Chương 87: Vô đề
Thành Nôbi
04/02/2020
Sáng sớm, sau chuyến đi dài mệt nhọc, Nguyễn Toản ngủ thiếp đi. Khi tia nắng chiếu rọi qua khe cửa, hắn mới khẽ trở mình. Nhìn nàng vẫn ngủ ngon
lành, hắn nhẹ nhàng bước ra ngoài, thay đồ, bắt đầu bài tập dưỡng sinh.
Ăn uống xong xuôi, hắn chậm rãi đi ra ngoài. Khi vừa hé cửa, cảnh tượng đập vào mắt vô cùng choáng ngợp. Dân chúng đang tụ tập bàn tán xôn xao, một đống lửa được nhóm lên giữa sân, những đôi trai gái nắm lấy tay nhau nhảy múa, hát hò. Ai ai đều diện trang phục thật đẹp, màu sắc sặc sỡ. Cảm tưởng như lễ hội mùa xuân.
Đang ngơ ngác, cụ A Tư từ phía sau, tiến đến hồ hởi nói:
" Dân chúng biết công tử trở về, lên cùng nhau tụ tập lại đây. Mọi người ai ai cũng nhớ thương người."
Hắn nghe vậy, trong lòng vui sướng, nở một nụ cười đáp lại, rồi đánh mắt sang nhìn Vũ Tam.
Thấy vậy, Vũ Tam vội vã thưa:
" Việc công tử trở về, hạ thần đã cố gắng che dấu nhưng hôm qua lúc uống rượu trở về, thì gặp một vài người. Ngồi hàn huyên không may lỡ lời. Khiến mọi người đều biết. Mong công tử trách tội." Nói xong đầu cúi thấp lo sợ. Hắn biết công tử lần này về đột ngột, không có tiết lộ chắc hẳn có lí do riêng. Hắn nói ra làm hỏng kế hoạch, e rằng.... người càng lúc càng run lên.
Nguyễn Toản liếc nhìn thật sâu. Ban đầu hắn không muốn tiết lộ, muốn dành thời gian thăm dò một lượt cũng như nghỉ ngơi đợi chờ nàng xuất sinh, nhưng sự việc bại lộ đành tìm cách khác, thở dài:
" Lần này lần đầu, không thể có lần thứ hai. Ngươi cũng chính trực nhận lỗi nên ta sẽ cho ngươi cơ hội sửa sai." Rồi chỉ về phía chuồng lợn nói:
" Đã về thì cũng mở tiệc thiết đãi mọi người. Ngươi lựa chọn những con béo tốt nhất để làm thịt. Làm như thế nào thì tự biết, không cần ta phải nói chứ."
Nghe vậy, Vũ Tam hấp tấp gật đầu:
" Vâng. Vâng. Hạ thần sẽ làm tốt. Cảm ơn công tử."
"Đi đi." Hắn phủi tay nói.
Phân phó xong, hắn mở cửa ra. Tiếng kéo kẹt nhanh chóng thu hút mọi người. Khi thấy hắn xuất hiện, một người la lên:
" Công tử, công tử ra rồi."
Nhất thời mọi người dừng lên mọi việc, quay lại, sau đó đồng thanh hô lớn:
" Công tử về thật rồi, công tử về thật rồi."
Nói xong ôm chầm lấy nhau nhảy lên vui sướng. Thu mọi việc vào tầm mắt, nhận ra rằng tình cảm của mọi người xuất phát từ nội tậm, hắn bỗng nghẹn ngào, nước mắt khẽ tràn khoé mi, cảm xúc tự hào, hạnh phúc ùa về.
.........
Hắn luôn tâm niệm rằng, điều thành công nhất không phải là kiếm thật nhiều tiền, có quyền lực hơn người, mà là làm sao để dù chúng ta có lìa xa, thì mọi người luôn nhớ về ta với những hình ảnh đẹp nhất, trong trái tim họ luôn có một phần nhỏ dành cho ta.
..........
Thật lâu, hắn gạt lấy nước mắt lau khô, chậm rãi bước xuống cùng mọi người.
..........
So với ngày hắn rời đi, có thêm nhiều người mới, họ đều là những dân tộc thiểu số, hay trẻ mồ côi, bị bỏ rơi...... được Lê La, Vũ Tam động viên về ở cùng, tạo công ăn việc làm.
Đáp lại cảm tình nồng hậu, hắn chậm rãi hỏi từng người một về công việc vất vả không? Ăn uống đủ không?.......Thấy sự gần gũi của hắn, mọi người vừa trả lời, vừa nghẹn ngào.....
..........
Thời gian dần trôi, ánh mặt trời cũng leo lên đỉnh, hắn cũng hỏi thăm mọi người xong.
Mỗi người một tay một chân, bữa tiệc nhanh chóng hoàn tất. Mùi thịt thơm lừng.
............
Mọi người đã đến đông đủ, Nguyễn Toản đứng dậy, nhìn một lượt bà con, cầm lấy chén rượu thưa:
" Chuyến này tôi đi cũng đã lâu, trở lại đây không ngờ vẫn được mọi người yêu quý. Chén đầu tiên tôi chúc mọi người sức khoẻ dồi dào, tiền tài như nước." Rồi uống ực.
"Chén thứ hai, cảm ơn mọi người về sự phát triển hôm nay, thật xa so với mong đợi......"
" Chén thứ ba, chúc cho thôn xã của chúng ta ngày càng phát triển....."
Hắn uống xong, mọi người cũng tấp nập chúc lại. Một lễ hội diễn ra tưng bừng.
..........
Nguyễn Toản say khướt, được đưa về. Đoàn Thị Điểm nhìn thấy bộ dạng, che mũi, nhíu mày. Nhưng vẫn cố gắng thay xong quần áo. Nhìn hắn đang cố nén cơn thèm thuồng, nàng cười ngượng. Đỏ mặt quay đi, nói vọng:
" Ta biết ngươi vẫn ở đây. Ra đi."
Một lúc, Triệu Ý xuất hiện, cung kính:
" Không biết phu nhân có gì sai khiến."
" Phu quân muốn giải toả. Ngươi giúp chàng chút. Mấy ngày nay, ta ở cữ, ngươi chăm sóc lấy phu quân."
" Vâng."
Nói xong nàng rời đi, khép cửa, trong lòng không khỏi thở hắt.
Bên trong cảnh xuân bắt đầu.
...........
Một tháng tiếp theo, Nguyễn Toản bồi lấy Đoàn Thị Điểm đi dạo, đợi chờ xuất sinh. Đồng thời cũng theo chân Vũ Tam, Lê La..... tìm hiểu cặn kẽ mọi nơi. Hệ thống hầm, hào được tiến hành, bao quanh buôn làng, giám sát lấy mọi động tĩnh.Những mỏ khoáng sản được dò tim khai thác. Những công nghê hiện đại bắt đầu được chuyển lên...... Xã Cô Ba dần dần thành hình một cứ điểm.
..........
Cuối cùng ngày này cũng đến, trời thoáng đãng ít mây. Người dân đều tập trung ở phủ, ai ai cũng bồn chồn. Nguyễn Toản cũng không ngoại lệ, hắn liên tục đi vào đi ra, lo lắng. Đã gần 15 phút rồi......
........
Bầu không khí yên lặng nhất thời bị phá vỡ. “ oe...oe.” tiếng khóc từ trong phòng vang lên, nghe vang như chuông bạc, mọi người đều thở phào.
Một hồi, bà đỡ ẵm trong tay một đứa bé còn đỏ hỏn, nói:
“ Chúc mừng công tử, là một bé trai bụ bẫm.”
Hắn ôm lấy đứa bé từ bà đỡ, trìu mến ngắm nhìn, đứa bé như nhận cha mình, trở lên yên tâm, nín khóc, thim thiếp ngủ.
Hắn ôm đứa bé tiến lại phía nàng đang yếu ớt, vỗ nhẹ tay an ủi:
“ Đứa bé rất kháu khỉnh, nàng hãy nghỉ ngơi một chút.”
Đoàn Thị Điểm tuy yếu ớt, mỉm cười:
“ Trông nó không khác gì phu quân.”
“ Haha. Mà ta muốn đặt tên con là Nguyễn Sơn, nàng nghĩ sao.”
“ Sơn trong sơn hà, nghe thật êm, phu quân đã chọn thì thiếp cũng theo." Rồi nhìn đứa bé nhỏ giọng: " Nguyễn Sơn...."
Hắn chậm rãi lấy trong mình lá bùa nhỏ, bên trong đựng lấy tờ tiền, thứ duy nhất theo hắn trở lại, đặt bên cạnh con, cười trìu mến.
“ Đây là món quà nhỏ mà ta dành tặng cho con. Hi vọng nó sẽ giúp con xua trừ bách bệnh, gặp dữ hoá lành."
Đoàn Thị Điểm nghe mơ hồ, nhưng gật đầu khẽ:
“ Thiếp thay con trai cảm ơn chàng.”
Hắn mỉm cười, điểm ngón tay lên chán nói:
“ Ngốc."
Ăn uống xong xuôi, hắn chậm rãi đi ra ngoài. Khi vừa hé cửa, cảnh tượng đập vào mắt vô cùng choáng ngợp. Dân chúng đang tụ tập bàn tán xôn xao, một đống lửa được nhóm lên giữa sân, những đôi trai gái nắm lấy tay nhau nhảy múa, hát hò. Ai ai đều diện trang phục thật đẹp, màu sắc sặc sỡ. Cảm tưởng như lễ hội mùa xuân.
Đang ngơ ngác, cụ A Tư từ phía sau, tiến đến hồ hởi nói:
" Dân chúng biết công tử trở về, lên cùng nhau tụ tập lại đây. Mọi người ai ai cũng nhớ thương người."
Hắn nghe vậy, trong lòng vui sướng, nở một nụ cười đáp lại, rồi đánh mắt sang nhìn Vũ Tam.
Thấy vậy, Vũ Tam vội vã thưa:
" Việc công tử trở về, hạ thần đã cố gắng che dấu nhưng hôm qua lúc uống rượu trở về, thì gặp một vài người. Ngồi hàn huyên không may lỡ lời. Khiến mọi người đều biết. Mong công tử trách tội." Nói xong đầu cúi thấp lo sợ. Hắn biết công tử lần này về đột ngột, không có tiết lộ chắc hẳn có lí do riêng. Hắn nói ra làm hỏng kế hoạch, e rằng.... người càng lúc càng run lên.
Nguyễn Toản liếc nhìn thật sâu. Ban đầu hắn không muốn tiết lộ, muốn dành thời gian thăm dò một lượt cũng như nghỉ ngơi đợi chờ nàng xuất sinh, nhưng sự việc bại lộ đành tìm cách khác, thở dài:
" Lần này lần đầu, không thể có lần thứ hai. Ngươi cũng chính trực nhận lỗi nên ta sẽ cho ngươi cơ hội sửa sai." Rồi chỉ về phía chuồng lợn nói:
" Đã về thì cũng mở tiệc thiết đãi mọi người. Ngươi lựa chọn những con béo tốt nhất để làm thịt. Làm như thế nào thì tự biết, không cần ta phải nói chứ."
Nghe vậy, Vũ Tam hấp tấp gật đầu:
" Vâng. Vâng. Hạ thần sẽ làm tốt. Cảm ơn công tử."
"Đi đi." Hắn phủi tay nói.
Phân phó xong, hắn mở cửa ra. Tiếng kéo kẹt nhanh chóng thu hút mọi người. Khi thấy hắn xuất hiện, một người la lên:
" Công tử, công tử ra rồi."
Nhất thời mọi người dừng lên mọi việc, quay lại, sau đó đồng thanh hô lớn:
" Công tử về thật rồi, công tử về thật rồi."
Nói xong ôm chầm lấy nhau nhảy lên vui sướng. Thu mọi việc vào tầm mắt, nhận ra rằng tình cảm của mọi người xuất phát từ nội tậm, hắn bỗng nghẹn ngào, nước mắt khẽ tràn khoé mi, cảm xúc tự hào, hạnh phúc ùa về.
.........
Hắn luôn tâm niệm rằng, điều thành công nhất không phải là kiếm thật nhiều tiền, có quyền lực hơn người, mà là làm sao để dù chúng ta có lìa xa, thì mọi người luôn nhớ về ta với những hình ảnh đẹp nhất, trong trái tim họ luôn có một phần nhỏ dành cho ta.
..........
Thật lâu, hắn gạt lấy nước mắt lau khô, chậm rãi bước xuống cùng mọi người.
..........
So với ngày hắn rời đi, có thêm nhiều người mới, họ đều là những dân tộc thiểu số, hay trẻ mồ côi, bị bỏ rơi...... được Lê La, Vũ Tam động viên về ở cùng, tạo công ăn việc làm.
Đáp lại cảm tình nồng hậu, hắn chậm rãi hỏi từng người một về công việc vất vả không? Ăn uống đủ không?.......Thấy sự gần gũi của hắn, mọi người vừa trả lời, vừa nghẹn ngào.....
..........
Thời gian dần trôi, ánh mặt trời cũng leo lên đỉnh, hắn cũng hỏi thăm mọi người xong.
Mỗi người một tay một chân, bữa tiệc nhanh chóng hoàn tất. Mùi thịt thơm lừng.
............
Mọi người đã đến đông đủ, Nguyễn Toản đứng dậy, nhìn một lượt bà con, cầm lấy chén rượu thưa:
" Chuyến này tôi đi cũng đã lâu, trở lại đây không ngờ vẫn được mọi người yêu quý. Chén đầu tiên tôi chúc mọi người sức khoẻ dồi dào, tiền tài như nước." Rồi uống ực.
"Chén thứ hai, cảm ơn mọi người về sự phát triển hôm nay, thật xa so với mong đợi......"
" Chén thứ ba, chúc cho thôn xã của chúng ta ngày càng phát triển....."
Hắn uống xong, mọi người cũng tấp nập chúc lại. Một lễ hội diễn ra tưng bừng.
..........
Nguyễn Toản say khướt, được đưa về. Đoàn Thị Điểm nhìn thấy bộ dạng, che mũi, nhíu mày. Nhưng vẫn cố gắng thay xong quần áo. Nhìn hắn đang cố nén cơn thèm thuồng, nàng cười ngượng. Đỏ mặt quay đi, nói vọng:
" Ta biết ngươi vẫn ở đây. Ra đi."
Một lúc, Triệu Ý xuất hiện, cung kính:
" Không biết phu nhân có gì sai khiến."
" Phu quân muốn giải toả. Ngươi giúp chàng chút. Mấy ngày nay, ta ở cữ, ngươi chăm sóc lấy phu quân."
" Vâng."
Nói xong nàng rời đi, khép cửa, trong lòng không khỏi thở hắt.
Bên trong cảnh xuân bắt đầu.
...........
Một tháng tiếp theo, Nguyễn Toản bồi lấy Đoàn Thị Điểm đi dạo, đợi chờ xuất sinh. Đồng thời cũng theo chân Vũ Tam, Lê La..... tìm hiểu cặn kẽ mọi nơi. Hệ thống hầm, hào được tiến hành, bao quanh buôn làng, giám sát lấy mọi động tĩnh.Những mỏ khoáng sản được dò tim khai thác. Những công nghê hiện đại bắt đầu được chuyển lên...... Xã Cô Ba dần dần thành hình một cứ điểm.
..........
Cuối cùng ngày này cũng đến, trời thoáng đãng ít mây. Người dân đều tập trung ở phủ, ai ai cũng bồn chồn. Nguyễn Toản cũng không ngoại lệ, hắn liên tục đi vào đi ra, lo lắng. Đã gần 15 phút rồi......
........
Bầu không khí yên lặng nhất thời bị phá vỡ. “ oe...oe.” tiếng khóc từ trong phòng vang lên, nghe vang như chuông bạc, mọi người đều thở phào.
Một hồi, bà đỡ ẵm trong tay một đứa bé còn đỏ hỏn, nói:
“ Chúc mừng công tử, là một bé trai bụ bẫm.”
Hắn ôm lấy đứa bé từ bà đỡ, trìu mến ngắm nhìn, đứa bé như nhận cha mình, trở lên yên tâm, nín khóc, thim thiếp ngủ.
Hắn ôm đứa bé tiến lại phía nàng đang yếu ớt, vỗ nhẹ tay an ủi:
“ Đứa bé rất kháu khỉnh, nàng hãy nghỉ ngơi một chút.”
Đoàn Thị Điểm tuy yếu ớt, mỉm cười:
“ Trông nó không khác gì phu quân.”
“ Haha. Mà ta muốn đặt tên con là Nguyễn Sơn, nàng nghĩ sao.”
“ Sơn trong sơn hà, nghe thật êm, phu quân đã chọn thì thiếp cũng theo." Rồi nhìn đứa bé nhỏ giọng: " Nguyễn Sơn...."
Hắn chậm rãi lấy trong mình lá bùa nhỏ, bên trong đựng lấy tờ tiền, thứ duy nhất theo hắn trở lại, đặt bên cạnh con, cười trìu mến.
“ Đây là món quà nhỏ mà ta dành tặng cho con. Hi vọng nó sẽ giúp con xua trừ bách bệnh, gặp dữ hoá lành."
Đoàn Thị Điểm nghe mơ hồ, nhưng gật đầu khẽ:
“ Thiếp thay con trai cảm ơn chàng.”
Hắn mỉm cười, điểm ngón tay lên chán nói:
“ Ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.