Chương 11
Vô Ảnh Hữu Tung
19/03/2023
Dưới khí thế uy hiếp của Diệp Cảnh, Trương Tông thành thật cất điện
thoại đi. Chẳng lẽ bởi vì năm phút đó mà lòng tự trọng đàn ông của lão
đại đã bị nghiền nát, không muốn gặp lại nữ thần sao?
Trương Tông lơ đễnh nghĩ, ngón tay không cẩn thận ấn nút cũng không để ý, trực tiếp cất điện thoại vào túi.
Bên này Thư Kha đang nằm nửa người trên ghế quý phi(1) trong phòng ngủ đọc sách, ánh đèn dịu dàng phủ lên gương mặt thanh tú của cô, khuôn mặt mộc mạc, làn da sạch và mịn, không thấy lỗ chân lông.
Cô định đọc xong chương này rồi đi ngủ thì điện thoại đặt dưới đèn bàn vang lên.
Cô nhìn lướt qua, ID người gọi là Trương Tông. Thông thường các cuộc gọi vào ban đêm, cô sẽ không nghe. Ba giây sau, cô trả lời điện thoại.
Liên quan đến người đàn ông đó, cô không muốn bỏ lỡ.
Tình hình âm thanh điện thoại bên đó rất ồn ào, cô láng máng nghe thấy tiếng uống rượu, chơi bài……
“Alo?”
“……Alo?”
Cô gọi hai lần không ai trả lời, cúp máy.
Trương Tông đang ở nơi vui chơi giải trí. Diệp Cảnh cũng ở đó?
Ở những nơi như vậy, đàn ông rất dễ giải phóng bản thân…..
Giờ đây, cô coi Diệp Cảnh như một thứ gì đó trong túi của mình, khi nghĩ đến anh, nghĩ đến việc cô tiếp xúc thân mật với người con gái khác cô tự nhiên thấy không vui.
Thư Kha suy nghĩ một lát, gửi cho Trương Tông một tin nhắn: Các anh chơi ở đâu?
Tin nhắn không có phản hồi, vì bên này Trương Tông đang vui vẻ quên trời.
Kết thúc trò chơi, Diệp Cảnh không muốn thắng nữa, chất đống tiền ở đó, cầm điện thoại xem video, nhắm mắt chơi bài ngẫu nhiên. Những người khác được Diệp Thần nhường, tuyệt như vậy, thật sự là ……mẹ nó, quá đã! Xoay người ca hát!
Lúc tan cuộc, tất cả tiền trên bàn Diệp Cảnh đều rải ra ngoài, còn thua không ít.
Trương Tông móc ví ra nhét tiền mới chú ý tới tin nhắn Thư Kha gửi, lập tức trả lời.
“Tôi chỉ thích chơi với Diệp Thần thôi! Thích quá!”
“Diệp Thần hào phóng phát lì xì! Tổng giám đốc Trương phải đuổi theo đi!”
“Tinh thần của ông chủ!”
“Tinh thần của tổng giám đốc Trương!’
“Tinh thần của tổng giám đốc Trương!”
Một đám người ồn ào theo, Trưownh Thừa Triết nghĩ nghĩ. Anh ta sắp xếp khách sạn năm sao gần đó, để anh em tùy ý chọn gái.
Lúc Đổng Trạch chọn một cô gái, Cảnh Diệp vỗ vào đầu anh ta:: “Cậu hăng hái cái gì?” Vợ Lưu Lâm của anh ta, mọi người đều thấy rồi.
Đổng Trạch có chút ngượng ngùng, haha cười nói: “Tôi đi ra ngoài ăn khuya với cô ta…..”
Hộp đêm này cao cấp, nhan sắc các công chúa đều cao, bình thường để mình tự tiêu xài chắc chắn không nỡ.
Diệp Cảnh lạnh lùng nhìn anh ta: "Cậu về mà dẫn theo vợ cậu đi ăn uống no say chứ, đi với gái làm gì, có bệnh à?”
Đổng Trạch rất xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.
Đàn ông có tâm địa gian xảo đó, mọi người đều hiểu rõ, làm sao anh ta còn thượng cương thượng tuyến(2)?
Trương Thừa Triết hòa giải: “Diệp Thần, không phải thời gian thi đấu, thư giãn đi….”
“Đồ bỏ đi!” Diệp Cảnh nói móc, quay lại: “Cậu ra ngoài chơi với tôi, chơi tới trên giường phụ nữ, làm sao tôi có thể giải thích với vợ cậu được? Mẹ nó, cậu không có được một ngày đứng đắn!”
Trương Thừa Triết bị chửi vào mặt: “……”
Tính chó này, ngay cả ông chủ cũng chửi!
Diệp Cảnh quét mắt nhìn mọi người trong đoàn xe: “Tất cả đều giống đàn ông cho tôi! Đừng làm những chuyện đáng khinh!”
Trương Tông nấc lên một tiếng, nói: “Mặc dù tôi vẫn là cẩu độc thân……nhưng tôi không thể khiến cho vợ tương lai thất vọng….. Các cậu chơi đi, tôi đi về với lão đại đây.”
Bước ra ngoài cổng hộp đêm, tài xế tranh giành lôi kéo làm ăn.
Mấy người này đều uống rượu, mặc dù Diệp Cảnh tửu lượng tốt, không say, nhưng anh uống rượu cũng không thể lái xe.
Đột nhiên ánh mắt Diệp Cảnh dừng lại ở đâu đó, nhíu mày.
Thư Kha mặc chiếc váy đen nhỏ, mái tóc dài tung bay, chân đi giày cao gót, bước tới một cách thản nhiên.
Cô không nhìn Diệp Cảnh, đi thẳng đến trước mặt Trương Tông, cười nhẹ: “Đúng lúc chơi gần đây, nghe nói anh ở đây, qua xem một chút.”
Lúc này ánh mắt mới chậm rãi quét một vòng qua họ, lúc dừng trên người Diệp Cảnh cũng chỉ là quét qua, không dừng lại một khoảnh khắc nào, cô cười nói: “Xem ra các anh đều uống rượu, tôi làm việc tốt vậy, đưa các anh về.”
Trương Tông hết sức phấn khởi đang muốn trả lời, thì nghe Diệp Cảnh vừa lạnh lùng vừa cứng rắn nói: “Không cần.”
Trương Tông nhất thời gào lên: “Cần chứ lão đại, sao lại không cần…. Tài xế không an toàn lắm! Kéo chúng ta đến miền núi thì sao! Tôi mặc kệ, tôi muốn Thư Kha đưa về!’
Uống nhiều rượu, lá gan cũng lớn, Trương Tông tới gần Thư Kha, giống như muốn ôm lấy cánh tay của cô, tay còn chưa chạm vào đã bị một lực lớn kéo ra ——loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Thư Kha đi tới bên cạnh Diệp Cảnh, khoảng cách rất gần, nhìn anh cười: “Anh sợ cái gì? Tôi một cô gái yếu đuối còn có thể làm gì một đám người đàn ông các anh sao?”
Diệp Cảnh lách người nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, không lên tiếng.
Thư Kha khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi. Trương Tông cho rằng nữ thần không vui, trách móc Diệp Cảnh: “Làm, là do anh, nữ thần chạy rồi!”
“…..” Sắc mặt Diệp Cảnh nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng người phụ nữ.
“Tôi cũng không hiểu, lão đại làm cái gì!”
“Anh Cảnh, anh có thù oán gì với cô gái đó vậy?”
“Không phải chứ, hôm đó không phải là quan hệ thân mật ở phòng thay đồ sao….”
“Cô gái nhà người ta đau lòng rồi……chạy tới đưa chúng ta về, kết quả …..”
“…..Anh Cảnh thật tàn nhẫn!”
Mấy người anh một lời tôi một câu, mọi người đều chống lại ý kiến Diệp Cảnh.
Kỳ lạ nhất chính là, Diệp Thần bình thường nóng nảy, lúc này sắc mặt tối sầm, không nói lời nào,
Mấy người đó càng hưng phấn hơn, nhìn Diệp Thần chịu thua là sảng khoái nhất!
Một chiếc Audi màu trắng lướt qua bên cạnh họ, Thư Kha mở cửa sổ xe, cười với họ nói: “Ai muốn tôi đưa về, lên xe.”
“Wow——” Mấy người đàn ông to lớn lao ra như ong vỡ tổ mở cửa xe, quay mình leo lên xe.
Trong nháy mắt, bên ngoài chỉ còn lại một mình Diệp Cảnh.
Trong xe có bốn người, một người ngồi ghế phụ, ba người ngồi phía sau. Họ vẫy tay chào tạm biệt Diệp Cảnh qua cửa kính xe được hạ xuống.
Dường như mấy người cố ý muốn đùa giỡn anh, vẫy tay, thò đầu ra ngoài cửa sổ, cùng nhau hát bài: “Bạn ơi, tạm biệt ~ Bạn ơi, tạm biệt ~~ Bạn ơi, tạm biệt nhé ~~ Tạm biệt nhé ~~ Tạm biệt nhé ~~”
Diệp Cảnh đứng ở bên ngoài xe, một cơn gió thổi qua, tờ giấy nhỏ trên mặt đất bị thổi lên, quay tròn bên gấu quần anh.
…..Có chút muộn phiền của người anh hùng đơn độc.
Trong xe là khúc đồng diễn sóng bay của bốn người đàn ông: ““Bạn ơi, tạm biệt ~~ Bạn ơi, tạm biệt ~~ Bạn ơi, tạm biệt nhé ~~ Tạm biệt nhé ~~ Tạm biệt nhé ~~”
Thư Kha cố hết sức nhịn cười, mở miệng nói: “Vậy chúng tôi đi trước.” Làm ra vẻ phải khởi động xe.
“Tài xế tài xế —— Anh đẹp trai, có muốn đi xe không?” Một cô gái trẻ đi tới trước mặt Diệp Cảnh.
Diệp Cảnh khua tay, sải bước vòng qua đuôi xe, đi đến bên cạnh ghế phụ của chiếc xe Audi, mở cửa xe, kéo Triệu Chấn Vũ trên ghế phụ ra, lại kéo cửa ghế sau, ném anh ta vào trong, động tác lưu loát liền mạch.
“Oái…..” Vừa rồi còn thoải mái hát, trong nháy mắt là tiếng kêu thảm thương.
Diệp Cảnh ngồi lên ghế lái phụ, Thư Kha kinh ngạc nhìn anh, anh tự mình đóng cửa, hạ thấp ghế ngồi, lười biếng tựa vào lưng ghế, khẽ nhắm mắt, nói ra một địa chỉ.
Thư Kha quay mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lái xe ra ngoài.
Mấy người phía sau lần lượt được đưa về, ghế sau trống rỗng, chỉ còn lại Trương Tông một mình nằm trên ghế.
Trong lúc Trương Tông nửa say nửa tỉnh, đã phát huy hết phẩm chất luyên thuyên. Ban đầu, họ nói về đoàn xe và trận đấu, tán gẫu, sau đó nói về Diệp Cảnh.
“Tuy lão đại tính tình hơi nóng nảy, nhưng ở thời khắc mấu chốt thì vẫn có trách nhiệm, gánh vác được việc, chịu đựng được, xứng với anh em…. Tôi đối với anh ấy một lòng tâm phục khẩu phục.”
“Nữ thần, cô phải hiểu lão đại của chúng tôi là người rất tốt, đừng chỉ sợ năm phút đó……Hiện tại công cụ nhiều như vậy, tại sao không thể giải quyết…… sau này tôi giới thiệu mấy loại dễ dùng cho hai người…..”
“Nhưng cô không thể cứ để ý vấn đề đó của lão đại được, trong vấn đề này đàn ông có lòng tự trọng rất mạnh mẽ…….không thể chịu đựng được…..”
Diệp Cảnh ở hàng ghế đầu, sắc mặt như mây đen.
Thư Kha thả mình theo âm nhạc, cố gắng nhấn chìm giọng nói của Trương Tông.
Trương Tông mạng lớn, trước khi Diệp thần bộc phát, đã đến dưới lầu nhà mình.
Diệp Cảnh xuống xe, kéo anh ta ra, giơ tay đóng cửa xe, lên xe: “Đi”
“……” Trương Tông lảo đảo đứng vững, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trước mắt chỉ có một đống khói xe.
*
Xe chạy về phía chỗ ở của Diệp Cảnh.
Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Thư Kha tắt nhạc, không gian bỗng yên ắng hẳn.
Thư Kha mở một bên cửa sổ xe, ánh đèn dưới bóng đêm mang theo gió đêm cuốn vào. Cô liếc nhìn bên cạnh, ánh sáng và bóng tối lướt qua trên mặt người đàn ông, giống như một cảnh phim được quay cẩn thận, mông lung, quyến rũ, nhìn thế nào cũng không đủ.
Một tay cô điều khiển vô lăng, một tay mở hộp đựng đồ, lấy ra một hộp kẹo, đưa cho Diệp Cảnh.
Diệp Cảnh rũ mắt nhìn bàn tay đó vươn tới, ngón tay mảnh khảnh thon dài, trên móng tay phủ sơn móng tay màu đỏ thẫm, đỏ rực, giống như người kia của cô.
Một lúc lâu sau không thấy anh phản ứng, cô cũng không thu tay về, mà lắc lắc: “Ừm?” Kẹo đập vào hộp lách cách.
Diệp Cảnh duỗi tay nhận, cô mới thu tay về.
Chiếc hộp vuông nhỏ màu hồng tinh xảo, Diệp Cảnh cầm trong tay chơi đùa, cũng không có ý muốn ăn.
Thư Kha: “Cho tôi hai viên. Tôi lái xe, không tiện.”
Diệp Cảnh: “…..”
“Cổ họng khô khốc.” Cô nói xong còn ho hai tiếng.
Diệp Cảnh đổ ra hai viên kẹo trong lòng bàn tay: “Đón lấy.”
“Không tiện.” Hai tay Thư Kha giữ chặt vô lăng, mặt nghiêm túc: “Đường đêm, lái xe cẩn thận.”
Người bên cạnh lại yên lặng.
Thư Kha: “Anh đưa đến bên miệng tôi, giúp thì giúp cho chót chứ. Tôi là vì các anh mà phải đi qua đi lại cả đêm rồi, chút dịch vụ này cũng không được hưởng sao?”
Diệp Cảnh nghiêng người, vươn tay đến bên miệng Thư Kha, lòng bàn tay chạm vào đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt anh càng sâu. Tay hướng lên trên, đưa kẹo vào trong miệng cô, đang muốn rút lại, chiếc lưỡi mềm mại lại ẩm ướt liếm qua lòng bàn tay anh.
Trương Tông lơ đễnh nghĩ, ngón tay không cẩn thận ấn nút cũng không để ý, trực tiếp cất điện thoại vào túi.
Bên này Thư Kha đang nằm nửa người trên ghế quý phi(1) trong phòng ngủ đọc sách, ánh đèn dịu dàng phủ lên gương mặt thanh tú của cô, khuôn mặt mộc mạc, làn da sạch và mịn, không thấy lỗ chân lông.
Cô định đọc xong chương này rồi đi ngủ thì điện thoại đặt dưới đèn bàn vang lên.
Cô nhìn lướt qua, ID người gọi là Trương Tông. Thông thường các cuộc gọi vào ban đêm, cô sẽ không nghe. Ba giây sau, cô trả lời điện thoại.
Liên quan đến người đàn ông đó, cô không muốn bỏ lỡ.
Tình hình âm thanh điện thoại bên đó rất ồn ào, cô láng máng nghe thấy tiếng uống rượu, chơi bài……
“Alo?”
“……Alo?”
Cô gọi hai lần không ai trả lời, cúp máy.
Trương Tông đang ở nơi vui chơi giải trí. Diệp Cảnh cũng ở đó?
Ở những nơi như vậy, đàn ông rất dễ giải phóng bản thân…..
Giờ đây, cô coi Diệp Cảnh như một thứ gì đó trong túi của mình, khi nghĩ đến anh, nghĩ đến việc cô tiếp xúc thân mật với người con gái khác cô tự nhiên thấy không vui.
Thư Kha suy nghĩ một lát, gửi cho Trương Tông một tin nhắn: Các anh chơi ở đâu?
Tin nhắn không có phản hồi, vì bên này Trương Tông đang vui vẻ quên trời.
Kết thúc trò chơi, Diệp Cảnh không muốn thắng nữa, chất đống tiền ở đó, cầm điện thoại xem video, nhắm mắt chơi bài ngẫu nhiên. Những người khác được Diệp Thần nhường, tuyệt như vậy, thật sự là ……mẹ nó, quá đã! Xoay người ca hát!
Lúc tan cuộc, tất cả tiền trên bàn Diệp Cảnh đều rải ra ngoài, còn thua không ít.
Trương Tông móc ví ra nhét tiền mới chú ý tới tin nhắn Thư Kha gửi, lập tức trả lời.
“Tôi chỉ thích chơi với Diệp Thần thôi! Thích quá!”
“Diệp Thần hào phóng phát lì xì! Tổng giám đốc Trương phải đuổi theo đi!”
“Tinh thần của ông chủ!”
“Tinh thần của tổng giám đốc Trương!’
“Tinh thần của tổng giám đốc Trương!”
Một đám người ồn ào theo, Trưownh Thừa Triết nghĩ nghĩ. Anh ta sắp xếp khách sạn năm sao gần đó, để anh em tùy ý chọn gái.
Lúc Đổng Trạch chọn một cô gái, Cảnh Diệp vỗ vào đầu anh ta:: “Cậu hăng hái cái gì?” Vợ Lưu Lâm của anh ta, mọi người đều thấy rồi.
Đổng Trạch có chút ngượng ngùng, haha cười nói: “Tôi đi ra ngoài ăn khuya với cô ta…..”
Hộp đêm này cao cấp, nhan sắc các công chúa đều cao, bình thường để mình tự tiêu xài chắc chắn không nỡ.
Diệp Cảnh lạnh lùng nhìn anh ta: "Cậu về mà dẫn theo vợ cậu đi ăn uống no say chứ, đi với gái làm gì, có bệnh à?”
Đổng Trạch rất xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.
Đàn ông có tâm địa gian xảo đó, mọi người đều hiểu rõ, làm sao anh ta còn thượng cương thượng tuyến(2)?
Trương Thừa Triết hòa giải: “Diệp Thần, không phải thời gian thi đấu, thư giãn đi….”
“Đồ bỏ đi!” Diệp Cảnh nói móc, quay lại: “Cậu ra ngoài chơi với tôi, chơi tới trên giường phụ nữ, làm sao tôi có thể giải thích với vợ cậu được? Mẹ nó, cậu không có được một ngày đứng đắn!”
Trương Thừa Triết bị chửi vào mặt: “……”
Tính chó này, ngay cả ông chủ cũng chửi!
Diệp Cảnh quét mắt nhìn mọi người trong đoàn xe: “Tất cả đều giống đàn ông cho tôi! Đừng làm những chuyện đáng khinh!”
Trương Tông nấc lên một tiếng, nói: “Mặc dù tôi vẫn là cẩu độc thân……nhưng tôi không thể khiến cho vợ tương lai thất vọng….. Các cậu chơi đi, tôi đi về với lão đại đây.”
Bước ra ngoài cổng hộp đêm, tài xế tranh giành lôi kéo làm ăn.
Mấy người này đều uống rượu, mặc dù Diệp Cảnh tửu lượng tốt, không say, nhưng anh uống rượu cũng không thể lái xe.
Đột nhiên ánh mắt Diệp Cảnh dừng lại ở đâu đó, nhíu mày.
Thư Kha mặc chiếc váy đen nhỏ, mái tóc dài tung bay, chân đi giày cao gót, bước tới một cách thản nhiên.
Cô không nhìn Diệp Cảnh, đi thẳng đến trước mặt Trương Tông, cười nhẹ: “Đúng lúc chơi gần đây, nghe nói anh ở đây, qua xem một chút.”
Lúc này ánh mắt mới chậm rãi quét một vòng qua họ, lúc dừng trên người Diệp Cảnh cũng chỉ là quét qua, không dừng lại một khoảnh khắc nào, cô cười nói: “Xem ra các anh đều uống rượu, tôi làm việc tốt vậy, đưa các anh về.”
Trương Tông hết sức phấn khởi đang muốn trả lời, thì nghe Diệp Cảnh vừa lạnh lùng vừa cứng rắn nói: “Không cần.”
Trương Tông nhất thời gào lên: “Cần chứ lão đại, sao lại không cần…. Tài xế không an toàn lắm! Kéo chúng ta đến miền núi thì sao! Tôi mặc kệ, tôi muốn Thư Kha đưa về!’
Uống nhiều rượu, lá gan cũng lớn, Trương Tông tới gần Thư Kha, giống như muốn ôm lấy cánh tay của cô, tay còn chưa chạm vào đã bị một lực lớn kéo ra ——loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Thư Kha đi tới bên cạnh Diệp Cảnh, khoảng cách rất gần, nhìn anh cười: “Anh sợ cái gì? Tôi một cô gái yếu đuối còn có thể làm gì một đám người đàn ông các anh sao?”
Diệp Cảnh lách người nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, không lên tiếng.
Thư Kha khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi. Trương Tông cho rằng nữ thần không vui, trách móc Diệp Cảnh: “Làm, là do anh, nữ thần chạy rồi!”
“…..” Sắc mặt Diệp Cảnh nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng người phụ nữ.
“Tôi cũng không hiểu, lão đại làm cái gì!”
“Anh Cảnh, anh có thù oán gì với cô gái đó vậy?”
“Không phải chứ, hôm đó không phải là quan hệ thân mật ở phòng thay đồ sao….”
“Cô gái nhà người ta đau lòng rồi……chạy tới đưa chúng ta về, kết quả …..”
“…..Anh Cảnh thật tàn nhẫn!”
Mấy người anh một lời tôi một câu, mọi người đều chống lại ý kiến Diệp Cảnh.
Kỳ lạ nhất chính là, Diệp Thần bình thường nóng nảy, lúc này sắc mặt tối sầm, không nói lời nào,
Mấy người đó càng hưng phấn hơn, nhìn Diệp Thần chịu thua là sảng khoái nhất!
Một chiếc Audi màu trắng lướt qua bên cạnh họ, Thư Kha mở cửa sổ xe, cười với họ nói: “Ai muốn tôi đưa về, lên xe.”
“Wow——” Mấy người đàn ông to lớn lao ra như ong vỡ tổ mở cửa xe, quay mình leo lên xe.
Trong nháy mắt, bên ngoài chỉ còn lại một mình Diệp Cảnh.
Trong xe có bốn người, một người ngồi ghế phụ, ba người ngồi phía sau. Họ vẫy tay chào tạm biệt Diệp Cảnh qua cửa kính xe được hạ xuống.
Dường như mấy người cố ý muốn đùa giỡn anh, vẫy tay, thò đầu ra ngoài cửa sổ, cùng nhau hát bài: “Bạn ơi, tạm biệt ~ Bạn ơi, tạm biệt ~~ Bạn ơi, tạm biệt nhé ~~ Tạm biệt nhé ~~ Tạm biệt nhé ~~”
Diệp Cảnh đứng ở bên ngoài xe, một cơn gió thổi qua, tờ giấy nhỏ trên mặt đất bị thổi lên, quay tròn bên gấu quần anh.
…..Có chút muộn phiền của người anh hùng đơn độc.
Trong xe là khúc đồng diễn sóng bay của bốn người đàn ông: ““Bạn ơi, tạm biệt ~~ Bạn ơi, tạm biệt ~~ Bạn ơi, tạm biệt nhé ~~ Tạm biệt nhé ~~ Tạm biệt nhé ~~”
Thư Kha cố hết sức nhịn cười, mở miệng nói: “Vậy chúng tôi đi trước.” Làm ra vẻ phải khởi động xe.
“Tài xế tài xế —— Anh đẹp trai, có muốn đi xe không?” Một cô gái trẻ đi tới trước mặt Diệp Cảnh.
Diệp Cảnh khua tay, sải bước vòng qua đuôi xe, đi đến bên cạnh ghế phụ của chiếc xe Audi, mở cửa xe, kéo Triệu Chấn Vũ trên ghế phụ ra, lại kéo cửa ghế sau, ném anh ta vào trong, động tác lưu loát liền mạch.
“Oái…..” Vừa rồi còn thoải mái hát, trong nháy mắt là tiếng kêu thảm thương.
Diệp Cảnh ngồi lên ghế lái phụ, Thư Kha kinh ngạc nhìn anh, anh tự mình đóng cửa, hạ thấp ghế ngồi, lười biếng tựa vào lưng ghế, khẽ nhắm mắt, nói ra một địa chỉ.
Thư Kha quay mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lái xe ra ngoài.
Mấy người phía sau lần lượt được đưa về, ghế sau trống rỗng, chỉ còn lại Trương Tông một mình nằm trên ghế.
Trong lúc Trương Tông nửa say nửa tỉnh, đã phát huy hết phẩm chất luyên thuyên. Ban đầu, họ nói về đoàn xe và trận đấu, tán gẫu, sau đó nói về Diệp Cảnh.
“Tuy lão đại tính tình hơi nóng nảy, nhưng ở thời khắc mấu chốt thì vẫn có trách nhiệm, gánh vác được việc, chịu đựng được, xứng với anh em…. Tôi đối với anh ấy một lòng tâm phục khẩu phục.”
“Nữ thần, cô phải hiểu lão đại của chúng tôi là người rất tốt, đừng chỉ sợ năm phút đó……Hiện tại công cụ nhiều như vậy, tại sao không thể giải quyết…… sau này tôi giới thiệu mấy loại dễ dùng cho hai người…..”
“Nhưng cô không thể cứ để ý vấn đề đó của lão đại được, trong vấn đề này đàn ông có lòng tự trọng rất mạnh mẽ…….không thể chịu đựng được…..”
Diệp Cảnh ở hàng ghế đầu, sắc mặt như mây đen.
Thư Kha thả mình theo âm nhạc, cố gắng nhấn chìm giọng nói của Trương Tông.
Trương Tông mạng lớn, trước khi Diệp thần bộc phát, đã đến dưới lầu nhà mình.
Diệp Cảnh xuống xe, kéo anh ta ra, giơ tay đóng cửa xe, lên xe: “Đi”
“……” Trương Tông lảo đảo đứng vững, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trước mắt chỉ có một đống khói xe.
*
Xe chạy về phía chỗ ở của Diệp Cảnh.
Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Thư Kha tắt nhạc, không gian bỗng yên ắng hẳn.
Thư Kha mở một bên cửa sổ xe, ánh đèn dưới bóng đêm mang theo gió đêm cuốn vào. Cô liếc nhìn bên cạnh, ánh sáng và bóng tối lướt qua trên mặt người đàn ông, giống như một cảnh phim được quay cẩn thận, mông lung, quyến rũ, nhìn thế nào cũng không đủ.
Một tay cô điều khiển vô lăng, một tay mở hộp đựng đồ, lấy ra một hộp kẹo, đưa cho Diệp Cảnh.
Diệp Cảnh rũ mắt nhìn bàn tay đó vươn tới, ngón tay mảnh khảnh thon dài, trên móng tay phủ sơn móng tay màu đỏ thẫm, đỏ rực, giống như người kia của cô.
Một lúc lâu sau không thấy anh phản ứng, cô cũng không thu tay về, mà lắc lắc: “Ừm?” Kẹo đập vào hộp lách cách.
Diệp Cảnh duỗi tay nhận, cô mới thu tay về.
Chiếc hộp vuông nhỏ màu hồng tinh xảo, Diệp Cảnh cầm trong tay chơi đùa, cũng không có ý muốn ăn.
Thư Kha: “Cho tôi hai viên. Tôi lái xe, không tiện.”
Diệp Cảnh: “…..”
“Cổ họng khô khốc.” Cô nói xong còn ho hai tiếng.
Diệp Cảnh đổ ra hai viên kẹo trong lòng bàn tay: “Đón lấy.”
“Không tiện.” Hai tay Thư Kha giữ chặt vô lăng, mặt nghiêm túc: “Đường đêm, lái xe cẩn thận.”
Người bên cạnh lại yên lặng.
Thư Kha: “Anh đưa đến bên miệng tôi, giúp thì giúp cho chót chứ. Tôi là vì các anh mà phải đi qua đi lại cả đêm rồi, chút dịch vụ này cũng không được hưởng sao?”
Diệp Cảnh nghiêng người, vươn tay đến bên miệng Thư Kha, lòng bàn tay chạm vào đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt anh càng sâu. Tay hướng lên trên, đưa kẹo vào trong miệng cô, đang muốn rút lại, chiếc lưỡi mềm mại lại ẩm ướt liếm qua lòng bàn tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.