Chương 213: Hành trình Manipur(1)
Thành Nôbi
09/10/2020
Sau khi chia tay, Tony Đặng cùng Tráng A Tủa tiến lên vô cùng chậm chạp. Bởi quãng đường từ sông Padma tới Manipur là một mảnh đất dài, chập
chùng, dã thú thường xuyên ẩn nấp, mặt khác, thời tiết khắc nghiệt, quân ta cũng cần làm quen và thích nghi.
........
Nhưng đi không lâu, quân ta gặp hai đám người đang đánh nhau, chặn phía trước. Tráng A Tủa không muốn rước phiền toái, nhưng nhìn quanh không có đường đi tất, nói:
“ Lùi lại, tìm chỗ ngồi nghỉ lúc.”
“ Vâng.”
........
Bên kia đang đánh nhau, Joeap nhìn đối diện, Apsim vẫn còn hung mãnh, biết đấu không lại, bắt đầu tìm cách nói chuyện, trì hoãn. Nhưng nhiều lần trung kế, Apsim chém mạnh, nói:
“ Joeap, ngươi câm miệng. Công kích của ngươi không ăn thua đâu. Mau giao ra vật đó. Nêu không ta sẽ giết cả tộc ngươi.”
Hai tay run mạnh vì phản chấn, nhưng Joeap vẫn tỏ ra ổn, cười lớn:
“ Haha. Mơ đi. Giết được ta đã.”
Rồi khẽ lách qua đám người trốn chạy, Aspsim điên cuồng đuổi theo. Khi trốn chạy, Joeap cũng nghe được có một đám người lạ mặt, đứng đằng xa, khẽ ngoái lại, thấy trang bị khá giống lũ EIS, một ý nghĩ lóe lên, hô lớn:
“ Ta chịu thua.”
Aspsim nghe vậy, quát:
“ Mau đưa ra đây.”
Joeap lấy trong người một hộp nhỏ, nói:
“ Ta sẽ trả lại ngươi. Nhưng ngươi phải phối hợp với ta đám người đằng kia.”
Aspsim khinh miệt:
“ Tại sao ta phải giúp ngươi. Đưa đây ta còn trở về.”
Joeap lắc đầu:
“ Đúng là mãng phu. Ngươi thử nhìn xem, không thấy bọn chúng rất giống ai ư. Chúng chính là đồng bọn của lũ giết hại tộc ta. Gây lên cái chết của cha ta cùng cha ngươi cùng người khác nữa.....”
Aspsim quay lại, nghe lời Joeap, nhở về hôm đó, hắn bất lực nhìn cha bị chém chết. Ánh mắt căm phẫn, trầm giọng:
“ Được. Ta với ngươi cùng lên.”
........
Bên kia, đang ngồi im, Tráng A Tủa nhận thấy dị động, đám người kia đang tiến lại, nói:
“ Chuẩn bị vũ khí.”
“ Vâng.”
........
Tới gần, Aspsim dậm nhẩy, định một đao chém về phía quân ta, đã có chuẩn bị, Tráng A Tủa phi đến, đón đỡ, quát lớn:
“ Giết....”
Quân ta vốn rèn luyện tốt, nhanh chóng giết kinh sợ, khiến bọn Joeap kinh sợ, chạy đi tan tác. Nhìn thấy có người định đuổi theo, Tráng A Tủa nghiêm giọng:
“ Dừng lại. Chúng ta đi tiếp. Thời gian không còn nhiều.”
“ Vâng.”
......
Rất nhanh quân ta tiếp tục, nhưng sau đó liên tiếp các nơi khác cũng bị tập kích khác xảy ra. Tuy nhanh chóng trấn áp, người không bị giết, chỉ có số nhỏ bị sây sát, nhưng Tony Đặng thấy sắc mặt binh lính, ai cũng uể oải, nhìn Tráng A Tủa nói:
“ Nếu tiếp tục cũng không nên. Chặng đường còn dài. Không giải quyết triệt để, quân ta sẽ phải chịu tác động kép, một mặt từ khí hậu khắc nghiệt, một mặt từ chiến đấu. Tinh thần càng sa sút. Sợ rằng dù tới, mọi việc cũng không thông.”
Tráng A Tủa gật đầu:
“ Vậy ngươi nghĩ làm sao. Hay là tiên thủ hạ vi cường...”
Tony Đặng suy tư, nói:
“ Trước thử xem. Không được tìm cách khác.”
“ Ok.”
.......
Tráng A Tủa đi ra ngoài, nhìn Thiên Vũ - 1 trong 4 thượng úy( 4 trung đội trưởng: 1 trung đội: 50 quân) nói:
“ Ngươi đem người, tiến về phía trước, lục soát xung quanh. Gặp bất kỳ bộ lạc nào, giết cho ta.”
“ Vâng.”
........
Thiên Vũ nhanh chóng rời đi, cho người men theo đừng rừng, tìm nơi thích hợp, ẩn núp. Rất nhanh chóng phát hiện một đám người. Nhìn xung quanh, ám hiệu, quân ta dần bò sát tiếp cận. Lúc này mới nhìn rõ thì ra là một đám thơ săn, đang vui vẻ vác một con lợn rừng.
Thiên Vũ thấy bọn người kia đã vào tầm mai phục, quát:
“ Giết...”
Rất nhanh, hai nhánh quân giết ra, đám thợ săn hoảng loạn, tránh né, vất đồ xuống, bỏ chạy. Không tới 10p, nhìn xác người la liệt, Thiên Vũ thở dốc, nói:
“ Tạm thời để lại. Có kẻ vừa bỏ chạy. Đuổi theo.”
“ Vâng.”
.......
Nhanh chóng đoàn người đuổi theo, gặp ngôi làng, Thiên Vũ quát:
“ Ném.”
Rất nhanh những quả đạn pháo ném đi vào. Trời nóng, mái lợp bằng lá gỗ, rất nhanh bốc cháy. Tiếng kêu thảm, chồng ôm con, dìu vợ bỏ chạy. Người già cũng chống gậy tập tễnh bước ra...... Trong đầu Thiên Vũ nhớ lại cảnh tượng diễn ra làng mình khi thuở nhỏ, không cầm lòng, nước mắt khẽ rơi. Bên cạnh Lê Triệu Phong - trung úy cũng nghẹn ngào:
“ Thưa thượng úy, giết hay không. Nếu giết lúc này là tốt nhất. Thêm chút thời gian, có thể gặp bất lợi.”
Thiên Vũ nhìn những khẩu súng đã lên đạn đều, cắn răng nói:
“ Rút lui. Tướng quân trách tội, ta chịu.”
Lê Triệu Phong gật đầu:
“ Vâng.”
Bất giác quay sang, thấy mọi người đều nhìn nhau cười, cũng cười khẽ. Có lẽ tâm tình thượng úy giống bọn hắn. Đều từng trải qua khó khăn. Hiểu cuộc chiến vô nghĩa này, hy sinh không đáng
......
Trong làng, đám người khi ra, nhìn lũ ngoại tộc không giết, định lao lên, nhưng lão giả, người lớn tuổi, nhìn thấu tất cả, trầm giọng:
“ Tạm thời tất cả lui vào cố thủ. Nghiêm cấm rời khỏi làng. “
“ Vâng.”
.........
Thiên Vũ mang người về, nhìn Tráng A Tủa, quỳ gối:
“ Thuộc hạ không hoàn thành mệnh lệnh. Mong tướng quân trách tội.”
Lê Triệu Phong cùng những người khác nhao nhao đồng thanh:
“ Chúng thuộc hạ không hoàn thành. Mong tướng quân trách tội...”
Tráng A Tủa nhìn nhìn Thiên Vũ, trầm giọng:
“ Ngươi ngồi dậy, nói toàn bộ sự việc cho ta.”
“ Vâng.” Thiên Vũ đáp, sau đó bắt đầu trình bày, kể cả việc xảy ra? tại sao không ra tay?... Nghe xong, Tráng A Tủa gật đầu:
“ Lần này ngươi làm đúng. Có lẽ ta sai. Mọi người đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“ Vâng.”
.........
Nhìn đám người rời đi, Tráng A Tủa vào doanh trướng kể lại, Tony Đặng nói:
“ Vậy để ta thuyết phục xem. Tối nay, ngươi cùng ta và Thiên Vũ đi.”
“ Như vậy có nguy hiểm quá không, cũng không biết bọn chúng thế nào.” Tráng A Tủa nói.
“ Không sao, dù phục kích, ta cũng có cách thoát thân.” Tony Đặng cười thần bí, đáp.
“ Được. Tùy ngươi.”
......
Ban đêm, ba người đi, nhưng tiến đến lại thấy đèn đuốc vẫn sáng trưng, hương khói nghi ngút, tiếng tụng kinh. Hai hàng xếp dài, như tiễn vong hồn về nơi vĩnh hằng.
Dần tiến sát, cơ hồ nhìn thấy mặt nhau, nhưng đám người của bộ lạc vẫn im lặng, cúi đầu, Tony Đặng cất tiếng:
“ Hôm nay có hiểu lầm, chúng tôi đến bái kiến.”
Bên trong, một âm thanh trầm đục vang lên:
“ Mời vào.”
Đoàn người hai bên mau chóng nhường đường.
Tony Đặng cùng Tráng A Tủa đi trước, Thiên Vũ còng tay theo sau.
...........
Vào đến nơi, nhìn những tấm mộc, khác tên người đặt kín ban thờ, nghi ngút. Hai ngươi cúi người, tiến lên thắp nén hương.
Xong xuôi, quay lại, nhìn phòng đã trống trơn chỉ còn lão già, khẽ tiến đến bàn nhỏ. Tony Đặng nói:
“ Sáng nay hiểu lầm, ta mang hắn đến chịu tội. Tuy ngươi xử lý.”
Hoep - tên tộc trưởng nghe xong, cầm dao đứng lên, tiến lại chỗ Thiên Vũ, một nhát chém tới.
........
Nhưng đi không lâu, quân ta gặp hai đám người đang đánh nhau, chặn phía trước. Tráng A Tủa không muốn rước phiền toái, nhưng nhìn quanh không có đường đi tất, nói:
“ Lùi lại, tìm chỗ ngồi nghỉ lúc.”
“ Vâng.”
........
Bên kia đang đánh nhau, Joeap nhìn đối diện, Apsim vẫn còn hung mãnh, biết đấu không lại, bắt đầu tìm cách nói chuyện, trì hoãn. Nhưng nhiều lần trung kế, Apsim chém mạnh, nói:
“ Joeap, ngươi câm miệng. Công kích của ngươi không ăn thua đâu. Mau giao ra vật đó. Nêu không ta sẽ giết cả tộc ngươi.”
Hai tay run mạnh vì phản chấn, nhưng Joeap vẫn tỏ ra ổn, cười lớn:
“ Haha. Mơ đi. Giết được ta đã.”
Rồi khẽ lách qua đám người trốn chạy, Aspsim điên cuồng đuổi theo. Khi trốn chạy, Joeap cũng nghe được có một đám người lạ mặt, đứng đằng xa, khẽ ngoái lại, thấy trang bị khá giống lũ EIS, một ý nghĩ lóe lên, hô lớn:
“ Ta chịu thua.”
Aspsim nghe vậy, quát:
“ Mau đưa ra đây.”
Joeap lấy trong người một hộp nhỏ, nói:
“ Ta sẽ trả lại ngươi. Nhưng ngươi phải phối hợp với ta đám người đằng kia.”
Aspsim khinh miệt:
“ Tại sao ta phải giúp ngươi. Đưa đây ta còn trở về.”
Joeap lắc đầu:
“ Đúng là mãng phu. Ngươi thử nhìn xem, không thấy bọn chúng rất giống ai ư. Chúng chính là đồng bọn của lũ giết hại tộc ta. Gây lên cái chết của cha ta cùng cha ngươi cùng người khác nữa.....”
Aspsim quay lại, nghe lời Joeap, nhở về hôm đó, hắn bất lực nhìn cha bị chém chết. Ánh mắt căm phẫn, trầm giọng:
“ Được. Ta với ngươi cùng lên.”
........
Bên kia, đang ngồi im, Tráng A Tủa nhận thấy dị động, đám người kia đang tiến lại, nói:
“ Chuẩn bị vũ khí.”
“ Vâng.”
........
Tới gần, Aspsim dậm nhẩy, định một đao chém về phía quân ta, đã có chuẩn bị, Tráng A Tủa phi đến, đón đỡ, quát lớn:
“ Giết....”
Quân ta vốn rèn luyện tốt, nhanh chóng giết kinh sợ, khiến bọn Joeap kinh sợ, chạy đi tan tác. Nhìn thấy có người định đuổi theo, Tráng A Tủa nghiêm giọng:
“ Dừng lại. Chúng ta đi tiếp. Thời gian không còn nhiều.”
“ Vâng.”
......
Rất nhanh quân ta tiếp tục, nhưng sau đó liên tiếp các nơi khác cũng bị tập kích khác xảy ra. Tuy nhanh chóng trấn áp, người không bị giết, chỉ có số nhỏ bị sây sát, nhưng Tony Đặng thấy sắc mặt binh lính, ai cũng uể oải, nhìn Tráng A Tủa nói:
“ Nếu tiếp tục cũng không nên. Chặng đường còn dài. Không giải quyết triệt để, quân ta sẽ phải chịu tác động kép, một mặt từ khí hậu khắc nghiệt, một mặt từ chiến đấu. Tinh thần càng sa sút. Sợ rằng dù tới, mọi việc cũng không thông.”
Tráng A Tủa gật đầu:
“ Vậy ngươi nghĩ làm sao. Hay là tiên thủ hạ vi cường...”
Tony Đặng suy tư, nói:
“ Trước thử xem. Không được tìm cách khác.”
“ Ok.”
.......
Tráng A Tủa đi ra ngoài, nhìn Thiên Vũ - 1 trong 4 thượng úy( 4 trung đội trưởng: 1 trung đội: 50 quân) nói:
“ Ngươi đem người, tiến về phía trước, lục soát xung quanh. Gặp bất kỳ bộ lạc nào, giết cho ta.”
“ Vâng.”
........
Thiên Vũ nhanh chóng rời đi, cho người men theo đừng rừng, tìm nơi thích hợp, ẩn núp. Rất nhanh chóng phát hiện một đám người. Nhìn xung quanh, ám hiệu, quân ta dần bò sát tiếp cận. Lúc này mới nhìn rõ thì ra là một đám thơ săn, đang vui vẻ vác một con lợn rừng.
Thiên Vũ thấy bọn người kia đã vào tầm mai phục, quát:
“ Giết...”
Rất nhanh, hai nhánh quân giết ra, đám thợ săn hoảng loạn, tránh né, vất đồ xuống, bỏ chạy. Không tới 10p, nhìn xác người la liệt, Thiên Vũ thở dốc, nói:
“ Tạm thời để lại. Có kẻ vừa bỏ chạy. Đuổi theo.”
“ Vâng.”
.......
Nhanh chóng đoàn người đuổi theo, gặp ngôi làng, Thiên Vũ quát:
“ Ném.”
Rất nhanh những quả đạn pháo ném đi vào. Trời nóng, mái lợp bằng lá gỗ, rất nhanh bốc cháy. Tiếng kêu thảm, chồng ôm con, dìu vợ bỏ chạy. Người già cũng chống gậy tập tễnh bước ra...... Trong đầu Thiên Vũ nhớ lại cảnh tượng diễn ra làng mình khi thuở nhỏ, không cầm lòng, nước mắt khẽ rơi. Bên cạnh Lê Triệu Phong - trung úy cũng nghẹn ngào:
“ Thưa thượng úy, giết hay không. Nếu giết lúc này là tốt nhất. Thêm chút thời gian, có thể gặp bất lợi.”
Thiên Vũ nhìn những khẩu súng đã lên đạn đều, cắn răng nói:
“ Rút lui. Tướng quân trách tội, ta chịu.”
Lê Triệu Phong gật đầu:
“ Vâng.”
Bất giác quay sang, thấy mọi người đều nhìn nhau cười, cũng cười khẽ. Có lẽ tâm tình thượng úy giống bọn hắn. Đều từng trải qua khó khăn. Hiểu cuộc chiến vô nghĩa này, hy sinh không đáng
......
Trong làng, đám người khi ra, nhìn lũ ngoại tộc không giết, định lao lên, nhưng lão giả, người lớn tuổi, nhìn thấu tất cả, trầm giọng:
“ Tạm thời tất cả lui vào cố thủ. Nghiêm cấm rời khỏi làng. “
“ Vâng.”
.........
Thiên Vũ mang người về, nhìn Tráng A Tủa, quỳ gối:
“ Thuộc hạ không hoàn thành mệnh lệnh. Mong tướng quân trách tội.”
Lê Triệu Phong cùng những người khác nhao nhao đồng thanh:
“ Chúng thuộc hạ không hoàn thành. Mong tướng quân trách tội...”
Tráng A Tủa nhìn nhìn Thiên Vũ, trầm giọng:
“ Ngươi ngồi dậy, nói toàn bộ sự việc cho ta.”
“ Vâng.” Thiên Vũ đáp, sau đó bắt đầu trình bày, kể cả việc xảy ra? tại sao không ra tay?... Nghe xong, Tráng A Tủa gật đầu:
“ Lần này ngươi làm đúng. Có lẽ ta sai. Mọi người đi về nghỉ ngơi trước đi.”
“ Vâng.”
.........
Nhìn đám người rời đi, Tráng A Tủa vào doanh trướng kể lại, Tony Đặng nói:
“ Vậy để ta thuyết phục xem. Tối nay, ngươi cùng ta và Thiên Vũ đi.”
“ Như vậy có nguy hiểm quá không, cũng không biết bọn chúng thế nào.” Tráng A Tủa nói.
“ Không sao, dù phục kích, ta cũng có cách thoát thân.” Tony Đặng cười thần bí, đáp.
“ Được. Tùy ngươi.”
......
Ban đêm, ba người đi, nhưng tiến đến lại thấy đèn đuốc vẫn sáng trưng, hương khói nghi ngút, tiếng tụng kinh. Hai hàng xếp dài, như tiễn vong hồn về nơi vĩnh hằng.
Dần tiến sát, cơ hồ nhìn thấy mặt nhau, nhưng đám người của bộ lạc vẫn im lặng, cúi đầu, Tony Đặng cất tiếng:
“ Hôm nay có hiểu lầm, chúng tôi đến bái kiến.”
Bên trong, một âm thanh trầm đục vang lên:
“ Mời vào.”
Đoàn người hai bên mau chóng nhường đường.
Tony Đặng cùng Tráng A Tủa đi trước, Thiên Vũ còng tay theo sau.
...........
Vào đến nơi, nhìn những tấm mộc, khác tên người đặt kín ban thờ, nghi ngút. Hai ngươi cúi người, tiến lên thắp nén hương.
Xong xuôi, quay lại, nhìn phòng đã trống trơn chỉ còn lão già, khẽ tiến đến bàn nhỏ. Tony Đặng nói:
“ Sáng nay hiểu lầm, ta mang hắn đến chịu tội. Tuy ngươi xử lý.”
Hoep - tên tộc trưởng nghe xong, cầm dao đứng lên, tiến lại chỗ Thiên Vũ, một nhát chém tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.