Chương 81: Tiễn biệt
Thành Nôbi
29/01/2020
Sáng sớm, đang khẽ cuộn mình tránh tia nắng chói chang chiếu vào. Một bàn tay nhỏ khẽ chạm kết hợp với giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:
" Phu quân, phu quân tỉnh lại. Nay Shole cùng mọi người xuất hành."
Nghe vậy, Nguyễn Toản nhổm người chồm dậy, vẻ mặt ngái ngủ đáp:
" Quên mất. Nàng không gọi thì ta cũng quên." Khẽ chồm lấy, hôn lên má.
" Gớm chết." Đoàn Thị Điểm khẽ gắt, nhưng nhanh chóng dịu giọng đáp:
" Thiếp chuẩn bị rồi. Nhanh lên."
Hắn chỉ cười hì hì rồi rửa mặt. Chuẩn bị thay đồ. Nàng nhanh chóng đã xuất hiện, cười:
" Để thiếp thay cho."
" Nàng bụng dạ vậy, để ta tự thay cho."
" Đứng im." Nàng quát lớn.
Nghe vậy, hắn sợ hãi.
Nàng cũng biết mình thất thố, cúi đầu xuống.
...........
Việc xuất hiện Triệu Ý cũng như trực giác cho nàng biết người như phu quân sẽ có rất nhiều người con gái khác xung quanh, khiến nàng lo sợ. Tuy không lo lắng việc phu quân xa lánh. Nhưng không khỏi muốn làm chút gì đó, khẳng định.
........
Một lúc sau, nhỏ nhẹ nói:
" Xin lỗi phu quân, thiếp cũng không phải như vậy. Tại....tại lâu rồi thiếp chưa được thay đồ cho phu quân. Nên......"
Hắn dường như hiểu ý, cười phá lên:
" Được. Tướng công xin được phụng bồi."
Xong xuôi, hai người tiến lại gần, trao nhau những nụ hôn.
Lúc sau nàng đẩy ra, khẽ trácg:
" Quần áo nhăn hết rồi. để thiếp phủi lại."
........,.....
Xong xuôi, nhìn phu quân đi mất, nàng gương mặt đầy kiêu ngạo. Như sự khẳng định, thách thức thành công.
...........
Nguyễn Toản đi ra đến nơi, trong thư phòng đã chật kín người. Shole cùng mọi người đang cảm ơn, nhận lấy món quà tặng của dân làng. Chỉ thời gian ngắn, nhưng cùng nhau trải qua sinh tử, dân làng đối với bốn người cũng trở lên thân thiện, coi như gia đình. Biết bốn người rời đi, từ làng trên xóm dưới, mọi người nô nức tiến đến đưa tiễn, tặng món quà quê nho nhỏ như trứng gà, hoa quả, trà sen......
Nhìn tình cảm nồng hậu của mọi người, Từ Shole, Wellington đến Humboldt, Rooney đều không kìm nổi nước mắt, khóc lã chã.
Thấy Nguyễn Toản tiến lại, dân làng tự động nhường đường. Mọi người Shole trông thấy Nguyễn Toản ôm chầm lấy.
..........
Trước sự tiếp đón nồng hậu, năm người lên đường khi trời dần lên đỉnh. Nhìn người dân vẫn ở xa xa ngoái nhìn, Shole hét lớn:
" Cảm ơn mọi người. Chúng tôi sẽ trở lại."
Wellington cùng Humboldt, Rooney vẫy tay theo.
...........
Chiếc thuyền động cơ hơi nước của Shole mượn từ Đông Ấn Anh tuy đơn sơ nhưng đã được Nguyễn Toản bảo dưỡng cẩn thận, tiếng máy nổ dòn tan. Hấp dẫn xung quanh. Người dân xung quanh cũng đổ lại ngắm ngía.
...........
Thuyền vẫn mang hơi hướng theo kiểu thuyền John Fitch nhưng không sử dụng những tay chèo thẳng đứng mà sử dụng những chân vịt. Tốc độ chỉ khoảng 6 dặm/1 giờ( khoảng 10km/h) - nhưng đã thực sự không tưởng, bởi so với tầu của John Fitch thì đã nhanh gấp 1,5 lần ( đang được ca tụng lúc bấy giờ.)
............
Chiếc tầu thu hút, bỗng chở lên chen lấn, một chủ hàng dầu cũng tiến lên, bỗng có sự đẩy từ phía sau, ngọn lửa bắt đầu bốc cháy, binh lính nhanh chóng dập tắt nhưng phía sau bị hư hại nặng. Khoa có thể sử dụng được
Mấy người vừa đến chứng kiến ngay cảnh tượng đó vô cùng nóng giận.
Những tên lính thấy Vương gia đã đến, sợ hãi quỳ xuống, hốt hoảng:
" Mong đại nhân, vương gia bớt giận."
Nguyễn Toản cùng mọi người Shole chưa nói, Nguyễn Long mặt hầm hầm tiến đến:
" Mẹ, ta cho các ngươi canh chừng không cho dân chúng đến gần cơ mà? Các ngươi đã làm cái gì thế này."
" Khônh, không đại nhân. Tại mọi người xin xỏ lên chúng tiểu nhân cho vào. Không ngờ. Mong Vương gia tha tội."
Nguyễn Toản rơi vào tình huống khó xử, nhìn sang Shole:
" Thật là xin lỗi. Mọi người muốn xử lí như thế nào?"
Wellington bực dọc:
" Đã bảo thứ đồ này hiện đại nhưng không đáng tin mà. Nếu thuyền hỏng thì bạn cấp tôi thuyền khác là được. Coi như của đi thay người."
Shole ngượng ngùng:
" Thì thấy mới lạ, muốn thử chút mà. Không ngờ nó dễ bén lửa vậy."
Humboldt lên tiếng hoà giải:
" Nếu không được thì Toản kiếm cho tôi chiếc khác. Còn đống sắt vụn này thì bạn xử lí hộ. Ngại quá."
" Ừm. Tất nhiên được. Trịnh Thất cũng gần đây, có gì để tôi bảo hắn hộ tống các bạn." Rồi quay sang binh linh nói:
" Shole cùng mọi người đã không trách phạt, ta cũng không vậy. Mau không tạ ơn."
Binh lính nghe xong, hối hả dập đầu:
" Cảm tạ vương gia, cảm tạ ba vị đại nhân."
Nguyễn Toản nhìn sang Nguyễn Long, tiếp:
" Ngươi cho người truyền tin Trịnh tướng quân đi. Mặc khác cũng cho người mang chúng xử lí đi. Không để ảnh hưởng giao thông."
" Vâng."
........
Trịnh Thất nhanh chóng xuất hiện cùng thuyền lớn, hai cánh buồm, mái chèo hai bên, nhìn mọi ngừoi, giọng sang sảng:
" Haha. Để mọi người đợi lâu."
" Gặp lại bạn thật vui." Shole tiến đến hồ hởi.
Đồ đajc nhanh chóng được cất nên. Nguyễn Lam cũng đi cùng để phiên dịch.
..........
Trên thuyền, Trịnh Thất cầm lấy chum rượu vất sang Wellington:
" Thời tiết này đến Đài Loan còn lâu, làm chút rượu cho vui."
" Ok. Lâu rồi không uống say xưa." Quay sang hai người Shole mời.
Thấy vậy Humboldt lắc đầu:
" Thôi, mọi người uống đi, tôi viết nhật kí đã."
" Haha. Bạn vẫn giữ thói quen đó à." Shole cừoi phá lên.
" Hừ. Mà cậu sợ bọn họ rời đi chưa. Hay ta quay về Ấn Độ luôn."
" Biết được. Đến rồi tính. Coi như đi ngắm biển."
" Mẹ. Toàn xanh là xanh, ngắm cái đếch gì."
" Cậu thật là không có tâm hồn nghệ sĩ."
........
Một góc khác, Nguyễn Lam chăm chú nhìn lấy Rooney, thấy đang hặm hụi nghi chép. Khẽ cau mày. Tiến đến, cười:
" Mới lên tầu mà viết gì chăm chú thế."
Theo bản năng khẽ cất dấu, nhưng nhớ đến Nguyễn Lam chỉ là kẻ mãng phu, cười:
" Vẽ vui vui thôi. Không có gì đâu."
" Thật chứ." Hai tay khẽ đưa xuống, kẹp nhanh lấy cổ, một chất bột được bỏ vào miệng.. Rooney ngất đi.
Nguyễn Lam nhanh chóng kéo Rooney ra phía sau tầu lột hết đồ rồi đặt ở cuối tầu, che lại.
..........
Khi ánh chiều mập mờ, ánh đèn mờ ảo, cơn sóng cũng dữ dằn. Một người mặc lại một trang phục Rooney đứng trên tầu, Nguyễn Lam hốt hoảng chạy về phía bọn Shole hét lớn, (cũng lúc này xác Rooney cũng được thả xuống).
" Rooney muốn tự tự mọi người."
Nghe vậy, Shole hối hả chạy lại nhưng chỉ thấy bóng người làm dấu thánh giá và gieo mình xuống." Ầm."
Trịnh Thất hốt hoảng:
" Ngươi đâu nhảy xuống cứu."
Nghe lời nhanh chóng vài người nhảy xuống. Lúc sau, Rooney được vớt lên, nhưng gộp thở chết. Ai ai cũng u buồn, Shole trầm ngâm nói:
" Mọi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Cái chết do cậu ấy lựa chọn, không ai trách cứ được."
" Ừm." Trịnh Thất sai người làm lêc truy điệu. Xác Rooney được tiến hành hoả táng, cầm trên tay một chiếc bình đựng tro cốt, Shole bùi ngùi:
" Tôi sẽ đưa cậu về với đất mẹ."
Cả thuyền trở lên u buồn.
........
Đoàn người Shole rời đi, Nguyễn Long nhìn mọi người đang vận chuyển tầu hơi nước, quát:
" Cẩn thận, cẩn thận. Tránh xây xước."
" Vâng vâng."
Lúc sau động cơ được vận chuyển về lên xe ngựa, Nguyễn Toản cũng yên lòng. Một hạng mục mới bắt đầu.
..........
Nguyễn Toản cũng vội vã đến nhà Ngô Lý cùng Miêu Ức. Số bạc được đưa, cùng một kí kết.
Trước sự nhanh chóng và hào sảng đó, hai người liên tục cảm ơn. Nguyễn Toản nói khách sáo hai người vài câu rồi rời đi.
Thấy Nguyễn Toản rời đi, tráng để đêm dài lắm mộng. Hai người nhanh chóng thuê hộ vệ, bắt đầu tiến về phương Bắc
.........
Lo liệu xong, trở về đã chiều. Nhìn Đoàn Thị Điểm thơ thẩn, Nguyễn Toản cừoi:
" Nàng đang nghĩ gì vậy."
Bóng người giật mình, quay đầu lại, giọng nũng nịu:
" Thiếp đang nhớ phu quân."
" Thật không." Nguyễn Toản tiến đến ôm lấy.
Trong vòng tay ấm áp, nàng thủ thỉ:
" Bao giờ chàng đi."
" Chắc ta cuối tuần. Phải thu dọn chút nữa."
" Thiếp đi với chàng được không. Chàng đi chuyến này cũng không biết bao lâu. Sợ khi thiếp sinh, chàng cũng không về được ý." Giọng chua xót.
Nghe vậy, hắn cũng lặng thinh. Quả thật, chuyến rời đi này sẽ khá lâu, hắn cũng không rõ bao giờ xong.
Thấy phu quân không nói, nàng quay lại nhìn. Hai âmh mắt đập vào nhau. Cuối cùng hắn gật đầu:
" Nàng đi cùng ta chứ. Quãng đường hơi chút khó khăn."
Nghe vậy, nàng vui sướng:
" Dù có khó khăn chỉ cần được ở cạnh chàng là được."
Nghe vậy, hắn ôm nàng thật sâu, khẽ cúi xuống nói nhẹ:
" Cảm ơn nàng."
Ánh hoàng hôn buông xuống.
" Phu quân, phu quân tỉnh lại. Nay Shole cùng mọi người xuất hành."
Nghe vậy, Nguyễn Toản nhổm người chồm dậy, vẻ mặt ngái ngủ đáp:
" Quên mất. Nàng không gọi thì ta cũng quên." Khẽ chồm lấy, hôn lên má.
" Gớm chết." Đoàn Thị Điểm khẽ gắt, nhưng nhanh chóng dịu giọng đáp:
" Thiếp chuẩn bị rồi. Nhanh lên."
Hắn chỉ cười hì hì rồi rửa mặt. Chuẩn bị thay đồ. Nàng nhanh chóng đã xuất hiện, cười:
" Để thiếp thay cho."
" Nàng bụng dạ vậy, để ta tự thay cho."
" Đứng im." Nàng quát lớn.
Nghe vậy, hắn sợ hãi.
Nàng cũng biết mình thất thố, cúi đầu xuống.
...........
Việc xuất hiện Triệu Ý cũng như trực giác cho nàng biết người như phu quân sẽ có rất nhiều người con gái khác xung quanh, khiến nàng lo sợ. Tuy không lo lắng việc phu quân xa lánh. Nhưng không khỏi muốn làm chút gì đó, khẳng định.
........
Một lúc sau, nhỏ nhẹ nói:
" Xin lỗi phu quân, thiếp cũng không phải như vậy. Tại....tại lâu rồi thiếp chưa được thay đồ cho phu quân. Nên......"
Hắn dường như hiểu ý, cười phá lên:
" Được. Tướng công xin được phụng bồi."
Xong xuôi, hai người tiến lại gần, trao nhau những nụ hôn.
Lúc sau nàng đẩy ra, khẽ trácg:
" Quần áo nhăn hết rồi. để thiếp phủi lại."
........,.....
Xong xuôi, nhìn phu quân đi mất, nàng gương mặt đầy kiêu ngạo. Như sự khẳng định, thách thức thành công.
...........
Nguyễn Toản đi ra đến nơi, trong thư phòng đã chật kín người. Shole cùng mọi người đang cảm ơn, nhận lấy món quà tặng của dân làng. Chỉ thời gian ngắn, nhưng cùng nhau trải qua sinh tử, dân làng đối với bốn người cũng trở lên thân thiện, coi như gia đình. Biết bốn người rời đi, từ làng trên xóm dưới, mọi người nô nức tiến đến đưa tiễn, tặng món quà quê nho nhỏ như trứng gà, hoa quả, trà sen......
Nhìn tình cảm nồng hậu của mọi người, Từ Shole, Wellington đến Humboldt, Rooney đều không kìm nổi nước mắt, khóc lã chã.
Thấy Nguyễn Toản tiến lại, dân làng tự động nhường đường. Mọi người Shole trông thấy Nguyễn Toản ôm chầm lấy.
..........
Trước sự tiếp đón nồng hậu, năm người lên đường khi trời dần lên đỉnh. Nhìn người dân vẫn ở xa xa ngoái nhìn, Shole hét lớn:
" Cảm ơn mọi người. Chúng tôi sẽ trở lại."
Wellington cùng Humboldt, Rooney vẫy tay theo.
...........
Chiếc thuyền động cơ hơi nước của Shole mượn từ Đông Ấn Anh tuy đơn sơ nhưng đã được Nguyễn Toản bảo dưỡng cẩn thận, tiếng máy nổ dòn tan. Hấp dẫn xung quanh. Người dân xung quanh cũng đổ lại ngắm ngía.
...........
Thuyền vẫn mang hơi hướng theo kiểu thuyền John Fitch nhưng không sử dụng những tay chèo thẳng đứng mà sử dụng những chân vịt. Tốc độ chỉ khoảng 6 dặm/1 giờ( khoảng 10km/h) - nhưng đã thực sự không tưởng, bởi so với tầu của John Fitch thì đã nhanh gấp 1,5 lần ( đang được ca tụng lúc bấy giờ.)
............
Chiếc tầu thu hút, bỗng chở lên chen lấn, một chủ hàng dầu cũng tiến lên, bỗng có sự đẩy từ phía sau, ngọn lửa bắt đầu bốc cháy, binh lính nhanh chóng dập tắt nhưng phía sau bị hư hại nặng. Khoa có thể sử dụng được
Mấy người vừa đến chứng kiến ngay cảnh tượng đó vô cùng nóng giận.
Những tên lính thấy Vương gia đã đến, sợ hãi quỳ xuống, hốt hoảng:
" Mong đại nhân, vương gia bớt giận."
Nguyễn Toản cùng mọi người Shole chưa nói, Nguyễn Long mặt hầm hầm tiến đến:
" Mẹ, ta cho các ngươi canh chừng không cho dân chúng đến gần cơ mà? Các ngươi đã làm cái gì thế này."
" Khônh, không đại nhân. Tại mọi người xin xỏ lên chúng tiểu nhân cho vào. Không ngờ. Mong Vương gia tha tội."
Nguyễn Toản rơi vào tình huống khó xử, nhìn sang Shole:
" Thật là xin lỗi. Mọi người muốn xử lí như thế nào?"
Wellington bực dọc:
" Đã bảo thứ đồ này hiện đại nhưng không đáng tin mà. Nếu thuyền hỏng thì bạn cấp tôi thuyền khác là được. Coi như của đi thay người."
Shole ngượng ngùng:
" Thì thấy mới lạ, muốn thử chút mà. Không ngờ nó dễ bén lửa vậy."
Humboldt lên tiếng hoà giải:
" Nếu không được thì Toản kiếm cho tôi chiếc khác. Còn đống sắt vụn này thì bạn xử lí hộ. Ngại quá."
" Ừm. Tất nhiên được. Trịnh Thất cũng gần đây, có gì để tôi bảo hắn hộ tống các bạn." Rồi quay sang binh linh nói:
" Shole cùng mọi người đã không trách phạt, ta cũng không vậy. Mau không tạ ơn."
Binh lính nghe xong, hối hả dập đầu:
" Cảm tạ vương gia, cảm tạ ba vị đại nhân."
Nguyễn Toản nhìn sang Nguyễn Long, tiếp:
" Ngươi cho người truyền tin Trịnh tướng quân đi. Mặc khác cũng cho người mang chúng xử lí đi. Không để ảnh hưởng giao thông."
" Vâng."
........
Trịnh Thất nhanh chóng xuất hiện cùng thuyền lớn, hai cánh buồm, mái chèo hai bên, nhìn mọi ngừoi, giọng sang sảng:
" Haha. Để mọi người đợi lâu."
" Gặp lại bạn thật vui." Shole tiến đến hồ hởi.
Đồ đajc nhanh chóng được cất nên. Nguyễn Lam cũng đi cùng để phiên dịch.
..........
Trên thuyền, Trịnh Thất cầm lấy chum rượu vất sang Wellington:
" Thời tiết này đến Đài Loan còn lâu, làm chút rượu cho vui."
" Ok. Lâu rồi không uống say xưa." Quay sang hai người Shole mời.
Thấy vậy Humboldt lắc đầu:
" Thôi, mọi người uống đi, tôi viết nhật kí đã."
" Haha. Bạn vẫn giữ thói quen đó à." Shole cừoi phá lên.
" Hừ. Mà cậu sợ bọn họ rời đi chưa. Hay ta quay về Ấn Độ luôn."
" Biết được. Đến rồi tính. Coi như đi ngắm biển."
" Mẹ. Toàn xanh là xanh, ngắm cái đếch gì."
" Cậu thật là không có tâm hồn nghệ sĩ."
........
Một góc khác, Nguyễn Lam chăm chú nhìn lấy Rooney, thấy đang hặm hụi nghi chép. Khẽ cau mày. Tiến đến, cười:
" Mới lên tầu mà viết gì chăm chú thế."
Theo bản năng khẽ cất dấu, nhưng nhớ đến Nguyễn Lam chỉ là kẻ mãng phu, cười:
" Vẽ vui vui thôi. Không có gì đâu."
" Thật chứ." Hai tay khẽ đưa xuống, kẹp nhanh lấy cổ, một chất bột được bỏ vào miệng.. Rooney ngất đi.
Nguyễn Lam nhanh chóng kéo Rooney ra phía sau tầu lột hết đồ rồi đặt ở cuối tầu, che lại.
..........
Khi ánh chiều mập mờ, ánh đèn mờ ảo, cơn sóng cũng dữ dằn. Một người mặc lại một trang phục Rooney đứng trên tầu, Nguyễn Lam hốt hoảng chạy về phía bọn Shole hét lớn, (cũng lúc này xác Rooney cũng được thả xuống).
" Rooney muốn tự tự mọi người."
Nghe vậy, Shole hối hả chạy lại nhưng chỉ thấy bóng người làm dấu thánh giá và gieo mình xuống." Ầm."
Trịnh Thất hốt hoảng:
" Ngươi đâu nhảy xuống cứu."
Nghe lời nhanh chóng vài người nhảy xuống. Lúc sau, Rooney được vớt lên, nhưng gộp thở chết. Ai ai cũng u buồn, Shole trầm ngâm nói:
" Mọi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Cái chết do cậu ấy lựa chọn, không ai trách cứ được."
" Ừm." Trịnh Thất sai người làm lêc truy điệu. Xác Rooney được tiến hành hoả táng, cầm trên tay một chiếc bình đựng tro cốt, Shole bùi ngùi:
" Tôi sẽ đưa cậu về với đất mẹ."
Cả thuyền trở lên u buồn.
........
Đoàn người Shole rời đi, Nguyễn Long nhìn mọi người đang vận chuyển tầu hơi nước, quát:
" Cẩn thận, cẩn thận. Tránh xây xước."
" Vâng vâng."
Lúc sau động cơ được vận chuyển về lên xe ngựa, Nguyễn Toản cũng yên lòng. Một hạng mục mới bắt đầu.
..........
Nguyễn Toản cũng vội vã đến nhà Ngô Lý cùng Miêu Ức. Số bạc được đưa, cùng một kí kết.
Trước sự nhanh chóng và hào sảng đó, hai người liên tục cảm ơn. Nguyễn Toản nói khách sáo hai người vài câu rồi rời đi.
Thấy Nguyễn Toản rời đi, tráng để đêm dài lắm mộng. Hai người nhanh chóng thuê hộ vệ, bắt đầu tiến về phương Bắc
.........
Lo liệu xong, trở về đã chiều. Nhìn Đoàn Thị Điểm thơ thẩn, Nguyễn Toản cừoi:
" Nàng đang nghĩ gì vậy."
Bóng người giật mình, quay đầu lại, giọng nũng nịu:
" Thiếp đang nhớ phu quân."
" Thật không." Nguyễn Toản tiến đến ôm lấy.
Trong vòng tay ấm áp, nàng thủ thỉ:
" Bao giờ chàng đi."
" Chắc ta cuối tuần. Phải thu dọn chút nữa."
" Thiếp đi với chàng được không. Chàng đi chuyến này cũng không biết bao lâu. Sợ khi thiếp sinh, chàng cũng không về được ý." Giọng chua xót.
Nghe vậy, hắn cũng lặng thinh. Quả thật, chuyến rời đi này sẽ khá lâu, hắn cũng không rõ bao giờ xong.
Thấy phu quân không nói, nàng quay lại nhìn. Hai âmh mắt đập vào nhau. Cuối cùng hắn gật đầu:
" Nàng đi cùng ta chứ. Quãng đường hơi chút khó khăn."
Nghe vậy, nàng vui sướng:
" Dù có khó khăn chỉ cần được ở cạnh chàng là được."
Nghe vậy, hắn ôm nàng thật sâu, khẽ cúi xuống nói nhẹ:
" Cảm ơn nàng."
Ánh hoàng hôn buông xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.