Chương 5
Vô Ảnh Hữu Tung
20/04/2022
Trương Tông hoài nghi mình uống quá nhiều, mộng tưởng hão huyền.
Anh ta đưa tay nhéo Triệu Chấn Vũ bên cạnh, Triệu Chấn Vũ mất cảnh giác mà bật người khỏi vị trí của mình: “Đm! Mắc mớ gì tới tôi!”
“Đau không?” Trương Tông nhìn anh ta rất chân thành.
“Mẹ nó, anh thử xem!”
“Haha……..haha………” Trương Tông tiếp tục cười, cười đến nỗi cả bàn người đều cảm thấy anh ta không bình thường, nhìn anh ta bằng ánh mắt thiểu năng.
Triệu Chấn Vũ: “Anh Cảnh, chúng ta có thể đưa tên ngốc này ra ngoài được không.”
Trương Tông dịch đến góc bàn, tới gần Diệp Cảnh ở bên kia, đặt thẳng điện thoại trước mặt anh, chỉ thiếu chút nữa dán màn hình vào mặt anh, vẻ mặt khoe khoang nói: “Lão đại, thấy chưa.... nữ thần Thư Kha... haha... nữ thần kết bạn với tôi... Ôi, không tệ nha... Mỗi ngày làm một việc tốt, trêu ghẹo nữ thần haha….”
Trương Tông cười đến run tay, đột nhiên điện thoại bị Diệp Cảnh lấy đi.
Trương Tông đã chấp nhận lời mời kết bạn, bên kia gửi tin nhắn: [Xin chào]
Wechat có biệt danh là SHU, ảnh đại diện là một nhân vật hoạt hình —— Shuke lái máy bay.
….. Con chuột nhỏ đội mũ bảo hiểm ngồi trên máy bay, vẫy tay chào phía dưới.
Diệp Cảnh nhìn chằm chằm hai giây, khóe miệng giật giật, ma xui quỷ khiến bấm phóng to ảnh đại diện. Sau đó, cả bàn đều nhìn thấy Diệp Cảnh nhìn màn hình điện thoại cười. Khác hẳn với những nụ cười mỉa mai, chế giễu bình thường, đây là một nụ cười tươi tắn và không hề gượng gạo!
Trương Tông ngửi được cảm giác nguy hiểm, giơ tay muốn cướp điện thoại: “Nữ thần kết bạn với tôi, anh lại lén cười, trả điện thoại cho tôi! Tôi muốn trêu ghẹo nữ thần!”
Diệp Cảnh nhấc tay lên, Trương Tông nhào vào khoảng không…. Người không có đôi tay dài và đôi chân dài, đúng là ngược đãi mà.
Diệp Cảnh đứng dậy, để tránh sự vướng víu của Trương Tông, anh ra hiệu với hai đồng bọn khác: “Giữ cậu ta.”
Triệu Chấn Vũ đã sớm muốn báo thù, lần này có cơ hội rồi, không nói một lời đè Trương Tông ra, nhéo anh ta một cái, hỏi: “ Có đau không?...... Mẹ nó, anh nói cho tôi biết có đau hay không!”
Trương Tông vừa chống đỡ bọn họ, vừa la Diệp Cảnh nói: “…..Anh mà nói nhảm với nữ thần, phá hủy hình tượng của tôi, anh biết tay tôi!”
Chỉ chốc lát sau, Diệp Cảnh trở lại vị trí, đặt di động của Trương Tông lên bàn.
Hai người kia buông tay, Trương Tông lập tức cầm lấy điện thoại lật xem, xem anh vừa rồi rốt cuộc đã làm gì.
……?
Wechat của nữ thần đâu???
Trương Tông nhìn lên nhìn xuống, không thấy Wechat của Thư Kha, thậm chí bấm vào danh bạ cũng không thấy đâu.
“Mẹ kiếp! Anh đã đưa nữ thần của tôi đi đâu! Tại sao lại biến mất rồi!” Trương Tông gào thét.
“Xóa rồi.” Diệp Cảnh bình tĩnh nói. Hơn nữa còn xóa sạch sẽ, anh ta muốn tìm cũng không thấy, bên kia muốn kết bạn cũng không được nữa.
“Mẹ nó, anh……” Trương Tông tức giận, uất ức, vành mắt cũng đỏ bừng vì tức giận, ngực phập phồng dữ dội.
Diệp Cảnh cười lạnh: “Chẳng lẽ cậu còn mơ mộng viển vông gì?”
“Mẹ nó, anh quản tôi! Tôi sẵn sàng làm lốp xe dự phòng! Sẵn sàng bị lừa! Thích là chết, tôi cam tâm tình nguyện, anh quản tôi!” Trương Tông liên tục la hét.
“Lão tử thích quản cậu thì sao?” Diệp Cảnh giận tái mặt, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Ánh mắt hơi híp lại, mặt mày sắc bén, tỏa ra lệ khí hung ác. Bầu không khí xung quanh trong nháy mắt lạnh xuống.
Xung đột nổ ra quá nhanh khiến những người khác có chút bối rối.
Đây là có chuyện gì? Anh em vì Wechat của một cô gái mà xé nhau?
Trương Tông vẫn coi Diệp Cảnh là đại ca, hơn nữa Diệp Cảnh nổi giận, khẩu khí quả thật đáng sợ, bị cơn tức giận của anh đè nén một lúc, anh ta mới không gào thét nữa.
Diệp Cảnh: “Trận đấu tiếp theo lấy top 3, tùy cậu trêu ghẹo cô ấy như thế nào.”
Trương Tông: “……..”
Anh mới chuyển từ hoa tiêu(1) sang làm tay đua, top 3 cuộc đua chuyên nghiệp?
Đây là mục tiêu không thể thực hiện được.
Sau khi Thư Kha thêm Wechat của Trương Tông, chủ động gửi tin nhắn, lập tức đặt điện thoại sang một bên.
Trong suốt bữa ăn, vẫn không có âm thanh nhắc nhở Wechat vang lên, cô cũng không vội. Cô cũng chỉ muốn thông qua anh ta lấy được một số thông tin hữu ích, không cần anh ta phản hồi quá nhiệt tình, khi nào rảnh trả lời cũng được.
Hai người ăn xong món Nhật, Lương Tư Duệ lại đề nghị đi mua quần sao cùng Thư Kha.(Truyện được đăng tại watt @xzaaaaai)
Thư Kha từ chối một cách khéo léo: “Hôm nay tôi rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Lương Tư Duệ chỉ có thể đưa cô về.
Thư Kha không sống cùng bố mẹ, sau khi về nước thì sống trong một căn hộ rộng rãi và có tầm nhìn ra ngoài lớn nằm ở trung tâm thành phố. Đây là một những tài sản mà bố mẹ tặng cho cô, cô có một biệt thự khác ở ngoại ô nữa, một căn hộ hai tầng và ba cửa hàng. Cửa hàng đang cho thuê, cho dù cô không làm gì, mỗi tháng tiền thu nhập thuê nhà cũng có mấy vạn.
Cô cảm ơn bố mẹ vì đã tạo điều kiện cho cô. Năm đó học trung học, cô hiểu sâu sắc rằng, nhà là chỗ dựa của cô, là nơi trú ẩn an toan duy nhất có thể bảo vệ cô sau khi cô vi phạm các quy tắc của xã hội này.
Cho nên, cô phải thực hiện vai trò của mình một cách nghiêm túc.
Thư Kha về nhà không bao lâu thì mẹ cô gọi điện.
“Hôm nay hẹn hò với Tiểu Duệ như thế nào?”
“Mẹ, con……” Thư Kha nói một lúc rồi chuyển câu ‘Con không thích anh ta’: “Con cảm thấy anh ta không phải là ứng cử viên lý tưởng. Anh ta không có tham vọng, đối với công việc kinh doanh của gia đình cũng không có hứng thú.”
“Chúng ta đang hợp tác với nhà họ Lương, Tiểu Duệ thích con là chuyện tốt, trước tiên con làm bạn đã, đừng đắc tội người khác.”
“Uhm, con biết rồi.”
Thư Kha nói mấy câu với mẹ, sau khi cúp điện thoại, cô nằm ngửa trên ghế sô pha, đầu óc trống rỗng trong vài giây.
Nhớ tới Wechat kia, cô cầm điện thoại lên xem, Trương Tông vẫn còn chưa trả lời cô.
Thư Kha nhập: Có ở đây không?
Gửi.
Hệ thống hiện lên thông báo nhắc nhở: tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.
………
…………
…………….
Lần đầu tiên trong đời, trải nghiệm cảm giác bị chặn.
Thành thật mà nói, có hơi bối rối.
Dẫu sao, trước nay luôn là đàn ông vội vàng tìm cô xin phương thức liên lạc.
Trong đầu hiện lên bộ dáng của Trương Tông, nhìn anh ta cười híp mắt vẻ hiền lành, thế mà lại chặn cô?
Lão đại đó thật lợi hại, ngay cả đàn em bên cạnh cũng có tính cách như vậy.
Thư Kha lập tức xem thông tin Wechat, thuận tiện ghi lại số điện thoại của anh ta.
Cô chuyển sang nhắn tin cho Trương Tông: Tôi là thư Kha, quần áo của lão đại anh ở chỗ tôi, tôi không có phương thức liên lạc với anh ấy, khi nào tiện thì trả lại cho anh ấy?
Nói về điều gì đó, không đề cập đến chuyện bị chặn.
Lần này anh ta trả lời sau vài giây.
“Thật ngại quá, lúc trước tay trơn không cẩn thận chặn cô, xin cô đừng để bụng! Ngày mai lão đại sẽ đi Bắc Kinh, ba ngày sau mới trở về. Hay là cô đưa quần áo cho tôi trước, tôi sẽ chuyển nó cho lão đại? Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Cảm ơn, nhưng tôi muốn tự mình trả cho anh ấy và nói lời cảm ơn. Anh có biết lịch trình của anh ấy sau khi về không?”
Trương Tông ôm chặt trái tim tan vỡ của mình, nghẹn ngào không nói nên lời.
Kích động cái gì! Phấn khích cái gì! Làm ầm ĩ cái gì! Làm nửa này, người ta muốn trêu ghẹo lão đại!
Anh ta sao có thể so với đại soái ca kia, làm anh em thật sự là…..xót xa.
Nhưng Trương Tông nhanh chóng bình phục chấn thương. Cũng tốt, lão đại không phải gọi cô là tai họa sao, anh muốn xem xem, tai họa lần này lão đại có thể xử lý nhẹ nhàng như một chiếc lá trong vạn khóm hoa không bao giờ được chạm vào hay không?
“Tối thứ bảy chúng tôi có cuộc đua xe kart(2), ngay tại bãi đua kart trên đại lộ công nghiệp. Cô đến đây có thể gặp được lão đại. Đúng rồi, đừng nói là tôi nói nhé!” Bán lão đại phải lặng lẽ.
“Được.”
Tối thứ bảy, Trương Tông liên lạc với Thư Kha trước, báo cáo lộ trình.
Bên này Thư Kha đã trang điểm xong. Cô chọn một chiếc váy màu đỏ có thắt dây ren, thiết kế thắt lưng tôn lên vòng eo vừa thon gọn vừa vặn, dưới lớp váy dài là một đôi chân trắng nõn mảnh khảnh. Váy họa tiết nhã nhặn, màu sắc tươi sáng, ấm áp càng tôn lên làn da trắng như tuyết cùng đôi mắt sáng và hàm răng trắng, vừa mang nét nữ tính quyến rũ gợi cảm lại vừa mang lại cảm giác thiếu nữ trẻ trung.
Kết hợp với giày cao gót màu đen và một chiếc túi nhỏ đeo vai CHANEL màu đen, màu môi đỏ san hô, Thư Kha xoay một vòng trước gương, hài lòng. Có thể xuất phát rồi.
Trường đua xe kart này được chia thành hai phần trong nhà và ngoài trời, sân bãi rất lớn, được trang bị đầy đủ, rất phổ biến với những người thích đua xe kart. Hôm nay là thứ bảy, có rất nhiều người đến chơi.
Thư Kha đi đến quầy lễ tân, bên cạnh vang lên giọng nói: “Hi, người đẹp, đến chơi một mình à?”
Người đàn ông trung niên tới gần, phía sau còn có vài người đi theo.
Thư Kha liếc anh ta một cái, không lên tiếng.
Lúc đầu, người đàn ông bị thu hút bởi đường cong vóc dáng của cô, khi đối mặt với khuôn mặt cô, nhìn khuôn mặt đó, càng thêm rục rịch. “Kỹ thuật của tôi không tệ, có thể cùng cô đi chơi xe đôi không?” Người đàn ông đó càng đến gần, cười híp mắt phát ra lời mời. Cười cợt nhã đưa ra lời mời.
Người phía sau bắt đầu ồn ào: "Người đẹp, chơi với chủ tịch Vương đi, chơi một mình rất nhàm chán.”
Một nhóm đàn ông vây quanh cô. Thư Kha đứng yên, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Mặt khác, Diệp Cảnh đang đi tới cùng với Trương Tông và mấy người bạn. Trương Tông đã nhìn xung quanh từ lúc tiến vào, rất nhanh nhìn thấy Thư Kha. Đại mỹ nữ cao, đẹp mang theo hiệu ứng ánh đèn sân khấu.
“Này, đó không phải là Thư Kha sao, trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại.” Trương Tông giả bộ thốt lên.
Diệp Cảnh nhìn thấy Thư Kha, trong mắt có một sự thay đổi nhỏ.
Họ cũng giống như Thư Kha, đều phải đi đến quầy lễ tân, khi đến gần hơn, thấy Thư Kha bị một đám đàn ông không có ý tốt vây quanh bắt chuyện.
“Này, tôi rất nóng tính! Dám trêu ghẹo nữ thần nhà tôi…..” Trương Tông tức giận nhưng bị Diệp Cảnh đè vai lại.
Dáng người Thư Kha cao ráo, đi với giày cao gót, khí thế giống như nữ vương. Cô cười, nụ cười vừa lạnh lùng, vừa khiêu khích: “Chơi không tệ, vậy so một trận đi.”
“Được, so gì?” Người đàn ông bị thách thức rất phấn khích.
Thư Kha liếc nhìn anh ta: “Tôi thắng, anh gọi tôi là ba sau đó ngoan ngoãn cút cho ba.”
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, lập tức cười haha: “Người đẹp có cá tính, tôi thắng, cô cũng gọi tôi là ba sau đó cùng ba đi xem phim ăn khuya.”
Trương Tông cách đó không xa: “Tôi mẹ nó, nữ thần thật ngầu! Nhưng tôi rất lo cho cô ấy, tên kia tôi vẫn nhớ, thường đến chơi, trước đó còn lập một lần kỷ lục.”
Biểu cảm Diệp Cảnh ý tứ không rõ, khẽ cười: “Xem cô ấy có bản lĩnh điên cuồng hay không.”
Cả hai đi tới đường đua chuyên nghiệp bên ngoài.
Đường đua có chiều dài 1306.955M, chiều rộng 8.5 – 12M, có 5 điểm lên dốc và 8 điểm xuống dốc. Quy tắc thi đấu rất đơn giản, hai người xuất phát cùng lúc, ai về đích trước thì thắng.
Khu vực chuẩn bị, Thư Kha mặc váy đỏ khiến cho 100% đều quay đầu lại nhìn cô.
Thư Kha cởi giày cao gót ra, đưa mắt nhìn Diệp Cảnh.
Anh đứng cách đó không xa, khoanh tay, ngoảnh mặt làm thinh.
Thư Kha hướng về phía anh, nhìn thẳng vào anh, đưa tay cởi dây đeo thiết kế váy đỏ ở bên hông ra.
Diệp Cảnh bỗng nhíu mày, theo động tác của cô, lông mày càng nhíu càng chặt.
Người phụ nữ này có điên không? Cởi quần áo giữa đám đông?
Dây đai nới ra, Diệp Cảnh đang định xông tới, nhưng trong nháy mắt bên trong lộ ra áo ba lô đen và quần đùi, anh lập tức dừng chân lại.
“Đm!”
__________
(1) Nhân viên hoa tiêu: Người trên tàu hoặc máy bay chịu trách nhiệm về việc điều hướng của nó. Trách nhiệm chính của hoa tiêu là luôn luôn nhận thức được vị trí của tàu hoặc máy bay.
(2) Kart: Go Kart là một môn thể thao đua xe thực sự, vừa giải tỏa cơn khát cho những tay lái đam mê tốc độ, vừa xây dựng kỹ năng đua xe chuyên nghiệp trong trường đua nhưng lại cẩn thận hơn ngoài đường phố.
Anh ta đưa tay nhéo Triệu Chấn Vũ bên cạnh, Triệu Chấn Vũ mất cảnh giác mà bật người khỏi vị trí của mình: “Đm! Mắc mớ gì tới tôi!”
“Đau không?” Trương Tông nhìn anh ta rất chân thành.
“Mẹ nó, anh thử xem!”
“Haha……..haha………” Trương Tông tiếp tục cười, cười đến nỗi cả bàn người đều cảm thấy anh ta không bình thường, nhìn anh ta bằng ánh mắt thiểu năng.
Triệu Chấn Vũ: “Anh Cảnh, chúng ta có thể đưa tên ngốc này ra ngoài được không.”
Trương Tông dịch đến góc bàn, tới gần Diệp Cảnh ở bên kia, đặt thẳng điện thoại trước mặt anh, chỉ thiếu chút nữa dán màn hình vào mặt anh, vẻ mặt khoe khoang nói: “Lão đại, thấy chưa.... nữ thần Thư Kha... haha... nữ thần kết bạn với tôi... Ôi, không tệ nha... Mỗi ngày làm một việc tốt, trêu ghẹo nữ thần haha….”
Trương Tông cười đến run tay, đột nhiên điện thoại bị Diệp Cảnh lấy đi.
Trương Tông đã chấp nhận lời mời kết bạn, bên kia gửi tin nhắn: [Xin chào]
Wechat có biệt danh là SHU, ảnh đại diện là một nhân vật hoạt hình —— Shuke lái máy bay.
….. Con chuột nhỏ đội mũ bảo hiểm ngồi trên máy bay, vẫy tay chào phía dưới.
Diệp Cảnh nhìn chằm chằm hai giây, khóe miệng giật giật, ma xui quỷ khiến bấm phóng to ảnh đại diện. Sau đó, cả bàn đều nhìn thấy Diệp Cảnh nhìn màn hình điện thoại cười. Khác hẳn với những nụ cười mỉa mai, chế giễu bình thường, đây là một nụ cười tươi tắn và không hề gượng gạo!
Trương Tông ngửi được cảm giác nguy hiểm, giơ tay muốn cướp điện thoại: “Nữ thần kết bạn với tôi, anh lại lén cười, trả điện thoại cho tôi! Tôi muốn trêu ghẹo nữ thần!”
Diệp Cảnh nhấc tay lên, Trương Tông nhào vào khoảng không…. Người không có đôi tay dài và đôi chân dài, đúng là ngược đãi mà.
Diệp Cảnh đứng dậy, để tránh sự vướng víu của Trương Tông, anh ra hiệu với hai đồng bọn khác: “Giữ cậu ta.”
Triệu Chấn Vũ đã sớm muốn báo thù, lần này có cơ hội rồi, không nói một lời đè Trương Tông ra, nhéo anh ta một cái, hỏi: “ Có đau không?...... Mẹ nó, anh nói cho tôi biết có đau hay không!”
Trương Tông vừa chống đỡ bọn họ, vừa la Diệp Cảnh nói: “…..Anh mà nói nhảm với nữ thần, phá hủy hình tượng của tôi, anh biết tay tôi!”
Chỉ chốc lát sau, Diệp Cảnh trở lại vị trí, đặt di động của Trương Tông lên bàn.
Hai người kia buông tay, Trương Tông lập tức cầm lấy điện thoại lật xem, xem anh vừa rồi rốt cuộc đã làm gì.
……?
Wechat của nữ thần đâu???
Trương Tông nhìn lên nhìn xuống, không thấy Wechat của Thư Kha, thậm chí bấm vào danh bạ cũng không thấy đâu.
“Mẹ kiếp! Anh đã đưa nữ thần của tôi đi đâu! Tại sao lại biến mất rồi!” Trương Tông gào thét.
“Xóa rồi.” Diệp Cảnh bình tĩnh nói. Hơn nữa còn xóa sạch sẽ, anh ta muốn tìm cũng không thấy, bên kia muốn kết bạn cũng không được nữa.
“Mẹ nó, anh……” Trương Tông tức giận, uất ức, vành mắt cũng đỏ bừng vì tức giận, ngực phập phồng dữ dội.
Diệp Cảnh cười lạnh: “Chẳng lẽ cậu còn mơ mộng viển vông gì?”
“Mẹ nó, anh quản tôi! Tôi sẵn sàng làm lốp xe dự phòng! Sẵn sàng bị lừa! Thích là chết, tôi cam tâm tình nguyện, anh quản tôi!” Trương Tông liên tục la hét.
“Lão tử thích quản cậu thì sao?” Diệp Cảnh giận tái mặt, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Ánh mắt hơi híp lại, mặt mày sắc bén, tỏa ra lệ khí hung ác. Bầu không khí xung quanh trong nháy mắt lạnh xuống.
Xung đột nổ ra quá nhanh khiến những người khác có chút bối rối.
Đây là có chuyện gì? Anh em vì Wechat của một cô gái mà xé nhau?
Trương Tông vẫn coi Diệp Cảnh là đại ca, hơn nữa Diệp Cảnh nổi giận, khẩu khí quả thật đáng sợ, bị cơn tức giận của anh đè nén một lúc, anh ta mới không gào thét nữa.
Diệp Cảnh: “Trận đấu tiếp theo lấy top 3, tùy cậu trêu ghẹo cô ấy như thế nào.”
Trương Tông: “……..”
Anh mới chuyển từ hoa tiêu(1) sang làm tay đua, top 3 cuộc đua chuyên nghiệp?
Đây là mục tiêu không thể thực hiện được.
Sau khi Thư Kha thêm Wechat của Trương Tông, chủ động gửi tin nhắn, lập tức đặt điện thoại sang một bên.
Trong suốt bữa ăn, vẫn không có âm thanh nhắc nhở Wechat vang lên, cô cũng không vội. Cô cũng chỉ muốn thông qua anh ta lấy được một số thông tin hữu ích, không cần anh ta phản hồi quá nhiệt tình, khi nào rảnh trả lời cũng được.
Hai người ăn xong món Nhật, Lương Tư Duệ lại đề nghị đi mua quần sao cùng Thư Kha.(Truyện được đăng tại watt @xzaaaaai)
Thư Kha từ chối một cách khéo léo: “Hôm nay tôi rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Lương Tư Duệ chỉ có thể đưa cô về.
Thư Kha không sống cùng bố mẹ, sau khi về nước thì sống trong một căn hộ rộng rãi và có tầm nhìn ra ngoài lớn nằm ở trung tâm thành phố. Đây là một những tài sản mà bố mẹ tặng cho cô, cô có một biệt thự khác ở ngoại ô nữa, một căn hộ hai tầng và ba cửa hàng. Cửa hàng đang cho thuê, cho dù cô không làm gì, mỗi tháng tiền thu nhập thuê nhà cũng có mấy vạn.
Cô cảm ơn bố mẹ vì đã tạo điều kiện cho cô. Năm đó học trung học, cô hiểu sâu sắc rằng, nhà là chỗ dựa của cô, là nơi trú ẩn an toan duy nhất có thể bảo vệ cô sau khi cô vi phạm các quy tắc của xã hội này.
Cho nên, cô phải thực hiện vai trò của mình một cách nghiêm túc.
Thư Kha về nhà không bao lâu thì mẹ cô gọi điện.
“Hôm nay hẹn hò với Tiểu Duệ như thế nào?”
“Mẹ, con……” Thư Kha nói một lúc rồi chuyển câu ‘Con không thích anh ta’: “Con cảm thấy anh ta không phải là ứng cử viên lý tưởng. Anh ta không có tham vọng, đối với công việc kinh doanh của gia đình cũng không có hứng thú.”
“Chúng ta đang hợp tác với nhà họ Lương, Tiểu Duệ thích con là chuyện tốt, trước tiên con làm bạn đã, đừng đắc tội người khác.”
“Uhm, con biết rồi.”
Thư Kha nói mấy câu với mẹ, sau khi cúp điện thoại, cô nằm ngửa trên ghế sô pha, đầu óc trống rỗng trong vài giây.
Nhớ tới Wechat kia, cô cầm điện thoại lên xem, Trương Tông vẫn còn chưa trả lời cô.
Thư Kha nhập: Có ở đây không?
Gửi.
Hệ thống hiện lên thông báo nhắc nhở: tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.
………
…………
…………….
Lần đầu tiên trong đời, trải nghiệm cảm giác bị chặn.
Thành thật mà nói, có hơi bối rối.
Dẫu sao, trước nay luôn là đàn ông vội vàng tìm cô xin phương thức liên lạc.
Trong đầu hiện lên bộ dáng của Trương Tông, nhìn anh ta cười híp mắt vẻ hiền lành, thế mà lại chặn cô?
Lão đại đó thật lợi hại, ngay cả đàn em bên cạnh cũng có tính cách như vậy.
Thư Kha lập tức xem thông tin Wechat, thuận tiện ghi lại số điện thoại của anh ta.
Cô chuyển sang nhắn tin cho Trương Tông: Tôi là thư Kha, quần áo của lão đại anh ở chỗ tôi, tôi không có phương thức liên lạc với anh ấy, khi nào tiện thì trả lại cho anh ấy?
Nói về điều gì đó, không đề cập đến chuyện bị chặn.
Lần này anh ta trả lời sau vài giây.
“Thật ngại quá, lúc trước tay trơn không cẩn thận chặn cô, xin cô đừng để bụng! Ngày mai lão đại sẽ đi Bắc Kinh, ba ngày sau mới trở về. Hay là cô đưa quần áo cho tôi trước, tôi sẽ chuyển nó cho lão đại? Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Cảm ơn, nhưng tôi muốn tự mình trả cho anh ấy và nói lời cảm ơn. Anh có biết lịch trình của anh ấy sau khi về không?”
Trương Tông ôm chặt trái tim tan vỡ của mình, nghẹn ngào không nói nên lời.
Kích động cái gì! Phấn khích cái gì! Làm ầm ĩ cái gì! Làm nửa này, người ta muốn trêu ghẹo lão đại!
Anh ta sao có thể so với đại soái ca kia, làm anh em thật sự là…..xót xa.
Nhưng Trương Tông nhanh chóng bình phục chấn thương. Cũng tốt, lão đại không phải gọi cô là tai họa sao, anh muốn xem xem, tai họa lần này lão đại có thể xử lý nhẹ nhàng như một chiếc lá trong vạn khóm hoa không bao giờ được chạm vào hay không?
“Tối thứ bảy chúng tôi có cuộc đua xe kart(2), ngay tại bãi đua kart trên đại lộ công nghiệp. Cô đến đây có thể gặp được lão đại. Đúng rồi, đừng nói là tôi nói nhé!” Bán lão đại phải lặng lẽ.
“Được.”
Tối thứ bảy, Trương Tông liên lạc với Thư Kha trước, báo cáo lộ trình.
Bên này Thư Kha đã trang điểm xong. Cô chọn một chiếc váy màu đỏ có thắt dây ren, thiết kế thắt lưng tôn lên vòng eo vừa thon gọn vừa vặn, dưới lớp váy dài là một đôi chân trắng nõn mảnh khảnh. Váy họa tiết nhã nhặn, màu sắc tươi sáng, ấm áp càng tôn lên làn da trắng như tuyết cùng đôi mắt sáng và hàm răng trắng, vừa mang nét nữ tính quyến rũ gợi cảm lại vừa mang lại cảm giác thiếu nữ trẻ trung.
Kết hợp với giày cao gót màu đen và một chiếc túi nhỏ đeo vai CHANEL màu đen, màu môi đỏ san hô, Thư Kha xoay một vòng trước gương, hài lòng. Có thể xuất phát rồi.
Trường đua xe kart này được chia thành hai phần trong nhà và ngoài trời, sân bãi rất lớn, được trang bị đầy đủ, rất phổ biến với những người thích đua xe kart. Hôm nay là thứ bảy, có rất nhiều người đến chơi.
Thư Kha đi đến quầy lễ tân, bên cạnh vang lên giọng nói: “Hi, người đẹp, đến chơi một mình à?”
Người đàn ông trung niên tới gần, phía sau còn có vài người đi theo.
Thư Kha liếc anh ta một cái, không lên tiếng.
Lúc đầu, người đàn ông bị thu hút bởi đường cong vóc dáng của cô, khi đối mặt với khuôn mặt cô, nhìn khuôn mặt đó, càng thêm rục rịch. “Kỹ thuật của tôi không tệ, có thể cùng cô đi chơi xe đôi không?” Người đàn ông đó càng đến gần, cười híp mắt phát ra lời mời. Cười cợt nhã đưa ra lời mời.
Người phía sau bắt đầu ồn ào: "Người đẹp, chơi với chủ tịch Vương đi, chơi một mình rất nhàm chán.”
Một nhóm đàn ông vây quanh cô. Thư Kha đứng yên, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Mặt khác, Diệp Cảnh đang đi tới cùng với Trương Tông và mấy người bạn. Trương Tông đã nhìn xung quanh từ lúc tiến vào, rất nhanh nhìn thấy Thư Kha. Đại mỹ nữ cao, đẹp mang theo hiệu ứng ánh đèn sân khấu.
“Này, đó không phải là Thư Kha sao, trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại.” Trương Tông giả bộ thốt lên.
Diệp Cảnh nhìn thấy Thư Kha, trong mắt có một sự thay đổi nhỏ.
Họ cũng giống như Thư Kha, đều phải đi đến quầy lễ tân, khi đến gần hơn, thấy Thư Kha bị một đám đàn ông không có ý tốt vây quanh bắt chuyện.
“Này, tôi rất nóng tính! Dám trêu ghẹo nữ thần nhà tôi…..” Trương Tông tức giận nhưng bị Diệp Cảnh đè vai lại.
Dáng người Thư Kha cao ráo, đi với giày cao gót, khí thế giống như nữ vương. Cô cười, nụ cười vừa lạnh lùng, vừa khiêu khích: “Chơi không tệ, vậy so một trận đi.”
“Được, so gì?” Người đàn ông bị thách thức rất phấn khích.
Thư Kha liếc nhìn anh ta: “Tôi thắng, anh gọi tôi là ba sau đó ngoan ngoãn cút cho ba.”
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, lập tức cười haha: “Người đẹp có cá tính, tôi thắng, cô cũng gọi tôi là ba sau đó cùng ba đi xem phim ăn khuya.”
Trương Tông cách đó không xa: “Tôi mẹ nó, nữ thần thật ngầu! Nhưng tôi rất lo cho cô ấy, tên kia tôi vẫn nhớ, thường đến chơi, trước đó còn lập một lần kỷ lục.”
Biểu cảm Diệp Cảnh ý tứ không rõ, khẽ cười: “Xem cô ấy có bản lĩnh điên cuồng hay không.”
Cả hai đi tới đường đua chuyên nghiệp bên ngoài.
Đường đua có chiều dài 1306.955M, chiều rộng 8.5 – 12M, có 5 điểm lên dốc và 8 điểm xuống dốc. Quy tắc thi đấu rất đơn giản, hai người xuất phát cùng lúc, ai về đích trước thì thắng.
Khu vực chuẩn bị, Thư Kha mặc váy đỏ khiến cho 100% đều quay đầu lại nhìn cô.
Thư Kha cởi giày cao gót ra, đưa mắt nhìn Diệp Cảnh.
Anh đứng cách đó không xa, khoanh tay, ngoảnh mặt làm thinh.
Thư Kha hướng về phía anh, nhìn thẳng vào anh, đưa tay cởi dây đeo thiết kế váy đỏ ở bên hông ra.
Diệp Cảnh bỗng nhíu mày, theo động tác của cô, lông mày càng nhíu càng chặt.
Người phụ nữ này có điên không? Cởi quần áo giữa đám đông?
Dây đai nới ra, Diệp Cảnh đang định xông tới, nhưng trong nháy mắt bên trong lộ ra áo ba lô đen và quần đùi, anh lập tức dừng chân lại.
“Đm!”
__________
(1) Nhân viên hoa tiêu: Người trên tàu hoặc máy bay chịu trách nhiệm về việc điều hướng của nó. Trách nhiệm chính của hoa tiêu là luôn luôn nhận thức được vị trí của tàu hoặc máy bay.
(2) Kart: Go Kart là một môn thể thao đua xe thực sự, vừa giải tỏa cơn khát cho những tay lái đam mê tốc độ, vừa xây dựng kỹ năng đua xe chuyên nghiệp trong trường đua nhưng lại cẩn thận hơn ngoài đường phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.