Dày Mặt Đen Lòng

Chương 30: Tương lai của ngươi sẽ thế nào?

Tiểu điểu

15/04/2013



Năm thứ tư Trung Bình, năm 187 Công Nguyên.

Sau khi đem ba cái việc linh tinh đó dọn dẹp xong xuôi rồi ta mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, ta không có đủ nhân tài để bổ sung cho vị trí thái thú vừa rời đi. Bản thân Vu Cấm, Nhạc Tiến là võ tướng, hơn nữa còn quá trẻ chưa có tiếng tăm gì, cho dù có báo lên cũng rất khó giành được sự thừa nhận của triều đình. Khoái Lương, Khoái Việt lại cần phải giữ lại làm tham mưu ở bên người, Cam Ninh cũng không thể rời khỏi đảo Quân Sơn, Điển Vi cùng với Hứa Chử căn bản không hiểu chính sự, để bọn họ làm chính là tìm phiền toái cho chính mình!

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên mua quan đi, dù sao trước hết cũng nên chiếm vị trí đã rồi nói tiếp! Hơn nữa không thể lấy danh nghĩa của chính ta ra mặt được, một là nếu lộ ra danh tiếng sẽ không dễ nghe; hai là hiện nay Kinh Châu đã có một nửa thái thú là do ta giới thiệu, lần trước còn miễn cưỡng có thể nói nguyên nhân là được thụ phong do có công tiêu diệt hải tặc. Nếu như làm như lần trước thằng ngu cũng sẽ biết ta muốn làm loạn cái gì! Ta lập tức viết thư tay triệu Vu Cấm, Nhạc Tiến và Khoái Việt chạy về Tương Dương.

Không nghĩ tới ba người Khoái Việt còn chưa trở về, Từ Thứ lại đã tới trước rồi.

Vừa thấy mặt Từ Thứ đã mở miệng nói, "Từ Thứ Dĩnh Xuyên ra mắt đại nhân! Từ mỗ giết người chỉ là chuyện của một mình, cùng với người nhà không quan hệ. Hiện giờ Từ mỗ đến đây để đầu thú, mời đại nhân thả thân tộc của tại hạ ra!"

Từ Thứ này cũng quá kích động? Rõ ràng hắn cho rằng ta định bắt hắn quy án, có điều hắn còn trẻ, kích động một chút cũng có thể lý giải. Quan sát tỉ mỉ một chút, Từ Thứ bây giờ mới mười tám mười chín tuổi đầu, bồng bột bộc phát, quả thực đã là một kẻ lông bông đầu đường mà! Chẳng lẽ trên sách vẫn ghi lại những hành vi hào hiệp của Từ Thứ mà mặc kệ cái đức hạnh này sao?

Có điều cũng đúng, sau khi đã gặp loại đại hiệp như Điển Vi thì đối với chữ hiệp trong thời đại Tam quốc này ta càng có nhận thức sâu sắc hơn, căn bản sẽ không có cùng ý nghĩa như thời hiện đại!

"Ngươi còn biết chính mình là kẻ sát nhân ư? Có điều đó là chuyện của thái thú Dĩnh xuyên, chẳng liên quan gì đến ta cả."

Từ Thứ nghe thấy ta nói thế liền ngây người ra. Thứ sử đại nhân đây là có ý gì? Không định bắt ta, nhưng lại đem người nhà ta đến Tương Dương làm gì? Lập tức nâng cao cảnh giác, hết sức thận trọng cúi đầu xuống hỏi:" Vậy không biết ý của đại nhân là gì?"

"Ta phải hỏi ngươi có ý gì mới đúng. Nghe nói ngươi xuất phát từ nghĩa khí giết người báo thù cho bạn, có điều ngươi dự định sau này cứ đeo trên lưng lệnh truy nã mà phiêu bạt cả đời sao? Mẹ của ngươi làm thế nào?

Nhắc tới mẹ, thực tế đã chạm đến nỗi đau ở đáy lòng Từ Thứ, chỉ thấy mặt hắn đầy vẻ thống khổ, đứng tại chỗ ngẩn ngơ, sững sờ...

Có lầm hay không? Ngươi không phải ngủ tại chỗ rồi sao? Ta không có thời gian cùng ngươi lề mề, dây dưa đâu, ta bây giờ mặc dù không bằng Bill Gates nhưng mỗi giây cũng kiếm được mấy quan tiền. Xem ra phải đả kích ngươi thêm một chút:

"Từ mẫu thủ trung tuyến,

Du tử thân thượng y.

Ninh hành mật mật phụng,

Ý khủng trì trì qui.

Thùy ngôn thôn thảo tâm,

Báo đắc tam xuân huy. "

Tạm dịch:



"Mẹ hiền chỉ trong tay,

Du tử áo trên thân.

Ngày đi con lại kề,

Mẹ vội từng mũi kim.

Lòng e con muộn về,

Tâm tư mẹ chôn kín.

Tấc cỏ lòng nhỏ nhoi,

Mong đáp ánh ba xuân."

Triển khai:

"Mẹ hiền cọng chỉ trên tay,

Con đi áo mặc mẹ may trên mình.

Ngày kề mẹ vội mũi kim,

Lòng trong thấp thỏm ngày con muộn về.

Rằng, một tấc thảo tâm hề!

Mong sao báo đáp ánh ba xuân dầy. "

Du Tử Ngâm - Mạnh Giao

Dịch giả: Trương Văn Tú

Ngay khi ta vừa ăn trộm thơ xong, Từ Thứ rốt cục cũng tỉnh táo lại, sắc mặt không tốt hỏi: "Đại nhân cần Từ mỗ làm gì xin cứ nói thẳng đi."

" Ha ha ha ha ha ha ~ ~ ~ chỉ dựa vào thân thủ mèo quào, tính cách lỗ mãng kích động của ngươi có thể giúp ta làm gì?"

Trên đầu Từ Thứ nổi gân xanh, cố gắng nén lửa giận trong lòng, gằn giọng hỏi từng chữ một:" Đại nhân! Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể nhục."

"Làm nhục thì sao?"



"Đại nhân không sợ chuyện Kinh Kha hay sao?" *1

Nên để hắn buông lỏng một chút, cũng đừng làm cho hắn phải chó cùng rứt giậu, ta mỉm cười nhìn Từ Thứ," Nói ngươi kích động ngươi còn không thừa nhận, ngươi chưa nghe nói phong hiệu của ta là gì sao?"

Từ Thứ lại thất thần lần nữa, tinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút, chậm rãi đáp lời:"Từ mỗ bội phục, đại nhân vậy mà đem Từ này đùa bỡn trong lòng bàn tay, có thể thấy đại nhân đối với Từ mỗ đã biết rõ sự tình. Chỉ có điều Từ mỗ cùng với đại nhân vốn không quen biết, thật sự không rõ đại nhân vì sao lại hiểu rõ tiểu nhân như thế, tiểu nhân chỉ là hạng người hoàn toàn không có danh tiếng, có thể làm được gì cho đại nhân?"

Nhảm nhí, "Tam Quốc Diễn Nghĩa", "Tam Quốc Chí", "Đông Hán sách", "tư trị thông giám" ta đều đọc n lần rồi, ngay cả trâu bò như ngươi còn không quen thuộc thì đúng là đồ bỏ đi. Có điều bây giờ Từ Thứ vẫn còn quá trẻ, giữ ở bên người dường như cũng không có tác dụng gì, nói không chừng bây giờ đem hắn vây khốn ngược lại sẽ làm hỏng hắn. Gia Cát Lượng cũng vậy, ta cũng không muốn tốn công sức lừa các ngưu nhân này đến mà sau này đều biến thành đồ bỏ. Đúng rồi trong lịch sử bọn họ không phải đều là đệ tử của Tư Mã Huy hay sao? Ta sẽ tái diễn lại lịch sử một lần nữa. Ta lập tức dùng ánh mắt thành khẩn nhìn chằm chằm vào mắt của Từ Thứ nói:"Tên chữ của ngươi là Nguyên Trực à? Nguyên Trực không cần lo lắng quá nhiều, ta đối với ngươi không có ý đồ gì. Chỉ là đối với hành động nghĩa khí giúp đỡ bạn bè của ngươi ta rất cảm động, muốn giúp ngươi chăm sóc người nhà của ngươi một chút mà thôi. Đợi chút nữa ta gọi người mang ngươi đến gặp bọn họ. Có điều, ngươi thật sự dự định phiêu bạt ở bên ngoài cả đời hay sao?"

"Thứ cũng không muốn như thế, chỉ vì bản thân là người đang bị truy nã, bị ép nên bất đắc dĩ mà thôi." Nói tới đây, Từ Thứ một ý nghĩ chợt lóe lên, nhạy bén nói:"Nếu như đại nhân sẵn lòng thu nhận, tiểu nhân nguyện được đem thân chó ngựa phục vụ cho đại nhân."

"Ha ha, Nguyên Trực, bây giờ còn chưa được! Ngươi bây giờ văn không giỏi, võ không tinh, có thể giúp ta được cái gì?" Nhìn thấy bộ dáng cùng vẻ mặt sốt ruột của Từ Thứ, lập tức tiếp lời:" Không nên gấp gáp, nghe ta nói xong đã! Tư Mã Huy ở Dĩnh Xuyên cũng là danh sĩ đương thời, ngươi đến bái ông ta làm thầy, sau khi học thành tài thì tới tìm ta. Người nhà của ngươi không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc bọn họ. Mặt khác, ta có một người con nuôi là Gia Cát Lượng, ngươi dẫn hắn cùng đi. Hi vọng lúc ngươi trở về có thể làm cho ta phải nhìn ngươi với con mắt khác."

"Thứ nhất định sẽ không phụ kì vọng của đại nhân!"

"Rất tốt! Trước tiên ta vẫn nên gọi người mang ngươi đi gặp người nhà đã, nếu không ngươi lại không yên tâm. Đúng rồi, tốt nhất ngươi tạm thời đổi một cái tên trước, nếu không rất không tiện, gọi là Thiện Phúc đi."

Tiễn chân Từ Thứ, ta gọi Gia Cát Lượng tới, nói với hắn sẽ đưa hắn đi bái sư học nghệ. Gia Cát Lượng nghe thấy lập tức bĩu môi, vẻ mặt ai oán nhìn ta nói:" Cha nuôi, con muốn ở lại đây, con không đi bái sư đâu!"

Mẹ kiếp! Như vậy sao được, sau này ta còn mong đợi ngươi bán mạng cho ta nữa chứ, ở lại bên người ta nói không chừng thật sự biến thành Trư Ca Lượng, vậy ta không phải nuôi không ngươi rồi hay sao! "Không được, ngươi còn cần phải học thêm nhiều thứ nữa, sau này mới có tiền đồ."

"Nhưng cha nuôi không phải cũng có thể dạy con hay sao?"

"Sau này thời gian chúng ta ở cùng nhau còn dài lắm, bất cứ lúc nào ta cũng có thể dạy ngươi! Bây giờ ngươi nên đi ra bên ngoài nhiều để thấy việc đời, tăng thêm tri thức của chính mình!"

" Nhất định phải đi sao?"

" Nhất định phải đi!"

"Thật sự cần phải đi sao?"

"Thật sự cần phải đi!"

"Có thể không đi hay không?"

" Vậy sau này mỗi ngày ăn măng sáo với thịt mông của ngươi!"

Hai ngày sau, Vu Cấm, Nhạc Tiến với Khoái Việt cũng đều chạy về đến Tương Dương. Ta chỉ đạo bọn họ việc mua quan, cho bọn họ mỗi người một khoản tiền lớn để họ đi đến lão hoàng đế già mua quan, nhân tiện mang Từ Thứ cùng với Gia Cát Lượng cùng lên đường, bảo vệ bọn họ đi bái sư học nghệ...

Nhìn bóng lưng của bọn họ ngày càng xa dần, trong chốc lát trong lòng ta nảy sinh bao cảm xúc: Gia Cát Lượng ơi Gia Cát Lượng, đợi lúc ngươi trở về chính là lúc ta một bước lên trời rồi. Hi vọng sẽ không bởi vì sự xuất hiện của ta mà làm cho ngươi biến thành Trư Ca Lượng, nếu như vậy tội lỗi của ta sẽ lớn lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dày Mặt Đen Lòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook