Chương 11: Vệ sĩ
Tiểu điểu
15/04/2013
Tự do rồi, rốt cục rời Lạc Dương rồi! Bây giờ không còn ai quản được ta nữa, Điêu Thuyền, Xuân Lan, các người đẹp trong thiên hạ, tai nạn của các ngươi sắp bắt đầu rồi! Ha ha ha ha ha ha ha ~ ~ ~
" Đại nhân, chúng ta đi Kinh Châu phải đi về hướng nam, sao bây giờ lại đi về hướng đông?" Tên Âu Dã Kim thật không biết điều, dám làm gián đoạn việc YY của ta. Ta sắp đạt đến cao trào rồi, đang lên dốc thì đứt phanh, đến Kinh Châu sẽ tìm ngươi tính sổ sau!
"Giờ đi Trần Lưu đã, ta phải tới thăm gia quyến của Tào tướng quân một chút. Khi còn sống Tào tướng quân và ta thân như anh em, bây giờ hắn đi trước ta, ta phải chăm sóc gia quyến của hắn để tận tình bằng hữu", Tào Tháo, cái chết của ngươi đúng là nặng tựa Thái Sơn, đến bây giờ còn có thể phát huy giá trị thặng dư. Thê thiếp con cái của ngươi ta đây đều thu tất, nữ làm thiếp cho ta, nam bán mạng cho ta, bảo đảm nuôi sống một nhà già trẻ của ngươi, ta đối với ngươi không tồi chứ? Ta trọng tình trọng nghĩa như vậy đám anh em đó của ngươi nhất định sẽ cảm động đúng không? Bọn họ cũng sẽ đồng ý bán mạng cho ta đúng không? Ha ha ha ha ~ ~ ~ ta là thiên tài ~ ~ ~ thiên hạ danh sĩ mau tới đầu nhập ta nào, các ngươi xem ta trọng cảm tình, nặng nghĩa khí cỡ nào a!
Mấy ngày sau rốt cục đã tới Trần Lưu. Sau khi bái kiến thái thú Trần Lưu hỏi rõ phủ đệ của Tào Tháo ta không nghỉ ngơi mà lập tức mang một đám đông đi tới Tào phủ. Mang theo nhiều người như vậy chính là để gây chấn động, đây chính là hiệu ứng quảng cáo, mau đưa mỹ danh tình nghĩa đi đầu của ta truyền khắp thiên hạ đi! Hai ngàn năm sau xã hội đen sẽ không cần thờ Quan Vũ nữa mà cứ thờ ta là được!
Tới Tào phủ, trước hết ta chào hỏi gia quyến Tào Tháo, thắp nén hương cho Tào Tháo sau đó đến phòng khách uống trà.
Nhìn quanh phòng khách một chút, mấy thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp này chắc là thê thiếp của Tào Tháo, sau này ủ ấm giường chắc không tồi. Có điều còn có hai mãnh nam đang ngồi không biết là ai. Hy vọng là hai trong số mấy võ tướng anh em đó của Tào Tháo.
"Trần tướng quân thật là có lòng, từ khi tiên phu qua đời các thân bằng cố hữu cũng rất ít qua lại, tiên phu dưới suối vàng nếu biết có người bạn trọng tình trọng nghĩa như tướng quân có lẽ cũng thấy an ủi phần nào, góa phụ Đinh thị tạ ơn ân tình của tướng quân đại nhân!"
Chỉ thấy một thiếu phụ thuỳ mị dùng ngữ điệu thê lương đáp tạ, đây chắc là vợ cả của Tào Tháo. Có điều nếu ông xã ngươi dưới suối vàng thật sự biết được sợ rằng sẽ tức giận đến hộc máu.
"Chị dâu không cần khách khí như thế, ta và Tào huynh thân như anh em, chỉ tiếc trời đố anh tài, Tào huynh lại đi trước một bước, chị dâu nên cố nén bi thương, Tào huynh dưới suối vàng nhất định sẽ không muốn thấy chị dâu đau khổ như thế. Không biết sau này chị dâu có tính toán gì không, có việc gì tiểu đệ giúp được xin chị cứ nói", mau mở miệng nhờ ta giúp đỡ đi, ngươi chủ động mở miệng ta sẽ có lý do mang các ngươi đi Kinh Châu, người khác cũng sẽ không nói ta dụ dỗ phụ nữ rồi.
"Mấy cô nhi quả phụ chúng ta còn có thể có tính toán gì, chỉ mong sau này đứa nhỏ Tào Ngang này có thể có chút tiền đồ thì thiếp cũng không phụ lòng tiên phu", thì ra con trưởng Tào Ngang của Tào Tháo đã sinh rồi, có điều nếu như không phải Tào Ngang chết sớm thì vẫn là một đồng chí có tiền đồ mà, vừa lúc lấy cớ này kéo Tào gia đi làm thuê cho ta.
"Không biết các chị dâu có thể rời được cố thổ Trần Lưu hay không, Mỗ mong nhận Ngang làm con nuôi, giữ ở bên người tử tế dạy bảo, nhìn hắn lớn lên có thể đội trời đạp đất như phụ thân hắn. Các chị có thể chuyển nhà đến Kinh Châu theo mỗ gia, mỗ sẽ đối đãi các chị như chị dâu của mình", mau đáp ứng đi, không còn cơ hội lần nữa đâu, theo ta đảm bảo sẽ được cơm no áo ấm!
"Viecj này..." Đinh thị dùng ánh mắt thăm dò nhìn hai mãnh nam đó.
"Không biết hai vị tráng sĩ xưng hô như thế nào?"
"Thưa tướng quân, mỗ gia Tào Nhân, chữ Tử Hiếu, đây là Tào Hồng, chữ Tử Liêm, chúng ta đều là em Mạnh Đức", vận may của ta còn thật không tồi, mặc dù Tào Nhân không tính là lợi hại nhưng cũng có thể miễn cưỡng đảm đương một mặt, Tào Hồng mặc dù tính khí vừa nôn nóng vừa keo kiệt nhưng cũng có thể dùng làm tiên phong tốt thí. Bây giờ dưới tay ta một người hữu dụng cũng không có, hai người này có thể miễn cưỡng sử dụng.
"Không biết hai vị tráng sĩ nhậm chức ở đâu?" Hê hê, biết rõ còn hỏi, chờ các ngươi mắc câu.
"Dân thường Trần Lưu mà thôi".
"Ta thấy hai vị tráng sĩ đều không phải hạng tầm thường, tại sao lại ở nhà hao phí tháng năm? Nếu không chế thì có thể đến Kinh Châu giúp ta một tay hay không? Giờ đây sự đời hỗn loạn, giặc khăn vàng cướp bóc khắp nơi, giết mãi không hết, Trần Lưu lại nằm ở Trung Nguyên là nơi chiến loạn, nghĩ tới Giang Nam là nơi giàu có lại không có nạn trộm cướp khăn vàng, hai vị tráng sĩ nên suy nghĩ cho cả đại gia đình".
Tào Nhân nhìn Tào Hồng, Tào Hồng gật đầu, lại nhìn Đinh thị, Đinh thị cũng cúi đầu ngầm đồng ý. Tào Nhân suy nghĩ một hồi lâu, gã Trần Bình này đối với Mạnh Đức ân nghĩa như thế, phải là người trọng nghĩa, ta đầu nhập vào hắn hắn sẽ đối xử tử tế với chúng ta, mà Trần Lưu này đích xác không phải nơi an toàn, suy nghĩ cho gia tộc, đi Kinh Châu có lợi mà vô hại. Nhưng Tào gia tại Trung Nguyên đã thâm căn cố đế, há có thể nói từ bỏ liền từ bỏ, sau khi đến Kinh Châu hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu, không biết nên làm thế nào cho phải?
Không phải chứ? Trò ta đã diễn hết rồi mà ngươi còn phải suy nghĩ lâu như vậy? Theo ta sau này có thể ăn ngon mặc đẹp, được rồi, xem dáng vẻ do dự đó của hắn tốt nhất phải cho hắn cơ hội suy ngẫm, tránh trường hợp chẳng may bây giờ hắn từ chối sau này muốn đến cũng khó xử.
"Tử Hiếu không cần trả lời vội, bất cứ lúc nào Kinh Châu cũng hoan nghênh Tào gia".
Bực mình, nghĩ ta vừa khóc vừa kêu dễ lắm sao, vậy mà thằng Tào chim Nhân này vẫn còn do dự. Trở lại quá dịch ngồi suy nghĩ, Điển Vi không phải là người Trần Lưu sao? Ngày mai đi tìm Điển Vi thử thời vận, ta cũng không tin mình đen như vậy.
Hôm sau hỏi thăm được biết Điển Vi rõ ràng là du hiệp có tiếng ở Trần Lưu, hóa ra là đại hiệp cơ đấy. Đây chính là danh hiệu làm cho ta ngưỡng mộ, thảo nào vũ lực cao như vậy. Ta lại hỏi thăm tiếp vị du hiệp này bình thường làm những việc gì. Mẹ, không nghe không biết, vừa nghe làm ta giật nảy, hóa ra chính là xã hội đen vác dao chém người. Thì ra Điển Vi là sát thủ có tiếng ở Trần Lưu. Có điều ta thích.
Đến nhà Điển Vi ta gõ cửa gọi: "Điển Vi có nhà không?"
"Người nào?" Một đại hán vạm vỡ đi ra.
Tới gần nhìn kỹ, cuối cùng ta đã hiểu vì sao Điển Vi được gọi là "Cổ chi Ác Lai", ngoại hình xấu đích xác không phải ngươi sai, nhưng ngoại hình xấu như ngươi còn đứng gần ta như vậy thì nhất định là ngươi không đúng. Căn bản so với Trần Khuê An còn Trần Khuê An, không vác dao đi chém người thật sự là lãng phí nhân tài!
"Tráng sĩ là Điển Vi?"
"Chính là mỗ gia, ngươi là người phương nào? Tìm ta có chuyện gì?"
"Mỗ gia Trần Bình, nay đi qua Trần Lưu nghe đại danh tráng sĩ trong lòng ngưỡng mộ nên tìm đến thăm!"
"Ngươi chính là gã thiên hạ đệ nhất dũng sĩ kia? Đi vào, ta cần lãnh giáo bản lĩnh".
Chân ta mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống. Trời ạ, đánh nhau với ngươi để bị giết gọn à. Không được, nhất định phải nghĩ cách lừa hắn, ta còn trẻ, còn có nhiều em gái chờ ta như vậy, ta còn không muốn tự sát.
"Lãnh giáo cũng không sao, có điều nơi này chật hẹp, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt không nên động can qua như thế làm tổn thương hòa khí. Không bằng hai chúng ta tỷ thí sức mạnh được không?" Hê hê, so sánh sức mạnh thi ta đây không sợ ngươi, hơn nữa ngươi cũng tự phụ sức mạnh của mình, không sợ ngươi không cắn câu.
"Được, vậy chúng ta so sức mạnh".
Kết quả Điển Vi bị ta cho ba lần trắng bụng, thua tâm phục khẩu phục, bội phục sát đất, lập tức kéo ta vào nhà uống rượu.
Thừa dịp uống rượu vui vẻ, lợi dụng Điển Vi đầu óc đơn thuần ta liền ra đòn: "Hôm nay đôi ta tương giao thật vui, hận không thể quen sớm mười năm, chúng ta kết làm anh em khác họ được không?"
"Tốt, mong mà không được".
Lập tức bày lư hương, bày tam sinh tế trời đất, ta vì anh, hắn làm em, không cầu sinh cùng năm cùng tháng nhưng cầu chết cùng tháng cùng ngày.
Đương nhiên từ sau khi gặp Phật Như Lai và bị sét đánh lần trước ta bắt đầu tin tưởng thần linh, cho nên ta rất coi trọng lời thề. Vì vậy ta cầu chết cùng tháng cùng ngày, còn ngày tháng năm nào thì không phải chuyện của ta.
Nhìn Điển Vi đã say lướt khướt trong lòng ta hết sức vui vẻ, rốt cục ta đã có được một danh tướng Tam quốc, đây chính là vệ sĩ siêu cấp, mặc dù là lừa được nhưng cũng không dễ dàng mà! Ta đã phải mạo hiểm đến tính mạng khi dám solo với Điển Vi, không biết sau này hắn biết khi đó ta căn bản không biết võ nghệ thì sẽ có ý nghĩ gì.
Điển Vi vừa ngủ vừa nói mê: "Sướng thật, Hôm nay nhặt được một gã đại ca là quan lớn, sau này có thể uống rượu bằng bát ăn thịt bằng mâm rồi, không cần phải giành địa bàn thu phí bảo vệ mà vẫn ăn không đủ no rồi ha ha ha ha ~ ~ ~"
Ngất! Đến cùng là hắn cắn câu của ta hay ta cắn câu của hắn???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.