Chương 158: Thảm sát
Thành Nôbi
06/05/2020
Mấy ngày đầu, A Quế nghe lời Lưu Dung, nên cho đoàn quân tiến rất
chậm. Bởi quãng đường này có rất nhiều chỗ thuận lợi để mai phục; đồng
thời thử dụ một bộ phận Bạch Liên Giáo ra. Nhưng đi được nửa, tất cả đều yên bình. Lưu Dung suy ngẫm, nhìn A Quế nói:
“ Quãng đường còn lại khá thông thoáng, không cần lo lắng mai phục, ngươi có thể cho tăng cường tốc độ.”
“ Ừm.” A Quế gật đầu.
........
Chỉ cần hai ngày sau, đoàn quân đã đến Hoài An. Di chuyển nhanh, nhiều người không quen, khá mệt, đang chuẩn bị thả lỏng thì A Quế quát lớn:
“ Đã theo nghiệp binh, chút vất vả đó, không chịu được, tính làm gì. Giữ nguyên đội hình trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nếu ta bắt gặp ai lơ là. Trảm. “
Nghe A Quế nói, tất cả đều trở nên nghiêm cẩn. Thấy ổn, căn dặn Ngạc Huy, hắn đi vào phủ.
.......
Lưu Dung nhìn A Quế, cười nói:
“ Cần gì phải nghiêm trọng vậy. Chúng ta đã trong thành. Bọn chúng chả nhẽ dám xông vào. Ngươi làm vậy, cứng quá dễ gẫy.”
“ Binh nghiệp không gì không thể..” A Quế nghiêm mật.
Biết không nói lại, Lưu Dung khẽ lắc đầu. Cả hai tiến lên.
.........
Cả hai đến nơi, quan lại ở Hoài An đã có mặt đông đủ. Không chậm, hai người ngồi lên nghế chủ tọa, A Quế nói:
“ Lần này tiến đánh Nam Kinh, Hoài An sẽ là bàn đạp đầu tiên. Do hành động khá gấp, lương thảo mang đi không phải nhiều. Bệ hạ đã cho phép ta tiến hành trưng thu lúa, gạo ở tất cả thành trì đi qua. Vì vậy, ta nói trước để các ngươi phổ biến. Cụ thể ra sao, lát nữa Lưu Dung sẽ nói. Đồng thời, mấy ngày ta ở đây, tất cả đều phải nghe mệnh lệnh của ta. Nếu kẻ nào dám làm loạn. Giết không tha.”
Nghe A Quế nói, tất cả đều lo sợ, gật đầu:
“ Vâng. Mọi việc nghe theo ý tướng quân.”
Thấy chấn nhiếp ban đầu ổn thỏa, hắn gật đầu, nhìn Lưu Dung. Biết ý, theo kế hoạch từ trước, Lưu Dung bắt đầu phân phó.
Bàn giao xong cũng là trưa, với tư cách chủ nhà, Tri phủ Hoài An nói:
“ Mọi người đi đường vất vả. Giờ cũng đã trưa, mời hai vị đến nhà chúng ta dùng chút cơm canh đạm bạc.”
Cũng khá đói, A Quế không suy nghĩ nhiều nói:
“ Được, đi thôi.”
Không ngờ bữa ăn đạm bạc lại toàn sơn hào hải vị. Lưu Dung nhìn xem, lắc đầu.
......
Ban đêm, Tây Độc cũng đến, trong căn phòng kín, chỉ có ba người. Tây Độc cẩn thận nói lại tình hình. Thấy mọi việc tiến triển tốt hơn, hai người cũng thở phào. A Quế khẽ suy tư hỏi:
“ Tên Đông Tà có lai lịch như thế nào? tin tưởng được không? Sợ rằng hắn là người của Bạch Liên giáo.”
“ Ta tìm người xem xét thì hắn hộ khẩu Hàng Châu, cha mẹ mất hết. Nhưng sợ là tin giả. Thân phận hắn không đơn giản như thế được.
Hiện tại thì có thể tin tưởng được, mấy ngày trước ta bám sát hắn thì thấy bình thường: chuyên tâm chữa trị, nhưng có chút ham tài, luôn hỏi xem phía triều đình có trợ cấp không?
Còn nếu, là người của bạch liên giáo thì càng tốt. Ta rời đi nhưng cũng cử người lấy cớ theo sát. Chỉ cần hắn có dị dạng gì, chúng ta đều có thể bắt gọn.”
“ Ừm. Vậy tốt. Kẻ ham tài thì càng dễ quản. Ngươi tạm thời đáp ứng hắn chút. Đợi tiến Tô Châu ta sẽ trực tiếp gặp mặt, xem đánh giá hay không lôi kéo?”
“ Được. Mà kế hoạch như thế nào?”
Lưu Dung đưa lại tờ giấy. Xem xong, Tây Độc lắc đầu:
“ Theo ta nghĩ, không cần lằng nhằng như vậy. Chúng ta cứ trực chỉ Nam Kinh xuống tận Hàng Châu. Quân số của chúng tuy ước chừng đến 10 vạn. Nhưng chủ yếu là dân thường, không có lực công kích. Cùng lắm ngang với 5 vạn quân ta. Chúng ta nhiều gấp bốn cần gì lo sợ.” Ngẫm nghĩ lúc, tiếp:
“ Ta muốn khi tiến vào Nam Kinh, sẽ giết gà doạ khỉ. Bất kể ai nghi ngờ đều giết. Sau cho người lan rộng. Ta tin bọn chúng là lũ ô hợp, nghe tin sẽ tan. Rất dễ đánh bại. Lần này nghe nói, Lưu Chi Hiệp là chỉ huy ở Nam Kinh....”
Lưu Dung nghe vậy, bỗng chốc nhíu mày, mở miệng:
“ Tất cả đều là người của chúng ta. Hà tất như vậy. Nếu mạnh mẽ lại phản tác dụng, kích phát dân biến nhiều hơn....”
“ Ngươi yên tâm, cách này ta áp dụng nhiều lần, có thể sử dụng ổn thỏa. Hi sinh một vài người khiến chúng ta tiết kiệm công sức, tiền bạc.... nó có lợi nhiều hơn.” A Quế nói.
“ Nhưng......” Còn chưa kịp nói xong, Tây Độc cắt ngang:
“ Lần này bệ hạ cũng muốn thử thập ngũ hoàng từ, e rằng muốn xem xét nâng đỡ kế vị. Ta nghĩ giao cho điện hạ xem xét. Thành bại do bệ hạ quyết định.”
“ Được.” Tuy có băn khoăn, nhưng Lưu Dung gật đầu.
........
Nam Kinh, trong căn mật phòng chỉ có Tề Lâm Nhi cùng Lưu Chi Hiệp. Tề Lâm Nhi nói:
“ Lần này bọn chúng khi lấy Nam Kinh, sẽ giết gà doạ khỉ. Ngươi cần cẩn thận. Mặt khác, ba mươi khẩu súng, theo yêu cầu của ngươi, ta đã chuyển đến. Làm mọi cách cản chân chúng càng lâu càng tốt.
“ Được.”
.........
Nói xong, Tề Lâm Nhi rời đi. Còn một mình, Lưu Chi Hiệp trầm tư. Bởi hắn biết lần này nhận ấn tiên phong, sẽ lành ít giữ nhiều. Hắn cần tính toán cẩn thận. Suy nghĩ lúc, hắn choàng lên một thân áo bào, đi tới một nhà kho. Nơi này có 30 người, đều là những kẻ thân tín nhất, nhìn thấy tất cả đang làm quen, hắn ra lệnh dừng lại, nói:
“ Lần này chúng ta tiên phong sẽ lành ít dữ nhiều. Những kẻ ngoài kia ta không lo lắng. Các ngươi sau khi bắn mấy loạt đầu tiên thì lập tức bỏ chạy xuống Mã An Sơn. Làm mọi cách, dẫn dụ tên tri phủ ra ngoài. Khi đó người của ta sẽ đánh chiếm
“ Vậy còn đại nhân. Người....:”
“ Yên tâm đi. Ta không có việc gì. Chỉ cần bắt được Mã An Sơn thì dù đại quân nhà Thanh đến, chúng ta đều có đường sống.”
“ Vâng.”
......
Không chỉ có mỗi Lưu Chi Hiệp tính, các nơi khác từ Tề Lâm Nhi đến Vương Tam Hoè, Ngô Bất Nguyệt đều đang tính toán. Ra nhập đều vì muốn sống, không ai dại dột mà hy sinh vì cái lý tưởng viển vông.
......
.......
Canh Ba, toàn bộ lính Nam Kinh thả lỏng bởi hôm qua đã truyền đến tin, đại quân do A Quế sắp đến. Chắc hẳn lũ Bạch Liên giáo sẽ không dại dột mà động lúc này. Nhưng tất cả đã sai, bởi triều đình càng sắp đến thì càng loạn.
Những đám cháy diễn ra khắp nơi, Nam Kinh dần trở nên hỗn loạn. Đang đứng trên thành, tri phủ Nam Kinh Dương Bạt khẽ vuốt mồ hôi, quát:
“ Khẩn trương làm gì. Trước một người nhanh chóng đi ra, đưa tin cho đại quân. Mặt khác, tất cả nghe ta, trước bỏ các nơi khác, tập trung cứu nội thành và kho lương.”
“ Vâng.”
.......
Các nơi trong thành bị trấn áp. Ngoài thành, Dương Bạt quyết định từ bỏ. Lưu Chi Hiệp thấy vậy, nói:
“ Bọn chúng giết anh em chúng ta. Lấy máu nhuộm đỏ lá cờ. Trả thù cho họ.”
“ Giết.”
“ Giết.”
......
.......
Có Lưu Chi Hiệp hô hào, thành viên phía dưới điên cuồng chém giết như một cỗ máy móc không ý chí.
......
Dương Bạt chưa từng trải qua chiến trận, ổn định xong bên trong, lập tức đóng cửa thành. Mặc cho bên ngoài là thảm cảnh, hàng ngàn tên phía Bạch Liên Giáo đứng chửi rủa.
Trên tường thành, vài tên tri huyện, tri phủ thấy vậy, nhao nhao:
“ Đại nhân, làm vậy có ổn. Bên ngoài.....”
Dương Bạt cắt ngang:
“ Các ngươi ai muốn tiến ra. Ta sẽ cho 2000 quân, nhiều gấp đô bọn chúng. Ai muốn....”
Nghe Dương Bạt nói, đã quen ăn ngon mặc ấm tất cả quan viên nhao nhao cúi đầu.
Dương Bạt thở dài.
.......
Bên kia A Quế nhận được tin, nhìn Ngạc Huy nói:
“ Ta đưa ngươi 10 vạn quân. Nhanh chóng đến cứu viện. Mặt khác, khi vào thành, lập tức lấy hai người một tổ. Lần lượt khám xét từng nhà. Bất kể có khả nghi, giết không tha. Bọn chúng giỏi nhất mồm mép, đừng nghe chúng giải thích.”
“ Vâng.” Ngạc Huy gật đầu, lấy tốc độ thần tốc tiến lên.
.......
Bên kia, ăn nho nhỏ thắng lợi đầu, Lưu Chi Hiệp đang ngồi suy nghĩ cho kế hoạch tiếp theo thì bên người một giọng nói vang lên:
“ Ngươi cũng có chút bản sự. Nhưng liệu đại quân nhà Thanh đến, các ngươi trụ nổi ư. Hãy cuồng bạo một lần rồi hy sinh. Vì một lý tưởng cao đẹp. Haha.”
Nghe tiếng châm chọc, Lưu Chi Hiệp bực mình quay lại, nhưng khi thấy đó là Nguyễn Toản, lắc đầu:
“ Vậy ta có thể làm gì ư. Dù sao cũng biết kết quả. Một lần huy hoàng còn hơn ngàn năm đau khổ...”
Nguyễn Toản cười to hơn:
“ Bỏ đi ngươi cái lý tưởng hão đi. Ta đi guốc trong bụng các ngươi. Toàn kẻ tham sống sợ chết. Lí tưởng cái mịa. Ta có cách, có thể khiến ngươi rời đi mà vẫn cản chân đại quân. Ngươi muốn nghe chứ.”
Bị Nguyễn Toản nói thẳng mặt, rất căm phẫn nhưng hắn cũng tỉnh táo:
“ Cái giá gì?”
“ Lần này miễn phí. Coi như vốn đầu tư đi. Sau lần này, Bạch liên giáo tất loạn. Ta cũng không biết ai trong bốn ngươi đoạt vị...”
“ Được. Nếu ta lên. Không thiếu ngươi chút bạc lẻ.”
Nguyễn Toản gật gật đầu nói. Lưu Chi hiệp nghe xong khẽ cảm tạ rời đi.
.......
Lưu Chi Hiệp sau khi đi, tu tập toàn bộ cao tầng ở Nam Kinh nói:
“ Bảo những người trong thành, cho vào mỗi túi gấm của chúng ta một lượng bạc. Lần lượt ném vào, đưa tặng...... từng hộ trong thành. Sau đó tìm mọi cách trốn ra.”
Có mấy người chần chờ:
“ Nhưng tên Dương Bạt đó đã cho tăng cường, lúc này nếu làm sẽ rất dễ bị phát hiện.“
“ Thay phiên tạo ra đám cháy, thu hút tầm mắt bọn chúng. Mặt khác ta cũng ở ngoài gây nhiễu loạn thu hút một phần. Những người còn lại thực hiện bỏ bạc.”
“ Nhưng tại sao phải tiêu hao số bạc lớn vậy. Đây là toàn bộ tích góp của chúng ta mấy năm nay...”
“ Cứ làm theo ta nói. Lần này tốn chút nhưng sẽ kiếm gấp bội. Các ngươi hiện chưa hiểu được. Xong xuôi, ta sẽ nói.”
“ Vâng.” Dù còn nhiều nghi vấn, nhưng ai cũng gật đầu, rời đi.
.......
Quả nhiên, không lâu, bên trong lại loạn, thỉnh thoảng có một đám cháy dẫn dụ quan binh, những tên khác bắt đầu phát bạc. Bên ngoài, Lưu Chi Hiệp cũng cho người cầm súng thay phiên nã vào cửa thành. Dương Bạt không thể không cắt một bộ phân lên tường thành gác. Ai đến gần bắn tên. Hắn cũng không ngờ, chính việc này, khiến bất tri bất giác, hầu hết thường dân (chiếm 90% ) người trong thành vô tình thành đồng phạm Bạch Liên giáo.
.......
Hai giờ sau, bọn Lưu Chi Hiệp kéo đi, Dương Bạt thở phào nhưng tiếng kèn lệnh lại vang lên. Hắn nhìn xuống, thấy lít nha lít nhít người. Trong ánh đèn lờ mờ, không thấy rõ địch ta, Dương Bạt hét:
“ Giữ chặt cửa thành. Chuẩn bị chiến đấu.”
Nhưng vừa nói xong, thì ở dưới, Ngạc Huy quát to:
“ Ta là Ngạc huy được tướng quân cử đến. Mau mở cửa thành.”
Rồi cho lệnh bài đưa lên, xác nhận đúng. Dương Bạt mở cửa thành.
...........
Ngạc Huy đi vào, Dương Bạt còn chưa kịp chào hỏi. Ngạc Huy đã quát lớn:
“ Đại tướng quân có lệnh. Bạch liên giáo còn trong thành. Bất kể ai khả nghi. Giết không cần lệnh.”
“ Rõ.”
Mười vạn người chia thành từng tổ tràn ra, đi vào từng nhà khám xét.
......
Trong một tửu quán ở ngay đầu thành, Dương Duy cùng Khổng Viên đi vào, nhìn từ trên xuống dưới nói:
“ Bạch liên giáo trà trộn vào. Chúng ta cần nghiêm tra. Nếu các ngươi có liên quan. Thì thành thật khai báo, ít ta cho toàn thây. Nếu không để ta phát hiện, thì tru di tam tộc.”
Chu Hạo cười nịnh:
“ Quan gia yên tâm. Chúng ta không ngu muội vậy. Gia đình lão đã cắm rễ ở đây 5 đời rồi.” Xong khẽ đưa chút lên, Khổng Viên gạt phăng:
“ Ngươi dám hối lộ. Thích chết không...”
“ Quan gia, Quan gia... nô tài ngu muội, không dám.” Chu Hạo luống cuống.
“ Hừ. Nghiêm tra.” Dương Duy cầm bạc, đặt vào túi nói.
.......
Từng vật dụng được kiểm tra, khi đến đầu giường, Khổng Viên cầm lên túi bạch, quan sát kỹ thấy có ký hiệu của Bạch Liên giáo, nghiêm mặt:
“ Đây là sao. Các ngươi có thể giải thích..”
Nhìn vậy, Chu Hạo cũng run sợ:
“ Nô tài không biết...” xong quay sang nhìn con và vợ:
“ Các ngươi, ai lấy thứ này....”
Lúc này, vợ y mới khóc thưa:
“ Phu quân, vừa thiếp thấy ngoài sân. tưởng... tưởng.”
Rồi quỳ khóc:
“ Mong quan gia tha mạng....”
Nhưng chưa nói xong, hai ánh kiếm lóe lên. Bốn người chết không nhắm mắt.
Hoàn cảnh tương tự diễn ra ở nhiều nơi. Gần như đồng loạt.
......
Đứng ở trên thành, Ngạc Huy cũng cảm thấy gì không ổn. Vừa định cho người dừng lại, nhưng không kịp.
Một tòa thành đồ sộ. Nhất thời trừ quan phủ binh lính cũng còn hơn 500 dân thường. Ngạc Huy nhìn Dương Bạt, cả hai đều run sợ.......
Đứng một nơi, nhìn lại, Nguyễn Toản cười ma mị:
“ Thật đẹp a. Không ngờ việc giết đồng bào mình đó là bản chất. Thiên An Môn xảy ra cũng không lạ? Haha.”
......
Sáng sau, A Quế cùng Lưu Dung xuất phát. Nhưng chuẩn bị tới gần, đều cảm thấy mùi máu tương nồng nặc. Đặc biệt khi đến gần, thấy trên tường treo xác của Ngạc Huy, Dương Bạt..... A Quế trong lòng khẽ hoảng: bọn Bạch Liên Giáo mạnh đến vậy ư.? 10 vạn quân cũng bị bại, toàn diệt....
Mang theo lo lắng, hắn bước vào. Nhưng vừa vào thành, thấy hơn 10 vạn quân quỳ xuống, A Quế mới thấy là lạ, nhìn tên kia nói:
“ Bọn bạch liên giáo đâu. Tại sao Ngạc Huy cùng Dương Bạt đều chết, treo cổ trên thành. Chuyện gì xảy ra....”
Tên kia lập bập kể:
“ Ngạc Huy tướng quân khi vào thành thực hiện đúng lệnh của người. Nhưng bị bọn Bạch Liên giáo tương kế tựu kế khiến giết lầm gần hết dân thường trong thành..... Hai người thấy có tội, nên treo đầu tự vẫn.....”
A Quế nghe xong run run, còn bên cạnh Lưu Dung ngất lịm.
Thật lâu, khẽ bình tĩnh, A Quê cố chống đỡ nói:
“ Phong tỏa tin tức. Cho ngươi thu dọn xác chết, chôn cất cẩn thận. Toàn quân sẵn sàng, lấy Nam Kinh làm bàn đạp đánh ra. Trả thù cho mọi người.”
........
Xong đợi Lưu Dung tỉnh, cả hai cấp tốc về kinh. Chuyện này không thể không báo. Nếu dấu, một khi bại lộ, ảnh hưởng căn cơ đại thanh. Hai người sẽ chết không nghi ngờ. Giờ nếu thú nhận may ra còn cơ hội vẫn hồi.
....
Nhưng lửa làm sao gói được rơm. Tin tức đồ sát Nam Kinh lấy tốc độ chóng mặt lan truyền. Khiến dân chúng khắp nơi lo sợ. Kết hợp bệnh tật,..... Sĩ khí bạch liên giáo gia tăng. Càng nhiều người gia nhập.
“ Quãng đường còn lại khá thông thoáng, không cần lo lắng mai phục, ngươi có thể cho tăng cường tốc độ.”
“ Ừm.” A Quế gật đầu.
........
Chỉ cần hai ngày sau, đoàn quân đã đến Hoài An. Di chuyển nhanh, nhiều người không quen, khá mệt, đang chuẩn bị thả lỏng thì A Quế quát lớn:
“ Đã theo nghiệp binh, chút vất vả đó, không chịu được, tính làm gì. Giữ nguyên đội hình trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nếu ta bắt gặp ai lơ là. Trảm. “
Nghe A Quế nói, tất cả đều trở nên nghiêm cẩn. Thấy ổn, căn dặn Ngạc Huy, hắn đi vào phủ.
.......
Lưu Dung nhìn A Quế, cười nói:
“ Cần gì phải nghiêm trọng vậy. Chúng ta đã trong thành. Bọn chúng chả nhẽ dám xông vào. Ngươi làm vậy, cứng quá dễ gẫy.”
“ Binh nghiệp không gì không thể..” A Quế nghiêm mật.
Biết không nói lại, Lưu Dung khẽ lắc đầu. Cả hai tiến lên.
.........
Cả hai đến nơi, quan lại ở Hoài An đã có mặt đông đủ. Không chậm, hai người ngồi lên nghế chủ tọa, A Quế nói:
“ Lần này tiến đánh Nam Kinh, Hoài An sẽ là bàn đạp đầu tiên. Do hành động khá gấp, lương thảo mang đi không phải nhiều. Bệ hạ đã cho phép ta tiến hành trưng thu lúa, gạo ở tất cả thành trì đi qua. Vì vậy, ta nói trước để các ngươi phổ biến. Cụ thể ra sao, lát nữa Lưu Dung sẽ nói. Đồng thời, mấy ngày ta ở đây, tất cả đều phải nghe mệnh lệnh của ta. Nếu kẻ nào dám làm loạn. Giết không tha.”
Nghe A Quế nói, tất cả đều lo sợ, gật đầu:
“ Vâng. Mọi việc nghe theo ý tướng quân.”
Thấy chấn nhiếp ban đầu ổn thỏa, hắn gật đầu, nhìn Lưu Dung. Biết ý, theo kế hoạch từ trước, Lưu Dung bắt đầu phân phó.
Bàn giao xong cũng là trưa, với tư cách chủ nhà, Tri phủ Hoài An nói:
“ Mọi người đi đường vất vả. Giờ cũng đã trưa, mời hai vị đến nhà chúng ta dùng chút cơm canh đạm bạc.”
Cũng khá đói, A Quế không suy nghĩ nhiều nói:
“ Được, đi thôi.”
Không ngờ bữa ăn đạm bạc lại toàn sơn hào hải vị. Lưu Dung nhìn xem, lắc đầu.
......
Ban đêm, Tây Độc cũng đến, trong căn phòng kín, chỉ có ba người. Tây Độc cẩn thận nói lại tình hình. Thấy mọi việc tiến triển tốt hơn, hai người cũng thở phào. A Quế khẽ suy tư hỏi:
“ Tên Đông Tà có lai lịch như thế nào? tin tưởng được không? Sợ rằng hắn là người của Bạch Liên giáo.”
“ Ta tìm người xem xét thì hắn hộ khẩu Hàng Châu, cha mẹ mất hết. Nhưng sợ là tin giả. Thân phận hắn không đơn giản như thế được.
Hiện tại thì có thể tin tưởng được, mấy ngày trước ta bám sát hắn thì thấy bình thường: chuyên tâm chữa trị, nhưng có chút ham tài, luôn hỏi xem phía triều đình có trợ cấp không?
Còn nếu, là người của bạch liên giáo thì càng tốt. Ta rời đi nhưng cũng cử người lấy cớ theo sát. Chỉ cần hắn có dị dạng gì, chúng ta đều có thể bắt gọn.”
“ Ừm. Vậy tốt. Kẻ ham tài thì càng dễ quản. Ngươi tạm thời đáp ứng hắn chút. Đợi tiến Tô Châu ta sẽ trực tiếp gặp mặt, xem đánh giá hay không lôi kéo?”
“ Được. Mà kế hoạch như thế nào?”
Lưu Dung đưa lại tờ giấy. Xem xong, Tây Độc lắc đầu:
“ Theo ta nghĩ, không cần lằng nhằng như vậy. Chúng ta cứ trực chỉ Nam Kinh xuống tận Hàng Châu. Quân số của chúng tuy ước chừng đến 10 vạn. Nhưng chủ yếu là dân thường, không có lực công kích. Cùng lắm ngang với 5 vạn quân ta. Chúng ta nhiều gấp bốn cần gì lo sợ.” Ngẫm nghĩ lúc, tiếp:
“ Ta muốn khi tiến vào Nam Kinh, sẽ giết gà doạ khỉ. Bất kể ai nghi ngờ đều giết. Sau cho người lan rộng. Ta tin bọn chúng là lũ ô hợp, nghe tin sẽ tan. Rất dễ đánh bại. Lần này nghe nói, Lưu Chi Hiệp là chỉ huy ở Nam Kinh....”
Lưu Dung nghe vậy, bỗng chốc nhíu mày, mở miệng:
“ Tất cả đều là người của chúng ta. Hà tất như vậy. Nếu mạnh mẽ lại phản tác dụng, kích phát dân biến nhiều hơn....”
“ Ngươi yên tâm, cách này ta áp dụng nhiều lần, có thể sử dụng ổn thỏa. Hi sinh một vài người khiến chúng ta tiết kiệm công sức, tiền bạc.... nó có lợi nhiều hơn.” A Quế nói.
“ Nhưng......” Còn chưa kịp nói xong, Tây Độc cắt ngang:
“ Lần này bệ hạ cũng muốn thử thập ngũ hoàng từ, e rằng muốn xem xét nâng đỡ kế vị. Ta nghĩ giao cho điện hạ xem xét. Thành bại do bệ hạ quyết định.”
“ Được.” Tuy có băn khoăn, nhưng Lưu Dung gật đầu.
........
Nam Kinh, trong căn mật phòng chỉ có Tề Lâm Nhi cùng Lưu Chi Hiệp. Tề Lâm Nhi nói:
“ Lần này bọn chúng khi lấy Nam Kinh, sẽ giết gà doạ khỉ. Ngươi cần cẩn thận. Mặt khác, ba mươi khẩu súng, theo yêu cầu của ngươi, ta đã chuyển đến. Làm mọi cách cản chân chúng càng lâu càng tốt.
“ Được.”
.........
Nói xong, Tề Lâm Nhi rời đi. Còn một mình, Lưu Chi Hiệp trầm tư. Bởi hắn biết lần này nhận ấn tiên phong, sẽ lành ít giữ nhiều. Hắn cần tính toán cẩn thận. Suy nghĩ lúc, hắn choàng lên một thân áo bào, đi tới một nhà kho. Nơi này có 30 người, đều là những kẻ thân tín nhất, nhìn thấy tất cả đang làm quen, hắn ra lệnh dừng lại, nói:
“ Lần này chúng ta tiên phong sẽ lành ít dữ nhiều. Những kẻ ngoài kia ta không lo lắng. Các ngươi sau khi bắn mấy loạt đầu tiên thì lập tức bỏ chạy xuống Mã An Sơn. Làm mọi cách, dẫn dụ tên tri phủ ra ngoài. Khi đó người của ta sẽ đánh chiếm
“ Vậy còn đại nhân. Người....:”
“ Yên tâm đi. Ta không có việc gì. Chỉ cần bắt được Mã An Sơn thì dù đại quân nhà Thanh đến, chúng ta đều có đường sống.”
“ Vâng.”
......
Không chỉ có mỗi Lưu Chi Hiệp tính, các nơi khác từ Tề Lâm Nhi đến Vương Tam Hoè, Ngô Bất Nguyệt đều đang tính toán. Ra nhập đều vì muốn sống, không ai dại dột mà hy sinh vì cái lý tưởng viển vông.
......
.......
Canh Ba, toàn bộ lính Nam Kinh thả lỏng bởi hôm qua đã truyền đến tin, đại quân do A Quế sắp đến. Chắc hẳn lũ Bạch Liên giáo sẽ không dại dột mà động lúc này. Nhưng tất cả đã sai, bởi triều đình càng sắp đến thì càng loạn.
Những đám cháy diễn ra khắp nơi, Nam Kinh dần trở nên hỗn loạn. Đang đứng trên thành, tri phủ Nam Kinh Dương Bạt khẽ vuốt mồ hôi, quát:
“ Khẩn trương làm gì. Trước một người nhanh chóng đi ra, đưa tin cho đại quân. Mặt khác, tất cả nghe ta, trước bỏ các nơi khác, tập trung cứu nội thành và kho lương.”
“ Vâng.”
.......
Các nơi trong thành bị trấn áp. Ngoài thành, Dương Bạt quyết định từ bỏ. Lưu Chi Hiệp thấy vậy, nói:
“ Bọn chúng giết anh em chúng ta. Lấy máu nhuộm đỏ lá cờ. Trả thù cho họ.”
“ Giết.”
“ Giết.”
......
.......
Có Lưu Chi Hiệp hô hào, thành viên phía dưới điên cuồng chém giết như một cỗ máy móc không ý chí.
......
Dương Bạt chưa từng trải qua chiến trận, ổn định xong bên trong, lập tức đóng cửa thành. Mặc cho bên ngoài là thảm cảnh, hàng ngàn tên phía Bạch Liên Giáo đứng chửi rủa.
Trên tường thành, vài tên tri huyện, tri phủ thấy vậy, nhao nhao:
“ Đại nhân, làm vậy có ổn. Bên ngoài.....”
Dương Bạt cắt ngang:
“ Các ngươi ai muốn tiến ra. Ta sẽ cho 2000 quân, nhiều gấp đô bọn chúng. Ai muốn....”
Nghe Dương Bạt nói, đã quen ăn ngon mặc ấm tất cả quan viên nhao nhao cúi đầu.
Dương Bạt thở dài.
.......
Bên kia A Quế nhận được tin, nhìn Ngạc Huy nói:
“ Ta đưa ngươi 10 vạn quân. Nhanh chóng đến cứu viện. Mặt khác, khi vào thành, lập tức lấy hai người một tổ. Lần lượt khám xét từng nhà. Bất kể có khả nghi, giết không tha. Bọn chúng giỏi nhất mồm mép, đừng nghe chúng giải thích.”
“ Vâng.” Ngạc Huy gật đầu, lấy tốc độ thần tốc tiến lên.
.......
Bên kia, ăn nho nhỏ thắng lợi đầu, Lưu Chi Hiệp đang ngồi suy nghĩ cho kế hoạch tiếp theo thì bên người một giọng nói vang lên:
“ Ngươi cũng có chút bản sự. Nhưng liệu đại quân nhà Thanh đến, các ngươi trụ nổi ư. Hãy cuồng bạo một lần rồi hy sinh. Vì một lý tưởng cao đẹp. Haha.”
Nghe tiếng châm chọc, Lưu Chi Hiệp bực mình quay lại, nhưng khi thấy đó là Nguyễn Toản, lắc đầu:
“ Vậy ta có thể làm gì ư. Dù sao cũng biết kết quả. Một lần huy hoàng còn hơn ngàn năm đau khổ...”
Nguyễn Toản cười to hơn:
“ Bỏ đi ngươi cái lý tưởng hão đi. Ta đi guốc trong bụng các ngươi. Toàn kẻ tham sống sợ chết. Lí tưởng cái mịa. Ta có cách, có thể khiến ngươi rời đi mà vẫn cản chân đại quân. Ngươi muốn nghe chứ.”
Bị Nguyễn Toản nói thẳng mặt, rất căm phẫn nhưng hắn cũng tỉnh táo:
“ Cái giá gì?”
“ Lần này miễn phí. Coi như vốn đầu tư đi. Sau lần này, Bạch liên giáo tất loạn. Ta cũng không biết ai trong bốn ngươi đoạt vị...”
“ Được. Nếu ta lên. Không thiếu ngươi chút bạc lẻ.”
Nguyễn Toản gật gật đầu nói. Lưu Chi hiệp nghe xong khẽ cảm tạ rời đi.
.......
Lưu Chi Hiệp sau khi đi, tu tập toàn bộ cao tầng ở Nam Kinh nói:
“ Bảo những người trong thành, cho vào mỗi túi gấm của chúng ta một lượng bạc. Lần lượt ném vào, đưa tặng...... từng hộ trong thành. Sau đó tìm mọi cách trốn ra.”
Có mấy người chần chờ:
“ Nhưng tên Dương Bạt đó đã cho tăng cường, lúc này nếu làm sẽ rất dễ bị phát hiện.“
“ Thay phiên tạo ra đám cháy, thu hút tầm mắt bọn chúng. Mặt khác ta cũng ở ngoài gây nhiễu loạn thu hút một phần. Những người còn lại thực hiện bỏ bạc.”
“ Nhưng tại sao phải tiêu hao số bạc lớn vậy. Đây là toàn bộ tích góp của chúng ta mấy năm nay...”
“ Cứ làm theo ta nói. Lần này tốn chút nhưng sẽ kiếm gấp bội. Các ngươi hiện chưa hiểu được. Xong xuôi, ta sẽ nói.”
“ Vâng.” Dù còn nhiều nghi vấn, nhưng ai cũng gật đầu, rời đi.
.......
Quả nhiên, không lâu, bên trong lại loạn, thỉnh thoảng có một đám cháy dẫn dụ quan binh, những tên khác bắt đầu phát bạc. Bên ngoài, Lưu Chi Hiệp cũng cho người cầm súng thay phiên nã vào cửa thành. Dương Bạt không thể không cắt một bộ phân lên tường thành gác. Ai đến gần bắn tên. Hắn cũng không ngờ, chính việc này, khiến bất tri bất giác, hầu hết thường dân (chiếm 90% ) người trong thành vô tình thành đồng phạm Bạch Liên giáo.
.......
Hai giờ sau, bọn Lưu Chi Hiệp kéo đi, Dương Bạt thở phào nhưng tiếng kèn lệnh lại vang lên. Hắn nhìn xuống, thấy lít nha lít nhít người. Trong ánh đèn lờ mờ, không thấy rõ địch ta, Dương Bạt hét:
“ Giữ chặt cửa thành. Chuẩn bị chiến đấu.”
Nhưng vừa nói xong, thì ở dưới, Ngạc Huy quát to:
“ Ta là Ngạc huy được tướng quân cử đến. Mau mở cửa thành.”
Rồi cho lệnh bài đưa lên, xác nhận đúng. Dương Bạt mở cửa thành.
...........
Ngạc Huy đi vào, Dương Bạt còn chưa kịp chào hỏi. Ngạc Huy đã quát lớn:
“ Đại tướng quân có lệnh. Bạch liên giáo còn trong thành. Bất kể ai khả nghi. Giết không cần lệnh.”
“ Rõ.”
Mười vạn người chia thành từng tổ tràn ra, đi vào từng nhà khám xét.
......
Trong một tửu quán ở ngay đầu thành, Dương Duy cùng Khổng Viên đi vào, nhìn từ trên xuống dưới nói:
“ Bạch liên giáo trà trộn vào. Chúng ta cần nghiêm tra. Nếu các ngươi có liên quan. Thì thành thật khai báo, ít ta cho toàn thây. Nếu không để ta phát hiện, thì tru di tam tộc.”
Chu Hạo cười nịnh:
“ Quan gia yên tâm. Chúng ta không ngu muội vậy. Gia đình lão đã cắm rễ ở đây 5 đời rồi.” Xong khẽ đưa chút lên, Khổng Viên gạt phăng:
“ Ngươi dám hối lộ. Thích chết không...”
“ Quan gia, Quan gia... nô tài ngu muội, không dám.” Chu Hạo luống cuống.
“ Hừ. Nghiêm tra.” Dương Duy cầm bạc, đặt vào túi nói.
.......
Từng vật dụng được kiểm tra, khi đến đầu giường, Khổng Viên cầm lên túi bạch, quan sát kỹ thấy có ký hiệu của Bạch Liên giáo, nghiêm mặt:
“ Đây là sao. Các ngươi có thể giải thích..”
Nhìn vậy, Chu Hạo cũng run sợ:
“ Nô tài không biết...” xong quay sang nhìn con và vợ:
“ Các ngươi, ai lấy thứ này....”
Lúc này, vợ y mới khóc thưa:
“ Phu quân, vừa thiếp thấy ngoài sân. tưởng... tưởng.”
Rồi quỳ khóc:
“ Mong quan gia tha mạng....”
Nhưng chưa nói xong, hai ánh kiếm lóe lên. Bốn người chết không nhắm mắt.
Hoàn cảnh tương tự diễn ra ở nhiều nơi. Gần như đồng loạt.
......
Đứng ở trên thành, Ngạc Huy cũng cảm thấy gì không ổn. Vừa định cho người dừng lại, nhưng không kịp.
Một tòa thành đồ sộ. Nhất thời trừ quan phủ binh lính cũng còn hơn 500 dân thường. Ngạc Huy nhìn Dương Bạt, cả hai đều run sợ.......
Đứng một nơi, nhìn lại, Nguyễn Toản cười ma mị:
“ Thật đẹp a. Không ngờ việc giết đồng bào mình đó là bản chất. Thiên An Môn xảy ra cũng không lạ? Haha.”
......
Sáng sau, A Quế cùng Lưu Dung xuất phát. Nhưng chuẩn bị tới gần, đều cảm thấy mùi máu tương nồng nặc. Đặc biệt khi đến gần, thấy trên tường treo xác của Ngạc Huy, Dương Bạt..... A Quế trong lòng khẽ hoảng: bọn Bạch Liên Giáo mạnh đến vậy ư.? 10 vạn quân cũng bị bại, toàn diệt....
Mang theo lo lắng, hắn bước vào. Nhưng vừa vào thành, thấy hơn 10 vạn quân quỳ xuống, A Quế mới thấy là lạ, nhìn tên kia nói:
“ Bọn bạch liên giáo đâu. Tại sao Ngạc Huy cùng Dương Bạt đều chết, treo cổ trên thành. Chuyện gì xảy ra....”
Tên kia lập bập kể:
“ Ngạc Huy tướng quân khi vào thành thực hiện đúng lệnh của người. Nhưng bị bọn Bạch Liên giáo tương kế tựu kế khiến giết lầm gần hết dân thường trong thành..... Hai người thấy có tội, nên treo đầu tự vẫn.....”
A Quế nghe xong run run, còn bên cạnh Lưu Dung ngất lịm.
Thật lâu, khẽ bình tĩnh, A Quê cố chống đỡ nói:
“ Phong tỏa tin tức. Cho ngươi thu dọn xác chết, chôn cất cẩn thận. Toàn quân sẵn sàng, lấy Nam Kinh làm bàn đạp đánh ra. Trả thù cho mọi người.”
........
Xong đợi Lưu Dung tỉnh, cả hai cấp tốc về kinh. Chuyện này không thể không báo. Nếu dấu, một khi bại lộ, ảnh hưởng căn cơ đại thanh. Hai người sẽ chết không nghi ngờ. Giờ nếu thú nhận may ra còn cơ hội vẫn hồi.
....
Nhưng lửa làm sao gói được rơm. Tin tức đồ sát Nam Kinh lấy tốc độ chóng mặt lan truyền. Khiến dân chúng khắp nơi lo sợ. Kết hợp bệnh tật,..... Sĩ khí bạch liên giáo gia tăng. Càng nhiều người gia nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.