Chương 211: Cacutta ‘ lại yên bình’
Thành Nôbi
06/10/2020
Sau tiệc tối, một đám con em quý tộc Anh lôi kéo nhau đi săn. Nhìn
ánh mặt trời lên, quét chút máu còn dây trên miệng, Jet hét lớn:
“ Hôm nay đủ rồi. Trở về thôi. Sau còn chỗ mà chơi.”
Mấy người nghe vậy, chém phập kẻ trước mặt, thu kiếm lại.
.......
Không lâu, mang trên mình mùi máu tanh, kéo theo một đám tù binh, bọn chúng cũng dần thấy cửa thành mờ hiện trong màn sương mù. Bỗng lúc này, hàng loạt tiếng ngựa hí xa xa vọng lại, Jet chửi khẽ:
“ Mẹ thật không may.” Xong nhìn tất cả, nói:
“ Cảnh giác chút, sợ là lũ cướp người Ấn ve vãn. Bọn chúng toàn lũ điên, dây dưa mệt người.”
Tất cả nhanh chóng rút kiếm, hình thành một thế trận công thủ. Một đám người đi trước đo xét. Rất nhanh trở lại, tên thám báo nói:
“ Thưa mấy vị, phía trước là bọn Vũ Tam, còn cách chúng ta vài km nữa.”
Jet thở phào, nhìn mấy tên đồng bọn, nói:
“ Tên này cậy Shole, nhiều lần không nể mặt ta. Trời còn sớm, có cách nào xử hắn không?”
Một tên mở miệng:
“ Chúng ta xông lên, giết là xong, bên ngoài thành, tên Shole muốn quản không được. Nếu hắn hỏi đổ tất cả tội lên lũ cướp người Ấn kia.”
Jet lắc đầu:
“ Không biết tình hình bọn chúng, manh động không tốt. Sợ là sợ đây là cái bẫy của tên Shole.”
Mọi người nghe vậy trầm mặc, cuối cùng Ali - một tên thân tín của Campbell, vừa gia nhập, nhanh chóng nói:
“ Chỉ cần gây khó dễ, khiến chúng vi phạm luật do ngài Charles đề ra, Campbell đại nhận sẽ gây sức ép. Thì dù có Shole, hắn cũng phải ăn khổ.”
Jet nhớ tới việc mâu thuẫn giữa Campbell cùng Vũ Tam, gật đầu:
“ Ngươi có cách nào mau nói.”
Ali nghe sát tai Jet thầm thì. Jet nghe xong cười lớn:
“ Tốt.”
Xong nhanh chóng, quay ra sai khiến những người xung quanh. Đoàn người nhanh chóng thực hiện.
.......
Đám tù binh bị đẩy lên trước, Jet mở miệng:
“ Chúa có đức hiếu sinh. Người vừa nhắc nhở ta thả trong các ngươi, những kẻ xứng đáng nhất.”
Xong, chỉ về phía trước, tiếp:
“ Cổng thành ở phía trước. Các ngươi nắm tay nhau, dàn thành năm hàng, chạy đến nơi mà không đứt đoạn, ta tha. Những kẻ còn lại đều phải chết.
Rồi ‘roẹt ‘Tiếng dây thừng bị cắt ngang, Jet hô:
“ 1...2....3.... chạy...”
Trước niềm hy vọng sống, tất cả đều điên cuồng chạy. Mấy tên khác, thấy vậy, điên cuồng gõ trống.
.......
Bên kia, Vũ Tam cũng nhận được tin tức, khẽ cau mày, Kiều Thanh thấy vậy, mở miệng:
“ Bọn chúng muốn gây khó dễ, để thuộc hạ đem người lên trước, giết sạch là xong.”
Vũ Tam nhìn xung quanh, toàn là rừng, rất khó tránh nấp mà không va chạm. Nghĩ đến, ngoại vi Cacutta dạo này vô cùng bất ổn, giặc cướp ngang nhiên tấn công thành trì. Từng khiến quân Anh chủ quan gặp chút thiệt hại. Chính vì thê, Charles đã ra lệnh, nghiêm cấm tụ tập có vũ trang ở ngoại vi 5km ở Cacutta quá lâu, chỉ cần phát hiện, sẽ trừng phạt.
Chính vì vậy, thấy cách làm của lũ Jet, hắn nhanh nhận ra, mắt thấy càng lúc, càng gần, Vũ Tam khẽ quát:
“ Tung đạn khói ra.”
“ Vâng.”
Hàng loạt quả đạn ném ra, hơi khói nhanh chóng bao trùm một vùng, lũ tù binh vừa ngửa đã ho sặc sụa, giàn giụa nước mắt. Ngất đi.
........
Nhìn thấy kết quả không thành, Jet cùng đám quý tộc đen mặt. Thấy thế Ali vội nói khẽ vào tai. Jet nghe xong, kệ mặc đám tù binh, quát:
“ Đi...”
Ánh mắt không khỏi hằm hằm Vũ Tam như muốn ăn tươi nuốt sống.
.......
Vũ Tam không thèm để ý, cho người khiêng một đám sang bên đường, quát lớn:
“ Nhanh đi.”
Dù không hiểu, tất cả vẫn nhanh chóng.
Được một đoạn, nhìn sang Tony Đặng cùng Phạm Hổ:
“ Hai ngươi dẫn vài người theo đừng rừng vòng lại phía sau, đánh thức đồng thời thuyết phục bọn chúng nghe ta, đánh lũ quân Anh. “
Hai người vội vã gật đầu, rời đi.
........
Đám người Jet trầm lặng đi về phía thành khi còn cách khoảng 1km nữa, hắn khẽ ra lệnh:
“ Rất nhanh, đám cận vệ đã nhanh chóng khống chế bốn tên quý tộc, cùng đám tay sai của chúng, thấy vậy, bị bất ngờ, những tên kia gào lên:
“ Các ngươi.... các ngươi muốn làm gì.”
Jet tiến lại, nhìn chằm chằm nói:
“ Tên Vũ Tam rất đáng nghét. Ta muốn mượn máu các ngươi giết hắn. Các ngươi cảm thấy vinh hạnh.”
Mấy tên nghe xong, điên cuồng giãy giụa:
“ Không... không... các ngươi không thể giết ta.”
“ Chúng ta đã làm gì sai....”
.......
Jet thở dài:
“ Sinh ra trong gia đình quý tộc đã lụi tàn là cái bất lợi của các ngươi. Mấy nay đi theo chúng ta ăn ngon mặc đẹp. Cũng lên cần trả giá.”
“ Xoẹt..” Nhanh chóng hơn 20 mạng người mất mạng. Từ vẻ cười sáng lạn, Jet nước mắt giàn giụa:
“ Không.... không.... Bohn.... các ngươi hy sinh vì ta.... ta sẽ đích thân trả thù...”
Mấy tên khác, cùng nhanh chóng khóc sướt mướt, ôm lấy thi hài, phí ngựa về thành, giọng không ngừng hét lớn:
“ Tên Vũ Tam giết người. Mau cứu....”
Tiếng la thất thanh, khiến Ricky kinh động, nhanh chóng đi ra, thấy xa xa là bọn Jet, người đầy máu, còn ôm lấy xác người, vội vã đi xuống, nhìn Jet nói:
“ Các ngươi xảy ra chuyện gì. Bọn cướp Ấn đến ư...”
Jet nghẹn ngào, đặt xác Bohn xuống, kể lại câu chuyện. Trên đường họ đi về, gặp lũ Vũ Tam, lời ra tiếng lại, bị bọn chúng giết, may mắn chốn thoát.
Nghe toàn bộ, tuy còn ngờ vực, Ricky quát lớn:
“ Một nửa ở lại, còn đâu theo ta.”
“ Vâng.”
Xong nhìn bọn Jet:
“ Các ngươi đi trước dẫn đường.”
“ Được.”
.........
Đoàn người Ricky đuổi theo, nhanh chóng gặp đám người hôn mê. Ricky bắt đầu hỏi han, biết trả lời càng nhiều càng lộ, tạo cơ hội cho Vũ Tam đi xa, Jet vội nói:
“ Những tên này, chúng ta bắt được khi đi săn. Nhưng vừa cản đường, đã bị bọn chúng dùng một quả pháo đánh ngất. Mặc dù bọn này không chiến lực nhưng đổi lại đông. Một quả diệt hơn 100 người, có thể thấy sức mạnh của nó ra sao. Tên Vũ Tam có thể tàng trữ chúng. Đánh úp chúng ta. Nhân lần này, ta đuổi theo, bắt chúng giao ra, nộp lên. Khí đó quân ta không lo sợ đám cướp người Ấn nữa. Ngài cũng an nhàn.”
Ricky nghe khá êm lòng, gật đầu:
“ Tạm thời để bọn chúng ở đây. Mau chóng đuổi theo.”
“ Được.”
.......
Rất nhanh, đã đuổi kịp, Ricky lớn giọng:
“ Các ngươi dám giết người. Không coi luật lệ ra gì ư.”
Vũ Tam cũng nhận được tin thám báo về hành động của bọn Jet, nhìn chúng mỉa mai:
“ Khôn ngoan đối đáp người ngoài/Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Các ngươi ra tay được, quả đúng bội phục. Haha.”
Xong nhìn Ricky nói:
“ Chúng ta đã rời đi, cần gì làm khó dễ chứ.”
Ricky cười:
“ Ta quen với cậu từ lâu. Cũng gọi là chút thân tình. Lần này ta có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Chỉ cần các cậu đưa ra vũ khí đó là được.”
Vũ Tam gật đầu, lôi trong người, một quả ném lại:
“ Thứ này ư, chúng ta cũng không có nhiều. Đưa cho các ngươi, vậy đi được rồi chứ.”
Jet vội chen vào:
“ Chắc chắn còn nhiều hơn. Các ngươi cho chúng ta lục soát, nếu không đừng hòng rời đi.”
“ Thật chứ.” Vũ Tam cười lạnh.
Bỗng đằng sau, đám tù binh vừa nằm xuống, đã tỉnh dậy, nhìn đám ngươi quân Anh ánh mắt đầy căm thù. Ricky biến sắc:
“ Các ngươi muốn tạo phản.”
Vũ Tam cười:
“ Không.... không.... nhân quả các ngươi thôi.“ nói xong, ném ra hành loạt trái pháo. Khói mù mịt... Hàng loạt binh lính giương súng.
Ricky nhìn vậy kinh sợ, định mở miệng, Vũ Tam đã nói:
“ Ta cũng không làm khó ngươi. Giết bọn chúng, ta sẽ rời đi.”
Ricky kinh sợ, cắn răng nói:
“ Giết.”
.......
Nhanh chóng cuộc chiến nổ ra, dù yếu thế nhưng mang trong mình mối thù lớn, đám nô lệ điên cuồng, kiên trì giết chóc.
Một tiếng sau, cuộc chiến tàn, quân Anh chết hơn 100 người, nhiều người khác cũng tả tơi, bị cắn rách da, rướm máu.
Ricky thở hắt, nhìn Vũ Tam:
“ Chúng ta đi được rồi chứ.”
Vũ Tam gật đầu:
“ Được. Nhưng các ngươi biết nói gì rồi đó.”
“ Yên tâm.” Ricky trầm giọng đáp, nhanh chóng xoay người rời đi.
.....
Nhìn vậy, Vũ Tam nhìn một tên thám báo, đưa lá thư:
“ Ngươi mau đưa cho Shole. Bảo chúng ta đã xong đi trước. Hãy nhớ hứa hẹn.”
“ Vâng.”
........
Về thành, Ali vội báo lại tin tức. Nghe xong, Campbell cau mật:
“ Đúng là thành sự có hạn. Bại sự có thừa. Ngươi đi về trước đi.”
“ Vâng.”
.......
Bên kia, Ricky cũng báo lên Charles, đúng lúc Shole nhận được tin, đi tới, nhìn cha nói:
“ Thưa cha, những người được cử đến đây, đều do quan hệ, muốn con em có môi trường tốt để rèn luyện, sau này quay lại, kế thừa. Nhưng lo lắng an toàn, cha vẫn luôn để bọn chúng ở đây, thì khác nào không đến còn hơn, các bác biết cũng sẽ trách cứ. Ngoài ra, để nông nhàn, bọn chúng đi phá hoại xung quanh. Khiến bạo động nổ ra khắp nơi.
Mặt khác, chúng ta có nhiều nơi dù chiếm được nhưng không có người cai trị, không bằng lần này, lấy cớ xử phạt, bắt chúng tới đó. Một mũi tên trúng ba đích.”
Charles gật đầu:
“ Vậy con sắp xếp đi.” Rồi khẽ nhìn đồng hồ:
“ Không còn sớm. Cha đi có việc. Xong xuôi báo lại cho ta.”
“ Vâng.”
.......
Nhanh chóng, Shole cho triệu tập, nói ra toàn bộ. Mấy người giãy nảy, đặc biệt là Jet. Sợ rằng đây là cách Shole nhằm vào mình, nói:
“ Ngươi đừng lấy việc công trả thù tư. Dù ngươi nói, ta cũng không đi.”
Shole bình thản:
“ Nếu ngươi không đi. Ta sẽ cho ngươi tội phản quốc. Đưa ra tòa án quân sự. Ngươi thấy sao.” Nói xong, đồng thời lấy giấy quân vụ của Jet ra, cầm dấu định đóng.
Jet thấy vậy, vội vã:
“ Ta chấp nhận. Ngươi mau dừng lại.”
Shole cười:
“ Ngoan thế là tốt. Các ngươi có ai phản đối không.”
Tất cả dù không phục, nhưng đều im lặng. Bởi hầu hết kẻ đến đây đều thất bại trong việc tranh giành quyền kế vị. Nếu có dấu này vào, dù không biết đúng sai, nhưng chắc chắc gia tộc sẽ từ bọ. Nhiều đặc quyền sẽ bị tước bỏ. Khi đó, sống không bằng chết.
Thấy không ai nói, Shole bắt đầu phân bố: William, Ford bị đẩy đến khu vực tam giác vàng (sau này đã bị Nguyễn Toản đánh bại); Jet, Ali đến Dacca; Campbell đi Comilla; Ricky đến Haipur....
......
Nghe phân bố xong, tất cả âm trầm rời đi. Bọn Jet, Ali đến tố khổ với Campbell. Nghe xong, nhìn tất cả nói:
“ Tạm thời nghe theo hắn. Đi đến bảo vệ sức khỏe. Đợi bầu cử xong, ta sẽ đưa mọi người trở lại. Ai thành công chưa từng nếm mật nằm gai.”
Mấy người nghe xong, vội vã đi, chỉ còn Ali, Campbell nói:
“ Tạm thời bảo mấy tên kia ngừng lại, một thời gian. Đợi tên Shole đi rồi nhằm vào. Ta nghi ngờ, nơi đó là đằng sau của hắn. Chắc chắn có bí mật gì.”
“ Vâng.”
Mấy ngày sau, Shole đích thân đến giục, tiễn đưa đám người kia đi. Cacutta trở lại yên bình.
Mấy người nghe vậy, chém phập kẻ trước mặt, thu kiếm lại.
.......
Không lâu, mang trên mình mùi máu tanh, kéo theo một đám tù binh, bọn chúng cũng dần thấy cửa thành mờ hiện trong màn sương mù. Bỗng lúc này, hàng loạt tiếng ngựa hí xa xa vọng lại, Jet chửi khẽ:
“ Mẹ thật không may.” Xong nhìn tất cả, nói:
“ Cảnh giác chút, sợ là lũ cướp người Ấn ve vãn. Bọn chúng toàn lũ điên, dây dưa mệt người.”
Tất cả nhanh chóng rút kiếm, hình thành một thế trận công thủ. Một đám người đi trước đo xét. Rất nhanh trở lại, tên thám báo nói:
“ Thưa mấy vị, phía trước là bọn Vũ Tam, còn cách chúng ta vài km nữa.”
Jet thở phào, nhìn mấy tên đồng bọn, nói:
“ Tên này cậy Shole, nhiều lần không nể mặt ta. Trời còn sớm, có cách nào xử hắn không?”
Một tên mở miệng:
“ Chúng ta xông lên, giết là xong, bên ngoài thành, tên Shole muốn quản không được. Nếu hắn hỏi đổ tất cả tội lên lũ cướp người Ấn kia.”
Jet lắc đầu:
“ Không biết tình hình bọn chúng, manh động không tốt. Sợ là sợ đây là cái bẫy của tên Shole.”
Mọi người nghe vậy trầm mặc, cuối cùng Ali - một tên thân tín của Campbell, vừa gia nhập, nhanh chóng nói:
“ Chỉ cần gây khó dễ, khiến chúng vi phạm luật do ngài Charles đề ra, Campbell đại nhận sẽ gây sức ép. Thì dù có Shole, hắn cũng phải ăn khổ.”
Jet nhớ tới việc mâu thuẫn giữa Campbell cùng Vũ Tam, gật đầu:
“ Ngươi có cách nào mau nói.”
Ali nghe sát tai Jet thầm thì. Jet nghe xong cười lớn:
“ Tốt.”
Xong nhanh chóng, quay ra sai khiến những người xung quanh. Đoàn người nhanh chóng thực hiện.
.......
Đám tù binh bị đẩy lên trước, Jet mở miệng:
“ Chúa có đức hiếu sinh. Người vừa nhắc nhở ta thả trong các ngươi, những kẻ xứng đáng nhất.”
Xong, chỉ về phía trước, tiếp:
“ Cổng thành ở phía trước. Các ngươi nắm tay nhau, dàn thành năm hàng, chạy đến nơi mà không đứt đoạn, ta tha. Những kẻ còn lại đều phải chết.
Rồi ‘roẹt ‘Tiếng dây thừng bị cắt ngang, Jet hô:
“ 1...2....3.... chạy...”
Trước niềm hy vọng sống, tất cả đều điên cuồng chạy. Mấy tên khác, thấy vậy, điên cuồng gõ trống.
.......
Bên kia, Vũ Tam cũng nhận được tin tức, khẽ cau mày, Kiều Thanh thấy vậy, mở miệng:
“ Bọn chúng muốn gây khó dễ, để thuộc hạ đem người lên trước, giết sạch là xong.”
Vũ Tam nhìn xung quanh, toàn là rừng, rất khó tránh nấp mà không va chạm. Nghĩ đến, ngoại vi Cacutta dạo này vô cùng bất ổn, giặc cướp ngang nhiên tấn công thành trì. Từng khiến quân Anh chủ quan gặp chút thiệt hại. Chính vì thê, Charles đã ra lệnh, nghiêm cấm tụ tập có vũ trang ở ngoại vi 5km ở Cacutta quá lâu, chỉ cần phát hiện, sẽ trừng phạt.
Chính vì vậy, thấy cách làm của lũ Jet, hắn nhanh nhận ra, mắt thấy càng lúc, càng gần, Vũ Tam khẽ quát:
“ Tung đạn khói ra.”
“ Vâng.”
Hàng loạt quả đạn ném ra, hơi khói nhanh chóng bao trùm một vùng, lũ tù binh vừa ngửa đã ho sặc sụa, giàn giụa nước mắt. Ngất đi.
........
Nhìn thấy kết quả không thành, Jet cùng đám quý tộc đen mặt. Thấy thế Ali vội nói khẽ vào tai. Jet nghe xong, kệ mặc đám tù binh, quát:
“ Đi...”
Ánh mắt không khỏi hằm hằm Vũ Tam như muốn ăn tươi nuốt sống.
.......
Vũ Tam không thèm để ý, cho người khiêng một đám sang bên đường, quát lớn:
“ Nhanh đi.”
Dù không hiểu, tất cả vẫn nhanh chóng.
Được một đoạn, nhìn sang Tony Đặng cùng Phạm Hổ:
“ Hai ngươi dẫn vài người theo đừng rừng vòng lại phía sau, đánh thức đồng thời thuyết phục bọn chúng nghe ta, đánh lũ quân Anh. “
Hai người vội vã gật đầu, rời đi.
........
Đám người Jet trầm lặng đi về phía thành khi còn cách khoảng 1km nữa, hắn khẽ ra lệnh:
“ Rất nhanh, đám cận vệ đã nhanh chóng khống chế bốn tên quý tộc, cùng đám tay sai của chúng, thấy vậy, bị bất ngờ, những tên kia gào lên:
“ Các ngươi.... các ngươi muốn làm gì.”
Jet tiến lại, nhìn chằm chằm nói:
“ Tên Vũ Tam rất đáng nghét. Ta muốn mượn máu các ngươi giết hắn. Các ngươi cảm thấy vinh hạnh.”
Mấy tên nghe xong, điên cuồng giãy giụa:
“ Không... không... các ngươi không thể giết ta.”
“ Chúng ta đã làm gì sai....”
.......
Jet thở dài:
“ Sinh ra trong gia đình quý tộc đã lụi tàn là cái bất lợi của các ngươi. Mấy nay đi theo chúng ta ăn ngon mặc đẹp. Cũng lên cần trả giá.”
“ Xoẹt..” Nhanh chóng hơn 20 mạng người mất mạng. Từ vẻ cười sáng lạn, Jet nước mắt giàn giụa:
“ Không.... không.... Bohn.... các ngươi hy sinh vì ta.... ta sẽ đích thân trả thù...”
Mấy tên khác, cùng nhanh chóng khóc sướt mướt, ôm lấy thi hài, phí ngựa về thành, giọng không ngừng hét lớn:
“ Tên Vũ Tam giết người. Mau cứu....”
Tiếng la thất thanh, khiến Ricky kinh động, nhanh chóng đi ra, thấy xa xa là bọn Jet, người đầy máu, còn ôm lấy xác người, vội vã đi xuống, nhìn Jet nói:
“ Các ngươi xảy ra chuyện gì. Bọn cướp Ấn đến ư...”
Jet nghẹn ngào, đặt xác Bohn xuống, kể lại câu chuyện. Trên đường họ đi về, gặp lũ Vũ Tam, lời ra tiếng lại, bị bọn chúng giết, may mắn chốn thoát.
Nghe toàn bộ, tuy còn ngờ vực, Ricky quát lớn:
“ Một nửa ở lại, còn đâu theo ta.”
“ Vâng.”
Xong nhìn bọn Jet:
“ Các ngươi đi trước dẫn đường.”
“ Được.”
.........
Đoàn người Ricky đuổi theo, nhanh chóng gặp đám người hôn mê. Ricky bắt đầu hỏi han, biết trả lời càng nhiều càng lộ, tạo cơ hội cho Vũ Tam đi xa, Jet vội nói:
“ Những tên này, chúng ta bắt được khi đi săn. Nhưng vừa cản đường, đã bị bọn chúng dùng một quả pháo đánh ngất. Mặc dù bọn này không chiến lực nhưng đổi lại đông. Một quả diệt hơn 100 người, có thể thấy sức mạnh của nó ra sao. Tên Vũ Tam có thể tàng trữ chúng. Đánh úp chúng ta. Nhân lần này, ta đuổi theo, bắt chúng giao ra, nộp lên. Khí đó quân ta không lo sợ đám cướp người Ấn nữa. Ngài cũng an nhàn.”
Ricky nghe khá êm lòng, gật đầu:
“ Tạm thời để bọn chúng ở đây. Mau chóng đuổi theo.”
“ Được.”
.......
Rất nhanh, đã đuổi kịp, Ricky lớn giọng:
“ Các ngươi dám giết người. Không coi luật lệ ra gì ư.”
Vũ Tam cũng nhận được tin thám báo về hành động của bọn Jet, nhìn chúng mỉa mai:
“ Khôn ngoan đối đáp người ngoài/Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Các ngươi ra tay được, quả đúng bội phục. Haha.”
Xong nhìn Ricky nói:
“ Chúng ta đã rời đi, cần gì làm khó dễ chứ.”
Ricky cười:
“ Ta quen với cậu từ lâu. Cũng gọi là chút thân tình. Lần này ta có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Chỉ cần các cậu đưa ra vũ khí đó là được.”
Vũ Tam gật đầu, lôi trong người, một quả ném lại:
“ Thứ này ư, chúng ta cũng không có nhiều. Đưa cho các ngươi, vậy đi được rồi chứ.”
Jet vội chen vào:
“ Chắc chắn còn nhiều hơn. Các ngươi cho chúng ta lục soát, nếu không đừng hòng rời đi.”
“ Thật chứ.” Vũ Tam cười lạnh.
Bỗng đằng sau, đám tù binh vừa nằm xuống, đã tỉnh dậy, nhìn đám ngươi quân Anh ánh mắt đầy căm thù. Ricky biến sắc:
“ Các ngươi muốn tạo phản.”
Vũ Tam cười:
“ Không.... không.... nhân quả các ngươi thôi.“ nói xong, ném ra hành loạt trái pháo. Khói mù mịt... Hàng loạt binh lính giương súng.
Ricky nhìn vậy kinh sợ, định mở miệng, Vũ Tam đã nói:
“ Ta cũng không làm khó ngươi. Giết bọn chúng, ta sẽ rời đi.”
Ricky kinh sợ, cắn răng nói:
“ Giết.”
.......
Nhanh chóng cuộc chiến nổ ra, dù yếu thế nhưng mang trong mình mối thù lớn, đám nô lệ điên cuồng, kiên trì giết chóc.
Một tiếng sau, cuộc chiến tàn, quân Anh chết hơn 100 người, nhiều người khác cũng tả tơi, bị cắn rách da, rướm máu.
Ricky thở hắt, nhìn Vũ Tam:
“ Chúng ta đi được rồi chứ.”
Vũ Tam gật đầu:
“ Được. Nhưng các ngươi biết nói gì rồi đó.”
“ Yên tâm.” Ricky trầm giọng đáp, nhanh chóng xoay người rời đi.
.....
Nhìn vậy, Vũ Tam nhìn một tên thám báo, đưa lá thư:
“ Ngươi mau đưa cho Shole. Bảo chúng ta đã xong đi trước. Hãy nhớ hứa hẹn.”
“ Vâng.”
........
Về thành, Ali vội báo lại tin tức. Nghe xong, Campbell cau mật:
“ Đúng là thành sự có hạn. Bại sự có thừa. Ngươi đi về trước đi.”
“ Vâng.”
.......
Bên kia, Ricky cũng báo lên Charles, đúng lúc Shole nhận được tin, đi tới, nhìn cha nói:
“ Thưa cha, những người được cử đến đây, đều do quan hệ, muốn con em có môi trường tốt để rèn luyện, sau này quay lại, kế thừa. Nhưng lo lắng an toàn, cha vẫn luôn để bọn chúng ở đây, thì khác nào không đến còn hơn, các bác biết cũng sẽ trách cứ. Ngoài ra, để nông nhàn, bọn chúng đi phá hoại xung quanh. Khiến bạo động nổ ra khắp nơi.
Mặt khác, chúng ta có nhiều nơi dù chiếm được nhưng không có người cai trị, không bằng lần này, lấy cớ xử phạt, bắt chúng tới đó. Một mũi tên trúng ba đích.”
Charles gật đầu:
“ Vậy con sắp xếp đi.” Rồi khẽ nhìn đồng hồ:
“ Không còn sớm. Cha đi có việc. Xong xuôi báo lại cho ta.”
“ Vâng.”
.......
Nhanh chóng, Shole cho triệu tập, nói ra toàn bộ. Mấy người giãy nảy, đặc biệt là Jet. Sợ rằng đây là cách Shole nhằm vào mình, nói:
“ Ngươi đừng lấy việc công trả thù tư. Dù ngươi nói, ta cũng không đi.”
Shole bình thản:
“ Nếu ngươi không đi. Ta sẽ cho ngươi tội phản quốc. Đưa ra tòa án quân sự. Ngươi thấy sao.” Nói xong, đồng thời lấy giấy quân vụ của Jet ra, cầm dấu định đóng.
Jet thấy vậy, vội vã:
“ Ta chấp nhận. Ngươi mau dừng lại.”
Shole cười:
“ Ngoan thế là tốt. Các ngươi có ai phản đối không.”
Tất cả dù không phục, nhưng đều im lặng. Bởi hầu hết kẻ đến đây đều thất bại trong việc tranh giành quyền kế vị. Nếu có dấu này vào, dù không biết đúng sai, nhưng chắc chắc gia tộc sẽ từ bọ. Nhiều đặc quyền sẽ bị tước bỏ. Khi đó, sống không bằng chết.
Thấy không ai nói, Shole bắt đầu phân bố: William, Ford bị đẩy đến khu vực tam giác vàng (sau này đã bị Nguyễn Toản đánh bại); Jet, Ali đến Dacca; Campbell đi Comilla; Ricky đến Haipur....
......
Nghe phân bố xong, tất cả âm trầm rời đi. Bọn Jet, Ali đến tố khổ với Campbell. Nghe xong, nhìn tất cả nói:
“ Tạm thời nghe theo hắn. Đi đến bảo vệ sức khỏe. Đợi bầu cử xong, ta sẽ đưa mọi người trở lại. Ai thành công chưa từng nếm mật nằm gai.”
Mấy người nghe xong, vội vã đi, chỉ còn Ali, Campbell nói:
“ Tạm thời bảo mấy tên kia ngừng lại, một thời gian. Đợi tên Shole đi rồi nhằm vào. Ta nghi ngờ, nơi đó là đằng sau của hắn. Chắc chắn có bí mật gì.”
“ Vâng.”
Mấy ngày sau, Shole đích thân đến giục, tiễn đưa đám người kia đi. Cacutta trở lại yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.