Chương 136: Bị thương
Thành Nôbi
24/03/2020
Lê Huy rời đi, Triệu Lan nhìn hai người, thấy còn ngại ngùng, mỉm cười:
“ Lê Huy đã giải thích lý do mời hai người về đây. Chúng tôi đã cứu hai người, chắn chắc sẽ không có ác ý.”
Ngưng lúc, tiếp:
“ Tôi là Lan, còn hai bạn.”
Người đàn ông quay sang nhìn chút người phụ nữ, sau đó gật đầu, đáp:
“ Tôi là Salomon Oppenheim, còn bên cạnh là vợ tôi Therese, chúng tôi vừa kết hôn. Đang đi vòng quanh thế giới để hưởng tuần trăng mật.”
Nghe vậy, Triệu Lan ánh mắt long lanh nhìn Therese:
“ Thật ngưỡng mộ, nhìn hai người thật hợp đôi.”
Therese mỉm cười:
“ Lan nhìn bạn vô cùng đẹp. Chắc hẳn cũng đã có người yêu.”
Triệu Lan lắc đầu, giọng buồn rầu:
“ Tôi đang lo ế đây.”
Therese nghe vậy, giật mình:
“ Ôi. Đàn ông ở đây đúng là có mắt như mù. Vậy để tôi giới thiệu cho Lan một người nhé.”
Triệu Lan cười trừ:
“ Không cần đâu.”
Rồi tiếp:
“ Hai người ở lại, tôi đi chuẩn bị chút đồ. Tên đó là kẻ có quyền hành. Chắc chắn sẽ nghiêm tra. Nếu các bạn không hóa trang, rất khó rời đi khỏi đây.”
Nghe Triệu Lan nói, hai người gật đầu.
..........
Lúc sau, Triệu Lan cắt bớt tóc Salomon Oppenheim, mặc lên trang phục người Hán. Còn Therese kéo tóc xõa xuống che một bên. Một bên tạo một vết bớp thật dài.
..........
Quan sát một lượt, Triệu Lan hài lòng, gật đầu:
“ Ổn rồi đó. Chắc tên đó sẽ không nhận ra.”
Hai người Therese nghe vậy, thở phào, quay lại nhìn nhau, rồi cười phá, hai mắt long lanh.
Triệu Lan biết ý, lườm nhẹ:
“ Thôi.... thôi.... để tôi đi ra.... không phiền hai người.”
Therese ngượng ngùng cúi đầu.
...........
Lê Huy từ phòng trọ, men theo ký hiệu Nguyễn Toản để lại. Tiến đến một khách sạn lớn, vừa tiến vào, tên tiểu nhị đã vội vã chạy ra:
“ Khách quan dùng gì?”
Hắn lắc đầu:
“ Ta mới đến, ngươi giới thiệu xem.”
Nghe vậy, tên tiểu nhị mắt sáng lên:
“ Thưa khách quan, quán chúng tôi có ba combo: 1 , 2 và 3. Tương ứng với mức giá là 10, 15, 25 lượng bạc.”
Hắn nghe vậy, líu lưỡi:
“ Thật đắt.” Sau đó lắc đầu:
“ Vậy ta không vào nữa.”
Tên tiểu nhị thấy hắn rời đi, lẩm bẩm:
“ Mẹ kiếp. Sáng sớm có vài khách mà đã gặp tên hãm này.”
........
Hắn sau khi rời đi, khẽ quan sát, nhảy lên một nóc nhà, dùng ống nhòm, quan sát một hồi cũng thấy được phòng Nguyễn Toản. Thấy công tử đang trò chuyện cùng Ngô Giám cũng thở phào.
Từ lần ở Quảng Tây, hắn khá lo lắng cho sự an toàn của công từ, từng đề nghị tăng thêm người, nhưng không được chấp thuận.
.......
Đang quan sát thì hắn thấy bốn bóng áo đen đang lảng vảng xung quanh, khẽ cau mày, định âm thầm tiến đến. Nhưng lúc này, thấy công tư tiến lên, hắn dừng lại.
........
Trong phòng, thấy Ngô Giám đã tà tà say, Nguyễn Toản cười, nhìn 5 người đặt xuống năm lượng bạc nói:
“ Huynh đệ ta say. Mấy người hầu hạ nhiệt tình. Đây là phần thưởng.”
Nghe vậy, năm cô gái mắt sáng như đuốc, gật đầu, liên tục rối rít cảm tạ.
.........
Hắn gật đầu, đi xuống lầu, nhưng cảm giác người có chút thanh tỉnh. Định vận dụng chân khí để giải, nhưng nghĩ lúc, hắn lắc đầu:
“ Kệ vậy. Thử một hôm say xem.”
Tiếp tục chập choạng bước đi.
Nhưng đi được một đoạn, hắn nhíu mày, sau đó cười lớn. Tiến lại một ngõ nhỏ, tựa lưng vào tường hét:
“ Tất cả ra đi. Lén lút cái cc.”
Hắn quát xong, năm người, với áo choàng che kín thân xuất hiện, tên cầm đầu, cười lớn:
“ Haha. Lại một con nai ngơ ngác. Mọi người tốc chiến tốc thắng.”
Nghe lời vậy, hắn nhìn cả năm như những kẻ ngu si, sau đó chậm rãi rút kiếm ra, cười:
“ Để ta tiễn các ngươi xuống âm phủ.”
Vừa nói, hắn cũng đồng thời vận chân khí nhưng được một lúc, hắn cảm thấy tắc, uể oải.
Năm người vừa bị khí thế hắn hăm doạ, lùi lại, thấy vậy, cười:
“ mê hồn tán đã phát huy tác dụng rồi. Hắn giờ như gà trên thớt thôi. Lên.”
Nguyễn Toản thấy vậy, chửi bậy tiếng, sau đó mượn nhờ chân khí ít ỏi, né tránh, nhưng cũng bị vết kiếm xẹt ngang, cứa đúng vết thương cũ đau nhức.
Đang thầm than không ổn, thì một ánh kiếm lóe lên, Lê Huy xuất hiện, nói:
“ Thuộc hạ đến muộn.”
Hắn cười khổ:
“ Nhanh giải quyết bọn chúng đi.”
“ Vâng.”
........
Lê Huy nhanh chóng tả đột hữu xung, đấu ngang hàng với năm người. Hắn thấy vậy, tựa lưng vào tường quan sát, cố gắng để điều tiết chân khí. Nhưng bất thành.
Năm người áo choàng thấy đánh tiếp không ổn, khẽ đưa mắt. Bỗng đùng, một màn bụi mờ mịt, hắn ho sặc sụa. Khi khói tan, đã hai người cầm kiếm kề sát cổ.
Lê Huy thấy vậy cũng biến sắc, tên thủ lĩnh thấy khống chế được hắn, nhìn Lê Huy nói:
“ Bỏ kiếm xuống. Nếu không hắn phải chết.”
Nghe vậy, Lê Huy buông xuống, nhanh chóng hai tên khác áp sát khống chế.
.......
Thấy tình cảnh vậy, Nguyễn Toản ngẩng đầu, nhìn tên thủ lĩnh nói:
“ Các ngươi cần gì. Nếu là tiền. Các ngươi cứ việc lấy. Thả chúng ta đi.”
Nghe vậy, tên thủ lĩnh mỉa mai:
“ Thật ư. Chúng ta không phải ngu. Riêng tên kia cả năm chúng ta đã không chấp được. Ngươi an toàn, tên kia chắc chắn truy sát chúng ta.”
“ Ta thề có trời, sẽ không truy sát các người. Bỏ qua coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“ Các ngươi nghĩ ta là trẻ con chắc.”
Sau đó quát lớn:
“ Làm nó.”
Nghe vậy, Nguyễn Toản thở dài:
“ Là các ngươi ép ta.”
........
“ Ầm. Ầm..... Ầm..”
Một tiếng long gầm, đồng thời ánh sáng vàng vọt từ hắn đi ra, xuyên thẳng tới năm người. Hàng trăm nhát kiếm tỏa ra, thân hình bị thái mỏng.
Nguyễn Toản cũng không khá hơn, cả người xụi xơ.
Lúc sau, đợi dư âm tản đi. Trong mảnh đổ nát, Lê La bò dậy, ôm lấy Nguyễn Toản cùng kiếm bỏ đi.
........
Tiếng động thật lớn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Trong đó có cả quan binh.
Lẩn trong đám người, Hữu Nhị - nhị đương gia của Hữu Vệ nhìn cảnh tượng, ánh mắt lóe lên kinh dị, sau đó lặng lẽ rời đi.
Một hướng khác, Vĩnh Tân- đại đương gia của Niêm Can Xứ cau mày, suy tư, sau đó nhìn tên bên cạnh nói:
“ Bẩm báo bệ hạ gấp, long ngâm- kẻ thách thức thiên mệnh xuất hiện.”
“ Vâng.”
.......
Khi quan phủ thu dọn gần xong, Ngô Giám mới tới nơi, khẽ liếc nhìn đống đồ thu thập, trong đó có năm đầu người, hắn vô cùng quen thuộc. Ngô Giám lẩm bẩm:
“ Mẹ kiếp. Họa lớn rồi.”
Cả người nhất thời thanh tỉnh.
........
Lê Huy chật vật ôm lấy Nguyễn Toản về đến phòng, Triệu Lan thấy vậy hốt hoảng:
“ Công tử vận dụng.”
“ Ừm. Thương thế rất nặng. Để ta đem công tử vào giường.”
Nguyễn Toản đặt xuống, Triệu Lan tiến đến, thăm dò, sau đó thở phào:
“ Không sao. Do phản phệ. Công tử cần nghỉ ngơi nửa tháng.”
“ Vậy là ổn rồi. “ suy tư lúc, Lê Huy tiếp:
“ Ta có ý nghĩ điều động Hắc Vệ lại đây. An toàn công tử là trên hết.”
“ Nhưng....”
“ Nếu có gì, ta chịu trách nhiệm.”
“ Được rồi. Ta cũng đi liên hệ với các chủ.”
“ Ừm.”
Lê Huy rời đi, Triệu Lan nhìn hai người Therese nói:
“ Mấy ngày nay, bên ngoài rất loạn. Hai ngươi lên ở trong nghỉ ngơi.”
“ Ừm.”
.........
Việc Thuận Thiên kiếm ‘ phát nổ’ cũng khiến Ô Long Đao rung động, Nguyễn Huệ đang duyệt tấu chương thấy vậy, nhìn về phương Bắc:
“ Có tin tức của đoàn sứ chưa? Tung tích Nguyễn Toản ra sao?”
“ Hôm qua mới nhận được. Chỉ biết rằng, Vương gia đã rời đi. Không biết đi đâu.”
“ Ừm. Tình hình bên đó có vẻ không ổn. Ngươi cấp tốc, điều người sang. Đồng thời bảo bọn Trịnh Nhất Tẩu sẵn sàng tiếp ứng.”
“ Vâng.”
Đợi Hồ Thức rời đi, Nguyễn Huệ lẩm bẩm:
“ Hi vọng là đệ không sao.
..........
Xã Cô Ba, Đoàn Thị Điểm đang ngồi, mí mắt liên tục nháy, một tâm trạng lo lắng, thấy vậy, bên cạnh Triệu Ý thưa:
“ Không biết phu nhân có việc gì.”
“ Có tin tức của Vương gia không.”
Triệu Ý lắc đầu:
“ Không. Chỉ biết người đã rời đi đoàn sứ.”
“ Ừm.” Đoàn Thị Điểm đưa cu Tí đã ngủ say cho Triệu Ý, tiến về ban thời, thắp hương khấn vái.
.........
Lúc này, ở Hồng Kông, mấy ngày nay Trần Lập trốn chui trốn lủi khỏi truy sát. Bụng đang đói meo thì nhận được tin của Phạm Liêm kêu tập hợp.
Hắn vừa đến điểm hẹn thì hơn 10 bóng áo đen không biết từ đâu bao quanh, kẻ cầm đầu nói:
“ Đầu hàng hoặc là chết.”
Trần Lập nghe vậy, cười lạnh:
“ Hừ. Ta thà chết cũng không đầu hàng.”
Sau đó rút kiếm ra, tả đột hữu xung.
Đúng lúc này, Phạm Liêm đi ra, nhìn hắn nói
“ Đầu hàng đi. Ít nhất chúng ta có cơ hội sống.”
Nghe vậy, hắn càng điên:
“ Còn lâu.”
Nhưng trước số đông, hắn vẫn bỏ mình, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm Phạm Liêm căm tức.
........
Thấy Trần Lập chết, Phạm Liêm thở hất, quay lại nhìn tên cầm đầu nói:
“ Ngươi đã tin tưởng.”
Tên áo đen thấy vậy, chỉ nhìn khỉnh bỉ, một ánh kiếm đâm thẳng bụng, Phạm Liêm trợn tròn:
“ Người...”
Tên áo đen rút thanh kiếm ra, vuốt vuốt vết máu, liếm nhẹ:
“ Thật tươi.” Rồi tiếp:
“ Ngươi nghĩ bọn ta tin tưởng ngươi ư. Ngây thơ.”
..........
Hai ngày sau, Càn Long nhận được tin tước từ Niêm Can Xứ mặt nổi giận, nhẹ giọng:
“ Thật không ngờ có kẻ to gan mưu phản. Ngươi cho người tra nghiêm vụ này. Đồng thời hạn chế tối đa việc người nước ngoài vào lục địa. Cấm tất cả thương nhân tây phương không được đến trong mùa đông, buôn bán bắt buộc phải qua trung gian là ngân nhàng công cộng....... Ta nghi rằng vụ này có quan hệ với chúng.”
“ Vâng.” Trong bóng đêm, một giọng nói truyền lại.
......
Lúc này, Hòa Thân cũng nhận được tin này, cầm mảnh giấy, xé nhỏ, thóa moạ:
“ mẹ kiếp. Nghiêm tra cho ta là kẻ nào.”
Ngưng lúc:
“ Cấp tốc chuẩn bị hàng. Có thể tên đó sẽ nghiêm tra.”
“ Vâng.”
“ Lê Huy đã giải thích lý do mời hai người về đây. Chúng tôi đã cứu hai người, chắn chắc sẽ không có ác ý.”
Ngưng lúc, tiếp:
“ Tôi là Lan, còn hai bạn.”
Người đàn ông quay sang nhìn chút người phụ nữ, sau đó gật đầu, đáp:
“ Tôi là Salomon Oppenheim, còn bên cạnh là vợ tôi Therese, chúng tôi vừa kết hôn. Đang đi vòng quanh thế giới để hưởng tuần trăng mật.”
Nghe vậy, Triệu Lan ánh mắt long lanh nhìn Therese:
“ Thật ngưỡng mộ, nhìn hai người thật hợp đôi.”
Therese mỉm cười:
“ Lan nhìn bạn vô cùng đẹp. Chắc hẳn cũng đã có người yêu.”
Triệu Lan lắc đầu, giọng buồn rầu:
“ Tôi đang lo ế đây.”
Therese nghe vậy, giật mình:
“ Ôi. Đàn ông ở đây đúng là có mắt như mù. Vậy để tôi giới thiệu cho Lan một người nhé.”
Triệu Lan cười trừ:
“ Không cần đâu.”
Rồi tiếp:
“ Hai người ở lại, tôi đi chuẩn bị chút đồ. Tên đó là kẻ có quyền hành. Chắc chắn sẽ nghiêm tra. Nếu các bạn không hóa trang, rất khó rời đi khỏi đây.”
Nghe Triệu Lan nói, hai người gật đầu.
..........
Lúc sau, Triệu Lan cắt bớt tóc Salomon Oppenheim, mặc lên trang phục người Hán. Còn Therese kéo tóc xõa xuống che một bên. Một bên tạo một vết bớp thật dài.
..........
Quan sát một lượt, Triệu Lan hài lòng, gật đầu:
“ Ổn rồi đó. Chắc tên đó sẽ không nhận ra.”
Hai người Therese nghe vậy, thở phào, quay lại nhìn nhau, rồi cười phá, hai mắt long lanh.
Triệu Lan biết ý, lườm nhẹ:
“ Thôi.... thôi.... để tôi đi ra.... không phiền hai người.”
Therese ngượng ngùng cúi đầu.
...........
Lê Huy từ phòng trọ, men theo ký hiệu Nguyễn Toản để lại. Tiến đến một khách sạn lớn, vừa tiến vào, tên tiểu nhị đã vội vã chạy ra:
“ Khách quan dùng gì?”
Hắn lắc đầu:
“ Ta mới đến, ngươi giới thiệu xem.”
Nghe vậy, tên tiểu nhị mắt sáng lên:
“ Thưa khách quan, quán chúng tôi có ba combo: 1 , 2 và 3. Tương ứng với mức giá là 10, 15, 25 lượng bạc.”
Hắn nghe vậy, líu lưỡi:
“ Thật đắt.” Sau đó lắc đầu:
“ Vậy ta không vào nữa.”
Tên tiểu nhị thấy hắn rời đi, lẩm bẩm:
“ Mẹ kiếp. Sáng sớm có vài khách mà đã gặp tên hãm này.”
........
Hắn sau khi rời đi, khẽ quan sát, nhảy lên một nóc nhà, dùng ống nhòm, quan sát một hồi cũng thấy được phòng Nguyễn Toản. Thấy công tử đang trò chuyện cùng Ngô Giám cũng thở phào.
Từ lần ở Quảng Tây, hắn khá lo lắng cho sự an toàn của công từ, từng đề nghị tăng thêm người, nhưng không được chấp thuận.
.......
Đang quan sát thì hắn thấy bốn bóng áo đen đang lảng vảng xung quanh, khẽ cau mày, định âm thầm tiến đến. Nhưng lúc này, thấy công tư tiến lên, hắn dừng lại.
........
Trong phòng, thấy Ngô Giám đã tà tà say, Nguyễn Toản cười, nhìn 5 người đặt xuống năm lượng bạc nói:
“ Huynh đệ ta say. Mấy người hầu hạ nhiệt tình. Đây là phần thưởng.”
Nghe vậy, năm cô gái mắt sáng như đuốc, gật đầu, liên tục rối rít cảm tạ.
.........
Hắn gật đầu, đi xuống lầu, nhưng cảm giác người có chút thanh tỉnh. Định vận dụng chân khí để giải, nhưng nghĩ lúc, hắn lắc đầu:
“ Kệ vậy. Thử một hôm say xem.”
Tiếp tục chập choạng bước đi.
Nhưng đi được một đoạn, hắn nhíu mày, sau đó cười lớn. Tiến lại một ngõ nhỏ, tựa lưng vào tường hét:
“ Tất cả ra đi. Lén lút cái cc.”
Hắn quát xong, năm người, với áo choàng che kín thân xuất hiện, tên cầm đầu, cười lớn:
“ Haha. Lại một con nai ngơ ngác. Mọi người tốc chiến tốc thắng.”
Nghe lời vậy, hắn nhìn cả năm như những kẻ ngu si, sau đó chậm rãi rút kiếm ra, cười:
“ Để ta tiễn các ngươi xuống âm phủ.”
Vừa nói, hắn cũng đồng thời vận chân khí nhưng được một lúc, hắn cảm thấy tắc, uể oải.
Năm người vừa bị khí thế hắn hăm doạ, lùi lại, thấy vậy, cười:
“ mê hồn tán đã phát huy tác dụng rồi. Hắn giờ như gà trên thớt thôi. Lên.”
Nguyễn Toản thấy vậy, chửi bậy tiếng, sau đó mượn nhờ chân khí ít ỏi, né tránh, nhưng cũng bị vết kiếm xẹt ngang, cứa đúng vết thương cũ đau nhức.
Đang thầm than không ổn, thì một ánh kiếm lóe lên, Lê Huy xuất hiện, nói:
“ Thuộc hạ đến muộn.”
Hắn cười khổ:
“ Nhanh giải quyết bọn chúng đi.”
“ Vâng.”
........
Lê Huy nhanh chóng tả đột hữu xung, đấu ngang hàng với năm người. Hắn thấy vậy, tựa lưng vào tường quan sát, cố gắng để điều tiết chân khí. Nhưng bất thành.
Năm người áo choàng thấy đánh tiếp không ổn, khẽ đưa mắt. Bỗng đùng, một màn bụi mờ mịt, hắn ho sặc sụa. Khi khói tan, đã hai người cầm kiếm kề sát cổ.
Lê Huy thấy vậy cũng biến sắc, tên thủ lĩnh thấy khống chế được hắn, nhìn Lê Huy nói:
“ Bỏ kiếm xuống. Nếu không hắn phải chết.”
Nghe vậy, Lê Huy buông xuống, nhanh chóng hai tên khác áp sát khống chế.
.......
Thấy tình cảnh vậy, Nguyễn Toản ngẩng đầu, nhìn tên thủ lĩnh nói:
“ Các ngươi cần gì. Nếu là tiền. Các ngươi cứ việc lấy. Thả chúng ta đi.”
Nghe vậy, tên thủ lĩnh mỉa mai:
“ Thật ư. Chúng ta không phải ngu. Riêng tên kia cả năm chúng ta đã không chấp được. Ngươi an toàn, tên kia chắc chắn truy sát chúng ta.”
“ Ta thề có trời, sẽ không truy sát các người. Bỏ qua coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“ Các ngươi nghĩ ta là trẻ con chắc.”
Sau đó quát lớn:
“ Làm nó.”
Nghe vậy, Nguyễn Toản thở dài:
“ Là các ngươi ép ta.”
........
“ Ầm. Ầm..... Ầm..”
Một tiếng long gầm, đồng thời ánh sáng vàng vọt từ hắn đi ra, xuyên thẳng tới năm người. Hàng trăm nhát kiếm tỏa ra, thân hình bị thái mỏng.
Nguyễn Toản cũng không khá hơn, cả người xụi xơ.
Lúc sau, đợi dư âm tản đi. Trong mảnh đổ nát, Lê La bò dậy, ôm lấy Nguyễn Toản cùng kiếm bỏ đi.
........
Tiếng động thật lớn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Trong đó có cả quan binh.
Lẩn trong đám người, Hữu Nhị - nhị đương gia của Hữu Vệ nhìn cảnh tượng, ánh mắt lóe lên kinh dị, sau đó lặng lẽ rời đi.
Một hướng khác, Vĩnh Tân- đại đương gia của Niêm Can Xứ cau mày, suy tư, sau đó nhìn tên bên cạnh nói:
“ Bẩm báo bệ hạ gấp, long ngâm- kẻ thách thức thiên mệnh xuất hiện.”
“ Vâng.”
.......
Khi quan phủ thu dọn gần xong, Ngô Giám mới tới nơi, khẽ liếc nhìn đống đồ thu thập, trong đó có năm đầu người, hắn vô cùng quen thuộc. Ngô Giám lẩm bẩm:
“ Mẹ kiếp. Họa lớn rồi.”
Cả người nhất thời thanh tỉnh.
........
Lê Huy chật vật ôm lấy Nguyễn Toản về đến phòng, Triệu Lan thấy vậy hốt hoảng:
“ Công tử vận dụng.”
“ Ừm. Thương thế rất nặng. Để ta đem công tử vào giường.”
Nguyễn Toản đặt xuống, Triệu Lan tiến đến, thăm dò, sau đó thở phào:
“ Không sao. Do phản phệ. Công tử cần nghỉ ngơi nửa tháng.”
“ Vậy là ổn rồi. “ suy tư lúc, Lê Huy tiếp:
“ Ta có ý nghĩ điều động Hắc Vệ lại đây. An toàn công tử là trên hết.”
“ Nhưng....”
“ Nếu có gì, ta chịu trách nhiệm.”
“ Được rồi. Ta cũng đi liên hệ với các chủ.”
“ Ừm.”
Lê Huy rời đi, Triệu Lan nhìn hai người Therese nói:
“ Mấy ngày nay, bên ngoài rất loạn. Hai ngươi lên ở trong nghỉ ngơi.”
“ Ừm.”
.........
Việc Thuận Thiên kiếm ‘ phát nổ’ cũng khiến Ô Long Đao rung động, Nguyễn Huệ đang duyệt tấu chương thấy vậy, nhìn về phương Bắc:
“ Có tin tức của đoàn sứ chưa? Tung tích Nguyễn Toản ra sao?”
“ Hôm qua mới nhận được. Chỉ biết rằng, Vương gia đã rời đi. Không biết đi đâu.”
“ Ừm. Tình hình bên đó có vẻ không ổn. Ngươi cấp tốc, điều người sang. Đồng thời bảo bọn Trịnh Nhất Tẩu sẵn sàng tiếp ứng.”
“ Vâng.”
Đợi Hồ Thức rời đi, Nguyễn Huệ lẩm bẩm:
“ Hi vọng là đệ không sao.
..........
Xã Cô Ba, Đoàn Thị Điểm đang ngồi, mí mắt liên tục nháy, một tâm trạng lo lắng, thấy vậy, bên cạnh Triệu Ý thưa:
“ Không biết phu nhân có việc gì.”
“ Có tin tức của Vương gia không.”
Triệu Ý lắc đầu:
“ Không. Chỉ biết người đã rời đi đoàn sứ.”
“ Ừm.” Đoàn Thị Điểm đưa cu Tí đã ngủ say cho Triệu Ý, tiến về ban thời, thắp hương khấn vái.
.........
Lúc này, ở Hồng Kông, mấy ngày nay Trần Lập trốn chui trốn lủi khỏi truy sát. Bụng đang đói meo thì nhận được tin của Phạm Liêm kêu tập hợp.
Hắn vừa đến điểm hẹn thì hơn 10 bóng áo đen không biết từ đâu bao quanh, kẻ cầm đầu nói:
“ Đầu hàng hoặc là chết.”
Trần Lập nghe vậy, cười lạnh:
“ Hừ. Ta thà chết cũng không đầu hàng.”
Sau đó rút kiếm ra, tả đột hữu xung.
Đúng lúc này, Phạm Liêm đi ra, nhìn hắn nói
“ Đầu hàng đi. Ít nhất chúng ta có cơ hội sống.”
Nghe vậy, hắn càng điên:
“ Còn lâu.”
Nhưng trước số đông, hắn vẫn bỏ mình, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm Phạm Liêm căm tức.
........
Thấy Trần Lập chết, Phạm Liêm thở hất, quay lại nhìn tên cầm đầu nói:
“ Ngươi đã tin tưởng.”
Tên áo đen thấy vậy, chỉ nhìn khỉnh bỉ, một ánh kiếm đâm thẳng bụng, Phạm Liêm trợn tròn:
“ Người...”
Tên áo đen rút thanh kiếm ra, vuốt vuốt vết máu, liếm nhẹ:
“ Thật tươi.” Rồi tiếp:
“ Ngươi nghĩ bọn ta tin tưởng ngươi ư. Ngây thơ.”
..........
Hai ngày sau, Càn Long nhận được tin tước từ Niêm Can Xứ mặt nổi giận, nhẹ giọng:
“ Thật không ngờ có kẻ to gan mưu phản. Ngươi cho người tra nghiêm vụ này. Đồng thời hạn chế tối đa việc người nước ngoài vào lục địa. Cấm tất cả thương nhân tây phương không được đến trong mùa đông, buôn bán bắt buộc phải qua trung gian là ngân nhàng công cộng....... Ta nghi rằng vụ này có quan hệ với chúng.”
“ Vâng.” Trong bóng đêm, một giọng nói truyền lại.
......
Lúc này, Hòa Thân cũng nhận được tin này, cầm mảnh giấy, xé nhỏ, thóa moạ:
“ mẹ kiếp. Nghiêm tra cho ta là kẻ nào.”
Ngưng lúc:
“ Cấp tốc chuẩn bị hàng. Có thể tên đó sẽ nghiêm tra.”
“ Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.