Chương 112: Kẻ nào dám giết dân tao?(3)
Thành Nôbi
26/02/2020
Sau khi sắp xếp xong, đang chuẩn bị về phòng, Nguyễn Long tiến đến:
" Thưa Vương gia, người đã tới.."
" Ừm." Sau đó hắn theo Nguyễn Long tiến vào một căn phòng kín trên căn cứ quân sự Cô Tô.
.........
Bên trong chỉ có Trần Trí cùng Trịnh Nhất Tẩu.(**). Hắn tiến đến ngồi xuống chỗ còn trống, đối diện nàng.
Một hình ảnh hoàn toàn khác lạ so với phim ảnh dựng lên, không phải một bà già khó tính, luôn mang mặt lạ mà là một cô gái khá trẻ đẹp, độ haimươi, ánh mắt đày kiều mị. Thấy hắn, nàng đứng dậy, khom người, để lộ vòng eo thon ngọn và bộ ngực sung mãn:
" Xin chào Vương gia."
Trước cảnh xuân lồ lộ trước mặt, những phản ứng tự nhiên nổi lễn. Khẽ lắc đầu, hắn cười:
" Thật hân hạnh được gặp. Nghe danh ngươi đã lâu."
" Vương gia đã quá khen."
Hai người khách sáo câu, hắn vào luôn vấn đề:
" Các ngươi đã ép bọn chúng vào đến đây, đã là công lớn, 1000 lượng bạc ta sẽ để Trần Trí đưa cho. Nhưng ta có một đề nghị, nếu làm được thì ta sẽ đưa thêm 1000. Tổng 2 000 lượng."
" Đồng ý." Nghe xong, Trịnh Nhất Tẩu vội vã đáp.
" Ồ? Các ngươi không nghe công việc đã chấp nhận ư?" Hắn thắc mắc.
" Haha? Có việc gì mà chưa dám làm? Cái giá đó là đáng, dù Vương Gia muốn cả ta cũng được."
Hắn nghe vậy, cười, tay bắt lấy tay nàng:
" Thật chứ? " ânh mắt quét nhìn từ trên xuống dưới đầy xâm chiếm.
Trịnh Nhất Tẩu nhất thời đỏ mặt, kéo lấy tay, khẽ đổi chủ đề:
" Vương gia, người nói cụ thể việc đi."
" Được."
Hắn bắt đầu bàn giao. Trịnh Nhất Tẩu vừa nghe vừa cau mày, sau đó nói:
" Nếu muốn bọn Tây lông đó tin tưởng. Gần như phải đánh thật sự.
Việc này gần như đem mạng người đổi lấy bạc. Đây là một vấn đề. Chiến trận sẽ khiến thuyền của ta hư hỏng. Chiến phí không đủ."
" Thêm 500 lượng cùng miễn phí sữa chữa hộ tầu như thế nào." Nghe vậy, hắn nói không đắn đo.
" Nhưng...." Trịnh Nhất Tẩu định cò kè thêm, hắn cắt ngang:
" Đây là giá quá hời. Đừng lên đòi hỏi thêm. Nếu ngươi không nhận, ta có thể tìm kẻ khác."
Biết không thể hơn, Trịnh Nhất Tẩu gật đầu:
" Được. Hẹn Vương gia hai hôm nữa."
" Được. Giao dịch tốt đẹp."
Sau đó Trần Trí dẫn Trịnh Nhất Tẩu đi lấy bạc
Đợi bóng ngừoi rời đi, hắn cười:
" Thật sự là gái còn trinh ư? Tưởng gái lầu xanh, Đúng là sách vở không tin được? Thật thú vị."
.......
Từ sau khi đoạt thành thoả thuận, hắn rảnh rỗi là sang ngồi tán chuyện với John và Joseph. Thông qua đó nhằm mục đích dò hỏi tình hình thế giới hiện nay.
Tuy có một mớ trí nhớ về thời kì này, nhưng hiệu ứng cánh bướm lên không biết nó đã ra sao. Bọn người Shole cùng Wellington.... dù sao còn trẻ nhiều chuyện không rõ. Đội mật vệ theo Nguyễn Lam rời đi cũng chưa có tin tức.
Qua nhiều lần trò chuyện, hắn cũng biết nhiều điều mới lạ, nhưng đại thể vẫn vô cùng giống, nghe xong, hắn yên lòng.
Có công nghệ, biết được bước tiến phát triển nhưng không thể ngày một ngày hai là được.
Nghĩ dễ, làm mới khó khăn. Bắt tay vào hắn mới hiểu tại sao trước khi hắn xuyên luôn nghe tin người gốc Hoa bị bắt khi ăn cắp công nghệ.
Chính vì vậy, sau khi nghiên cứu, gặp cản trở trong việc thiết kế tầu, đành lòng hắn mới lựa chọn sao chép, đi tắt đòn đầu.
.........
Một ngày, đang ngồi trò chuyện. Bỗng từ ngoài, Trần Trí vội vã tiến lại:
" Thưa Vương gia, giặc Tầu Ô đã tiến sát. Đã cho triển khai kế hoạch đánh chặn?"
" Hừ. Đúng là nhờn nhiều để chó liếm mặt." Sau đó đứng lên định rời đi,
Thấy vậy, John và Joseph nói:
" Thật xin lỗi, chúng tôi đã kéo rắc rối cho mọi người. Cho chúng tôi đi cùng, có thể chúng tôi sẽ giúp được chút ít?"
Suy nghĩ lúc, hắn gật đầu:
" Được."
..........
Ba người lên Định Quốc 01, tiến đến nơi thì chiến trận nổ ra, những hồi pháo liên tục, khói mù mit.
Những tầu nhỏ thì dần tiếp xúc. Binh lính nhầy lên chém giết. Tiếng la hét vang vọng.
........
Đứng trên tầu quan sát, Joseph khẽ biến sắc bởi hắn nhận thấy tầm pháo tuy thua kém pháo hạm trên tầu EN nhưng xác xuất gần như 100%. Cùng tâm trạng như Joseph còn là những lính anh đứng trên bờ cảng. Tất cả đều cảm thấy may mắn.
Bởi theo kinh nghiệm, dù được đào tạo bài bản, kinh nghiệm trận mạc mấy chục năm, xác xuất cũng không lớn như vậy, Mặt khác dù tấn công nhưng tất cả giữ đội hình đều, gần như không đổi. Sự ăn ý đến tuyệt vời.
..........
Chiến trận kéo dài chưa đến một canh. Trước hoả lực tuyệt đối, quân Tầu Ô nhanh chóng bị áp đảo, giết sạch, tên thủ lĩnh Tống Quan bị bắt:
Khi nhìn thấy kẻ bắt mình là lũ man đi, Tống Quan cười:
" Haha, Thánh thượng tha tội cho các ngươi vậy mà các ngươi dám? "
Thấy hai người không hiểu, Nguyễn Toản khẽ giải thích, nghe xong, cả hai đều nổi giận:
" Mẹ lũ nhà Thanh, thì ra là kế hoạch của các ngươi. Chúng ta trở về sẽ báo lên nhà Vua. Hừ."
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng xười man rợ của Tống Quan.
.......
Mấy ngày sau, lương thực cũng như thuốc súng được tiếp tế lên cho tầu EN01, dưới sự hộ tống của thuyền Tây Sơn, lính Anh rời đi.
........
Tầu EN 02 sau khi được chuyển về căn cứ, được nâng niu, cẩn thận tháo giớ và lắp lại. Kĩ thuật cũng được học tập.
Niềm vui càng nhân đôi khi động cơ hơi nước đã được ứng dụng, tuy chưa thể áp dụng lên tầu nhưng dùng nó để cưa gỗ, xẻ gỗ.... nâng cao năng xuất rất nhiều.
..........
Hôm sau, hắn đi thăm ngư dân, hỏi, han điều kiện sống, sức khoẻ, nhu cầu......khi gần rời đi, hắn nói:
" Đất nước ta có trời, có biển. Bờ biển ta dài, tươi đẹp, ta phải biết giữ gìn lấy nó. Đó là trách nhiệm của mọi người. Nhà nước tuy muốn quản nhueng không thể hết được. Mọi sự còn phải nhờ mọi người."
" Vâng, vương gia nói phải. Chúng tôi nghi nhớ." Ngư dân đồng thanh đáp.
.........
Nghe tâm sự người dân, trở về sau đó bàn bạc, một chính sách về thế trận quốc phòng toàn dân, an ninh nhân dân được ban hành.
........
Nhưng chưa kịp triển khai, thì một cái tát ập đến.
Sáng sớm, quân lính theo tuần tự đi tuần thì phât hiện một tầu cá mắc kẹt ở đảo hòn Lũng, phía trên một người dân bị thương nặng.
Nhanh chóng cấp cứu, vết thương dần lành, khi hắn cùng Trần Trí đến thăm, tên ngư dân vội vã quỳ gối nói:
" Thưa Vương gia, gặp bão, chúng tôi nghé vào Nhai Châu( nay là Tam Á- đảo Hải Nam) thì bị quân quan ở đó giết hại, tôi nhanh chân nhẩy lên thuyền, may mắn mới trốn thoát."
Nghe vậy, hắn vô cùng tức giận, tay đập mạnh, gầm lên:
" Cái gì? Đm, kẻ nào dám giết dân tao? Chúng mày đều phải trả giá."
.......
P/s: (**) Nếu là fan của seri phim Pirates of the Caribbean (Cướp biển vùng Caribe) thì ai cũng sẽ nhớ nữ cướp biển Trung Quốc Ching Shih (do Takayo Fischer thủ vai) trong phần 3 có tựa đề: Pirates of the Caribbean: At World's End (2007).
" Thưa Vương gia, người đã tới.."
" Ừm." Sau đó hắn theo Nguyễn Long tiến vào một căn phòng kín trên căn cứ quân sự Cô Tô.
.........
Bên trong chỉ có Trần Trí cùng Trịnh Nhất Tẩu.(**). Hắn tiến đến ngồi xuống chỗ còn trống, đối diện nàng.
Một hình ảnh hoàn toàn khác lạ so với phim ảnh dựng lên, không phải một bà già khó tính, luôn mang mặt lạ mà là một cô gái khá trẻ đẹp, độ haimươi, ánh mắt đày kiều mị. Thấy hắn, nàng đứng dậy, khom người, để lộ vòng eo thon ngọn và bộ ngực sung mãn:
" Xin chào Vương gia."
Trước cảnh xuân lồ lộ trước mặt, những phản ứng tự nhiên nổi lễn. Khẽ lắc đầu, hắn cười:
" Thật hân hạnh được gặp. Nghe danh ngươi đã lâu."
" Vương gia đã quá khen."
Hai người khách sáo câu, hắn vào luôn vấn đề:
" Các ngươi đã ép bọn chúng vào đến đây, đã là công lớn, 1000 lượng bạc ta sẽ để Trần Trí đưa cho. Nhưng ta có một đề nghị, nếu làm được thì ta sẽ đưa thêm 1000. Tổng 2 000 lượng."
" Đồng ý." Nghe xong, Trịnh Nhất Tẩu vội vã đáp.
" Ồ? Các ngươi không nghe công việc đã chấp nhận ư?" Hắn thắc mắc.
" Haha? Có việc gì mà chưa dám làm? Cái giá đó là đáng, dù Vương Gia muốn cả ta cũng được."
Hắn nghe vậy, cười, tay bắt lấy tay nàng:
" Thật chứ? " ânh mắt quét nhìn từ trên xuống dưới đầy xâm chiếm.
Trịnh Nhất Tẩu nhất thời đỏ mặt, kéo lấy tay, khẽ đổi chủ đề:
" Vương gia, người nói cụ thể việc đi."
" Được."
Hắn bắt đầu bàn giao. Trịnh Nhất Tẩu vừa nghe vừa cau mày, sau đó nói:
" Nếu muốn bọn Tây lông đó tin tưởng. Gần như phải đánh thật sự.
Việc này gần như đem mạng người đổi lấy bạc. Đây là một vấn đề. Chiến trận sẽ khiến thuyền của ta hư hỏng. Chiến phí không đủ."
" Thêm 500 lượng cùng miễn phí sữa chữa hộ tầu như thế nào." Nghe vậy, hắn nói không đắn đo.
" Nhưng...." Trịnh Nhất Tẩu định cò kè thêm, hắn cắt ngang:
" Đây là giá quá hời. Đừng lên đòi hỏi thêm. Nếu ngươi không nhận, ta có thể tìm kẻ khác."
Biết không thể hơn, Trịnh Nhất Tẩu gật đầu:
" Được. Hẹn Vương gia hai hôm nữa."
" Được. Giao dịch tốt đẹp."
Sau đó Trần Trí dẫn Trịnh Nhất Tẩu đi lấy bạc
Đợi bóng ngừoi rời đi, hắn cười:
" Thật sự là gái còn trinh ư? Tưởng gái lầu xanh, Đúng là sách vở không tin được? Thật thú vị."
.......
Từ sau khi đoạt thành thoả thuận, hắn rảnh rỗi là sang ngồi tán chuyện với John và Joseph. Thông qua đó nhằm mục đích dò hỏi tình hình thế giới hiện nay.
Tuy có một mớ trí nhớ về thời kì này, nhưng hiệu ứng cánh bướm lên không biết nó đã ra sao. Bọn người Shole cùng Wellington.... dù sao còn trẻ nhiều chuyện không rõ. Đội mật vệ theo Nguyễn Lam rời đi cũng chưa có tin tức.
Qua nhiều lần trò chuyện, hắn cũng biết nhiều điều mới lạ, nhưng đại thể vẫn vô cùng giống, nghe xong, hắn yên lòng.
Có công nghệ, biết được bước tiến phát triển nhưng không thể ngày một ngày hai là được.
Nghĩ dễ, làm mới khó khăn. Bắt tay vào hắn mới hiểu tại sao trước khi hắn xuyên luôn nghe tin người gốc Hoa bị bắt khi ăn cắp công nghệ.
Chính vì vậy, sau khi nghiên cứu, gặp cản trở trong việc thiết kế tầu, đành lòng hắn mới lựa chọn sao chép, đi tắt đòn đầu.
.........
Một ngày, đang ngồi trò chuyện. Bỗng từ ngoài, Trần Trí vội vã tiến lại:
" Thưa Vương gia, giặc Tầu Ô đã tiến sát. Đã cho triển khai kế hoạch đánh chặn?"
" Hừ. Đúng là nhờn nhiều để chó liếm mặt." Sau đó đứng lên định rời đi,
Thấy vậy, John và Joseph nói:
" Thật xin lỗi, chúng tôi đã kéo rắc rối cho mọi người. Cho chúng tôi đi cùng, có thể chúng tôi sẽ giúp được chút ít?"
Suy nghĩ lúc, hắn gật đầu:
" Được."
..........
Ba người lên Định Quốc 01, tiến đến nơi thì chiến trận nổ ra, những hồi pháo liên tục, khói mù mit.
Những tầu nhỏ thì dần tiếp xúc. Binh lính nhầy lên chém giết. Tiếng la hét vang vọng.
........
Đứng trên tầu quan sát, Joseph khẽ biến sắc bởi hắn nhận thấy tầm pháo tuy thua kém pháo hạm trên tầu EN nhưng xác xuất gần như 100%. Cùng tâm trạng như Joseph còn là những lính anh đứng trên bờ cảng. Tất cả đều cảm thấy may mắn.
Bởi theo kinh nghiệm, dù được đào tạo bài bản, kinh nghiệm trận mạc mấy chục năm, xác xuất cũng không lớn như vậy, Mặt khác dù tấn công nhưng tất cả giữ đội hình đều, gần như không đổi. Sự ăn ý đến tuyệt vời.
..........
Chiến trận kéo dài chưa đến một canh. Trước hoả lực tuyệt đối, quân Tầu Ô nhanh chóng bị áp đảo, giết sạch, tên thủ lĩnh Tống Quan bị bắt:
Khi nhìn thấy kẻ bắt mình là lũ man đi, Tống Quan cười:
" Haha, Thánh thượng tha tội cho các ngươi vậy mà các ngươi dám? "
Thấy hai người không hiểu, Nguyễn Toản khẽ giải thích, nghe xong, cả hai đều nổi giận:
" Mẹ lũ nhà Thanh, thì ra là kế hoạch của các ngươi. Chúng ta trở về sẽ báo lên nhà Vua. Hừ."
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng xười man rợ của Tống Quan.
.......
Mấy ngày sau, lương thực cũng như thuốc súng được tiếp tế lên cho tầu EN01, dưới sự hộ tống của thuyền Tây Sơn, lính Anh rời đi.
........
Tầu EN 02 sau khi được chuyển về căn cứ, được nâng niu, cẩn thận tháo giớ và lắp lại. Kĩ thuật cũng được học tập.
Niềm vui càng nhân đôi khi động cơ hơi nước đã được ứng dụng, tuy chưa thể áp dụng lên tầu nhưng dùng nó để cưa gỗ, xẻ gỗ.... nâng cao năng xuất rất nhiều.
..........
Hôm sau, hắn đi thăm ngư dân, hỏi, han điều kiện sống, sức khoẻ, nhu cầu......khi gần rời đi, hắn nói:
" Đất nước ta có trời, có biển. Bờ biển ta dài, tươi đẹp, ta phải biết giữ gìn lấy nó. Đó là trách nhiệm của mọi người. Nhà nước tuy muốn quản nhueng không thể hết được. Mọi sự còn phải nhờ mọi người."
" Vâng, vương gia nói phải. Chúng tôi nghi nhớ." Ngư dân đồng thanh đáp.
.........
Nghe tâm sự người dân, trở về sau đó bàn bạc, một chính sách về thế trận quốc phòng toàn dân, an ninh nhân dân được ban hành.
........
Nhưng chưa kịp triển khai, thì một cái tát ập đến.
Sáng sớm, quân lính theo tuần tự đi tuần thì phât hiện một tầu cá mắc kẹt ở đảo hòn Lũng, phía trên một người dân bị thương nặng.
Nhanh chóng cấp cứu, vết thương dần lành, khi hắn cùng Trần Trí đến thăm, tên ngư dân vội vã quỳ gối nói:
" Thưa Vương gia, gặp bão, chúng tôi nghé vào Nhai Châu( nay là Tam Á- đảo Hải Nam) thì bị quân quan ở đó giết hại, tôi nhanh chân nhẩy lên thuyền, may mắn mới trốn thoát."
Nghe vậy, hắn vô cùng tức giận, tay đập mạnh, gầm lên:
" Cái gì? Đm, kẻ nào dám giết dân tao? Chúng mày đều phải trả giá."
.......
P/s: (**) Nếu là fan của seri phim Pirates of the Caribbean (Cướp biển vùng Caribe) thì ai cũng sẽ nhớ nữ cướp biển Trung Quốc Ching Shih (do Takayo Fischer thủ vai) trong phần 3 có tựa đề: Pirates of the Caribbean: At World's End (2007).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.