Chương 27: chỉ cần em thích...
LeeHannie
26/12/2016
Tôi đã tự cười
mình, thật sự thì cho đến bây giờ tôi vẫn không thể xóa bỏ hoài nghi với Hàn Vũ. Anh ta rất tốt, rất quan tâm tôi...nhưng tôi sợ đó chỉ là một
cảm giác nhất thời, thứ cảm giác mới mẻ và sự tò mò mới khiến anh ta trở nên như vậy...
Tôi rất sợ rằng anh ta cũng như Duy mà rời xa tôi. Cho tôi biết nụ cười hạnh phúc rồi tự tay đập bể nó
Tôi thực sự sợ
-Con gái, đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm của con trai ta. Bởi vì nó đã yêu thì yêu bằng cả sinh mạng của nó . Nhưng mà ở bên cạnh nó thì con phải chấp nhận gặp nguy hiểm
Bà Hà nắm lấy bàn tay tôi mỉm cười. Tôi cũng biết Hàn Vũ không phải chỉ là chủ một công ty bình thường
-Đừng đẩy nó ra xa. Ta đã không bảo vệ được cho nó...ngày đó chính vì do ta quá chủ quan xem thường mà khiến nó có không có tuổi thơ...chính ta không bảo vệ tốt cho nó nên mới khiến nó trở thành một người như bây giờ
Tôi vỗ nhẹ lên bàn tay bà, có lẽ Hàn Vũ cũng đã trải qua những điều không tốt đẹp
-Đang kể xấu con sao? Em đừng tin lời bà ấy nói anh rất hoàn mỹ là một người đàn ông chuẩn mực
Giọng nói có chút đùa của Hàn vũ cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi
-Con trai có tật giật mình sao? Hoàn mỹ rồi thì còn sợ bà già này nói xấu sao? Tự ti thì nói ra yên tâm mẹ anh sợ anh ế lắm nên mẹ sẽ giúp anh lấy vợ ... còn nữa anh phải nhanh nên vụ ở nhà mẹ anh chống đỡ được thêm một thời gian thôi
-Cứ để ông ấy làm gì thì làm , con không sợ. Nếu ông ấy muốn hủy hoại cơ ngơi cả đời xây dựng thì con trai mẹ không ngần ngại giúp đỡ đâu
Hai mẹ con họ rơi vào trầm tư
-Mọi người chuẩn bị ăn cơm thôi...cơm chín rồi
Tôi mỉm cười phá vỡ sự tĩnh mịch
Hôm nay tôi lại được thấy một Hàn Vũ mới... tôi lại hiểu anh ta hơn một chút nữa
************--****************
Sau bữa trưa vui vẻ cùng chúng tôi phu nhân cáo từ trước khi rời đi bà tặng tôi một món đồ
Hàn Vũ ôm lấy tôi từ đằng sau nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn từ lòng bàn tay mẹ anh ta lồng vào ngón trỏ của tôi
Với hành động tự tiện này của Hàn Vũ dường như tôi đã chai lỳ nên không sinh ra phản ứng bài xích
Chiếc nhẫn vàng đã cũ mặt đá quý phía trên bị trầy xước nhiều nhưng từ thái độ của hai người họ tôi cảm thấy chiếc nhẫn này rất quan trọng đối với họ
Tiễn phu nhân xong chúng tôi nghỉ ngơi buổi chiều tại ngôi nhà 3 tầng giản dị
Ngồi trên cầu bắc qua ao sen xanh mát lòng tôi miên man nghĩ ngợi
-Anh ngồi đi ...
Tôi lên tiếng khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc
-nghĩ ngợi nhiều mệt mỏi. Cứ nói với anh...anh sẽ lo tất cả
Tôi nghe lòng mình cảm động
- Hàn Vũ, tôi có thể dựa vào anh bao lâu?
-đến khi nào anh không còn nữa
Câu trả lời của Vũ rứt khoát không cần suy nghĩ .
Nhìn đôi mắt Linh suy tư anh cũng trầm lặng đi
Chỉ cần bảo bối của anh vui vẻ điều gì anh cũng làm cho cô cả.
- Anh sẽ không bỏ rơi tôi chứ?
Đột nhiên Linh lên tiếng hỏi anh
-Anh không khi nào muốn từ bỏ em
-....
-.....
-Vậy anh có thể ở cạnh tôi được không?
Tôi quay sang nhìn Vũ. Khuôn mặt anh thoáng chút ngạc nhiên nhưng 1s sau sự nghiêm túc lại hiện hữu
-Anh luôn sẵn sàng
-Không được bỏ rơi tôi, dù chết cũng phải mang tôi theo anh
Những điền này nghe thật điên rồ nhưng tôi đã sợ hãi cô đơn quá lâu rồi
Bạn có thể hiểu rằng tôi đang tỏ tình với Hàn Vũ cũng được đấy tôi không phản đối đâu
Có lẽ thời gian chưa lâu để tôi có thể yêu anh ta nhưng tôi sẽ yêu anh ta...và tôi sẽ học cách yêu Hàn Vũ...thật đấy Hạ Linh tôi không nói đùa đâu
Tại sao à?
Bởi vì tôi cảm nhận được sự an toàn sự che chở của hàn Vũ đối với tôi
Bởi vì tôi nhận ra rằng trong tất cả những người vây quanh tôi...duy chỉ có anh ta hiểu tôi, và anh ta quan tâm tới tôi chu đáo
Và bởi vì chính tình cảm của tôi đang dần thay đổi vì anh ta
-chỉ cần em muốn anh sẽ luôn ở bên em
Chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau rồi cười
Tôi nghĩ mình đã không quyết định vội vàng...trực giác của tôi chắc chắn không đánh lừa tôi đâu
**********************
Vũ ôm lấy thân hình bé nhỏ của bảo bối . Hôn nhẹ lên vầng trán ương nghạnh của cô...anh sẽ khiến cô hạnh phúc để cô biết rằng cô lựa chọn rất đúng đắn
Anh dám khẳng định rằng anh yêu cô nhiều hơn bất kỳ người đàn ông nào
Chỉ cần là thứ cô thích dù là sao trên trời anh cũng nhất định hái xuống cho cô
Để cô cảm nhận được mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian
Tôi rất sợ rằng anh ta cũng như Duy mà rời xa tôi. Cho tôi biết nụ cười hạnh phúc rồi tự tay đập bể nó
Tôi thực sự sợ
-Con gái, đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm của con trai ta. Bởi vì nó đã yêu thì yêu bằng cả sinh mạng của nó . Nhưng mà ở bên cạnh nó thì con phải chấp nhận gặp nguy hiểm
Bà Hà nắm lấy bàn tay tôi mỉm cười. Tôi cũng biết Hàn Vũ không phải chỉ là chủ một công ty bình thường
-Đừng đẩy nó ra xa. Ta đã không bảo vệ được cho nó...ngày đó chính vì do ta quá chủ quan xem thường mà khiến nó có không có tuổi thơ...chính ta không bảo vệ tốt cho nó nên mới khiến nó trở thành một người như bây giờ
Tôi vỗ nhẹ lên bàn tay bà, có lẽ Hàn Vũ cũng đã trải qua những điều không tốt đẹp
-Đang kể xấu con sao? Em đừng tin lời bà ấy nói anh rất hoàn mỹ là một người đàn ông chuẩn mực
Giọng nói có chút đùa của Hàn vũ cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi
-Con trai có tật giật mình sao? Hoàn mỹ rồi thì còn sợ bà già này nói xấu sao? Tự ti thì nói ra yên tâm mẹ anh sợ anh ế lắm nên mẹ sẽ giúp anh lấy vợ ... còn nữa anh phải nhanh nên vụ ở nhà mẹ anh chống đỡ được thêm một thời gian thôi
-Cứ để ông ấy làm gì thì làm , con không sợ. Nếu ông ấy muốn hủy hoại cơ ngơi cả đời xây dựng thì con trai mẹ không ngần ngại giúp đỡ đâu
Hai mẹ con họ rơi vào trầm tư
-Mọi người chuẩn bị ăn cơm thôi...cơm chín rồi
Tôi mỉm cười phá vỡ sự tĩnh mịch
Hôm nay tôi lại được thấy một Hàn Vũ mới... tôi lại hiểu anh ta hơn một chút nữa
************--****************
Sau bữa trưa vui vẻ cùng chúng tôi phu nhân cáo từ trước khi rời đi bà tặng tôi một món đồ
Hàn Vũ ôm lấy tôi từ đằng sau nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn từ lòng bàn tay mẹ anh ta lồng vào ngón trỏ của tôi
Với hành động tự tiện này của Hàn Vũ dường như tôi đã chai lỳ nên không sinh ra phản ứng bài xích
Chiếc nhẫn vàng đã cũ mặt đá quý phía trên bị trầy xước nhiều nhưng từ thái độ của hai người họ tôi cảm thấy chiếc nhẫn này rất quan trọng đối với họ
Tiễn phu nhân xong chúng tôi nghỉ ngơi buổi chiều tại ngôi nhà 3 tầng giản dị
Ngồi trên cầu bắc qua ao sen xanh mát lòng tôi miên man nghĩ ngợi
-Anh ngồi đi ...
Tôi lên tiếng khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc
-nghĩ ngợi nhiều mệt mỏi. Cứ nói với anh...anh sẽ lo tất cả
Tôi nghe lòng mình cảm động
- Hàn Vũ, tôi có thể dựa vào anh bao lâu?
-đến khi nào anh không còn nữa
Câu trả lời của Vũ rứt khoát không cần suy nghĩ .
Nhìn đôi mắt Linh suy tư anh cũng trầm lặng đi
Chỉ cần bảo bối của anh vui vẻ điều gì anh cũng làm cho cô cả.
- Anh sẽ không bỏ rơi tôi chứ?
Đột nhiên Linh lên tiếng hỏi anh
-Anh không khi nào muốn từ bỏ em
-....
-.....
-Vậy anh có thể ở cạnh tôi được không?
Tôi quay sang nhìn Vũ. Khuôn mặt anh thoáng chút ngạc nhiên nhưng 1s sau sự nghiêm túc lại hiện hữu
-Anh luôn sẵn sàng
-Không được bỏ rơi tôi, dù chết cũng phải mang tôi theo anh
Những điền này nghe thật điên rồ nhưng tôi đã sợ hãi cô đơn quá lâu rồi
Bạn có thể hiểu rằng tôi đang tỏ tình với Hàn Vũ cũng được đấy tôi không phản đối đâu
Có lẽ thời gian chưa lâu để tôi có thể yêu anh ta nhưng tôi sẽ yêu anh ta...và tôi sẽ học cách yêu Hàn Vũ...thật đấy Hạ Linh tôi không nói đùa đâu
Tại sao à?
Bởi vì tôi cảm nhận được sự an toàn sự che chở của hàn Vũ đối với tôi
Bởi vì tôi nhận ra rằng trong tất cả những người vây quanh tôi...duy chỉ có anh ta hiểu tôi, và anh ta quan tâm tới tôi chu đáo
Và bởi vì chính tình cảm của tôi đang dần thay đổi vì anh ta
-chỉ cần em muốn anh sẽ luôn ở bên em
Chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau rồi cười
Tôi nghĩ mình đã không quyết định vội vàng...trực giác của tôi chắc chắn không đánh lừa tôi đâu
**********************
Vũ ôm lấy thân hình bé nhỏ của bảo bối . Hôn nhẹ lên vầng trán ương nghạnh của cô...anh sẽ khiến cô hạnh phúc để cô biết rằng cô lựa chọn rất đúng đắn
Anh dám khẳng định rằng anh yêu cô nhiều hơn bất kỳ người đàn ông nào
Chỉ cần là thứ cô thích dù là sao trên trời anh cũng nhất định hái xuống cho cô
Để cô cảm nhận được mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.