Chương 143: Đi Giang Nam(4)
Thành Nôbi
03/04/2020
Chứng kiến Hạ Mộc tự sát, Doãn Chánh Đồ có chút bất ngờ nhưng sau đó rất
nhanh chóng bình tĩnh, nhìn sang tên Huyện thừa Trịnh Đông nói:
“ Hạ Mộc sợ tội đã tự sát. Việc này ta sẽ bẩm báo lên trên. Công việc từ bây giờ sẽ tạm thời do ngươi quản lý. Được chứ?”
Trịnh Đông cung kính:
“Hạ quan tuân lệnh.”
Nhưng vừa nói xong, A Nhất vội vã chạy vào, nhìn thấy xác Hạ Mộc dưới đất, mặt biến sắc, run rẩy nói:
“ Thưa đại nhân, kho phủ bị cháy. Mong đại nhân điều người đến cứu.”
Trịnh Đông nghe vậy, nhìn sang Doãn Chánh Đồ chỉ thấy vị đại nhân này đã ngồi xuống, sắc mặt không quá quan tâm, hắn trong lòng liên tục nhả rãnh, lúc sau nói:
“ Ngươi huy động người dân xung quanh tham gia. Tránh để cho ngọn lửa lan rộng là được.”
A Nhất nghe vậy, biết rằng không ai muốn cứu, gật đầu yên lặng lui ra.
.........
Vừa đi đường, hắn liên tục suy nghĩ, nhất là việc Hạ Mộc chết, khiến hắn càng lo sợ chuyện đó bại lộ. Khẽ cắn răng, hắn quay người nhanh chóng luồn lách qua những con ngõ về tới nhà. Đến nơi nhìn thấy túc phụ cùng cha, mẹ, con trai đang ngủ. Hắn vội vã tiến lại đánh thức, nhỏ giọng nói:
“ Hạ đại nhân đã bị người bức hại. Chắc hẳn việc kia bại lộ. Ta cũng tham gia, khó tránh được liên luỵ. Nhân bây giờ rối loạn. Chúng ta rời đi. Chỉ mang tiền bạc. Mọi thứ bỏ lại.”
“ Vâng.”
..........
Không quá lâu, hắn đưa cả nhà ra khỏi thành trên một cỗ xe ngựa, đi được một đoạn, như suy nghĩ gì, hắn dừng lại, ngưng giọng nói:
“ Mấy ngươi cứ đi trước. Ta quay lại có chút chuyện rồi sẽ đuổi theo sau.”
“ Vâng.”
..........
Nhìn đoàn người đi, hắn nở nụ cười tàn nhẫn, quay lại thành. Đi thẳng đến ngục giam. Lúc này chỉ còn hai tên lính, tất cả đều được điều đi dập lửa. Thấy hắn, một tên cung kính:
“ Tham kiến đại nhân.”
“ Ừm.” Hắn khẽ gật đầu, tiếp:
“ Hai người đi hỗ trợ dập lửa, việc canh phòng để ta lo liệu. Đêm nay có thể có nguy hiểm, ta canh phòng mới yên tâm.”
“ Vâng.” Hai tên lính nghe vậy cũng không quá nghi ngờ. Đưa cho hắn chìa khóa.
Nhìn hai kẻ rời đi, hắn đi vào trong, cất giọng:
“ Lần này ta thả các ngươi ra. Hi vọng các ngươi có thể sống sót.”
Nói xong:” răng rắc” từng tiếng khóa được mở. Trong bóng đêm từng bóng người chậm rãi bước ra.
Hắn nụ cười càng lên rực rỡ, quay người.
........
Trong phủ, ngay sau khi A Nhất rời đi, Trịnh Đông tiến đến thư phòng của Hạ Mộc. Nhưng không thấy vàng bạc đâu. Căm tức, huy động binh lính bắt giữ lại toàn bộ gia quyến Hạ Mộc, kể cả Hạ Thiên đã chết cũng bị lôi ra, cùng trói lại một chỗ. Bắt đầu tra khảo. Nhất thời tiếng kêu gào.
Doãn Chánh Đồ đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, quay sang nhìn tên cận vệ nói:
“ tên Hồ Miên đó đã chết?”
“ Vâng. Một nhát thẳng yết hầu. Nghi ngờ có kẻ khác.”
“ Ừm. Chắc hẳn số bạc đó đã bị kẻ đó lấy đi.” Rồi thở dài: “ Đáng tiếc.”
.........
Sau đó rời đi về phòng nghỉ ngơi. Nhưng chưa yên giấc thì Trịnh động hốt hoảng tiến đến, hắn cau có:
“ Có chuyện gì?”
“ Thưa đại nhân, sau khi hạ quan bắt được tra khảo thì phát hiện tên A Nhất là thân tín của Hạ Mộc - người trực tiếp tham gia chuyện đó. Nhưng khi cho người đến bắt, hắn đã đem cả nhà rời đi. Đồng thời đem tội phạm thả ra. Mấy tên đó đang điên cuồng chém giết. Tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Xin đại nhân cho người hỗ trợ.”
Hắn nghe vậy, cũng giật mình, biết không xử lý có thể liên luỵ đến cả mình. Nhìn toàn bộ 10 tên cận vệ, nói:
“ Tất cả phối hợp với hắn nhanh chóng dẹp yên phản loạn. Đồng thời nhanh chóng đem người đuổi theo. Tên đó chưa hẳn đi xa.”
“ Vâng.”
...........
Lại nói A Nhất sau khi hoàn thành xong, cưỡi ngựa đuổi theo. Không quá một canh cũng đuổi kịp. Nhưng lúc này lại thấy bên cạnh gia đình mình còn một cỗ xe ngựa, cảnh giác:
“ Các ngươi là ai?”
Nguyễn Toản nghe vậy, quay sang, cười nói:
“ Mới cùng nhau tâm sự mà đã quên?”
A Nhất nghe xong, hốt hoảng:
“ Ngươi là A Tiến......” rồi lắc đầu:
“ Không..... không.... Ngươi chính ngươi gây ra vụ hỏa hoạn.”
“ Haha.” Hắn cười lớn, sau nhìn A Nhất chăm chú:
“ Biết nhiều có khi mang vạ. Mà ngươi cũng khác gì ta, gây ra vụ việc như vậy, sau đó bỏ đi. Nghĩ rằng đến thành khác có thể trốn thoát ư.”
Nghe hắn hỏi, A Nhất lúc này mới bừng tỉnh, suy nghĩ, giọng nhỏ nhẹ:
“ Nếu không có thể làm sao.”
Hắn cười khẽ, cầm một tập giấy tờ tùy thân khác ném sang nói:
“ Ngươi có thể dùng giấy tờ này sinh hoạt thoải mái mà không lo nghi ngờ. Khéo khi có thể hỗn được chức quan nhỏ.”
A Nhất cầm lấy, xem xét, sau đó ngẩng đầu:
“ Vậy ta cần phải làm gì? Không có món quà nào từ trên trời rơi xuống như vậy.”
“ Haha. Nói với người thông minh thật dễ.” hắn ngừng tiếp:
“ Ngươi đến đó chăm chú nghe ngóng mọi việc từ khắp nơi thông qua những hàng quán, nhất là những người trong bang hội, đoàn thương nhân.... tổng hợp rồi gửi đến địa chỉ này, cho ta là được.”
A Nhất nghe xong, ngẩng đầu, nghi hoặc:
“ Đơn giản vậy?”
“ Đó chỉ bắt đầu. sau này ta sẽ nói thêm.”
“ Vâng.”
“ Nếu đồng ý. Điểm chỉ đi. Cũng nhanh chóng xuất phát. Có kẻ đuổi theo.”
A Nhất gật đầu, nhanh chóng kí.
Cầm lấy xong, hắn đưa cho Triệu Lan cất lại, sau đó nhìn Lê Huy nói:
“ Ngươi ở lại ngăn chặn. Xong xuôi thì đuổi theo.”
“ Vâng.”
Nói xong, hai xe ngựa nhanh chóng phóng đi, đến thành kế tiếp vừa kịp trời sáng, theo đoàn thương nhân đi vào.
.........
Ổn định được nơi cư trú, Lê Huy cũng quay trở lại, thưa:
“ Tên đuổi theo đã giết cùng đánh lạc hướng một phần.”
“ Ừm. Tốt.” Rồi quay sang nhìn Trần Long nói:
“ Khi chúng ta thuê trọ có gây ra nghi ngờ:”
Trần Long nghe vậy cung kính:
“ Thưa công tử, ngoài chúng ta cũng có rất nhiều người bỏ chạy đêm qua. Thông tin về thành Nhất Bình gặp chuyện cũng truyền đến. Rất nhiều thương đội nghe vậy, đều quyết định dừng lại. Nên chúng ta không quá gây chú ý.”
“ Ừm.”
Lúc này, Trịnh Lan cũng thưa:
“ Tên đó võ công cũng không mạnh. Tại sao công tử chọn.”
Hắn cười:
“ Kẻ đó quả quyết biết thiệt hơn... Quan trọng là ta thấy thuận mắt.”
Rồi nhìn cả ba nói:
“ Một hôm không ngủ rồi. Các ngươi cũng nghỉ ngơi chút. Mấy hôm nữa xuất phát. Thương đội nhiều cũng có thể thuận tiện cho chút chuyện.”
“ Vâng.”
.........
Trong thành, Doãn Chánh Đồ nhìn Trịnh Đông quỳ dưới đất, thở dài nói:
“ Không tìm thấy thì ngụy tạo hắn chết cháy đi. Một con cá lọt cũng không quá quan trọng. Ta cho ngươi ba ngày, nhanh chóng ổn định tình hình rồi mở lại cửa thành. Nếu không đừng nói ta ác.”
“ Vâng. vâng.”
Nhìn Trịnh Đông rời đi, hắn trầm ngâm. Sau đó viết thư cho Đại nhân.
.........
Nguyễn Toản nghỉ ngơi một hôm, cũng bắt đầu khoan khoái, xuống dưới phòng đi dạo. Lúc này khắp nơi đều vô cùng nhộn nhịp. Nhiều thương đội lo sợ đợi lâu hỏng hàng cũng mang chút đồ ra bán bớt. Hắn đi qua nhìn thấy hai người không hề dùng vàng bạc, tiền đồng trao đổi mà sử dụng những đồng tiền giấy. Hắn cảm thấy khá bất ngờ. Bởi trước khi sang hắn cũng tưởng rằng tiền giấy lưu hành vô cùng rộng rãi, nhưng đến nơi mới biết kể từ khi nhà Minh (1455) hạn chế tiền giấy thì nó gần như biến mất ở trung quốc. Trong khi người Châu Âu đang áp dụng nó rộng rãi. Tò mò hắn tiến lại:
“ Huynh đài có thể cho ta biết huynh đài đang cầm cái gì mà có thể mua sắm được hoa quả không vậy.”
Tên thương nhân nghe vậy, khẽ xoa xoa cái bụng tròn, nhìn hắn khinh bỉ:
“ Đồ nhà quê, thứ này cũng không biết ư.”
Hắn khẽ cười trừ:
“ Haha. Tiểu đệ biết, nó là tiền giấy nhưng cũng tưởng rằng nó đã tuyệt tích từ lâu. Giờ không ai dùng. Không ngờ...?” Rồi chắp tay:
“ Tiêu đệ kiến thức nông cạn. Mong huynh đài chỉ giáo.”
Tên thương nhân nghe nịnh nọt khá ưng bụng nói:
“ Ngươi có biết hiện tại khuynh đảo triều. Dưới một người trên vạn người, là ai không.”
“ Hòa Thân....” hắn ngượng ngùng: “ Hòa đại nhân.”
Tên thương nhân gật đầu, nộ ra sắc mặt hâm mộ:
“ Đại nhân chính là ngươi ban hành. Nhận thấy việc mang kim loại nhiều sẽ khiến nguy hiểm không thuận tiện. Lên đại nhân phát hành tiền giấy nhiều loại, mệnh giá từ 1 quan, 10 quan đến 100 quan. Bất kì ai đều có thể dùng bạc đổi lấy chúng tại Kim tiên quán và ngược lại. Tuy mất chút phí nhưng lại thuận tiện bởi hệ thống kim tiên quán rộng khắp. Cứ 2-3 thành trì lại có 1 quán. Mà điều đặc biệt nhất là vô cùng uy tín, bởi gần như được quan phủ bao trợ. Ai rút nhiều, quán sẽ cung cấp hộ vệ tiễn đưa.”
Nghe xong, hắn gật đầu, không khỏi cảm thán Hòa Thân tuy là kẻ tham quan nhưng cũng là đầu óc kinh doanh thật tốt. Sau đó cười:
“ Cảm tạ huynh đài. Ta có thể mời huynh đài một bữa cảm ơn.”
“ Được. haha.”
Sau đó, hai người dùng bữa, trên bàn ăn hắn cũng thăm hỏi được nhiều hơn. Càng trông chờ sự gặp gỡ Hòa Thân sắp tới.
“ Hạ Mộc sợ tội đã tự sát. Việc này ta sẽ bẩm báo lên trên. Công việc từ bây giờ sẽ tạm thời do ngươi quản lý. Được chứ?”
Trịnh Đông cung kính:
“Hạ quan tuân lệnh.”
Nhưng vừa nói xong, A Nhất vội vã chạy vào, nhìn thấy xác Hạ Mộc dưới đất, mặt biến sắc, run rẩy nói:
“ Thưa đại nhân, kho phủ bị cháy. Mong đại nhân điều người đến cứu.”
Trịnh Đông nghe vậy, nhìn sang Doãn Chánh Đồ chỉ thấy vị đại nhân này đã ngồi xuống, sắc mặt không quá quan tâm, hắn trong lòng liên tục nhả rãnh, lúc sau nói:
“ Ngươi huy động người dân xung quanh tham gia. Tránh để cho ngọn lửa lan rộng là được.”
A Nhất nghe vậy, biết rằng không ai muốn cứu, gật đầu yên lặng lui ra.
.........
Vừa đi đường, hắn liên tục suy nghĩ, nhất là việc Hạ Mộc chết, khiến hắn càng lo sợ chuyện đó bại lộ. Khẽ cắn răng, hắn quay người nhanh chóng luồn lách qua những con ngõ về tới nhà. Đến nơi nhìn thấy túc phụ cùng cha, mẹ, con trai đang ngủ. Hắn vội vã tiến lại đánh thức, nhỏ giọng nói:
“ Hạ đại nhân đã bị người bức hại. Chắc hẳn việc kia bại lộ. Ta cũng tham gia, khó tránh được liên luỵ. Nhân bây giờ rối loạn. Chúng ta rời đi. Chỉ mang tiền bạc. Mọi thứ bỏ lại.”
“ Vâng.”
..........
Không quá lâu, hắn đưa cả nhà ra khỏi thành trên một cỗ xe ngựa, đi được một đoạn, như suy nghĩ gì, hắn dừng lại, ngưng giọng nói:
“ Mấy ngươi cứ đi trước. Ta quay lại có chút chuyện rồi sẽ đuổi theo sau.”
“ Vâng.”
..........
Nhìn đoàn người đi, hắn nở nụ cười tàn nhẫn, quay lại thành. Đi thẳng đến ngục giam. Lúc này chỉ còn hai tên lính, tất cả đều được điều đi dập lửa. Thấy hắn, một tên cung kính:
“ Tham kiến đại nhân.”
“ Ừm.” Hắn khẽ gật đầu, tiếp:
“ Hai người đi hỗ trợ dập lửa, việc canh phòng để ta lo liệu. Đêm nay có thể có nguy hiểm, ta canh phòng mới yên tâm.”
“ Vâng.” Hai tên lính nghe vậy cũng không quá nghi ngờ. Đưa cho hắn chìa khóa.
Nhìn hai kẻ rời đi, hắn đi vào trong, cất giọng:
“ Lần này ta thả các ngươi ra. Hi vọng các ngươi có thể sống sót.”
Nói xong:” răng rắc” từng tiếng khóa được mở. Trong bóng đêm từng bóng người chậm rãi bước ra.
Hắn nụ cười càng lên rực rỡ, quay người.
........
Trong phủ, ngay sau khi A Nhất rời đi, Trịnh Đông tiến đến thư phòng của Hạ Mộc. Nhưng không thấy vàng bạc đâu. Căm tức, huy động binh lính bắt giữ lại toàn bộ gia quyến Hạ Mộc, kể cả Hạ Thiên đã chết cũng bị lôi ra, cùng trói lại một chỗ. Bắt đầu tra khảo. Nhất thời tiếng kêu gào.
Doãn Chánh Đồ đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, quay sang nhìn tên cận vệ nói:
“ tên Hồ Miên đó đã chết?”
“ Vâng. Một nhát thẳng yết hầu. Nghi ngờ có kẻ khác.”
“ Ừm. Chắc hẳn số bạc đó đã bị kẻ đó lấy đi.” Rồi thở dài: “ Đáng tiếc.”
.........
Sau đó rời đi về phòng nghỉ ngơi. Nhưng chưa yên giấc thì Trịnh động hốt hoảng tiến đến, hắn cau có:
“ Có chuyện gì?”
“ Thưa đại nhân, sau khi hạ quan bắt được tra khảo thì phát hiện tên A Nhất là thân tín của Hạ Mộc - người trực tiếp tham gia chuyện đó. Nhưng khi cho người đến bắt, hắn đã đem cả nhà rời đi. Đồng thời đem tội phạm thả ra. Mấy tên đó đang điên cuồng chém giết. Tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Xin đại nhân cho người hỗ trợ.”
Hắn nghe vậy, cũng giật mình, biết không xử lý có thể liên luỵ đến cả mình. Nhìn toàn bộ 10 tên cận vệ, nói:
“ Tất cả phối hợp với hắn nhanh chóng dẹp yên phản loạn. Đồng thời nhanh chóng đem người đuổi theo. Tên đó chưa hẳn đi xa.”
“ Vâng.”
...........
Lại nói A Nhất sau khi hoàn thành xong, cưỡi ngựa đuổi theo. Không quá một canh cũng đuổi kịp. Nhưng lúc này lại thấy bên cạnh gia đình mình còn một cỗ xe ngựa, cảnh giác:
“ Các ngươi là ai?”
Nguyễn Toản nghe vậy, quay sang, cười nói:
“ Mới cùng nhau tâm sự mà đã quên?”
A Nhất nghe xong, hốt hoảng:
“ Ngươi là A Tiến......” rồi lắc đầu:
“ Không..... không.... Ngươi chính ngươi gây ra vụ hỏa hoạn.”
“ Haha.” Hắn cười lớn, sau nhìn A Nhất chăm chú:
“ Biết nhiều có khi mang vạ. Mà ngươi cũng khác gì ta, gây ra vụ việc như vậy, sau đó bỏ đi. Nghĩ rằng đến thành khác có thể trốn thoát ư.”
Nghe hắn hỏi, A Nhất lúc này mới bừng tỉnh, suy nghĩ, giọng nhỏ nhẹ:
“ Nếu không có thể làm sao.”
Hắn cười khẽ, cầm một tập giấy tờ tùy thân khác ném sang nói:
“ Ngươi có thể dùng giấy tờ này sinh hoạt thoải mái mà không lo nghi ngờ. Khéo khi có thể hỗn được chức quan nhỏ.”
A Nhất cầm lấy, xem xét, sau đó ngẩng đầu:
“ Vậy ta cần phải làm gì? Không có món quà nào từ trên trời rơi xuống như vậy.”
“ Haha. Nói với người thông minh thật dễ.” hắn ngừng tiếp:
“ Ngươi đến đó chăm chú nghe ngóng mọi việc từ khắp nơi thông qua những hàng quán, nhất là những người trong bang hội, đoàn thương nhân.... tổng hợp rồi gửi đến địa chỉ này, cho ta là được.”
A Nhất nghe xong, ngẩng đầu, nghi hoặc:
“ Đơn giản vậy?”
“ Đó chỉ bắt đầu. sau này ta sẽ nói thêm.”
“ Vâng.”
“ Nếu đồng ý. Điểm chỉ đi. Cũng nhanh chóng xuất phát. Có kẻ đuổi theo.”
A Nhất gật đầu, nhanh chóng kí.
Cầm lấy xong, hắn đưa cho Triệu Lan cất lại, sau đó nhìn Lê Huy nói:
“ Ngươi ở lại ngăn chặn. Xong xuôi thì đuổi theo.”
“ Vâng.”
Nói xong, hai xe ngựa nhanh chóng phóng đi, đến thành kế tiếp vừa kịp trời sáng, theo đoàn thương nhân đi vào.
.........
Ổn định được nơi cư trú, Lê Huy cũng quay trở lại, thưa:
“ Tên đuổi theo đã giết cùng đánh lạc hướng một phần.”
“ Ừm. Tốt.” Rồi quay sang nhìn Trần Long nói:
“ Khi chúng ta thuê trọ có gây ra nghi ngờ:”
Trần Long nghe vậy cung kính:
“ Thưa công tử, ngoài chúng ta cũng có rất nhiều người bỏ chạy đêm qua. Thông tin về thành Nhất Bình gặp chuyện cũng truyền đến. Rất nhiều thương đội nghe vậy, đều quyết định dừng lại. Nên chúng ta không quá gây chú ý.”
“ Ừm.”
Lúc này, Trịnh Lan cũng thưa:
“ Tên đó võ công cũng không mạnh. Tại sao công tử chọn.”
Hắn cười:
“ Kẻ đó quả quyết biết thiệt hơn... Quan trọng là ta thấy thuận mắt.”
Rồi nhìn cả ba nói:
“ Một hôm không ngủ rồi. Các ngươi cũng nghỉ ngơi chút. Mấy hôm nữa xuất phát. Thương đội nhiều cũng có thể thuận tiện cho chút chuyện.”
“ Vâng.”
.........
Trong thành, Doãn Chánh Đồ nhìn Trịnh Đông quỳ dưới đất, thở dài nói:
“ Không tìm thấy thì ngụy tạo hắn chết cháy đi. Một con cá lọt cũng không quá quan trọng. Ta cho ngươi ba ngày, nhanh chóng ổn định tình hình rồi mở lại cửa thành. Nếu không đừng nói ta ác.”
“ Vâng. vâng.”
Nhìn Trịnh Đông rời đi, hắn trầm ngâm. Sau đó viết thư cho Đại nhân.
.........
Nguyễn Toản nghỉ ngơi một hôm, cũng bắt đầu khoan khoái, xuống dưới phòng đi dạo. Lúc này khắp nơi đều vô cùng nhộn nhịp. Nhiều thương đội lo sợ đợi lâu hỏng hàng cũng mang chút đồ ra bán bớt. Hắn đi qua nhìn thấy hai người không hề dùng vàng bạc, tiền đồng trao đổi mà sử dụng những đồng tiền giấy. Hắn cảm thấy khá bất ngờ. Bởi trước khi sang hắn cũng tưởng rằng tiền giấy lưu hành vô cùng rộng rãi, nhưng đến nơi mới biết kể từ khi nhà Minh (1455) hạn chế tiền giấy thì nó gần như biến mất ở trung quốc. Trong khi người Châu Âu đang áp dụng nó rộng rãi. Tò mò hắn tiến lại:
“ Huynh đài có thể cho ta biết huynh đài đang cầm cái gì mà có thể mua sắm được hoa quả không vậy.”
Tên thương nhân nghe vậy, khẽ xoa xoa cái bụng tròn, nhìn hắn khinh bỉ:
“ Đồ nhà quê, thứ này cũng không biết ư.”
Hắn khẽ cười trừ:
“ Haha. Tiểu đệ biết, nó là tiền giấy nhưng cũng tưởng rằng nó đã tuyệt tích từ lâu. Giờ không ai dùng. Không ngờ...?” Rồi chắp tay:
“ Tiêu đệ kiến thức nông cạn. Mong huynh đài chỉ giáo.”
Tên thương nhân nghe nịnh nọt khá ưng bụng nói:
“ Ngươi có biết hiện tại khuynh đảo triều. Dưới một người trên vạn người, là ai không.”
“ Hòa Thân....” hắn ngượng ngùng: “ Hòa đại nhân.”
Tên thương nhân gật đầu, nộ ra sắc mặt hâm mộ:
“ Đại nhân chính là ngươi ban hành. Nhận thấy việc mang kim loại nhiều sẽ khiến nguy hiểm không thuận tiện. Lên đại nhân phát hành tiền giấy nhiều loại, mệnh giá từ 1 quan, 10 quan đến 100 quan. Bất kì ai đều có thể dùng bạc đổi lấy chúng tại Kim tiên quán và ngược lại. Tuy mất chút phí nhưng lại thuận tiện bởi hệ thống kim tiên quán rộng khắp. Cứ 2-3 thành trì lại có 1 quán. Mà điều đặc biệt nhất là vô cùng uy tín, bởi gần như được quan phủ bao trợ. Ai rút nhiều, quán sẽ cung cấp hộ vệ tiễn đưa.”
Nghe xong, hắn gật đầu, không khỏi cảm thán Hòa Thân tuy là kẻ tham quan nhưng cũng là đầu óc kinh doanh thật tốt. Sau đó cười:
“ Cảm tạ huynh đài. Ta có thể mời huynh đài một bữa cảm ơn.”
“ Được. haha.”
Sau đó, hai người dùng bữa, trên bàn ăn hắn cũng thăm hỏi được nhiều hơn. Càng trông chờ sự gặp gỡ Hòa Thân sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.