Chương 148: Hàng Châu (1)
Thành Nôbi
17/04/2020
Lệ phủ và Chu phủ đều nằm ở vị trí đắc địa ở Hàng Châu nên Lệ Ngạc đi bộ
cũng không quá xa. Vừa bước vào đã vài người nhận ra, liên tục cúi chào. Hắn cũng chỉ gật đầu đáp. Quá quen thuộc đi thẳng tới hoa viên.
.......
“ Kẹt” của khẽ mở,. Nghe tiếng động, Chu Mẫn đang thẫn thờ tựa trên ngế, quay lại, định lên tiếng bực dọc. Nhưng thấy thân ảnh là Lệ Ngạc, vội đứng dậy, nói:
“ Lệ thúc người đã tới?
“ Ừm.” Hắn gật đầu đáp, xong tiếp:
“ Chu huynh đâu rồi. Đỡ chút nào chưa”
Chu Mẫn lắc đầu:
“ Gia gia tuy bề ngoài không vấn đề gì. Nhưng cả ngày không nói một câu, nhác ăn...”
Nghe xong, hắn cũng minh bạch, thở dài:
“ Có lẽ đã là tâm bệnh. Muốn vượt qua chỉ có gia gia ngươi mà thôi. Ta thử khuyên can xem. Mà gia gia ngươi đang đâu.”
“ Gia gia đang ở đằng sau, để cháu đưa thúc đi.”
“ Ừm.”
......
Hai người đến nơi, cũng là biệt viện của Chu Thông. Nhìn vào trong, thấy Chu Thông thẫn thờ. Hắn nhìn Chu Mẫn nói:
“ Người rời đi đi. Ta cùng gia gia ngươi tâm sự chút.”
Tuy không nỡ, nhưng cũng có chút hiểu ý, Chu Mẫn khẽ gật đầu, đi ra.
........
Lệ Ngạc đi vào trong, bắt đầu nói thật nhiều từ chuyện hồi nhỏ, đến lớn..... nhưng đối diện Chu Thông vẫn yên lặng. Thật lâu, hắn ngán ngẩm trở ra. Đi đến hiên, Chu Mẫn đã cuống quýt:
“ Gia gia đã đỡ chưa Lệ thúc.”
Hắn không đáp mà nhẹ giọng:
“ Ngươi cũng liên hệ cho phụ mẫu trở lại. Có lẽ nhiều người sẽ tốt hơn.”
Chu Mẫn có chút thất lạc, cúi ngằm mặt xuống, đáp:
“ Vâng.”
Lệ Ngạc cũng biết Chu Thông cùng cha mẹ Chu Mẫn vốn không thuận, khẽ đề điểm chút, sau đó rời đi.
.......
Chu Mẫn nghe Lệ Ngạc nói, lòng nhất thời rối bời.
Chu phủ bắt đầu từ gia gia nàng, lúc đó tuy nghèo khó. Nhưng gia gia tài hoa, phong nhã kết giao rất nhiều người. Trong đó có người đã đến hàm quan nhất phẩm. Hôn nhân của cha mẹ nàng cũng là do gia gia một tay đạo diễn. Khiến khi đó xôn xao giai thoại “ cóc nghẻ ăn thịt thiên nga”. Bởi mẹ nàng cùng Phùng thị (vợ cả Hòa Thân) là chị em ruột, cả hai là con gái của ‘ cựu ‘ tể tướng Phùng Anh Liêm.
Nhưng Chu phủ khởi sắc thì từ phụ thân nàng, tuy tài năng cũng có nhưng phụ thân lại lựa chọn con đường kinh thương. Khi đó cả hai náo loạn rất lớn, nếu không phải nàng vừa xuất sinh, gia gia đã từ mặt phụ thân. Mấy năm nay tuy hòa hoãn nhưng là do cha mẹ nàng đi làm ăn xa. Ít khi trở lại.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt, hai giọt nước lăn dài. Nàng chầm chậm viết. Xong xuôi nước mắt đã thẫm ướt tà áo. Nàng đưa cho lão Từ nói:
“ Ngài mau chóng đưa chúng tới phụ thân. Bảo hắn sớm sắp xếp công việc mà trở lại.”
“ Vâng.” lão Từ tiếp lấy, nhanh chóng rời đi.
......
Xong xuôi, nàng thở dài, lại tiến biệt viện, nhưng vừa vào đã thấy thân ảnh kia. Kẻ làm gia gia nàng ra nông nỗi vậy, đang ngồi đối diện gia gia. Nàng định hô hoán người thì một ánh mắt sắc từ gia gia nhìn sang. Nàng tự nhiên không rét mà run. Tuy gia gia yêu chiều nàng. Nhưng khi nàng sợ hãi ném sách đi; trộm tiền đi mua đồ...... khi đó không cần phu thân, gia gia chính bằng ánh ánh mắt này, cùng cây roi, đánh không thương tiếc. Nghĩ lại, nàng bất chi bất giác lùi ra, im lặng khép lại cửa.
.......
Bên trong Nguyễn Toản nhìn thấy vậy, cười lớn:
“ Đệ đệ, một ván thua cũng đã không chịu nổi ư? Lòng dạ nhỏ hẹp vậy.”
Chu Thông ngồi bên nghe, gương mặt khẽ biểu tình nhưng không đáp.
Hắn thấy vậy, bắt đầu một mình luyến thuyên, vừa kể về tri thức cờ vây, luận thế cờ...... Ban đầu còn chán nghét nhưng Chu Thông dần dần say mê.
.........
Nói gần một tiếng, hắn thở dài, cảm khái:
“ Nếu đệ không muốn nói chuyện thì thôi vậy. Coi như lần này ta chưa đến. Có duyên gặp lại.” Rồi đứng dậy, định đi.
Nhưng hắn vừa quay người, Chu Thông hấp tấp lên tiếng:
“ Đừng. Huynh có thể nói tiếp được không.” Sau đó cúi mặt:
“ Ta thua. Quả là đại ca kiến thức uyên bác. Tiểu đệ bội phục.”
“ Haha.” Hắn cười khoái trá:
“ Tất nhiên là được. Nhưng ta có điều kiện?”
“ Điều kiện gì.”
“ Ta cần đệ thu mua lấy xưởng lụa họ Phúc. Sau đó bán lại cho ta. Mặt ngoài vẫn thuộc Chu gia nhưng quyết sách thuộc về ta. Lợi nhuận chia ta 8, ngươi 2. Thế nào?”
Tuy hồ đồ, háo hức biết phần sau. Nhưng Chu Thông cũng trầm tư: Họ Phúc tuy là một trong hai đại tộc về tơ lụa Hàng Châu, nhưng bị họ Lưu chèn ép, nội bộ đấu đá, nên tình cảnh hết sức bi đát, còn chưa nổi 30% thị phần? Mặc dù rất nhiều người muốn nhảy vào thu mua nhưng điều kiện rất khó. Bởi tránh rơi vào phủ ngoài, luật bất thành văn muốn làm lụa thì phải có gốc 5 đời Hàng Châu? Địa vị phải ít nhất ngang tai họ Lưu, cùng hiểu về làm lụa?.... Nghĩ đến đây, Chu Thông nhìn lên Nguyễn Toản nghi hoặc: Kẻ này muốn làm gì đây? chả nhẽ muốn bố cục gì đây? con số cực lớn, có thể chi ra được..... Nhưng nghĩ đến phần còn lại kia hắn đắn đo suy nghĩ. Thật lâu, gật đầu:
“ Được. Ta sẽ tận lực.”
“ Tốt.” Nguyễn Toản cười, đưa ra hai tờ giấy, nội dung đã soạn sẵn:
“ Người của ta coi chóng bằng chứng hơn.”
Nhìn vậy, khẽ nhíu mày, nhưng Chu Thông cũng cầm lấy, đọc qua xong nhẹ điểm chỉ.
.........
Sau đó, Nguyễn Toản bắt đầu giảng giải nốt còn lại. Rất say sưa.
Khi mặt trời sắp lặn, tiếng “ Ùn ục” vì đói, reo lên trong bụng cả hai. Chu Thông cười trừ, nói:
“ Để ta ra ngoài bảo cháu gái làm chút. Chúng ta ăn rồi tiếp tục luận bàn.”
“ Được.” Nguyễn Toản gật đầu.
..........
Chu Thông đi ra ngoài hiên, thấy Chu Mẫn ngủ ngà ngủ ngật, cười khổ lắc đầu nói:
“ Nha đầu, dậy dậy.”
Chu mẫn đang ngáp nghe vậy bừng tỉnh, nhao nhao nói:
“ Gia gia người thật tốt. Tên kia, hắn không làm gì người chứ?”
“ Haha. Gia gia không sai. Chỉ là luận bàn chút. “
Lắc đầu, tiếp:
“ Ngươi sai người làm chút thức ăn, mang lên đây. Không lão già ta chết đói mất.”
Nghe vậy, Chu Mẫn kinh hỉ, vội chạy đi, hắn nói vọng:
“ Nhớ làm hai phần. “
“ Còn ai... chả nhẽ hắn không đi.....”
“ Ít quan tâm đi. Mấy hôm nữa gia gia sẽ nói.”
“ Vâng.”
......
Cứ như vậy, liên, liên tục một ngày một đêm, hai người luận bàn, chỉ nghỉ ngơi khi ăn, dù định lực lớn, Nguyễn Toản cũng uể oải, nhưng hắn không ngờ Chu Thông càng nghe, càng tỉnh táo, xuất thần.
Nói xong, hắn thở dài, nói:
“ Ta đã nói xong. Ngươi chậm rãi suy luận.”
“ Đại ca, chúng ta có thể làm ván được chứ?”
“ Không.” Hắn lắc đầu: “ Cũng thức một ngày, một đêm. Ta cần về nghỉ ngơi chút. Hôm sau đi.”
Chu Thông định nói nữa nhưng hắn khẽ giở trò, liền mơ mơ hồ hồ ngất đi.
..........,
Bên ngoài nhất thời tiếng động, Chu Mẫn nhảy vào. Kiếm trực chỉ nói:
“ Ngươi muốn làm gì. Chả nhẽ mưu hại gia gia ta ư? Đây là chu phủ dù ngươi có cánh cũng khó thoát.” Rồi định kêu lên.
Hắn thấy vậy, mệt mỏi lười đôi co, khẽ lướt đến, một tay bịt miệng nàng, thì thầm nhỏ:
“ Ngươi không thấy gia gia ngươi một ngày một đêm không ngủ ư. Ta làm vậy cho gia gia ngươi tĩnh dưỡng. Chăm sóc chút thân thể. Bảo hắn, hai ngày sau ta lại đến. “ Nói xong biến mất.
Lúc sau, Chu Mẫn mới hoàn hồn, sắc mặt đỏ bừng, tim đập rộn, chửi nhẹ:
“ Hỗn đản.”
.......
Nguyễn Toản trở lại thấy Triệu Lan sắc mặt lo lắng, cười:
“ Mấy ngày nay động tĩnh xung quanh thế nào
“ Thưa công tử, quan binh đã tăng cường điều tra. Nhất là việc thảm sát họ Tạ dẫn đến. Nhiều thương nhân đều trú ở thành không ra. Mặt khác nghe nói có cuộc thi gì đó, nên văn sĩ đến rất nhiều...... Khung cảnh nhất thời vô cùng phức tạp.”
Nghe vậy, hắn gật đầu, uể oải nói:
“ Càng loạn càng có lợi cho ta. Mấy ngày nay đi nghe ngóng về họ Phúc. Điều tra tình hình càng cụ thể cho ta.” Rồi lắc đầu:
“ Ta đi nghỉ trước.”
“ Vâng.”
.........
Chu phủ, ngày hôm sau, hai vợ chồng Phùng Lan, Chu Thuận nhận được thư tức tốc trở lại. Nhưng về vẫn thấy Chu Thông khỏe mạnh, nụ cười phơi phới. Nhìn Chu Mẫn cau mày:
“ Ngươi nói gia gia không khỏe ư? Nhỏ tuổi mà học nói dối?”
Chu Mẫn đang lúng túng không biết đáp sao, bởi chuyện này cũng qua kỳ lạ, thì Chu Thông đi qua, nghe Chu Thuận nói, quát lớn:
“ Là ta để Mẫn Mẫn gọi hai ngươi về. Chả nhẽ chỉ lão già này chết, hai ngươi mới trở lại.”
Chu Thuận vội vã:
“ Không phải ý đó. Mà công việc bên kia chúng con vô cùng bề bộn. Trước bảo ngài cùng Mẫn Mẫn qua đó ở cùng. Nhưng....”
“ Lá rụng về cội. Hiểu không? Ta nói Mẫn Mẫn còn nhỏ làm cha mẹ hai người cũng thỉnh thoảng về chăm nom. Không phải có việc mới trở lại.”
Chu Thuận định cự cãi, thì Phùng Lan tay khẽ kéo, cười nhu thuận nói:
“ Vâng. Chúng con đã biết. Sẽ rút kinh nghiệm ạ.”
Rồi lấy trong bọc ra một món trang sức nói.
“ Thưa phụ thân. Biết phụ thân lần trước không đến. Thiên Tước đã nhờ chị con mang đến tặng. Phụ Thân xem có vừa ý.”
Nghe nói, Thiên Tước tặng, Chu Thông sắc mặt, hòa hoãn, nhân lấy, ngắm nghía, rồi cảm thán:
“ Vẫn là Thiên Tước tốt. Nếu không phải bệ hạ chỉ định công chúa. Thì ta cũng vác mặt mo, sang đó, hỏi cho Mẫn Mẫn.”
Nghe gia gia nói đó, Chu Mẫn sắc mặt đỏ ửng:
“ Gia gia....” rồi bỏ đi.
Nhìn vậy, Chu Thông lắc đầu:
“ Nàng cũng lớn. Hai ngươi cũng tìm cho nàng đi.”
Hai vợ chồng, Chu Thuận đầu.
......
Buổi chiều, Chu Thông cùng hai vợ chồng Chu Thuận sang phủ Lệ gia chơi. Lệ Gạc thấy vậy, sắc mặt vui mừng, bắt đầu hàn huyên. Lúc sau cả hai cáo từ. Chỉ còn hai người, Chu Thông nói:
“ Ta đi qua, thấy ngươi cho binh lính bầy dầy đặc. Có chuyện sao?”
Hai người vốn tâm giao, Lệ Ngạc bắt đầu kể, tình hình.
Nghe xong, Chu Thông cảm thán:
“ Thật không ngờ bọn chúng ngày càng vô pháp vô thiên. Triều đình không tính tận diệt ư.”
Lệ Ngạc lắc đầu:
“ Cũng đề nghị nhiều lần nhưng bệ hạ nói rằng sợ đánh rắn động cỏ. Sau này càng phức tạp hơn. Bảo đang cho người tìm hiểu đề ra phương án. Nhưng mà mười năm rồi. Không biết chuẩn bị đến bao giờ....”
Chu thông nghe vậy, cũng im lặng. Thật lâu nói: “ Nghe nói, Vĩnh Diễm hoàng tử sắp đến?”
Lệ Ngạc nghe hỏi vậy, cũng khẽ kinh ngạc, nhưng nhớ đến, Chu Thuận vốn là thân tín của Hòa Thân, gật đầu:
“ Đúng. Như vậy ta mới lo. Lần này mấy ngày nữa ngươi làm giám khảo cuộc thi được chứ.”
“ Mặt mo mất hết. Ra mặt cho người cười cho.”
“ Kẻ kia ta vẫn đang tìm. Chỉ cần hắn với ngươi đấu lại. Hắn thua thì danh khí ngươi cao hơn.”
Chu Thông lắc đầu:
“ Ý tốt của ngươi ta biết. Nhưng sau này đừng tìm nữa. Ta với hắn đã gặp mặt lại. Hắn cũng không đơn giản vậy. Còn việc đấu lại, ta phải tìm thời gian.”
“ Được rồi. Nghe ngươi.”
Sau đó cả hai lại quen thuộc cùng nhau giả trang đi dạo.
.......
“ Kẹt” của khẽ mở,. Nghe tiếng động, Chu Mẫn đang thẫn thờ tựa trên ngế, quay lại, định lên tiếng bực dọc. Nhưng thấy thân ảnh là Lệ Ngạc, vội đứng dậy, nói:
“ Lệ thúc người đã tới?
“ Ừm.” Hắn gật đầu đáp, xong tiếp:
“ Chu huynh đâu rồi. Đỡ chút nào chưa”
Chu Mẫn lắc đầu:
“ Gia gia tuy bề ngoài không vấn đề gì. Nhưng cả ngày không nói một câu, nhác ăn...”
Nghe xong, hắn cũng minh bạch, thở dài:
“ Có lẽ đã là tâm bệnh. Muốn vượt qua chỉ có gia gia ngươi mà thôi. Ta thử khuyên can xem. Mà gia gia ngươi đang đâu.”
“ Gia gia đang ở đằng sau, để cháu đưa thúc đi.”
“ Ừm.”
......
Hai người đến nơi, cũng là biệt viện của Chu Thông. Nhìn vào trong, thấy Chu Thông thẫn thờ. Hắn nhìn Chu Mẫn nói:
“ Người rời đi đi. Ta cùng gia gia ngươi tâm sự chút.”
Tuy không nỡ, nhưng cũng có chút hiểu ý, Chu Mẫn khẽ gật đầu, đi ra.
........
Lệ Ngạc đi vào trong, bắt đầu nói thật nhiều từ chuyện hồi nhỏ, đến lớn..... nhưng đối diện Chu Thông vẫn yên lặng. Thật lâu, hắn ngán ngẩm trở ra. Đi đến hiên, Chu Mẫn đã cuống quýt:
“ Gia gia đã đỡ chưa Lệ thúc.”
Hắn không đáp mà nhẹ giọng:
“ Ngươi cũng liên hệ cho phụ mẫu trở lại. Có lẽ nhiều người sẽ tốt hơn.”
Chu Mẫn có chút thất lạc, cúi ngằm mặt xuống, đáp:
“ Vâng.”
Lệ Ngạc cũng biết Chu Thông cùng cha mẹ Chu Mẫn vốn không thuận, khẽ đề điểm chút, sau đó rời đi.
.......
Chu Mẫn nghe Lệ Ngạc nói, lòng nhất thời rối bời.
Chu phủ bắt đầu từ gia gia nàng, lúc đó tuy nghèo khó. Nhưng gia gia tài hoa, phong nhã kết giao rất nhiều người. Trong đó có người đã đến hàm quan nhất phẩm. Hôn nhân của cha mẹ nàng cũng là do gia gia một tay đạo diễn. Khiến khi đó xôn xao giai thoại “ cóc nghẻ ăn thịt thiên nga”. Bởi mẹ nàng cùng Phùng thị (vợ cả Hòa Thân) là chị em ruột, cả hai là con gái của ‘ cựu ‘ tể tướng Phùng Anh Liêm.
Nhưng Chu phủ khởi sắc thì từ phụ thân nàng, tuy tài năng cũng có nhưng phụ thân lại lựa chọn con đường kinh thương. Khi đó cả hai náo loạn rất lớn, nếu không phải nàng vừa xuất sinh, gia gia đã từ mặt phụ thân. Mấy năm nay tuy hòa hoãn nhưng là do cha mẹ nàng đi làm ăn xa. Ít khi trở lại.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt, hai giọt nước lăn dài. Nàng chầm chậm viết. Xong xuôi nước mắt đã thẫm ướt tà áo. Nàng đưa cho lão Từ nói:
“ Ngài mau chóng đưa chúng tới phụ thân. Bảo hắn sớm sắp xếp công việc mà trở lại.”
“ Vâng.” lão Từ tiếp lấy, nhanh chóng rời đi.
......
Xong xuôi, nàng thở dài, lại tiến biệt viện, nhưng vừa vào đã thấy thân ảnh kia. Kẻ làm gia gia nàng ra nông nỗi vậy, đang ngồi đối diện gia gia. Nàng định hô hoán người thì một ánh mắt sắc từ gia gia nhìn sang. Nàng tự nhiên không rét mà run. Tuy gia gia yêu chiều nàng. Nhưng khi nàng sợ hãi ném sách đi; trộm tiền đi mua đồ...... khi đó không cần phu thân, gia gia chính bằng ánh ánh mắt này, cùng cây roi, đánh không thương tiếc. Nghĩ lại, nàng bất chi bất giác lùi ra, im lặng khép lại cửa.
.......
Bên trong Nguyễn Toản nhìn thấy vậy, cười lớn:
“ Đệ đệ, một ván thua cũng đã không chịu nổi ư? Lòng dạ nhỏ hẹp vậy.”
Chu Thông ngồi bên nghe, gương mặt khẽ biểu tình nhưng không đáp.
Hắn thấy vậy, bắt đầu một mình luyến thuyên, vừa kể về tri thức cờ vây, luận thế cờ...... Ban đầu còn chán nghét nhưng Chu Thông dần dần say mê.
.........
Nói gần một tiếng, hắn thở dài, cảm khái:
“ Nếu đệ không muốn nói chuyện thì thôi vậy. Coi như lần này ta chưa đến. Có duyên gặp lại.” Rồi đứng dậy, định đi.
Nhưng hắn vừa quay người, Chu Thông hấp tấp lên tiếng:
“ Đừng. Huynh có thể nói tiếp được không.” Sau đó cúi mặt:
“ Ta thua. Quả là đại ca kiến thức uyên bác. Tiểu đệ bội phục.”
“ Haha.” Hắn cười khoái trá:
“ Tất nhiên là được. Nhưng ta có điều kiện?”
“ Điều kiện gì.”
“ Ta cần đệ thu mua lấy xưởng lụa họ Phúc. Sau đó bán lại cho ta. Mặt ngoài vẫn thuộc Chu gia nhưng quyết sách thuộc về ta. Lợi nhuận chia ta 8, ngươi 2. Thế nào?”
Tuy hồ đồ, háo hức biết phần sau. Nhưng Chu Thông cũng trầm tư: Họ Phúc tuy là một trong hai đại tộc về tơ lụa Hàng Châu, nhưng bị họ Lưu chèn ép, nội bộ đấu đá, nên tình cảnh hết sức bi đát, còn chưa nổi 30% thị phần? Mặc dù rất nhiều người muốn nhảy vào thu mua nhưng điều kiện rất khó. Bởi tránh rơi vào phủ ngoài, luật bất thành văn muốn làm lụa thì phải có gốc 5 đời Hàng Châu? Địa vị phải ít nhất ngang tai họ Lưu, cùng hiểu về làm lụa?.... Nghĩ đến đây, Chu Thông nhìn lên Nguyễn Toản nghi hoặc: Kẻ này muốn làm gì đây? chả nhẽ muốn bố cục gì đây? con số cực lớn, có thể chi ra được..... Nhưng nghĩ đến phần còn lại kia hắn đắn đo suy nghĩ. Thật lâu, gật đầu:
“ Được. Ta sẽ tận lực.”
“ Tốt.” Nguyễn Toản cười, đưa ra hai tờ giấy, nội dung đã soạn sẵn:
“ Người của ta coi chóng bằng chứng hơn.”
Nhìn vậy, khẽ nhíu mày, nhưng Chu Thông cũng cầm lấy, đọc qua xong nhẹ điểm chỉ.
.........
Sau đó, Nguyễn Toản bắt đầu giảng giải nốt còn lại. Rất say sưa.
Khi mặt trời sắp lặn, tiếng “ Ùn ục” vì đói, reo lên trong bụng cả hai. Chu Thông cười trừ, nói:
“ Để ta ra ngoài bảo cháu gái làm chút. Chúng ta ăn rồi tiếp tục luận bàn.”
“ Được.” Nguyễn Toản gật đầu.
..........
Chu Thông đi ra ngoài hiên, thấy Chu Mẫn ngủ ngà ngủ ngật, cười khổ lắc đầu nói:
“ Nha đầu, dậy dậy.”
Chu mẫn đang ngáp nghe vậy bừng tỉnh, nhao nhao nói:
“ Gia gia người thật tốt. Tên kia, hắn không làm gì người chứ?”
“ Haha. Gia gia không sai. Chỉ là luận bàn chút. “
Lắc đầu, tiếp:
“ Ngươi sai người làm chút thức ăn, mang lên đây. Không lão già ta chết đói mất.”
Nghe vậy, Chu Mẫn kinh hỉ, vội chạy đi, hắn nói vọng:
“ Nhớ làm hai phần. “
“ Còn ai... chả nhẽ hắn không đi.....”
“ Ít quan tâm đi. Mấy hôm nữa gia gia sẽ nói.”
“ Vâng.”
......
Cứ như vậy, liên, liên tục một ngày một đêm, hai người luận bàn, chỉ nghỉ ngơi khi ăn, dù định lực lớn, Nguyễn Toản cũng uể oải, nhưng hắn không ngờ Chu Thông càng nghe, càng tỉnh táo, xuất thần.
Nói xong, hắn thở dài, nói:
“ Ta đã nói xong. Ngươi chậm rãi suy luận.”
“ Đại ca, chúng ta có thể làm ván được chứ?”
“ Không.” Hắn lắc đầu: “ Cũng thức một ngày, một đêm. Ta cần về nghỉ ngơi chút. Hôm sau đi.”
Chu Thông định nói nữa nhưng hắn khẽ giở trò, liền mơ mơ hồ hồ ngất đi.
..........,
Bên ngoài nhất thời tiếng động, Chu Mẫn nhảy vào. Kiếm trực chỉ nói:
“ Ngươi muốn làm gì. Chả nhẽ mưu hại gia gia ta ư? Đây là chu phủ dù ngươi có cánh cũng khó thoát.” Rồi định kêu lên.
Hắn thấy vậy, mệt mỏi lười đôi co, khẽ lướt đến, một tay bịt miệng nàng, thì thầm nhỏ:
“ Ngươi không thấy gia gia ngươi một ngày một đêm không ngủ ư. Ta làm vậy cho gia gia ngươi tĩnh dưỡng. Chăm sóc chút thân thể. Bảo hắn, hai ngày sau ta lại đến. “ Nói xong biến mất.
Lúc sau, Chu Mẫn mới hoàn hồn, sắc mặt đỏ bừng, tim đập rộn, chửi nhẹ:
“ Hỗn đản.”
.......
Nguyễn Toản trở lại thấy Triệu Lan sắc mặt lo lắng, cười:
“ Mấy ngày nay động tĩnh xung quanh thế nào
“ Thưa công tử, quan binh đã tăng cường điều tra. Nhất là việc thảm sát họ Tạ dẫn đến. Nhiều thương nhân đều trú ở thành không ra. Mặt khác nghe nói có cuộc thi gì đó, nên văn sĩ đến rất nhiều...... Khung cảnh nhất thời vô cùng phức tạp.”
Nghe vậy, hắn gật đầu, uể oải nói:
“ Càng loạn càng có lợi cho ta. Mấy ngày nay đi nghe ngóng về họ Phúc. Điều tra tình hình càng cụ thể cho ta.” Rồi lắc đầu:
“ Ta đi nghỉ trước.”
“ Vâng.”
.........
Chu phủ, ngày hôm sau, hai vợ chồng Phùng Lan, Chu Thuận nhận được thư tức tốc trở lại. Nhưng về vẫn thấy Chu Thông khỏe mạnh, nụ cười phơi phới. Nhìn Chu Mẫn cau mày:
“ Ngươi nói gia gia không khỏe ư? Nhỏ tuổi mà học nói dối?”
Chu Mẫn đang lúng túng không biết đáp sao, bởi chuyện này cũng qua kỳ lạ, thì Chu Thông đi qua, nghe Chu Thuận nói, quát lớn:
“ Là ta để Mẫn Mẫn gọi hai ngươi về. Chả nhẽ chỉ lão già này chết, hai ngươi mới trở lại.”
Chu Thuận vội vã:
“ Không phải ý đó. Mà công việc bên kia chúng con vô cùng bề bộn. Trước bảo ngài cùng Mẫn Mẫn qua đó ở cùng. Nhưng....”
“ Lá rụng về cội. Hiểu không? Ta nói Mẫn Mẫn còn nhỏ làm cha mẹ hai người cũng thỉnh thoảng về chăm nom. Không phải có việc mới trở lại.”
Chu Thuận định cự cãi, thì Phùng Lan tay khẽ kéo, cười nhu thuận nói:
“ Vâng. Chúng con đã biết. Sẽ rút kinh nghiệm ạ.”
Rồi lấy trong bọc ra một món trang sức nói.
“ Thưa phụ thân. Biết phụ thân lần trước không đến. Thiên Tước đã nhờ chị con mang đến tặng. Phụ Thân xem có vừa ý.”
Nghe nói, Thiên Tước tặng, Chu Thông sắc mặt, hòa hoãn, nhân lấy, ngắm nghía, rồi cảm thán:
“ Vẫn là Thiên Tước tốt. Nếu không phải bệ hạ chỉ định công chúa. Thì ta cũng vác mặt mo, sang đó, hỏi cho Mẫn Mẫn.”
Nghe gia gia nói đó, Chu Mẫn sắc mặt đỏ ửng:
“ Gia gia....” rồi bỏ đi.
Nhìn vậy, Chu Thông lắc đầu:
“ Nàng cũng lớn. Hai ngươi cũng tìm cho nàng đi.”
Hai vợ chồng, Chu Thuận đầu.
......
Buổi chiều, Chu Thông cùng hai vợ chồng Chu Thuận sang phủ Lệ gia chơi. Lệ Gạc thấy vậy, sắc mặt vui mừng, bắt đầu hàn huyên. Lúc sau cả hai cáo từ. Chỉ còn hai người, Chu Thông nói:
“ Ta đi qua, thấy ngươi cho binh lính bầy dầy đặc. Có chuyện sao?”
Hai người vốn tâm giao, Lệ Ngạc bắt đầu kể, tình hình.
Nghe xong, Chu Thông cảm thán:
“ Thật không ngờ bọn chúng ngày càng vô pháp vô thiên. Triều đình không tính tận diệt ư.”
Lệ Ngạc lắc đầu:
“ Cũng đề nghị nhiều lần nhưng bệ hạ nói rằng sợ đánh rắn động cỏ. Sau này càng phức tạp hơn. Bảo đang cho người tìm hiểu đề ra phương án. Nhưng mà mười năm rồi. Không biết chuẩn bị đến bao giờ....”
Chu thông nghe vậy, cũng im lặng. Thật lâu nói: “ Nghe nói, Vĩnh Diễm hoàng tử sắp đến?”
Lệ Ngạc nghe hỏi vậy, cũng khẽ kinh ngạc, nhưng nhớ đến, Chu Thuận vốn là thân tín của Hòa Thân, gật đầu:
“ Đúng. Như vậy ta mới lo. Lần này mấy ngày nữa ngươi làm giám khảo cuộc thi được chứ.”
“ Mặt mo mất hết. Ra mặt cho người cười cho.”
“ Kẻ kia ta vẫn đang tìm. Chỉ cần hắn với ngươi đấu lại. Hắn thua thì danh khí ngươi cao hơn.”
Chu Thông lắc đầu:
“ Ý tốt của ngươi ta biết. Nhưng sau này đừng tìm nữa. Ta với hắn đã gặp mặt lại. Hắn cũng không đơn giản vậy. Còn việc đấu lại, ta phải tìm thời gian.”
“ Được rồi. Nghe ngươi.”
Sau đó cả hai lại quen thuộc cùng nhau giả trang đi dạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.