Chương 48: Gặp lại
Thành Nôbi
28/12/2019
Không lâu, Nguyễn Toản xuất hiện trong trang phục kì lạ.
Chân đi ủng dài, đầu đội mũ, quần dài, mặc áo khoác và gi lê đuôi én , cổ âo sơ mi được dựng lên kết hợp cùng khăn quàng. Nhìn tổng thế không khác mấy so với trang phục châu Âu bây giờ.
Để chuẩn bị bộ quần áo, thể hiện sự tiếp đãi trịnh trọng với Shole Cornwallis hay nói xa hơn là nước Anh cùng Đông Ấn Anh, Nguyễn Toản cũng phí rất nhiều công sức, bởi Nguyễn Toản biết đây là bước quan trọng trong kế hoạch của mình.
Không ai ngây thơ khi tin rằng, chỉ ơn cứu mạng có thể nhận được lợi ích to lớn khi phong trào Khải mộng đang lan tràn bao phủ Châu Âu. Khi những thứ cảm xúc được gạt bỏ, thay vào đó là sự lý tính, khoa học được nhấn mạnh.
Nhìn thấy Nguyễn Toản trong trang phục kì quái, mọi người chỉ ngước nhìn đôi chút, cũng không lấy làm lạ. Bởi so với những thứ kì lạ Nguyễn Toản làm thì thật chả đáng là bao.
Nguyễn Toản cưỡi ngựa đi trước, phía sau là hơn 10 xe ngựa khác, được thiết kế đơn giản như xích lô bây giờ, nghế ngồi được lót đệm dầy, phù hợp với vóc dáng người châu Âu. Ngoài ra còn có hơn 100 người lính xếp thành hai hàng chầm chậm đuổi theo.
Đoàn người nhanh chóng thu hút được sự chú ý của người đi đường, hơn 1 canh giờ sau, mọi người đã đến Phố Hiến.
Ra hiệu cho mọi người dừng lại, Nguyễn Toản một mình đi đến khách điếm Phố Hiến. Nơi đoàn người Shole được Nguyễn Long đón tiếp.
......
Cùng Shole lênh đênh trên biển 2 tháng, Nguyễn Lam cũng hiểu đôi chút tiếng anh, vừa nghe Nguyễn Long nói vừa thuật lại cùng Shole. Đoàn người hơn 10 người trò chuyện khá vui vẻ.
Nguyễn Toản bước vào, Shole nhanh chóng nhận ra, hai người ôm chầm lấy nhau, hôn nhẹ lên má, Nguyễn Toản cười:
" Nice to meet you." ( Rất vui được gặp lại bạn.)
Shole cũng nhẹ nhàng đáp lại:
" Thanks. Me too." ( Cảm ơn. Tôi cũng vậy.)
Rồi quay sang những người đi cùng, lần lượt giới thiệu, Nguyễn Toản lần lượt bắt tay chào hỏi mọi người, họ chủ yếu là nhuẽng người bạn của Shole, ngoài ra có 5 người là những tên nhân công trên tầu Đông Ấn Anh, được Shole mang đến theo lời nhờ vả trước đó của Nguyễn Toản. Lúc này, Nguyễn Toản không quan tâm những người đó, mà đang chăm chú vào hai người, mà chỉ nghe tến, đã khiến Nguyễn Toản trong lòng mãnh liệt sung sướng.
Thứ nhất là Alexander von Humboldt, bất kì ai từng nghe tới Lý thuyết tiến hóa của Darwin, sau đó đi tìm hiểu về Charles Darwin hẳn sẽ không xa lạ với cái tên này, khi von Humboldt là một trong những nổi tiếng nhất châu Âu đầu thế kỉ 18, đồng thời là em trai của Bộ trưởng giáo dục Phổ Wilhelm von Humboldt. Nhưng trước mắt Nguyễn Toản bây giờ chỉ là một người trẻ tuổi, là bạn rất thân của Shole, đang ra ngoài nghỉ ngơi trước khi bắt đầu theo học Đại học Göttingen - một trong những đại học nổi tiếng nhất bấy giờ.
Người thứ hai là Wellington, bất kì ai có lẽ chỉ đọc đôi chút về lịch sử châu Âu giai đoạn này cũng có thể biết, người đích thân đánh bại Napoléon Bonaparte chỉ huy trong trận Waterloo lịch sử, kẻ ra đòn chốt hạ tiêu diệt chế độ độc tài của Napoléon. Mọi chuyện đó sau này, bây giờ Wellington là gã trai 20 tuổi, nổi loạn, đầu nhuộm vàng, một kẻ ăn chơi xa sỉ, cờ bạc, rượu chè, bị mẹ ông gửi vào phục vụ trong quân đội, với câu nói: "Tôi có thể làm gì với Arthur?". Đang trốn ra ngoài sau khi được Shole rủ rê và kể về một loại rượu ngon.
Vừa ngồi xuống, Wellington đã hỏi:
" Nghe Shole nói, ngươi có rượu ngon ư? Có không ta uống thử."
Nghe thế, Shole giật mình, cười trừ với Nguyễn Toản:
" Toản thông cảm, Wellington có chút ham rượu, tính tình thẳng thắn."
" Haha. Không sao." Nguyễn Toản cười, trong lòng vui mừng, bởi Nguyễn Toản cũng đang tìm cách rút ngắn khoảng cách. Rồi cầm bình rượu bên người, nhìn Wellington nói:
" Còn nửa bình, cậu uống tạm, nếu thích hôm nào ta đưa thêm."
Wellington không khách khí, cầm cả bầu rượu mà nốc, lúc sau, vỗ đùi:
" Ngon, tuyệt, uống mà cảm thấy lâng lâng, bồng bềnh, trôi giữa hương men và hương nếp hòa vào nhau."
" Haha. Nếu cậu thích thì về làng tôi sẽ đưa thêm."
" Cảm ơn." Nói xong Wellington ngấm dần hơi rượu, nằm ngất lịm.
Shole thấy vậy cười:
" Đúng là. Cứ phải tỏ ra bất cần làm gì. Hazzz." rồi nói lảng sang chuyện khác.
Mọi người tiếp tục hàm huyên, Nguyễn Toản cũng hiểu vì sao có sự chậm trễ.
Chia tay Nguyễn Toản, Shole cùng Nguyễn Lam đi được hai ngày thì gặp bão, mọi người hốt hoảng tránh đi, nhưng cũng lạc đường. Sau đó bị bọn hải tặc bắt giữ. Sau khi bị lục soát hết đồ đạc thì bị trói lại, hai người bị bỏ đói mấy ngày, rồi bị bắt đi khuân vác. Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn cho đến một đêm.
Sau ngày dài mệt nhọc, Shole cùng Nguyễn Lam đang ngồi bàn bạc cách bỏ trốn thì một tên mặt thẹo, dáng vẻ hung dữ, cầm một tấm lệnh bài tiến đến, hỏi:
" Tấm lệnh bài này là của ai?"
Nguyễn Lam bình tĩnh đáp:
" Là của ta."
Trịnh Thất tiếp:
" Các ngươi có nó từ đâu."
" Công tử nhà ta đưa, nó là lệnh bài của Hoàng đế Quang Trung tặng cho công tử nhà ta."
" Hừm." Nghe vậy, Trịnh Thất suy nghĩ thật lâu.
.......
Nhớ ngày đó, khi Trịnh Thất đang bị hải quân nhà Thanh truy đuổi, cạn kiệt lương khô, cả đội quân còn chưa đến 10 người, thì một người mắt sáng như đuốc, cả người toả ra khí thế hơn người, tiến đến, nói:
" Ta biết chuyện của ngươi, chúng ta cùng mụv đích nhưng ta trong tối mà ngươi ngoài sáng, chi bằng ngươi theo ta, cùng nhau hoàn thành tâm nguyện."
Nghe vậy, Trịnh Thất nhớ lại, cảnh vợ con bị giết hại, những người anh em ngã xuống, gật đầu:
" Được, nhưng ngươi cần ta làm gì."
" Đơn giản, ta cung cấp binh khí và lương thực, ngươi làm điều mình muốn. Ngoài ra, ngươi không làm hại, an nguy đến nhân dân của ta, tất cả đều có thể."
" Vậy ngươi là Nguyễn Huệ."
Bóng người đó không xác nhận chỉ đưa ra một tấm lệnh bài và nói:
" Có những chuyện không lên nói ra thì tốt hơn. Đây là tấm lệnh bài, khi nào ngươi cần gặp ta thì cầm nó đến Phú Xuân. Nên nhớ ta nâng ngươi được thì cũng hạ ngươi được."
Rồi quay người đi, hôm sau, thật nhiều binh khí và lương thực được chuyển đến. Trịnh Thất từ đó bắt đầu gây dựng lại.
........
Trịnh Thất có thể lựa chọn giết hai người, nhưng dù là hải tặc nhưng hắn cũng mang trong người chữ tín. Nên khi phát hiện lệnh bài, Trịnh Thất mới vội vã như vậy. Lúc sau, Trịnh Thất nở nụ cười:
" Thật thất lễ, do có sự hiểu lầm, Trịnh Thất xin thay mặt huynh đệ nhận lỗi. "
Sau đó cả Shole và Nguyễn Lam được tiếp đãi nồng hậu, Trịnh Thất còn đưa tặng một thuyền cùng hơn 10 người hộ tống.
Shole cùng Nguyễn Lam cuối cùng đến Đài Loan nơi Đông Ấn Anh đang dừng lại, với quyền hạn của mình, Shole cũng xin được một tầu hơi nước để quay trở lại, đồng thời còn trang bị thêm vũ khí, la bàn..... nên mọi người quay về rất nhanh.
....
Nghe Shole kể, Nguyễn Toản lộ ra khiếp sợ, sau đó là may mắn, thở phào:
" Tạ ơn đức chúa phù hộ bạn."
" Đúng đúng, cảm ơn đức chúa." shole thành kính nói.
" Cũng muộn rồi, mọi người cùng quay về nhà tôi nghỉ ngơi."
" Được."
.......
Ra ngoài, nhìn đoàn người, ngựa, Shole kinh ngạc:
" Toản, mới hai tháng mà bạn phất nhanh nghê."
" Haha, gặp thời thôi."
" Nghế thật êm, tặng tôi một vái nhé."
" Ok luôn."
Đoàn người chậm rãi quay về làng Đại.
Chân đi ủng dài, đầu đội mũ, quần dài, mặc áo khoác và gi lê đuôi én , cổ âo sơ mi được dựng lên kết hợp cùng khăn quàng. Nhìn tổng thế không khác mấy so với trang phục châu Âu bây giờ.
Để chuẩn bị bộ quần áo, thể hiện sự tiếp đãi trịnh trọng với Shole Cornwallis hay nói xa hơn là nước Anh cùng Đông Ấn Anh, Nguyễn Toản cũng phí rất nhiều công sức, bởi Nguyễn Toản biết đây là bước quan trọng trong kế hoạch của mình.
Không ai ngây thơ khi tin rằng, chỉ ơn cứu mạng có thể nhận được lợi ích to lớn khi phong trào Khải mộng đang lan tràn bao phủ Châu Âu. Khi những thứ cảm xúc được gạt bỏ, thay vào đó là sự lý tính, khoa học được nhấn mạnh.
Nhìn thấy Nguyễn Toản trong trang phục kì quái, mọi người chỉ ngước nhìn đôi chút, cũng không lấy làm lạ. Bởi so với những thứ kì lạ Nguyễn Toản làm thì thật chả đáng là bao.
Nguyễn Toản cưỡi ngựa đi trước, phía sau là hơn 10 xe ngựa khác, được thiết kế đơn giản như xích lô bây giờ, nghế ngồi được lót đệm dầy, phù hợp với vóc dáng người châu Âu. Ngoài ra còn có hơn 100 người lính xếp thành hai hàng chầm chậm đuổi theo.
Đoàn người nhanh chóng thu hút được sự chú ý của người đi đường, hơn 1 canh giờ sau, mọi người đã đến Phố Hiến.
Ra hiệu cho mọi người dừng lại, Nguyễn Toản một mình đi đến khách điếm Phố Hiến. Nơi đoàn người Shole được Nguyễn Long đón tiếp.
......
Cùng Shole lênh đênh trên biển 2 tháng, Nguyễn Lam cũng hiểu đôi chút tiếng anh, vừa nghe Nguyễn Long nói vừa thuật lại cùng Shole. Đoàn người hơn 10 người trò chuyện khá vui vẻ.
Nguyễn Toản bước vào, Shole nhanh chóng nhận ra, hai người ôm chầm lấy nhau, hôn nhẹ lên má, Nguyễn Toản cười:
" Nice to meet you." ( Rất vui được gặp lại bạn.)
Shole cũng nhẹ nhàng đáp lại:
" Thanks. Me too." ( Cảm ơn. Tôi cũng vậy.)
Rồi quay sang những người đi cùng, lần lượt giới thiệu, Nguyễn Toản lần lượt bắt tay chào hỏi mọi người, họ chủ yếu là nhuẽng người bạn của Shole, ngoài ra có 5 người là những tên nhân công trên tầu Đông Ấn Anh, được Shole mang đến theo lời nhờ vả trước đó của Nguyễn Toản. Lúc này, Nguyễn Toản không quan tâm những người đó, mà đang chăm chú vào hai người, mà chỉ nghe tến, đã khiến Nguyễn Toản trong lòng mãnh liệt sung sướng.
Thứ nhất là Alexander von Humboldt, bất kì ai từng nghe tới Lý thuyết tiến hóa của Darwin, sau đó đi tìm hiểu về Charles Darwin hẳn sẽ không xa lạ với cái tên này, khi von Humboldt là một trong những nổi tiếng nhất châu Âu đầu thế kỉ 18, đồng thời là em trai của Bộ trưởng giáo dục Phổ Wilhelm von Humboldt. Nhưng trước mắt Nguyễn Toản bây giờ chỉ là một người trẻ tuổi, là bạn rất thân của Shole, đang ra ngoài nghỉ ngơi trước khi bắt đầu theo học Đại học Göttingen - một trong những đại học nổi tiếng nhất bấy giờ.
Người thứ hai là Wellington, bất kì ai có lẽ chỉ đọc đôi chút về lịch sử châu Âu giai đoạn này cũng có thể biết, người đích thân đánh bại Napoléon Bonaparte chỉ huy trong trận Waterloo lịch sử, kẻ ra đòn chốt hạ tiêu diệt chế độ độc tài của Napoléon. Mọi chuyện đó sau này, bây giờ Wellington là gã trai 20 tuổi, nổi loạn, đầu nhuộm vàng, một kẻ ăn chơi xa sỉ, cờ bạc, rượu chè, bị mẹ ông gửi vào phục vụ trong quân đội, với câu nói: "Tôi có thể làm gì với Arthur?". Đang trốn ra ngoài sau khi được Shole rủ rê và kể về một loại rượu ngon.
Vừa ngồi xuống, Wellington đã hỏi:
" Nghe Shole nói, ngươi có rượu ngon ư? Có không ta uống thử."
Nghe thế, Shole giật mình, cười trừ với Nguyễn Toản:
" Toản thông cảm, Wellington có chút ham rượu, tính tình thẳng thắn."
" Haha. Không sao." Nguyễn Toản cười, trong lòng vui mừng, bởi Nguyễn Toản cũng đang tìm cách rút ngắn khoảng cách. Rồi cầm bình rượu bên người, nhìn Wellington nói:
" Còn nửa bình, cậu uống tạm, nếu thích hôm nào ta đưa thêm."
Wellington không khách khí, cầm cả bầu rượu mà nốc, lúc sau, vỗ đùi:
" Ngon, tuyệt, uống mà cảm thấy lâng lâng, bồng bềnh, trôi giữa hương men và hương nếp hòa vào nhau."
" Haha. Nếu cậu thích thì về làng tôi sẽ đưa thêm."
" Cảm ơn." Nói xong Wellington ngấm dần hơi rượu, nằm ngất lịm.
Shole thấy vậy cười:
" Đúng là. Cứ phải tỏ ra bất cần làm gì. Hazzz." rồi nói lảng sang chuyện khác.
Mọi người tiếp tục hàm huyên, Nguyễn Toản cũng hiểu vì sao có sự chậm trễ.
Chia tay Nguyễn Toản, Shole cùng Nguyễn Lam đi được hai ngày thì gặp bão, mọi người hốt hoảng tránh đi, nhưng cũng lạc đường. Sau đó bị bọn hải tặc bắt giữ. Sau khi bị lục soát hết đồ đạc thì bị trói lại, hai người bị bỏ đói mấy ngày, rồi bị bắt đi khuân vác. Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn cho đến một đêm.
Sau ngày dài mệt nhọc, Shole cùng Nguyễn Lam đang ngồi bàn bạc cách bỏ trốn thì một tên mặt thẹo, dáng vẻ hung dữ, cầm một tấm lệnh bài tiến đến, hỏi:
" Tấm lệnh bài này là của ai?"
Nguyễn Lam bình tĩnh đáp:
" Là của ta."
Trịnh Thất tiếp:
" Các ngươi có nó từ đâu."
" Công tử nhà ta đưa, nó là lệnh bài của Hoàng đế Quang Trung tặng cho công tử nhà ta."
" Hừm." Nghe vậy, Trịnh Thất suy nghĩ thật lâu.
.......
Nhớ ngày đó, khi Trịnh Thất đang bị hải quân nhà Thanh truy đuổi, cạn kiệt lương khô, cả đội quân còn chưa đến 10 người, thì một người mắt sáng như đuốc, cả người toả ra khí thế hơn người, tiến đến, nói:
" Ta biết chuyện của ngươi, chúng ta cùng mụv đích nhưng ta trong tối mà ngươi ngoài sáng, chi bằng ngươi theo ta, cùng nhau hoàn thành tâm nguyện."
Nghe vậy, Trịnh Thất nhớ lại, cảnh vợ con bị giết hại, những người anh em ngã xuống, gật đầu:
" Được, nhưng ngươi cần ta làm gì."
" Đơn giản, ta cung cấp binh khí và lương thực, ngươi làm điều mình muốn. Ngoài ra, ngươi không làm hại, an nguy đến nhân dân của ta, tất cả đều có thể."
" Vậy ngươi là Nguyễn Huệ."
Bóng người đó không xác nhận chỉ đưa ra một tấm lệnh bài và nói:
" Có những chuyện không lên nói ra thì tốt hơn. Đây là tấm lệnh bài, khi nào ngươi cần gặp ta thì cầm nó đến Phú Xuân. Nên nhớ ta nâng ngươi được thì cũng hạ ngươi được."
Rồi quay người đi, hôm sau, thật nhiều binh khí và lương thực được chuyển đến. Trịnh Thất từ đó bắt đầu gây dựng lại.
........
Trịnh Thất có thể lựa chọn giết hai người, nhưng dù là hải tặc nhưng hắn cũng mang trong người chữ tín. Nên khi phát hiện lệnh bài, Trịnh Thất mới vội vã như vậy. Lúc sau, Trịnh Thất nở nụ cười:
" Thật thất lễ, do có sự hiểu lầm, Trịnh Thất xin thay mặt huynh đệ nhận lỗi. "
Sau đó cả Shole và Nguyễn Lam được tiếp đãi nồng hậu, Trịnh Thất còn đưa tặng một thuyền cùng hơn 10 người hộ tống.
Shole cùng Nguyễn Lam cuối cùng đến Đài Loan nơi Đông Ấn Anh đang dừng lại, với quyền hạn của mình, Shole cũng xin được một tầu hơi nước để quay trở lại, đồng thời còn trang bị thêm vũ khí, la bàn..... nên mọi người quay về rất nhanh.
....
Nghe Shole kể, Nguyễn Toản lộ ra khiếp sợ, sau đó là may mắn, thở phào:
" Tạ ơn đức chúa phù hộ bạn."
" Đúng đúng, cảm ơn đức chúa." shole thành kính nói.
" Cũng muộn rồi, mọi người cùng quay về nhà tôi nghỉ ngơi."
" Được."
.......
Ra ngoài, nhìn đoàn người, ngựa, Shole kinh ngạc:
" Toản, mới hai tháng mà bạn phất nhanh nghê."
" Haha, gặp thời thôi."
" Nghế thật êm, tặng tôi một vái nhé."
" Ok luôn."
Đoàn người chậm rãi quay về làng Đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.