Chương 22: Nơi cất giấu nỗi buồn
Chu Mẫn
14/12/2017
Giữa tháng tư, Trần Trạch đột nhiên gọi điện cho Nguyễn Ân. Anh thông
báo Trần Trình - đứa em út của họ Trần - sắp kết hôn, muốn cô đưa Trần
Tông về nhà một chuyến để họp mặt gia đình. Cô biết mình không thể từ
chối, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của Trần Trạch.
Trần Tông nghe tin được đi máy bay thì vui mừng ra mặt, lúc nào cũng hỏi Nguyễn Ân bao giờ thì được đi. Cô bảo hai ngày nữa. Được một lúc Trần Tông lại hỏi tiếp. Chỉ đến khi ngồi trên máy bay, anh mới thôi không hỏi nữa.
Lần đầu tiên gặp mặt Trần Trình, cô hơi bất ngờ vì anh em họ chả giống nhau chút nào. May ra thì phong thái còn giống nhau một chút.
Vợ của Trần Trình khá xinh, phải nói là có sức thu hút, tính cách cũng hoạt bát thân thiện.
Nguyễn Ân đan tay mình vào tay Trần Tông, dẫn anh đến chào hỏi từng người một.
Lương Phi Yến, người vợ hiện tại của ông Trần, nhìn rất trẻ trung. Cô ta yêu kiều đứng trước mặt cô, hỏi han đầy quan tâm. "Thời gian qua khổ cho con quá!"
Cô cười cười, nghĩ thầm trong bụng, người phụ nữ này phải mồm mép nhanh nhẹn cỡ nào mới có thể bước chân vào căn nhà này, lại còn được làm nữ chủ nhân của căn biệt thự nguy nga như vậy.
"Mẹ, Trần Tông đói!" Bỗng dưng Trần Tông kêu lên. Cô nhớ trước giờ anh đâu có đòi ăn bất chợt, có đói cỡ nào cũng ngoan ngoãn đợi cô mang cơm đến đút cho từng muỗng.
"Đói sao? Hôm nay lại dở chứng gì đây?" Cô lẩm bẩm, lại kéo anh vào bếp.
Trần tông gặm hai miếng bánh mì rồi bỏ lại đĩa, gương mặt buồn rười rượi.
"Sao thế?" Nguyễn Ân hỏi, phủi vụn bánh mì dính trên áo của anh.
Anh thu người lại, không dám nhìn cô. "Yue nói, con phải để mẹ đi, cho mẹ kết hôn rồi sinh em bé, con không thể làm phiền mẹ được!"
Nụ cười nở rộ trên môi, cô xoa đầu Trần Tông. "Vớ vẩn!" Cô chỉ nói vỏn vẹn hai từ, không giải thích gì thêm.
Suốt đường trên máy bay về lại Nhật, Trần Tông chỉ đòi cô mua cho con gấu bông mới, sau đó không nói thêm gì nữa. Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của anh, Nguyễn Ân không khỏi bật cười, nhưng chỉ có thể cười lén, vì anh không thích cô cười một cách ngốc nghếch không nói lý do như vậy.
Về phần mẹ ruột của Trần Tông, ông Trần đã giấu chuyện anh bị tai nạn, chỉ báo rằng anh đang làm ăn lớn, ông không muốn anh phải vất vả bay tới bay lui thăm bà. Thỉnh thoảng ông gửi vài tấm hình cũ của anh cho bà xem, để bà yên tâm phần nào.
Vài ngày sau đó, Nguyễn Ân được chẩn đoán bị sốt siêu vi, phải cách li vì bệnh này rất dễ lây.
Thực ra thì sau khi về lại Nhật, cô đã thấy khó chịu trong người. Nằm ở nhà hai ngày mà bệnh tình không thuyên giảm, thế là cô nhờ Yue chở đến bệnh viện, tiện thể xem xét tình trạng của Trần Tông có khá hơn không.
Khi nhận được thông báo nhập viện, Trần Tông khóc rất lớn. Anh nói anh sợ cô chết, anh không muốn ở nhà một mình... Cô an ủi mấy tiếng đồng hồ mới dụ được anh theo Yue về, còn hứa ngày mai sẽ kêu Yue chở anh vào thăm cô. Người đàn ông cao lớn của cô vừa đi vừa quay lại nhìn cô nằm trên giường, đến khi rẽ ra cầu thang mới thôi.
Nguyễn Ân ho liên tục, nhiều lúc ho không ra hơi là lúc cô mệt tưởng chết đi. Y tá chăm sóc cô hai bốn trên hai bốn. Cách vài tiếng lại vào đo nhiệt độ, chườm khăn lạnh giúp cô. Đúng là nhà giàu có khác, luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt.
Hai ngày sau đó, cô không thể mở mắt ra nổi. Bệnh tình có vẻ nghiêm trọng, chỉ cần nhiệt độ cơ thể tăng lên một chút thì nguy cơ bị viêm màng não là rất lớn. Đến chiều ngày thứ ba, cô mới đủ tỉnh táo để mở mắt quan sát xung quanh. Và cô không thấy Trần Tông ở đâu. Ban đầu cô hơi lo, nhưng nghĩ lại nếu anh vào đây cũng chẳng tốt lành gì nên cô không muốn bận tâm nữa. Bây giờ chỉ mong mau khỏi bệnh để được về nhà.
Sáng ngày thứ tư kể từ khi nhập viện, Nguyễn Ân mở mắt và thấy Trần Tông ngồi bên cạnh giường. Cô cố nặn ra một nụ cười thật tươi, chợt nhận ra bàn tay dưới tấm chăn bị anh nắm rất chặt. Trong lúc đầu óc không tỉnh táo, cô thoáng thấy ánh mắt lạnh lùng trước đây của Trần Tông, chứ không phải đôi mắt ngây ngô như bây giờ.
Cô chớp mắt vài cái một cách chậm rãi, rồi nghiêng người đưa cánh tay kia lên xoa đầu anh. "Ở nhà một mình có ngoan không?"
Trần Tông không trả lời, anh quay mặt đi nơi khác.
Cô cho rằng anh đã làm sai gì đó, nên lo lắng. "Trần Tông..."
Tiếng gọi da diết của cô lọt vào tai anh, trôi tuột xuống trái tim, len lỏi qua từng vách ngăn.
Ngay sau đó Trần Tông chạy ù đi. Nguyễn Ân không hiểu chuyên gì đang xảy ra. Cô gắng sức bước xuống giường, chạy đi tìm Trần Tông.
Mu bàn tay cô đang rỉ máu, nhỏ từng giọt đỏ tươi xuống nền gạch màu trắng. Lúc nãy đi vội quá, cô chỉ kịp bứt ống truyền ra, không kịp mang theo giá.
Y tá nhìn vệt máu dài trên nền nhà, rồi lại nhìn cô gái tất tưởi tìm kiếm gì đó ở hành lang. Cô ta không nhịn được, chạy đến kéo Nguyễn Ân về lại phòng.
Ngày hôm sau, bệnh tình của cô khá hơn nhiều. Sau khi bị y tá cằn nhằn, cô không dám tự ý rút ống truyền ra nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên giường. Bác sĩ đến thăm bệnh, xem kết quả xét nghiệm máu, nói rằng cô uống thuốc thêm hai hôm nữa là có thể về nhà. Nguyễn Ân chỉ chờ câu nói đó của bác sĩ.
Cô tò mò không biết Trần Trình thế nào, nên gọi về cho Yue. Chuông đổ rất lâu sau đó anh ta mới nghe máy.
"Trần Tông thế nào rồi?" Cô hỏi bằng tiếng Nhật ngay khi nhận được tín hiệu.
Bên kia ngập ngừng vài giây rồi mới nói. "Như mọi ngày thôi!"
"Hôm qua anh ấy lạ lắm, tôi không an tâm. Hai hôm nữa tôi được về rồi, anh đừng đưa Trần Tông vào, bây giờ đang là thời điểm virus tìm vật chủ mới, tôi không muốn anh ấy bị lây."
"... Tôi có thấy lạ gì đâu!"
"Anh liên lạc với bác sĩ điều trị của Trần Tông giúp tôi. Khi nào ra viện tôi đưa anh ấy đến khám lại." Nguyễn Ân thở dài.
Vừa được ra viện, Nguyễn Ân lập tức bắt xe về nhà ngay. Cô không thể đợi thêm một giây nào nữa để gặp lại Trần Tông, đặc biệt là khi biết tình trạng của anh đang bất ổn.
Cô đẩy cửa bước vào, mọi thứ vẫn y như cũ, có phần sạch sẽ hơn so với cô tưởng tượng. Trần Tông đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô về anh cũng chẳng thèm chạy ra đón hay liếc nhìn một cái.
Nguyễn Ân tiến lại gần, ngồi trước mặt anh. Đầu óc cô cực kì căng thẳng.
Bàn tay cô áp lên má Trần Tông, giọng rất nhỏ nhẹ. "Anh sao vậy? Giận em hả?"
Anh không trả lời cô, chỉ quay mặt sang nơi khác.
Cô hỏi thêm ba lần nữa nhưng anh vẫn giữ thái độ hờ hừng như vậy. Cô quyết định đưa anh tới gặp bác sĩ.
Một tay cô chuẩn bị mọi thứ cho anh, chọn quần áo, thay đồ, chải tóc, mang giày. Cả quá trình đó anh vẫn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Nỗi lo lắng càng tăng thêm khi bác sĩ điều trị cho anh nói rằng, kết quả đo điện não của anh không tốt, hỏi cô có làm gì để anh căng thẳng không, cô lắc đầu. Sau đó bác sĩ kê cho anh đơn thuốc giúp an thần, bổ não.
Suốt quãng đường về nhà, Nguyễn Ân rơi vào trạng thái trầm mặc. Yue bắt chuyện cô cũng không buồn trả lời, chỉ lắc đầu hoặc cười trừ. Về đến nhà, cô nắm chặt lấy tay anh, mặc cho lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi, cô vẫn nắm rất chặt không muốn buông.
Cô vẫn mong anh sẽ khá hơn, hoặc chí ít cô đã chấp nhận sống với tính trẻ con kia của anh. Còn bây giờ, tình trạng lại xấu hơn, liệu cô có chịu đựng nổi cơn gió lớn này không?
Đêm nay Trần Tông không ngủ chung với cô. Cô nằm trên giường mà khóc nức nở. Trái tim nơi lồng ngực trở nên đau nhói hơn cả lúc bị anh phản bội.
Trăng tròn, sao sáng, mà sao anh không ngắm cùng em?
Trong cơn mộng mị, cô mơ thấy mình được Trần Tông ôm ấp, anh nhẹ nhàng vuốt ve mơn trơn cơ thể cô hệt như lúc trước. Cô gọi tên anh, anh đáp lại bằng một nụ hôn lên môi. Viễn cảnh mới đẹp biết bao!
Tỉnh giấc, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là đôi con ngươi sắc bén của Trần Tông. Cô chớp mắt vài cái liên tục, sau đó cũng nhìn chằm chằm lại anh.
"Ngủ ngon không?" Cô đưa tay vuốt tóc anh.
Trần Tông giữ im lặng. Sự im lặng của anh khiến nỗi bất an trong cô ngày một lớn. Cô hỏi gì anh cũng không trả lời, cứ giương mắt nhìn cô.
Chỉ đến khi cô cụp mắt xuống, hàng lông mi khẽ run, anh mới lên tiếng.
"Nguyễn Ân..."
Sau hơn hai năm, lần đầu tiên cô nghe được anh gọi tên mình bằng tông giọng đều đều.
Cô đang ngồi bên mép giường, quay lưng lại với anh, chuẩn bị bước xuống giường. Nghe được tiếng gọi kia, cô ngây người ra, rất lâu, như muốn xác định lại tiếng gọi đó là anh gọi chứ không phải vì cô hoang tưởng.
Lúc đó cô đã nghĩ, nếu anh không nói ra hai từ "Nguyễn Ân" ấy nữa, cô cho rằng mình sẽ buông xuôi mọi thứ. Cô không phải vĩ nhân, cô không thể hi sinh bản thân một cách cao cả để ở bên cạnh anh như vậy được.
Thế nhưng, tiếng gọi ấy lại vang lên một lần nữa, nó truyền đến từ sau lưng cô.
Trần Tông gọi tên cô rất nhiều lần bằng giọng khá yếu ớt và ngập trong nước mắt.
Nguyễn Ân xoay người, cô nằm đè lên người anh, khóc không ra hơi.
Bầu trời xanh một màu xanh ngắt, từng tia nắng ấm áp phủ khắp chùm hoa hé nở, mang lại sức sống tràn trề cho thân cây. Nguyễn Ân nằm trên ngực Trần Tông, vẽ từng vòng tròn nối tiếp nhau ở bụng anh. Họ không nói gì với nhau, chỉ nằm yên như thế, lắng nghe hơi thở và nhịp đập con tim.
"Nguyễn Ân..." Anh gọi, kéo cô lên để ngắm gương mặt kiều diễm của cô.
"Ừm..." Cô đáp, nụ cười hạnh phúc thường trực trên môi.
Anh gọi tên cô lần nữa, cô vẫn đáp lại anh, họ gọi tên nhau không biết bao nhiêu lần.
Chỉ đến khi bụng cô sôi lên vì đói, họ mới chịu rời khỏi giường kiếm chút đồ ăn. Trần Tông không cho cô vào bếp, anh nói, cô làm nhiều rồi, từ nay việc làm bữa sáng cứ để anh lo.
Bữa sáng chỉ có trứng và bánh mì, anh đặc biệt pha thêm cho cô một ly ngũ cốc, bảo rằng tuy đơn giản nhưng chứa cả tấm lòng của anh, cô không được phép chê. Cô gật đầu, tủm tỉm cười.
Chuyện Trần Tông lấy lại được kí ức cũng rất ngẫu nhiên. Hôm Nguyễn Ân nhập viện, anh theo Yue về nhà. Hai người họ chẳng ai hiểu ai nói gì, chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp. Buổi chiều, vì quá chán, anh đòi Yue chở đi chơi, cơ thể ngọ nguậy cả buổi trời mới khiến Yue hiểu được ý anh. Khi thay đồ xong chạy xuống cầu thang, anh bị hụt chân ở bậc thang thứ hai, lăn từ trên cao xuống rồi đập đầu vào bức tường.
Yue vội vàng đưa Trần Tông vào bệnh viện rồi thông báo cho ông Trần. Ông Trần dặn anh khi nào Trần Tông tỉnh dậy thì báo lại với ông.
Gần bốn tiếng sau, Trần Tông mới tỉnh dậy. Sau một loạt các xét nghiệm, bác sĩ nói anh không sao cả, não chỉ chấn động một chút thôi, khối máu bầm trong não cũng tan hết rồi. Trần Tông vừa mở mắt, một loạt các hình ảnh mơ hồ hiện ra, chạy như một thước phim trong đầu anh.
Anh không chắc chắn đó có phải là hiện thực hay chỉ là một giấc mộng chưa tỉnh.
Yue chạy vào phòng xem tình hình của anh, thấy anh đã tỉnh, anh ta thốt lên vài câu cảm ơn trời đất bằng tiếng Nhật. Trần Tông chau mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người anh ta. Ngay sau đó, anh ta bấm điện thoại gọi cho ông Trần, rồi đưa máy cho anh nghe.
"Trần Tông!"
"Con đây!"
Nghe được giọng nói lạnh nhạt như trước của con trai, ông không khỏi cảm thán. "Tạ ơn trời! Con nhớ lại rồi!"
"Con có quên chuyện gì sao?" Hàng lông mày của anh nhíu vào nhau.
"Con bị tai nạn giao thông, mất trí nhớ. Thôi để từ từ, cho ba gặp Nguyễn Ân trước đã!"
"Nguyễn Ân? Ba biết cô ấy à?"
"Con bé ở bên cạnh chăm sóc con suốt, cũng hơn hai năm rồi, mà nó không có ý định từ bỏ..."
"Hai năm?" Anh ngắt lời ông.
"Con khỏe rồi thì mau về đây, gọi một cú cho mẹ con nữa!"
"Ba nói rõ xem, rốt cuộc trong suốt quá trình con bị mất trí nhớ đã xảy ra những gì?"
Ông Trần kể mọi chuyện cho anh nghe, từ lúc gặp Nguyễn Ân ở bệnh viện, cho đến lúc đưa hai người họ sang Nhật. "Cuộc sống ở Nhật, nếu con muốn biết ba có thể gửi đoạn phim an ninh lắp trong nhà cho con xem... Nguyễn Ân, con bé thực sự là người tốt đấy!"
Tâm trạng anh cực kì tồi tệ, vì anh biết mình đang nợ cô, món nợ rất khó để trả. Anh bần thần một hồi lâu, cố sắp xếp lại vài hình ảnh rời rạc trong đầu trong khi đợi ông Trần gửi dữ liệu an ninh cho anh.
Thú thật, anh có hơi sợ. Anh sợ nhìn thấy hình ảnh xấu hổ của mình, sợ nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô.
Ngón tay trên phím cách của anh run run, mất rất nhiều thời gian và sự giằng xé trong nội tâm, cuối cùng anh cũng hạ ngón tay xuống. Từng thước phim cứ chạy mãi trên màn hình, mỗi giây phút nhìn cô gái trong đoạn phim chăm lo cho anh, lòng anh liên tục thắt lại. Anh không rõ mình đã khóc trong bao lâu và không biết hàng nước mắt đã khô tự bao giờ.
Suốt gần ba ngày đêm, anh thức trắng để xem hết đoạn phim ghi lại hai năm qua. Thứ duy nhất tồn đọng trong tâm trí anh là cô gái đó, là Nguyễn Ân của anh. Trong một giây, anh đã quyết tâm dùng phần đời còn lại của mình để phục vụ cô, chấp nhận mọi yêu cầu dù đúng dù sai của cô. Cái quyết tâm ấy thôi thúc anh đến gặp cô ngay lập tức.
Trần Tông nói tiếng Anh bằng giọng chuẩn, kêu Yue đưa anh tới gặp Nguyễn Ân. Lúc đó mới năm giờ sáng.
Những tia nắng đầu tiên chưa kịp sưởi ấm mặt đất, Trần Tông đã vội vàng chạy vào bệnh viện. Đứng trước giường bệnh của Nguyễn Ân, anh cảm nhận trái tim mình đau nhói từng cơn. Nhìn gương mặt ốm yếu nhợt nhạt của cô, anh không kìm lòng nổi mà đưa tay lên vuốt ve.
Anh ngồi đó, chờ đợi. Đến khi cô mở mắt nhìn anh, anh lại hoảng sợ mà bỏ chạy trước khi những giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào.
**
Trong bữa ăn, hai người họ không hề nhắc lại quá khứ. Mặc dù Nguyễn Ân rất tò mò nhưng không dám mở lời trước. Cô nhìn đôi mắt chứa đầy nỗi u sầu của Trần Tông, muốn mở lời hỏi lại không nỡ.
Anh nói anh muốn quay về, anh muốn trả cuộc sống tự do lại cho cô. Nguyễn Ân lo sợ tột độ.
Cô không hỏi anh tại sao lại nói như vậy, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh anh. Tối ngày hôm sau, họ đến sân bay. Sau khi ôm chào tạm biệt Yue, Nguyễn Ân theo anh vào phòng chờ. Không ai nói với ai lời nào.
Máy bay hạ cánh, Nguyễn Ân cực kì căng thẳng. Cô liếc trộm anh mấy lần, chỉ thấy gương mặt lạnh tanh.
"Anh đưa em về nhà!"
Câu nói của Trần Tông khiến cô đông cứng vài giây. "Sao lại... về nhà em?" Cô kéo tay anh, hỏi.
"Anh quên. Là nhà Nguyễn Đại Vỹ!"
Câu nói của anh càng làm cô khó chịu hơn. "Em hỏi tại sao?"
"Chứ em muốn đi đâu?" Anh nhìn cô, không cảm xúc.
Khi sắp xếp đồ đạc vào cốp xe xong xuôi, tài xế vừa định khởi động xe thì Nguyễn Ân ngăn lại. "Anh cho chúng tôi nói chuyện riêng một chút được không?" Kèm theo một nụ cười ngọt ngào.
Tài xế vừa bước xuống xe, cô đã chất vấn anh. "Anh có ý gì?"
Trần Tông nhướng một bên chân mày tỏ ý không hiểu.
"Tại sao lại đưa em về nhà?"
"Vì em muốn!" Trần Tông quay hẳn người qua để nhìn cô.
"Anh..." Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh. "... không giữ em lại sao?"
"Anh... không biết..." Anh ấp úng.
"Sau tất cả mọi chuyện thì..." Cô nghẹn ngào. "... anh không muốn giữ em lại sao?" Đến giờ phút này, cô không thể cầm cự nổi nữa, để mặc nước mắt rơi xuống.
Giọt nước mắt của cô thu hút sự chú ý của anh. Anh dùng bàn tay to lớn chạm vào giọt nước mắt, giọng nỉ non. "Không, không. Đừng khóc!..." Anh ôm cô vào lòng.
"Em làm... nhiều chuyện như vậy mà anh... không cảm động sao? Sao có thể đuổi em đi..."
"Không, Nguyễn Ân, anh chỉ muốn em làm những việc em thích, trước đây em từng nói muốn có nhiều thời gian bên gia đình. Anh mong em làm được điều em muốn! Đừng khóc..."
Cô càng khóc lớn hơn. Và cơn nức nở chỉ dừng lại khi anh ép môi mình lên môi cô. "Em muốn gì? Nói anh nghe!"
Cô trả lời không do dự. "Em muốn có một đám cưới, anh là chú rể của em!"
Trần Tông cười hạnh phúc, ghì chặt lấy cơ thể ấm áp của cô.
Họ quấn lấy nhau khi vừa vào cửa. Anh quẳng đống hành lý bừa ra sàn, hai tay vội vàng cởi bỏ lớp quần áo cản trở. Hai cơ thể trần trụi ép sát nhau, động tác kịch liệt.
"Nguyễn Ân..." Giọng anh mơ màng, cánh tay giữ chặt lấy eo cô.
Cô nắm chặt mép gối, cực kì khó chịu. Cô càng nài nỉ, anh càng trêu đùa lâu hơn. Đến khi cô giận dỗi không muốn nữa, anh mới dỗ dành, nói ngọt vài câu rồi lại động thân.
Sau vài lần như thế, họ nằm vật ra ôm nhau. Anh hôn khắp mặt cô, thì thầm mấy câu khiến gương mặt phiếm hồng của cô đỏ lựng lên.
"Em không có. Anh... sao anh lại nói như vậy!"
"Anh thấy sao thì nói vậy thôi! Chỗ đó thực sự rất tuyệt. Em mà không kêu đau thì còn lâu anh mới dừng lại!"
Cô xấu hổ vùi mặt vào ngực anh.
"Ngay cả ngực hình như cũng lớn lên. Em... không đi sửa đấy chứ?" Tay anh lại mò mẫm khắp người cô.
"Anh... bỏ tay ra..."
"Không!"
"Này, tránh ra, nặng quá!"
"Không!"
"..."
Thời gian có thể thay đổi được nhiều thứ, nhưng có một thứ không thể thay đổi được, đó là ký ức
Trần Tông nghe tin được đi máy bay thì vui mừng ra mặt, lúc nào cũng hỏi Nguyễn Ân bao giờ thì được đi. Cô bảo hai ngày nữa. Được một lúc Trần Tông lại hỏi tiếp. Chỉ đến khi ngồi trên máy bay, anh mới thôi không hỏi nữa.
Lần đầu tiên gặp mặt Trần Trình, cô hơi bất ngờ vì anh em họ chả giống nhau chút nào. May ra thì phong thái còn giống nhau một chút.
Vợ của Trần Trình khá xinh, phải nói là có sức thu hút, tính cách cũng hoạt bát thân thiện.
Nguyễn Ân đan tay mình vào tay Trần Tông, dẫn anh đến chào hỏi từng người một.
Lương Phi Yến, người vợ hiện tại của ông Trần, nhìn rất trẻ trung. Cô ta yêu kiều đứng trước mặt cô, hỏi han đầy quan tâm. "Thời gian qua khổ cho con quá!"
Cô cười cười, nghĩ thầm trong bụng, người phụ nữ này phải mồm mép nhanh nhẹn cỡ nào mới có thể bước chân vào căn nhà này, lại còn được làm nữ chủ nhân của căn biệt thự nguy nga như vậy.
"Mẹ, Trần Tông đói!" Bỗng dưng Trần Tông kêu lên. Cô nhớ trước giờ anh đâu có đòi ăn bất chợt, có đói cỡ nào cũng ngoan ngoãn đợi cô mang cơm đến đút cho từng muỗng.
"Đói sao? Hôm nay lại dở chứng gì đây?" Cô lẩm bẩm, lại kéo anh vào bếp.
Trần tông gặm hai miếng bánh mì rồi bỏ lại đĩa, gương mặt buồn rười rượi.
"Sao thế?" Nguyễn Ân hỏi, phủi vụn bánh mì dính trên áo của anh.
Anh thu người lại, không dám nhìn cô. "Yue nói, con phải để mẹ đi, cho mẹ kết hôn rồi sinh em bé, con không thể làm phiền mẹ được!"
Nụ cười nở rộ trên môi, cô xoa đầu Trần Tông. "Vớ vẩn!" Cô chỉ nói vỏn vẹn hai từ, không giải thích gì thêm.
Suốt đường trên máy bay về lại Nhật, Trần Tông chỉ đòi cô mua cho con gấu bông mới, sau đó không nói thêm gì nữa. Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của anh, Nguyễn Ân không khỏi bật cười, nhưng chỉ có thể cười lén, vì anh không thích cô cười một cách ngốc nghếch không nói lý do như vậy.
Về phần mẹ ruột của Trần Tông, ông Trần đã giấu chuyện anh bị tai nạn, chỉ báo rằng anh đang làm ăn lớn, ông không muốn anh phải vất vả bay tới bay lui thăm bà. Thỉnh thoảng ông gửi vài tấm hình cũ của anh cho bà xem, để bà yên tâm phần nào.
Vài ngày sau đó, Nguyễn Ân được chẩn đoán bị sốt siêu vi, phải cách li vì bệnh này rất dễ lây.
Thực ra thì sau khi về lại Nhật, cô đã thấy khó chịu trong người. Nằm ở nhà hai ngày mà bệnh tình không thuyên giảm, thế là cô nhờ Yue chở đến bệnh viện, tiện thể xem xét tình trạng của Trần Tông có khá hơn không.
Khi nhận được thông báo nhập viện, Trần Tông khóc rất lớn. Anh nói anh sợ cô chết, anh không muốn ở nhà một mình... Cô an ủi mấy tiếng đồng hồ mới dụ được anh theo Yue về, còn hứa ngày mai sẽ kêu Yue chở anh vào thăm cô. Người đàn ông cao lớn của cô vừa đi vừa quay lại nhìn cô nằm trên giường, đến khi rẽ ra cầu thang mới thôi.
Nguyễn Ân ho liên tục, nhiều lúc ho không ra hơi là lúc cô mệt tưởng chết đi. Y tá chăm sóc cô hai bốn trên hai bốn. Cách vài tiếng lại vào đo nhiệt độ, chườm khăn lạnh giúp cô. Đúng là nhà giàu có khác, luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt.
Hai ngày sau đó, cô không thể mở mắt ra nổi. Bệnh tình có vẻ nghiêm trọng, chỉ cần nhiệt độ cơ thể tăng lên một chút thì nguy cơ bị viêm màng não là rất lớn. Đến chiều ngày thứ ba, cô mới đủ tỉnh táo để mở mắt quan sát xung quanh. Và cô không thấy Trần Tông ở đâu. Ban đầu cô hơi lo, nhưng nghĩ lại nếu anh vào đây cũng chẳng tốt lành gì nên cô không muốn bận tâm nữa. Bây giờ chỉ mong mau khỏi bệnh để được về nhà.
Sáng ngày thứ tư kể từ khi nhập viện, Nguyễn Ân mở mắt và thấy Trần Tông ngồi bên cạnh giường. Cô cố nặn ra một nụ cười thật tươi, chợt nhận ra bàn tay dưới tấm chăn bị anh nắm rất chặt. Trong lúc đầu óc không tỉnh táo, cô thoáng thấy ánh mắt lạnh lùng trước đây của Trần Tông, chứ không phải đôi mắt ngây ngô như bây giờ.
Cô chớp mắt vài cái một cách chậm rãi, rồi nghiêng người đưa cánh tay kia lên xoa đầu anh. "Ở nhà một mình có ngoan không?"
Trần Tông không trả lời, anh quay mặt đi nơi khác.
Cô cho rằng anh đã làm sai gì đó, nên lo lắng. "Trần Tông..."
Tiếng gọi da diết của cô lọt vào tai anh, trôi tuột xuống trái tim, len lỏi qua từng vách ngăn.
Ngay sau đó Trần Tông chạy ù đi. Nguyễn Ân không hiểu chuyên gì đang xảy ra. Cô gắng sức bước xuống giường, chạy đi tìm Trần Tông.
Mu bàn tay cô đang rỉ máu, nhỏ từng giọt đỏ tươi xuống nền gạch màu trắng. Lúc nãy đi vội quá, cô chỉ kịp bứt ống truyền ra, không kịp mang theo giá.
Y tá nhìn vệt máu dài trên nền nhà, rồi lại nhìn cô gái tất tưởi tìm kiếm gì đó ở hành lang. Cô ta không nhịn được, chạy đến kéo Nguyễn Ân về lại phòng.
Ngày hôm sau, bệnh tình của cô khá hơn nhiều. Sau khi bị y tá cằn nhằn, cô không dám tự ý rút ống truyền ra nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên giường. Bác sĩ đến thăm bệnh, xem kết quả xét nghiệm máu, nói rằng cô uống thuốc thêm hai hôm nữa là có thể về nhà. Nguyễn Ân chỉ chờ câu nói đó của bác sĩ.
Cô tò mò không biết Trần Trình thế nào, nên gọi về cho Yue. Chuông đổ rất lâu sau đó anh ta mới nghe máy.
"Trần Tông thế nào rồi?" Cô hỏi bằng tiếng Nhật ngay khi nhận được tín hiệu.
Bên kia ngập ngừng vài giây rồi mới nói. "Như mọi ngày thôi!"
"Hôm qua anh ấy lạ lắm, tôi không an tâm. Hai hôm nữa tôi được về rồi, anh đừng đưa Trần Tông vào, bây giờ đang là thời điểm virus tìm vật chủ mới, tôi không muốn anh ấy bị lây."
"... Tôi có thấy lạ gì đâu!"
"Anh liên lạc với bác sĩ điều trị của Trần Tông giúp tôi. Khi nào ra viện tôi đưa anh ấy đến khám lại." Nguyễn Ân thở dài.
Vừa được ra viện, Nguyễn Ân lập tức bắt xe về nhà ngay. Cô không thể đợi thêm một giây nào nữa để gặp lại Trần Tông, đặc biệt là khi biết tình trạng của anh đang bất ổn.
Cô đẩy cửa bước vào, mọi thứ vẫn y như cũ, có phần sạch sẽ hơn so với cô tưởng tượng. Trần Tông đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô về anh cũng chẳng thèm chạy ra đón hay liếc nhìn một cái.
Nguyễn Ân tiến lại gần, ngồi trước mặt anh. Đầu óc cô cực kì căng thẳng.
Bàn tay cô áp lên má Trần Tông, giọng rất nhỏ nhẹ. "Anh sao vậy? Giận em hả?"
Anh không trả lời cô, chỉ quay mặt sang nơi khác.
Cô hỏi thêm ba lần nữa nhưng anh vẫn giữ thái độ hờ hừng như vậy. Cô quyết định đưa anh tới gặp bác sĩ.
Một tay cô chuẩn bị mọi thứ cho anh, chọn quần áo, thay đồ, chải tóc, mang giày. Cả quá trình đó anh vẫn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Nỗi lo lắng càng tăng thêm khi bác sĩ điều trị cho anh nói rằng, kết quả đo điện não của anh không tốt, hỏi cô có làm gì để anh căng thẳng không, cô lắc đầu. Sau đó bác sĩ kê cho anh đơn thuốc giúp an thần, bổ não.
Suốt quãng đường về nhà, Nguyễn Ân rơi vào trạng thái trầm mặc. Yue bắt chuyện cô cũng không buồn trả lời, chỉ lắc đầu hoặc cười trừ. Về đến nhà, cô nắm chặt lấy tay anh, mặc cho lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi, cô vẫn nắm rất chặt không muốn buông.
Cô vẫn mong anh sẽ khá hơn, hoặc chí ít cô đã chấp nhận sống với tính trẻ con kia của anh. Còn bây giờ, tình trạng lại xấu hơn, liệu cô có chịu đựng nổi cơn gió lớn này không?
Đêm nay Trần Tông không ngủ chung với cô. Cô nằm trên giường mà khóc nức nở. Trái tim nơi lồng ngực trở nên đau nhói hơn cả lúc bị anh phản bội.
Trăng tròn, sao sáng, mà sao anh không ngắm cùng em?
Trong cơn mộng mị, cô mơ thấy mình được Trần Tông ôm ấp, anh nhẹ nhàng vuốt ve mơn trơn cơ thể cô hệt như lúc trước. Cô gọi tên anh, anh đáp lại bằng một nụ hôn lên môi. Viễn cảnh mới đẹp biết bao!
Tỉnh giấc, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là đôi con ngươi sắc bén của Trần Tông. Cô chớp mắt vài cái liên tục, sau đó cũng nhìn chằm chằm lại anh.
"Ngủ ngon không?" Cô đưa tay vuốt tóc anh.
Trần Tông giữ im lặng. Sự im lặng của anh khiến nỗi bất an trong cô ngày một lớn. Cô hỏi gì anh cũng không trả lời, cứ giương mắt nhìn cô.
Chỉ đến khi cô cụp mắt xuống, hàng lông mi khẽ run, anh mới lên tiếng.
"Nguyễn Ân..."
Sau hơn hai năm, lần đầu tiên cô nghe được anh gọi tên mình bằng tông giọng đều đều.
Cô đang ngồi bên mép giường, quay lưng lại với anh, chuẩn bị bước xuống giường. Nghe được tiếng gọi kia, cô ngây người ra, rất lâu, như muốn xác định lại tiếng gọi đó là anh gọi chứ không phải vì cô hoang tưởng.
Lúc đó cô đã nghĩ, nếu anh không nói ra hai từ "Nguyễn Ân" ấy nữa, cô cho rằng mình sẽ buông xuôi mọi thứ. Cô không phải vĩ nhân, cô không thể hi sinh bản thân một cách cao cả để ở bên cạnh anh như vậy được.
Thế nhưng, tiếng gọi ấy lại vang lên một lần nữa, nó truyền đến từ sau lưng cô.
Trần Tông gọi tên cô rất nhiều lần bằng giọng khá yếu ớt và ngập trong nước mắt.
Nguyễn Ân xoay người, cô nằm đè lên người anh, khóc không ra hơi.
Bầu trời xanh một màu xanh ngắt, từng tia nắng ấm áp phủ khắp chùm hoa hé nở, mang lại sức sống tràn trề cho thân cây. Nguyễn Ân nằm trên ngực Trần Tông, vẽ từng vòng tròn nối tiếp nhau ở bụng anh. Họ không nói gì với nhau, chỉ nằm yên như thế, lắng nghe hơi thở và nhịp đập con tim.
"Nguyễn Ân..." Anh gọi, kéo cô lên để ngắm gương mặt kiều diễm của cô.
"Ừm..." Cô đáp, nụ cười hạnh phúc thường trực trên môi.
Anh gọi tên cô lần nữa, cô vẫn đáp lại anh, họ gọi tên nhau không biết bao nhiêu lần.
Chỉ đến khi bụng cô sôi lên vì đói, họ mới chịu rời khỏi giường kiếm chút đồ ăn. Trần Tông không cho cô vào bếp, anh nói, cô làm nhiều rồi, từ nay việc làm bữa sáng cứ để anh lo.
Bữa sáng chỉ có trứng và bánh mì, anh đặc biệt pha thêm cho cô một ly ngũ cốc, bảo rằng tuy đơn giản nhưng chứa cả tấm lòng của anh, cô không được phép chê. Cô gật đầu, tủm tỉm cười.
Chuyện Trần Tông lấy lại được kí ức cũng rất ngẫu nhiên. Hôm Nguyễn Ân nhập viện, anh theo Yue về nhà. Hai người họ chẳng ai hiểu ai nói gì, chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp. Buổi chiều, vì quá chán, anh đòi Yue chở đi chơi, cơ thể ngọ nguậy cả buổi trời mới khiến Yue hiểu được ý anh. Khi thay đồ xong chạy xuống cầu thang, anh bị hụt chân ở bậc thang thứ hai, lăn từ trên cao xuống rồi đập đầu vào bức tường.
Yue vội vàng đưa Trần Tông vào bệnh viện rồi thông báo cho ông Trần. Ông Trần dặn anh khi nào Trần Tông tỉnh dậy thì báo lại với ông.
Gần bốn tiếng sau, Trần Tông mới tỉnh dậy. Sau một loạt các xét nghiệm, bác sĩ nói anh không sao cả, não chỉ chấn động một chút thôi, khối máu bầm trong não cũng tan hết rồi. Trần Tông vừa mở mắt, một loạt các hình ảnh mơ hồ hiện ra, chạy như một thước phim trong đầu anh.
Anh không chắc chắn đó có phải là hiện thực hay chỉ là một giấc mộng chưa tỉnh.
Yue chạy vào phòng xem tình hình của anh, thấy anh đã tỉnh, anh ta thốt lên vài câu cảm ơn trời đất bằng tiếng Nhật. Trần Tông chau mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người anh ta. Ngay sau đó, anh ta bấm điện thoại gọi cho ông Trần, rồi đưa máy cho anh nghe.
"Trần Tông!"
"Con đây!"
Nghe được giọng nói lạnh nhạt như trước của con trai, ông không khỏi cảm thán. "Tạ ơn trời! Con nhớ lại rồi!"
"Con có quên chuyện gì sao?" Hàng lông mày của anh nhíu vào nhau.
"Con bị tai nạn giao thông, mất trí nhớ. Thôi để từ từ, cho ba gặp Nguyễn Ân trước đã!"
"Nguyễn Ân? Ba biết cô ấy à?"
"Con bé ở bên cạnh chăm sóc con suốt, cũng hơn hai năm rồi, mà nó không có ý định từ bỏ..."
"Hai năm?" Anh ngắt lời ông.
"Con khỏe rồi thì mau về đây, gọi một cú cho mẹ con nữa!"
"Ba nói rõ xem, rốt cuộc trong suốt quá trình con bị mất trí nhớ đã xảy ra những gì?"
Ông Trần kể mọi chuyện cho anh nghe, từ lúc gặp Nguyễn Ân ở bệnh viện, cho đến lúc đưa hai người họ sang Nhật. "Cuộc sống ở Nhật, nếu con muốn biết ba có thể gửi đoạn phim an ninh lắp trong nhà cho con xem... Nguyễn Ân, con bé thực sự là người tốt đấy!"
Tâm trạng anh cực kì tồi tệ, vì anh biết mình đang nợ cô, món nợ rất khó để trả. Anh bần thần một hồi lâu, cố sắp xếp lại vài hình ảnh rời rạc trong đầu trong khi đợi ông Trần gửi dữ liệu an ninh cho anh.
Thú thật, anh có hơi sợ. Anh sợ nhìn thấy hình ảnh xấu hổ của mình, sợ nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô.
Ngón tay trên phím cách của anh run run, mất rất nhiều thời gian và sự giằng xé trong nội tâm, cuối cùng anh cũng hạ ngón tay xuống. Từng thước phim cứ chạy mãi trên màn hình, mỗi giây phút nhìn cô gái trong đoạn phim chăm lo cho anh, lòng anh liên tục thắt lại. Anh không rõ mình đã khóc trong bao lâu và không biết hàng nước mắt đã khô tự bao giờ.
Suốt gần ba ngày đêm, anh thức trắng để xem hết đoạn phim ghi lại hai năm qua. Thứ duy nhất tồn đọng trong tâm trí anh là cô gái đó, là Nguyễn Ân của anh. Trong một giây, anh đã quyết tâm dùng phần đời còn lại của mình để phục vụ cô, chấp nhận mọi yêu cầu dù đúng dù sai của cô. Cái quyết tâm ấy thôi thúc anh đến gặp cô ngay lập tức.
Trần Tông nói tiếng Anh bằng giọng chuẩn, kêu Yue đưa anh tới gặp Nguyễn Ân. Lúc đó mới năm giờ sáng.
Những tia nắng đầu tiên chưa kịp sưởi ấm mặt đất, Trần Tông đã vội vàng chạy vào bệnh viện. Đứng trước giường bệnh của Nguyễn Ân, anh cảm nhận trái tim mình đau nhói từng cơn. Nhìn gương mặt ốm yếu nhợt nhạt của cô, anh không kìm lòng nổi mà đưa tay lên vuốt ve.
Anh ngồi đó, chờ đợi. Đến khi cô mở mắt nhìn anh, anh lại hoảng sợ mà bỏ chạy trước khi những giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào.
**
Trong bữa ăn, hai người họ không hề nhắc lại quá khứ. Mặc dù Nguyễn Ân rất tò mò nhưng không dám mở lời trước. Cô nhìn đôi mắt chứa đầy nỗi u sầu của Trần Tông, muốn mở lời hỏi lại không nỡ.
Anh nói anh muốn quay về, anh muốn trả cuộc sống tự do lại cho cô. Nguyễn Ân lo sợ tột độ.
Cô không hỏi anh tại sao lại nói như vậy, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh anh. Tối ngày hôm sau, họ đến sân bay. Sau khi ôm chào tạm biệt Yue, Nguyễn Ân theo anh vào phòng chờ. Không ai nói với ai lời nào.
Máy bay hạ cánh, Nguyễn Ân cực kì căng thẳng. Cô liếc trộm anh mấy lần, chỉ thấy gương mặt lạnh tanh.
"Anh đưa em về nhà!"
Câu nói của Trần Tông khiến cô đông cứng vài giây. "Sao lại... về nhà em?" Cô kéo tay anh, hỏi.
"Anh quên. Là nhà Nguyễn Đại Vỹ!"
Câu nói của anh càng làm cô khó chịu hơn. "Em hỏi tại sao?"
"Chứ em muốn đi đâu?" Anh nhìn cô, không cảm xúc.
Khi sắp xếp đồ đạc vào cốp xe xong xuôi, tài xế vừa định khởi động xe thì Nguyễn Ân ngăn lại. "Anh cho chúng tôi nói chuyện riêng một chút được không?" Kèm theo một nụ cười ngọt ngào.
Tài xế vừa bước xuống xe, cô đã chất vấn anh. "Anh có ý gì?"
Trần Tông nhướng một bên chân mày tỏ ý không hiểu.
"Tại sao lại đưa em về nhà?"
"Vì em muốn!" Trần Tông quay hẳn người qua để nhìn cô.
"Anh..." Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh. "... không giữ em lại sao?"
"Anh... không biết..." Anh ấp úng.
"Sau tất cả mọi chuyện thì..." Cô nghẹn ngào. "... anh không muốn giữ em lại sao?" Đến giờ phút này, cô không thể cầm cự nổi nữa, để mặc nước mắt rơi xuống.
Giọt nước mắt của cô thu hút sự chú ý của anh. Anh dùng bàn tay to lớn chạm vào giọt nước mắt, giọng nỉ non. "Không, không. Đừng khóc!..." Anh ôm cô vào lòng.
"Em làm... nhiều chuyện như vậy mà anh... không cảm động sao? Sao có thể đuổi em đi..."
"Không, Nguyễn Ân, anh chỉ muốn em làm những việc em thích, trước đây em từng nói muốn có nhiều thời gian bên gia đình. Anh mong em làm được điều em muốn! Đừng khóc..."
Cô càng khóc lớn hơn. Và cơn nức nở chỉ dừng lại khi anh ép môi mình lên môi cô. "Em muốn gì? Nói anh nghe!"
Cô trả lời không do dự. "Em muốn có một đám cưới, anh là chú rể của em!"
Trần Tông cười hạnh phúc, ghì chặt lấy cơ thể ấm áp của cô.
Họ quấn lấy nhau khi vừa vào cửa. Anh quẳng đống hành lý bừa ra sàn, hai tay vội vàng cởi bỏ lớp quần áo cản trở. Hai cơ thể trần trụi ép sát nhau, động tác kịch liệt.
"Nguyễn Ân..." Giọng anh mơ màng, cánh tay giữ chặt lấy eo cô.
Cô nắm chặt mép gối, cực kì khó chịu. Cô càng nài nỉ, anh càng trêu đùa lâu hơn. Đến khi cô giận dỗi không muốn nữa, anh mới dỗ dành, nói ngọt vài câu rồi lại động thân.
Sau vài lần như thế, họ nằm vật ra ôm nhau. Anh hôn khắp mặt cô, thì thầm mấy câu khiến gương mặt phiếm hồng của cô đỏ lựng lên.
"Em không có. Anh... sao anh lại nói như vậy!"
"Anh thấy sao thì nói vậy thôi! Chỗ đó thực sự rất tuyệt. Em mà không kêu đau thì còn lâu anh mới dừng lại!"
Cô xấu hổ vùi mặt vào ngực anh.
"Ngay cả ngực hình như cũng lớn lên. Em... không đi sửa đấy chứ?" Tay anh lại mò mẫm khắp người cô.
"Anh... bỏ tay ra..."
"Không!"
"Này, tránh ra, nặng quá!"
"Không!"
"..."
Thời gian có thể thay đổi được nhiều thứ, nhưng có một thứ không thể thay đổi được, đó là ký ức
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.