoàng cung".
"Biết rồi!" Cam Ninh cầm lấy bản đồ phân bố vị trí gia sản của hoạn quan và vị trí kho sách hoàng cung do gián điệp trong thành đưa tới nhìn một chút, một thoáng cười lạnh chợt lóe trên mặt, thét lên với binh lính xung quanh, "Các anh em Sơn Việt, đại nhân hết sức quan tâm chăm sóc các ngươi, làm cho các ngươi đến kinh thành kiếm món tiền, đừng có để đại nhân thất vọng! Bây giờ phải nhớ kỹ, chỉ cho phép cướp gia sản của thái giám và kho sách hoàng cung không được làm phiền hết thảy những người khác, cướp được tiền của không được nuốt riêng, sau khi trở về đại nhân tự nhiên sẽ có tặng phẩm. Có người trái lệnh nhất định sẽ chém không tha, biết chưa?"
Chúng sĩ tốt hưng phấn hô to, "Cẩn tuân mệnh lệnh của tướng quân!"
"Xuất phát!"
... ... ... ... ... ... ... ...
Cửa thành cực kì hỗn loạn, không ngừng có trăm họ khóc lóc kêu gào từ trong thành xông ra, sĩ tốt gác cửa thành đang cố gắng duy trì trật tự, chợt thấy một đám binh mã xa xa chạy tới, lúc này cửa thành đã không thể đóng lại, đành phải lớn tiếng quát, "Đứng lại, các ngươi là thủ hạ của ai? Không phụng mệnh không được tiến vào kinh thành!"
"Tiên phong Cam Ninh dưới trướng Bình Nam tướng quân Trần Bình phụng lệnh đại tướng quân vào kinh cần vương, càn quét hoạn đảng. Hiện Thập thường thị đang tạo phản làm loạn, chúng ta vào thành dẹp loạn, các ngươi còn không mau tránh ra? Không lẽ có tư thông với hoạn đảng?" Nói xong Cam Ninh cũng mặc kệ đối phương có cho phép qua hay không, cứ dẫn người xông vào trong thành.
Sĩ tốt thủ vệ không ngăn chặn được, cũng không dám gánh tội danh cấu kết hoạn đảng, đành phải cho phép qua.
Vào được cửa thành, Cam Ninh lập tức chia đội ngũ thành nhiều tiểu đội, từng đội chạy về phủ đệ của hoạn quan theo bản đồ đã được phân công, Cam Ninh tự mình dẫn một đội người ngựa ép thẳng hoàng cung.
Đi vào hoàng cung, phát hiện thủ hạ của Hà Tiến đang tàn sát hoạn quan khắp nơi. Ờ, cứ tuân theo dạy bảo của đại nhân, cứ lẳng lặng mà vào, mặc kệ đám loạn binh và cung nữ vừa chạy khắp nơi vừa la hét đó, Cam Ninh dẫn quân theo bản đồ chạy tới kho sách. Sau khi tới phòng sách lại phát hiện người ở chỗ này đều đã chạy sạch, loạn binh cũng không chạy tới nơi này, phỏng chừng đều đã đến những chỗ có tiền hoặc đi xx cung nữ rồi, thế thì càng tiện cho mình. "Các anh em, chuyển đi cho ta, chuyển được bao nhiêu chuyển hết bấy nhiêu! Các ngươi, đúng, chính là các ngươi, đi tìm một số xe ngựa đến cho ta, chuyển hết sạch những gì ở đây!"
"Tướng quân, những quyển xx này có cần chuyển hay không?"
"! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
"Chuyển hết!"
Đã có sĩ tốt tìm đến đủ loại xe ngựa. Ngất, bọn khốn các ngươi tại sao lại kéo cả long liễn (xe người kéo của hoàng đế) của hoàng đế đến chứ? Mau mang về ngay, muốn liên lụy đại nhân tịch biên diệt tộc à?
Bận đến nửa đêm, rốt cục cũng dời sạch được kho sách, Cam Ninh lập tức áp xe ngựa ra khỏi cung đi tới điểm hẹn tập kết trước đó. Trên đường vẫn là cảnh tượng hỗn loạn như cũ, khắp nơi đều có người cướp đoạt đánh đập. Đột nhiên một đám đông sĩ tốt ngăn cản đường đi, một tên trong đó hô lớn, "Anh em, có tìm được thứ tốt gì đấy? Có tiền mọi người cùng nhau phát tài, đừng độc chiếm chứ!"
Xem ra là một đám binh lính định nhân lúc loạn để kiếm chác, Cam Ninh bày ra một bộ mặt mướp đắng trả lời, "Anh em, chúng tôi không được tốt số như anh em. Trong cung bốc lửa, chúng tôi đang phụng mệnh chuyển các loại thư tịch trong phòng sách, không có cơ hội phát tài!"
"Đừng mẹ nó gạt người, để chúng ta xem xem".
"Anh em muốn xem thì cứ thoải mái, nếu thích thì lấy mấy quyển đi cũng không sao, chúng tôi cũng giảm bớt được một chút gánh nặng".
Mấy binh lính đối diện lập tức đến trên xe ngựa xem xét, lật tìm hồi lâu không thu hoạch được gì, đành phải tản ra nơi khác kiếm chác.
Đuổi được đám ôn thần này chạy tới địa điểm tập kết phát hiện các phân đội khác đều đã đến đủ, trong đó có một tiểu hiệu thấy Cam Ninh đến liền lập tức tiến lên, "Tướng quân, cấp báo mới từ soái doanh truyền đến, chủ soái bị ám sát trọng thương".
"Cái gì? Chủ soái bị ám sát?" Cam Ninh nghe vậy lập tức làm ra vẻ mặt kinh ngạc và sốt ruột, hô to, "Các anh em, chủ soái trên đường đi bị ám sát trọng thương, chúng ta lập tức ngày đêm chạy về".
Chúng sĩ tốt nghe thấy nóng lòng như lửa đốt, không nghĩ gì đến nghỉ ngơi mà ngay trong đêm đã áp tải xe ngựa quay về.
...
Trong cung ngọn lửa ngút trời, Trương Nhượng, Đoàn Khuê, Tào Tiết, Hầu Lãm ép thái hậu, thái tử và Trần Lưu vương ra cửa sau đi đến Bắc cung. Lúc này Lư Thực từ quan nhưng còn chưa rời khỏi kinh thành, phát hiện trong cung có biến lập tức mặc giáp cầm qua (một thứ giống rìu cán dài nhưng có mũi đâm) xông vào cung, đột nhiên gặp phải Đoàn Khuê đang ép Hà thái hậu chạy trốn, lập tức lớn tiếng quát, "Nghịch tặc Đoàn Khuê dám bắt cóc thái hậu!" Lúc này Đoàn Khuê đã không còn chút tinh thần nào, thấy Lư Thực quát sợ đến mức xoay người chạy mất, Hà thái hậu được Lư Thực cứu.
Ngô Khuông - thuộc cấp của Hà Tiến và Viên Thiệu đã dẫn quân giết vào nội cung, trên đường gặp Hà Miêu em trai Hà Tiến. Bình thường Hà Miêu qua lại rất mật thiết với hoạn quan, lúc này Ngô Khuông đã giết đỏ cả mắt rồi, cho rằng Hà Miêu cũng tham gia mưu hại Hà Tiến, lớn tiếng quát thủ hạ: "Hà Miêu đồng mưu hại huynh, giết hắn cho ta". Hà Miêu nghe vậy xoay người định chạy, mọi người cùng xông lên vây quanh chém hắn thành thịt nát. Viên Thiệu còn chưa hết hận, ra lệnh cho binh lính đi giết hết người nhà hoạn quan, nhưng lúc binh lính chạy đến nơi thì thấy chỉ còn gạch vỡ nhà đổ, thi thể phơi khắp nơi, không biết là ai đã hạ thủ trước một bước.
Lư Thực cứu được Hà thái hậu, một mặt sai quân cứu hoả, một mặt mời thái hậu nhiếp chính, lập tức phát binh đuổi bắt đám người Trương Nhượng tìm Thiếu Đế.
Lúc này Trương Nhượng và Đoàn Khuê đang ép Thiếu Đế và Trần Lưu vương nhân cơ hội khói lửa khắp nơi suốt đêm chạy trốn về hướng núi Bắc Mang. Đang chạy đột nhiên thấy phía sau có tiếng ồn ào, có đại đội nhân mã đuổi theo, loáng thoáng nghe thấy có tiếng hô ầm ĩ: "Nghịch tặc đừng chạy!" Lúc này Trương Nhượng đã hoàn toàn tuyệt vọng, xoay người nhảy xuống sông mà chết. Đoàn Khuê cũng không để ý đến Thiếu Đế và Trần Lưu vương nữa, một mình trốn chui trốn lủi, không lâu sau bị truy binh đuổi theo loạn đao phân thây.
Sau khi thoát khỏi sự khống chế của Trương Nhượng và Đoàn Khuê, Thiếu Đế và Trần Lưu vương lẩn trốn trong bụi cỏ ven đường, bởi vì không thể xác định là binh mã phương nào nên không dám lên tiếng. Đến lúc binh mã tản đi thì đã là bình minh, hai người vừa lạnh vừa đói đành phải tự tìm đường ra, nửa đường được Trung bộ duyện Hà Nam Mẫn Cống tìm được, ba người cùng về, trên đường dần dần có công khanh theo kịp.
Đi chưa được vài dặm đã thấy cờ xí rợp trời, bụi đất che trời, một cánh binh mã chạy tới, các quan thất sắc. Trần Lưu vương một mình một ngựa chạy lên: "Người tới là ai?"
"Thứ sử Tây Lương Đổng Trác!"
...
Ta đang không mặc quần nằm bò ở trong xe ngựa, chịu đựng xóc nảy cùng về Nam với đại quân, trên mông đắp một lớp thảo dược dày. Tên rác rưởi Điển Vi chắc là sợ ta trách mắng nên đã lén trốn về Kinh Châu trước. Cam Ninh cũng đã dẫn man binh chạy về, hiện đang lãnh binh thay ta, hàng ngày chỉ có Khoái Việt mang thảo dược tới thăm hỏi cái mông ta.
Hu hu hu, trời làm bậy còn tha thứ được, tự mình làm bậy sống sao nổi! Khổ nhục kế đúng là đáng chết, sau này lại mất một thời gian không thể gần nữ sắc rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.