Chương 156: Tô Châu(4)
Thành Nôbi
02/05/2020
Kinh đô nhà Thanh - Bắc Kinh, phủ tướng quân, A Quế ngồi trầm tư đọc
lấy lá thư Lều Hoa gửi. Thật lâu, đưa nó cho Sở Cơ (tên quân sư thân
tín) nói:
“ Ngươi cho người cấp tốc xác nhận xem.”
“ Vâng.”
Nhìn Sở Cơ đi, A Quế cũng vội trở lại thư phòng đọc lại sử sách cùng luận ngữ.
......
Bên kia, sau khi rời phủ tướng quân, Sở Cơ vội vã trở về nhà, nhưng khi vừa bước vào trong thì Lữ Tố (vợ Sở Cơ) tiến đến thầm thì. Nghe xong, hắn sắc mặt khẽ đổi, nhìn quanh:
“ Đi vào bên trong nói thêm.”
......
Trong thư phòng, Sở Cơ đọc vội thư. Nhìn hắn xem xong, Lữ Tố nói:
“ Đại ca vừa đưa đến, muốn cùng chàng giao dịch. Thiếp xem vô cùng hấp dẫn, cũng có khả năng thực hiện. Dù việc này có lợi cho đôi bên, nhưng chúng ta vẫn tiền ẩn chút nguy cơ....”
Biết ý của vợ, hắn cười:
“ Không sao. Để ngày mai, ta thử thăm dò ý kiến đại nhân xem.” Ngưng lúc, tiếp:
“ Đại ca đến, nàng sắp xếp cho huynh ấy nghỉ ngơi. Ngày mai, ta sẽ gặp.”
“ Vâng.” Lữ Tố đáp, sau đó rời đi.
Trong phòng chỉ còn bản thân, hắn tựa mình trên nghế, suy ngẫm.
........
Hắn vốn xuất thân trong gia đình nông nghèo ở Ninh Ba. Ba mẹ đến việc, lo cơm ăn ba bữa đã vô cùng khó khăn nên việc được đi học là điều vô cùng xa vời. Hắn chỉ dám nấp sau bụi cây nghe lén.... Nhưng vận mệnh hắn dần thay đổi vào một ngày mùa đông, như bao lần, hắn đang đứng nghe trộm, thì bị bắt gặp. Những tưởng như bao lần, hắn sẽ phải chịu những trận đòn roi, nhưng không ngờ, không những không bị trừng phạt, hắn sau khi được thử tài năng đã được nhận vào học mà không mất phí.
Hắn biết rằng cơ hội này là cách duy nhất để đổi đời, nên hắn cùng ra sức học. Thành tích của hắn cũng dần nổi trội, vượt xa bạn bè đồng lứa.
Hắn nhớ như in ngày hôm đó, chuẩn bị nghỉ ăn tết, hắn được thầy bảo ngày mai mời cả bố mẹ đến. Hắn ẩn ẩn có chút lo lắng.
Ngày hôm sau, hắn cùng ba mẹ đến, được thầy mời vào trong phòng, bên trong ngoại trừ thầy giáo còn có rất nhiều người khác.
Thấy hắn ngạc nhiên, Thầy giáo nói:
“ Ta biết, con là người có tài năng, học vấn. Nhưng muốn tiến xa còn cần rất nhiều trợ giúp. Trong đó đơn giản là tiền bạc để ăn học, mua sách vở...”
Nghe vậy, hắn gật đầu, bên cạnh cha mẹ cúi đầu xấu hổ.
Quan sát phản ứng, thầy giáo tiếp:
“ Những người ở đây. Đều là đệ nhất phú hào ở Giang Nam. Tiền bạc họ không thiếu, nhưng thiếu nhất là địa vị. Ta đã nói với họ về con, họ tỏ ra thích thú, muốn đầu tư tiền cho con ăn học. Đổi lại khi thành công, con phải quay lại giúp đỡ họ vô điều kiện. Yên tâm đó không phải là việc bất tận nhân nghĩa, phản quốc.... Cũng chỉ cần năm lần...”
Xong lấy một tờ giấy, đưa lại chỗ hắn và cha mẹ, nói:
“ Ta cũng không ép buộc, mà muốn tạo cho con một cơ hội. Hãy suy nghĩ trước khi ký kết...”
Và hắn sau khi bàn với cha mẹ, chấp nhận kí.
........
Nghĩ xong, hắn thở hắt, đứng dậy. Bắt đầu đi liên hệ những kẻ phía dưới. Nhờ mạng lưới sẵn có, thẩm thấu từ lâu, rất nhanh, ngay sáng hôm sau, hắn có tin tức. Nhận được, hắn vội vã đến phủ tướng quân. Nhưng A Quế đã lên triều.
.........
Ngồi đợi cho đến gần trưa, A Quế trở lại, hắn vội vã thưa:
“ Bẩm đại nhân, thông tin quả đúng như Lều Hoa nói. Nhưng không chỉ dừng lại ở Tô Châu mà bắt đầu có dấu hiệu lan rộng ra toàn bộ Giang Nam. Mặt khắc, nếu không có Lều Hoa báo, khả năng thông tin còn bị dấu lâu hơn. Bởi hoàn cảnh này rất thuận lợi cho đầu cơ. Rất nhiều gia tộc hợp lực che giấu...”
A Quế nghe xong gật đầu, trong lòng nở lên nụ cười, nói:
“ Được rồi. Tên Lều Hoa đó có công. Ta e rằng, khi việc lộ. Có kẻ nhằm vào. Ngươi cho người thiếp thân bảo vệ. Hắn mới đến mà đã lập công. Không phụ sự, tin tưởng của ta.”
“ Lão gia anh minh. Mà hạ thần nghĩ ra một cách khiến cho việc này càng thêm hoàn mỹ. Đó là, hạ thần sẽ cho người sắp xếp, đem tấu chương Lều Hoa đưa cho ngài, trộn lẫn vào chồng bỏ qua của Trịnh Sản (phe cánh Hòa Thân) - đại nhân sẽ nhân cơ hội hặc tội hắn thất trách. Chúng ta có thể suy yếu phe cánh Hòa Thân.”
“ Tốt. Ngươi mau cho người sắp xếp. Xong xuôi, báo lại, ta sẽ đi đến quân cơ mở hội nghị, sau đó cấp tốc, bẩm lên bệ hạ.”
“ Vâng.”
.......
Không lâu sau, Sở Cơ hoàn thành, A Quế cầm lấy bản tấu đi đến Quân cơ ban.
......
Đến nơi chỉ thấy Vương Kiệt, Chu Quế, Lưu Dung, A Quế nói:
“ Hòa trung đường đâu, sao chưa thấy đến. Ta có chuyện cần mọi người bàn bạc.”
Nhìn sắc mặt A Quế khẩn trương, mọi người gật đầu. Khi A Quế nói ra tình hình, việc tấu chương của Lều Hoa bị bỏ qua...... Nhất thời, cả hội nghị như ong vỡ tổ. Chu Quế căm phẫn nói:
“ Quả là sâu mọt. Tai họa lớn vậy mà hắn dám bỏ qua. Ta sẽ đi bẩm báo bệ hạ.”
Mấy người khác cũng gạt đầu, kéo nhau vào Tử Cấm Thành. Trịnh Sản thì toát mồ hôi, gấp rút cho người báo với Hòa Thân.
........
Trong thư phòng, Hòa Thân đang cầm bức tranh vừa mua được, nhìn Càn Long nói:
“ Thần thấy bước tranh rất đẹp. Nhưng thiếu một chút. Mong bệ hạ giúp đỡ.”
“ Hòa ái khanh nói đi.”
“ Dạ. Tranh đẹp những thiếu nét phê của bệ hạ, chúng không có hồn. Mong bệ hạ, có thể tiện tay hạ bút được không ạ.”
“ Haha. Hòa ái khanh nói quá. Nếu khanh có lời, để trẫm hạ bút.”
Nhưng Càn long chưa kịp hạ bút, thì Tiểu Minh Minh bước vào:
“ Thưa bệ hạ. A trung đường dẫn theo gần như toàn bộ ban quân cơ cầu kiến.”
Bị làm phiền, Càn Long càu nhàu:
“ Vừa ở đại điện không báo. Giờ kéo nhau đến làm gì.” Nhưng lờ mờ đoán được sự việc nghiêm trọng, hắn gật đầu:
“ Cho vào đi.”
Bên cạnh, Hòa Thân cầm lấy bức tranh, ẩn ẩn lo lắng.
Lúc sau, A Quế bước vào, chưa đợi Càn Long nói, đã quỳ xuống, thưa toàn bộ mọi chuyện.
Càn long nghe xong, sắc mặt âm trầm nói:
“ Tình hình như vậy, các khanh nghĩ như thế nào?”
Tất cả im lặng, lúc này, A Quế mới mang bản tấu của Lều Hoa lên, thưa:
“ Thưa bệ hạ, tri phủ Tô Châu khi phát hiện tình huống. Đã xem lại biện pháp năm xưa thời Thanh Thánh Tổ làm, vận dụng vào tình huống và cho kết quả tốt đẹp. Đồng thời cho người dâng lên. Mặt khác, cũng tự chủ bày mưu tính kế dẫn dụ bạch liên giáo, cho kết quả tốt đẹp...... Mời bệ hạ xem.”
Càn Long cầm lấy đọc xong, sắc mặt dần hòa hoãn, nhìn dưới, nói:
“ Ai là người xét duyệt.”
Trịnh Sản bước ra:
“ Là hạ thần.”
Càn Long nổi giận:
“ Ngươi biết do ngươi thất trách, mà suýt ủ ra tai họa không. Bay đâu, lôi hắn ra chém.”
“ Bệ hạ tha tội.” Nghe vậy, Trịnh Sản run run hai chân, liên tục kêu gào.
Tất cả mọi người cũng bất ngờ nhưng không ai xin. Trịnh Sản đành quay sang cầu cứu Hòa Thân. Trông thấy ánh mắt vậy, Hòa Thân cũng ẩn ẩn bực bội: chuyện này hắn thật không biết? Việc đó ngươi tự chủ không báo ta? ngươi là đồ đần ư?....... Nhưng hắn không thể không ra xin, nếu không nói câu, sẽ khiến kẻ theo hắn lung lay. Bèn bước ra nói:
“ Mong bệ hạ xem xét. Giảm án. Trịnh sản lần này tuy thật đáng trách nhưng cũng không đến nỗi đánh chết. Hắn cũng từng có công. Mặt khác, chính sự vô tình đó, khiến chúng ta câu được con cá to hơn. Trước mắt vấn đề dẹp Bạch Liên giáo mới là quan trọng nhất. Mặt khác, bệ hạ sắp thượng thọ, các chư hầu sẽ đến triều cống, biến động nội bộ không tốt. Ngoài ra đây cũng là cơ hội, giải quyết thành công, chúng ta sẽ tạo thanh thế to mà chấn nhiếp....”.
Bên kia bọn A Quế nghe vậy, tức lắm, nhưng cũng không thể phản bác. Nhưng việc tổn thất phe cánh Hòa Thân không thể bỏ lỡ, Chu Quế thưa:
“ Nếu hòa trung đường nói vậy. Có thể xem xét. Tội chết có thể tha nhưng tội sống không thể. Trịnh sản thất trách. Bệ hạ lên cắt toàn bộ chức tước, tịch thu tài sản.....”
....
....
Mặc kệ bên dưới, lúc sau Càn long nói:
“ Tạm thời cắt chức, đầy xuống làm Tuần phủ. Nộp 3000 lượng bạc xung quỹ. Cắt 3 năm nổng lộc..”
Càn long đã lên tiếng, không ai tiếp tục đôi co. Trịnh Sản thì quỳ gối liên tục tạ ơn.
Ngoài Trịnh Sản bị lôi đi. Tất cả đều ở lại bàn bạc kế sách.
.......
Ở kinh thành, mặc loạn, Nguyễn Toản không biết. Sâng ngày thứ sáu, hắn như thường lệ, bái kiến Phùng Anh Liêm. Nhưng nhìn sắc mắt hốc hắc nói:
“ Không biết phùng lão có chuyện gì ưu tư ư? Có phải vì vấn đề bệnh dịch.”
“ Ừm...” Phùng Anh Liêm gật đầu, sau đó chậm rãi kể.
Nghe xong, hắn lại dùng đúng lời lẽ từng nói với Lều Hoa, nhắc lại.
Phùng Anh Liêm nghe xong, suy ngẫm lúc, cười lớn:
“ Cậu quả là tài năng. Thiên Tước được một phần như cậu là tốt rồi. Haha.”
Sau đó cáo từ, hấp tấp rời đi.
.......
Lúc này, trong một quảng trường được dựng lên ở Tô Châu, một bảng hiệu được dựng lên:“ Tứ đại cao thủ hoa sơn: Đông Tà hành y cứu thế: không lấy phí.” Đồng thời các tờ rơi được phát ra. Nhất thời đánh đúng vào tâm lý: lo lắng, ham rẻ..... dòng người đông nghịt.
Do Nguyễn Toản đánh tiếng với cả Lều Hoa và Tây Độc, quân lính triều đình chỉ bao quanh. Nếu có bạo loạn, sẵn sàng giải quyết.
........
Tin lành đồn xa, dòng người dồn dập kéo về. Nhiều người khi khỏi xong. Nhao nhao lập bàn thờ Đông Tà để cầu phúc. Danh tiếng nhất thời lan rộng. Giang Nam, tên Càn Long chưa hẳn không biết nhưng Đông Tà thần y, chưa hẳn không ai là không biết.
........
Trong một căn phòng, thấy tình hình càng ngày càng bất lợi, Tề Lâm Nhi nhìn bọn Vương Tam Hoè nói:
“ Thực hiện phương án 2 đi.”
Ngày hôm sau, khắp các ngả đường tiến về Tô Châu, dòng người thỉnh thoảng bị chặn đánh rồi giết.....
Hoàn cảnh đó khiến các tri phủ ở Giang Nam lo sợ bị tập kích. Nhao nhao đóng cửa thành. Dân chúng nghe tin tô châu có thần y. Nhưng giờ không đi được. Nhất thời la thán. Nhiều kẻ kích động, bắt đầu tấn công quan phủ. Giang Nam nhất thời loạn. Chỉ trong một tháng. Số người chết đã hơn 30 vạn, chưa có dấu hiệu dừng..
.......
Ở Kinh thành, lúc này kế hoạch mới bàn xong. A Quế bắt đầu điểm quân.
“ Ngươi cho người cấp tốc xác nhận xem.”
“ Vâng.”
Nhìn Sở Cơ đi, A Quế cũng vội trở lại thư phòng đọc lại sử sách cùng luận ngữ.
......
Bên kia, sau khi rời phủ tướng quân, Sở Cơ vội vã trở về nhà, nhưng khi vừa bước vào trong thì Lữ Tố (vợ Sở Cơ) tiến đến thầm thì. Nghe xong, hắn sắc mặt khẽ đổi, nhìn quanh:
“ Đi vào bên trong nói thêm.”
......
Trong thư phòng, Sở Cơ đọc vội thư. Nhìn hắn xem xong, Lữ Tố nói:
“ Đại ca vừa đưa đến, muốn cùng chàng giao dịch. Thiếp xem vô cùng hấp dẫn, cũng có khả năng thực hiện. Dù việc này có lợi cho đôi bên, nhưng chúng ta vẫn tiền ẩn chút nguy cơ....”
Biết ý của vợ, hắn cười:
“ Không sao. Để ngày mai, ta thử thăm dò ý kiến đại nhân xem.” Ngưng lúc, tiếp:
“ Đại ca đến, nàng sắp xếp cho huynh ấy nghỉ ngơi. Ngày mai, ta sẽ gặp.”
“ Vâng.” Lữ Tố đáp, sau đó rời đi.
Trong phòng chỉ còn bản thân, hắn tựa mình trên nghế, suy ngẫm.
........
Hắn vốn xuất thân trong gia đình nông nghèo ở Ninh Ba. Ba mẹ đến việc, lo cơm ăn ba bữa đã vô cùng khó khăn nên việc được đi học là điều vô cùng xa vời. Hắn chỉ dám nấp sau bụi cây nghe lén.... Nhưng vận mệnh hắn dần thay đổi vào một ngày mùa đông, như bao lần, hắn đang đứng nghe trộm, thì bị bắt gặp. Những tưởng như bao lần, hắn sẽ phải chịu những trận đòn roi, nhưng không ngờ, không những không bị trừng phạt, hắn sau khi được thử tài năng đã được nhận vào học mà không mất phí.
Hắn biết rằng cơ hội này là cách duy nhất để đổi đời, nên hắn cùng ra sức học. Thành tích của hắn cũng dần nổi trội, vượt xa bạn bè đồng lứa.
Hắn nhớ như in ngày hôm đó, chuẩn bị nghỉ ăn tết, hắn được thầy bảo ngày mai mời cả bố mẹ đến. Hắn ẩn ẩn có chút lo lắng.
Ngày hôm sau, hắn cùng ba mẹ đến, được thầy mời vào trong phòng, bên trong ngoại trừ thầy giáo còn có rất nhiều người khác.
Thấy hắn ngạc nhiên, Thầy giáo nói:
“ Ta biết, con là người có tài năng, học vấn. Nhưng muốn tiến xa còn cần rất nhiều trợ giúp. Trong đó đơn giản là tiền bạc để ăn học, mua sách vở...”
Nghe vậy, hắn gật đầu, bên cạnh cha mẹ cúi đầu xấu hổ.
Quan sát phản ứng, thầy giáo tiếp:
“ Những người ở đây. Đều là đệ nhất phú hào ở Giang Nam. Tiền bạc họ không thiếu, nhưng thiếu nhất là địa vị. Ta đã nói với họ về con, họ tỏ ra thích thú, muốn đầu tư tiền cho con ăn học. Đổi lại khi thành công, con phải quay lại giúp đỡ họ vô điều kiện. Yên tâm đó không phải là việc bất tận nhân nghĩa, phản quốc.... Cũng chỉ cần năm lần...”
Xong lấy một tờ giấy, đưa lại chỗ hắn và cha mẹ, nói:
“ Ta cũng không ép buộc, mà muốn tạo cho con một cơ hội. Hãy suy nghĩ trước khi ký kết...”
Và hắn sau khi bàn với cha mẹ, chấp nhận kí.
........
Nghĩ xong, hắn thở hắt, đứng dậy. Bắt đầu đi liên hệ những kẻ phía dưới. Nhờ mạng lưới sẵn có, thẩm thấu từ lâu, rất nhanh, ngay sáng hôm sau, hắn có tin tức. Nhận được, hắn vội vã đến phủ tướng quân. Nhưng A Quế đã lên triều.
.........
Ngồi đợi cho đến gần trưa, A Quế trở lại, hắn vội vã thưa:
“ Bẩm đại nhân, thông tin quả đúng như Lều Hoa nói. Nhưng không chỉ dừng lại ở Tô Châu mà bắt đầu có dấu hiệu lan rộng ra toàn bộ Giang Nam. Mặt khắc, nếu không có Lều Hoa báo, khả năng thông tin còn bị dấu lâu hơn. Bởi hoàn cảnh này rất thuận lợi cho đầu cơ. Rất nhiều gia tộc hợp lực che giấu...”
A Quế nghe xong gật đầu, trong lòng nở lên nụ cười, nói:
“ Được rồi. Tên Lều Hoa đó có công. Ta e rằng, khi việc lộ. Có kẻ nhằm vào. Ngươi cho người thiếp thân bảo vệ. Hắn mới đến mà đã lập công. Không phụ sự, tin tưởng của ta.”
“ Lão gia anh minh. Mà hạ thần nghĩ ra một cách khiến cho việc này càng thêm hoàn mỹ. Đó là, hạ thần sẽ cho người sắp xếp, đem tấu chương Lều Hoa đưa cho ngài, trộn lẫn vào chồng bỏ qua của Trịnh Sản (phe cánh Hòa Thân) - đại nhân sẽ nhân cơ hội hặc tội hắn thất trách. Chúng ta có thể suy yếu phe cánh Hòa Thân.”
“ Tốt. Ngươi mau cho người sắp xếp. Xong xuôi, báo lại, ta sẽ đi đến quân cơ mở hội nghị, sau đó cấp tốc, bẩm lên bệ hạ.”
“ Vâng.”
.......
Không lâu sau, Sở Cơ hoàn thành, A Quế cầm lấy bản tấu đi đến Quân cơ ban.
......
Đến nơi chỉ thấy Vương Kiệt, Chu Quế, Lưu Dung, A Quế nói:
“ Hòa trung đường đâu, sao chưa thấy đến. Ta có chuyện cần mọi người bàn bạc.”
Nhìn sắc mặt A Quế khẩn trương, mọi người gật đầu. Khi A Quế nói ra tình hình, việc tấu chương của Lều Hoa bị bỏ qua...... Nhất thời, cả hội nghị như ong vỡ tổ. Chu Quế căm phẫn nói:
“ Quả là sâu mọt. Tai họa lớn vậy mà hắn dám bỏ qua. Ta sẽ đi bẩm báo bệ hạ.”
Mấy người khác cũng gạt đầu, kéo nhau vào Tử Cấm Thành. Trịnh Sản thì toát mồ hôi, gấp rút cho người báo với Hòa Thân.
........
Trong thư phòng, Hòa Thân đang cầm bức tranh vừa mua được, nhìn Càn Long nói:
“ Thần thấy bước tranh rất đẹp. Nhưng thiếu một chút. Mong bệ hạ giúp đỡ.”
“ Hòa ái khanh nói đi.”
“ Dạ. Tranh đẹp những thiếu nét phê của bệ hạ, chúng không có hồn. Mong bệ hạ, có thể tiện tay hạ bút được không ạ.”
“ Haha. Hòa ái khanh nói quá. Nếu khanh có lời, để trẫm hạ bút.”
Nhưng Càn long chưa kịp hạ bút, thì Tiểu Minh Minh bước vào:
“ Thưa bệ hạ. A trung đường dẫn theo gần như toàn bộ ban quân cơ cầu kiến.”
Bị làm phiền, Càn Long càu nhàu:
“ Vừa ở đại điện không báo. Giờ kéo nhau đến làm gì.” Nhưng lờ mờ đoán được sự việc nghiêm trọng, hắn gật đầu:
“ Cho vào đi.”
Bên cạnh, Hòa Thân cầm lấy bức tranh, ẩn ẩn lo lắng.
Lúc sau, A Quế bước vào, chưa đợi Càn Long nói, đã quỳ xuống, thưa toàn bộ mọi chuyện.
Càn long nghe xong, sắc mặt âm trầm nói:
“ Tình hình như vậy, các khanh nghĩ như thế nào?”
Tất cả im lặng, lúc này, A Quế mới mang bản tấu của Lều Hoa lên, thưa:
“ Thưa bệ hạ, tri phủ Tô Châu khi phát hiện tình huống. Đã xem lại biện pháp năm xưa thời Thanh Thánh Tổ làm, vận dụng vào tình huống và cho kết quả tốt đẹp. Đồng thời cho người dâng lên. Mặt khác, cũng tự chủ bày mưu tính kế dẫn dụ bạch liên giáo, cho kết quả tốt đẹp...... Mời bệ hạ xem.”
Càn Long cầm lấy đọc xong, sắc mặt dần hòa hoãn, nhìn dưới, nói:
“ Ai là người xét duyệt.”
Trịnh Sản bước ra:
“ Là hạ thần.”
Càn Long nổi giận:
“ Ngươi biết do ngươi thất trách, mà suýt ủ ra tai họa không. Bay đâu, lôi hắn ra chém.”
“ Bệ hạ tha tội.” Nghe vậy, Trịnh Sản run run hai chân, liên tục kêu gào.
Tất cả mọi người cũng bất ngờ nhưng không ai xin. Trịnh Sản đành quay sang cầu cứu Hòa Thân. Trông thấy ánh mắt vậy, Hòa Thân cũng ẩn ẩn bực bội: chuyện này hắn thật không biết? Việc đó ngươi tự chủ không báo ta? ngươi là đồ đần ư?....... Nhưng hắn không thể không ra xin, nếu không nói câu, sẽ khiến kẻ theo hắn lung lay. Bèn bước ra nói:
“ Mong bệ hạ xem xét. Giảm án. Trịnh sản lần này tuy thật đáng trách nhưng cũng không đến nỗi đánh chết. Hắn cũng từng có công. Mặt khác, chính sự vô tình đó, khiến chúng ta câu được con cá to hơn. Trước mắt vấn đề dẹp Bạch Liên giáo mới là quan trọng nhất. Mặt khác, bệ hạ sắp thượng thọ, các chư hầu sẽ đến triều cống, biến động nội bộ không tốt. Ngoài ra đây cũng là cơ hội, giải quyết thành công, chúng ta sẽ tạo thanh thế to mà chấn nhiếp....”.
Bên kia bọn A Quế nghe vậy, tức lắm, nhưng cũng không thể phản bác. Nhưng việc tổn thất phe cánh Hòa Thân không thể bỏ lỡ, Chu Quế thưa:
“ Nếu hòa trung đường nói vậy. Có thể xem xét. Tội chết có thể tha nhưng tội sống không thể. Trịnh sản thất trách. Bệ hạ lên cắt toàn bộ chức tước, tịch thu tài sản.....”
....
....
Mặc kệ bên dưới, lúc sau Càn long nói:
“ Tạm thời cắt chức, đầy xuống làm Tuần phủ. Nộp 3000 lượng bạc xung quỹ. Cắt 3 năm nổng lộc..”
Càn long đã lên tiếng, không ai tiếp tục đôi co. Trịnh Sản thì quỳ gối liên tục tạ ơn.
Ngoài Trịnh Sản bị lôi đi. Tất cả đều ở lại bàn bạc kế sách.
.......
Ở kinh thành, mặc loạn, Nguyễn Toản không biết. Sâng ngày thứ sáu, hắn như thường lệ, bái kiến Phùng Anh Liêm. Nhưng nhìn sắc mắt hốc hắc nói:
“ Không biết phùng lão có chuyện gì ưu tư ư? Có phải vì vấn đề bệnh dịch.”
“ Ừm...” Phùng Anh Liêm gật đầu, sau đó chậm rãi kể.
Nghe xong, hắn lại dùng đúng lời lẽ từng nói với Lều Hoa, nhắc lại.
Phùng Anh Liêm nghe xong, suy ngẫm lúc, cười lớn:
“ Cậu quả là tài năng. Thiên Tước được một phần như cậu là tốt rồi. Haha.”
Sau đó cáo từ, hấp tấp rời đi.
.......
Lúc này, trong một quảng trường được dựng lên ở Tô Châu, một bảng hiệu được dựng lên:“ Tứ đại cao thủ hoa sơn: Đông Tà hành y cứu thế: không lấy phí.” Đồng thời các tờ rơi được phát ra. Nhất thời đánh đúng vào tâm lý: lo lắng, ham rẻ..... dòng người đông nghịt.
Do Nguyễn Toản đánh tiếng với cả Lều Hoa và Tây Độc, quân lính triều đình chỉ bao quanh. Nếu có bạo loạn, sẵn sàng giải quyết.
........
Tin lành đồn xa, dòng người dồn dập kéo về. Nhiều người khi khỏi xong. Nhao nhao lập bàn thờ Đông Tà để cầu phúc. Danh tiếng nhất thời lan rộng. Giang Nam, tên Càn Long chưa hẳn không biết nhưng Đông Tà thần y, chưa hẳn không ai là không biết.
........
Trong một căn phòng, thấy tình hình càng ngày càng bất lợi, Tề Lâm Nhi nhìn bọn Vương Tam Hoè nói:
“ Thực hiện phương án 2 đi.”
Ngày hôm sau, khắp các ngả đường tiến về Tô Châu, dòng người thỉnh thoảng bị chặn đánh rồi giết.....
Hoàn cảnh đó khiến các tri phủ ở Giang Nam lo sợ bị tập kích. Nhao nhao đóng cửa thành. Dân chúng nghe tin tô châu có thần y. Nhưng giờ không đi được. Nhất thời la thán. Nhiều kẻ kích động, bắt đầu tấn công quan phủ. Giang Nam nhất thời loạn. Chỉ trong một tháng. Số người chết đã hơn 30 vạn, chưa có dấu hiệu dừng..
.......
Ở Kinh thành, lúc này kế hoạch mới bàn xong. A Quế bắt đầu điểm quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.