Chương 183: Thoát nạn.
Thành Nôbi
27/08/2020
Đúng lúc Nguyễn Toản cam chịu số phận thì
“ Đinh..... đinh...” - một âm thanh máy móc vang lên:
“ Nguy cơ xuất hiện.... nguy cơ xuất hiện.... tự động mở ra bảo hộ........”
“ Năng lượng không đủ.... năng lượng không đủ....”
Rồi im bặt. Hắn bàng hoàng như từ mộng bước ra, hét lớn:
“ Cứu.... cứu.....”
Nhẫn Tế nghe vậy, càng cười lạnh:
“ Vùng vẫy đi. Tiếp tục vùng vẫy đi.”
Đao dần kề sát.
........
Trong sát na đó. Không ai để ý, Thuận Thiên Kiếm quang mang mờ tỏa, một lỗ chạm vô hình trôi nổi.
Tận trong thẳm sâu não hắn, một viên cầu xoay tròn như nhận được lực hấp dẫn, hút vào
“ Ầm.... ầm....” Một tiếng vang vọng thiên địa. Tất cả phàm giới không gian, thời gian như đóng băng. Con người cũng bất động. Dòng sông thời gian cũng ngừng.
Ở xa tít tắp, vô ngần, những bóng người thức giấc, ánh mắt như xuyên thấu đại địa nhìn sang. Nguyễn Toản cả thân hình ớn lạnh.
“ Cút...” Từ thân kiếm, một bóng hình thướt tha khẽ quát.
Những người kia, ánh mắt e dè mà rời đi. Áp lực cũng biến mất, hắn chớp mắt nhìn sang, nghi hoặc.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Âu Cơ không còn dáng vẻ lạnh lùng, đôi mắt trìu mến, ngắm nhìn, lúc sau bật cười:
“ Thật không ngờ kẻ đánh thức ta lại là một cậu nhóc như ngươi. Ta tưởng phải vài vạn năm, khi nguy cơ kề cận, mới có người phá giải phong ấn. Nhưng thật không ngờ, chỉ gần 2 nghìn năm. Đã có người mở ra. Ta đã già ư...”
Than thở xong, ánh mắt nàng lấp lóe, nhìn ba thân: hiện tại, tương lai, quá khứ... lắc đầu:
“ Ngươi thật kì lại. Tương lai là một mảnh hư vô, đến ta không thể biết. Có lẽ ngươi có cơ duyên.”
Rồi ngưng giọng, tiếp:
“ Nói đi, ngươi cầu xin gì...”
Hắn rụt rè, kể lại toàn bộ câu chuyện, Cửu Tử lệnh, Liên Hoa hội.... nghe xong, Âu Cơ gật đầu:
“ Không ngờ bọn chúng còn tồn tại. Cửu tử lệnh ban đầu, ta tạo ra. Muốn cho đất nước một kế phòng thân. Không ngờ, lại sử dụng giết hại lẫn nhau....”
Quét một vòng, xung quanh toàn bộ một lượt Trái đất, lắc đầu:
“ Trần gian, nguyên khí đã suy, nhiều loài hoa không còn nữa. Muốn nghịch lại Cửu Tử lệnh chỉ có gân rồng.....”
Hắn cúi đầu:
“ Con cũng biết. Nhưng thế gian không còn rồng, kiếm đâu ra....”
Nàng nở nụ cười, như hoa mua xuân, nói:
“ Ai bảo không còn. Đi theo ta...”
Rồi nàng phất tay, một dải lụa mầu, mang hai người đi ngược dòng sông.
........
Trên quãng đường, hắn chứng kiến rất nhiều sự việc xảy ra, có xa lạ, có quen thuộc.... nhưng chỉ được một lúc, đầu óc quay cuồng. Nàng thấy vậy, nghiêm giọng:
“ Chúng là vật chết nhưng có thể là sống, nếu ngươi không thể chống chịu, ngươi trở thành nó, nó thành ngươi....”
Nghe vậy, hắn run sợ. Không dám nhìn, chỉ tập trung phía trước. Thật lâu, hắn bạo dạn mở miệng:
“ Con có thể biết được tên người không... Tại sao người xuất hiện trong kiếm...”
Nàng cười hiền từ:
“ Có thể coi ta là mẹ, người tạo ra người Việt....”
Hắn há hốc:
“ Mẫu tổ, người là mẹ Âu Cơ..”
“ Đúng. Coi như các ngươi không quên gốc....”
“ Nhưng con đọc, thấy bảo người sau khi hạ sinh. Một thời gian rời đi. Tại sao người còn ở đây.... Lạc tổ đâu ạ....”
Nhắc đến đây, nàng có chút u buồn thoáng qua, có lẽ phong ấn quá lâu, nàng có chút buồn tẻ. Thuận miệng nói:
“ Cha con là dòng dõi Thần Nông - 1 trong ba người đứng đầu vùng đất này. Ta trong một lần du ngoạn, không may bị địch nhân đánh lén, trọng thương, mất trí nhớ rơi xuống đây. May mắn cha con gặp và giúp đỡ. Dần dần nảy sinh, tình cảm lúc nào không hay.
Nhưng lúc chuẩn bị hạ sinh các con. Ta cũng nhớ ra, mình là ai, biết việc kết hôn với cha con sẽ bị trừng trị ra sao, gây tai họa cho cả hành tinh.
Ta đợi mình sinh ra, sẽ rời đi. Cũng khi đó, mang trong lòng chút hối hận, ta đã dậy khắp nơi nhiều thuật pháp: những Nhân sư ở Ai cập; những kẻ lang thang từ sao Hỏa đến đây trên đỉnh núi Olimpia; Tam Hoàng của người Hán.....
Nhưng lòng người hiểm ác, ta càng nhân nhượng, bọn nó càng đòi. Viêm Đế đã dùng cha con, ép ta giao ra nhiều hơn.....
Cuối cùng, ta cũng nể tình cha con cho hắn thập đại thần khí: Búa Khai Thiên, Hiên Viên Kiếm, đàn (Phục Hi).......
Sau đó hạ sinh, vì không muốn con ta mang dòng máu của chúng. Ta đã dùng Thiên Linh trứng- gột rửa máu huyết, linh hồn. Tạo ra một dòng máu Lạc Hồng riêng biệt.
Chính vì vậy ta và chàng cãi nhau. Sau đó ta mang một nửa rời đi.......”
Nói đến đây, Âu Cơ thở hắt:
“ Một ngày làm vợ chồng, sao có thể đơn giản nói một câu là hết. Sau hơn một vạn năm, chịu hết hình phạt gia quy. Ta trở lại, cũng nghe tin chàng cũng rời đi, lang thang tìm ta trong vũ trụ.....
Lĩnh Nam thần kiếm chàng cũng tách làm ba. Ta một mặt muốn có cơ hội gặp chàng, một mặt cho con cháu chút bảo mệnh, nên đã lưu lại ấn kí trong kiếm.... Không ngờ hôm nay bị ngươi mở ra...”
Hắn nghe xong, há hốc mồm. Thật lâu khi ánh sáng chói loá xuất hiện, hắn nới bừng tỉnh. Nàng nhìn hắn chỉ về một gốc cây nói:
“ Đây là thế giới thụ. Thứ ngươi tìm có lẽ có ở đây....”
Nàng phất tay, định đi vào.
Hai bóng người xuất hiện. Một người có đầu giống đầu bò, sừng nhọn, trán đồng, đầu sắt, đuôi bọ cạp, chân rết. Tay cầm đỉnh ngân chặn. Không lâu, một người khác thân khoác áo bào vàng, tay cầm kiếm tiến đến. Hô lớn:
“ Các ngươi là ai.... dám tiến nơi đây....”
Âu Cơ tiến lại, cười châm chọc:
“ Tiểu Viêm (*) ngươi thật to gan a...” Rồi lấy tay cốc nhẹ trán.
Nghe giọng nói, đồng thời chứng kiến hình bóng, Viêm Đế lắp bắp:
“ Tại sao là ngươi....tại sao là ngươi.”
Nàng quở trách:
“ Ta đến thăm hai ngươi không được ư..”
Hiên Viên lắp bắp:
“ Được... được... Nhưng ngươi nói không bao giờ trở lại... Tại sao lại đến. Lạc Long Quân cũng đã rời đi. Ngươi còn gì vương vấn nơi đây....”
Thần Nông cũng run sợ nói:
“ Con dâu.... không.... đại nhân... việc năm đó ta sai. Trừng phạt cũng trừng phạt rồi.....”
Nàng hừ lạnh:
“ Năm đó coi như bỏ qua. Nhưng mấy ngàn năm nay, các ngươi cho con cháu liên tục khi dễ con cháu ta, chả nhẽ ta không thể trách tội....”
Hiên Viên lắc đầu:
“ Đó là việc của phàm nhân. Chúng ta đâu có thể nhúng tay...”
“ Thật ư.... Nếu không các ngươi phía sau giở trò thì ai. Các ngươi lên nhớ, xúc động quy tắc các ngươi sẽ phải chết. Maya, Atlantis từng hùng mạnh ra sao, cũng biến mất...”
Ánh mắt hai người kiêng kỵ, Hiên Viên mở miệng:
“ Vậy ngươi muốn gì......”
“ Haha. Như này có phải dễ nói chuyện không. Ta muốn gân của chín rồng, tế hóa Lĩnh Nam thần kiếm.....”
Hiên Viên lắc đầu:
“ Không được. Người hán không thể không có hoàng. Thời tam quốc, chính ngươi đã giết một lần, khiến người hán gần như tuyệt diệt. Nếu không phải Bàn Cổ cắt máu dưỡng lại. Dân tộc ta đã sớm diệt tuyệt. Dù có chết ta sẽ không để, điều đó xảy ra....”
Nàng cười mỉa mai:
“ Lớn rồi, mạnh bạo nghê. Ta đến để ra lệnh, không phải đàm phán....” rồi khe đưa tay.
Hiên Viên cùng Viêm Đế như ngọn cỏ, thổi bay, cả người đẫm máu.... Nàng không quá coi trọng, cười tiếp:
“ Dù bản thể ta không tại, cũng dư sức đánh hai ngươi. Mặt khác, đừng tỏ ra là kẻ thương yêu dân chúng, các ngươi cũng chỉ coi bọn chúng là con vật để nuôi nhốt. Thời gian của ta không còn nhiều...”
Hiên Viên hấp tấp:
“ Được.... ta không phải lớn nhất, để ta hỏi Bàn Cổ....”
Nàng lắc đầu:
“ Không cần..” nàng cười mà như không, híp mắt:
“ Tiểu bàn, đến rồi lên ra. Cẩn thận ta đánh cho một trận....”
Bàn Cổ ôm búa, đãng nhẽ dáng vẻ oai phong, nhưng thấy nàng, ánh mắt rụt lại, miễn cưởng nói:
“ Âu Cơ đại nhân, việc này khó thể đồng ý. có thể đổi thứ khác. Giết chín rồng thì quá khó.... Ngài cũng biết, thế cuộc đã định. Phía tây cùng đông, nam vẫn có kẻ rục rịch. Ngài mạnh nhưng không phải bản thể tại, khó có thể trấn áp toàn bộ.”
“ Vậy được. Một rồng cũng được. Nhưng các ngươi cần hứa ta ba điều. Bất cứ giá nào cũng phải đáp ứng...”
Bàn Cổ cười khổ:
“ Đại nhân cần gì, việc khó có gì có thể khó ngài......”
Nàng chỉ hắn:
“ Ta không bảo ta. Là hắn, cũng là kẻ hữu duyên với ta.”
Chần chừ lúc, Bàn Cổ đưa ra ba lệnh bài nói:
“ Đây là ba thứ. Cần tiểu hữu hay thiêu đốt....”
Nàng bắt lấy, dùng hỏa diễm quét qua.
Thấy vậy, Bàn Cổ cười:
“ Ta làm gì dám tay chân trước mặt đại nhân. Người đã lo xa....”
“ Hừ....” Nàng thấy an toàn, vất lại đưa cho Nguyễn Toản, nói:
“ Cầm lấy cẩn thận....”
Hắn vâng dạ, mau chóng cất đi.
...........
Lúc sau, hai người được đưa đến một khu vực khác, nơi chín con rồng đang thiêu đốt một hòn ngọc, khí vận bàng bạc lan tỏa.
Âu Cơ cười:
“ Không ngờ đã nhanh béo tốt. Ta tưởng nhớ món long quay năm xưa.” Khẽ liếm môi thèm thuồng.
Bàn Cổ cùng hai tên kia dù căm tức, nhưng không dám ý kiến, trầm giọng:
“ Mau chém rồi chúng ta rời đi.”
Âu Cơ gật đầu, Lĩnh Nam thần kiếm hiện, đưa về phía hắn, quát
“ Chém đi....”
Hắn rụt rè. Nhanh chóng cầm lấy, sức lực toàn bộ dồn vào:
“ Ầm. Ầm“
Kiếm xuống. Một vòng nhật nguyệt tan rơi. Tám đầu long cũng kinh hãi nhìn lại.
Nàng dùng sức, nhanh chóng phân tách thi thể, thịt, gân, móng, long. Xong xuôi đẩy sang hắn:
“ Thứ tốt... cầm lấy....”
Thấy nàng xong, Bàn Cổ nói:
“ Mời hai người rời đi.”
Nàng cười:
“ Không cần. Khi nào có việc ta lại đến. Haha.”
......
Nhìn bọn họ rời, Viêm Đế tức tối:
“ Ả càng ngày càng quá đáng...”
Hiên Viên quay sang Bàn Cổ nói:
“ Mụ ta không phải bản thể. Chúng ta hoàn toàn có thể đánh. Tại sao lại nhân nhượng vậy...”
Bàn cổ lắc đầu:
“ Mụ điên đuổi đi là tốt. Khi mụ ta đến, các nơi khác đều nhăm nhe bên đây, đợi thời cơ đục nước béo cò.... Manh động, chúng ta thiệt hơn” Rồi nhìn cả hai:
“ Tìm cảnh phân tách ra một. Dù làm vậy có thể khiến người hán suy yếu, bị đô hộ. Nhưng chấp nhận. Vì thế kỷ sau hùng cường...”
“ Nhưng....” Viêm Đế còn định nói, Bàn cổ đã phất tay rời đi....
Thấy vậy, Hiên Viên nói:
“ Kế hoạch tương lai quan trọng hơn. Quân tử ai chưa từng thua thiệt. Trả thù vài ngàn năm không muộn...”
“ Được....” mang theo hậm hực, hai người phân tách.
......
Lúc sau, Nguyễn Toản cũng được Âu Cơ về đến. Nàng nói:
“ Sau lần này, ta sẽ lâm ngủ say. Đừng đánh thức ta..... Xong việc phân tách trở lại...”
Hắn bồi hồi tiếp:
“ Thần thoại có thật ư, thế giới này là gì...”
Nàng nhìn hắn trầm ngâm:
“ Tiên nhân nuôi phàm nhân như dưỡng cổ. Thế giới này cũng bị người khác coi như vậy. Ai hội cam tâm. Nhưng ngươi yên tâm. Các giới tuy cùng tồn tại, trên cao có thể ảnh hưởng thấp, nhưng bị hạn chế nhiều. Mặt khác phía dưới có thể nghịch phạt bên trên.... Khi chưa đủ sức, đừng quá tự cường.”
Tuy còn nhiều điều để hỏi, nhưng nàng đã biến mất. Hắn cúi thật sâu cảm tạ. Xong cầm lấy Ô Long Đao đảo ngược, Nhẫn Tế như đang tự sát.
“ Ầm....”
Thời gian trở lại, Nhẫn Tế ánh mắt kinh hoàng ngã xuống, Cửu Tử lệnh cũng hòa tan.
.......
Nguyễn Huệ linh hồn không còn bị giam cầm, trở lại bản thể. Sắc mặt trắng bệch, nhìn hắn:
“ Chúng ta sống....”
Hắn gật đầu:
“ Lúc cuối, lạc tổ đã xuất hiện. Hợp nhất rồi chém hắn. Chúng ta gặp may...”
Tuy còn nhiều nghi hoặc, Nguyễn Huệ gật đầu. Cả hai bị đẩy ra, sắc mặt trắng bệch.
........
Ra ngoài, hai người đã thấy Triệu Lan cùng Nguyễn Long đè Hồ Thức xuống. Nguyễn Toản nhìn cả ba, khẽ nói:
“ Thả đi. Mọi sự hiểu lầm. Ta với nguyễn huệ thương vong nặng. Tất cả bảo hộ. Chúng ta cần dưỡng thương...”
“ Vâng.”
......
Mặt đất dừng hẳn, nhân dân hân hoan.
Sâu trong Tản Viên, một nhóm người bị đốt trụi. Mọi dấu vết, Liên Hoa hội biến mất.
Vầng sao chiếu rọi nước ta càng ngàng càng sáng rọi.
“ Đinh..... đinh...” - một âm thanh máy móc vang lên:
“ Nguy cơ xuất hiện.... nguy cơ xuất hiện.... tự động mở ra bảo hộ........”
“ Năng lượng không đủ.... năng lượng không đủ....”
Rồi im bặt. Hắn bàng hoàng như từ mộng bước ra, hét lớn:
“ Cứu.... cứu.....”
Nhẫn Tế nghe vậy, càng cười lạnh:
“ Vùng vẫy đi. Tiếp tục vùng vẫy đi.”
Đao dần kề sát.
........
Trong sát na đó. Không ai để ý, Thuận Thiên Kiếm quang mang mờ tỏa, một lỗ chạm vô hình trôi nổi.
Tận trong thẳm sâu não hắn, một viên cầu xoay tròn như nhận được lực hấp dẫn, hút vào
“ Ầm.... ầm....” Một tiếng vang vọng thiên địa. Tất cả phàm giới không gian, thời gian như đóng băng. Con người cũng bất động. Dòng sông thời gian cũng ngừng.
Ở xa tít tắp, vô ngần, những bóng người thức giấc, ánh mắt như xuyên thấu đại địa nhìn sang. Nguyễn Toản cả thân hình ớn lạnh.
“ Cút...” Từ thân kiếm, một bóng hình thướt tha khẽ quát.
Những người kia, ánh mắt e dè mà rời đi. Áp lực cũng biến mất, hắn chớp mắt nhìn sang, nghi hoặc.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Âu Cơ không còn dáng vẻ lạnh lùng, đôi mắt trìu mến, ngắm nhìn, lúc sau bật cười:
“ Thật không ngờ kẻ đánh thức ta lại là một cậu nhóc như ngươi. Ta tưởng phải vài vạn năm, khi nguy cơ kề cận, mới có người phá giải phong ấn. Nhưng thật không ngờ, chỉ gần 2 nghìn năm. Đã có người mở ra. Ta đã già ư...”
Than thở xong, ánh mắt nàng lấp lóe, nhìn ba thân: hiện tại, tương lai, quá khứ... lắc đầu:
“ Ngươi thật kì lại. Tương lai là một mảnh hư vô, đến ta không thể biết. Có lẽ ngươi có cơ duyên.”
Rồi ngưng giọng, tiếp:
“ Nói đi, ngươi cầu xin gì...”
Hắn rụt rè, kể lại toàn bộ câu chuyện, Cửu Tử lệnh, Liên Hoa hội.... nghe xong, Âu Cơ gật đầu:
“ Không ngờ bọn chúng còn tồn tại. Cửu tử lệnh ban đầu, ta tạo ra. Muốn cho đất nước một kế phòng thân. Không ngờ, lại sử dụng giết hại lẫn nhau....”
Quét một vòng, xung quanh toàn bộ một lượt Trái đất, lắc đầu:
“ Trần gian, nguyên khí đã suy, nhiều loài hoa không còn nữa. Muốn nghịch lại Cửu Tử lệnh chỉ có gân rồng.....”
Hắn cúi đầu:
“ Con cũng biết. Nhưng thế gian không còn rồng, kiếm đâu ra....”
Nàng nở nụ cười, như hoa mua xuân, nói:
“ Ai bảo không còn. Đi theo ta...”
Rồi nàng phất tay, một dải lụa mầu, mang hai người đi ngược dòng sông.
........
Trên quãng đường, hắn chứng kiến rất nhiều sự việc xảy ra, có xa lạ, có quen thuộc.... nhưng chỉ được một lúc, đầu óc quay cuồng. Nàng thấy vậy, nghiêm giọng:
“ Chúng là vật chết nhưng có thể là sống, nếu ngươi không thể chống chịu, ngươi trở thành nó, nó thành ngươi....”
Nghe vậy, hắn run sợ. Không dám nhìn, chỉ tập trung phía trước. Thật lâu, hắn bạo dạn mở miệng:
“ Con có thể biết được tên người không... Tại sao người xuất hiện trong kiếm...”
Nàng cười hiền từ:
“ Có thể coi ta là mẹ, người tạo ra người Việt....”
Hắn há hốc:
“ Mẫu tổ, người là mẹ Âu Cơ..”
“ Đúng. Coi như các ngươi không quên gốc....”
“ Nhưng con đọc, thấy bảo người sau khi hạ sinh. Một thời gian rời đi. Tại sao người còn ở đây.... Lạc tổ đâu ạ....”
Nhắc đến đây, nàng có chút u buồn thoáng qua, có lẽ phong ấn quá lâu, nàng có chút buồn tẻ. Thuận miệng nói:
“ Cha con là dòng dõi Thần Nông - 1 trong ba người đứng đầu vùng đất này. Ta trong một lần du ngoạn, không may bị địch nhân đánh lén, trọng thương, mất trí nhớ rơi xuống đây. May mắn cha con gặp và giúp đỡ. Dần dần nảy sinh, tình cảm lúc nào không hay.
Nhưng lúc chuẩn bị hạ sinh các con. Ta cũng nhớ ra, mình là ai, biết việc kết hôn với cha con sẽ bị trừng trị ra sao, gây tai họa cho cả hành tinh.
Ta đợi mình sinh ra, sẽ rời đi. Cũng khi đó, mang trong lòng chút hối hận, ta đã dậy khắp nơi nhiều thuật pháp: những Nhân sư ở Ai cập; những kẻ lang thang từ sao Hỏa đến đây trên đỉnh núi Olimpia; Tam Hoàng của người Hán.....
Nhưng lòng người hiểm ác, ta càng nhân nhượng, bọn nó càng đòi. Viêm Đế đã dùng cha con, ép ta giao ra nhiều hơn.....
Cuối cùng, ta cũng nể tình cha con cho hắn thập đại thần khí: Búa Khai Thiên, Hiên Viên Kiếm, đàn (Phục Hi).......
Sau đó hạ sinh, vì không muốn con ta mang dòng máu của chúng. Ta đã dùng Thiên Linh trứng- gột rửa máu huyết, linh hồn. Tạo ra một dòng máu Lạc Hồng riêng biệt.
Chính vì vậy ta và chàng cãi nhau. Sau đó ta mang một nửa rời đi.......”
Nói đến đây, Âu Cơ thở hắt:
“ Một ngày làm vợ chồng, sao có thể đơn giản nói một câu là hết. Sau hơn một vạn năm, chịu hết hình phạt gia quy. Ta trở lại, cũng nghe tin chàng cũng rời đi, lang thang tìm ta trong vũ trụ.....
Lĩnh Nam thần kiếm chàng cũng tách làm ba. Ta một mặt muốn có cơ hội gặp chàng, một mặt cho con cháu chút bảo mệnh, nên đã lưu lại ấn kí trong kiếm.... Không ngờ hôm nay bị ngươi mở ra...”
Hắn nghe xong, há hốc mồm. Thật lâu khi ánh sáng chói loá xuất hiện, hắn nới bừng tỉnh. Nàng nhìn hắn chỉ về một gốc cây nói:
“ Đây là thế giới thụ. Thứ ngươi tìm có lẽ có ở đây....”
Nàng phất tay, định đi vào.
Hai bóng người xuất hiện. Một người có đầu giống đầu bò, sừng nhọn, trán đồng, đầu sắt, đuôi bọ cạp, chân rết. Tay cầm đỉnh ngân chặn. Không lâu, một người khác thân khoác áo bào vàng, tay cầm kiếm tiến đến. Hô lớn:
“ Các ngươi là ai.... dám tiến nơi đây....”
Âu Cơ tiến lại, cười châm chọc:
“ Tiểu Viêm (*) ngươi thật to gan a...” Rồi lấy tay cốc nhẹ trán.
Nghe giọng nói, đồng thời chứng kiến hình bóng, Viêm Đế lắp bắp:
“ Tại sao là ngươi....tại sao là ngươi.”
Nàng quở trách:
“ Ta đến thăm hai ngươi không được ư..”
Hiên Viên lắp bắp:
“ Được... được... Nhưng ngươi nói không bao giờ trở lại... Tại sao lại đến. Lạc Long Quân cũng đã rời đi. Ngươi còn gì vương vấn nơi đây....”
Thần Nông cũng run sợ nói:
“ Con dâu.... không.... đại nhân... việc năm đó ta sai. Trừng phạt cũng trừng phạt rồi.....”
Nàng hừ lạnh:
“ Năm đó coi như bỏ qua. Nhưng mấy ngàn năm nay, các ngươi cho con cháu liên tục khi dễ con cháu ta, chả nhẽ ta không thể trách tội....”
Hiên Viên lắc đầu:
“ Đó là việc của phàm nhân. Chúng ta đâu có thể nhúng tay...”
“ Thật ư.... Nếu không các ngươi phía sau giở trò thì ai. Các ngươi lên nhớ, xúc động quy tắc các ngươi sẽ phải chết. Maya, Atlantis từng hùng mạnh ra sao, cũng biến mất...”
Ánh mắt hai người kiêng kỵ, Hiên Viên mở miệng:
“ Vậy ngươi muốn gì......”
“ Haha. Như này có phải dễ nói chuyện không. Ta muốn gân của chín rồng, tế hóa Lĩnh Nam thần kiếm.....”
Hiên Viên lắc đầu:
“ Không được. Người hán không thể không có hoàng. Thời tam quốc, chính ngươi đã giết một lần, khiến người hán gần như tuyệt diệt. Nếu không phải Bàn Cổ cắt máu dưỡng lại. Dân tộc ta đã sớm diệt tuyệt. Dù có chết ta sẽ không để, điều đó xảy ra....”
Nàng cười mỉa mai:
“ Lớn rồi, mạnh bạo nghê. Ta đến để ra lệnh, không phải đàm phán....” rồi khe đưa tay.
Hiên Viên cùng Viêm Đế như ngọn cỏ, thổi bay, cả người đẫm máu.... Nàng không quá coi trọng, cười tiếp:
“ Dù bản thể ta không tại, cũng dư sức đánh hai ngươi. Mặt khác, đừng tỏ ra là kẻ thương yêu dân chúng, các ngươi cũng chỉ coi bọn chúng là con vật để nuôi nhốt. Thời gian của ta không còn nhiều...”
Hiên Viên hấp tấp:
“ Được.... ta không phải lớn nhất, để ta hỏi Bàn Cổ....”
Nàng lắc đầu:
“ Không cần..” nàng cười mà như không, híp mắt:
“ Tiểu bàn, đến rồi lên ra. Cẩn thận ta đánh cho một trận....”
Bàn Cổ ôm búa, đãng nhẽ dáng vẻ oai phong, nhưng thấy nàng, ánh mắt rụt lại, miễn cưởng nói:
“ Âu Cơ đại nhân, việc này khó thể đồng ý. có thể đổi thứ khác. Giết chín rồng thì quá khó.... Ngài cũng biết, thế cuộc đã định. Phía tây cùng đông, nam vẫn có kẻ rục rịch. Ngài mạnh nhưng không phải bản thể tại, khó có thể trấn áp toàn bộ.”
“ Vậy được. Một rồng cũng được. Nhưng các ngươi cần hứa ta ba điều. Bất cứ giá nào cũng phải đáp ứng...”
Bàn Cổ cười khổ:
“ Đại nhân cần gì, việc khó có gì có thể khó ngài......”
Nàng chỉ hắn:
“ Ta không bảo ta. Là hắn, cũng là kẻ hữu duyên với ta.”
Chần chừ lúc, Bàn Cổ đưa ra ba lệnh bài nói:
“ Đây là ba thứ. Cần tiểu hữu hay thiêu đốt....”
Nàng bắt lấy, dùng hỏa diễm quét qua.
Thấy vậy, Bàn Cổ cười:
“ Ta làm gì dám tay chân trước mặt đại nhân. Người đã lo xa....”
“ Hừ....” Nàng thấy an toàn, vất lại đưa cho Nguyễn Toản, nói:
“ Cầm lấy cẩn thận....”
Hắn vâng dạ, mau chóng cất đi.
...........
Lúc sau, hai người được đưa đến một khu vực khác, nơi chín con rồng đang thiêu đốt một hòn ngọc, khí vận bàng bạc lan tỏa.
Âu Cơ cười:
“ Không ngờ đã nhanh béo tốt. Ta tưởng nhớ món long quay năm xưa.” Khẽ liếm môi thèm thuồng.
Bàn Cổ cùng hai tên kia dù căm tức, nhưng không dám ý kiến, trầm giọng:
“ Mau chém rồi chúng ta rời đi.”
Âu Cơ gật đầu, Lĩnh Nam thần kiếm hiện, đưa về phía hắn, quát
“ Chém đi....”
Hắn rụt rè. Nhanh chóng cầm lấy, sức lực toàn bộ dồn vào:
“ Ầm. Ầm“
Kiếm xuống. Một vòng nhật nguyệt tan rơi. Tám đầu long cũng kinh hãi nhìn lại.
Nàng dùng sức, nhanh chóng phân tách thi thể, thịt, gân, móng, long. Xong xuôi đẩy sang hắn:
“ Thứ tốt... cầm lấy....”
Thấy nàng xong, Bàn Cổ nói:
“ Mời hai người rời đi.”
Nàng cười:
“ Không cần. Khi nào có việc ta lại đến. Haha.”
......
Nhìn bọn họ rời, Viêm Đế tức tối:
“ Ả càng ngày càng quá đáng...”
Hiên Viên quay sang Bàn Cổ nói:
“ Mụ ta không phải bản thể. Chúng ta hoàn toàn có thể đánh. Tại sao lại nhân nhượng vậy...”
Bàn cổ lắc đầu:
“ Mụ điên đuổi đi là tốt. Khi mụ ta đến, các nơi khác đều nhăm nhe bên đây, đợi thời cơ đục nước béo cò.... Manh động, chúng ta thiệt hơn” Rồi nhìn cả hai:
“ Tìm cảnh phân tách ra một. Dù làm vậy có thể khiến người hán suy yếu, bị đô hộ. Nhưng chấp nhận. Vì thế kỷ sau hùng cường...”
“ Nhưng....” Viêm Đế còn định nói, Bàn cổ đã phất tay rời đi....
Thấy vậy, Hiên Viên nói:
“ Kế hoạch tương lai quan trọng hơn. Quân tử ai chưa từng thua thiệt. Trả thù vài ngàn năm không muộn...”
“ Được....” mang theo hậm hực, hai người phân tách.
......
Lúc sau, Nguyễn Toản cũng được Âu Cơ về đến. Nàng nói:
“ Sau lần này, ta sẽ lâm ngủ say. Đừng đánh thức ta..... Xong việc phân tách trở lại...”
Hắn bồi hồi tiếp:
“ Thần thoại có thật ư, thế giới này là gì...”
Nàng nhìn hắn trầm ngâm:
“ Tiên nhân nuôi phàm nhân như dưỡng cổ. Thế giới này cũng bị người khác coi như vậy. Ai hội cam tâm. Nhưng ngươi yên tâm. Các giới tuy cùng tồn tại, trên cao có thể ảnh hưởng thấp, nhưng bị hạn chế nhiều. Mặt khác phía dưới có thể nghịch phạt bên trên.... Khi chưa đủ sức, đừng quá tự cường.”
Tuy còn nhiều điều để hỏi, nhưng nàng đã biến mất. Hắn cúi thật sâu cảm tạ. Xong cầm lấy Ô Long Đao đảo ngược, Nhẫn Tế như đang tự sát.
“ Ầm....”
Thời gian trở lại, Nhẫn Tế ánh mắt kinh hoàng ngã xuống, Cửu Tử lệnh cũng hòa tan.
.......
Nguyễn Huệ linh hồn không còn bị giam cầm, trở lại bản thể. Sắc mặt trắng bệch, nhìn hắn:
“ Chúng ta sống....”
Hắn gật đầu:
“ Lúc cuối, lạc tổ đã xuất hiện. Hợp nhất rồi chém hắn. Chúng ta gặp may...”
Tuy còn nhiều nghi hoặc, Nguyễn Huệ gật đầu. Cả hai bị đẩy ra, sắc mặt trắng bệch.
........
Ra ngoài, hai người đã thấy Triệu Lan cùng Nguyễn Long đè Hồ Thức xuống. Nguyễn Toản nhìn cả ba, khẽ nói:
“ Thả đi. Mọi sự hiểu lầm. Ta với nguyễn huệ thương vong nặng. Tất cả bảo hộ. Chúng ta cần dưỡng thương...”
“ Vâng.”
......
Mặt đất dừng hẳn, nhân dân hân hoan.
Sâu trong Tản Viên, một nhóm người bị đốt trụi. Mọi dấu vết, Liên Hoa hội biến mất.
Vầng sao chiếu rọi nước ta càng ngàng càng sáng rọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.