Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em
Chương 27: Chăn cừu
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
19/04/2020
Edit: TH
Tương tự, con chó kia cũng không có chăn đắp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phan Đông Minh thấy thoải mái đi nhiều, lạnh cóng cả đêm không chỉ có mình cậu ta.
Trong lúc ba người còn đang nói chuyện, Trình Dịch cũng đi ra.
Nhìn lại sau lưng Trình Dịch, phát hiện không có bóng dáng quen thuộc, Triệu Nghị Bằng nghi hoặc hỏi: "Chó của cậu đâu?"
Trình Dịch quay đầu lại nhìn, kế đó thấy chó ta thò đầu ra, do dự không muốn bước ra ngoài.
Triệu Nghị Bằng tinh ý nhất, anh ta phát hiện mặt Trình Dịch thế mà... Hơi đỏ lựng.
Đã có chuyện gì xảy ra mà bọn họ không biết hay sao?
Ngay sau đó, suy đoán của Triệu Nghị Bằng đã được chứng thực.
Khi chó ta bước ra, Phan Đông Minh và Trương Chi Dịch đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nén nổi bật cười ha hả.
"Lông trên người nó... Sao lại thành thế này?" Trương Chi Dịch cố nén cười, hỏi.
Cô biết ngay mấy người này sẽ phản ứng như vậy mà... Cố Vân Thanh âm thầm bĩu môi. Cô liếc Trình Dịch một cái, bất đắc dĩ, xin lỗi sen, lần này quả thật không phải trẫm sai.
Đến khi Cố Vân Thanh hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người, bao gồm cả nhân viên trong tổ quay phim. Lông toàn thân của nó bị bết cả 1 mảng lớn, chỗ phồng chỗ xẹp, trông bộ dáng không khác gì vừa bị chà đạp cực kì "nghiêm trọng".
"Cậu ôm nó ngủ một đêm sao." Triệu Nghị Bằng nghĩ ngợi, cất giọng bình thản.
Nếu không con chó này cũng không như bây giờ.
Trình Dịch mím môi, gật đầu.
Phan Đông Minh hít sâu một hơi, cứng mặt hỏi: "... Ấm không?"
Sao cậu ta lại không nhớ ra chứ, tuy chó không thể trải chăn đắp trên người nhưng cũng có thể ôm vào lòng mà! Ngay cả cái thảm của Triệu Nghị Bằng, đoán chắc cũng không thoải mái bằng cái thứ tự động toả nhiệt này đâu.
Phan Đông Minh và tổ quay phim không chê náo nhiệt, hắn quay cận mặt biểu cảm trên gương mặt của Phan Đông Minh, chụp rõ ràng vẻ mặt ai oán của anh ta.
Trình Dịch như không phát hiện ra, thậm chí anh còn nhớ lại cảm xúc đêm qua, nhàn nhạt đáp: "Ấm lắm."
"Phụt..." Trương Chi Dịch bật cười.
Thấy được sự thoả mãn loé qua trong mắt Trình Dịch, Triệu Nghị Bằng bật cười, không hề nể tình vạch mặt anh luôn, "Bây giờ đang thịnh hành kiểu đàn ông "trong nóng ngoài lạnh", cậu là loại người này đúng không?"
Rõ ràng có ý muốn khoe, thế mà cứ che che giấu giấu. Nhưng mà cái đối tượng bị đem ra khoe này, hình như không đúng lắm.
Trình Dịch ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ anh từ chối trả lời vấn đề này.
Cố Vân Thanh sống chết nhìn anh, thấy Trình Dịch không để ý tới mình, cô lập tức kéo ống quần anh.
Biến lông tôi thành thế này mà anh mặc kệ được sao?
Trình Dịch vừa tỉnh giấc đã bắt gặp ánh mắt trách móc từ chó ta, đối mặt với cặp mắt của cô, anh chỉ có thể làm bộ như không thấy.
Cuối cùng, vì cái tật xấu chuyên mềm lòng với con chó này, Trình Dịch phát hiện. Cứ nhìn thẳng vào mắt cô một lát là anh lại "kí kết" vô vàn hiệp ước bất bình đẳng.
Vì cuộc sống tương lai sau này được thoải mái, không bị con chó này hoàn toàn đè đầu cưỡi cổ, Trình Dịch lựa chọn làm như không nhìn thấy gì.
Thấy thủ đoạn quen dùng của mình mất tác dụng, Cố Vân Thanh hậm hực thu chân.
Culi hót phân nhà mình đúng là càng ngày càng khó gạt.
Những người khác không hay biết Cố Vân Thanh là con chó rất nhiều chiêu trò, vì thế nhìn phản ứng của Trình Dịch né tránh cô, bọn họ im lặng quy đó thành thẹn thùng trong lòng.
Không ngờ tân binh này dễ đỏ mặt vậy, ở giới giải trí, người như vậy quả đúng là hiếm thấy.
Còn có phải cố ý giả vờ hay không, bọn họ đều là những lão làng trong giới, lăn lộn bao năm nay, ngay cả Trương Chi Dịch nhỏ tuổi nhất debut vào năm trước cũng rõ ràng điều này.
Có lẽ từng trải nhiều hơn, đối với những tân binh chưa bị vấy bởi chảo nhuộm trong giới thế này, bọn họ cũng tình nguyện dẫn dắt một chút.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi xem nhiệm vụ hôm nay nào." Triệu Nghị Bằng cười nói.
"Nhưng ngàn lần đừng là mấy thứ bắt cá linh tinh." Trương Chi Dịch phỉ nhổ, nghĩ đến tình cảnh lúc trước của mình, cậu ta u oán nhìn Cố Vân Thanh: "Sớm biết thế tôi đã đem theo mèo nhà tôi nuôi tới đây."
Cậu ta không tin, mèo bắt cá còn kém hơn con chó này!
Nhạy bén cảm nhận được thái độ của mọi người đang biến hoá, Trình Dịch cảm thấy, hình như bọn họ đã hiểu lầm điều gì rồi. Mà nguồn cơn từ hiểu lầm đại khái là từ chó ta.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Trình Dịch không định giải thích. Dù sao lúc mới bắt đầu nuôi con chó Berger này, anh đã quen rồi.
Cách đó không xa, tổng đạo diễn Trần Triệu Hâm mới vừa cơm nước xong đi đến, thấy bốn người đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể bắt đầu quay cảnh ngày hôm nay, bảo người giao thẻ nhiệm vụ cho họ.
Dựa vào thứ tự tuổi tác, Trình Dịch là người thứ ba nhận nhiệm vụ, vừa mở ra đập vào mắt anh là một câu như sau:
"Thôn dân ở đây thả 50 con cừu trên núi, chạng vạng lúc sáu giờ tối, các bạn ai lùa cừu về được nhiều nhất, tổ quay phim sẽ dành tặng người chiến thắng ba suất cơm đầy đủ trong mấy ngày tới.
Chú thích: Ba bữa cơm ở mức nhà hàng 5 sao."
Năm sao!
Vừa đọc xong mấy chữ này, ngay cả đôi mắt của Triệu Nghị Bằng cũng không khỏi sáng lên, vẻ mặt kích động. Không phải vì họ chưa từng ăn nhà hàng 5 sao bao giờ, mà so sánh với việc bắt cá ăn cá thì hai vụ này đối lập quá lớn.
Cất thẻ nhiệm vụ, bốn người phân công nhau chuẩn bị hành động, lên đồi lùa cừu.
Sau khi ba người Triệu Nghị Bằng đi khỏi, Trình Dịch nhìn Cố Vân Thanh đang lười nhác, hỏi: "Mày có đi không?"
Cố Vân Thanh lắc cái đuôi, cô không định đi.
Hình như hiểu ý Cố Vân Thanh, Trình Dịch cũng không miễn cưỡng nữa, anh sờ đầu cô, sau đó dặn dò: "Vậy mày ở đây trông nhà."
Trình Dịch đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó híp mắt và cảnh cáo: "Trong nồi trên bếp còn ít canh cá, lúc về mà tao phát hiện thiếu, tao sẽ..."
Nhìn con chó Berger nghiêng nghiêng đầu nhìn mình, Trình Dịch không thể thốt nổi câu: "Hầm thịt mày".
"Thôi, chờ tao về nói sau." Trình Dịch suy sụp.
Cố Vân Thanh nghiêm chỉnh ngồi xổm, nghiêm túc nghe mấy lời anh nói. Thấy thời gian không còn sớm nữa, cô mở miệng thúc giục, "Gâu gâu gâu."
Anh mau đi đi, tối rồi không có cừu đâu.
Thấy cô giục mình, Trình Dịch nhanh chóng chụp đầu cô một cái, cắn răng nói: "Đồ vô lương tâm."
Thế mà chẳng chút luyến tiếc nào.
Cố Vân Thanh vẫn luôn dõi bóng Trình Dịch rời đi, mãi đến khi bóng anh biến mất, cô mới gục đầu về nhà.
"Con chó này có linh tính thật." Phó đạo diện phụ trách quay Trình Dịch cảm thán.
Đạo diễn Ngụy Đông bên cạnh cũng gật đầu.
Đến lúc tận mắt nhìn thấy Cố Vân Thanh nhảy lên nóc nhà, nằm sấp xuống và bắt đầu phơi nắng, phó đạo diễn hận không thể nuốt lại câu nói vừa rồi.
Ngụy Đông cũng không nhịn được nữa, lấy bật lửa và châm một điếu thuốc.
——
Tận đến giữa trưa, mặt trời đã toả nắng gắt, Cố Vân Thanh run tai, theo đường cũ nhảy xuống nóc nhà.
Bấy giờ, Trình Dịch cũng vừa từ trên núi về, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Bốn người, chỉ có mình Trương Chi Dịch đánh bậy đánh bạ, dắt được một con cừu về, còn lại mấy người kia, một bóng cừu cũng không thấy.
Nhìn tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Trình Dịch, Cố Vân Thanh không khỏi chậc lưỡi.
Tuy rằng đôi khi không biết xấu hổ quấy rầy anh, nhưng tên này, nói thế nào cũng là sen nhà mình.
Buổi chiều, Trình Dịch không kịp nghỉ ngơi, chỉ vội vàng cởi áo cộc tay, lấy nước lau qua người để bớt nóng. Một tiếng sau lại chuẩn bị lên núi.
Nhìn quả đồi xanh um trước mắt, Cố Vân Thanh dùng móng gãi cằm, sau đó đột nhiên đứng dậy đi theo lưng Trình Dịch.
"Mày..." Trình Dịch ngập ngừng thốt một câu rồi nhíu mày.
Có thể nhận ra, anh không muốn để cô theo.
"Gâu." Đi nào.
Cố Vân Thanh trực tiếp cắt ngang lời anh, Trình Dịch nhìn cô một cái rồi không nói gì nữa.
Không biết "thân phận" mình bây giờ có ích hay không... Cố Vân Thanh bí mật lên đường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đúng 5 giờ 40, ba người Triệu Nghị Bằng đều đã trở lại.
Trương Chi Dịch dần rút được kinh nghiệm, bắt được khoảng 5 con cừu về. Phan Đông Minh và Triệu Nghị Bằng tương đối tệ, hai người lần lượt là hai và một con.
"Sắp hết giờ rồi, sao Trình Dịch còn chưa về?" Triệu Nghị Bằng nhíu mày.
Tuy rằng tổ quay phim nói trong núi không có sói, nhưng anh ta vẫn không yên tâm.
"Về rồi." Phan Đông Minh thấy bóng dáng thấp thoáng.
Chỉ chốc lát sau, không ngừng có tiếng chó sủa.
Khi đến gần hơn, Trương Chi Dịch đột nhiên thấy gì, cậu ta sợ hãi kêu lên, "Anh anh anh ta... Sau anh ta là gì vậy?"
Cuồn cuộn như những đám mây trắng bồng bềnh.
Trần Triệu Hâm vỗ trán một cái, ông ta quên mất một chuyện.
Chó Berger, tên đầy đủ là... Chó chăn cừu nước Đức!
-
Ngầu quá chị tôi ơi =)))))))
Tương tự, con chó kia cũng không có chăn đắp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phan Đông Minh thấy thoải mái đi nhiều, lạnh cóng cả đêm không chỉ có mình cậu ta.
Trong lúc ba người còn đang nói chuyện, Trình Dịch cũng đi ra.
Nhìn lại sau lưng Trình Dịch, phát hiện không có bóng dáng quen thuộc, Triệu Nghị Bằng nghi hoặc hỏi: "Chó của cậu đâu?"
Trình Dịch quay đầu lại nhìn, kế đó thấy chó ta thò đầu ra, do dự không muốn bước ra ngoài.
Triệu Nghị Bằng tinh ý nhất, anh ta phát hiện mặt Trình Dịch thế mà... Hơi đỏ lựng.
Đã có chuyện gì xảy ra mà bọn họ không biết hay sao?
Ngay sau đó, suy đoán của Triệu Nghị Bằng đã được chứng thực.
Khi chó ta bước ra, Phan Đông Minh và Trương Chi Dịch đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nén nổi bật cười ha hả.
"Lông trên người nó... Sao lại thành thế này?" Trương Chi Dịch cố nén cười, hỏi.
Cô biết ngay mấy người này sẽ phản ứng như vậy mà... Cố Vân Thanh âm thầm bĩu môi. Cô liếc Trình Dịch một cái, bất đắc dĩ, xin lỗi sen, lần này quả thật không phải trẫm sai.
Đến khi Cố Vân Thanh hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người, bao gồm cả nhân viên trong tổ quay phim. Lông toàn thân của nó bị bết cả 1 mảng lớn, chỗ phồng chỗ xẹp, trông bộ dáng không khác gì vừa bị chà đạp cực kì "nghiêm trọng".
"Cậu ôm nó ngủ một đêm sao." Triệu Nghị Bằng nghĩ ngợi, cất giọng bình thản.
Nếu không con chó này cũng không như bây giờ.
Trình Dịch mím môi, gật đầu.
Phan Đông Minh hít sâu một hơi, cứng mặt hỏi: "... Ấm không?"
Sao cậu ta lại không nhớ ra chứ, tuy chó không thể trải chăn đắp trên người nhưng cũng có thể ôm vào lòng mà! Ngay cả cái thảm của Triệu Nghị Bằng, đoán chắc cũng không thoải mái bằng cái thứ tự động toả nhiệt này đâu.
Phan Đông Minh và tổ quay phim không chê náo nhiệt, hắn quay cận mặt biểu cảm trên gương mặt của Phan Đông Minh, chụp rõ ràng vẻ mặt ai oán của anh ta.
Trình Dịch như không phát hiện ra, thậm chí anh còn nhớ lại cảm xúc đêm qua, nhàn nhạt đáp: "Ấm lắm."
"Phụt..." Trương Chi Dịch bật cười.
Thấy được sự thoả mãn loé qua trong mắt Trình Dịch, Triệu Nghị Bằng bật cười, không hề nể tình vạch mặt anh luôn, "Bây giờ đang thịnh hành kiểu đàn ông "trong nóng ngoài lạnh", cậu là loại người này đúng không?"
Rõ ràng có ý muốn khoe, thế mà cứ che che giấu giấu. Nhưng mà cái đối tượng bị đem ra khoe này, hình như không đúng lắm.
Trình Dịch ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ anh từ chối trả lời vấn đề này.
Cố Vân Thanh sống chết nhìn anh, thấy Trình Dịch không để ý tới mình, cô lập tức kéo ống quần anh.
Biến lông tôi thành thế này mà anh mặc kệ được sao?
Trình Dịch vừa tỉnh giấc đã bắt gặp ánh mắt trách móc từ chó ta, đối mặt với cặp mắt của cô, anh chỉ có thể làm bộ như không thấy.
Cuối cùng, vì cái tật xấu chuyên mềm lòng với con chó này, Trình Dịch phát hiện. Cứ nhìn thẳng vào mắt cô một lát là anh lại "kí kết" vô vàn hiệp ước bất bình đẳng.
Vì cuộc sống tương lai sau này được thoải mái, không bị con chó này hoàn toàn đè đầu cưỡi cổ, Trình Dịch lựa chọn làm như không nhìn thấy gì.
Thấy thủ đoạn quen dùng của mình mất tác dụng, Cố Vân Thanh hậm hực thu chân.
Culi hót phân nhà mình đúng là càng ngày càng khó gạt.
Những người khác không hay biết Cố Vân Thanh là con chó rất nhiều chiêu trò, vì thế nhìn phản ứng của Trình Dịch né tránh cô, bọn họ im lặng quy đó thành thẹn thùng trong lòng.
Không ngờ tân binh này dễ đỏ mặt vậy, ở giới giải trí, người như vậy quả đúng là hiếm thấy.
Còn có phải cố ý giả vờ hay không, bọn họ đều là những lão làng trong giới, lăn lộn bao năm nay, ngay cả Trương Chi Dịch nhỏ tuổi nhất debut vào năm trước cũng rõ ràng điều này.
Có lẽ từng trải nhiều hơn, đối với những tân binh chưa bị vấy bởi chảo nhuộm trong giới thế này, bọn họ cũng tình nguyện dẫn dắt một chút.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi xem nhiệm vụ hôm nay nào." Triệu Nghị Bằng cười nói.
"Nhưng ngàn lần đừng là mấy thứ bắt cá linh tinh." Trương Chi Dịch phỉ nhổ, nghĩ đến tình cảnh lúc trước của mình, cậu ta u oán nhìn Cố Vân Thanh: "Sớm biết thế tôi đã đem theo mèo nhà tôi nuôi tới đây."
Cậu ta không tin, mèo bắt cá còn kém hơn con chó này!
Nhạy bén cảm nhận được thái độ của mọi người đang biến hoá, Trình Dịch cảm thấy, hình như bọn họ đã hiểu lầm điều gì rồi. Mà nguồn cơn từ hiểu lầm đại khái là từ chó ta.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Trình Dịch không định giải thích. Dù sao lúc mới bắt đầu nuôi con chó Berger này, anh đã quen rồi.
Cách đó không xa, tổng đạo diễn Trần Triệu Hâm mới vừa cơm nước xong đi đến, thấy bốn người đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể bắt đầu quay cảnh ngày hôm nay, bảo người giao thẻ nhiệm vụ cho họ.
Dựa vào thứ tự tuổi tác, Trình Dịch là người thứ ba nhận nhiệm vụ, vừa mở ra đập vào mắt anh là một câu như sau:
"Thôn dân ở đây thả 50 con cừu trên núi, chạng vạng lúc sáu giờ tối, các bạn ai lùa cừu về được nhiều nhất, tổ quay phim sẽ dành tặng người chiến thắng ba suất cơm đầy đủ trong mấy ngày tới.
Chú thích: Ba bữa cơm ở mức nhà hàng 5 sao."
Năm sao!
Vừa đọc xong mấy chữ này, ngay cả đôi mắt của Triệu Nghị Bằng cũng không khỏi sáng lên, vẻ mặt kích động. Không phải vì họ chưa từng ăn nhà hàng 5 sao bao giờ, mà so sánh với việc bắt cá ăn cá thì hai vụ này đối lập quá lớn.
Cất thẻ nhiệm vụ, bốn người phân công nhau chuẩn bị hành động, lên đồi lùa cừu.
Sau khi ba người Triệu Nghị Bằng đi khỏi, Trình Dịch nhìn Cố Vân Thanh đang lười nhác, hỏi: "Mày có đi không?"
Cố Vân Thanh lắc cái đuôi, cô không định đi.
Hình như hiểu ý Cố Vân Thanh, Trình Dịch cũng không miễn cưỡng nữa, anh sờ đầu cô, sau đó dặn dò: "Vậy mày ở đây trông nhà."
Trình Dịch đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó híp mắt và cảnh cáo: "Trong nồi trên bếp còn ít canh cá, lúc về mà tao phát hiện thiếu, tao sẽ..."
Nhìn con chó Berger nghiêng nghiêng đầu nhìn mình, Trình Dịch không thể thốt nổi câu: "Hầm thịt mày".
"Thôi, chờ tao về nói sau." Trình Dịch suy sụp.
Cố Vân Thanh nghiêm chỉnh ngồi xổm, nghiêm túc nghe mấy lời anh nói. Thấy thời gian không còn sớm nữa, cô mở miệng thúc giục, "Gâu gâu gâu."
Anh mau đi đi, tối rồi không có cừu đâu.
Thấy cô giục mình, Trình Dịch nhanh chóng chụp đầu cô một cái, cắn răng nói: "Đồ vô lương tâm."
Thế mà chẳng chút luyến tiếc nào.
Cố Vân Thanh vẫn luôn dõi bóng Trình Dịch rời đi, mãi đến khi bóng anh biến mất, cô mới gục đầu về nhà.
"Con chó này có linh tính thật." Phó đạo diện phụ trách quay Trình Dịch cảm thán.
Đạo diễn Ngụy Đông bên cạnh cũng gật đầu.
Đến lúc tận mắt nhìn thấy Cố Vân Thanh nhảy lên nóc nhà, nằm sấp xuống và bắt đầu phơi nắng, phó đạo diễn hận không thể nuốt lại câu nói vừa rồi.
Ngụy Đông cũng không nhịn được nữa, lấy bật lửa và châm một điếu thuốc.
——
Tận đến giữa trưa, mặt trời đã toả nắng gắt, Cố Vân Thanh run tai, theo đường cũ nhảy xuống nóc nhà.
Bấy giờ, Trình Dịch cũng vừa từ trên núi về, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Bốn người, chỉ có mình Trương Chi Dịch đánh bậy đánh bạ, dắt được một con cừu về, còn lại mấy người kia, một bóng cừu cũng không thấy.
Nhìn tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Trình Dịch, Cố Vân Thanh không khỏi chậc lưỡi.
Tuy rằng đôi khi không biết xấu hổ quấy rầy anh, nhưng tên này, nói thế nào cũng là sen nhà mình.
Buổi chiều, Trình Dịch không kịp nghỉ ngơi, chỉ vội vàng cởi áo cộc tay, lấy nước lau qua người để bớt nóng. Một tiếng sau lại chuẩn bị lên núi.
Nhìn quả đồi xanh um trước mắt, Cố Vân Thanh dùng móng gãi cằm, sau đó đột nhiên đứng dậy đi theo lưng Trình Dịch.
"Mày..." Trình Dịch ngập ngừng thốt một câu rồi nhíu mày.
Có thể nhận ra, anh không muốn để cô theo.
"Gâu." Đi nào.
Cố Vân Thanh trực tiếp cắt ngang lời anh, Trình Dịch nhìn cô một cái rồi không nói gì nữa.
Không biết "thân phận" mình bây giờ có ích hay không... Cố Vân Thanh bí mật lên đường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đúng 5 giờ 40, ba người Triệu Nghị Bằng đều đã trở lại.
Trương Chi Dịch dần rút được kinh nghiệm, bắt được khoảng 5 con cừu về. Phan Đông Minh và Triệu Nghị Bằng tương đối tệ, hai người lần lượt là hai và một con.
"Sắp hết giờ rồi, sao Trình Dịch còn chưa về?" Triệu Nghị Bằng nhíu mày.
Tuy rằng tổ quay phim nói trong núi không có sói, nhưng anh ta vẫn không yên tâm.
"Về rồi." Phan Đông Minh thấy bóng dáng thấp thoáng.
Chỉ chốc lát sau, không ngừng có tiếng chó sủa.
Khi đến gần hơn, Trương Chi Dịch đột nhiên thấy gì, cậu ta sợ hãi kêu lên, "Anh anh anh ta... Sau anh ta là gì vậy?"
Cuồn cuộn như những đám mây trắng bồng bềnh.
Trần Triệu Hâm vỗ trán một cái, ông ta quên mất một chuyện.
Chó Berger, tên đầy đủ là... Chó chăn cừu nước Đức!
-
Ngầu quá chị tôi ơi =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.