Chương 19: Đêm khuya
Thành Nôbi
09/12/2019
Lấy thuốc về, Nguyễn Toản thuê tiểu nhị sắc.
Lúc sau nhìn bát canh đen kịt, Nguyễn Toản cảm giác buồn nôn. Nhớ về, trước đây khi hắn tự sống một mình, bị cảm thì thường chỉ cần 2 viên nén panadol là khỏi, vừa đơn giản lại dễ uống.
Điều này cũng Nguyễn Toản nảy ra suy nghĩ.
Viên nén (tabellae) là dạng thuốc rắn, được điều chế bằng cách nén một hay nhiều loại dược chất (có thêm hoặc không thêm tá dược), thường có hình trụ dẹt, mỗi viên là một đơn vị liều.
Quy trình sản xuất viên nén được mô tả chính thức vào năm 1843 trong bằng phát minh của Thomas Brockedon. Đến 1874 máy dập viên nén ra đời. Tuy vậy, việc sản xuất viên nén vẫn phát triển rất chậm. Cho đến 1932 trong Dược điển Anh (B.P) mới chỉ có một chuyên luận viên nén. Nguyên nhân của sự phát triển chậm của viên nén là do thiếu phương pháp đánh giá chất lượng dạng thuốc.
Đầu những năm 50, Higuchi và cộng sự đã nghiên cứu phương pháp đo lực dập viên, làm cơ sở để đi sâu nghiên cứu về viên nén. Tiếp đó là sự phát triển của SDH bào chế. Hàng loạt công trình nghiên cứu về viên nén ra đời, đã thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển của dạng thuốc. Cùng với quá trình hiện đại hóa máy dập viên, cải tiến đóng viên vào vỉ, nhiều loại tá dược mới ra đời, đã làm cho viên nén trở thành một dạng thuốc phát triển rộng rãi nhất, phổ biến nhất hiện nay.
Nếu chỉ cần sản xuất được dây chuyền, không chỉ là với cảm cúm, rất nhiều loại thuốc khâc có thể làm. Nó là một món tiền lớn kéo thật dài, cũng như thuận tiện cho quân đội. Ngoài làm thuốc nó có thể tạo lương khô. Phục vụ hành quân, công việc hậu cần giảm đi rất nhiều.
Về thuốc, Phương thuốc thì có, chỉ cần chiết xuất lấy được dược tính quan trọng, bỏ đi tạp chất thì dược liệu sẽ tăng lên. Ít nhất Nguyễn Toản có tư sản nắm trong tay.
Nhưng nghĩ tới đây Nguyễn Toản lại thở dài. Phương pháp là có, rất rất nhiều kế hoạch được định ra, không chỉ kiếm món tiền hiện tại, nó có thể giúp đất nước thu được món lời dài dài như coca cola, panadol..... nhưng thứ cần có lại là nhân tài với trình độ bài bản. Mà giờ chỉ có ở Châu Âu là sẵn, còn muốn lấy người đất nước mình thì phải đào tạo từ đầu, đào thải tư tưởng lạc hậu. Đó là vấn đề thời gian, không thê giải quyết vấn đề trước mắt
Vì vậy, hắn rất muốn đi Châu Âu, bắt tống một loạt nhân tài gom về để nghiên cứu, nhưng muốn làm thì trước hết phải có lực.
Nếu động tác quá lớn, sẽ kinh động tới rất nhiều nơi, có thể Nguyễn Toản sẽ bị nghiền trong trứng nước. Hắn không thể chủ quan, việc chứng kiến Đoàn Thị Điểm chứng tỏ việc hắn xuất hiện đã gây ra dị biến. Không biết những nơi khác xuất hiện những dị biến đáng sợ hơn như thế nào.
Nguyễn Toản hơn mọi người là biết trước sự diễn biến lịch sử nhưng đó là chưa đủ. Muốn phát triển được, Nguyễn Toản cần có nguồn lực riêng, mà muốn có thì lại là tiền. Nên trước hết Nguyễn Toản phải làm từ từ, từ nhỏ đến lớn, nếu không cải tiến một mạch khác gì người khổng lồ nhảy lò cò, chỉ cần tác động đủ lớn sẽ gã bất cứ khi nào.
Như việc nhảy từ phong kiến một mạch lên xã hội chủ nghĩa, bỏ qua tư bản, khiến đất nước từng điêu đứng- cái giai đoạn bao cấp đó hiếm ai mà quên. Dù sao có bài học nhãn tiền đó, Nguyễn Toản cũng cẩn ghân hơn.
Mặt khác, trong lịch sử, do là tầng dưới, rất rất nhiều bí mật đã có mà Nguyễn Toản không hề biết, hắn phải thăm đo mà bổ sung. Vậy lên chậm rãi là điều quan trọng, không quá chói mắt khiến ai chú ý.
Tỉ như gia tộc Rockefeller với người tạo tiền đề John Davison Rockefeller - kẻ giầu nhất thế giới, liệu có đơn giản thả qua miếng mồi ngon. Liệu những thứ nghi trên lịch sử là đúng? Dòng tộc tồn tại mấy trăm năm không tàn liệu có để lịch sử của mình lộ diện, trong đó có bao phần là thật, bao phần là giả.
Và Mật nghị Bilderberg là gì mà có thể quyết định số phận các người đứng đầu cường quốc......Nghĩ đến Nguyễn Toản thở dài đóng lại suy nghĩ. Nhắm mắt uống lấy bát thuốc rồi thiêm thiếp ngủ trong mớ suy nghĩ ngổn ngang.
..........
Đêm, Nguyễn Toản bỗng cả người ớn lạnh, mắt choàng tỉnh, tay nắm chặt thanh kiếm.
Vừa xong, liên tục có những bóng đen xông vào, Nguyễn Toản trầm giọng quát:
" Các ngươi là ai." Chưa nói xong, đầu bỗng hoa nhức, Nguyễn Toản bàn tay cắm chặt cố giữ tỉnh tảo.
Tên áo đen cầm đầu, cười khỉnh bỉ, đáp:
"Ngươi cũng rất cảmh giác nha. Nhưng hôm nay ta quyết lấy mạng ngươi thì ngươi phải chết."
"Hừ. Giỏi thì ngươi đến xem." Nói xong, Nguyễn Toản biết mình không ổn cũng bỏ mặc nghĩa khí, lao mình ra cửa.
Tên cầm đầu cười:
" Tưởng thế nào. Cũng chỉ là tên nhát gan. Nhị, ngươi lưu lại xem hắn có cất dấu bạc không. Còn Tam ngươi đi theo ta, chắc hắn cũng đang chật vật rồi." Nói xong hai bóng đen thả mình đuổi theo phương hướng Nguyễn Toản vừa chạy.
..........
Bên rừng trúc, Nguyễn Toán vừa giữ cho mình tỉnh táo, vừa chật vật đối đầu với năm tên áo đen. Nhất tiến đến, nhìn vậy cũng tiến lên góp vui. Đã chật vật, Nguyễn Toản càng thêm khổ, những vết thương khắp người, thân áo bị xé rách, chẳng bao lâu sẽ bị giết.
Nghĩ đến kế hoạch dở dang, không cam lòng cùng sự bất cẩn xem thường, Nguyễn Toản gào lên:
" Tại sao. Là ai sai các ngươi đến."
" Hừ. Nói thì phải nói ngươi dám tiến gần Điểm cô nương. Không biết người đó đã được công tử nhà ta khâm định, bất kì ai lại gần đều phải trả giá, ngươi khiến công tử ta cảm thấy nguy hiểm. Mặt khác, tài là tai. Tưởng rằng dám mang gần 1000 quan theo thì cũng khí phách. Ai đe cũng là kẻ nhà giầu mới nổi. Đón cái chết đi."
Nhất thời, 7 người vòng quanh như một trận pháp hòng vây khốn, Nguyễn Toản mỏm cười đắng chát:
" Đúng là hoạ mĩ nhân." Rồi bóp chặt kiếm: " Bạo." Nhất thời thế trận phá, mảnh kiếm bay tứ tung, 8 người cả Nguyễn Toản cũng bị chém trúng. Không kịp suy nghĩ, Nguyễn Toản lấy hết sức bình sinh cộng thủ pháp chạy vào đêm tối. Cả người đầy máu. 7 tên sau khi trốn thoát mảnh kiếm tự bạo, cùng đuổi theo.
.......,
Nguyễn Toản chạy một lúc, thấy sức gần cạn, thấy bên cửa phòng nhỏ còn đèn sáng, phi thân vào, nói: "Cứu." Rồi ngất đi.
Thiếu nữ đang chong đèn ngắm cảnh, thấy người lạ định hét lên, thấy vết máu trên người cùng lời kêu cứu. Thì nhịn lại. Sai nha hoàn bưng lấy dụng cụ, tự mình băng bó.
Những người áo đen đuổi lúc không kịp, tên cầm đầu bực dọc:
" Rất nhanh. Các ngươi tản ra các hướng tìm. Ta về bẩm báo công tử."
" Vâng."
Màn đêm khôi phục yên tĩnh, chỉ còn tiếng mõ:
" Thời tiết hanh khô. Cẩn thận củi lửa."
Lúc sau nhìn bát canh đen kịt, Nguyễn Toản cảm giác buồn nôn. Nhớ về, trước đây khi hắn tự sống một mình, bị cảm thì thường chỉ cần 2 viên nén panadol là khỏi, vừa đơn giản lại dễ uống.
Điều này cũng Nguyễn Toản nảy ra suy nghĩ.
Viên nén (tabellae) là dạng thuốc rắn, được điều chế bằng cách nén một hay nhiều loại dược chất (có thêm hoặc không thêm tá dược), thường có hình trụ dẹt, mỗi viên là một đơn vị liều.
Quy trình sản xuất viên nén được mô tả chính thức vào năm 1843 trong bằng phát minh của Thomas Brockedon. Đến 1874 máy dập viên nén ra đời. Tuy vậy, việc sản xuất viên nén vẫn phát triển rất chậm. Cho đến 1932 trong Dược điển Anh (B.P) mới chỉ có một chuyên luận viên nén. Nguyên nhân của sự phát triển chậm của viên nén là do thiếu phương pháp đánh giá chất lượng dạng thuốc.
Đầu những năm 50, Higuchi và cộng sự đã nghiên cứu phương pháp đo lực dập viên, làm cơ sở để đi sâu nghiên cứu về viên nén. Tiếp đó là sự phát triển của SDH bào chế. Hàng loạt công trình nghiên cứu về viên nén ra đời, đã thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển của dạng thuốc. Cùng với quá trình hiện đại hóa máy dập viên, cải tiến đóng viên vào vỉ, nhiều loại tá dược mới ra đời, đã làm cho viên nén trở thành một dạng thuốc phát triển rộng rãi nhất, phổ biến nhất hiện nay.
Nếu chỉ cần sản xuất được dây chuyền, không chỉ là với cảm cúm, rất nhiều loại thuốc khâc có thể làm. Nó là một món tiền lớn kéo thật dài, cũng như thuận tiện cho quân đội. Ngoài làm thuốc nó có thể tạo lương khô. Phục vụ hành quân, công việc hậu cần giảm đi rất nhiều.
Về thuốc, Phương thuốc thì có, chỉ cần chiết xuất lấy được dược tính quan trọng, bỏ đi tạp chất thì dược liệu sẽ tăng lên. Ít nhất Nguyễn Toản có tư sản nắm trong tay.
Nhưng nghĩ tới đây Nguyễn Toản lại thở dài. Phương pháp là có, rất rất nhiều kế hoạch được định ra, không chỉ kiếm món tiền hiện tại, nó có thể giúp đất nước thu được món lời dài dài như coca cola, panadol..... nhưng thứ cần có lại là nhân tài với trình độ bài bản. Mà giờ chỉ có ở Châu Âu là sẵn, còn muốn lấy người đất nước mình thì phải đào tạo từ đầu, đào thải tư tưởng lạc hậu. Đó là vấn đề thời gian, không thê giải quyết vấn đề trước mắt
Vì vậy, hắn rất muốn đi Châu Âu, bắt tống một loạt nhân tài gom về để nghiên cứu, nhưng muốn làm thì trước hết phải có lực.
Nếu động tác quá lớn, sẽ kinh động tới rất nhiều nơi, có thể Nguyễn Toản sẽ bị nghiền trong trứng nước. Hắn không thể chủ quan, việc chứng kiến Đoàn Thị Điểm chứng tỏ việc hắn xuất hiện đã gây ra dị biến. Không biết những nơi khác xuất hiện những dị biến đáng sợ hơn như thế nào.
Nguyễn Toản hơn mọi người là biết trước sự diễn biến lịch sử nhưng đó là chưa đủ. Muốn phát triển được, Nguyễn Toản cần có nguồn lực riêng, mà muốn có thì lại là tiền. Nên trước hết Nguyễn Toản phải làm từ từ, từ nhỏ đến lớn, nếu không cải tiến một mạch khác gì người khổng lồ nhảy lò cò, chỉ cần tác động đủ lớn sẽ gã bất cứ khi nào.
Như việc nhảy từ phong kiến một mạch lên xã hội chủ nghĩa, bỏ qua tư bản, khiến đất nước từng điêu đứng- cái giai đoạn bao cấp đó hiếm ai mà quên. Dù sao có bài học nhãn tiền đó, Nguyễn Toản cũng cẩn ghân hơn.
Mặt khác, trong lịch sử, do là tầng dưới, rất rất nhiều bí mật đã có mà Nguyễn Toản không hề biết, hắn phải thăm đo mà bổ sung. Vậy lên chậm rãi là điều quan trọng, không quá chói mắt khiến ai chú ý.
Tỉ như gia tộc Rockefeller với người tạo tiền đề John Davison Rockefeller - kẻ giầu nhất thế giới, liệu có đơn giản thả qua miếng mồi ngon. Liệu những thứ nghi trên lịch sử là đúng? Dòng tộc tồn tại mấy trăm năm không tàn liệu có để lịch sử của mình lộ diện, trong đó có bao phần là thật, bao phần là giả.
Và Mật nghị Bilderberg là gì mà có thể quyết định số phận các người đứng đầu cường quốc......Nghĩ đến Nguyễn Toản thở dài đóng lại suy nghĩ. Nhắm mắt uống lấy bát thuốc rồi thiêm thiếp ngủ trong mớ suy nghĩ ngổn ngang.
..........
Đêm, Nguyễn Toản bỗng cả người ớn lạnh, mắt choàng tỉnh, tay nắm chặt thanh kiếm.
Vừa xong, liên tục có những bóng đen xông vào, Nguyễn Toản trầm giọng quát:
" Các ngươi là ai." Chưa nói xong, đầu bỗng hoa nhức, Nguyễn Toản bàn tay cắm chặt cố giữ tỉnh tảo.
Tên áo đen cầm đầu, cười khỉnh bỉ, đáp:
"Ngươi cũng rất cảmh giác nha. Nhưng hôm nay ta quyết lấy mạng ngươi thì ngươi phải chết."
"Hừ. Giỏi thì ngươi đến xem." Nói xong, Nguyễn Toản biết mình không ổn cũng bỏ mặc nghĩa khí, lao mình ra cửa.
Tên cầm đầu cười:
" Tưởng thế nào. Cũng chỉ là tên nhát gan. Nhị, ngươi lưu lại xem hắn có cất dấu bạc không. Còn Tam ngươi đi theo ta, chắc hắn cũng đang chật vật rồi." Nói xong hai bóng đen thả mình đuổi theo phương hướng Nguyễn Toản vừa chạy.
..........
Bên rừng trúc, Nguyễn Toán vừa giữ cho mình tỉnh táo, vừa chật vật đối đầu với năm tên áo đen. Nhất tiến đến, nhìn vậy cũng tiến lên góp vui. Đã chật vật, Nguyễn Toản càng thêm khổ, những vết thương khắp người, thân áo bị xé rách, chẳng bao lâu sẽ bị giết.
Nghĩ đến kế hoạch dở dang, không cam lòng cùng sự bất cẩn xem thường, Nguyễn Toản gào lên:
" Tại sao. Là ai sai các ngươi đến."
" Hừ. Nói thì phải nói ngươi dám tiến gần Điểm cô nương. Không biết người đó đã được công tử nhà ta khâm định, bất kì ai lại gần đều phải trả giá, ngươi khiến công tử ta cảm thấy nguy hiểm. Mặt khác, tài là tai. Tưởng rằng dám mang gần 1000 quan theo thì cũng khí phách. Ai đe cũng là kẻ nhà giầu mới nổi. Đón cái chết đi."
Nhất thời, 7 người vòng quanh như một trận pháp hòng vây khốn, Nguyễn Toản mỏm cười đắng chát:
" Đúng là hoạ mĩ nhân." Rồi bóp chặt kiếm: " Bạo." Nhất thời thế trận phá, mảnh kiếm bay tứ tung, 8 người cả Nguyễn Toản cũng bị chém trúng. Không kịp suy nghĩ, Nguyễn Toản lấy hết sức bình sinh cộng thủ pháp chạy vào đêm tối. Cả người đầy máu. 7 tên sau khi trốn thoát mảnh kiếm tự bạo, cùng đuổi theo.
.......,
Nguyễn Toản chạy một lúc, thấy sức gần cạn, thấy bên cửa phòng nhỏ còn đèn sáng, phi thân vào, nói: "Cứu." Rồi ngất đi.
Thiếu nữ đang chong đèn ngắm cảnh, thấy người lạ định hét lên, thấy vết máu trên người cùng lời kêu cứu. Thì nhịn lại. Sai nha hoàn bưng lấy dụng cụ, tự mình băng bó.
Những người áo đen đuổi lúc không kịp, tên cầm đầu bực dọc:
" Rất nhanh. Các ngươi tản ra các hướng tìm. Ta về bẩm báo công tử."
" Vâng."
Màn đêm khôi phục yên tĩnh, chỉ còn tiếng mõ:
" Thời tiết hanh khô. Cẩn thận củi lửa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.