Chương 32: Mời anh vào rọ
Tiểu điểu
15/04/2013
Một tháng sau, tin tức quân đội Kinh Châu tổ chức luận võ chọn lựa tinh nhuệ để thành lập đội thân vệ Hổ Báo kỵ, bổng lộc tăng gấp ba, thưởng mười mẫu ruộng tốt được công bố, tướng sĩ toàn quân sôi trào nhiệt huyết, xắn tay áo chuẩn bị tham gia.
Đây chính là thân vệ! Cơ hội phải trực tiếp tham gia chém giết cực nhỏ, cơ hội sống cao, bổng lộc lại nhiều như thế, hơn nữa đi theo bên người đại nhân cũng không ít lợi ích, cơ hội đề bạt cao hơn người bình thường rất nhiều. Khi đánh thắng trận thì tiền thắng trận được chia nhiều hơn, đánh thua trận nhất định sẽ được lui lại trước, khác biệt lớn như vậy làm gì có ai không muốn gia nhập? Địa điểm báo danh trong các quân doanh hiện nay chật như nêm cối, còn chưa bắt đầu luận võ đã diễn ra vài trận đấu chỉ vì tranh nhau chen lên trước báo danh rồi.
Quân doanh mặc dù đã rất náo nhiệt rồi, nhưng sau khi tin tức lan ra đến phố phường thì đám lưu dân vốn an phận thủ thường tại Kinh Châu liền bắt đầu rối loạn. Rất nhiều trai tráng tụ tập đến trước cửa phủ thái thú các nơi ra yêu sách, mãnh liệt yêu cầu được báo danh tham gia tuyển chọn, còn tỏ ý nếu không cho tham gia nhất định sẽ có chuyện ồn ào xảy ra. Thái thú các nơi lập tức báo nguy về Tương Dương.
Chuyện tốt mà! Nói không chừng còn có thể phát hiện một số nhân tài trong lưu dân. Ta lập tức hạ lệnh đồng ý cho lưu dân tham dự, thời gian luận võ sẽ được lùi lại một tháng mới tiến hành. Nội dung luận võ là kiểm tra đánh giá tổng hợp giáp lá cà, cưỡi ngựa, bắn tên, mỗi quận chọn ra trăm người trong đám lưu dân, Hoàng Trung, Văn Sính, Vu Cấm và Cam Ninh mỗi người tự chọn lựa trong số binh lính bản bộ theo tỉ lệ 30 chọn 1, hai tháng sau đến Tương Dương tập trung tham gia tổng quyết đấu. Để đề phòng tiêu cực, sau luận võ những nơi nào có tỉ lệ số người được chọn trên tổng số người đề cử cao nhất sẽ được thưởng 50 lượng vàng, tỉ lệ thấp nhất sẽ phải tới mỏ quặng nam tộc ở Kinh Nam làm dã nhân một năm.
Mệnh lệnh này vừa được đưa ra thái thú và tướng lĩnh lãnh binh các nơi đều đầu to như cái đấu, khen thưởng thì còn được, nhưng trừng phạt thế này thì ác độc quá! Ai lại sẵn lòng đến nơi man tộc tụ tập làm dã nhân chứ? Mặc dù bây giờ quan hệ giữa man tộc với người Hán càng ngày càng tốt nhưng nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó không có trò ăn chơi nhảy múa gì, nếu thật sự bị lưu vong tới đó một năm thì sợ rằng không muốn biến thành dã nhân cũng khó!
Thượng có chính sách hạ có đối sách, mệnh lệnh bên dưới đưa ra lập tức thay đổi. Các võ tướng lãnh binh lập tức tập trung các mãnh nam trước đó không nỡ đưa ra lại rồi tổ chức luyện tập cấp tốc, cố gắng tăng cường sức cạnh tranh của phe mình. Thái thú các nơi bắt đầu tranh nhau tới thăm các vị du hiệp bình thường vẫn bị quản lý nghiêm khắc. Đám du hiệp lúc trước như chuột chạy qua đường giờ đây tất cả đều ưỡn sống lưng lên, kiêu ngạo hết cỡ.
Thời gian này việc chọn lựa và huấn luyện người đẹp của Điêu Thuyền và Xuân Lan cũng rất thuận lợi, suốt ngày gái đẹp lượn đi lượn lại trong phủ khiến ta phải uống trà hạ hỏa liên tục. Có điều vẫn cón phải cẩn thận, bởi vì Xuân Lan chắc chắn là gián điệp sắc đẹp của Hà Tiến, mặc dù ta vẫn rất đề phòng nàng, chưa hề tiết lộ tin tức gì không nên tiết lộ cho nàng biết, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta không thể yêu cầu nàng huấn luyện nhân viên tình báo tương lai cho mình được. Nếu như sơ ý một chút để nàng tiết lộ tin tức này cho Hà Tiến thì ta thật sự sẽ không gánh nổi hậu quả. Hơn nữa hiện nay ta cũng không thể động đến Xuân Lan được, một là phải để Hà Tiến yên tâm, hai dù sao Xuân Lan cũng là một người đẹp, tàn nhẫn bẻ hoa thì đúng là quá lãng phí tài nguyên, đến lúc Hà Tiến sụp đổ thì vẫn có thể thu làm người của mình mà. Cho nên bây giờ ta chỉ dặn hai nàng huấn luyện những người đẹp này cách lấy lòng đàn ông. Mà trải qua quan sát của ta, Điêu Thuyền có vẻ còn chưa được huấn luyện về gián điệp, cơ bản còn không hiểu kỹ xảo dò hỏi và ly gián, vậy sao có thể đi huấn luyện người khác được? Đáng tiếc ta cũng không hiểu về kỹ xảo gián điệp lắm, chỉ nhớ một số tình huống xem trong TV, mà phim ảnh trong TV thì lúc nào chả khoa trương, có mấy phim thật sự nói về làm gián điệp như thế nào đâu, về phản gián thì còn có một ít. Ài, đây thật là một chuyện phiền toái, thời gian không đợi người, sau này đến lúc tranh bá mới cài cắm gián điệp đến địa bàn của người khác thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng như lúc này nữa. Nhân tài! Giai đoạn trước phát triển quá thuận lợi nên ta còn chưa chú ý, gần đây mới càng ngày càng cảm thấy thiếu người, thiếu người đáng để tin tưởng. Chẳng lẽ thật sự cần học mấy tiểu thuyết võ hiệp đó, nhận nuôi trẻ mồ côi bồi dưỡng thành sát thủ, tử sĩ và gián điệp? Thế thì đúng là mười năm mài một kiếm, chi phí thời gian thật sự quá cao! Được rồi, có một số việc luôn phải làm, những nhân vật đi lại trong bóng đêm này là trợ lực không thể thiếu trên con đường xưng vương, làm một ngày thu hoạch sớm một ngày! Tâm động thì phải hành động, ta lập tức kêu Điển Vi dẫn nhân thủ đến các nơi trong Kinh Châu thu gom trẻ mồ côi...
Đến lúc nên mở rộng nhân tài trong tay rồi, trước hết không quan tâm xem họ có thần phục hay không, cứ bắt người về đây rồi tính tiếp, còn tâm thì có thể từ từ thu phục. Nhưng đi đâu mà tìm bây giờ? Hiện nay những người nào ta có thể nhớ ra nơi sinh thì đều đã đi tìm, chẳng lẽ phải đi tìm ngẫu nhiên khắp nơi như trong game hay sao? Hu hu hu, nhưng bây giờ dường như trừ chính ta thì không còn ai rảnh rỗi cả...
Đang suy nghĩ miên man thì hạ nhân đến báo, bên ngoài có vị tráng sĩ trẻ tuổi tự xưng Thái Sử Từ tới cầu kiến thứ sử đại nhân.
Ha ha ha ha ha ha... Trời đãi ta không tệ mà! Đúng là cầu được ước thấy, mau mau ra gặp! Không được, phải bình tĩnh một chút! Vẫn nhớ lần trước gặp Cam Ninh chính là xúc động quá mà bị một cước đá bay, còn suýt nữa đoạn tử tuyệt tôn. Không phải lần nào cũng may mắn như vậy, lần này nhất định phải trang trọng một chút. Uống một ngụm trà, bình phục tâm tình một chút, thu xếp y quan một chút, ta bước chân chữ bát, tâm bình khí hòa từ bên trong đi ra!
Một thanh niên anh tuấn râu đẹp đang ngồi thưởng trà trong sảnh, nhìn thấy ta đi ra lập tức đứng dậy chào, "Chẳng hay có phải là thứ sử đại nhân?"
Đứng lên cũng cao không kém ta là mấy mà, vóc người đúng là khỏe mạnh dương cương! "Chính là Trần mỗ, có phải là Tử Nghĩa?"
Vẻ mặt Thái Sử Từ lại lập tức buồn bực, dường như chính mình không có liên hệ gì với vị thứ sử đại nhân này mà, tại sao vừa thấy mặt đã có thể gọi đúng tên tự của mình nhỉ? "Không biết tại sao đại nhân nhận ra tại hạ?"
"Tử Nghĩa từ thiếu niên đã nhận lệnh cướp Châu Chương, chuyện này làm tại hạ bội phục không thôi!"
"Đại nhân quá khen, chỉ là tiểu nhân tuổi trẻ bồng bột mà thôi! Không biết vì sao đại nhân lại đón gia mẫu đến Kinh Châu?"
"Tử Nghĩa à! Nói đến việc này ta lại phải trách ngươi, đàn ông chí tại tứ phương dĩ nhiên không sai, nhưng ngươi có từng nghe câu từ mẫu vẫn còn thì không đi xa bao giờ chưa? Ta đón mẹ ngươi đến Kinh Châu không hề có ác ý, chỉ là lúc đầu nghe nói đến danh tiếng của Tử Nghĩa, muốn mời Tử Nghĩa đến giúp ta một tay. Đến nhà ngươi mới biết ngươi đã ra ngoài, thấy mẹ ngươi thân thể đã yếu lại ở nhà một mình không có ai chăm sóc cho nên mới đón đến Kinh Châu để tiện bề chăm sóc mà thôi!" Có phải ta rất tốt không? Có cảm động chút nào hay không? Mặc dù mục đích đón mẹ ngươi lại đây không giống như những gì ta nói nhưng kết quả vẫn giống nhau mà. Ta nghĩ ngươi sẽ không để bụng. Còn có từ mẫu thì không đi xa! Bây giờ mẹ ngươi đã đến Kinh Châu rồi, thân thể lại không tốt, ngươi chưa đến mức vẫn bắt bà ấy phải mệt nhọc tàu xe trở về chứ? Hê hê, dường như ở lại là một lựa chọn không được lựa chọn của ngươi rồi.
Sau khi nghe xong vẻ mặt Thái Sử Từ tỏ ra vừa xấu hổ vừa cảm động, "Ơn cao nghĩa hậu của đại nhân Từ còn chưa báo đáp được, sao có thể còn không biết điều. Từ nguyện hiệu lao khuyển mã vì đại nhân!"
"Ha ha, Tử Nghĩa quá lời rồi. Chắc hẳn Tử Nghĩa xa cách mẫu đã lâu sẽ rất nhớ mẫu thân, ta sẽ lập tức dẫn Tử Nghĩa đi gặp lão nhân gia!" Lại được một vụ, ta còn đúng là có thiên phú làm nghề buôn người! Ha ha ha ha ha ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.