Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em
Chương 14: Tình cờ gặp trên đường
Ngã Ái Cật Sơn Trúc
16/02/2020
Edit: TH
Rời khỏi văn phòng của Lục Chấn Viễn, mãi cho đến khi đứng trước cửa quân đội, Trình Dịch vẫn chưa nghe thấy con chó Berger bên người phát ra bất kì tiếng kêu nào, sự yên tĩnh có chút khác lạ. Cũng phải, Trình Dịch tưởng rằng cô còn đang đau lòng.
Cố Vân Thanh nhìn tới lúc Trình Dịch lái xe đến, hai mắt hơi sáng lên. Tuy rằng chỉ là bình dân, nhưng có xe thì đại biểu rằng điều kiện sống và sinh hoạt của người này hẳn không tệ lắm. Thế thì cô không cần phải nhịn đói đúng không?
Không chú ý tới Cố Vân Thanh còn đang ngây người, Trình Dịch mở cửa xe, sau đó quay đầu sờ đầu cô trấn an, để cô lên xe. Kết quả anh còn chưa kịp chuẩn bị xong, đã thấy cái bóng kia "phốc" một cái leo lên vị trí ghế lái phụ, một bộ dáng cực kì hứng thú. Trình Dịch rất khó có thể hình dung trước đó nó đã từng bối rối thế nào.
"Đồ chó ngốc..." Trình Dịch vỗ vỗ đầu cô, cười thầm. Vừa rồi mình cũng tưởng tượng quá xa rồi.
Cố Vân Thanh không biết vì sao anh lại mắng mình, vì thế nhe rang về phía Trình Dịch. Còn chưa được bao lâu mà đã mắng cô, về sau chẳng phải sẽ càng thêm nữa sao?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Vân Thanh còn đang tự ngẫm xem làm thế nào để củng cố địa vị trong gia đình thì cô đột nhiên nghe được âm thanh động cơ không nhanh không chậm, xe đã bắt đầu khởi động.
"Gâu!" Này, tôi còn chưa thắt dây an toàn!
Cố Vân Thanh vừa kêu "ư ử" vừa ra sức kéo dây an toàn, cố sức cắm dây vào ổ. Bởi vì quá mức tập trung, cô không phát hiện ra xe đã im lặng không tiếng động dừng lại.
Trình Dịch nghiêng người lướt qua người Cố Vân Thanh, duỗi tay vuốt lại cái dây an toàn đang xộc xệch, bất đắc dĩ nói: "Mày cứ làm vậy sẽ làm tao tưởng đang nuôi người đấy."
Làm gì có con chó nào còn muốn thắt dây an toàn.
Cố Vân Thanh hiện giờ hoàn toàn không nghe thấy lời Trình Dịch nói, càng không kịp khiếp sợ. Bởi vì phần cổ của Trình Dịch ghé sát mũi cô, theo phản xạ xuôi mắt nhìn xuống. Do Trình Dịch đột nhiên nghiên người đè sang, Cố Vân Thanh vô tình thấy được dưới cổ áo ngắn của anh lộ ra... Một mảng cơ ngực rắn chắc.
Còn có cơ bụng hay không thì sâu quá, không phát hiện được.
Trình Dịch không hề nhận ra mình đang bị một con chó nhìn với ánh mắt mê muội. Sau khi thắt xong dây an toàn kêu một tiếng "cạch", Trình Dịch đột nhiên cảm giác được cần cổ mình hơi ươn ướt.
Con chó này liếm anh!
Không chỉ có Trình Dịch ngây ngẩn, Cố Vân Thanh cũng mở to đôi mắt chó của mình. Bình thường cô thường há miệng thè lưỡi thở dốc tới lui, không phải cố ý đâu. Nói vậy người trước mặt này có tin không?
Cố Vân Thanh đánh giá sai cái bản mặt của mình, cũng đánh giá sai luôn da mặt của Trình Dịch. Dĩ nhiên là anh không tin.
Che lại chỗ cổ bị liếm, tuy rằng biết chó là loài như vậy, thích dùng liếm láp để biểu đạt sự yêu thích của mình. Nhưng Trình Dịch nén chịu, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Vân Thanh, mở miệng nói: "Chó háo sắc!"
Cố Vân Thanh: "..."
Đã trải qua rất nhiều sen hót phân, đây vẫn là đầu tiên cô bị nói như vậy. Trong lúc nhất thời, tâm tình Cố Vân Thanh có chút khó tả.
Trình Dịch rất nhanh cũng phản ứng lại, vừa nãy lại đi so đo với một con chó. Chỉ số thông minh của mình đúng thật là... Một lời khó nói hết.
Nghĩ muốn thôi, Trình Dịch lạnh mặt, lại lần nữa khởi động xe.
Dọc theo đường đi, Cố Vân Thanh không kịp nhìn khung cảnh hai bên đường trôi dần qua khung cửa kính xe. Hình như thấy được sự hứng thú của cô, Trình Dịch nghĩ nghĩ, tắt điều hoà, sau đó hạ cửa kính hai bên xuống.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùa hè vào ban đêm có hơi khô hanh, nhưng lại mang theo cảm giác sảng khoái kì lạ.
Tuy rằng nóng hơn, nhưng được gió thổi ngoài da lông thật thoải mái... Cố Vân Thanh vừa lim dim vừa rất đúng mực đặt miệng chó lên bệ cửa kính, chỉ lộ ra một chút, tuyệt đối sẽ không bị chiếc xe nào ngang qua tạt sát.
Chẳng được bao lâu, một chiếc xe việt dã vượt lên muốn vượt qua xe cô. Giây tiếp theo, Cố Vân Thanh từ cửa kính bên này thấy cửa kính xe bên kia thò ra đầu một con chó.
Cố Vân Thanh vô tình nhìn thoáng qua cửa xe bên kia. Sau đó cô thấy đầu một con chó cực to, đang bị gió thổi ngoác cả quai hàm.
Có lẽ là đã nhận ra tầm mắt của cô, đầu con chó kia quay lại hướng này. Một Berger và một Husky cứ nhìn nhau như vậy.
Cố Vân Thanh toét miệng, "Gâu."
Chó ngu ngốc.
Con chó Husky kia cứ tưởng Cố Vân Thanh đang chào hỏi mình, điên cuồng vẫy vẫy, trong miệng kêu to đầy sung sướng.
"Gâu gâu!" Chó ngốc nghếch này, mi như vậy sẽ rơi xuống đấy!
Cố Vân Thanh bên này vừa nhắc nhở xong thì bên kia chủ nhân của Husky hình như cũng phát giác ra thú cưng của mình khác thường. Anh ta không vượt lên trước nữa, chỉ duy trì tốc độ ngang hàng với xe của Trình Dịch: "Người anh em, có duyên nha!" Chủ xe việt dã chào hỏi Trình Dịch.
Trình Dịch: "..."
Một lúc lâu sau, anh mới lễ phép đáp: "Chào anh."
Chủ xe việt dã nhiệt tình nói chuyện với Trình Dịch hai câu sau đó nhấn ga phóng trước. Cái đầu con chó đang thò ra kia vì lần nữa tăng tốc mà lắc càng dữ hơn, trên đường trông có vẻ cực kỳ bắt mắt.
Cố Vân Thanh làm lại động tác ban đầu, áp đầu lên thành cửa xe, Trình Dịch liền mở miệng, "Tuyệt đối tao sẽ không để mày làm vậy."
Cố Vân Thanh hắt mũi, tỏ vẻ khinh thường. Cô là chó có linh hồn người, còn lâu mới giống con chó ngốc kia.
Nhưng mà chẳng lẽ trong gió này có vị ngọt? Nếu không bị gió quật thành cái dạng như vậy, sao con Husky kia lại hưởng thụ thế...
Cố Vân Thanh he hé miệng, để gió lùa vào khoang miệng mình, sau đó đôi mắt của cô bỗng nhiên sáng bừng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh Trình Dịch đã có một con thú cưng Berger giống y con Husky vừa rồi.
"Mày..." Hơi siết chặt tay lái, Trình Dịch hít sâu một hơi, "Đang làm cái gì?"
Bên kia Cố Vân Thanh cho dù lệch quai hàm, cũng không quên trả lời lại anh, "Gâu."
Thật thoải mái, như thể được ăn gió vào miệng vậy.
Vì gió quá lớn, Cố Vân Thanh nhắm hai mắt lại, cho nên cô không thấy gương mặt đẹp trai của Trình Dịch đã đen tới độ không tả được.
Bởi vì trên thân chó của Cố Vân Thanh còn thắt dây an toàn, cho nên cô cũng không ngó ra được nhiều. Trình Dịch liếc qua rồi một lúc sau thở dài, tùy nó vậy.
Nghĩ đến vừa rồi chỉ số thông minh của nó còn giống người trưởng thành, Trình Dịch hơi hoài nghi, từ lúc nào mà mình bị mù luôn rồi.
Rời khỏi văn phòng của Lục Chấn Viễn, mãi cho đến khi đứng trước cửa quân đội, Trình Dịch vẫn chưa nghe thấy con chó Berger bên người phát ra bất kì tiếng kêu nào, sự yên tĩnh có chút khác lạ. Cũng phải, Trình Dịch tưởng rằng cô còn đang đau lòng.
Cố Vân Thanh nhìn tới lúc Trình Dịch lái xe đến, hai mắt hơi sáng lên. Tuy rằng chỉ là bình dân, nhưng có xe thì đại biểu rằng điều kiện sống và sinh hoạt của người này hẳn không tệ lắm. Thế thì cô không cần phải nhịn đói đúng không?
Không chú ý tới Cố Vân Thanh còn đang ngây người, Trình Dịch mở cửa xe, sau đó quay đầu sờ đầu cô trấn an, để cô lên xe. Kết quả anh còn chưa kịp chuẩn bị xong, đã thấy cái bóng kia "phốc" một cái leo lên vị trí ghế lái phụ, một bộ dáng cực kì hứng thú. Trình Dịch rất khó có thể hình dung trước đó nó đã từng bối rối thế nào.
"Đồ chó ngốc..." Trình Dịch vỗ vỗ đầu cô, cười thầm. Vừa rồi mình cũng tưởng tượng quá xa rồi.
Cố Vân Thanh không biết vì sao anh lại mắng mình, vì thế nhe rang về phía Trình Dịch. Còn chưa được bao lâu mà đã mắng cô, về sau chẳng phải sẽ càng thêm nữa sao?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Vân Thanh còn đang tự ngẫm xem làm thế nào để củng cố địa vị trong gia đình thì cô đột nhiên nghe được âm thanh động cơ không nhanh không chậm, xe đã bắt đầu khởi động.
"Gâu!" Này, tôi còn chưa thắt dây an toàn!
Cố Vân Thanh vừa kêu "ư ử" vừa ra sức kéo dây an toàn, cố sức cắm dây vào ổ. Bởi vì quá mức tập trung, cô không phát hiện ra xe đã im lặng không tiếng động dừng lại.
Trình Dịch nghiêng người lướt qua người Cố Vân Thanh, duỗi tay vuốt lại cái dây an toàn đang xộc xệch, bất đắc dĩ nói: "Mày cứ làm vậy sẽ làm tao tưởng đang nuôi người đấy."
Làm gì có con chó nào còn muốn thắt dây an toàn.
Cố Vân Thanh hiện giờ hoàn toàn không nghe thấy lời Trình Dịch nói, càng không kịp khiếp sợ. Bởi vì phần cổ của Trình Dịch ghé sát mũi cô, theo phản xạ xuôi mắt nhìn xuống. Do Trình Dịch đột nhiên nghiên người đè sang, Cố Vân Thanh vô tình thấy được dưới cổ áo ngắn của anh lộ ra... Một mảng cơ ngực rắn chắc.
Còn có cơ bụng hay không thì sâu quá, không phát hiện được.
Trình Dịch không hề nhận ra mình đang bị một con chó nhìn với ánh mắt mê muội. Sau khi thắt xong dây an toàn kêu một tiếng "cạch", Trình Dịch đột nhiên cảm giác được cần cổ mình hơi ươn ướt.
Con chó này liếm anh!
Không chỉ có Trình Dịch ngây ngẩn, Cố Vân Thanh cũng mở to đôi mắt chó của mình. Bình thường cô thường há miệng thè lưỡi thở dốc tới lui, không phải cố ý đâu. Nói vậy người trước mặt này có tin không?
Cố Vân Thanh đánh giá sai cái bản mặt của mình, cũng đánh giá sai luôn da mặt của Trình Dịch. Dĩ nhiên là anh không tin.
Che lại chỗ cổ bị liếm, tuy rằng biết chó là loài như vậy, thích dùng liếm láp để biểu đạt sự yêu thích của mình. Nhưng Trình Dịch nén chịu, cuối cùng vẫn là không nhịn được, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Vân Thanh, mở miệng nói: "Chó háo sắc!"
Cố Vân Thanh: "..."
Đã trải qua rất nhiều sen hót phân, đây vẫn là đầu tiên cô bị nói như vậy. Trong lúc nhất thời, tâm tình Cố Vân Thanh có chút khó tả.
Trình Dịch rất nhanh cũng phản ứng lại, vừa nãy lại đi so đo với một con chó. Chỉ số thông minh của mình đúng thật là... Một lời khó nói hết.
Nghĩ muốn thôi, Trình Dịch lạnh mặt, lại lần nữa khởi động xe.
Dọc theo đường đi, Cố Vân Thanh không kịp nhìn khung cảnh hai bên đường trôi dần qua khung cửa kính xe. Hình như thấy được sự hứng thú của cô, Trình Dịch nghĩ nghĩ, tắt điều hoà, sau đó hạ cửa kính hai bên xuống.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùa hè vào ban đêm có hơi khô hanh, nhưng lại mang theo cảm giác sảng khoái kì lạ.
Tuy rằng nóng hơn, nhưng được gió thổi ngoài da lông thật thoải mái... Cố Vân Thanh vừa lim dim vừa rất đúng mực đặt miệng chó lên bệ cửa kính, chỉ lộ ra một chút, tuyệt đối sẽ không bị chiếc xe nào ngang qua tạt sát.
Chẳng được bao lâu, một chiếc xe việt dã vượt lên muốn vượt qua xe cô. Giây tiếp theo, Cố Vân Thanh từ cửa kính bên này thấy cửa kính xe bên kia thò ra đầu một con chó.
Cố Vân Thanh vô tình nhìn thoáng qua cửa xe bên kia. Sau đó cô thấy đầu một con chó cực to, đang bị gió thổi ngoác cả quai hàm.
Có lẽ là đã nhận ra tầm mắt của cô, đầu con chó kia quay lại hướng này. Một Berger và một Husky cứ nhìn nhau như vậy.
Cố Vân Thanh toét miệng, "Gâu."
Chó ngu ngốc.
Con chó Husky kia cứ tưởng Cố Vân Thanh đang chào hỏi mình, điên cuồng vẫy vẫy, trong miệng kêu to đầy sung sướng.
"Gâu gâu!" Chó ngốc nghếch này, mi như vậy sẽ rơi xuống đấy!
Cố Vân Thanh bên này vừa nhắc nhở xong thì bên kia chủ nhân của Husky hình như cũng phát giác ra thú cưng của mình khác thường. Anh ta không vượt lên trước nữa, chỉ duy trì tốc độ ngang hàng với xe của Trình Dịch: "Người anh em, có duyên nha!" Chủ xe việt dã chào hỏi Trình Dịch.
Trình Dịch: "..."
Một lúc lâu sau, anh mới lễ phép đáp: "Chào anh."
Chủ xe việt dã nhiệt tình nói chuyện với Trình Dịch hai câu sau đó nhấn ga phóng trước. Cái đầu con chó đang thò ra kia vì lần nữa tăng tốc mà lắc càng dữ hơn, trên đường trông có vẻ cực kỳ bắt mắt.
Cố Vân Thanh làm lại động tác ban đầu, áp đầu lên thành cửa xe, Trình Dịch liền mở miệng, "Tuyệt đối tao sẽ không để mày làm vậy."
Cố Vân Thanh hắt mũi, tỏ vẻ khinh thường. Cô là chó có linh hồn người, còn lâu mới giống con chó ngốc kia.
Nhưng mà chẳng lẽ trong gió này có vị ngọt? Nếu không bị gió quật thành cái dạng như vậy, sao con Husky kia lại hưởng thụ thế...
Cố Vân Thanh he hé miệng, để gió lùa vào khoang miệng mình, sau đó đôi mắt của cô bỗng nhiên sáng bừng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh Trình Dịch đã có một con thú cưng Berger giống y con Husky vừa rồi.
"Mày..." Hơi siết chặt tay lái, Trình Dịch hít sâu một hơi, "Đang làm cái gì?"
Bên kia Cố Vân Thanh cho dù lệch quai hàm, cũng không quên trả lời lại anh, "Gâu."
Thật thoải mái, như thể được ăn gió vào miệng vậy.
Vì gió quá lớn, Cố Vân Thanh nhắm hai mắt lại, cho nên cô không thấy gương mặt đẹp trai của Trình Dịch đã đen tới độ không tả được.
Bởi vì trên thân chó của Cố Vân Thanh còn thắt dây an toàn, cho nên cô cũng không ngó ra được nhiều. Trình Dịch liếc qua rồi một lúc sau thở dài, tùy nó vậy.
Nghĩ đến vừa rồi chỉ số thông minh của nó còn giống người trưởng thành, Trình Dịch hơi hoài nghi, từ lúc nào mà mình bị mù luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.