Chương 18: Tức nước vỡ bờ
LeeHannie
18/10/2016
Ngoài thời gian ở công ty là được thoải mái đôi chút còn lại thực quá bó buộc, thực quá mệt mỏi đói với tôi. Trước kia làm ba việc chạy đi chạy lại liên tục cũng không cảm thấy mệt mỏi như bây giờ . Giống như đang ở trong địa ngục vậy
đứng là ở nhà cao cửa rộng cụng chẳng sướng chút nào
Ngược lại với sự mệt mỏi của ai kia Hàn Vũ lại cực kỳ khoan khoái cô gái nhỏ này thật thú vị khiến cho anh muốn bắt nạt mãi thôi
vừa đi làm từ công ty về tôi phải vào bếp liền, tên dị hợm kia đúng 6h'30 là ăn tối 11h ăn khuya lại còn mắc bệnh sạch sẽ đáng ghét nhà cửa phải dọn sạch sẽ tinh tươm
9h tối sẽ pha cafe cho hắn , hắn không thích cam hắn thích táo và nho nên hoa quả cháng miệng phải có hai thứ quả đó
quần áo của hắn phải giặt tay và là gọn gàng để ngay ngắn trong tủ đồ , ga giường phẳng phiu
Nói chung yêu cầu quá cao coi tôi không bằng người ở trong nhà ra sức mà bóc lột sức của tôi mà
-Tôi nấu xong rồi anh. Sẽ rọn bàn ngay anh chờ một chút tôi vội vã
nhìn con bé chân tay luốn cuống hấp tấp mà Vũ thương bộ váy áo công sở còn chưa kịp thay ra, mồ hôi ướt đầm cả áo mấy sợi tóc mái còn bết lại trên chán . Hình như anh có hơi quá đáng thì phải
-Không phải dọn nữa hôm nay tôi có hẹn với khách hàng ăn ở ngoài
Vũ nói. Anh cũng khá áy láy vì không nói cho Linh sớm nhưng công việc bù lu bù loa quá nên anh nhất thời quên mất
Cô gái của anh không đáp chỉ thở dài nhún vai một cái cho qua . Thực sự anh làm cô mệt rồi đây chờ anh giải quyết xong công chuyện liền làm lành với cô vậy
********_______**********
bạn có biết cảm giác của tôi khi ấy không...? thực sự tôi muốn bùng con mẹ nó cháy luôn rồi tên này hắn không phải là người nữa. Không ăn thì nói sớm một chút hắn sụt cân sao? Hay hắn béo nên ?
Đúng là hắn chỉ giỏi hành hạ người khác. Tôi thật sự là thấy ấm ức phát khóc cả nên đây này , trời sinh hắn sao còn sinh ra tôi để cho hắn đầy đọa... Vậy mà hắn nói thích tôi đấy , thích mà như vầy sao? Tôi xin cáo từ ''Say Goodbye''
Thôi vậy đành hoàn thành kiếp đầy tớ hèn mọn này ai bảo cá cược chi có chăng trách mình quá dốt, quá tự tin rồi tự chuốc họa vào thân
Khuya Hàn Vũ mới về , người hắn toàn mùi rượu nặng hắn nhìn tôi cười cười rồi lè nhè nói gì tôi chả rõ vớ vẩn thật làm tôi phát bực luôn. Hắn loạng choạng bước vào nhà tôi lắc đầu bước lại đỡ hắn
Làm người giầu thật đáng thương
- Hạ Linh ? là em phải không? ... anh.. hôm nay ... anh
-Câm miệng cho tôi. Thật phiền phức
Uống cho lắm vào
-Anh ... thích em, ... thật đấy... rất thích
-Thích cái con khỉ mốc ấy . người anh bốc mùi rượu nồng nặc rồi
Hàn Vũ bị ngộ độc thức ăn nên nôn mửa suốt người lại sốt sốt tôi vừa thương lại vừa ghét
dọn dẹp bãi chiến trường xong trời cũng sáng tôi lịm đi lúc nào không hay lúc tỉnh dậy là do chuông điên thoại kêu
Nhác nhìn đồng hồ tôi tá hỏa...6h30 rồi
An gọi hỏi thăm tôi tôi vừa kep điện thoại ở vai vừa luôn chân luôn tay làm bữa sáng , tôi trả lời qua loa định cúp vì vội phải đi làm nữa
nghe vậy An phá lên cười nói tôi hâm
-Sao vậy?
''-Chị của em ơi hôm nay là thứ 7 đó công ty chị được nghỉ ạ''
tôi ngơ ngẩn
vậy sao? ngớ thật con mẹ nó rồi luôn
Nói thêm vài câu với An rồi tắt máy quay lại liền thấy cái mặt sát khí ớn lạnh của sếp khốn thật hai ba lần vậy là vỡ mợ nó tim
-Nhìn cái gì mà nhìn mau nấu bữa sáng cho tôi đi...
Hắn quát tôi
Đậu má ... làm thì làm bộ chậm chút thì chết à?
-Trứng mặn...làm lại
-.....
-Không có canh sao? khô chết... làm sao mà ăn ?
-.....
-Nhà thì mùi ... lau dọn có cái phòng cũng không nên hồn
-....
-Vô dụng
Hai chữ thôi là chạm tới giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng của tôi rồi .Vô dụng sao? Vô dụng sao?Giờ tôi mới hay mình là một con vô dụng đấy
tôi vứt hẳn tạp giề sang một bên nhếch môi nhìn hắn
-Anh khó tính như vậy thì làm đi. Tự làm mà ăn , nhà mùi ư? sao anh không tự trách bản thân ý. Anh uống rượu nôn mửa khắp chốn đáng nhẽ tôi nên để anh tự mình nhìn thấy những gì anh tạo ra . Nhìn đi... đến bộ đồ tôi còn chưa thay ra , cung chưa được nghỉ ngoi đúng nghĩa không bằng một người giúp việc
- Tôi về cái nhà này cũng sau khi tan sở như anh... rồi làm luôn chân luôn tay trong khi anh chỉ tay năm ngón gác chân lên bàn sai bảo... rồi sao? anh sỉ nhục tôi? trong khi nói thích tôi à? mẹ nó thấy hoang đường thật
-....
- Tôi làm người chứ không phải súc vật. Tôi nghỉ việc , cho dù phá vỡ lời hứa làm tiểu nhân cũng cam... định mệnh nhà nó tôi không thể ở đây thêm một giây nào nữa cả . CHÀO!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.