Chương 151: Hoa Sơn
Thành Nôbi
23/04/2020
Trời xẩm xẩm tối, Nguyễn Toản sau khi bàn bạc xong, nhìn bọn người Triệu Lan nói:
“ Đi ra ngoài xem một chút. Mai bắt đầu luận võ. Có lẽ kẻ tới cũng đã tới.”
“ Vâng.”
Bốn người vừa bước ra, đã nhìn thấy Thiên Tước phía trước. Hắn chậm rãi tiến đến nói:
“ Có lẽ tiệc sắp bắt đầu. Đệ không đi xem ư?
Thiên Tước thở dài, đáp:
“ Đệ cũng muốn đi, nhưng nghe nói đêm nay nhộn nhịp. Vừa mới đến, chưa quen thuộc, có chút lo lắng.”
Nghe Thiên Tước kể, hắn gật đầu:
“ Cũng đúng. Nơi đây vừa đến, ta cũng thấy chút hỗn loạn. Nếu đệ lo lắng, không bằng nhóm người chúng ta cùng đi. Có thể yên tâm, thuận tiện chiếu cố lẫn nhau.”
“ Haha. Vậy thì tốt quá. Huynh đợi chút. Đệ vào chuẩn bị.”
“ Ừm.”
........
Hắn cũng không phải đợi quá lâu. Lúc sau, Thiên Tước tay dắt lấy một người con gái đi ra. Phía sau là 4 hộ vệ. Gần đến nơi, Thiên Tước vội nói:
“ Đây là phu nhân của đệ. Gọi là Vinh Vinh.”
Nghe phu quân giới thiệu, Hiếu Hòa cũng đáp lại. Hắn nhất thời cảm giác quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra, gật đầu:
“ Ừm. Nếu mọi người đã đến đủ. Thì cũng đi thôi kẻo muộn.”
.........
Lúc này, trên đỉnh, đèn treo rợp lối, vô số là bóng người nhưng chủ yếu tập trung ở một khán đài. Tuy tò mò, nhưng đoàn người không quá vội đi đến mà đảo xung quanh đi dạo. Các hàng quán bầy la liệt, chủ yếu bán công pháp, bí tịch..... với tên gọi rất kêu. Mặc dù người bán ra sức kêu gào, quảng bá. Nhưng quán vẫn đìu hiu. Bản đầu, hắn tò mò có lật qua. Nhưng vừa nhìn đã cau mày. Bởi điều cơ bản về huyệt vị cũng sai. Chữ viết rất nhòe....
Được lúc, cảm thấy xung quanh, không còn gì thú vị, đoàn người dần tiến lại trung tâm. Nơi bầy một võ đài. Thỉnh thoảng có hai người lên quyết đấu. Mọi người đứng xem, xong dựa vào tầm mắt của mình cá cược. Nhưng với mấy người luyện võ như hắn cùng bọn Triệu Lan, liếc nhìn cũng biết đây khá giống WWE, trông có vẻ ác liệt nhưng chiêu thức hoa mỹ, không nguy hiểm. Thường cuộc chiến này, người chiến thắng, đã quyết định từ đầu. Có thể hắn thấy nhàm chán nhưng quay sang thấy Thiên Tước cùng Hiếu Hòa đang vừa nhìn vừa xuýt xoa vừa, hô gào. Hắn lắc đầu.
Quả nhiên như hắn dự đoán, khi trận đấu diễn ra được nửa, góc khán đài, một tiếng chuông vang lên, Ngô Hiểu lớn giọng:
“ Nhanh nhanh, mọi người mau mau đặt cược. Cơ hội cuối cùng. 1 phút cuối cùng. 60...59....”
Lời Ngô Hiểu vừa vang, khắp nơi như ong vỡ tổ, nhao nhao:
“ Mẹ nó nhanh lên. Lý Sơn đang áp đảo. Đặt hắn ăn chắc.”
“ Haha. Lão Ngô điên rồi. Thua nãy giờ vẫn còn làm ư.”
“ Kệ hắn thôi. Chúng ta đi nhanh không hết chỗ.”
........
........
Bên cạnh Thiên Tước thấy mọi người xôn xao, cũng nhao nhao, nhìn sang hắn nói:
“ Mau đi thôi huynh. Áp là ta ăn lớn.”
Hắn lắc đầu, sau đó, khẽ nói nhỏ vào tai Thiên Tước thì thầm:
“ Đệ nếu muốn ăn. Áp tên ngược lại.”
Thiên Tước nghe xong, giật mình:
“ Thật?”
“ Cứ làm đi. Xong việc ta sẽ giải thích.”
Dù bán tín ban nghi, nhưng Thiên Tước cũng phân phó tên hạ nhân đi đặt.
..........
Tên hạ nhân nghe theo, đi đến, nhìn tên chủ quán, nói:
“ Cho ta đặt Hạ Hải.”
Tên chủ quán, ánh mắt lóe lên kinh ngạc, nhưng vẫn hỏi lại:
“ Thật? Huynh đài có đang nói lộn?”
Xung quanh mọi người cũng nhao nhao.
“ Kẻ đần. Lý Sơn đang thắng. Vậy mà đặt Hạ Hải.”
“ Đúng là tên điên.”
.......
.......
Tên hạ nhân cười ngô nghê, gãi gãi đầu, rồi chỉ về phương xa, có một bóng người diễm lệ đang đứng nói:
“ Haha. Ta cũng biết Lý Sơn thắng nhưng cô gái kia ta dây dưa cả tối, muốn làm quen, nhưng chưa được. Không ngờ, vừa thấy Lão Ngô mở cược. Liền nói: nếu ta đem toàn bộ gia sản áp Hạ Hải thì có thể làm bạn với ta. Nên.... nên...”
Mọi người nghe xong, quay theo hướng chỉ, quả nhiên thấy một cô gái diễm lệ, nhất thời lắc đầu:
“ Đúng là vì gái a.”
“ Gái vào đầu óc không thông minh được.”
“ Haha.”
.......
......
Ngô Hiểu thấy vậy cười càng tươi. Tuy tiếp nhận nhưng cũng trong lòng thầm nghĩ:
“ Thua thiệt chút. Tránh nghi ngờ. Còn tên này ư?. Hừ. Ta sẽ cho người ám sát sau. Muốn ăn của ta tưởng là dễ ư?”
........
Bên kia, Sở Liên đang đứng, tự dưng cảm giác có người đang nhìn mình, quay sang khẽ nhíu mày. Cũng nghe loáng thoáng câu chuyện, sau đó lắc đầu:
“ Kệ thôi. Tránh việc cỏn con mà hỏng đại sự.”
Lần này nàng xuất hiện một mình nơi đây là muốn tranh một chân. Nhiều người nói tranh đệ nhất thiên hạ chỉ là hư danh, cùng lắm mọi người tôn trọng. Nhưng gia đình nàng từng có một đời Bắc Cái. Nàng hiểu cái này không phải chỉ là danh phận, nó còn là quyền năng thật lớn. Chỉ cần tiến nhập, sau đó đi bái nhập triều đình. Ít nhất cũng được chức quan Tứ phẩm. Nếu gia đình có người bị tội cũng có thể được tha.
Lần này, nàng đến tranh đoán cũng vì mục đích thả gia đình mình đang bị tội oan.
......
Bên kia tên hạ nhân trở lại, khẽ báo cáo. Thiên Tước gật gật đầu. Tiếp tục theo dõi. Quả thật Lý Sơn áp đảo nhưng không thể đánh hạ. Cuối cùng bị Hạ Hải phản kích đánh bại. Khi trọng tài công bố người thắng, nhất thời phía dưới lâm vào chửi rửa, đủ loại vật dụng ném lên cả hai.
Mà bên Thiên Tước cũng kinh ngạc:
“ Quả là thật. Huynh có thể nhìn trước tương lai ư.”
Hiếu Hòa cũng hiếu kì nhìn sang. Thấy tất cả trông chờ, hắn cười:
“ Có gì đâu. Tên kia ban đâu thả chút. Để thua. Khiến mọi người tin tưởng hắn bị sao chổi chiếu mệnh. Nay ắt bại.... Nhưng cuối cùng phản kích. Để thua tưởng là thua nhưng thua lại là tiền đề của thắng. Tức thua là thắng.”
Thiên Tước nghe xong, lỡ miệng nói:
“ Mác mác cái con khỉ khô. Đau đầu.” Xong cười:
“ Haha. Dù sao chúng ta cũng thắng. Đi lấy thôi. Lần đâu ta kiếm được lớn vậy.”
Hiếu Hòa cũng ánh mắt sùng bái nhìn phu quân.
.........
Nguyễn Toản chậm rãi đi ở phía sau, đầu muôn vẻ suy nghĩ. Ban đầu gặp, hắn đã cảm thấy kỳ lạ, từng suy nghĩ rằng có lẽ Thiên Tước giống hắn?.... Nhưng vừa Thiên Tước lỡ lời càng khiến hắn khẳng định điều nghi ngờ đó là đúng. Lòng không khỏi thóa mạ. Đặc biệt hắn cũng nhớ ra người con gái kia rất giống ai. Đó là Càn Long. Mà người đó chỉ có thể là Hiếu Hòa. Con Càn Long cũng là con dâu Hòa Thân. Qua đó cũng khẳng định Thiên Tước là con độc đích của Hòa Thân.....
........
Trong phút bất thần vậy, tất cả đi tới bàn tiệc, dưới sự đỏ mắt của nhiều người. Tên chủ quán cười cười:
“ Ông trời thương chút tạ mỗ. Haha.”
Nhưng lời này vào tay những người thua cuộc, không khác gì châm chọc. Nhiều người nhìn sang, ánh mắt phẫn nộ. Nhất là khi thấy kẻ mà hắn vừa chê đần, mê gái kia ôm lấy một đống tiền rời đi.
.........
Nhiều người thua cuộc rời đi, võ đài cũng trở nên thưa thớt. Ngô Hiểu cũng cho diễn ra một hai trận nữa rồi công bố ngừng.
Hết kịch, đoàn người rời đi. Nhưng vừa chưa được bao lâu. Ngô Hiểu thân hình lướt qua, ngoan thoại:
“ Việc làm ăn này là của Đông Tà. Các ngươi xen vào, chả nhẽ muốn đặc tội với ngài ấy. Ta nói trước, giờ buông đồ ra, còn kịp. Nếu không thì? Haha.”
Sẵn đau đầu, Nguyễn Toản bực mình, tiến lên đạp mạnh tên Ngô Hiểu. Xong cầm lấy, ném lại võ đài, lạnh giọng:
“ Chơi gian xảo. Thấy bọn ông hiền lành muốn lấn ư. Đông Tà là cái méo gi. Kể cả bố đông tà lại đây. Ta cũng không sợ.”
Rồi trước sự hâm mộ của người khác, đi tiếp.
.....
Ngô Hiểu tuy cũng là người tập võ nhưng bị ném vậy cà người cũng đau nhức, đang định lồm cồm bò dậy, thì một giọng già nua vang lên:
“ Muốn lấy tên lão phu uy hiếp người khác ư. Ta đã mở một mắt còn không biết.”
Rồi ánh kiếm chém ngang:
“ Chết đi.”
Ngô Hiểu ánh mắt trợn tròn lìa sinh cơ.
Giải quyết xong, Đông Tà nhìn đoàn người Nguyễn Toản nói:
“ Có bản năng thì hãy nói. Ngày mai lão phu đợi ở đài.”
“ Được.” Nguyễn Toản khẽ chém tan nhát kiếm phóng tới, cười đáp.
......
Bên kia, đông tà vừa giải quyết xong, ba người khác lần lượt là Nam Đế, Tây Độc, Bắc Cái tiến đến, nói:
“ Hoa sơn luận kiếm không cho giết người. Ngươi phá quy củ?”
“ Hừ. Quy củ do người mạnh đề ra. Ta làm ai dám ý kiến. Chả nhẽ chuyện nhỏ này cái ngươi cũng cản ta. “ rồi nhìn ba người, cười:
“ Năm nay ta quan sát qua rất nhiều kẻ lạ. Khí tức ẩn tàng sâu. Các ngươi lo mà đối phó. Kẻo lật thuyền trong mương.”
Nghe vậy, ba người còn lại cũng không đôi co chuyện vừa nãy. Rơi vào trầm tư.
......
Còn nguyễn Toản vừa đi về tiếp, Thiên Tước sùng bái:
“ Không ngờ đại ca giỏi vậy. Hôm nào có thể dậy ta được không....”
Hắn gật đầu:
“ Được. Mà mai đệ ở nhà đi. Sợ mai bão nổi. Ta không chiếu cố được.”
Biết hắn lo lắng, Thiên Tước gật đầu.
......
Đoàn người tách ra, Thiên Tước cùng Hiếu Hòa đi về phòng. Đợi Hiếu Hòa đi làm chút món ăn, hắn bần thần, lạnh giọng:
“ Ta biết các ngươi vẫn ở xung quanh. Đi ra đi. Ta có việc cần làm.”
Phía sau, 5 bóng áo đen nhìn nhau, cuối cùng một người đi ra, cung kính:
“ Không biết công tử sai khiến gì?”
“ Ngày mai ta cùng công chúa sẽ vẫn đi xem. Nhưng giả trang chút. Các ngươi có thể đi theo. Nếu tên nguyễn toản kia có mệnh hệ. Có thể ra tay cứu được chứ. “
Bóng áo đen suy nghĩ, gật đầu:
“ Thuộc hạ cố hết sức.”
“ Ừm. Được.” Sau đó. Thiên Tước nhìn về căn phòng kia, lẩm bẩm:
“ Rất ít kẻ tốt với ta. Ngươi là số ít. Đây có thể coi như là ta đáp lễ đi.”
“ Đi ra ngoài xem một chút. Mai bắt đầu luận võ. Có lẽ kẻ tới cũng đã tới.”
“ Vâng.”
Bốn người vừa bước ra, đã nhìn thấy Thiên Tước phía trước. Hắn chậm rãi tiến đến nói:
“ Có lẽ tiệc sắp bắt đầu. Đệ không đi xem ư?
Thiên Tước thở dài, đáp:
“ Đệ cũng muốn đi, nhưng nghe nói đêm nay nhộn nhịp. Vừa mới đến, chưa quen thuộc, có chút lo lắng.”
Nghe Thiên Tước kể, hắn gật đầu:
“ Cũng đúng. Nơi đây vừa đến, ta cũng thấy chút hỗn loạn. Nếu đệ lo lắng, không bằng nhóm người chúng ta cùng đi. Có thể yên tâm, thuận tiện chiếu cố lẫn nhau.”
“ Haha. Vậy thì tốt quá. Huynh đợi chút. Đệ vào chuẩn bị.”
“ Ừm.”
........
Hắn cũng không phải đợi quá lâu. Lúc sau, Thiên Tước tay dắt lấy một người con gái đi ra. Phía sau là 4 hộ vệ. Gần đến nơi, Thiên Tước vội nói:
“ Đây là phu nhân của đệ. Gọi là Vinh Vinh.”
Nghe phu quân giới thiệu, Hiếu Hòa cũng đáp lại. Hắn nhất thời cảm giác quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra, gật đầu:
“ Ừm. Nếu mọi người đã đến đủ. Thì cũng đi thôi kẻo muộn.”
.........
Lúc này, trên đỉnh, đèn treo rợp lối, vô số là bóng người nhưng chủ yếu tập trung ở một khán đài. Tuy tò mò, nhưng đoàn người không quá vội đi đến mà đảo xung quanh đi dạo. Các hàng quán bầy la liệt, chủ yếu bán công pháp, bí tịch..... với tên gọi rất kêu. Mặc dù người bán ra sức kêu gào, quảng bá. Nhưng quán vẫn đìu hiu. Bản đầu, hắn tò mò có lật qua. Nhưng vừa nhìn đã cau mày. Bởi điều cơ bản về huyệt vị cũng sai. Chữ viết rất nhòe....
Được lúc, cảm thấy xung quanh, không còn gì thú vị, đoàn người dần tiến lại trung tâm. Nơi bầy một võ đài. Thỉnh thoảng có hai người lên quyết đấu. Mọi người đứng xem, xong dựa vào tầm mắt của mình cá cược. Nhưng với mấy người luyện võ như hắn cùng bọn Triệu Lan, liếc nhìn cũng biết đây khá giống WWE, trông có vẻ ác liệt nhưng chiêu thức hoa mỹ, không nguy hiểm. Thường cuộc chiến này, người chiến thắng, đã quyết định từ đầu. Có thể hắn thấy nhàm chán nhưng quay sang thấy Thiên Tước cùng Hiếu Hòa đang vừa nhìn vừa xuýt xoa vừa, hô gào. Hắn lắc đầu.
Quả nhiên như hắn dự đoán, khi trận đấu diễn ra được nửa, góc khán đài, một tiếng chuông vang lên, Ngô Hiểu lớn giọng:
“ Nhanh nhanh, mọi người mau mau đặt cược. Cơ hội cuối cùng. 1 phút cuối cùng. 60...59....”
Lời Ngô Hiểu vừa vang, khắp nơi như ong vỡ tổ, nhao nhao:
“ Mẹ nó nhanh lên. Lý Sơn đang áp đảo. Đặt hắn ăn chắc.”
“ Haha. Lão Ngô điên rồi. Thua nãy giờ vẫn còn làm ư.”
“ Kệ hắn thôi. Chúng ta đi nhanh không hết chỗ.”
........
........
Bên cạnh Thiên Tước thấy mọi người xôn xao, cũng nhao nhao, nhìn sang hắn nói:
“ Mau đi thôi huynh. Áp là ta ăn lớn.”
Hắn lắc đầu, sau đó, khẽ nói nhỏ vào tai Thiên Tước thì thầm:
“ Đệ nếu muốn ăn. Áp tên ngược lại.”
Thiên Tước nghe xong, giật mình:
“ Thật?”
“ Cứ làm đi. Xong việc ta sẽ giải thích.”
Dù bán tín ban nghi, nhưng Thiên Tước cũng phân phó tên hạ nhân đi đặt.
..........
Tên hạ nhân nghe theo, đi đến, nhìn tên chủ quán, nói:
“ Cho ta đặt Hạ Hải.”
Tên chủ quán, ánh mắt lóe lên kinh ngạc, nhưng vẫn hỏi lại:
“ Thật? Huynh đài có đang nói lộn?”
Xung quanh mọi người cũng nhao nhao.
“ Kẻ đần. Lý Sơn đang thắng. Vậy mà đặt Hạ Hải.”
“ Đúng là tên điên.”
.......
.......
Tên hạ nhân cười ngô nghê, gãi gãi đầu, rồi chỉ về phương xa, có một bóng người diễm lệ đang đứng nói:
“ Haha. Ta cũng biết Lý Sơn thắng nhưng cô gái kia ta dây dưa cả tối, muốn làm quen, nhưng chưa được. Không ngờ, vừa thấy Lão Ngô mở cược. Liền nói: nếu ta đem toàn bộ gia sản áp Hạ Hải thì có thể làm bạn với ta. Nên.... nên...”
Mọi người nghe xong, quay theo hướng chỉ, quả nhiên thấy một cô gái diễm lệ, nhất thời lắc đầu:
“ Đúng là vì gái a.”
“ Gái vào đầu óc không thông minh được.”
“ Haha.”
.......
......
Ngô Hiểu thấy vậy cười càng tươi. Tuy tiếp nhận nhưng cũng trong lòng thầm nghĩ:
“ Thua thiệt chút. Tránh nghi ngờ. Còn tên này ư?. Hừ. Ta sẽ cho người ám sát sau. Muốn ăn của ta tưởng là dễ ư?”
........
Bên kia, Sở Liên đang đứng, tự dưng cảm giác có người đang nhìn mình, quay sang khẽ nhíu mày. Cũng nghe loáng thoáng câu chuyện, sau đó lắc đầu:
“ Kệ thôi. Tránh việc cỏn con mà hỏng đại sự.”
Lần này nàng xuất hiện một mình nơi đây là muốn tranh một chân. Nhiều người nói tranh đệ nhất thiên hạ chỉ là hư danh, cùng lắm mọi người tôn trọng. Nhưng gia đình nàng từng có một đời Bắc Cái. Nàng hiểu cái này không phải chỉ là danh phận, nó còn là quyền năng thật lớn. Chỉ cần tiến nhập, sau đó đi bái nhập triều đình. Ít nhất cũng được chức quan Tứ phẩm. Nếu gia đình có người bị tội cũng có thể được tha.
Lần này, nàng đến tranh đoán cũng vì mục đích thả gia đình mình đang bị tội oan.
......
Bên kia tên hạ nhân trở lại, khẽ báo cáo. Thiên Tước gật gật đầu. Tiếp tục theo dõi. Quả thật Lý Sơn áp đảo nhưng không thể đánh hạ. Cuối cùng bị Hạ Hải phản kích đánh bại. Khi trọng tài công bố người thắng, nhất thời phía dưới lâm vào chửi rửa, đủ loại vật dụng ném lên cả hai.
Mà bên Thiên Tước cũng kinh ngạc:
“ Quả là thật. Huynh có thể nhìn trước tương lai ư.”
Hiếu Hòa cũng hiếu kì nhìn sang. Thấy tất cả trông chờ, hắn cười:
“ Có gì đâu. Tên kia ban đâu thả chút. Để thua. Khiến mọi người tin tưởng hắn bị sao chổi chiếu mệnh. Nay ắt bại.... Nhưng cuối cùng phản kích. Để thua tưởng là thua nhưng thua lại là tiền đề của thắng. Tức thua là thắng.”
Thiên Tước nghe xong, lỡ miệng nói:
“ Mác mác cái con khỉ khô. Đau đầu.” Xong cười:
“ Haha. Dù sao chúng ta cũng thắng. Đi lấy thôi. Lần đâu ta kiếm được lớn vậy.”
Hiếu Hòa cũng ánh mắt sùng bái nhìn phu quân.
.........
Nguyễn Toản chậm rãi đi ở phía sau, đầu muôn vẻ suy nghĩ. Ban đầu gặp, hắn đã cảm thấy kỳ lạ, từng suy nghĩ rằng có lẽ Thiên Tước giống hắn?.... Nhưng vừa Thiên Tước lỡ lời càng khiến hắn khẳng định điều nghi ngờ đó là đúng. Lòng không khỏi thóa mạ. Đặc biệt hắn cũng nhớ ra người con gái kia rất giống ai. Đó là Càn Long. Mà người đó chỉ có thể là Hiếu Hòa. Con Càn Long cũng là con dâu Hòa Thân. Qua đó cũng khẳng định Thiên Tước là con độc đích của Hòa Thân.....
........
Trong phút bất thần vậy, tất cả đi tới bàn tiệc, dưới sự đỏ mắt của nhiều người. Tên chủ quán cười cười:
“ Ông trời thương chút tạ mỗ. Haha.”
Nhưng lời này vào tay những người thua cuộc, không khác gì châm chọc. Nhiều người nhìn sang, ánh mắt phẫn nộ. Nhất là khi thấy kẻ mà hắn vừa chê đần, mê gái kia ôm lấy một đống tiền rời đi.
.........
Nhiều người thua cuộc rời đi, võ đài cũng trở nên thưa thớt. Ngô Hiểu cũng cho diễn ra một hai trận nữa rồi công bố ngừng.
Hết kịch, đoàn người rời đi. Nhưng vừa chưa được bao lâu. Ngô Hiểu thân hình lướt qua, ngoan thoại:
“ Việc làm ăn này là của Đông Tà. Các ngươi xen vào, chả nhẽ muốn đặc tội với ngài ấy. Ta nói trước, giờ buông đồ ra, còn kịp. Nếu không thì? Haha.”
Sẵn đau đầu, Nguyễn Toản bực mình, tiến lên đạp mạnh tên Ngô Hiểu. Xong cầm lấy, ném lại võ đài, lạnh giọng:
“ Chơi gian xảo. Thấy bọn ông hiền lành muốn lấn ư. Đông Tà là cái méo gi. Kể cả bố đông tà lại đây. Ta cũng không sợ.”
Rồi trước sự hâm mộ của người khác, đi tiếp.
.....
Ngô Hiểu tuy cũng là người tập võ nhưng bị ném vậy cà người cũng đau nhức, đang định lồm cồm bò dậy, thì một giọng già nua vang lên:
“ Muốn lấy tên lão phu uy hiếp người khác ư. Ta đã mở một mắt còn không biết.”
Rồi ánh kiếm chém ngang:
“ Chết đi.”
Ngô Hiểu ánh mắt trợn tròn lìa sinh cơ.
Giải quyết xong, Đông Tà nhìn đoàn người Nguyễn Toản nói:
“ Có bản năng thì hãy nói. Ngày mai lão phu đợi ở đài.”
“ Được.” Nguyễn Toản khẽ chém tan nhát kiếm phóng tới, cười đáp.
......
Bên kia, đông tà vừa giải quyết xong, ba người khác lần lượt là Nam Đế, Tây Độc, Bắc Cái tiến đến, nói:
“ Hoa sơn luận kiếm không cho giết người. Ngươi phá quy củ?”
“ Hừ. Quy củ do người mạnh đề ra. Ta làm ai dám ý kiến. Chả nhẽ chuyện nhỏ này cái ngươi cũng cản ta. “ rồi nhìn ba người, cười:
“ Năm nay ta quan sát qua rất nhiều kẻ lạ. Khí tức ẩn tàng sâu. Các ngươi lo mà đối phó. Kẻo lật thuyền trong mương.”
Nghe vậy, ba người còn lại cũng không đôi co chuyện vừa nãy. Rơi vào trầm tư.
......
Còn nguyễn Toản vừa đi về tiếp, Thiên Tước sùng bái:
“ Không ngờ đại ca giỏi vậy. Hôm nào có thể dậy ta được không....”
Hắn gật đầu:
“ Được. Mà mai đệ ở nhà đi. Sợ mai bão nổi. Ta không chiếu cố được.”
Biết hắn lo lắng, Thiên Tước gật đầu.
......
Đoàn người tách ra, Thiên Tước cùng Hiếu Hòa đi về phòng. Đợi Hiếu Hòa đi làm chút món ăn, hắn bần thần, lạnh giọng:
“ Ta biết các ngươi vẫn ở xung quanh. Đi ra đi. Ta có việc cần làm.”
Phía sau, 5 bóng áo đen nhìn nhau, cuối cùng một người đi ra, cung kính:
“ Không biết công tử sai khiến gì?”
“ Ngày mai ta cùng công chúa sẽ vẫn đi xem. Nhưng giả trang chút. Các ngươi có thể đi theo. Nếu tên nguyễn toản kia có mệnh hệ. Có thể ra tay cứu được chứ. “
Bóng áo đen suy nghĩ, gật đầu:
“ Thuộc hạ cố hết sức.”
“ Ừm. Được.” Sau đó. Thiên Tước nhìn về căn phòng kia, lẩm bẩm:
“ Rất ít kẻ tốt với ta. Ngươi là số ít. Đây có thể coi như là ta đáp lễ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.