Chương 235: Mẻ cá lớn(10)
Thành Nôbi
04/12/2020
Nhiều ngày rong ruổi, Bùi Đắc Tuyên cũng đến nơi tụ họp. Cửa thành binh
lính từng hàng ngay ngắn, một dải lụa đỏ kéo từ trên đỉnh núi xuống,
Nguyễn Du thân áo bào trắng, tay phe phẩy quạt, mười phần khí chất văn
nhân tiến đến, mỉm cười:
“ Thái sư đến, chủ tử bên trong. Mời người theo tôi.”
Bùi Đắc Tuyên gật đầu, hai người bước đi. Dọc con đường, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng la hét, luyện tập. Bùi Đắc Tuyên mở miệng:
“ So với lần đầu ta tới, thật khác xa. Hắn kinh doanh cũng tốt nghê.”
Nguyễn Du gật đầu:
“ Vâng. Việc này phải cảm tạ thái sư, nhờ hồng phúc của người mà chúng tôi mới có thể thuận lợi phát triển.”
Bùi Đắc Tuyên cười khẽ. Có lời mở đầu, hai ngươi bắt đầu hàn huyên, từ kế hoạch hợp tác, đến chuyện Bắc Nam.... vô cùng ăn ý. Khi gần tới đỉnh, Bùi Đắc Tuyên trịnh trọng quay sang, nhìn Nguyễn Du nói:
“ Tài ngươi hùng lược, sao chịu ở nơi nhỏ hẹp. Theo ta, một không gian lớn hơn, đủ sức cho ngươi phô trương tài năng, so tài với anh hùng thiên hạ.”
Nguyễn Du hơi chút chần chừ đáp:
“ Đời đời ăn lộc của vua. Ơn cao như biển, lòng Du tôi chỉ có họ Lê. Nếm mật nằm gai ai chưa trải, họ Mạc năm xưa chiếm cứ, sau không phải thất bại ê chề, các bậc thánh vương trên cao sẽ phù hộ cho chủ tử. “xong ngẩng cao đầu, cao ngạo:
“ Với có Du tôi, chắc chắn có thể xoay chuyển càn khôn.”
Bùi Đắc Tuyên nghe vậy, cười lớn:
“ Không phải ta xem thường cậu, nhưng trên thế cuộc bàn cờ hiện nay. Các cậu có thể chen chân.” Xong vỗ vai:
“ Nếu không đi, thì hãy một lòng mà theo giúp đỡ, ta thành sẽ phân vùng này, chi ngươi lo hương hảo các đời vua Lê.”
Nguyễn Du nghẹn trong lòng, khẽ cười trừ.
...........
Căn phòng trên đỉnh được mô phỏng đúng theo kinh đô xưa, trong gian chính, Lê Duy Vạn tựa mình trên long ỷ, trầm tư. Nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu, nói vọng:
“ Mời ngồi.”
Bùi Đắc Tuyên không đáp, đi thẳng, đến một nghế bên cạnh Lê Duy Vạn ngồi xuống, cười:
“ Cảm ơn.” Xong mặc Lê Duy Vạn, rót cho mình một ly trà, nhấp miệng, cảm khái:
“ Trà ngon. Ngươi quả nhiên biết hưởng thụ.”
Lê Duy Vạn chứng kiến hết hành động, không phật ý, nghe nói vậy, cười:
“ Nếu trà ngon, ta sẽ cho người gói chút, tí ngươi có thể mang về.”
Bùi Đắc Tuyên ha hả:
“ Tốt. Vậy ta sẽ không khách khí.”
.......
Nguyễn Du thấy ổn, mau chóng rời đi. Trong phòng không còn ai, Lê Duy Vạn nói:
“ Kế hoạch sắp thành. Vậy đồ vật của ta đâu?”
Bùi Đắc Tuyên lấy trong người một hộp gấm nhỏ, mở ra, ngọc tỷ truyền quốc họ Lê hiện. Nhìn ngọc tỷ, Lê Duy Vạn cẩn thận xem xét, sau đó cẩn thận cất đi, cười:
“ Tốt. Kế tiếp ngươi cần ta hỗ trợ gì? Bắc Thành ta không nghĩ ngươi có thể đơn giản cho. Không công bất hưởng thụ.”
Bùi Đắc Tuyên gật đầu:
“ Đơn giản thôi, kế tiếp ngươi cho Nguyễn Du đi theo ta hồi kinh. Sắp tới nhiều việc, có kẻ giúp đỡ, sẽ bớt phiền.”
Lê Duy Vạn đắn đo, nhưng nhớ tới báo cáo Bắc Thành, đáp:
“ Được. Nhưng chỉ tới trước Tết?”
Bùi Đắc Tuyên gật đầu. Bàn bàn thêm, hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận.
.......
Đợi Bùi Đắc Tuyên rời đi, mấy người Nguyễn Du xuất hiện. Trương Đặng Thu cảm khái:
“ Vừa thứ chút, mà tên kia đơn giản né tránh. Kẻ này không hẳn theo đồn là dốt chữ, ít học... Quả nhiên mấy tên giặc mọi đó. Không ai là tốt lành.”
Lê Duy Vạn cười:
“ Hắn có thể leo lên và khống chế hậu cung đã chứng tỏ khả năng. Ngươi sai Lê Tuyền tích cực xâm nhập vào vòng tròn bên trong,....”
“ Vâng.” Trương Đăng Thụ đáp.
.......
Lúc này, bỗng nhiên từ ngoài, Phạm Thái chạy vào
“ Thưa chủ tử, có chuyện gấp.”
Nhìn dáng vẻ, Lê Duy Vạn vội đứng dậy, nói:
“ Có chuyện gì vậy. Ngươi mau nói.”
Phạm Thái thở dốc, đáp:
“ Thưa vương, thần vừa xem quẻ, thấy thiên cơ.”
Lời vừa ra, Nguyễn Du cùng Trương Đăng Thu cũng nhìn sang, Lê Duy Vạn thúc:
“ Vậy ngươi đọc cho ta nghe xem.”
Phạm Thái gật đầu:
“ Vâng.” Chậm rãi nói:
“ Hôm qua như thường lệ, thần dùng kinh dịch xem quẻ, lại ngắm sao chiếu rọi nước ta. Đã thấy khác lạ. Vừa chợp mắt. Thấy một tiên ông râu tóc bạc phơ xuất hiện, ca:
‘Một nước hai vua sự khó già
Cuộc cờ phú quý pháo ngựa qua
Trời Nam mau gầy cây Sơn giống
Đất Bắc hãy còn cột Phúc Ba!
Con thú một sừng gần trở mặt
Mà người chột mắt vẫn không ra
Bao giờ Nhật Nguyệt quang minh hội
Khi ấy du ca rỡ giống nhà.’(1)
Tuy hiểu chút đại ý nhưng còn chưa chắc, nên vội nghi lại, xong đến bẩm báo người.”
Lê Duy Vạn gật đầu, quay sang Nguyễn Du:
“ Khanh vốn là người giỏi chữ, thử luận xem đó là điềm xấu hay tốt.”
Nguyễn Du vội đáp, suy tư lúc, thưa:
“ Hai câu đầu: ’Một nước hai vua sự khó già/Cuộc cờ phú quý pháo ngựa qua.’ Ý muốn nói rằng trong bàn cờ bá vương đã có vua em Quang Trung còn có vua anh Thái Đức, hao binh tổn tướng cũng chỉ là sự mua vui, khó thành.
‘ Trời Nam mau gầy cây Sơn giống.’ Chỉ Nguyễn Phúc Ánh thanh thế tuy lớn nhưng cũng chỉ que củi chực chờ mà đổ.
‘Đất Bắc hãy còn cột Phúc Ba!’. Cột Phúc Ba lá cây cột mà hai ngàn năm trước tướng nhà Hán là Mã Viện trồng ở ranh giới nước ta và nước Tàu. Câu này nghĩa là cột Phúc Ba hãy còn đó thì sự mưu lợi còn cần nhờ phương Bắc
‘ Con thú một sừng gần trở mặt/Mà người chột mắt vẫn không ra.’ Trong rừng sâu có một loại thú dữ một sừng gọi là Tê giác còn có tên là con Tây. Bắc Thành đang có buôn bán với bọn chúng, có thể ám chỉ lũ phương Tây kia có thể lợi dụng.
Còn hai câu cuối nghĩa chỉ người, chỉ cần người cho thấy tâm, chí.... một lần lên bình định giang sơn, muôn dân thái bình.”
Ngưng lúc, cao giọng:
“ Ứng quẻ này là quẻ tốt. Nói chúng ta có thể còn cơ hội, nếu nắm bắt một cách tốt nhất.”
Lê Duy Vạn nghe phân tích, cười:
“ Tốt. Nay nhân dịp lấy lại được ngọc tỷ. Ngươi cho người mở tiệc khao quân.”
“ Vâng.” Ba người đồng thanh.
.............
Bùi Đắc Tuyên nhanh chống chở lại kinh, nhưng không về thẳng hoàng cung, tiến tới một ngôi nhà nằm khuất ở kinh, một già một trẻ đang thư thái buông cần. Đứa trẻ thấy hắn, mừng rỡ:
“ Cậu đã đến, có quà không.”
Bùi Đắc Tuyên hiền hòa móc trong người chút đồ ăn vặt, cười:
“ Không bao giờ thiếu của em.”
Cậu bé vui sướng rời đi. Bùi Đắc Tuyên chỉnh tề quần áo, đi tới yên lặng ngồi cạnh cụ già. Nhìn mặt nước. Đợi phao khẽ giật, ông lão kéo cần lên, đưa cá vào rổ, mở miệng:
“ Ngươi đến có việc.”
Bùi đắc tuyên mở miệng:
“ Theo như lão giúp. Thế cục sắp xong, lần này đến mời lão có thể ra giúp sức. Chức thái sư tôi có thể nhường.”
Ông lão quăng cần, cười nhạt:
“ Ta nợ cậu đã trả, tranh giành quyền lực làm chi. Chỉ là thứ phàm phu tục tử. Cậu về đi, lần sau đừng đến nữa. Ta cũng sẽ rời đi.”
Bùi Đắc Tuyên giẫu biết kết quả vậy, vậy có chút buồn lòng, gật đầu:
“ Vâng.” Trong lòng không khỏi nhớ về đêm mưa đó.
..........
Vốn là kẻ ham vui hưởng lạc, cậy em là hoàng hậu. Hắn lộng hành, những tưởng không sao. Mọi việc đến tai Nguyễn Huệ hắn bị đầy từ kinh ra một thành ven núi. Quen cuộc sống sôi động kinh thành, về nơi mới. Hắn buồn chán, ngày ngày đi săn. Trong một lần đi lạc, hắn vô tình cứu ông lão. Sau khi tỉnh, ông lão dạy hắn chữ, bầy mưu tính kế để trở lại kinh, leo lên Thái sư. Người có sự ảnh hưởng cực lớn sắp đi, hắn không khỏi buồn.
..........
Bên kia, ông lão nhìn Bùi Đắc Tuyên dáng người rời đi, ngoái nhìn xa xa kinh đô lẩm bẩm:
“ Lại một hồi máu tanh.”
Rồi gọi cậu bé đang vui sướng thưởng thức món quà quê, cười:
“ chúng ta đi chơi thôi.”
Cậu bé thắc mắc
“ chúng ta vừa đến mà. Cụ lại có việc ạ.”
Ông giả cười cười, gật đầu.
.........
Hai người nhanh chóng lên đường, nhưng cách kinh không xa, ông lão bỗng nhiên nhìn phía trước. Từ trong cánh rừng, một nhóm người áo đen xuất hiện. Ông lão định quay người trốn thì không biết lúc nào phía sau cũng một nhóm người xuất hiện. . Dường như cả hai không biết nhau, trong trang phục bịt kín mặt, Tony Đặng trầm giọng:
“ Các hạ là ai. Kẻ này hôm nay ta muốn lấy mạng.”
Bên kia nghe thấy, cất tiếng cười:
“ Haha. Vậy chúng ta cùng chung mục đích. Có thể hợp tác.’
‘ Được....” Nhưng lời chưa dứt, đã thấy ông lão định lao vào rừng trốn. Cả hai nhóm người nhanh chóng bám sát. Nhất thời bốn phía đều bị bao vây. Tony Đặng nói:
“ Hợp tác tốt. Nhưng chúng ta có thể cho nhau biết thân phận. Ta sợ bị đâm sau lưng.”
Bên kia, Tả Ao cùng Nguyễn Thiếp cười:
“ Tốt. Dù sao cũng cùng mục đích.” Vừa nói vừa kéo mặt nạ.
Bên này, Tony Đặng cũng bất ngờ, nhận ra hai người, kéo mặt lạ xuống, cười:
“ Không ngờ người quen. Nếu là hai vị, chúng ta yên tâm.” Rồi phất tay, nhìn Nhật Liễu:
“ Ngươi cho người bố trận.”
Rồi nhìn ông lão ngưng giọng:
“ Điệp Cam (2), Liên Hoa hội đã là dĩ vãng, ngươi may mắn sống mà không ở yên lặng. Nhúng tay liên tục vào số mệnh. Ngoan ngoãn chịu trói mà thưởng khoan hồng.”
Điệp Cam cười:
“ Ta nói ta vô tình các ngươi tin không..:.”
Nhật Liễu hừ lạnh, nhanh chóng cho toàn bộ Thiên Lâu Các bầy trận, bắt đầu ép sát. Điệp Cam thấy không thể tránh, bèn dùng toàn lực, tả đọt hữu xung. Nhưng lúc sau, toàn thân đầy máu, thấy thế trận không còn, giọng thê lương:
“ Các ngươi thả ta đi, ta thề với trời đất, sau này sẽ không nhúng tay vào việc gì.”
Mặc Điệp Cam nói, Nhật Liễu vẫn điều chỉnh vòng vây áp trận kéo sát, khi gần sát, Điệp Cam nhìn đứa nhỏ mình nhận nuôi. Ép vụn, điên cuồng hét:
“ Là các ngươi ép ta.” Rồi cầm mảnh vỡ nuốt vào. Tony Đặng biến sắc:
“ Là mảnh vỡ Cửu tử lệnh, không ổn.”
Điệp cam điên cuồng:
“ Các ngươi ép ta, haha. Cùng chết đi.”
Nhật liễu cũng biết Cửu tử lệnh là gì, nhưng không sợ, cắn răng hét:
“ Dù chết cũng phải kéo hắn đi.”
“ Giết... giết...” toàn bộ người Thiên Lâu các hét.
........
Lúc này, Tả Ao, Nguyễn Thiếp đứng cạnh, trong trường hợp không ổn, vội vã lấy vật tổ trên người ném vào. Sức mạnh cửu tử lệnh bị hút chọn. Điệp cam hô lớn:
“ Không,”
Mảnh vỡ chưa kịp nuốt trọn, bị nổ nát vụn ở cuống họng, Điệp cam chết, những người khác cũng bị dư chấn thương không nhẹ. Tả Ao, Nguyễn Thiếp nặng nhất nhưng khi nhìn trên cao, ba đốm sáng trong đó một ngôi sao nhấp nháy chực chờ vụt tắt. Hai người nở nụ cười. Toàn bộ khí vận đất nước đã tập trung trên ba người Nguyễn Huệ, Nguyễn Toản cùng sắp tắt là Nguyễn Ánh. Mọi tai họa, dân tâm đất nước đã về Tây Sơn. Có sức người ủng hộ dân, cơ nghiệp 100% thành.
.....
Xứ thanh, Lê Duy vạn đang ngồi bỗng rùng mình, khí sắc ảm đạm. Trái ngược nguyễn toản cùng nguyễn huệ dường như được chúc phúc. Khí vận lớn hơn. Cơ hồ vượt qua phạm vi đất nước.
P/s:
(1) Bài thơ dựa trên bài của tác giả Lê Đình Danh.
(2) Đứng đầu Nhất Bạch. Một bộ phận của Liên Hoa hội. Đã nói ở chương trước.
“ Thái sư đến, chủ tử bên trong. Mời người theo tôi.”
Bùi Đắc Tuyên gật đầu, hai người bước đi. Dọc con đường, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng la hét, luyện tập. Bùi Đắc Tuyên mở miệng:
“ So với lần đầu ta tới, thật khác xa. Hắn kinh doanh cũng tốt nghê.”
Nguyễn Du gật đầu:
“ Vâng. Việc này phải cảm tạ thái sư, nhờ hồng phúc của người mà chúng tôi mới có thể thuận lợi phát triển.”
Bùi Đắc Tuyên cười khẽ. Có lời mở đầu, hai ngươi bắt đầu hàn huyên, từ kế hoạch hợp tác, đến chuyện Bắc Nam.... vô cùng ăn ý. Khi gần tới đỉnh, Bùi Đắc Tuyên trịnh trọng quay sang, nhìn Nguyễn Du nói:
“ Tài ngươi hùng lược, sao chịu ở nơi nhỏ hẹp. Theo ta, một không gian lớn hơn, đủ sức cho ngươi phô trương tài năng, so tài với anh hùng thiên hạ.”
Nguyễn Du hơi chút chần chừ đáp:
“ Đời đời ăn lộc của vua. Ơn cao như biển, lòng Du tôi chỉ có họ Lê. Nếm mật nằm gai ai chưa trải, họ Mạc năm xưa chiếm cứ, sau không phải thất bại ê chề, các bậc thánh vương trên cao sẽ phù hộ cho chủ tử. “xong ngẩng cao đầu, cao ngạo:
“ Với có Du tôi, chắc chắn có thể xoay chuyển càn khôn.”
Bùi Đắc Tuyên nghe vậy, cười lớn:
“ Không phải ta xem thường cậu, nhưng trên thế cuộc bàn cờ hiện nay. Các cậu có thể chen chân.” Xong vỗ vai:
“ Nếu không đi, thì hãy một lòng mà theo giúp đỡ, ta thành sẽ phân vùng này, chi ngươi lo hương hảo các đời vua Lê.”
Nguyễn Du nghẹn trong lòng, khẽ cười trừ.
...........
Căn phòng trên đỉnh được mô phỏng đúng theo kinh đô xưa, trong gian chính, Lê Duy Vạn tựa mình trên long ỷ, trầm tư. Nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu, nói vọng:
“ Mời ngồi.”
Bùi Đắc Tuyên không đáp, đi thẳng, đến một nghế bên cạnh Lê Duy Vạn ngồi xuống, cười:
“ Cảm ơn.” Xong mặc Lê Duy Vạn, rót cho mình một ly trà, nhấp miệng, cảm khái:
“ Trà ngon. Ngươi quả nhiên biết hưởng thụ.”
Lê Duy Vạn chứng kiến hết hành động, không phật ý, nghe nói vậy, cười:
“ Nếu trà ngon, ta sẽ cho người gói chút, tí ngươi có thể mang về.”
Bùi Đắc Tuyên ha hả:
“ Tốt. Vậy ta sẽ không khách khí.”
.......
Nguyễn Du thấy ổn, mau chóng rời đi. Trong phòng không còn ai, Lê Duy Vạn nói:
“ Kế hoạch sắp thành. Vậy đồ vật của ta đâu?”
Bùi Đắc Tuyên lấy trong người một hộp gấm nhỏ, mở ra, ngọc tỷ truyền quốc họ Lê hiện. Nhìn ngọc tỷ, Lê Duy Vạn cẩn thận xem xét, sau đó cẩn thận cất đi, cười:
“ Tốt. Kế tiếp ngươi cần ta hỗ trợ gì? Bắc Thành ta không nghĩ ngươi có thể đơn giản cho. Không công bất hưởng thụ.”
Bùi Đắc Tuyên gật đầu:
“ Đơn giản thôi, kế tiếp ngươi cho Nguyễn Du đi theo ta hồi kinh. Sắp tới nhiều việc, có kẻ giúp đỡ, sẽ bớt phiền.”
Lê Duy Vạn đắn đo, nhưng nhớ tới báo cáo Bắc Thành, đáp:
“ Được. Nhưng chỉ tới trước Tết?”
Bùi Đắc Tuyên gật đầu. Bàn bàn thêm, hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận.
.......
Đợi Bùi Đắc Tuyên rời đi, mấy người Nguyễn Du xuất hiện. Trương Đặng Thu cảm khái:
“ Vừa thứ chút, mà tên kia đơn giản né tránh. Kẻ này không hẳn theo đồn là dốt chữ, ít học... Quả nhiên mấy tên giặc mọi đó. Không ai là tốt lành.”
Lê Duy Vạn cười:
“ Hắn có thể leo lên và khống chế hậu cung đã chứng tỏ khả năng. Ngươi sai Lê Tuyền tích cực xâm nhập vào vòng tròn bên trong,....”
“ Vâng.” Trương Đăng Thụ đáp.
.......
Lúc này, bỗng nhiên từ ngoài, Phạm Thái chạy vào
“ Thưa chủ tử, có chuyện gấp.”
Nhìn dáng vẻ, Lê Duy Vạn vội đứng dậy, nói:
“ Có chuyện gì vậy. Ngươi mau nói.”
Phạm Thái thở dốc, đáp:
“ Thưa vương, thần vừa xem quẻ, thấy thiên cơ.”
Lời vừa ra, Nguyễn Du cùng Trương Đăng Thu cũng nhìn sang, Lê Duy Vạn thúc:
“ Vậy ngươi đọc cho ta nghe xem.”
Phạm Thái gật đầu:
“ Vâng.” Chậm rãi nói:
“ Hôm qua như thường lệ, thần dùng kinh dịch xem quẻ, lại ngắm sao chiếu rọi nước ta. Đã thấy khác lạ. Vừa chợp mắt. Thấy một tiên ông râu tóc bạc phơ xuất hiện, ca:
‘Một nước hai vua sự khó già
Cuộc cờ phú quý pháo ngựa qua
Trời Nam mau gầy cây Sơn giống
Đất Bắc hãy còn cột Phúc Ba!
Con thú một sừng gần trở mặt
Mà người chột mắt vẫn không ra
Bao giờ Nhật Nguyệt quang minh hội
Khi ấy du ca rỡ giống nhà.’(1)
Tuy hiểu chút đại ý nhưng còn chưa chắc, nên vội nghi lại, xong đến bẩm báo người.”
Lê Duy Vạn gật đầu, quay sang Nguyễn Du:
“ Khanh vốn là người giỏi chữ, thử luận xem đó là điềm xấu hay tốt.”
Nguyễn Du vội đáp, suy tư lúc, thưa:
“ Hai câu đầu: ’Một nước hai vua sự khó già/Cuộc cờ phú quý pháo ngựa qua.’ Ý muốn nói rằng trong bàn cờ bá vương đã có vua em Quang Trung còn có vua anh Thái Đức, hao binh tổn tướng cũng chỉ là sự mua vui, khó thành.
‘ Trời Nam mau gầy cây Sơn giống.’ Chỉ Nguyễn Phúc Ánh thanh thế tuy lớn nhưng cũng chỉ que củi chực chờ mà đổ.
‘Đất Bắc hãy còn cột Phúc Ba!’. Cột Phúc Ba lá cây cột mà hai ngàn năm trước tướng nhà Hán là Mã Viện trồng ở ranh giới nước ta và nước Tàu. Câu này nghĩa là cột Phúc Ba hãy còn đó thì sự mưu lợi còn cần nhờ phương Bắc
‘ Con thú một sừng gần trở mặt/Mà người chột mắt vẫn không ra.’ Trong rừng sâu có một loại thú dữ một sừng gọi là Tê giác còn có tên là con Tây. Bắc Thành đang có buôn bán với bọn chúng, có thể ám chỉ lũ phương Tây kia có thể lợi dụng.
Còn hai câu cuối nghĩa chỉ người, chỉ cần người cho thấy tâm, chí.... một lần lên bình định giang sơn, muôn dân thái bình.”
Ngưng lúc, cao giọng:
“ Ứng quẻ này là quẻ tốt. Nói chúng ta có thể còn cơ hội, nếu nắm bắt một cách tốt nhất.”
Lê Duy Vạn nghe phân tích, cười:
“ Tốt. Nay nhân dịp lấy lại được ngọc tỷ. Ngươi cho người mở tiệc khao quân.”
“ Vâng.” Ba người đồng thanh.
.............
Bùi Đắc Tuyên nhanh chống chở lại kinh, nhưng không về thẳng hoàng cung, tiến tới một ngôi nhà nằm khuất ở kinh, một già một trẻ đang thư thái buông cần. Đứa trẻ thấy hắn, mừng rỡ:
“ Cậu đã đến, có quà không.”
Bùi Đắc Tuyên hiền hòa móc trong người chút đồ ăn vặt, cười:
“ Không bao giờ thiếu của em.”
Cậu bé vui sướng rời đi. Bùi Đắc Tuyên chỉnh tề quần áo, đi tới yên lặng ngồi cạnh cụ già. Nhìn mặt nước. Đợi phao khẽ giật, ông lão kéo cần lên, đưa cá vào rổ, mở miệng:
“ Ngươi đến có việc.”
Bùi đắc tuyên mở miệng:
“ Theo như lão giúp. Thế cục sắp xong, lần này đến mời lão có thể ra giúp sức. Chức thái sư tôi có thể nhường.”
Ông lão quăng cần, cười nhạt:
“ Ta nợ cậu đã trả, tranh giành quyền lực làm chi. Chỉ là thứ phàm phu tục tử. Cậu về đi, lần sau đừng đến nữa. Ta cũng sẽ rời đi.”
Bùi Đắc Tuyên giẫu biết kết quả vậy, vậy có chút buồn lòng, gật đầu:
“ Vâng.” Trong lòng không khỏi nhớ về đêm mưa đó.
..........
Vốn là kẻ ham vui hưởng lạc, cậy em là hoàng hậu. Hắn lộng hành, những tưởng không sao. Mọi việc đến tai Nguyễn Huệ hắn bị đầy từ kinh ra một thành ven núi. Quen cuộc sống sôi động kinh thành, về nơi mới. Hắn buồn chán, ngày ngày đi săn. Trong một lần đi lạc, hắn vô tình cứu ông lão. Sau khi tỉnh, ông lão dạy hắn chữ, bầy mưu tính kế để trở lại kinh, leo lên Thái sư. Người có sự ảnh hưởng cực lớn sắp đi, hắn không khỏi buồn.
..........
Bên kia, ông lão nhìn Bùi Đắc Tuyên dáng người rời đi, ngoái nhìn xa xa kinh đô lẩm bẩm:
“ Lại một hồi máu tanh.”
Rồi gọi cậu bé đang vui sướng thưởng thức món quà quê, cười:
“ chúng ta đi chơi thôi.”
Cậu bé thắc mắc
“ chúng ta vừa đến mà. Cụ lại có việc ạ.”
Ông giả cười cười, gật đầu.
.........
Hai người nhanh chóng lên đường, nhưng cách kinh không xa, ông lão bỗng nhiên nhìn phía trước. Từ trong cánh rừng, một nhóm người áo đen xuất hiện. Ông lão định quay người trốn thì không biết lúc nào phía sau cũng một nhóm người xuất hiện. . Dường như cả hai không biết nhau, trong trang phục bịt kín mặt, Tony Đặng trầm giọng:
“ Các hạ là ai. Kẻ này hôm nay ta muốn lấy mạng.”
Bên kia nghe thấy, cất tiếng cười:
“ Haha. Vậy chúng ta cùng chung mục đích. Có thể hợp tác.’
‘ Được....” Nhưng lời chưa dứt, đã thấy ông lão định lao vào rừng trốn. Cả hai nhóm người nhanh chóng bám sát. Nhất thời bốn phía đều bị bao vây. Tony Đặng nói:
“ Hợp tác tốt. Nhưng chúng ta có thể cho nhau biết thân phận. Ta sợ bị đâm sau lưng.”
Bên kia, Tả Ao cùng Nguyễn Thiếp cười:
“ Tốt. Dù sao cũng cùng mục đích.” Vừa nói vừa kéo mặt nạ.
Bên này, Tony Đặng cũng bất ngờ, nhận ra hai người, kéo mặt lạ xuống, cười:
“ Không ngờ người quen. Nếu là hai vị, chúng ta yên tâm.” Rồi phất tay, nhìn Nhật Liễu:
“ Ngươi cho người bố trận.”
Rồi nhìn ông lão ngưng giọng:
“ Điệp Cam (2), Liên Hoa hội đã là dĩ vãng, ngươi may mắn sống mà không ở yên lặng. Nhúng tay liên tục vào số mệnh. Ngoan ngoãn chịu trói mà thưởng khoan hồng.”
Điệp Cam cười:
“ Ta nói ta vô tình các ngươi tin không..:.”
Nhật Liễu hừ lạnh, nhanh chóng cho toàn bộ Thiên Lâu Các bầy trận, bắt đầu ép sát. Điệp Cam thấy không thể tránh, bèn dùng toàn lực, tả đọt hữu xung. Nhưng lúc sau, toàn thân đầy máu, thấy thế trận không còn, giọng thê lương:
“ Các ngươi thả ta đi, ta thề với trời đất, sau này sẽ không nhúng tay vào việc gì.”
Mặc Điệp Cam nói, Nhật Liễu vẫn điều chỉnh vòng vây áp trận kéo sát, khi gần sát, Điệp Cam nhìn đứa nhỏ mình nhận nuôi. Ép vụn, điên cuồng hét:
“ Là các ngươi ép ta.” Rồi cầm mảnh vỡ nuốt vào. Tony Đặng biến sắc:
“ Là mảnh vỡ Cửu tử lệnh, không ổn.”
Điệp cam điên cuồng:
“ Các ngươi ép ta, haha. Cùng chết đi.”
Nhật liễu cũng biết Cửu tử lệnh là gì, nhưng không sợ, cắn răng hét:
“ Dù chết cũng phải kéo hắn đi.”
“ Giết... giết...” toàn bộ người Thiên Lâu các hét.
........
Lúc này, Tả Ao, Nguyễn Thiếp đứng cạnh, trong trường hợp không ổn, vội vã lấy vật tổ trên người ném vào. Sức mạnh cửu tử lệnh bị hút chọn. Điệp cam hô lớn:
“ Không,”
Mảnh vỡ chưa kịp nuốt trọn, bị nổ nát vụn ở cuống họng, Điệp cam chết, những người khác cũng bị dư chấn thương không nhẹ. Tả Ao, Nguyễn Thiếp nặng nhất nhưng khi nhìn trên cao, ba đốm sáng trong đó một ngôi sao nhấp nháy chực chờ vụt tắt. Hai người nở nụ cười. Toàn bộ khí vận đất nước đã tập trung trên ba người Nguyễn Huệ, Nguyễn Toản cùng sắp tắt là Nguyễn Ánh. Mọi tai họa, dân tâm đất nước đã về Tây Sơn. Có sức người ủng hộ dân, cơ nghiệp 100% thành.
.....
Xứ thanh, Lê Duy vạn đang ngồi bỗng rùng mình, khí sắc ảm đạm. Trái ngược nguyễn toản cùng nguyễn huệ dường như được chúc phúc. Khí vận lớn hơn. Cơ hồ vượt qua phạm vi đất nước.
P/s:
(1) Bài thơ dựa trên bài của tác giả Lê Đình Danh.
(2) Đứng đầu Nhất Bạch. Một bộ phận của Liên Hoa hội. Đã nói ở chương trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.