Chương 53: Ôm hận
Tiểu điểu
15/04/2013
“Trọng Khang sao rồi? Có nặng lắm không?” Nhìn vẻ mặt đau đớn của Hứa Chữ đang nằm trên mặt đất, trong tim ta thật đau đớn! Nước mắt bỗng dưng chảy cả ra – Hu hu hu hu hu hu hu hu ~ Ngươi nhìn đi, thịt trên người ngươi đều là ăn của ta mà ra, ta đã tốn không ít tiền bạc để nuôi ngươi đó! Ngươi đừng có mới đánh một trận đã ngỏm mất, như vầy là ta lỗ nặng rồi!
Hứa Chữ thấy ta đau buồn như vậy trong lòng cảm động khôn nguôi mới nén cơn đau từ sau lưng truyền tới trả lời : “Đại nhân yên tâm … ti chức da … da dày, còn chưa … tổn thương đến xương cốt, chỉ thiếu mất … hai cân thịt nửa cân máu mà thôi … vẫn không chết nổi!”
Cũng xem như an ủi ta đôi chút, xem ra nuôi ngươi một thân thịt mỡ cũng có tác dụng, sau này ăn nhiều chút, ít nhất cũng có thể gia tăng chút sức phòng ngự! Hay là ta cũng nên ăn cho có nhiều thịt? Dù sao thì ta hiện giờ đã công thành danh toại, là ông chủ có tiền có thế, không cần phải dựa vào khuôn mặt đẹp trai để đi cưa gái, ừm, ý kiến này được lắm.
Thấy trên lưng Hứa Chữ vẫn đang chảy máu không ngừng, ta sốt ruột mãi không thôi, tên đại phu chết tiệt sao vẫn chưa tới? Thôi được rồi, giờ trước tiên cứ theo kiến thức cầm máu xem trên TV mà chuẩn bị làm việc thôi.
“Người đâu! Các ngươi đi chặt một ít cây rừng về làm cáng. Còn các ngươi lập tức đi nấu nước nóng cho ta. Có ai biết thảo dược cầm máu không?” Thấy có vài người giơ tay, ta kêu bọn họ lập tức đi tìm.
Ta nhớ trong nội dung phần cuối của tiểu thuyết Kim Dung có ghi chú cách cầm máu, hình như là có tên sĩ quan Mông Cổ khắp người cũng không ngừng chảy máu, đồng đội của hắn giết một con trâu rồi móc hết tim gan phèo phổi ra nhét hắn vào trong bụng con trâu để cầm máu thì phải? Nhưng giờ biết kiếm đâu ra trâu đây? *Ngó qua ngó lại xung quanh* chỉ có ngựa? Thôi kệ, không có trâu dùng ngựa có lẽ cũng được? Ít nhất sẽ không có tác dụng phụ, nghĩ tới đó liền ra lệnh cho binh lính ở bên cạnh “Các ngươi, tìm một con ngựa cao to nhất giết đi sau đó móc hết nội tạng ra. Nhanh lên!”
Quả nhiên nhanh thật, mấy tên lính ngay lập tức tìm được một con ngựa vô cùng cao lớn ở gần đó, sau đó đao trắng vào đao đỏ ra, mổ bụng moi gan! Hu hu hu hu hu hu … Ta nhìn thấy cảnh này mà muốn khóc không ra nước mắt. Mấy thằng mắc dịch các ngươi sao lại lấy con ngựa đang cỡi của ta ra mổ thế này? Các ngươi cứ chờ mà đi làm chốt thí đi.
Đến khi con ngựa được khiêng đến ta mới cho người lột sạch quần áo rồi Hứa Chữ nhét vào trong bụng ngựa, nhưng mà thằng nhỏ của Hứa Chữ nhà ngươi cũng to thật đó, ta nhìn xong tự thấy hổ thẹn!
Hứa Chữ dùng ánh mắt vô cùng cảm động nhìn ta, vì mình mà ngay cả vật cưỡi yêu thích nhất của mình chúa công cũng có thể giết được, được đi theo chúa công như thế này là quả là phước đức mấy đời. Sau này ta quyết liều chết để báo đáp ân đức của chúa công! Nhưng mà đại nhân, ngài nhìn chằm chằm thằng nhỏ của ta làm gì thế? Ta chưa từng nghe ngài có sở thích này nha? Ta đây bán mạng chứ không bán thân cho ngài đâu đó.
Phát hiện Hứa Chữ cảm động nhìn ta, xem như con ngựa này chết cũng đáng. Hiện giờ chỉ có thể trông chờ vào số mạng của ngươi thôi! Việc có thể làm ta đã làm rồi, việc còn lại chỉ có thể chờ đại phu đến lo! Đến lúc trở về Tương Dương có nên cho người đi tìm Hoa Đà không nhỉ?
“Đại nhân, bắt được Tôn Kiên chưa?” Khoái Việt mai phục ở Bác Vọng Pha đã đến.
Ta kiềm nén giận dữ trong lòng hỏi, “Sao lại để Tôn Kiên phát hiện có mai phục thế?”
“Tôn Kiên muốn mai phục đại nhân ở Bác Vọng Pha cho nên …”
Cuối cùng đã mở được nút thắt trong lòng, chỉ có thể nói Tôn Kiên vẫn chưa tới số, lại có thể ở cùng một nơi nảy ra ý nghĩ mai phục ta. Mà thôi, cho dù chút nữa không bắt được Tôn Kiên, ít nhất cuộc chiến này cũng tiêu hao hết thực lực của hắn, trong thời gian ngắn e là khó có thể làm được gì, hơn nữa bên phía Hoàng Trung có lẽ sẽ không nảy sinh vấn đề gì đâu nhỉ?
“Người tính không bằng trời tính! Xem ra số của Tôn Kiên vẫn chưa hết! Dị Độ, ngươi đi kiểm kê tình trạng thương vong của quân ta trong trận này và số tù binh bắt được!” Đúng rồi, thi thể của quân ta vẫn có thể lợi dụng được.
“Thi thể quân địch cứ chôn tại đây, những binh lính hi sinh của quân ta để cho thủy quân chuyển về Tương Dương, ta muốn xây miếu anh hùng để bọn họ lưu danh thiên cổ, mãi mãi được tôn thờ!” Hì hì, như thế này có thể khơi dậy được sĩ khí và tinh thần chiến đấu anh dũng của quân đội, năng suất bán mạng cho ta càng cao hơn!
Khoái Việt tỏ vẻ kính phục nhìn ta “Đại nhân anh minh, như vậy binh sĩ vì vinh quang sẽ chiến đấu anh dũng hơn, thiên hạ còn ai có thể chống lại quân ta!”
Không sai, tên nhóc nhà ngươi có triển vọng, khả năng tâng bốc đã tăng cao khiến ta phê thật. Mà đúng rồi, mật ngọt chết ruồi, “Ha ha! Được rồi, đừng tâng bốc nữa! Nhanh đi làm việc của ngươi!”
Đại nhân ngài rõ ràng nghe xong rất sướng, chẳng qua đúng mực là được rồi, Khoái Việt chắp tay trả lời “Đều là lời xuất phát từ đáy lòng của thuộc hạ! Thuộc hạ xin phép cáo lui trước!”
Khoái Việt vừa lui xuống không lâu liền có vài binh lính kéo Hàn Đương bị trói gô lại đến trước mặt ta. “Bẩm báo đại nhân, bắt được tướng quân phe địch là Hàn Đương, Điển tướng quân vẫn đang đuổi theo bắt tên còn lại!”
Ta mỉm cười nhìn hắn “Hàn tướng quân, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy!”
“Hừ!” Hàn Đương hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang phía khác.
“Chẳng lẽ Hàn tướng quân vẫn u mê không tỉnh sao? Tôn Kiên chẳng qua chỉ là một tên thất phu tự tư tự lợi, vì một khối ngọc tỷ mà đưa biết bao anh em Giang Đông vào chỗ chết, người như thế này cũng đáng để tướng quân dốc sức sao?”
Vẻ mặt Hàn Đương giống như người chết nhìn ta, “Ngươi không cần nói thêm nữa, muốn chém muốn giết tùy ngươi!”
Ngoan cố vậy sao? “Suy nghĩ kỹ lại đi? Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!”
Hàn Đương dứt khoát nhắm chặt mắt, ngay cả nhìn cũng lười nhìn ta.
Phớt lờ ta?
“Lát nữa bắt được Tôn Kiên ta muốn xem thử hắn có anh hùng như trong mắt ngươi không! Hơ hơ hơ ~”
Nghe xong lời này, Hàn Đương lập tức mở to mắt, phun một bãi nước miếng về phía ta “Xì, bằng vào ngươi cũng muốn bắt chúa công ta sao, đừng si tâm vọng tưởng nữa!”
Ta né! Hừ, phản ứng của ta quả là nhanh nhẹn thật. Cái thằng chó này, nể mặt ngươi ngươi lại không muốn, bố mày không vui là đem mày ra chém liền! Nhưng dường như giết ngươi thì quá lãng phí, không lợi dụng một tí thì làm sao xứng đáng với biết bao binh lính đã ngỏm đây, nuôi bọn chúng cũng tốn một món tiền lớn đó nha!
“Ngươi đã tin tưởng tên Tôn Kiên như thế thì ta cho ngươi một cơ hội. Nếu không bắt được hắn thì ngươi phải theo ta đến Tương Dương làm khách! Để xem thử Tôn Kiên có đến cứu ngươi hay không, ngươi đối với hắn có nghĩa nhưng chưa chắc hắn đã đối với ngươi có tình!” Hì hì, nếu Tôn Kiên đến cứu ngươi, ta sẽ khiến hắn không ra khỏi thành Tương Dương được, nếu không đến cứu ngươi thì còn ai muốn đi theo hắn nữa! Đúng rồi, ta còn phải khiến cho Tôn Kiên thân bại danh liệt, chờ trở về Tương Dương ta lại dùng danh nghĩa của Viên Thiệu để dán cáo thị truy nã, truyền tin tức Tôn Kiên giữ ngọc tỷ làm của riêng mưu đồ tạo phản ra khắp thiên hạ, khiến hắn trở thành tên đầu đường xó chợ không chỗ dung thân ~ Ha ha ha ha ~ Ta xem thử ngươi còn muốn Đông Sơn tái khởi thế nào đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.