Chương 73: Vua ý kiến
Tiểu điểu
07/09/2013
“Dị Độ, từ cuộc chiến này có thể thấy binh lực của chúng ta còn chưa đủ. Phòng thủ thì có thừa nhưng tiến công lại không đủ.”
Khoái Việt mặt mũi nhăn nhó nhìn ta, “Chủ công, trước hết vẫn phải nghĩ làm sao giải quyết vấn đề tài chính.”
Tài chính có vấn đề sao? Ta có tiền mà. “Tài chính chúng ta vốn không tồi từ trước đến giờ. Trăm họ sung túc, kho lương kho tiền đầy ắp. Không phải đây là điều các ngươi báo cáo cho ta hay sao?”
Khoái Việt cầm sổ sách thu chi đến trình bày cho ta xem, “Đó là tình hình trước cuộc chiến, bây giờ thì không được lạc quan mấy. Lần này mặc dù Lưu Yên chưa trở mặt với chúng ta và dân chúng hai bên vẫn còn tiếp tục qua lại nhưng các thương đội đối với hướng đi Tây Xuyên có chút sợ hãi nên số lượng rõ ràng giảm hẳn. Bởi vì quan hệ với Đổng Trác, khu vực Tây Bắc trước đây vẫn giao dịch với chúng ta thông qua Tây Xuyên, hiện này khu vực này hầu như bị cắt đứt, cộng thêm Viên Thuật tăng cao thuế hàng hóa Kinh châu cho nên ở khu vực Trung Nguyên chúng ta chỉ có thể bán các loại tinh phẩm đắt tiền, các thứ hàng hóa hạng kém hoàn toàn không có nguồn tiêu thụ. Khu vực phía Bắc chỉ có thể đi bằng đường thủy đến Thanh châu mới đổi thành đường bộ làm cho giá thành tăng rất cao, lượng tiêu thụ hiển nhiên giảm xuống. Về mặt lương thực , chúng ta có tám vạn binh lính, lúc đầu chuyển vận bằng đường thủy, ít sử dụng dân phu, tiêu hao không lớn lắm nhưng sau đó là cuộc chiến truy đuổi, lượng tiêu thụ quá lớn. Hơn nữa bởi vì chủ công dùng mưu kế bỏ thi thể động vật vào trong giếng làm cho thành An Lạc cần phải có thời gian dọn dẹp, ít nhất sang năm mới thích hợp cư trú. Hiện giờ mùa đông sắp đến cần phải nghĩ cách sắp xếp nơi ăn chốn ở cho cư dân thành An Lạc, tất cả những việc này đều cần tiền cùng lương thực. Mặt khác, Viên Thuật sưu cao thuế nặng dẫn đến việc dân chúng bỏ trốn đến Kinh Châu, những lưu dân này cũng cần phải an trí, ngoài ra quân công tặng phẩm và trợ cấp cho tướng sĩ là một chi phí tiêu hao rất lớn, chưa kể đến thương binh và tù binh. Nếu tính tất cả, sang năm thu nhập tài chính và lương thực của chúng ta sẽ rất khó khăn.”
Có lầm hay không vậy? Chẳng lẽ trước khi tiến công phải phòng thủ? Loại phòng ngự chiến này vẫn là không đúng lắm, chủ động tiến công mới là đạo lý. Bây giờ cần phải nghĩ cách. “Lưu Yên bên kia vẫn chưa cùng chúng ta trở mặt cho thấy rõ hắn có vẻ chiếu cố chúng ta, hơn nữa vùng phía nam Tây Xuyên vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định, nhất định hắn sẽ không gây thù kết oán với chúng ta, nếu như hàng hóa chúng ta đi vào Tây Xuyên giảm hẳn, việc thu thuế chắc chắn sẽ sút giảm theo. (Lưu Yên còn chưa thông minh đến mức biết phá giá hàng hóa và bảo vệ kinh tế bản địa) Do đó chỉ cần chúng ta chủ động buôn bán hắn chưa ngốc đến mức tự cắt đứt tài lộ chính mình. Chúng ta phải tìm cơ hội tiếp cận ví dụ như hắn có vị phu nhân, tiểu thiếp hoặc con trai nào đến ngày sinh nhật, kiếm kẻ lanh lợi tặng hậu lễ đồng thời ám chỉ sinh nhật của phu nhân ta cũng sắp đến rồi, mọi người có qua có lại cho dân chúng xem, thương nhân tự nhiên sẽ lung lay, có tiền cùng nhau kiếm cần gì làm việc ngu xuẩn hại người không lợi mình. Còn dân chúng ở An Lạc thành thì phân tán đến các nơi khác ở, lệnh cho các quan lại ưu tiên cho bọn họ chỗ sinh sống, cung cấp lương thực cho bọn họ qua mùa đông, mặc dù sẽ có oán hận nhưng chỉ cần dán cáo thị đổ thừa Viên Thuật làm là tốt rồi. Thương binh mà không tàn phế lưu lại làm nhân công tu bổ đường sá, đào mỏ khoáng, đám tàn phế trả lại cho Viên Thuật. Nếu hắn không thu thì ảnh hưởng sĩ khí và lòng dân, còn nếu hắn thu sẽ tăng thêm gánh nặng tài chính, điều này sẽ làm cho hắn đau đầu. Đối với nạn dân đến từ lãnh địa Viên Thuật . . .” Đây là chuyện phiền toái, Kinh Châu hiện nay có quá nhiều nạn dân, không thể an trí nổi vì nuôi bọn họ lương thực tiêu hao mỗi ngày trở thành gánh nặng tài chính. Hơn nữa qua mấy năm dường như sẽ có liên tục thiên tai, thời tiết thay đổi thất thường, cũng chẳng phải vì ta mà thay đổi. Mặc dù ta vẫn tích trữ lương thảo nhưng tiêu hao quá nhiều không phải là biện pháp tốt, cộng thêm nhiều sức lao động bị lãng phí, đây là một thiệt hại đáng kể! Đúng rồi ta nhớ lại diễn viên chính, Tôn Hồng Lôi trong vở kịch “Quân ca vang dội”, lúc bị thiên tai 3 năm, phát động Hồng vệ quân trồng nấm cùng nuôi thỏ để tự cung tự cấp. Chu kỳ sinh trưởng của nấm ngắn hạn, năng lượng sinh sản của thỏ mạnh mẽ chỉ cần ăn cỏ là đủ sống, rõ ràng đây là biện pháp tốt. Hơn nữa lúc đó vì đối kháng thiên tai, nông dân đào nhiều hồ giản dị chứa nước bây giờ mùa đông đến là thời kỳ khô hạn, mặc dù không có xi măng để giữ nước nhưng đào nhiều đường dẫn nước thì không thành vấn đề, vừa có thể tích trữ nước lại có thể nuôi cá. Hê hê hê dường như ta càng ngày càng thông minh hơn.
“Dị Độ, dốc Bác vọng ở Tân Dã bị Tôn Kiên đốt sạch rồi phải không?”
Khoái Việt ngẩn cả người, dốc Bác vọng bị đốt cùng với an trí lưu dân có quan hệ gì? Tuy vậy gã vẫn nghiêm mặt trả lời, “Đúng vậy!”
Ta nhớ trước kia học lớp Hóa có dạy tro tàn của cây cỏ dường như là phân bón rất tốt, “Chỗ đó trong thời gian dài sẽ chẳng có cây gì mọc được nhưng bất quá sang năm cỏ sẽ sinh trưởng lan tràn có phải không?”
Khoái Việt đối với nông nghiệp không hiểu lắm, chỉ có thể xác định mơ hồ, “Chuyện này rất bình thường, sau khi đốt cây khai hoang, đất đai tương đối rất màu mỡ.”
“Vậy thì tốt rồi, đem lưu dân của Viên Thuật đến dốc Bác vọng làm nhà ở, đào hang động mặt khác Dị Độ ngươi có biết nấm làm thế nào mọc lên không?”
Khoái Việt bị ta hỏi tùm lum, gã ngơ ngác như trong sương mù, “Nấm? Trong rừng cây ẩm thấp sẽ mọc nhanh.”
“Không tồi, bắt bọn lưu dân đó đi tìm những loại cây có nấm không độc, chặt thành từng khối đặt vào trong hang động, thỉnh thoảng lại tưới nước như vậy bọn họ có thể ăn hoặc đem đến thành trấn lân cận đổi lương thực khác. Bắt tất cả gia đình đào mương từ bờ sông nuôi cá, không cho họ bắt cá trong sông (miễn cho đám ma đói này ăn cạn tài nguyên cá), mặt khác thu mua thỏ sống toàn châu cấp cho mỗi hộ gia đình hai con cho họ nuôi. Nhớ thành lập một xưởng thu mua da thỏ để chế tạo mũ nón và đồ vật linh tinh, tuyển chọn một số lông thỏ tinh xảo làm bút lông, thịt thỏ để chính họ ăn hoặc trao đổi lương thực, ăn không hết đem xông khói phơi khô để dành ăn sau. Như vậy sang năm cho dù số lượng hàng hóa tiêu thụ có suy giảm, chúng ta ngược lại có thể cải thiện lương thực và giảm tiêu hao.”
Sau khi nghe ta nói xong, Khoái Việt nhìn ta ánh mắt sáng rực như sao trên trời, thần sắc vô cùng xúc động liền hô to, “Chủ công thật như thần, cho dù Thương Ưởng tái thế, Quản Trọng trùng sinh cũng phải mặc cảm. Ti chức đối với chủ công kính ngưỡng giống như . . .”
Mịa, ta nổi da gà khắp người. Sao gã Khoái Việt này vỗ mông ngựa ngày càng thuần thục? “Dừng lại! Suýt nữa ta quên một việc, bãi cỏ nuôi thỏ cần phải phân chia rõ rệt, làm cho bọn họ tự vạch ra khu vực nuôi dưỡng, cần phải học xem loại cỏ nào có thể trồng cho thỏ ăn, đừng chờ đến lúc thỏ ăn hết cỏ mới đi trồng. Biện pháp này cần phải phổ biến rộng toàn châu, cơ bản có thể an trí tốt nạn dân nhưng cần phải cấm đốt rừng thiêu núi!” Ta chợt nghĩ đến tai họa thỏ ở Australia.
Khoái Việt nhìn ta vẻ mặt ai oán, miệng mở lại đóng, muốn nói nhưng không dám nói.
"Ngươi muốn nói gì?"
Khoái Việt hỏi thăm dò, “Thuộc hạ nói ra chủ không trách tội đúng không?”
Ta là người khoan hồng độ lượng làm sao lại không nghe ý kiến người khác. “Nói đi, có phải chủ ý của ta có chỗ không đúng? Cho dù có nói ra cũng vì lo lắng cái tốt cho trăm họ, ta sẽ không trách ngươi đâu!”
Khoái Việt xác định một lần nữa, “Vậy thuộc hạ sẽ nói.”
“Nói đi!”
“Chủ công thật là người trên trời hạ phàm giống như Bồ tát, cứu giúp chúng sanh thoát khỏi bể khổ, chủ công là sao Tử vi chuyển thế, tầm nhìn xa trông rộng, 500 năm quá khứ và 500 năm tương lai sẽ không tìm thấy người thứ hai, chủ công là . . .”
Ta không có gì để nói!!!!
Ngươi so với ta còn lợi hại hơn, nếu để cho ngươi nói tiếp bữa cơm tối nay chắc phải ói ra, cần phải đánh lạc hướng, “Đúng rồi, Dị Độ, ngươi biết chim bồ câu không?”
Khoái Việt nhìn ta một cách kỳ lạ. “Biết chứ, buổi tối hôm qua chủ công thiết yến đãi tiệc có món bồ câu mà. Chẳng lẽ chủ công thích ăn bồ câu? Kinh Châu có chỗ chuyên môn nuôi bồ câu, lần sau thuộc hạ sẽ kêu người mua nhiều một chút!”
Có lầm hay không vậy? Rõ ràng ăn trong miệng mà không biết. “Tối qua ta không thấy! Ta biết bồ câu mà.”
Khoái Việt toát mồ hôi nói, “Tối qua có món bồ câu bằm nhuyễn.”
Ta ngất!!!!
“Ở đó có bồ câu đưa tin không?”
“Bồ câu đưa tin? Dân gian nuôi đa số là bồ câu thịt. Trong hoàng cung mới có bồ câu đưa tin, nghe nói năm đó Định Xa hầu Ban Trọng Thăng (Ban Siêu) viễn chinh Tây Vực có từng sử dụng bồ câu truyền tin.”
Chỉ hoàng cung mới có? Vậy thì ta đã làm đúng một sự kiện rồi. “Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta đem sách của hoàng cung đem về trong đó có ghi chép phương pháp nuôi và huấn luyện bồ câu không?”
Khoái Việt không đáp, ngược lại lắc đầu bác bỏ, “Chủ công, bồ câu truyền thư không đáng tin cậy, một khi bị bắn chết tin tức dễ bị tiết lộ.”
“Không thành vấn đề, chỉ cần truyền một ít tin khẩn cấp không cần bảo mật, chẳng hạn như lần này Tử Nghĩa và Nguyên Lâm bao vây Viên quân, nếu như hai bên có thể liên lạc tin tức, phối hợp chặt chẽ Viên quân sẽ không có cơ hội tháo chạy. Hơn nữa nếu như sau này thành trì địa phương chúng ta bị tập kích hoặc bao vây, dùng bồ câu đưa tin khẩn cấp nhanh chóng truyền tin tốt hơn là dùng dũng sĩ đi phá vòng vây, tỉ lệ thành công thấp, tốc độ truyền tin rất chậm.”
Mắt Khoái Việt lại một lần nữa sáng ngời như sao trời, “Chủ công cao kiến, thuộc hạ bội phục! Chủ công . . . .”
Ta sợ ngươi quá rồi, lại phải đuổi ngươi đi, “Dừng lại! Đừng vỗ mông ngựa nữa, nhanh chóng phát mệnh lệnh của đi khắp nơi, mặt khác vào phòng sách tìm phương pháp huấn luyện bồ câu cho ta.”
Khoái Việt mang bộ mặt đưa đám cáo từ, “Thuộc hạ cáo lui.”
Nhìn Khoái Việt đi ra cửa, việc công đã xong rồi hê hê đã đến lúc đi tìm Xuân Lan, Điêu Thuyền hay Văn Cơ. Nếu không đi tìm hầu gái đỡ tủi.
Đang lúc ta chuẩn bị rời đi hậu viện, Khoái Việt lại như cơn gió vội chạy trở về, vừa chạy vừa nói, “Chủ công, người mà chủ công cần tìm là thần y Hoa Đà đã đến rồi, đang đứng ở ngoài cửa cầu kiến.”
Hô hô hô … Bảo mệnh phù đến rồi, “Mau dẫn thần y vào! Đợi chút, tự ta ra ngoài nghênh đón!” Thời đại này, lang y là nghề ti tiện, ta tự mình ra đón như vậy sẽ cho Hoa Đà thể diện, không biết Hoa Đà có cảm động đến rơi nước mắt không?
Khoái Việt lập tức ngăn cản, “Đại nhân việc này không thể, lễ số không hợp e rằng thiên hạ sẽ phỉ báng!”
Sĩ diện cái đầu ngươi! Mạng người quan trọng hay lễ nghĩa quan trọng? Thời đại này, bảo mệnh phù siêu cấp đệ nhất thiên hạ ở trong tay sao không nắm chắc? Ta không những chinh phục Hoa Đà thân thế mà còn chinh phục cả tâm tư Hoa Đà nữa.
Khoái Việt mặt mũi nhăn nhó nhìn ta, “Chủ công, trước hết vẫn phải nghĩ làm sao giải quyết vấn đề tài chính.”
Tài chính có vấn đề sao? Ta có tiền mà. “Tài chính chúng ta vốn không tồi từ trước đến giờ. Trăm họ sung túc, kho lương kho tiền đầy ắp. Không phải đây là điều các ngươi báo cáo cho ta hay sao?”
Khoái Việt cầm sổ sách thu chi đến trình bày cho ta xem, “Đó là tình hình trước cuộc chiến, bây giờ thì không được lạc quan mấy. Lần này mặc dù Lưu Yên chưa trở mặt với chúng ta và dân chúng hai bên vẫn còn tiếp tục qua lại nhưng các thương đội đối với hướng đi Tây Xuyên có chút sợ hãi nên số lượng rõ ràng giảm hẳn. Bởi vì quan hệ với Đổng Trác, khu vực Tây Bắc trước đây vẫn giao dịch với chúng ta thông qua Tây Xuyên, hiện này khu vực này hầu như bị cắt đứt, cộng thêm Viên Thuật tăng cao thuế hàng hóa Kinh châu cho nên ở khu vực Trung Nguyên chúng ta chỉ có thể bán các loại tinh phẩm đắt tiền, các thứ hàng hóa hạng kém hoàn toàn không có nguồn tiêu thụ. Khu vực phía Bắc chỉ có thể đi bằng đường thủy đến Thanh châu mới đổi thành đường bộ làm cho giá thành tăng rất cao, lượng tiêu thụ hiển nhiên giảm xuống. Về mặt lương thực , chúng ta có tám vạn binh lính, lúc đầu chuyển vận bằng đường thủy, ít sử dụng dân phu, tiêu hao không lớn lắm nhưng sau đó là cuộc chiến truy đuổi, lượng tiêu thụ quá lớn. Hơn nữa bởi vì chủ công dùng mưu kế bỏ thi thể động vật vào trong giếng làm cho thành An Lạc cần phải có thời gian dọn dẹp, ít nhất sang năm mới thích hợp cư trú. Hiện giờ mùa đông sắp đến cần phải nghĩ cách sắp xếp nơi ăn chốn ở cho cư dân thành An Lạc, tất cả những việc này đều cần tiền cùng lương thực. Mặt khác, Viên Thuật sưu cao thuế nặng dẫn đến việc dân chúng bỏ trốn đến Kinh Châu, những lưu dân này cũng cần phải an trí, ngoài ra quân công tặng phẩm và trợ cấp cho tướng sĩ là một chi phí tiêu hao rất lớn, chưa kể đến thương binh và tù binh. Nếu tính tất cả, sang năm thu nhập tài chính và lương thực của chúng ta sẽ rất khó khăn.”
Có lầm hay không vậy? Chẳng lẽ trước khi tiến công phải phòng thủ? Loại phòng ngự chiến này vẫn là không đúng lắm, chủ động tiến công mới là đạo lý. Bây giờ cần phải nghĩ cách. “Lưu Yên bên kia vẫn chưa cùng chúng ta trở mặt cho thấy rõ hắn có vẻ chiếu cố chúng ta, hơn nữa vùng phía nam Tây Xuyên vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định, nhất định hắn sẽ không gây thù kết oán với chúng ta, nếu như hàng hóa chúng ta đi vào Tây Xuyên giảm hẳn, việc thu thuế chắc chắn sẽ sút giảm theo. (Lưu Yên còn chưa thông minh đến mức biết phá giá hàng hóa và bảo vệ kinh tế bản địa) Do đó chỉ cần chúng ta chủ động buôn bán hắn chưa ngốc đến mức tự cắt đứt tài lộ chính mình. Chúng ta phải tìm cơ hội tiếp cận ví dụ như hắn có vị phu nhân, tiểu thiếp hoặc con trai nào đến ngày sinh nhật, kiếm kẻ lanh lợi tặng hậu lễ đồng thời ám chỉ sinh nhật của phu nhân ta cũng sắp đến rồi, mọi người có qua có lại cho dân chúng xem, thương nhân tự nhiên sẽ lung lay, có tiền cùng nhau kiếm cần gì làm việc ngu xuẩn hại người không lợi mình. Còn dân chúng ở An Lạc thành thì phân tán đến các nơi khác ở, lệnh cho các quan lại ưu tiên cho bọn họ chỗ sinh sống, cung cấp lương thực cho bọn họ qua mùa đông, mặc dù sẽ có oán hận nhưng chỉ cần dán cáo thị đổ thừa Viên Thuật làm là tốt rồi. Thương binh mà không tàn phế lưu lại làm nhân công tu bổ đường sá, đào mỏ khoáng, đám tàn phế trả lại cho Viên Thuật. Nếu hắn không thu thì ảnh hưởng sĩ khí và lòng dân, còn nếu hắn thu sẽ tăng thêm gánh nặng tài chính, điều này sẽ làm cho hắn đau đầu. Đối với nạn dân đến từ lãnh địa Viên Thuật . . .” Đây là chuyện phiền toái, Kinh Châu hiện nay có quá nhiều nạn dân, không thể an trí nổi vì nuôi bọn họ lương thực tiêu hao mỗi ngày trở thành gánh nặng tài chính. Hơn nữa qua mấy năm dường như sẽ có liên tục thiên tai, thời tiết thay đổi thất thường, cũng chẳng phải vì ta mà thay đổi. Mặc dù ta vẫn tích trữ lương thảo nhưng tiêu hao quá nhiều không phải là biện pháp tốt, cộng thêm nhiều sức lao động bị lãng phí, đây là một thiệt hại đáng kể! Đúng rồi ta nhớ lại diễn viên chính, Tôn Hồng Lôi trong vở kịch “Quân ca vang dội”, lúc bị thiên tai 3 năm, phát động Hồng vệ quân trồng nấm cùng nuôi thỏ để tự cung tự cấp. Chu kỳ sinh trưởng của nấm ngắn hạn, năng lượng sinh sản của thỏ mạnh mẽ chỉ cần ăn cỏ là đủ sống, rõ ràng đây là biện pháp tốt. Hơn nữa lúc đó vì đối kháng thiên tai, nông dân đào nhiều hồ giản dị chứa nước bây giờ mùa đông đến là thời kỳ khô hạn, mặc dù không có xi măng để giữ nước nhưng đào nhiều đường dẫn nước thì không thành vấn đề, vừa có thể tích trữ nước lại có thể nuôi cá. Hê hê hê dường như ta càng ngày càng thông minh hơn.
“Dị Độ, dốc Bác vọng ở Tân Dã bị Tôn Kiên đốt sạch rồi phải không?”
Khoái Việt ngẩn cả người, dốc Bác vọng bị đốt cùng với an trí lưu dân có quan hệ gì? Tuy vậy gã vẫn nghiêm mặt trả lời, “Đúng vậy!”
Ta nhớ trước kia học lớp Hóa có dạy tro tàn của cây cỏ dường như là phân bón rất tốt, “Chỗ đó trong thời gian dài sẽ chẳng có cây gì mọc được nhưng bất quá sang năm cỏ sẽ sinh trưởng lan tràn có phải không?”
Khoái Việt đối với nông nghiệp không hiểu lắm, chỉ có thể xác định mơ hồ, “Chuyện này rất bình thường, sau khi đốt cây khai hoang, đất đai tương đối rất màu mỡ.”
“Vậy thì tốt rồi, đem lưu dân của Viên Thuật đến dốc Bác vọng làm nhà ở, đào hang động mặt khác Dị Độ ngươi có biết nấm làm thế nào mọc lên không?”
Khoái Việt bị ta hỏi tùm lum, gã ngơ ngác như trong sương mù, “Nấm? Trong rừng cây ẩm thấp sẽ mọc nhanh.”
“Không tồi, bắt bọn lưu dân đó đi tìm những loại cây có nấm không độc, chặt thành từng khối đặt vào trong hang động, thỉnh thoảng lại tưới nước như vậy bọn họ có thể ăn hoặc đem đến thành trấn lân cận đổi lương thực khác. Bắt tất cả gia đình đào mương từ bờ sông nuôi cá, không cho họ bắt cá trong sông (miễn cho đám ma đói này ăn cạn tài nguyên cá), mặt khác thu mua thỏ sống toàn châu cấp cho mỗi hộ gia đình hai con cho họ nuôi. Nhớ thành lập một xưởng thu mua da thỏ để chế tạo mũ nón và đồ vật linh tinh, tuyển chọn một số lông thỏ tinh xảo làm bút lông, thịt thỏ để chính họ ăn hoặc trao đổi lương thực, ăn không hết đem xông khói phơi khô để dành ăn sau. Như vậy sang năm cho dù số lượng hàng hóa tiêu thụ có suy giảm, chúng ta ngược lại có thể cải thiện lương thực và giảm tiêu hao.”
Sau khi nghe ta nói xong, Khoái Việt nhìn ta ánh mắt sáng rực như sao trên trời, thần sắc vô cùng xúc động liền hô to, “Chủ công thật như thần, cho dù Thương Ưởng tái thế, Quản Trọng trùng sinh cũng phải mặc cảm. Ti chức đối với chủ công kính ngưỡng giống như . . .”
Mịa, ta nổi da gà khắp người. Sao gã Khoái Việt này vỗ mông ngựa ngày càng thuần thục? “Dừng lại! Suýt nữa ta quên một việc, bãi cỏ nuôi thỏ cần phải phân chia rõ rệt, làm cho bọn họ tự vạch ra khu vực nuôi dưỡng, cần phải học xem loại cỏ nào có thể trồng cho thỏ ăn, đừng chờ đến lúc thỏ ăn hết cỏ mới đi trồng. Biện pháp này cần phải phổ biến rộng toàn châu, cơ bản có thể an trí tốt nạn dân nhưng cần phải cấm đốt rừng thiêu núi!” Ta chợt nghĩ đến tai họa thỏ ở Australia.
Khoái Việt nhìn ta vẻ mặt ai oán, miệng mở lại đóng, muốn nói nhưng không dám nói.
"Ngươi muốn nói gì?"
Khoái Việt hỏi thăm dò, “Thuộc hạ nói ra chủ không trách tội đúng không?”
Ta là người khoan hồng độ lượng làm sao lại không nghe ý kiến người khác. “Nói đi, có phải chủ ý của ta có chỗ không đúng? Cho dù có nói ra cũng vì lo lắng cái tốt cho trăm họ, ta sẽ không trách ngươi đâu!”
Khoái Việt xác định một lần nữa, “Vậy thuộc hạ sẽ nói.”
“Nói đi!”
“Chủ công thật là người trên trời hạ phàm giống như Bồ tát, cứu giúp chúng sanh thoát khỏi bể khổ, chủ công là sao Tử vi chuyển thế, tầm nhìn xa trông rộng, 500 năm quá khứ và 500 năm tương lai sẽ không tìm thấy người thứ hai, chủ công là . . .”
Ta không có gì để nói!!!!
Ngươi so với ta còn lợi hại hơn, nếu để cho ngươi nói tiếp bữa cơm tối nay chắc phải ói ra, cần phải đánh lạc hướng, “Đúng rồi, Dị Độ, ngươi biết chim bồ câu không?”
Khoái Việt nhìn ta một cách kỳ lạ. “Biết chứ, buổi tối hôm qua chủ công thiết yến đãi tiệc có món bồ câu mà. Chẳng lẽ chủ công thích ăn bồ câu? Kinh Châu có chỗ chuyên môn nuôi bồ câu, lần sau thuộc hạ sẽ kêu người mua nhiều một chút!”
Có lầm hay không vậy? Rõ ràng ăn trong miệng mà không biết. “Tối qua ta không thấy! Ta biết bồ câu mà.”
Khoái Việt toát mồ hôi nói, “Tối qua có món bồ câu bằm nhuyễn.”
Ta ngất!!!!
“Ở đó có bồ câu đưa tin không?”
“Bồ câu đưa tin? Dân gian nuôi đa số là bồ câu thịt. Trong hoàng cung mới có bồ câu đưa tin, nghe nói năm đó Định Xa hầu Ban Trọng Thăng (Ban Siêu) viễn chinh Tây Vực có từng sử dụng bồ câu truyền tin.”
Chỉ hoàng cung mới có? Vậy thì ta đã làm đúng một sự kiện rồi. “Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta đem sách của hoàng cung đem về trong đó có ghi chép phương pháp nuôi và huấn luyện bồ câu không?”
Khoái Việt không đáp, ngược lại lắc đầu bác bỏ, “Chủ công, bồ câu truyền thư không đáng tin cậy, một khi bị bắn chết tin tức dễ bị tiết lộ.”
“Không thành vấn đề, chỉ cần truyền một ít tin khẩn cấp không cần bảo mật, chẳng hạn như lần này Tử Nghĩa và Nguyên Lâm bao vây Viên quân, nếu như hai bên có thể liên lạc tin tức, phối hợp chặt chẽ Viên quân sẽ không có cơ hội tháo chạy. Hơn nữa nếu như sau này thành trì địa phương chúng ta bị tập kích hoặc bao vây, dùng bồ câu đưa tin khẩn cấp nhanh chóng truyền tin tốt hơn là dùng dũng sĩ đi phá vòng vây, tỉ lệ thành công thấp, tốc độ truyền tin rất chậm.”
Mắt Khoái Việt lại một lần nữa sáng ngời như sao trời, “Chủ công cao kiến, thuộc hạ bội phục! Chủ công . . . .”
Ta sợ ngươi quá rồi, lại phải đuổi ngươi đi, “Dừng lại! Đừng vỗ mông ngựa nữa, nhanh chóng phát mệnh lệnh của đi khắp nơi, mặt khác vào phòng sách tìm phương pháp huấn luyện bồ câu cho ta.”
Khoái Việt mang bộ mặt đưa đám cáo từ, “Thuộc hạ cáo lui.”
Nhìn Khoái Việt đi ra cửa, việc công đã xong rồi hê hê đã đến lúc đi tìm Xuân Lan, Điêu Thuyền hay Văn Cơ. Nếu không đi tìm hầu gái đỡ tủi.
Đang lúc ta chuẩn bị rời đi hậu viện, Khoái Việt lại như cơn gió vội chạy trở về, vừa chạy vừa nói, “Chủ công, người mà chủ công cần tìm là thần y Hoa Đà đã đến rồi, đang đứng ở ngoài cửa cầu kiến.”
Hô hô hô … Bảo mệnh phù đến rồi, “Mau dẫn thần y vào! Đợi chút, tự ta ra ngoài nghênh đón!” Thời đại này, lang y là nghề ti tiện, ta tự mình ra đón như vậy sẽ cho Hoa Đà thể diện, không biết Hoa Đà có cảm động đến rơi nước mắt không?
Khoái Việt lập tức ngăn cản, “Đại nhân việc này không thể, lễ số không hợp e rằng thiên hạ sẽ phỉ báng!”
Sĩ diện cái đầu ngươi! Mạng người quan trọng hay lễ nghĩa quan trọng? Thời đại này, bảo mệnh phù siêu cấp đệ nhất thiên hạ ở trong tay sao không nắm chắc? Ta không những chinh phục Hoa Đà thân thế mà còn chinh phục cả tâm tư Hoa Đà nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.