Chương 43: Tam hùng chiến Lữ Bố
Tiểu điểu
15/04/2013
Người khác nhìn ta, ta lại nhìn Quan Vũ nhưng Quan Vũ cũng nhìn ta!
Nè, huynh đệ nhìn ta làm chi? Giờ tới lượt huynh đệ ra sân rồi đó! Sao huynh đệ còn không ra sức xin đi chém người? Cơ hội thể hiện mình như thế này cũng không dễ kiếm đâu à.
Sợ rồi, ta sợ ngươi rồi, ngươi đừng dùng ánh mắt mập mờ đó nhìn chằm chằm vào ta có được không hả? Ngươi làm ta nổi hết cả da gà rồi đây!
Các ngươi đã dùng ánh mắt ngập tràn hi vọng như vậy nhìn ta thì ta không muốn ra mặt cũng không được, đành thỏa mãn nguyện vọng của bọn ngươi vậy. Ta khẽ mỉm cười (Thực ra ta đang nén nước mắt mà gượng cười! Có đánh chết ngộ cũng không đi solo với hắn!)
“Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu, Hứa Chữ đâu?”
“Thuộc hạ có mặt!” Hứa Chữ bước ra khỏi hàng trả lời.
Ta nhấc vò rượu rót đầy một ly rồi nói với Hứa Chữ, “Trở lại trước khi rượu lạnh!”
Hứa Chữ cũng không trả lời, chắp tay chào rồi đưa bộ mặt đằng đằng sát khí cầm đao nhảy lên ngựa chạy ra khỏi trại.
Thấy Hoa Hùng ở đằng xa đang nhìn thẳng về phía này, Hứa Chữ thúc ngựa xông đến, “Này thằng nhãi Hoa Hùng, đến đây bố mày cho ăn đao!”
“Hừm, lại một tên tới nộp mạng!”
Hai con ngựa phi nhanh lướt qua nhau, “Keng!” Âm thanh vang vọng toàn trường, giữa ban ngày cũng nhìn thấy được những tia lửa bắn ra!
Cánh tay của Hoa Hùng bắt đầu run rẩy, trong lòng ngạc nhiên, sức mạnh của tên này lớn thật.
Hứa Chữ thúc ngựa quay ngược lại, xông tới lần nữa, lớn giọng gào lên “Ăn thêm một đao!”
Hoa Hùng chỉ có thể cố gắng giơ đao lên lần nữa.
“Keng!” Lòng bàn tay của Hoa Hùng nứt toác ra, thanh đao trong tay bị đánh văng đi, sợ tới mức thúc ngựa bỏ chạy!
“Thằng chó đừng có chạy, tới đây cho bố chém một đao!” Mắt thấy đuổi không kịp, Hứa Chữ không nghĩ ngợi nhiều ném thanh đao trong tay về phía Hoa Hùng.
“Phốc!” Thanh đao xuyên vào từ đằng lưng, chui ra từ đằng ngực. Hoa Hùng từ trên lưng ngựa rơi xuống, đã trở về với vòng tay của thánh Ala. Tặc binh kinh hoàng, vội vàng tháo chạy. Uy thế của liên quân tăng cao, tiếng hoan hô như núi lở biển động làm rung chuyển trời đất.
Hứa Chữ cắt lấy đầu Hoa Hùng rồi chạy về doanh trướng của mình “Rượu còn nóng không?”
“Còn nóng, Trọng Khang uống cạn ly này!”
“Tạ ơn đại nhân đã thưởng rượu!” Nói xong một hơi uống hết ly rượu.
.................................
“Thừa tướng, cấp báo cấp báo, Hoa Hùng bị chém rồi!”
“Cái gì? Mau gọi Lý Nho, Lữ Bố đến nghị sự!”
Đợi Lý Nho, Lữ Bố đến đông đủ, sau khi Đổng Trác kể lại một lượt chuyện Hoa Hùng bị chém mới hỏi, “Bây giờ làm sao mới tốt?”
Lý Nho nói, “Thế giặc lớn thật! Viên Thiệu làm minh chủ còn thúc phụ của hắn Viên Ngỗi vẫn ở Lạc Dương làm thái phó, giả sử hai bên nội ứng ngoại hợp thì nguy thật tốt nhất nên diệt mầm họa này trước tiên! Sau đó thừa tướng có thể lệnh cho Lí Giác, Quách Tị dẫn năm vạn binh tử thủ ải Tị Thủy, không ra khỏi ải tham chiến, thừa tướng tự mình dẫn một đội quân đi Hổ Lao uy hiếp mặt bên của phản quân, nếu như tìm ra khe hở thì có thể phá được phản quân!”
“Được! Lệnh Lí Giác, Quách Tị dẫn năm vạn lính tử thủ ải Tị Thủy. Phụng Tiên tập kết toàn quân theo ta xuất chiến. Lí Nho, ngươi dẫn binh đi tịch biên cả nhà Viên Ngỗi, sau khi ta đi, thành Lạc Dương giao cho ngươi, tuyệt đối đừng để xảy ra sơ suất!”
“Vâng thưa đại nhân!”
..................................
“Minh chủ, mật thám trong kinh thành vừa cấp báo, cả nhà thúc phụ Viên Ngỗi của minh chủ bị trảm sạch, Đổng Trác tự mình dẫn mười lăm vạn quân tiến thẳng tới Hổ Lao!”
“Cái gì?” Viên Thiệu nghe xong tin tức liền kinh hãi đến mức ngẩn người “Thúc phụ? Đổng tặc! Tao muốn lột dạ rút gân mày.”
“Minh chủ, hiện giờ không phải là lúc suy nghĩ những việc này, hiện tại Đổng Trác dẫn mười lăm vạn quân áp sát Hổ Lao, uy hiếp quân ta từ mặt bên, nếu không nghĩ ra biện pháp thì quân ta sẽ gặp phải nguy hiểm!” Công Tôn Toản thấy Viên Thiệu vẫn đang đau khổ vì tình cảm cá nhân nên mở lời nhắc nhở.
Viên Thiệu nghe thấy liền tỉnh táo lại. Hừ, người chết chẳng phải là người thân của Công Tôn Toản nhà ngươi, tất nhiên nhà ngươi mở miệng ra nói thì thấy nhẹ nhàng, nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh “Vậy nên làm thế nào mới tốt?”
Công Tôn Toản trầm ngâm một lát “Quân ta không ít hơn quân Đổng Trác, có thể chia binh ra ngăn!”
“Được!” Viên Thiệu bèn cử tám lộ chư hầu Vương Khuông, Kiều Mạo, Trần Bình, Viên Dị, Khổng Dung, Trương Dương, Đào Khiêm, Công Tôn Toản đến ải Hổ Lao đón địch. Bào Tín dẫn quân đến tiếp ứng.
Hô hô ~ Tam hùng chiến Lữ Bố ~ À, không được, lần này không được đi quá nhanh, tránh lát nữa bọn chúng lại nhìn vào ta như nãy. Có lẽ ta đứng đằng sau thì tốt hơn, chờ bọn chúng đánh nhau ta lại đi lên phía trước, tuy không thể nhìn hết toàn cảnh nhưng còn tốt hơn bị ép ra solo với Lữ Bố, ta đây vẫn còn trẻ, còn chưa tới mức nghĩ không thông, còn chưa thưởng thức đủ mỹ nữ khắp thiên hạ!
Đang bước từng bước thong thả bỗng nghe thám mã ở tiền phương đến báo, Vương Khuông xông xáo đi đầu đã bị Lữ Bố giết cho không còn mảnh giáp, hiện giờ các chư hầu đang hạ trại cách Hổ Lao ba dặm chờ ta tới cùng bàn bạc.
Đáng đời! Đây chính là kết cục của bọn trẻ trâu! Thực lực không đủ thì đừng cầm đèn chạy trước công nông.
Đến khi ta mang binh mã thong thả rảo bước đến doanh trại thì thấy mọi người đang hỗn chiến với Lữ Bố. Hay lắm! Được xem tận mắt thật là đã! Cảnh tượng thật là hùng tráng, so với cảnh chém người trong phim Người Trong Giang Hồ còn đặc sắc hơn nhiều, chân tay gãy lìa cùng bay tứ tán, máu tươi và sắc hoàng hôn cùng chung một màu.
Chỉ thấy giữa chiến trường có một võ tướng oai hùng đầu đeo Tam Xoa Thúc Phát Kim Khôi, lưng choàng Tây Xuyên Hồng Cẩm Bách Hoa Bào, trên mình khoác Thú Diện Thôn Đầu Liên Hoàn Khải, hông đeo Lặc Giáp Linh Lung Sư Man Đai, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, cưỡi trên chiến mã đỏ thẫm giữa biển người tung hoành ngang dọc như ra vào chỗ không người.
“Lữ Bố, Thượng Đảng Mục ta tới đánh ...” Lời còn chưa nói hết người đã bị chém rớt xuống ngựa. Không tệ, ít nhất còn kịp báo họ tên, sau này Tổ quốc sẽ ghi công ngươi, nhân dân sẽ nhớ tên ngươi!
“Thằng nhãi Lữ Bố, Bắc Hải Vũ An Quốc xin thỉnh giáo”. Tốt! Kiên trì chính là chiến thắng, ngươi phải cố gắng lên ~ Đệch, mới mười mấy hiệp đã bị chặt mất một tay. ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮鄙视!~
Chỉ thấy lúc này xung quanh Lữ Bố đã không còn ai dám tới gần, Lữ Bố đành phải chạy đông chạy tây nhìn khắp bốn phía dường như đang tìm kiếm ai đó “Bọn phế vật các ngươi cút đi cho ta, Trần Bình đâu? Gọi hắn ra đây đánh với ta!”
Đệch! Ta với ngươi hình như không thù không oán? Ngươi rảnh rỗi thì mua đường về chơi với kiến chứ tìm ta làm gì? Ai chà, ngồi trên ngựa quá dễ bị phát hiện, mau mau nhảy xuống, ta có nên lui về sau không nhỉ?
“Thằng nhãi Lữ Bố đừng có lớn lối, ta Công Tôn Toản đến đánh với ngươi!” Công Tôn Toản thấy Lữ Bố phớt lờ mình bèn không kìm nổi cơn giận, dẫu sao thì danh tiếng Bạch Mã Tướng Quân của mình cũng không hề kém Thiên Hạ Đệ Nhất Dũng Sĩ của Trương Bình.
“Hừ, cuối cùng cũng có một tên có chút tiếng tăm xuất chiến, hi vọng ngươi không phải chỉ có hư danh!”
“Keng!” Vừa mới giao thủ, Công Tôn Toản đã biết lần này mình đâm đầu vào cột điện rồi, chênh lệch sức mạnh giữa hai người quá lớn, chỉ có thể dùng những chiêu thức lấy mạng đổi mạng hi vọng có thể kéo dài chút thời gian! Bọn các ngươi nhanh đến cứu ta!
Mắt thấy Công Tôn Toản sắp anh dũng hi sinh, hotboy đẹp trai anh tuấn luôn đứng bên cạnh Lưu Bị bỗng thúc ngựa đánh tới “Thằng con hoang kia đừng chạy, Yên nhân Trương Phi đến đây!”
Ối ta xỉu! Câu nói này chẳng thể dọa Lữ Bố xỉu nhưng lại dọa ngất ta! Không phải chứ? Những thứ lịch sử ghi lại sao có thể chênh lệch lớn thế này. Hotboy đẹp trai anh tuấn như này so với Mãnh Trương Phi râu quai nón mắt tròn khác nhau quá xa. Nhìn thế nào cũng là một ngọc diện thư sinh, sao có thể liên tưởng tới mãnh nam tính tình nóng nảy, có sở thích SM kia chứ? Chẳng lẽ thật sự là nhìn người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài?
Lúc này Lữ Bố thấy Trương Phi từ phía sau đánh đến chỉ có thể bỏ Công Tôn Toản đến chiến với Trương Phi.
Chỉ thấy Trượng Bát Xà Mâu trong tay Trương Phi uốn lượn lên xuống, cùng Lữ Bố đánh công thủ rõ ràng, hơn năm mươi mấy hiệp vẫn không lâm vào thế hạ phong.
“Tam đệ, huynh đến giúp đệ!” Quan Vũ râu dài vung thanh siêu đại đao xông tới.
Hai người vây công Lữ Bố, đáng tiếc là kết quả vẫn như cũ không thấy Lữ Bố có chút dấu hiệu bại trận nào.
“Nhị đệ, tam đệ, ta cũng đến giúp các đệ một tay!”
Trương Phi, Quan Vũ nghe thấy lời này đều kinh hoàng, lão đại ơi là lão đại, võ nghệ của huynh chẳng ra làm sao thì đừng đến tham gia náo nhiệt có được không? Nói đến giúp nhưng huynh giúp bọn đệ vướng tay vướng chân thì có! Sau đó dùng mắt ra hiệu ngăn cản Lưu Bị đừng lên.
Lưu Bị cũng chỉ có thể dùng ánh mắt trả lời, có phải là ta muốn xông lên đâu, con ngựa của ta bị ong vàng chích cho một phát, có kéo có giật kiểu nào cũng không kìm lại được, còn may là ta nhanh trí, trong lúc mấu chốt hét lên là tới giúp đỡ, nếu không thì phen này mất mặt rồi, lát nữa các đệ phải bảo vệ ta đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.