Chương 110: Kẻ nào dám giết dân tao?(1)
Thành Nôbi
23/02/2020
Sáng sớm, vừa chợp mắt được lúc, thì tiếng kèn lệnh vang lên, binh sĩ từ các phòng nhanh chóng chỉnh lí quân tư trang tiến xuống, bắt đầu bài thể
dục buổi sáng.
Bị tiếng ồn làm thức giấc, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Mệt nhọc, kéo thân hình tiến hành vệ sinh.
Bỗng một tiếng còi rú vang lên, ngân dài, làm ba đợt. Nghe còi lệnh, không khí nhất thời căng thẳng. Tất cả vội dừng trên tay mọi việc, nhanh chóng cầm lấy quân tư trang, tập hợp trước cột cờ.
Hắn nghe vậy, cũng vội vã đi ra. Thì ngoài cừa Trần Trí cùng Nguyễn Long đã đợi sẵn. Nhìn thấy hắn, cả hai vội giơ tay lên chào. Trần Trí kính cẩn:
" Thưa Vương gia. Có tàu lạ xâm nhập. "
Nghe vậy, hắn gật đầu, hỏi lại:
" Ở đâu? Bao nhiêu?"
" Dạ. Bọn chúng đang tiến vào đảo Thanh Lân. Gồm 2 tầu cỡ lớn như Định Quốc 01, phía sau là 5 tầu nhỏ, tất cả đều treo cờ Đông Ấn Anh. Thần đã cho 20 tầu do thám tiếp cận, 3 tầu hộ tống cũng sẵn sàng chiến đấu, Định Quốc 01 đang chuẩn bị tiến ra."
" Được. Đi thôi. "
" Vâng."
......
Ba người đi xuống, việc điểm danh đã xong, các thuyền trưởng nhanh chóng báo cái quân số, tình hình trang thiết bị. Trần Trí gật đầu, sau đó phân phó từng người lên thuyền. Trong đó chọn lấy 600 người tinh nhuệ nhất tiến về tầu Định Quốc 01.
........
Theo trí nhớ thì một tầu cỡ lớn của Anh có 74 khẩu pháo, bố trí làm hai tầng, ở một bên. Con số lớn hơn số pháo trên tầu Định Quốc 01, chưa do biết kẻ đến là bạn hay là địch. Để đảm bảo, hắn sai Trần Trí điều toàn bộ chiến thuyền, đai thức..... đang ở giai đoạn thí nghiệm đi. Chiến lực không có nhưng ít nhất phô trương thanh thế.
.......
Nhất thời hạm đội Hải Quân vô cùng khí thế.
Dù đã biết tình hình quân địch với hoả lực lớn hơn nhưng không một ai chùn bước, khoác lên giáp, tất cả nhìn thẳng phía trước. Súng sẵn sàng, pháo cũng lên đạn, lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới.
Liên tục tin tức được báo lại, đến giờ quân địch cũng chỉ thăm dò. Nghe vậy, hắn thở phào.
..........
Phía Đông Ấn Anh, trên thuyền RN( Hải quân hoàng gia) 01, thượng tá Joseph Black nhìn John Coakley Lettsom (*) nói:
" Ngài yên tâm, đảo này là đảo nhỏ, nhìn trước mắt chỉ có 3 tầu mang pháo hạm, hoả lực cộng lại cũng chưa bằng chúng ta."
" Ừm. Trước hết cứ bày tỏ thiện chí, xem bọn chúng ra sao. Nếu bức bách thì mới lên ra tay. Tuy đã cắt đuôi bọn cướp biển, nhưng không thể nói trước được. Tránh rơi vào tình thế xấu nhất là đối đầu hai phía." John suy ngẫm đáp.
" Vâng. Ngài suy nghĩ chu đáo."
Cả hai yên lặng quan sát.
Bỗng một binh lính hốt hoảng chạy lại:
" Thưa thượng tá, quan sát thấy một tầu cỡ lớn, ước chừng có 60 pháo tiến đến, phía sau là lít nha lít nhít tầu nhỏ. Hoả lực không ức định được."
Nghe vậy, cả hai hốt hoảng, cầm ống nhòm quan sát, đúng như lời báo cáo. Mồ hôi rơi ướt đãm chán, nhưng bản lĩnh sa trường Joseph nhanh chóng bình tĩnh, nhìn tên lính nói:
" Hoả lực chúng ta còn bao nhiêu?"
" Thưa thượng uý, hoả lực tối đa trên cả hai thuyền là 148. Nếu khai hoả toàn bộ, đồng thời được 5 lượt."
Nghe vậy, Joseph gật đầu, quay sang John nói:
" Chuyến này gặp trắc trở thật là xin lỗi. Cũng không ngờ bọn nhà Thanh thái độ kiên quyết vậy ở Cantoon, vừa không nhập đường hàng lại vừa bị bọn Tầu Ô đánh cướp. Bây giờ gặp tình huống này. Trước hết tôi sẽ ở lại bắn cầm chân bọn chúng, ngài xuống thuyền nhỏ đi trước, sau đó bọn tôi sẽ đuổi theo sau."
John gật đầu, hắn biết đây chỉ là tình huống tốt nhất, việc hắn có thể rời đi hay không còn khó nói huống chi là Joseph.
Đang suy nghĩ thì từ phía xa trên con tầu phía đối diện, một giọng nói bằng tiếng Anh thật chậm:
" Loa....loa...loa. Các anh đã xâm nhập vào Hải phận của Việt Nam. Chúng tôi yêu cầu các anh buông cờ trắng đầu hàng, nếu không thì đừng trách chúng tôi."
Thông điệp liên tục được nhắc lại ba lần, đồng thời hơn 100 khẩu pháo từ tất cả tầu chiến cũng nhằm vào lần lượt EN01, EN02.
Nghe vậy, Joseph đắn đo, bên cạnh John nói:
" Lựa chọn đối đầu, chưa chắc ai trong số chúng ta có thể rời đi. Có lẽ thoả hiệp có thể khiến tất cả ở đây có thêm một con đường sống. Thử đánh cược xem?"
Nghe vậy Joseph gật đầu, cân nhắc đến mọi thiệt hơn, quay sang tên lính nói:
" Thông báo tất cả thuyền giương tầu trắng lên đầu hàng."
" Vâng."
Lúc sau tất cả thuyền của Đông Ấn Anh giương cờ trắng, John cùng Joseph cũng lặng lẽ chờ.
............
Trên tầu Định Quốc 01, Trần Trí quan sát thấy tất cà tầu Đông Ấn Anh đã giơ cao cờ trắng, quay sang nhìn Nguyễn Toản.
Thấy vậy, hắn nói:
" Ngươi bảo bọn chúng cho thuyền đậu vào cảng Thanh Lân, sau đó đi xuống, sau đó cho người của ta lên kiểm xoát, lái chúng về cảng Cô Tô."
" Vâng."
Trần Trí lần lượt làm theo.
.........
Lúc sau, tất cả người trên hạm đội Đông Ấn Anh được giải giáp tiến vào một căn cứ phụ trên đảo Thanh Lân, được tách ra thành ba nhóm, xung quanh tất cả binh sĩ đều giơ cao súng nhắm thẳng, tránh cho chuyện xẩy ra.
Hai người John cùng Joseph thấy vậy, cũng không lấy làm lạ, yên lặng chờ đợi.
Khi một tuần trà qua, sau khi dặn dò thêm, Nguyễn Toản tiến đến, chào hỏi hai người John và Joseph theo đúng nghi thức người Anh, đồng thời nở một nụ cười:
" Good morning, Welcome to Viet Nam!"
Từ lo lắng, hai người John cùng Joseph bỗng có một ấn tượng thật tốt. Tiếp theo câu chuyện bàn bạc thật dễ nói nhưng vẫn còn chưa đạt đến độ tin tưởng lớn. Chỉ khi hắn nêu ra mối quan hệ của mình với Shole- con trai Toàn Quyền Anh tại Ấn Độ.....thì hai người mới chia sẽ thật lòng, nghe xong, hắn lắc đầu:
" Biết câu chuyện của hai người, bản thân tôi rất thông cảm. Nhưng một đất nước đều có luật pháp của mình. Các bạn đã đi vào vùng cấm, dù cho vô tình đi nữa, đều phải trả giá, thậm chí bằng cả mạng sống."
Hai người nghe vậy, cũng biết sự việc nghiêm trọng, John lo lắng hỏi:
" Vậy chúng tôi phải làm sao.?"
" Các bạn có hai tầu, chỉ cần để lại một tầu, chúng tôi sẽ cấp cho bạn những tầu nhỏ hơn để thay thế?"
" Sao thế được. Tầu đó của công ty. Chúng tôi không thể làm chủ được." Joseph nghe vậy, lập tức phản đối.
Thấy vậy, hắn cười lớn, sau đó tiếp:
" Vậy khó còn cách nào khác. Các bạn cũng biết đó. Các vị hoàng đế bất kì ai đều cần mặt mũi. Đó là sự nhân nhượng lớn nhất. Tôi cũng không ép buộc? Các bạn hãy suy nghĩ thật kĩ."
Rồi quay ra nhìn Nguyễn Long nói:
" ngươi đi sắp xếp cho bọn họ."
" Vâng."
.........
Khi Nguyễn Toản rời đi, chỉ còn hai người, John nói:
" Tôi thấy lời đề nghị của Toản rất đúng, thử đặt mình vào địa vị cậu ấy xem. Dù muốn che dấu nhưng dưới ánh mắt của tất cả mọi người như vậy. "
" Nhưng....."
" Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, chức vụ có thể kiếm lại được. Mạng sống thì không. Tuy nhìn Toản hiền hoà vậy. Nhưng không ai không tư lợi. Bạn nghe kĩ trong lời Toản nói, đây là lần đầu tiên Toản được điều ra. Khu vực cấm bị xâm nhập. Thì bạn nghĩ ra sao. Nên Toản vừa giúp chúng ta lại vừa giúp mình. Nếu chúng ta không chấp nhận, không biết ngủ dậy có thể nhìn thấy mặt trời không nữa."
Nghe phân tích, Joseph gật đầu, nhưng việc này không thể đổ lên mình hắn được, nói:
" Chúng ta có thể đổi toàn bộ nỗi cho bọn cướp biển, thì cũng có lí do thoái thác. Khi đó nặng chỉ bị không được thăng chức trong 10 năm. Nhưng chúng ta phải bắt mọi người phối hợp nữa."
" Ý cậu là..."
" Đúng. Đồng ý hoặc là giết."
" ừm."
Sau đó hai người lần lượt tiến đến thương thảo cùng tất cả mọi người.
.......
P/s: (*) John Coakley Lettsom (1744 - 1815) là một bác sĩ và nhà từ thiện người Anh. Anh được sinh ra trên Little Jost Van Dyke ở Quần đảo Virgin thuộc Anh , vào một trong những khu định cư Quaker đầu tiên trên lãnh thổ, và anh lớn lên trở thành một người theo chủ nghĩa bãi bỏ . Ông là con trai của một chủ đồn điền Tây Ấn và một người mẹ Ailen. Họ của anh ta đôi khi được đánh vần là Lettsome . Lettsom thành lập Hiệp hội Y khoa Luân Đônvào năm 1773, đã thuyết phục rằng một thành viên kết hợp của các bác sĩ, bác sĩ phẫu thuật và bác sĩ bào chế sẽ chứng minh hiệu quả.
Bị tiếng ồn làm thức giấc, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Mệt nhọc, kéo thân hình tiến hành vệ sinh.
Bỗng một tiếng còi rú vang lên, ngân dài, làm ba đợt. Nghe còi lệnh, không khí nhất thời căng thẳng. Tất cả vội dừng trên tay mọi việc, nhanh chóng cầm lấy quân tư trang, tập hợp trước cột cờ.
Hắn nghe vậy, cũng vội vã đi ra. Thì ngoài cừa Trần Trí cùng Nguyễn Long đã đợi sẵn. Nhìn thấy hắn, cả hai vội giơ tay lên chào. Trần Trí kính cẩn:
" Thưa Vương gia. Có tàu lạ xâm nhập. "
Nghe vậy, hắn gật đầu, hỏi lại:
" Ở đâu? Bao nhiêu?"
" Dạ. Bọn chúng đang tiến vào đảo Thanh Lân. Gồm 2 tầu cỡ lớn như Định Quốc 01, phía sau là 5 tầu nhỏ, tất cả đều treo cờ Đông Ấn Anh. Thần đã cho 20 tầu do thám tiếp cận, 3 tầu hộ tống cũng sẵn sàng chiến đấu, Định Quốc 01 đang chuẩn bị tiến ra."
" Được. Đi thôi. "
" Vâng."
......
Ba người đi xuống, việc điểm danh đã xong, các thuyền trưởng nhanh chóng báo cái quân số, tình hình trang thiết bị. Trần Trí gật đầu, sau đó phân phó từng người lên thuyền. Trong đó chọn lấy 600 người tinh nhuệ nhất tiến về tầu Định Quốc 01.
........
Theo trí nhớ thì một tầu cỡ lớn của Anh có 74 khẩu pháo, bố trí làm hai tầng, ở một bên. Con số lớn hơn số pháo trên tầu Định Quốc 01, chưa do biết kẻ đến là bạn hay là địch. Để đảm bảo, hắn sai Trần Trí điều toàn bộ chiến thuyền, đai thức..... đang ở giai đoạn thí nghiệm đi. Chiến lực không có nhưng ít nhất phô trương thanh thế.
.......
Nhất thời hạm đội Hải Quân vô cùng khí thế.
Dù đã biết tình hình quân địch với hoả lực lớn hơn nhưng không một ai chùn bước, khoác lên giáp, tất cả nhìn thẳng phía trước. Súng sẵn sàng, pháo cũng lên đạn, lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới.
Liên tục tin tức được báo lại, đến giờ quân địch cũng chỉ thăm dò. Nghe vậy, hắn thở phào.
..........
Phía Đông Ấn Anh, trên thuyền RN( Hải quân hoàng gia) 01, thượng tá Joseph Black nhìn John Coakley Lettsom (*) nói:
" Ngài yên tâm, đảo này là đảo nhỏ, nhìn trước mắt chỉ có 3 tầu mang pháo hạm, hoả lực cộng lại cũng chưa bằng chúng ta."
" Ừm. Trước hết cứ bày tỏ thiện chí, xem bọn chúng ra sao. Nếu bức bách thì mới lên ra tay. Tuy đã cắt đuôi bọn cướp biển, nhưng không thể nói trước được. Tránh rơi vào tình thế xấu nhất là đối đầu hai phía." John suy ngẫm đáp.
" Vâng. Ngài suy nghĩ chu đáo."
Cả hai yên lặng quan sát.
Bỗng một binh lính hốt hoảng chạy lại:
" Thưa thượng tá, quan sát thấy một tầu cỡ lớn, ước chừng có 60 pháo tiến đến, phía sau là lít nha lít nhít tầu nhỏ. Hoả lực không ức định được."
Nghe vậy, cả hai hốt hoảng, cầm ống nhòm quan sát, đúng như lời báo cáo. Mồ hôi rơi ướt đãm chán, nhưng bản lĩnh sa trường Joseph nhanh chóng bình tĩnh, nhìn tên lính nói:
" Hoả lực chúng ta còn bao nhiêu?"
" Thưa thượng uý, hoả lực tối đa trên cả hai thuyền là 148. Nếu khai hoả toàn bộ, đồng thời được 5 lượt."
Nghe vậy, Joseph gật đầu, quay sang John nói:
" Chuyến này gặp trắc trở thật là xin lỗi. Cũng không ngờ bọn nhà Thanh thái độ kiên quyết vậy ở Cantoon, vừa không nhập đường hàng lại vừa bị bọn Tầu Ô đánh cướp. Bây giờ gặp tình huống này. Trước hết tôi sẽ ở lại bắn cầm chân bọn chúng, ngài xuống thuyền nhỏ đi trước, sau đó bọn tôi sẽ đuổi theo sau."
John gật đầu, hắn biết đây chỉ là tình huống tốt nhất, việc hắn có thể rời đi hay không còn khó nói huống chi là Joseph.
Đang suy nghĩ thì từ phía xa trên con tầu phía đối diện, một giọng nói bằng tiếng Anh thật chậm:
" Loa....loa...loa. Các anh đã xâm nhập vào Hải phận của Việt Nam. Chúng tôi yêu cầu các anh buông cờ trắng đầu hàng, nếu không thì đừng trách chúng tôi."
Thông điệp liên tục được nhắc lại ba lần, đồng thời hơn 100 khẩu pháo từ tất cả tầu chiến cũng nhằm vào lần lượt EN01, EN02.
Nghe vậy, Joseph đắn đo, bên cạnh John nói:
" Lựa chọn đối đầu, chưa chắc ai trong số chúng ta có thể rời đi. Có lẽ thoả hiệp có thể khiến tất cả ở đây có thêm một con đường sống. Thử đánh cược xem?"
Nghe vậy Joseph gật đầu, cân nhắc đến mọi thiệt hơn, quay sang tên lính nói:
" Thông báo tất cả thuyền giương tầu trắng lên đầu hàng."
" Vâng."
Lúc sau tất cả thuyền của Đông Ấn Anh giương cờ trắng, John cùng Joseph cũng lặng lẽ chờ.
............
Trên tầu Định Quốc 01, Trần Trí quan sát thấy tất cà tầu Đông Ấn Anh đã giơ cao cờ trắng, quay sang nhìn Nguyễn Toản.
Thấy vậy, hắn nói:
" Ngươi bảo bọn chúng cho thuyền đậu vào cảng Thanh Lân, sau đó đi xuống, sau đó cho người của ta lên kiểm xoát, lái chúng về cảng Cô Tô."
" Vâng."
Trần Trí lần lượt làm theo.
.........
Lúc sau, tất cả người trên hạm đội Đông Ấn Anh được giải giáp tiến vào một căn cứ phụ trên đảo Thanh Lân, được tách ra thành ba nhóm, xung quanh tất cả binh sĩ đều giơ cao súng nhắm thẳng, tránh cho chuyện xẩy ra.
Hai người John cùng Joseph thấy vậy, cũng không lấy làm lạ, yên lặng chờ đợi.
Khi một tuần trà qua, sau khi dặn dò thêm, Nguyễn Toản tiến đến, chào hỏi hai người John và Joseph theo đúng nghi thức người Anh, đồng thời nở một nụ cười:
" Good morning, Welcome to Viet Nam!"
Từ lo lắng, hai người John cùng Joseph bỗng có một ấn tượng thật tốt. Tiếp theo câu chuyện bàn bạc thật dễ nói nhưng vẫn còn chưa đạt đến độ tin tưởng lớn. Chỉ khi hắn nêu ra mối quan hệ của mình với Shole- con trai Toàn Quyền Anh tại Ấn Độ.....thì hai người mới chia sẽ thật lòng, nghe xong, hắn lắc đầu:
" Biết câu chuyện của hai người, bản thân tôi rất thông cảm. Nhưng một đất nước đều có luật pháp của mình. Các bạn đã đi vào vùng cấm, dù cho vô tình đi nữa, đều phải trả giá, thậm chí bằng cả mạng sống."
Hai người nghe vậy, cũng biết sự việc nghiêm trọng, John lo lắng hỏi:
" Vậy chúng tôi phải làm sao.?"
" Các bạn có hai tầu, chỉ cần để lại một tầu, chúng tôi sẽ cấp cho bạn những tầu nhỏ hơn để thay thế?"
" Sao thế được. Tầu đó của công ty. Chúng tôi không thể làm chủ được." Joseph nghe vậy, lập tức phản đối.
Thấy vậy, hắn cười lớn, sau đó tiếp:
" Vậy khó còn cách nào khác. Các bạn cũng biết đó. Các vị hoàng đế bất kì ai đều cần mặt mũi. Đó là sự nhân nhượng lớn nhất. Tôi cũng không ép buộc? Các bạn hãy suy nghĩ thật kĩ."
Rồi quay ra nhìn Nguyễn Long nói:
" ngươi đi sắp xếp cho bọn họ."
" Vâng."
.........
Khi Nguyễn Toản rời đi, chỉ còn hai người, John nói:
" Tôi thấy lời đề nghị của Toản rất đúng, thử đặt mình vào địa vị cậu ấy xem. Dù muốn che dấu nhưng dưới ánh mắt của tất cả mọi người như vậy. "
" Nhưng....."
" Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, chức vụ có thể kiếm lại được. Mạng sống thì không. Tuy nhìn Toản hiền hoà vậy. Nhưng không ai không tư lợi. Bạn nghe kĩ trong lời Toản nói, đây là lần đầu tiên Toản được điều ra. Khu vực cấm bị xâm nhập. Thì bạn nghĩ ra sao. Nên Toản vừa giúp chúng ta lại vừa giúp mình. Nếu chúng ta không chấp nhận, không biết ngủ dậy có thể nhìn thấy mặt trời không nữa."
Nghe phân tích, Joseph gật đầu, nhưng việc này không thể đổ lên mình hắn được, nói:
" Chúng ta có thể đổi toàn bộ nỗi cho bọn cướp biển, thì cũng có lí do thoái thác. Khi đó nặng chỉ bị không được thăng chức trong 10 năm. Nhưng chúng ta phải bắt mọi người phối hợp nữa."
" Ý cậu là..."
" Đúng. Đồng ý hoặc là giết."
" ừm."
Sau đó hai người lần lượt tiến đến thương thảo cùng tất cả mọi người.
.......
P/s: (*) John Coakley Lettsom (1744 - 1815) là một bác sĩ và nhà từ thiện người Anh. Anh được sinh ra trên Little Jost Van Dyke ở Quần đảo Virgin thuộc Anh , vào một trong những khu định cư Quaker đầu tiên trên lãnh thổ, và anh lớn lên trở thành một người theo chủ nghĩa bãi bỏ . Ông là con trai của một chủ đồn điền Tây Ấn và một người mẹ Ailen. Họ của anh ta đôi khi được đánh vần là Lettsome . Lettsom thành lập Hiệp hội Y khoa Luân Đônvào năm 1773, đã thuyết phục rằng một thành viên kết hợp của các bác sĩ, bác sĩ phẫu thuật và bác sĩ bào chế sẽ chứng minh hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.