Đế Chế Đông Lào

Chương 70: Bị gõ

Thành Nôbi

18/01/2020

Khẽ chợp mắt, Nguyễn Toản trong lòng thao thức, khó có thể ngủ. Xuống giường đi ra ngoài. Thấy Shole đang thần người bên hiên, cười:

" Không ngủ sao bạn."

" Ngủ nhiều quá giờ đâm khó ngủ. Haha. Mà bạn đi đâu thế."

" Tôi vào cung một chút. Đi trước nha."

" Ok."

................

Nhìn bóng Nguyễn Toản rời đi, Shole cũng tiến vào phòng Wellington nơi mà Humboldt cũng ở. Nhìn thấy Shole, cả hai khẽ hỏi:

" Toản đi rồi ư."

" Ừm. Thấy Toản bảo vào cùng. Nhưng tôi nghĩ chắc Toản cũng biết chúng ta sẽ tụ họp, nên lấy cớ đi thôi."

" Ừm. Mọi người đọc kĩ các hợp đồng, điều kiện mà Toản đưa chưa." Wellington cười thần bí.

"Tất nhiên là rồi chứ. Nếu không vậy thì làm sao dám kí được chứ. Mà có điều gì à mà bạn thần thần bí bí vậy." Humboldt càu nhàu.

Thấy vẻ mặt hai người, Wellington cười lớn:

" Haha. Tất nhiên có rồi. Tôi mới có chuyện kể với câc bạn chứ. Các bạn nhìn chỗ đại diện kí kết và thực hiện của ba hợp đồng xem."

Shole lật cả ba, bực dọc:

" Có gì khác nhau đâu."

Nhưng bên cạnh thù Humboldt mắt sáng lên, chỉ chỉ chỗ cam kết, thực hiện và phụ trâch nói:

" Nhìn kĩ đi Shole, chỗ mà Toản kí với bạn là lấy trên danh nghĩa triều đình. Muốn tiếp xúc với thương đội nào đều nêu rõ trong hợp đồng luôn. Đầu tiên là Công ty kinh doanh và công nghệ ( TATC) chiếm 80%, chủ sở hữu là Nguyễn Huệ. Còn 20% thuộc về ai do Toản tự quyết định.

Ngoài ra hợp đồng kí với tôi và Arthur đều lấy danh nghĩa cá nhân Toản, tất cả đủ điều kiện du học đều phải qua Toản xét duyệt và kiểm tra.

Điều này nói rõ là có thể Toản và Huệ có chia rẽ, không hề hoà đồng như bề ngoài. Nhìn qua thì thấy triều đình chiếm phần lớn nhưng thực ra đều là Toản. Toản có quyền phủ quyết hợp đồng luôn."

" Ồ. Nếu đúng vậy thì cũng không lạ. Sau này ra sao tôi vẫn ủng hộ Toản."

" Tôi cũng thế." Wellington cùng Humbodt đồng loạt tỏ thái độ.

..............

Lúc này, Nguyễn Toản cũng đến cung. Nhưng không thể như mọi khi đi thẳng vào, hắn vừa định bước đi, một tên cấm vệ quân tiến lại:

" Bẩm vương gia, cho hạ thần được khám xét. Bệ hạ có lệnh, giờ bất cứ ai đều không được mang vũ khí vào trong cung. Mong vương gia thông cảm."

Hắn trầm ngâm, nhưng nhớ ra chuyện Trần Long kể,

đoán rằng Nguyễn Huệ muốn gõ mình, khẽ cười:



" Được thôi. Các ngươi cũng chỉ là kẻ nghe lệnh. Ta cũng không trách làm gì." Rồi giơ hai tay lên: " Kiểm tra đi."

" Vâng. Cảm ơn Vương gia đã thông cảm."

Khẽ rà soát một lần, tên thị vệ chắp tay:

" Vương gia có thể đi rồi ạ. Để hạ thần dẫn đường cho Vương gia."

Nguyễn Toản gật đầu, bước theo.

.........

Cũng lúc này, Hồ Thức khẽ tiến đến bẩm:

" Thưa bệ hạ, Vương gia đang đến."

" Với việc kiểm tra thì ra sao."

" Vô cùng phối hợp, không có nửa điểm nào là khó chịu."

" Ừm. "

Thấy Nguyễn Huệ trầm từ, Hố Thức hỏi:

" Thần thấy Vương gia không có 1 điểm tư quyền. Nhưng bệ hạ lại luôn nghi ngờ, không khéo phản tâc dụng, biến không thành có."

Vừa nói xong, một áp lực kinh khủng từ Nguyễn Huệ tản ra, Hồ Thưc hoảng hốt quỳ xuống:

" Bệ hạ tha tội, thần lắm lời ạ. Mong bệ hạ tha tội."

" Hừ. Chỉ lần này. Lui đi." Nguyễn Huệ gằn giọng.

" Vâng. Vâng. Đội ơn bệ hạ." Nói xong liên tục đập đầu ba lạy, rồi giờ đi. Cả người đầm đìa mồ hôi.

Nhìn Hồ Thức rời đi, Nguyễn Huệ trầm tư:

" Thế thật sao. " rồi lắc đầu: " Đã vượt qua bao khó khăn để có được hôm nay. Ta quyết không để kẻ nào đoạt nó từ tay ta. Dù kẻ đó có là ai. Nguyễn Huệ ta cũng bất chấp."

..........

Nguyễn Toản cuối cùng cũng đến thư phòng, Tiểu Quế Tử thấy vậy, vội vã tiến lên:

" Vương gia đến ạ. Bệ hạ đang bên trong. Để nô tài đi thông báo."

" Ừm. Ngươi đi đi."

..........

Tiểu Quế Tử tiến đến trước cửa, thấp giọng:



" Bẩm bệ hạ, Vương gia đến."

" Ừm, ngươi bảo vương gia vào đi."

" Vâng."

Xong chạy lại phía Nguyễn Toản:

" Bẩm Vương gia, bệ hạ cho mời."

" Ừm."

..........

Nguyễn Toản đi vào, thấy Nguyễn Huệ đang ngồi trên long ỷ, vai trái quấn băng, hốt hoảng:

" Huynh bị thương ư? Làm sao mà bin vậy ạ?"

Nguyễn Huệ lắc đầu:

" Vết thương nhẹ thôi. Hôm qua có thích khách lẻn vào. May là ta đề phòng." Rồi quay ra nhìn Nguyễn Toản áy náy:

" Mà đệ thông cảm cho ta việc kiểm tra người. Giờ liên tiếp bị ám sát, huynh cũng lo sợ. Dũng mạnh còn thua bọn liều."

" Vâng. Không sao ạ. Sức khoẻ của huynh là trên hết. Đất nước chỉ trông cậy vào huynh, huynh mà làm sao thì...." khuôn mặt lo âu, cảm thán:" Đệ cũng không dám nghĩ luôn."

Nguyễn Huệ gật đầu:

" Mà đệ nay tìm ta có việc gì mà gấp vậy."

Nguyễn Toản lấy trong người ra bản hợp đồng, nói:

" Hôm qua như đệ đã viết qua thư. Sáng nay đệ đàm phán với ba người Shole thì cuối cùng thống nhất như vậy. Đệ mang đến cho huynh xem lại. Xem được không. Đồng thời cũng xin huynh đóng dấu ngọc tỷ xác nhận để hợp đồng chính thức có hiệu lực."

" Ừm." Nguyễn Huệ đọc thật kĩ, đại loại như hôm qua. Chỉ có một chút thay đổi nhỏ. Nguyễn Huệ lấy ngọc tỷ khẽ đóng lên các hợp đồng. Đưa lại cho Nguyễn Toản 2 bộ( 6 tờ) nói:

" Huynh sẽ giữ lại một bản. Để có bằng chứng đối chiếu cũng như đưa cho quan lại xem và phối hợp. 2 bộ này cho đệ cùng bọn Shole."

" Được. Đệ cũng ý đó."

Suy nghĩ chút, Nguyễn Huệ nói:

" Đáng nhẽ nhân ngày vui hôm nay, mời mọi người tiệc. Nhưng huynh tối có việc. Hẹn hôm khác vậy. Chuyển lời tới ba người bọn Shole hộ huynh."

" Vâng. Công chuyện là trên hết. Ăn uống để sau. Nếu không có gì. Đệ xin rời đi trước."

" Ừm." Nguyễn Huệ gật đầu, sai Tiểu Quế Tử đưa tiễn.

..........

Nguyễn Toản rời đi, Nguyễn Huệ đọc lại mấy lượt, xác nhận không sai xót, thảo vải quấn trên tay, thay lại y phục, đứng lên đi tới tẩm cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Chế Đông Lào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook