Chương 8
Minh Tinh
22/07/2013
Thời điểm Đông Phương Diệu trở lại Triều Minh Cung thì Tần Tố Quyết đã tỉnh.
Tường Quý ấn theo phương thức của Lý thái y sắc một chén thuốc mang đến, Tần Tố Quyết vừa nhìn thấy bát thuốc liền nhíu mày, tựa hồ đối với chén thuốc kia căm thù đến tận xương tuỷ.
May là Đông Phương Diệu kịp thời xuất hiện, lộ ra vẻ mặt ủy khuất nếu nàng không uống hết chén thuốc này thì hắn sẽ rất đau lòng.Tần Tố Quyết thấy hắn như thế thì hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì, đem cái chén thuốc dùng các loại dược liệu quý hiếm sắc lên kia uống một giọt không dư thừa.
Mắt nhìn đáy chén cạn khô, Đông Phương Diệu trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười sáng lạn.
Sau khi đuổi được Tường Quý đi rồi, hắn cười cười, ngồi vào bên giường,“Đều đã là người lớn cả rồi, nàng thế nào vẫn còn giống hồi nhỏ chán ghét không chịu uống thuốc?”
Nàng ai oán trừng mắt liếc hắn một cái,“Chàng biết rõ ta không thích uống thuốc nhất trên đời này , sao còn buộc ta phải uống?”
“Oan uổng a, ta cũng không ép nàng, ta đây là quan tâm nàng, nàng nếu có chút chuyện không hay xảy ra, ta cũng không muốn sống nữa, sẽ theo nàng mà đi .”
“Phi! Chàng sao lại luôn thích nói đến việc không muốn sống thế hả ?”
Nghe lời trách móc của nàng , hắn cười càng thêm vui vẻ, vẻ mặt rạng rỡ nắm chặt lấy tay Tần Tố Quyết,“Cho nên nếu nàng muốn ta hảo hảo sống tốt, thì nàng nhất định phải hảo hảo bảo trọng chính mình”
Tần Tố Quyết bị hắn làm cho tức cười, hai người náo loạn một trận, một lúc sau nàng mới khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh , hỏi han tới chính sự,“Đúng rồi, có hỏi được gì từ miệng thích khách kia không ?”
“Nàng thử đoán xem!”
“Đừng đùa, bây giờ là lúc nào mà chàng còn có tâm tư nói đùa?”
Bị nàng đưa ánh mắt sắc lém ra trừng, Đông Phương Diệu lập tức thành thật không ít,“Vốn có một số việc không muốn để cho nàng lo lắng, bất quá sử dụng chiêu trò với thích khách kia đã đưa đến cho chúng ta một tin tức không sai.”
“Nha?” Nàng nhăn mày lại ,“Hay là…”
Đông Phương Diệu gật đầu,“Cùng chúng ta đoán giống nhau, Huyền Cương lúc này sở dĩ dám bốn phía khiêu khích Bắc Nhạc ta , thật đúng là do có người sai sử.”
“Cùng Phong Dịch có liên quan đi ?”
“Ân, Hắn đã cùng Huyền Cương thất vương tử Tra Hằng bí mật lập ra một hiệp nghị,Phong Dịch sẽ vì Huyền Cương mở ra đường biển, tiến quân tới Bắc Nhạc, phát động chiến tranh.”
Tin tức này làm Tần Tố đình sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Nói như vậy, Phong Dịch là cố ý muốn thay đại sư huynh báo thù rửa hận?”
“Trừ lý do này ra, một người luôn luôn bảo trì vị trí trung lập như Phong Dịch thì không còn lý do nào khác lại đi đắc tội Bắc Nhạc.” Đông Phương Diệu trầm ngâm nói:“Năm đó khi nương của Phong Dịch tái giá tiến Sở phủ, nghe nói là có đem theo Phong Dịch, cùng Sở Tử Nặc tuy rằng là dị phụ huynh đệ, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống. Còn nhớ rõ sau khi Sở Tử Nặc bất ngờ chết, Sở gia mọi người bị biếm thành thứ nhân, sung quân đến biên cương phục lao dịch, lúc ấy phụ thân Sở Tử Nặc đã qua đời, nhưng thật ra mẫu thân của hắn ……”Đông Phương Diệu do dự một trận,“Giống như bị người nào đó cấp mang đi.”
Bởi vì vào thời điểm đó triều đình đang đứng ở thời kì hỗn loạn, hắn vội vàng lo việc đoạt vị,chuyện của Sở gia hắn đều giao cho thân tín đi làm.
Sau khi đăng cơ , Đông Phương Diệu luôn bị việc triều chính làm cho rối loạn , còn không thì lại ngồi thẫn thờ nhớ Tố Quyết , cho nên đối với những tình huống của Sở gia thời gian sau sau cũng không hỏi han đến, dù sao việc Sở gia xuống dốc, đó là chuyện tất nhiên.
Năm đó Sở gia hùng mạnh như vậy toàn dựa vào Sở Tử Nặc chống đỡ, một khi hắn bị suy sụp thì đương nhiên Sở gia cũng không thể ngóc đầu lên nổi.
Phong Dịch chưa từng được phụ thân của Sở Tử Nặc thu dưỡng, cho nên không được tính là Sở gia nhân , năm đó thân tín phụng theo ý chỉ của hắn đi giải quyết này nên đã lỡ bỏ qua con cá lớn như thế này cũng là điều bình thường.
Đông Phương Diệu phỏng đoán nói:“Nếu Phong Dịch cùng Sở Tử Nặc khi đó vẫn luôn liên lạc với nhau mà nói, như vậy sau khi Sở Tử Nặc qua đời , Phong Dịch nhất định sẽ đưa mẫu thân bọn họ đi.”
“Ân, hơn nữa nương của sư huynh rất thương huynh ấy, con mình uổng mạng, trong lòng đương nhiên sẽ có hận thù , cho dù Phong Dịch cùng Sở Tử Nặc cảm tình bình thường, nhưng chỉ cần mẫu thân bọn họ không bỏ qua được ân oán năm đó thì khó có thể nói được điều gì ….”
Tần Tố Quyết lời nói không có nói hoàn, bởi vì việc này bọn họ là người dưới, là bọn họ thiếu nợ người ta.
Hiện tại mọi chuyện đều đã được đưa ra ánh sáng, cái người thần bí kia chính là Phong Dịch, về phần hắn vì sao lại nhiều lần lấy phương thức thần bí xuất hiện tại trước mặt nàng , thậm chí cũng ra tay cứu nàng thì có lẽ phải đích thân gặp hắn mới hiểu được.
Bất quá có thể xác định được là, một khi Phong Dịch thực sự mở ra đường biển giúp Huyền Cương, đối Bắc Nhạc mà nói, tuyệt đối là một hồi kiếp nạn to lớn.
Kết quả của việc trường kỳ kháng chiến , thực lực hùng hậu của Bắc Nhạc sẽ không thua, nhưng sẽ thật đáng thương cho dân chúng vô tội , khói lửa chiến tranh nhất định sẽ hủy diệt đi hòa bình an ổn hiện nay của Bắc Nhạc Quốc .
Nghĩ đến đây, Tần Tố Quyết ngưng trọng chống cằm, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Đông Phương Diệu thấy nàng lộ ra thần sắc nghiêm túc, không khỏi hỏi:“Tố Quyết, nàng đang nghĩ cái gì?”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn vì mình mà hắn phải lo lắng , vì thế ôn nhu nói:“Ta đã đói bụng, cùng đi dùng bữa tối đi.”
Mí mắt khẽ híp lại, hắn biết tuy trong miệng nàng nói không có gì, nhưng trong lòng khẳng định không phải không có chuyện.
Nàng có tâm sự, nhưng lại không muốn cùng chia sẻ với mình, điều này làm cho hắn có chút bất mãn.
Nhưng từ trước đến nay Tố Quyết làm việc luôn có chừng mực, hắn đối với nàng có thừa tin tưởng, Đông Phương Diệu cũng khuyên giải an ủi chính mình, đừng làm cho nghi kỵ cùng dục vọng chiếm đoạt làm chúa tể trái tim mình.
Từ sau khi sự kiện ám sát bị phát sinh , hoàng cung liền bị vây trong trạng thái giới nghiêm.
Mặc kệ là nội thị ra cung, hay là ngoại thần tiến vào, đều phải trải qua kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc , mà ngự lâm quân tuần tra trong cung cũng tăng gần gấp đôi so với trước kia.
Tần Tố Quyết đang ngâm mình trong hồ tắm ở Triều Minh Cung thì đột nhiên mơ hồ nghe được một thanh âm không hề tầm thường từ bên ngoài truyền đến.
Nàng chăm chú nhìn ra bên ngoài,sau đó cơ hồ trong chớp mắt liền nhảy ra khỏi mặt nước, một tay bắt lấy xiêm y ở trên bình phong kéo xuống, thuần thục , nhanh chóng mặc ở trên người.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh gầy , cao ngất lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại bên cạnh hồ.
Đúng là nam nhân luôn dùng phương thức thần bí xuất hiện ở trước mặt nàng. Chỉ có điều khác với những lần trước luôn mặc lam sắc áo choàng , lúc này hắn mặc nhất kiện nguyệt sắc áo choàng, đường may thực tinh tế càng làm nổi bật ra ngũ quan tuấn mỹ của hắn.
So với Đông Phương Diệu khí phách cùng uy nghiêm, nam nhân này lại nhiều hơn vài phần tà mị cùng ngả ngớn.
Hắn bên môi lộ ra hàm xúc không rõ ý cười, trong tay như cũ thưởng thức Ngọc Tiêu tinh xảo trân quý .“Tố Quyết, chúng ta lại gặp nhau.”
Này thanh âm “Tố Quyết” kêu thập phần thân thiết,người không biết chắc chắn cho rằng quan hệ giữa hai người không phải là ít.
Mà lúc này Tần Tố Quyết tuy rằng mặc xiêm y, nhưng nàng sau khi tắm rửa thì xiêm y có chút ẩm ướt quấn lấy thân thể mềm mại , một đầu tóc dài lộ vẫn còn bọt nước, cả người nàng toát lên vẻ quyến rũ .
Trong lòng Tần Tố Quyết tràn ngập đề phòng vị nam tử đột nhiên xông vào này, dù vẫn chưa hết kinh hoảng, nhưng thanh âm của nàng vẫn trấn định ,tự nhiên :“Lại là ngươi, nếu ta không đoán sai, ngươi chính là ca ca dị phụ của đại sư huynh , Phong Dịch!” Nàng dùng ngữ khí phi thường khẳng định , như là đã thập phần xác định được đáp án này .
Người thần bí thoáng ngẩn người ra,sau đó lập tức cười ha ha cợt nhả.“Nàng quả nhiên làm cho ta càng ngày càng thưởng thức.”
Trong con ngươi hắn đầy vẻ trêu tức,hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới , cất bước đi tới mỗi lúc một gần.
“Tố Quyết, đệ đệ của ta năm đó đối với nàng mê luyến đến độ điên cuồng, từng thề với trời, cuộc đời này nhất định phải cưới nàng làm vợ. Khi đó ta còn cảm thấy hắn bị một tiểu cô nương làm say mê đến thần hồn điên đảo như vậy có chút ngốc, hiện thời vừa thấy, nàng quả nhiên có thể mê hoặc bất kì nam nhân nào , khó trách Đông Phương Diệu kia vì nàng, cự nhiên chịu buông tha cả hậu cung.”
Nàng thoáng lui ra phía sau vài bước,“Ngươi muốn vì đại sư huynh báo thù sao?”
“Ân? Vì sao nàng lại nghĩ như vậy?”
“Chính là trực giác của ta mách bảo như vậy.”
“Nàng đối với trực giác của chính mình tin tưởng vậy sao?”
Tần Tố Quyết không đáp, chỉ đứng yên tại chỗ.
Phong Dịch tiến đến gần nàng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là Đông Phương Diệu, hắn đang đi vào bên trong,ở cửa có cung nữ quỳ xuống đất thỉnh an, chợt nghe thấy thanh âm hắn hỏi:“Nương nương đâu?”
Cung nữ nhu thuận đáp lời,“Hồi vạn tuế gia, nương nương đang ở bên trong tắm rửa.”
Đông Phương Diệu cười khẽ,“Các ngươi ở bên ngoài , không có mệnh lệnh của trẫm thì không ai được phép vào quấy rầy.”
Ngay sau đó, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Đứng cách nàng một bước xa , Phong Dịch lộ ra biểu cảm giễu cợt, nói:“Nam nhân kia thật đúng là háo sắc.”
Không đợi Đông Phương Diệu bước vào, hắn một tay ôm lấy bả vai Tần Tố Quyết , bá đạo đem nàng ôm vào trong lòng, cũng mạnh mẽ đem Ngọc Tiêu kia nhét vào trong tay nàng.
Ngay tại lúc Đông Phương Diệu đẩy cửa bước vào, Phong Dịch ở bên tai nàng nhỏ giọng nói:“Ngọc Tiêu này ta đưa trả lại cho nàng, nếu nàng muốn gặp ta, chỉ cần thổi khúc tiêu ta thường xuyên thổi cho nàng nghe thì ta sẽ xuất hiện trước mặt nàng……” Nói xong, hắn quay đầu cho Đông Phương Diệu một cái nhìn khiêu khích , sau đó từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nguyên bản Đông Phương Diệu tâm tình còn mang theo vài phần trêu cợt muốn cho nàng một kinh hỉ , nhưng khi tận mắt nhìn thấy nam nhân khác ôm ấp nữ nhân mình yêu thương ngay trước mắt mình, nhất thời lòng đố kị ứa ra, cũng không để ý tới sự ngăn trở của nàng,hắn phi thân ra cửa sổ, cứ như vậy đuổi theo.
Phong Dịch khinh công không sai, nhưng hắn cũng không vội vã đào tẩu, ngược lại cố ý dẫn Đông Phương Diệu đuổi kịp, hai người đồng thời nhảy lên nóc nhà đánh nhau một hồi.
Đông Phương Diệu tiếp mấy chiêu, không ngừng tấn công nhưng đáy lòng khẽ hoảng hốt, nam nhân này võ nghệ xác thực như lời đồn đại, xuất thần nhập hóa không biết rõ được.
Nhanh nhẹn lui ra phía sau vài bước, Phong Dịch tận lực nói:“Hoàng thượng tức giận như thế , chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy nữ nhân của mình bị ta ôm ấp ?”
Bị hắn nói thẳng ra như vậy, Đông Phương Diệu sắc mặt nghiêm nghị, phút chốc đánh ra một chưởng, nhưng Phong Dịch lại thoải mái tránh thoát.
“A, hoàng thượng tức giận như thế này cũng khó trách,quốc mẫu Bắc Nhạc Quốc, ở trước mặt hoàng đế như ngươi cùng nam nhân khác chàng chàng thiếp thiếp, loại sự tình này bất luận phát sinh ở trên người nam nhân nào, chỉ sợ đều không thể chịu được.”
Mắt thấy đối phương phản thủ đánh úp lại, hắn lại thành thạo tránh thoát, cười nói:“Ta nói hoàng thượng ngươi, nếu ngươi thật sự tức giận như vậy, thì nhanh chóng đem hoàng hậu phế bỏ thôi, nương nương ngày thường mạo nhược thiên tiên, ngươi nếu không cần thì ta luôn sẵn sàng tiếp nhận .”
Đông Phương Diệu giận dữ cười lại ,“Phong Dịch, ngươi đừng vọng tưởng dùng loại phương pháp ngây thơ như thế này chọc giận trẫm, Tố Quyết đối với trẫm tình thâm nghĩa trọng, cho dù có bị ngươi ôm ấp, thì cũng là do bị ngươi bức bách.Ngươi nhiều lần lén lút tiếp cận nàng,mặc dù khi đó trẫm không biết nội tình như thế nào,nhưng hiện tại đã biết được rành mạch.”
“Ta nên khen hoàng thượng thật anh minh sao?” Phong Dịch hừ lạnh một tiếng.
Đông Phương Dịch cười lạnh,“Ngươi nếu muốn báo thù cho Sở Tử Nặc thì cứ việc phóng ngựa lại đây, trẫm sẽ chỉ huy bốn triệu đại quân Bắc Nhạc tại đây nghênh đón khiêu chiến của ngươi. Bất quá trẫm muốn cảnh cáo ngươi một câu, từ nay về sau, đừng có chủ ý gì với Tố Quyết .”
Phong Dịch cười ha ha, chính là trong tươi cười đều toát lên vẻ khinh thường.
“Phong Dịch ta tung hoành thiên hạ , việc gì cũng đều là làm theo ý mình, không tới lượt ngoại nhân như người đến sai sử ta. Đông Phương Diệu, nếu ngươi thật có bản lĩnh, thì canh chừng kĩ nữ nhân của mình đi, nói không chừng ngày nào đó nàng sẽ rơi vào vòng tay ôm ấp của người khác a.”
Đông Phương Diệu đáy lòng tuy giận dữ nhưng trên mặt lại nở một nụ cười kì quái.
Hắn khoanh tay trước ngực, kiêu căng đứng ở nóc nhà , gió nhẹ thổi tới, thổi bay một góc y bào của hắn, Hoàng bào uy phong vừa khít với dáng người ngạo nghễ của hắn .
“Nữ nhân của trẫm, trẫm tự nhiên sẽ thủ hộ đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, ngoại nhân muốn cướp, cũng phải nhìn xem chính mình rốt cuộc có cái bản sự gì .”
“Hảo, ta đây liền mỏi mắt mong chờ, xem xem ta rốt cuộc có cái bản sự kia không,ta nhất định sẽ làm cho nữ nhân của ngươi cuối cùng biến thành của ta .” Nói xong, Phong Dịch nhảy lui vài bước, nháy mắt biến mất vô tung.
Từ phương hướng xa xôi nào đó , dường như còn có thể nghe được hắn đắc ý cười to, điều này làm cho Đông Phương Diệu tức giận đến sôi gan sôi thịt, hận không thể đem người nọ bắt giam trong thiên lao âm hàn, lột da hắn, xẻ thịt hắn ném cho chó ăn.
Đến khi Tần Tố Quyết thẳng một đường đuổi tới, Đông Phương Diệu mới từ nóc nhà nhảy xuống, vững chắc đứng ở trước mặt nàng, cẩn thận đánh giá nàng một phen, hỏi:“Tên hỗn đản đó có hay không thương tổn nàng?”
Nàng không nhịn được cười nói:“Nếu hắn muốn thương tổn ta thì sẽ không làm ra nhiều trò như vậy. Còn có, chàng xem lại chàng đi, thân là một đế vương cao cao tại thượng, thế nhưng lại lộ ra biểu cảm trẻ con như vậy, việc này nếu để cho người ngoài nhìn thấy, chàng còn thế nào giữ được uy tín của mình ?”
Đông Phương Diệu sắc mặt vẫn khó coi như cũ , bị nàng kéo cánh tay đi vào trong phòng.
“Chàng đừng tức khí, Phong Dịch kia nói rõ là cố ý lợi dụng ta để làm chàng tức giận , chàng nếu thực nổi giận, chẳng phải là rơi vào bẫy của hắn rồi ?”
Bị nàng khuyên nhủ một trận, sắc mặt của hắn cuối cùng tốt hơn vài phần.
“Tố Quyết, mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, nàng cũng đừng rời xa ta.”
Thấy hắn đáy mắt toàn là ưu sắc, nàng nhẹ nhàng gật đầu,“Ta đáp ứng chàng.”
Đông Phương Diệu thế này mới yên lòng, một tay kéo nàng vào trong lòng, gắt gao ôm chặt , trong lòng cũng kiên định vài phần.
Tần Tố Quyết biết hắn vì mình mà khẩn trương, trong lòng lướt qua một trận ngọt ngào, nếu nàng lo lắng, thì cũng đã lọt vào bẫy của Phong Dịch .
Nhưng nếu hắn là vì muốn báo thù cho đại sư huynh thì lúc trước tại sao lại ra tay giúp nàng ở trấn Vĩnh Ninh?
Còn cả lúc ở bãi săn bắn hoàng gia, hắn cũng kịp thời đưa tới giải dược……
Tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ trong nội tâm nàng, Đông Phương Diệu hai bàn tay nắm lấy bờ vai nàng, bá đạo ra mệnh lệnh,“Tố Quyết, ta không cho nàng nghĩ đến hắn!”
Nàng sửng sốt một chút, không khỏi bật cười.“ Chàng thật sự là không phân biệt rõ phải trái, ta chỉ là đang đoán rốt cuộc động cơ của hắn là gì thôi……”
“Mặc kệ hắn có cái động cơ gì , nàng cũng không cần quá lo lắng, đây là giang sơn của ta , ta tự nhiên biết nên làm thế nào, nàng chỉ cần nghĩ thông suốt làm một hoàng hậu phóng khoáng của mình ta là đủ rồi.”
Nghe vậy, nàng dở khóc dở cười. Lại nữa kìa , nam nhân này thật sự là bá đạo quá thể đáng, bất quá nàng cũng dần dần hiểu được sự bất an của hắn là đến từ tính độc lập , không chịu ỷ lại vào hắn của nàng, có lẽ ngẫu nhiên nàng nên giả trang là một tiểu nữ nhân cần được bảo hộ ,để không làm cho hắn luôn phải đơn phương lấy lòng nàng……
Không bao lâu sau , mật thám do Đông Phương Diệu phái đi đã tra ra được một chút tình huống trước mắt của Huyền Cương .
Huyền Cương đại vương có mười bốn vị vương tử, trước mắt biểu hiện có vẻ xông xáo ra trừ bỏ có Tam vương tử cùng Cửu vương tử thì người có dã tâm lớn nhất chính là Thất vương tử Tra Hằng.
Tra Hằng thiện văn thiện võ, biểu hiện trác tuyệt nên phụ vương hắn vô cùng yêu thích.
Nhưng mẫu thân của Tra Hằng địa vị không cao, hơn nữa hắn cũng không phải trưởng tử, cho nên muốn muốn tranh vương đoạt vị thì vấp phải khó khăn trùng trùng.
Tiếc nuối lớn nhất của Lão đại vương chính là năm đó cùng Bắc Nhạc ký kết hiệp ước mất chủ quyền , không xâm phạm lẫn nhau.
Tra Hằng biết được điều này, liền lén phát động chiến tranh tiến công Bắc Nhạc ,vả lại hắn cũng đã đạt được hiệp định hợp tác với Hải vương Phong Dịch nên hắn càng tin tưởng chỉ cần có thể đả bại Bắc Nhạc, làm cho Huyền Cương hãnh diện, thì đời đại vương tiếp theo khẳng định không còn ai xứng đáng hơn hắn.
Đông Phương Diệu sau khi xem tấu chương do mật thám đưa lên,lông mày nhăn chặt lại, sắc mặt so với lúc thường nghiêm túc thêm vài phần.
Khi Tần Tố Quyết bước vào ngự thư phòng liền nhìn thấy một màn này.
Tưởng Tường Quý tiến vào đưa trà, Đông Phương Diệu cũng không có ngẩng đầu lên, chính là thuận miệng nói:“Đem trà đặt xuống đi, trẫm tí nữa sẽ uống. Còn có, nhớ phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị chút ngọ thiện khai vị cấp nương nương , canh chừng nàng dùng hết rồi mới trở về phục mệnh.”
Gần đây Tố Quyết khẩu vị không tốt lắm, điều này làm cho hắn thực lo lắng, mỗi ngày đều hết dỗ khuyên lại lừa nàng ăn nhiều thêm vài thứ,thời điểm chính mình không ở cạnh bên người nàng thì đều làm cho Tường Quý thay hắn đi coi chừng.
Lời này làm cho Tần Tố Quyết không khỏi cười khẽ ra tiếng, bước sen nhẹ nhàng đi đến trước ngự án đem thực hộp đặt ở trên bàn con bên cạnh , lời nói nũng nịu , nhỏ nhẹ rót vào tai Đông Phương Diệu:“Hoàng thượng, chàng vẫn là trước lo lắng cho thân mình đi.”
Đông Phương Diệu nghe tiếng thoáng ngẩn người ra, chỉ thấy người trong lòng mặc nhất kiện y bào mềm mại, tươi cười đầy mặt đứng ở trước mặt mình .
“Tố Quyết, sao nàng lại tới đây?”
“Ta nghe Tường Quý nói, đã nhiều ngày nay chàng chưa hảo hảo dùng ngọ thiện, cho nên tự mình xuống bếp, hầm canh gà cho chàng, làm chút điểm tâm cùng dưa muối đơn giản, nếu chàng không chịu ăn hết sạch sẽ thì ta sẽ rất không cao hứng.”
Hắn vội vàng buông tấu chương trong tay , trên khuôn mặt tuấn tú nguyên bản nghiêm nghị lúc này lộ ra vài phần tươi cười.
“Tố Quyết, Từ sau khi nàng rời cung hai năm trước , ta đã lâu cũng chưa được ăn đồ ăn do nàng tự tay làm .” Nói xong, Đông Phương Diệu vòng qua ngự án, mở thực hộp ra , chỉ thấy bên trong có một chén canh gà, một ít điểm tâm, cùng với vài món thức ăn đơn giản nhưng trông rất ngon miệng . Bỏ qua tâm tình lo lắng do tấu chương vừa nãy , hắn cười nói:“Tất cả đều là đồ ăn ta thích, Tố Quyết, không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ khẩu vị của ta .”
Tần Tố Quyết thấy hắn lộ ra nụ cười như của đứa nhỏ, đáy lòng không khỏi thoảng qua vài phần đau tiếc.
Hắn gần đây thường xuyên bởi vì quốc sự mà bận đến đã khuya mới hồi cung đi ngủ, thời điểm buổi sáng mỗi ngày nàng tỉnh lại thì Đông Phương Diệu đã đi rồi.
Nàng biết hắn thân là hoàng đế , trên vai gánh trọng trách trầm trọng hơn mà phàm nhân có khả năng tưởng tượng ra được, rất nhiều phiền não hắn đều để ở trong lòng, không dám nói ra với nàng, tất cả vì hắn sợ nàng sẽ vì hắn lo lắng.
Nhưng nàng chẳng phải đứa ngốc, hiện thời thế cục nàng tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có vài phần hiểu rõ.
Tấu chương đặt đầy trên ngự án đều có liên quan đến Huyền Cương, nàng tùy tiện mở một phần ra xem , thở dài,“Xem ra chiến sự đã gần trong gang tấc rồi.”
Đông Phương Diệu tự tay đem đồ ăn trong thực hộp đưa đến bên miệng nàng, cười cười đem tấu chương trong tay nàng thả xuống,“Đừng nghĩ nhiều như vậy, nào Tố Quyết, chúng ta đã lâu không cùng nhau dùng ngọ thiện, vừa vặn đồ ăn nàng làm cũng đủ cho hai người chúng ta ăn, chờ ăn xong rồi mới tính tiếp chuyện phiền lòng này.”
Hai người ôm nhau ngồi xuống, Đông Phương Diệu thuở nhỏ đã lớn lên trong hoàng thất nên luôn được người khác hầu hạ, đời này khó có khi tự mình động thủ hầu hạ ai.
Tần Tố Quyết chính là ngoại lệ.
Hắn tự tay thay nàng múc cơm , chia thức ăn, hầu hạ chu đáo.
“Diệu, chàng và ta là phu thê,nếu có chuyện phiền não, ta hy vọng có thể cùng chàng cùng nhau gánh vác.” Tần Tố Quyết sau khi nuốt miếng thức ăn được hắn uy tận miệng vào bụng, lại nói:“Lúc này hành động của Huyền Cương đã thường xuyên như thế , trừ bỏ âm thầm cấu kết cùng Phong Dịch , ta nghĩ, một số bộ tộc xung quanh khẳng định cũng sẽ bị liên lụy vào.”
Bắc Nhạc ở phương Bắc, không chỉ có có một Huyền Cương, còn có không ít thủ lĩnh của các bộ tộc khác, bọn họ cũng đều có thế lực quyền chính riêng , một khi những bộ tộc này cùng Huyền Cương kết giao thì Bắc Nhạc nhất định sẽ dính vào một hồi tranh đoạn cam go,gian khổ và hứng chịu tổn thất vô cùng nặng nề.
Đông Phương Diệu cũng không muốn nói đến đề tài này, nhưng hắn biết Tần Tố Quyết bề ngoài ôn nhu hiểu chuyện,nhưng bên trong là một nữ nhân có cá tính quật cường.
Thở dài, hắn nhẹ nhàng gật đầu,“Vùng phương Bắc này xác thực cất giấu không ít phiền toái, trừ bỏ Huyền Cương, còn có lang tộc, ưng tộc cùng với man tộc ,những tên thủ lĩnh của các bộ tộc ấy đều vô cùng dũng mãnh, bọn họ cũng có rất nhiều nô lệ, mà trong đó khiến cho người ta đau đầu nhất , chính là cổ tộc.”
Nói tới đây, hai hàng lông mày của hắn gắt gao khóa cùng một chỗ,“Cổ tộc là bộ tộc cực kì nguy hiểm,bọn chúng am hiểu cách hạ cổ, hơn nữa thủ đoạn thập phần âm độc. Ta chấp chính vài năm nay, sở dĩ luôn luôn cùng vùng phương Bắc bảo trì hòa bình, cũng là vì không muốn tùy tiện trêu chọc những bộ tộc dã man đó. Nếu Huyền Cương thực sự cùng các bộ tộc khác tiến công Bắc Nhạc, ắt sẽ tạo thành một hồi đại chiến sự .”
Tần Tố Quyết trầm tư thật lâu ,sau đó mới mở miệng hỏi:“Chàng nói cổ tộc kia , mười mấy năm gần đây mới dần dần quật khởi đi?”
“Không sai!” Đông Phương Diệu sắc mặt trầm thêm vài phần,“Kỳ thực cổ tộc trước kia cũng không được gọi là cổ tộc, mà là tộc của mẫu hậu ta, tộc Bố Nhĩ Mạn.
“Năm đó mẫu hậu ta bị tung tin đồn nhảm là tà linh hóa thân, rất nhiều bộ tộc bởi vậy đối tộc Bố Nhĩ Mạn bốn phía khi dễ, thẳng đến mười hai năm trước, tộc trưởng của tộc Bố Nhĩ Mạn, cũng chính là tổ phụ ta , bị tộc trưởng đương nhiệm cổ tộc vu ltội dùng tà thuật khiến cho người ta dùng hỏa thiêu sống tổ phụ , về sau, tộc Bố Nhĩ Mạn liền thay tên thành cổ tộc.”
Chuyện này đối với Đông Phương Diệu mà nói, luôn luôn là một nỗi đau.
Tuy rằng hắn ở Bắc Nhạc lớn lên, nhưng không phải không có ấn tượng gì đối với tộc Bố Nhĩ Mạn .Nơi này trong miệng mẫu hậu chính là cố hương xinh đẹp nhất, tam huynh đệ bọn họ cùng mẫu hậu bởi vì lời đồn thổi vô căn cứ mà nhận hết đau khổ, không nghĩ tới ngay cả tộc Bố Nhĩ Mạn cùng tổ phụ ở xa xôi cũng khó trốn tai ách, khi đó hắn liền hiểu được một cái đạo lý — một người, nhất là được sinh trưởng ở trong hoàng cung các viện , muốn sống sót được ở đây, nhất định phải có được quyền vô thế thượng , như vậy mới có năng lực tự bảo vệ mình cùng bảo hộ thân nhân.
Cho nên sau khi hiểu chuyện, hắn liền thề, đời này kiếp này nhất định phải trở thành đế vương, bằng không hắn tình nguyện hóa thành một luồng u hồn, cũng không muốn phải ở dưới thế gian kéo dài chút hơi tàn sinh mệnh.
“Hai năm nay, ta thủy chung cùng phương Bắc chung sống hoà bình, cũng không muốn cùng vị Hải Vương kia xung đột. Nàng cũng biết, Bắc Nhạc từng trải qua nội loạn đã sớm bị đại thương nguyên khí , ta tận sức cho hưu binh dưỡng tức, cũng là hy vọng cấp cho dân chúng một cuộc sống giàu có, phồn vinh , để lại cho hậu thế cột trụ vững chắc trụ, không nghĩ tới……”
Tần Tố Quyết giữ chặt tay hắn, nhẹ giọng an ủi,“Diệu, chàng là một vị hoàng đế tốt. Trời cao luôn công bằng, chàng đối xử tử tế với dân chúng, ưu quốc ưu dân, lão thiên gia nhất định sẽ cho chàng một kết cục tốt đẹp.”
Đông Phương Diệu rốt cục lộ ra tươi cười, tay cũng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cười nói:“Chỉ cần đời này có thể cùng tay kề má ấp, với ta mà nói, chính là kết cục tốt đẹp nhất.”
Sắc mặt nàng ửng đỏ, giận dữ mắng:“Chàng lại không đứng đắn rồi.”
Hắn cười càng thêm đắc ý,“Đúng rồi, Tố Quyết, thời gian này ta quá bận rộn quốc sự, đã lâu cũng chưa cùng nàng ra cung đi dạo, dù sao quốc sự bận rộn là vĩnh viễn không xong, không bằng dùng xong ngọ thiện, chúng ta cùng nhau ra ngoài cung dạo chơi , như thế nào?”
Tần Tố Quyết mỉm cười , gật gật đầu.
Nàng vốn muốn làm cho hắn thả lỏng một chút nên mới đến, chính hắn nguyện ý đi ra ngoài hít thở không khí thì đó là điều không thể tốt hơn.
Tường Quý ấn theo phương thức của Lý thái y sắc một chén thuốc mang đến, Tần Tố Quyết vừa nhìn thấy bát thuốc liền nhíu mày, tựa hồ đối với chén thuốc kia căm thù đến tận xương tuỷ.
May là Đông Phương Diệu kịp thời xuất hiện, lộ ra vẻ mặt ủy khuất nếu nàng không uống hết chén thuốc này thì hắn sẽ rất đau lòng.Tần Tố Quyết thấy hắn như thế thì hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì, đem cái chén thuốc dùng các loại dược liệu quý hiếm sắc lên kia uống một giọt không dư thừa.
Mắt nhìn đáy chén cạn khô, Đông Phương Diệu trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười sáng lạn.
Sau khi đuổi được Tường Quý đi rồi, hắn cười cười, ngồi vào bên giường,“Đều đã là người lớn cả rồi, nàng thế nào vẫn còn giống hồi nhỏ chán ghét không chịu uống thuốc?”
Nàng ai oán trừng mắt liếc hắn một cái,“Chàng biết rõ ta không thích uống thuốc nhất trên đời này , sao còn buộc ta phải uống?”
“Oan uổng a, ta cũng không ép nàng, ta đây là quan tâm nàng, nàng nếu có chút chuyện không hay xảy ra, ta cũng không muốn sống nữa, sẽ theo nàng mà đi .”
“Phi! Chàng sao lại luôn thích nói đến việc không muốn sống thế hả ?”
Nghe lời trách móc của nàng , hắn cười càng thêm vui vẻ, vẻ mặt rạng rỡ nắm chặt lấy tay Tần Tố Quyết,“Cho nên nếu nàng muốn ta hảo hảo sống tốt, thì nàng nhất định phải hảo hảo bảo trọng chính mình”
Tần Tố Quyết bị hắn làm cho tức cười, hai người náo loạn một trận, một lúc sau nàng mới khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh , hỏi han tới chính sự,“Đúng rồi, có hỏi được gì từ miệng thích khách kia không ?”
“Nàng thử đoán xem!”
“Đừng đùa, bây giờ là lúc nào mà chàng còn có tâm tư nói đùa?”
Bị nàng đưa ánh mắt sắc lém ra trừng, Đông Phương Diệu lập tức thành thật không ít,“Vốn có một số việc không muốn để cho nàng lo lắng, bất quá sử dụng chiêu trò với thích khách kia đã đưa đến cho chúng ta một tin tức không sai.”
“Nha?” Nàng nhăn mày lại ,“Hay là…”
Đông Phương Diệu gật đầu,“Cùng chúng ta đoán giống nhau, Huyền Cương lúc này sở dĩ dám bốn phía khiêu khích Bắc Nhạc ta , thật đúng là do có người sai sử.”
“Cùng Phong Dịch có liên quan đi ?”
“Ân, Hắn đã cùng Huyền Cương thất vương tử Tra Hằng bí mật lập ra một hiệp nghị,Phong Dịch sẽ vì Huyền Cương mở ra đường biển, tiến quân tới Bắc Nhạc, phát động chiến tranh.”
Tin tức này làm Tần Tố đình sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Nói như vậy, Phong Dịch là cố ý muốn thay đại sư huynh báo thù rửa hận?”
“Trừ lý do này ra, một người luôn luôn bảo trì vị trí trung lập như Phong Dịch thì không còn lý do nào khác lại đi đắc tội Bắc Nhạc.” Đông Phương Diệu trầm ngâm nói:“Năm đó khi nương của Phong Dịch tái giá tiến Sở phủ, nghe nói là có đem theo Phong Dịch, cùng Sở Tử Nặc tuy rằng là dị phụ huynh đệ, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống. Còn nhớ rõ sau khi Sở Tử Nặc bất ngờ chết, Sở gia mọi người bị biếm thành thứ nhân, sung quân đến biên cương phục lao dịch, lúc ấy phụ thân Sở Tử Nặc đã qua đời, nhưng thật ra mẫu thân của hắn ……”Đông Phương Diệu do dự một trận,“Giống như bị người nào đó cấp mang đi.”
Bởi vì vào thời điểm đó triều đình đang đứng ở thời kì hỗn loạn, hắn vội vàng lo việc đoạt vị,chuyện của Sở gia hắn đều giao cho thân tín đi làm.
Sau khi đăng cơ , Đông Phương Diệu luôn bị việc triều chính làm cho rối loạn , còn không thì lại ngồi thẫn thờ nhớ Tố Quyết , cho nên đối với những tình huống của Sở gia thời gian sau sau cũng không hỏi han đến, dù sao việc Sở gia xuống dốc, đó là chuyện tất nhiên.
Năm đó Sở gia hùng mạnh như vậy toàn dựa vào Sở Tử Nặc chống đỡ, một khi hắn bị suy sụp thì đương nhiên Sở gia cũng không thể ngóc đầu lên nổi.
Phong Dịch chưa từng được phụ thân của Sở Tử Nặc thu dưỡng, cho nên không được tính là Sở gia nhân , năm đó thân tín phụng theo ý chỉ của hắn đi giải quyết này nên đã lỡ bỏ qua con cá lớn như thế này cũng là điều bình thường.
Đông Phương Diệu phỏng đoán nói:“Nếu Phong Dịch cùng Sở Tử Nặc khi đó vẫn luôn liên lạc với nhau mà nói, như vậy sau khi Sở Tử Nặc qua đời , Phong Dịch nhất định sẽ đưa mẫu thân bọn họ đi.”
“Ân, hơn nữa nương của sư huynh rất thương huynh ấy, con mình uổng mạng, trong lòng đương nhiên sẽ có hận thù , cho dù Phong Dịch cùng Sở Tử Nặc cảm tình bình thường, nhưng chỉ cần mẫu thân bọn họ không bỏ qua được ân oán năm đó thì khó có thể nói được điều gì ….”
Tần Tố Quyết lời nói không có nói hoàn, bởi vì việc này bọn họ là người dưới, là bọn họ thiếu nợ người ta.
Hiện tại mọi chuyện đều đã được đưa ra ánh sáng, cái người thần bí kia chính là Phong Dịch, về phần hắn vì sao lại nhiều lần lấy phương thức thần bí xuất hiện tại trước mặt nàng , thậm chí cũng ra tay cứu nàng thì có lẽ phải đích thân gặp hắn mới hiểu được.
Bất quá có thể xác định được là, một khi Phong Dịch thực sự mở ra đường biển giúp Huyền Cương, đối Bắc Nhạc mà nói, tuyệt đối là một hồi kiếp nạn to lớn.
Kết quả của việc trường kỳ kháng chiến , thực lực hùng hậu của Bắc Nhạc sẽ không thua, nhưng sẽ thật đáng thương cho dân chúng vô tội , khói lửa chiến tranh nhất định sẽ hủy diệt đi hòa bình an ổn hiện nay của Bắc Nhạc Quốc .
Nghĩ đến đây, Tần Tố Quyết ngưng trọng chống cằm, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Đông Phương Diệu thấy nàng lộ ra thần sắc nghiêm túc, không khỏi hỏi:“Tố Quyết, nàng đang nghĩ cái gì?”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn vì mình mà hắn phải lo lắng , vì thế ôn nhu nói:“Ta đã đói bụng, cùng đi dùng bữa tối đi.”
Mí mắt khẽ híp lại, hắn biết tuy trong miệng nàng nói không có gì, nhưng trong lòng khẳng định không phải không có chuyện.
Nàng có tâm sự, nhưng lại không muốn cùng chia sẻ với mình, điều này làm cho hắn có chút bất mãn.
Nhưng từ trước đến nay Tố Quyết làm việc luôn có chừng mực, hắn đối với nàng có thừa tin tưởng, Đông Phương Diệu cũng khuyên giải an ủi chính mình, đừng làm cho nghi kỵ cùng dục vọng chiếm đoạt làm chúa tể trái tim mình.
Từ sau khi sự kiện ám sát bị phát sinh , hoàng cung liền bị vây trong trạng thái giới nghiêm.
Mặc kệ là nội thị ra cung, hay là ngoại thần tiến vào, đều phải trải qua kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc , mà ngự lâm quân tuần tra trong cung cũng tăng gần gấp đôi so với trước kia.
Tần Tố Quyết đang ngâm mình trong hồ tắm ở Triều Minh Cung thì đột nhiên mơ hồ nghe được một thanh âm không hề tầm thường từ bên ngoài truyền đến.
Nàng chăm chú nhìn ra bên ngoài,sau đó cơ hồ trong chớp mắt liền nhảy ra khỏi mặt nước, một tay bắt lấy xiêm y ở trên bình phong kéo xuống, thuần thục , nhanh chóng mặc ở trên người.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh gầy , cao ngất lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại bên cạnh hồ.
Đúng là nam nhân luôn dùng phương thức thần bí xuất hiện ở trước mặt nàng. Chỉ có điều khác với những lần trước luôn mặc lam sắc áo choàng , lúc này hắn mặc nhất kiện nguyệt sắc áo choàng, đường may thực tinh tế càng làm nổi bật ra ngũ quan tuấn mỹ của hắn.
So với Đông Phương Diệu khí phách cùng uy nghiêm, nam nhân này lại nhiều hơn vài phần tà mị cùng ngả ngớn.
Hắn bên môi lộ ra hàm xúc không rõ ý cười, trong tay như cũ thưởng thức Ngọc Tiêu tinh xảo trân quý .“Tố Quyết, chúng ta lại gặp nhau.”
Này thanh âm “Tố Quyết” kêu thập phần thân thiết,người không biết chắc chắn cho rằng quan hệ giữa hai người không phải là ít.
Mà lúc này Tần Tố Quyết tuy rằng mặc xiêm y, nhưng nàng sau khi tắm rửa thì xiêm y có chút ẩm ướt quấn lấy thân thể mềm mại , một đầu tóc dài lộ vẫn còn bọt nước, cả người nàng toát lên vẻ quyến rũ .
Trong lòng Tần Tố Quyết tràn ngập đề phòng vị nam tử đột nhiên xông vào này, dù vẫn chưa hết kinh hoảng, nhưng thanh âm của nàng vẫn trấn định ,tự nhiên :“Lại là ngươi, nếu ta không đoán sai, ngươi chính là ca ca dị phụ của đại sư huynh , Phong Dịch!” Nàng dùng ngữ khí phi thường khẳng định , như là đã thập phần xác định được đáp án này .
Người thần bí thoáng ngẩn người ra,sau đó lập tức cười ha ha cợt nhả.“Nàng quả nhiên làm cho ta càng ngày càng thưởng thức.”
Trong con ngươi hắn đầy vẻ trêu tức,hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới , cất bước đi tới mỗi lúc một gần.
“Tố Quyết, đệ đệ của ta năm đó đối với nàng mê luyến đến độ điên cuồng, từng thề với trời, cuộc đời này nhất định phải cưới nàng làm vợ. Khi đó ta còn cảm thấy hắn bị một tiểu cô nương làm say mê đến thần hồn điên đảo như vậy có chút ngốc, hiện thời vừa thấy, nàng quả nhiên có thể mê hoặc bất kì nam nhân nào , khó trách Đông Phương Diệu kia vì nàng, cự nhiên chịu buông tha cả hậu cung.”
Nàng thoáng lui ra phía sau vài bước,“Ngươi muốn vì đại sư huynh báo thù sao?”
“Ân? Vì sao nàng lại nghĩ như vậy?”
“Chính là trực giác của ta mách bảo như vậy.”
“Nàng đối với trực giác của chính mình tin tưởng vậy sao?”
Tần Tố Quyết không đáp, chỉ đứng yên tại chỗ.
Phong Dịch tiến đến gần nàng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là Đông Phương Diệu, hắn đang đi vào bên trong,ở cửa có cung nữ quỳ xuống đất thỉnh an, chợt nghe thấy thanh âm hắn hỏi:“Nương nương đâu?”
Cung nữ nhu thuận đáp lời,“Hồi vạn tuế gia, nương nương đang ở bên trong tắm rửa.”
Đông Phương Diệu cười khẽ,“Các ngươi ở bên ngoài , không có mệnh lệnh của trẫm thì không ai được phép vào quấy rầy.”
Ngay sau đó, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Đứng cách nàng một bước xa , Phong Dịch lộ ra biểu cảm giễu cợt, nói:“Nam nhân kia thật đúng là háo sắc.”
Không đợi Đông Phương Diệu bước vào, hắn một tay ôm lấy bả vai Tần Tố Quyết , bá đạo đem nàng ôm vào trong lòng, cũng mạnh mẽ đem Ngọc Tiêu kia nhét vào trong tay nàng.
Ngay tại lúc Đông Phương Diệu đẩy cửa bước vào, Phong Dịch ở bên tai nàng nhỏ giọng nói:“Ngọc Tiêu này ta đưa trả lại cho nàng, nếu nàng muốn gặp ta, chỉ cần thổi khúc tiêu ta thường xuyên thổi cho nàng nghe thì ta sẽ xuất hiện trước mặt nàng……” Nói xong, hắn quay đầu cho Đông Phương Diệu một cái nhìn khiêu khích , sau đó từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nguyên bản Đông Phương Diệu tâm tình còn mang theo vài phần trêu cợt muốn cho nàng một kinh hỉ , nhưng khi tận mắt nhìn thấy nam nhân khác ôm ấp nữ nhân mình yêu thương ngay trước mắt mình, nhất thời lòng đố kị ứa ra, cũng không để ý tới sự ngăn trở của nàng,hắn phi thân ra cửa sổ, cứ như vậy đuổi theo.
Phong Dịch khinh công không sai, nhưng hắn cũng không vội vã đào tẩu, ngược lại cố ý dẫn Đông Phương Diệu đuổi kịp, hai người đồng thời nhảy lên nóc nhà đánh nhau một hồi.
Đông Phương Diệu tiếp mấy chiêu, không ngừng tấn công nhưng đáy lòng khẽ hoảng hốt, nam nhân này võ nghệ xác thực như lời đồn đại, xuất thần nhập hóa không biết rõ được.
Nhanh nhẹn lui ra phía sau vài bước, Phong Dịch tận lực nói:“Hoàng thượng tức giận như thế , chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy nữ nhân của mình bị ta ôm ấp ?”
Bị hắn nói thẳng ra như vậy, Đông Phương Diệu sắc mặt nghiêm nghị, phút chốc đánh ra một chưởng, nhưng Phong Dịch lại thoải mái tránh thoát.
“A, hoàng thượng tức giận như thế này cũng khó trách,quốc mẫu Bắc Nhạc Quốc, ở trước mặt hoàng đế như ngươi cùng nam nhân khác chàng chàng thiếp thiếp, loại sự tình này bất luận phát sinh ở trên người nam nhân nào, chỉ sợ đều không thể chịu được.”
Mắt thấy đối phương phản thủ đánh úp lại, hắn lại thành thạo tránh thoát, cười nói:“Ta nói hoàng thượng ngươi, nếu ngươi thật sự tức giận như vậy, thì nhanh chóng đem hoàng hậu phế bỏ thôi, nương nương ngày thường mạo nhược thiên tiên, ngươi nếu không cần thì ta luôn sẵn sàng tiếp nhận .”
Đông Phương Diệu giận dữ cười lại ,“Phong Dịch, ngươi đừng vọng tưởng dùng loại phương pháp ngây thơ như thế này chọc giận trẫm, Tố Quyết đối với trẫm tình thâm nghĩa trọng, cho dù có bị ngươi ôm ấp, thì cũng là do bị ngươi bức bách.Ngươi nhiều lần lén lút tiếp cận nàng,mặc dù khi đó trẫm không biết nội tình như thế nào,nhưng hiện tại đã biết được rành mạch.”
“Ta nên khen hoàng thượng thật anh minh sao?” Phong Dịch hừ lạnh một tiếng.
Đông Phương Dịch cười lạnh,“Ngươi nếu muốn báo thù cho Sở Tử Nặc thì cứ việc phóng ngựa lại đây, trẫm sẽ chỉ huy bốn triệu đại quân Bắc Nhạc tại đây nghênh đón khiêu chiến của ngươi. Bất quá trẫm muốn cảnh cáo ngươi một câu, từ nay về sau, đừng có chủ ý gì với Tố Quyết .”
Phong Dịch cười ha ha, chính là trong tươi cười đều toát lên vẻ khinh thường.
“Phong Dịch ta tung hoành thiên hạ , việc gì cũng đều là làm theo ý mình, không tới lượt ngoại nhân như người đến sai sử ta. Đông Phương Diệu, nếu ngươi thật có bản lĩnh, thì canh chừng kĩ nữ nhân của mình đi, nói không chừng ngày nào đó nàng sẽ rơi vào vòng tay ôm ấp của người khác a.”
Đông Phương Diệu đáy lòng tuy giận dữ nhưng trên mặt lại nở một nụ cười kì quái.
Hắn khoanh tay trước ngực, kiêu căng đứng ở nóc nhà , gió nhẹ thổi tới, thổi bay một góc y bào của hắn, Hoàng bào uy phong vừa khít với dáng người ngạo nghễ của hắn .
“Nữ nhân của trẫm, trẫm tự nhiên sẽ thủ hộ đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, ngoại nhân muốn cướp, cũng phải nhìn xem chính mình rốt cuộc có cái bản sự gì .”
“Hảo, ta đây liền mỏi mắt mong chờ, xem xem ta rốt cuộc có cái bản sự kia không,ta nhất định sẽ làm cho nữ nhân của ngươi cuối cùng biến thành của ta .” Nói xong, Phong Dịch nhảy lui vài bước, nháy mắt biến mất vô tung.
Từ phương hướng xa xôi nào đó , dường như còn có thể nghe được hắn đắc ý cười to, điều này làm cho Đông Phương Diệu tức giận đến sôi gan sôi thịt, hận không thể đem người nọ bắt giam trong thiên lao âm hàn, lột da hắn, xẻ thịt hắn ném cho chó ăn.
Đến khi Tần Tố Quyết thẳng một đường đuổi tới, Đông Phương Diệu mới từ nóc nhà nhảy xuống, vững chắc đứng ở trước mặt nàng, cẩn thận đánh giá nàng một phen, hỏi:“Tên hỗn đản đó có hay không thương tổn nàng?”
Nàng không nhịn được cười nói:“Nếu hắn muốn thương tổn ta thì sẽ không làm ra nhiều trò như vậy. Còn có, chàng xem lại chàng đi, thân là một đế vương cao cao tại thượng, thế nhưng lại lộ ra biểu cảm trẻ con như vậy, việc này nếu để cho người ngoài nhìn thấy, chàng còn thế nào giữ được uy tín của mình ?”
Đông Phương Diệu sắc mặt vẫn khó coi như cũ , bị nàng kéo cánh tay đi vào trong phòng.
“Chàng đừng tức khí, Phong Dịch kia nói rõ là cố ý lợi dụng ta để làm chàng tức giận , chàng nếu thực nổi giận, chẳng phải là rơi vào bẫy của hắn rồi ?”
Bị nàng khuyên nhủ một trận, sắc mặt của hắn cuối cùng tốt hơn vài phần.
“Tố Quyết, mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, nàng cũng đừng rời xa ta.”
Thấy hắn đáy mắt toàn là ưu sắc, nàng nhẹ nhàng gật đầu,“Ta đáp ứng chàng.”
Đông Phương Diệu thế này mới yên lòng, một tay kéo nàng vào trong lòng, gắt gao ôm chặt , trong lòng cũng kiên định vài phần.
Tần Tố Quyết biết hắn vì mình mà khẩn trương, trong lòng lướt qua một trận ngọt ngào, nếu nàng lo lắng, thì cũng đã lọt vào bẫy của Phong Dịch .
Nhưng nếu hắn là vì muốn báo thù cho đại sư huynh thì lúc trước tại sao lại ra tay giúp nàng ở trấn Vĩnh Ninh?
Còn cả lúc ở bãi săn bắn hoàng gia, hắn cũng kịp thời đưa tới giải dược……
Tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ trong nội tâm nàng, Đông Phương Diệu hai bàn tay nắm lấy bờ vai nàng, bá đạo ra mệnh lệnh,“Tố Quyết, ta không cho nàng nghĩ đến hắn!”
Nàng sửng sốt một chút, không khỏi bật cười.“ Chàng thật sự là không phân biệt rõ phải trái, ta chỉ là đang đoán rốt cuộc động cơ của hắn là gì thôi……”
“Mặc kệ hắn có cái động cơ gì , nàng cũng không cần quá lo lắng, đây là giang sơn của ta , ta tự nhiên biết nên làm thế nào, nàng chỉ cần nghĩ thông suốt làm một hoàng hậu phóng khoáng của mình ta là đủ rồi.”
Nghe vậy, nàng dở khóc dở cười. Lại nữa kìa , nam nhân này thật sự là bá đạo quá thể đáng, bất quá nàng cũng dần dần hiểu được sự bất an của hắn là đến từ tính độc lập , không chịu ỷ lại vào hắn của nàng, có lẽ ngẫu nhiên nàng nên giả trang là một tiểu nữ nhân cần được bảo hộ ,để không làm cho hắn luôn phải đơn phương lấy lòng nàng……
Không bao lâu sau , mật thám do Đông Phương Diệu phái đi đã tra ra được một chút tình huống trước mắt của Huyền Cương .
Huyền Cương đại vương có mười bốn vị vương tử, trước mắt biểu hiện có vẻ xông xáo ra trừ bỏ có Tam vương tử cùng Cửu vương tử thì người có dã tâm lớn nhất chính là Thất vương tử Tra Hằng.
Tra Hằng thiện văn thiện võ, biểu hiện trác tuyệt nên phụ vương hắn vô cùng yêu thích.
Nhưng mẫu thân của Tra Hằng địa vị không cao, hơn nữa hắn cũng không phải trưởng tử, cho nên muốn muốn tranh vương đoạt vị thì vấp phải khó khăn trùng trùng.
Tiếc nuối lớn nhất của Lão đại vương chính là năm đó cùng Bắc Nhạc ký kết hiệp ước mất chủ quyền , không xâm phạm lẫn nhau.
Tra Hằng biết được điều này, liền lén phát động chiến tranh tiến công Bắc Nhạc ,vả lại hắn cũng đã đạt được hiệp định hợp tác với Hải vương Phong Dịch nên hắn càng tin tưởng chỉ cần có thể đả bại Bắc Nhạc, làm cho Huyền Cương hãnh diện, thì đời đại vương tiếp theo khẳng định không còn ai xứng đáng hơn hắn.
Đông Phương Diệu sau khi xem tấu chương do mật thám đưa lên,lông mày nhăn chặt lại, sắc mặt so với lúc thường nghiêm túc thêm vài phần.
Khi Tần Tố Quyết bước vào ngự thư phòng liền nhìn thấy một màn này.
Tưởng Tường Quý tiến vào đưa trà, Đông Phương Diệu cũng không có ngẩng đầu lên, chính là thuận miệng nói:“Đem trà đặt xuống đi, trẫm tí nữa sẽ uống. Còn có, nhớ phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị chút ngọ thiện khai vị cấp nương nương , canh chừng nàng dùng hết rồi mới trở về phục mệnh.”
Gần đây Tố Quyết khẩu vị không tốt lắm, điều này làm cho hắn thực lo lắng, mỗi ngày đều hết dỗ khuyên lại lừa nàng ăn nhiều thêm vài thứ,thời điểm chính mình không ở cạnh bên người nàng thì đều làm cho Tường Quý thay hắn đi coi chừng.
Lời này làm cho Tần Tố Quyết không khỏi cười khẽ ra tiếng, bước sen nhẹ nhàng đi đến trước ngự án đem thực hộp đặt ở trên bàn con bên cạnh , lời nói nũng nịu , nhỏ nhẹ rót vào tai Đông Phương Diệu:“Hoàng thượng, chàng vẫn là trước lo lắng cho thân mình đi.”
Đông Phương Diệu nghe tiếng thoáng ngẩn người ra, chỉ thấy người trong lòng mặc nhất kiện y bào mềm mại, tươi cười đầy mặt đứng ở trước mặt mình .
“Tố Quyết, sao nàng lại tới đây?”
“Ta nghe Tường Quý nói, đã nhiều ngày nay chàng chưa hảo hảo dùng ngọ thiện, cho nên tự mình xuống bếp, hầm canh gà cho chàng, làm chút điểm tâm cùng dưa muối đơn giản, nếu chàng không chịu ăn hết sạch sẽ thì ta sẽ rất không cao hứng.”
Hắn vội vàng buông tấu chương trong tay , trên khuôn mặt tuấn tú nguyên bản nghiêm nghị lúc này lộ ra vài phần tươi cười.
“Tố Quyết, Từ sau khi nàng rời cung hai năm trước , ta đã lâu cũng chưa được ăn đồ ăn do nàng tự tay làm .” Nói xong, Đông Phương Diệu vòng qua ngự án, mở thực hộp ra , chỉ thấy bên trong có một chén canh gà, một ít điểm tâm, cùng với vài món thức ăn đơn giản nhưng trông rất ngon miệng . Bỏ qua tâm tình lo lắng do tấu chương vừa nãy , hắn cười nói:“Tất cả đều là đồ ăn ta thích, Tố Quyết, không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ khẩu vị của ta .”
Tần Tố Quyết thấy hắn lộ ra nụ cười như của đứa nhỏ, đáy lòng không khỏi thoảng qua vài phần đau tiếc.
Hắn gần đây thường xuyên bởi vì quốc sự mà bận đến đã khuya mới hồi cung đi ngủ, thời điểm buổi sáng mỗi ngày nàng tỉnh lại thì Đông Phương Diệu đã đi rồi.
Nàng biết hắn thân là hoàng đế , trên vai gánh trọng trách trầm trọng hơn mà phàm nhân có khả năng tưởng tượng ra được, rất nhiều phiền não hắn đều để ở trong lòng, không dám nói ra với nàng, tất cả vì hắn sợ nàng sẽ vì hắn lo lắng.
Nhưng nàng chẳng phải đứa ngốc, hiện thời thế cục nàng tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có vài phần hiểu rõ.
Tấu chương đặt đầy trên ngự án đều có liên quan đến Huyền Cương, nàng tùy tiện mở một phần ra xem , thở dài,“Xem ra chiến sự đã gần trong gang tấc rồi.”
Đông Phương Diệu tự tay đem đồ ăn trong thực hộp đưa đến bên miệng nàng, cười cười đem tấu chương trong tay nàng thả xuống,“Đừng nghĩ nhiều như vậy, nào Tố Quyết, chúng ta đã lâu không cùng nhau dùng ngọ thiện, vừa vặn đồ ăn nàng làm cũng đủ cho hai người chúng ta ăn, chờ ăn xong rồi mới tính tiếp chuyện phiền lòng này.”
Hai người ôm nhau ngồi xuống, Đông Phương Diệu thuở nhỏ đã lớn lên trong hoàng thất nên luôn được người khác hầu hạ, đời này khó có khi tự mình động thủ hầu hạ ai.
Tần Tố Quyết chính là ngoại lệ.
Hắn tự tay thay nàng múc cơm , chia thức ăn, hầu hạ chu đáo.
“Diệu, chàng và ta là phu thê,nếu có chuyện phiền não, ta hy vọng có thể cùng chàng cùng nhau gánh vác.” Tần Tố Quyết sau khi nuốt miếng thức ăn được hắn uy tận miệng vào bụng, lại nói:“Lúc này hành động của Huyền Cương đã thường xuyên như thế , trừ bỏ âm thầm cấu kết cùng Phong Dịch , ta nghĩ, một số bộ tộc xung quanh khẳng định cũng sẽ bị liên lụy vào.”
Bắc Nhạc ở phương Bắc, không chỉ có có một Huyền Cương, còn có không ít thủ lĩnh của các bộ tộc khác, bọn họ cũng đều có thế lực quyền chính riêng , một khi những bộ tộc này cùng Huyền Cương kết giao thì Bắc Nhạc nhất định sẽ dính vào một hồi tranh đoạn cam go,gian khổ và hứng chịu tổn thất vô cùng nặng nề.
Đông Phương Diệu cũng không muốn nói đến đề tài này, nhưng hắn biết Tần Tố Quyết bề ngoài ôn nhu hiểu chuyện,nhưng bên trong là một nữ nhân có cá tính quật cường.
Thở dài, hắn nhẹ nhàng gật đầu,“Vùng phương Bắc này xác thực cất giấu không ít phiền toái, trừ bỏ Huyền Cương, còn có lang tộc, ưng tộc cùng với man tộc ,những tên thủ lĩnh của các bộ tộc ấy đều vô cùng dũng mãnh, bọn họ cũng có rất nhiều nô lệ, mà trong đó khiến cho người ta đau đầu nhất , chính là cổ tộc.”
Nói tới đây, hai hàng lông mày của hắn gắt gao khóa cùng một chỗ,“Cổ tộc là bộ tộc cực kì nguy hiểm,bọn chúng am hiểu cách hạ cổ, hơn nữa thủ đoạn thập phần âm độc. Ta chấp chính vài năm nay, sở dĩ luôn luôn cùng vùng phương Bắc bảo trì hòa bình, cũng là vì không muốn tùy tiện trêu chọc những bộ tộc dã man đó. Nếu Huyền Cương thực sự cùng các bộ tộc khác tiến công Bắc Nhạc, ắt sẽ tạo thành một hồi đại chiến sự .”
Tần Tố Quyết trầm tư thật lâu ,sau đó mới mở miệng hỏi:“Chàng nói cổ tộc kia , mười mấy năm gần đây mới dần dần quật khởi đi?”
“Không sai!” Đông Phương Diệu sắc mặt trầm thêm vài phần,“Kỳ thực cổ tộc trước kia cũng không được gọi là cổ tộc, mà là tộc của mẫu hậu ta, tộc Bố Nhĩ Mạn.
“Năm đó mẫu hậu ta bị tung tin đồn nhảm là tà linh hóa thân, rất nhiều bộ tộc bởi vậy đối tộc Bố Nhĩ Mạn bốn phía khi dễ, thẳng đến mười hai năm trước, tộc trưởng của tộc Bố Nhĩ Mạn, cũng chính là tổ phụ ta , bị tộc trưởng đương nhiệm cổ tộc vu ltội dùng tà thuật khiến cho người ta dùng hỏa thiêu sống tổ phụ , về sau, tộc Bố Nhĩ Mạn liền thay tên thành cổ tộc.”
Chuyện này đối với Đông Phương Diệu mà nói, luôn luôn là một nỗi đau.
Tuy rằng hắn ở Bắc Nhạc lớn lên, nhưng không phải không có ấn tượng gì đối với tộc Bố Nhĩ Mạn .Nơi này trong miệng mẫu hậu chính là cố hương xinh đẹp nhất, tam huynh đệ bọn họ cùng mẫu hậu bởi vì lời đồn thổi vô căn cứ mà nhận hết đau khổ, không nghĩ tới ngay cả tộc Bố Nhĩ Mạn cùng tổ phụ ở xa xôi cũng khó trốn tai ách, khi đó hắn liền hiểu được một cái đạo lý — một người, nhất là được sinh trưởng ở trong hoàng cung các viện , muốn sống sót được ở đây, nhất định phải có được quyền vô thế thượng , như vậy mới có năng lực tự bảo vệ mình cùng bảo hộ thân nhân.
Cho nên sau khi hiểu chuyện, hắn liền thề, đời này kiếp này nhất định phải trở thành đế vương, bằng không hắn tình nguyện hóa thành một luồng u hồn, cũng không muốn phải ở dưới thế gian kéo dài chút hơi tàn sinh mệnh.
“Hai năm nay, ta thủy chung cùng phương Bắc chung sống hoà bình, cũng không muốn cùng vị Hải Vương kia xung đột. Nàng cũng biết, Bắc Nhạc từng trải qua nội loạn đã sớm bị đại thương nguyên khí , ta tận sức cho hưu binh dưỡng tức, cũng là hy vọng cấp cho dân chúng một cuộc sống giàu có, phồn vinh , để lại cho hậu thế cột trụ vững chắc trụ, không nghĩ tới……”
Tần Tố Quyết giữ chặt tay hắn, nhẹ giọng an ủi,“Diệu, chàng là một vị hoàng đế tốt. Trời cao luôn công bằng, chàng đối xử tử tế với dân chúng, ưu quốc ưu dân, lão thiên gia nhất định sẽ cho chàng một kết cục tốt đẹp.”
Đông Phương Diệu rốt cục lộ ra tươi cười, tay cũng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cười nói:“Chỉ cần đời này có thể cùng tay kề má ấp, với ta mà nói, chính là kết cục tốt đẹp nhất.”
Sắc mặt nàng ửng đỏ, giận dữ mắng:“Chàng lại không đứng đắn rồi.”
Hắn cười càng thêm đắc ý,“Đúng rồi, Tố Quyết, thời gian này ta quá bận rộn quốc sự, đã lâu cũng chưa cùng nàng ra cung đi dạo, dù sao quốc sự bận rộn là vĩnh viễn không xong, không bằng dùng xong ngọ thiện, chúng ta cùng nhau ra ngoài cung dạo chơi , như thế nào?”
Tần Tố Quyết mỉm cười , gật gật đầu.
Nàng vốn muốn làm cho hắn thả lỏng một chút nên mới đến, chính hắn nguyện ý đi ra ngoài hít thở không khí thì đó là điều không thể tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.