Chương 241: Bạch y kiếm khách
Tiểu Long
10/02/2022
Nhìn Độc Cô Minh tra kiếm vào vỏ, Hàn Phi không thể không nghiêm túc đề phòng.
Gã có nghiên cứu qua những thần thông mà Độc Cô Minh từng sử dụng, trong đó gã cảm thấy ấn tượng nhất với thức biến thân thành "tiên, ma, yêu" và thức Nhất Kiếm Cô Hành đã giúp Độc Cô Minh thành danh tại Tây Phong bộ lạc.
Thức kiếm kia quá đỗi kinh diễm, Hàn Phi từng thử thao diễn trong tâm trí vô số lần nhưng vẫn không tìm ra cách hoá giải. Rất may hiện nay tu vi gã ở trên Độc Cô Minh tới ba tiểu cảnh, dù đối phương có lợi hại đi nữa thì vẫn có thể dùng cảnh giới áp đảo.
Buông hoang phân thân ra, để thân hình nó rơi tự do xuống phía dưới, Hàn Phi thu lại pháp tướng ba đầu sáu tay, đồng thời linh lực phóng xuất ra ngoài cơ thể càng lúc càng dày đặc. Rất nhanh một vòng sương mù màu xanh nhạt được hình thành, Hàn Phi đứng giấu mình trong đám sương mù này, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
- Khí Chi Thủy Dã! Khí Vô Ứng Giả!
Đây là hai thần thông mà Độc Cô Minh cực kỳ quen mắt, năm xưa khi còn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên Ngọc Chân tử đã từng thi triển. Y chính là truyền nhân còn sống sót duy nhất sau khi Ngọc Hư cung bị Thiên Địch thánh hoàng triều hủy diệt. Kiếp nạn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên xảy ra, y cũng biến mất không chút dấu vết, có lẽ đã chết từ lâu rồi.
Hiện tại Hàn Phi không hiểu vì sao lại thi triển được hai món thần thông có sức bảo hộ cực mạnh này, Độc Cô Minh càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Bách Nghệ Thông và Nhất Nghệ Tinh đâu mới là con đường đúng đắn?
Nên theo đuổi một loại đạo đến tận cùng hay là cùng lúc tinh thông nhiều loại nhưng chỉ dừng ở mức tông sư?
Bá Luân chỉ dùng bá đạo để xưng hùng thiên hạ, thủy tổ Độc Cô dùng kiếm đạo xé mở trời xanh, nhưng Lý Ẩn lại chứng minh điều ngược lại. Thiên tư ta không cao bằng các ngươi, vậy thì ta sẽ dùng kiến thức và trí tuệ áp đảo các ngươi! Một chọi một không lại, thì dùng trăm chọi một, lúc đó thế cân bằng sẽ hình thành.
Thực tế đã chứng minh con đường của Lý Ẩn là đúng. Y đã ghi tên mình vào danh sách hào kiệt thái cổ. Tuy là vẫn lạc sớm nhưng cuộc đời vẫn đầy huy hoàng, được vạn chúng kính ngưỡng.
Lúc này đây Hàn Phi thi triển ra thần thông Khí Ứng Vô Giả, mặc dù tiên lực không nồng đậm tinh thuần như Ngọc Chân tử song cũng đủ ngạo nghễ nếu xét trong đám đệ tử Ngọc Hư cung năm xưa.
Ở phía đối diện, Độc Cô Minh tra Thiên Nhai kiếm vào vỏ, tiếng kiếm minh vang vọng khắp nơi như long ngâm. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu chìm đắm trong trạng thái vô ngã của kiếm đạo.
Ly biệt ý, cô độc lộ, thiên nhai hải giác nơi xa xăm.
Những ý cảnh này hoà cùng năm hình thái của kiếm, khoảnh khắc Độc Cô Minh rút kiếm ra Hàn Phi lập tức xuất hiện ảo giác.
Một khung cảnh tuyết trắng bao phủ thiên địa, một người bình thường trầm mặc, trên lưng mang theo một chiếc hòm. Khuôn mặt y ẩn chứa bi thương vô tận, miệng lẩm bẩm mấy chữ không rõ ràng.
Ánh kiếm xanh biếc lướt ngang qua xé tan khung cảnh này ra làm hai, ngay lập tức đánh Hàn Phi trở về thực tại.
Quả nhiên cách biệt về tu vi quá lớn giúp gã không bị thương dưới một chiêu kiếm kinh khủng kia của Độc Cô Minh. Nhưng ảo giác vừa rồi lại khiến gã trở nên trầm mặc, nhất là mấy chữ nghe được người đeo hòm kia thốt ra.
Đôi mắt gã bất giác nhìn lên bầu trời nơi bộ thây khô đang đối chọi với hình chiếu Bá Luân vừa chân chính hiện ra. Đầu của nó đã tiêu biến chỉ còn sót lại độc nhất con mắt bên trái. Tuy nhiên khí tức nó chỉ có tăng chứ không hề giảm đi, giờ đây gần như đủ sức chống chọi với hình chiếu tứ đại hào kiệt trong thời gian ngắn. Việc nó tự phân rã bản thân là nhằm mục đích đổi lấy sự thăng hoa về mặc sức mạnh chứ không phải bị uy áp của Nhân kiếp đè ép.
Dung mạo Bá Luân chính thức hiện ra.
Đây là một gã đàn ông tuổi tầm ba lăm vẻ mặt đầy góc cạnh, ánh mắt khá hiền lành chứ không sát phạt đầy bá khí như trong suy nghĩ mọi người. Y phục ông ta mặc trên người cũng khá giản dị, áo vải thô, giầy cỏ được bện từ rơm, thậm chí bằng mắt thường có thể thấy được trên y phục tồn tại rất nhiều vết rách, rõ ràng không phải bảo y thánh vật gì.
Theo truyền thuyết kể lại Bá Luân chưa từng dùng ngoại vật trong suốt cuộc đời của mình. Mọi đồ dùng của ông ta đều xuất phát từ phàm trần, hoặc do tu sĩ cấp thấp chế tạo ra, cứ hỏng lại thay. Nếu lười thay thì mặc luôn như vậy, hoàn toàn không quan tâm tới sỉ diện là mấy.
Danh xưng anh hùng của Bá Luân không giống với Tây Phong Lĩnh Chủ thời thượng cổ.
Tây Phong Lĩnh Chủ là kiểu anh hùng thiết huyết, tranh với trời, tranh với người. Còn Bá Luân lại là anh hùng áo vải, có lối sống khá khiêm nhường và giản dị, thậm chí còn ghét tranh đấu. Mọi cuộc chiến của ông ta đều rất ít đổ máu, ngoại trừ lần quyết tâm diệt tuyệt luyện hồn sư thì ông ta cũng giống như Thẩm Yến thời điểm hiện tại.
- Thái, Khán, Lý, Bá đều đã xuất hiện, Độc Cô, ngươi cũng nên hiện thân đi...
Giọng nói trầm trầm cũng bộ thây khô lần nữa vang lên. Đáp lại lời nó là một luồng kiếm khí khủng bố từ bên trong vòng xoáy lao thẳng ra bên ngoài. Khoảnh khắc nhìn thấy người này, đáy lòng Độc Cô Minh không khỏi giật thót.
Đó là một bạch y kiếm khách, đầu đội mũ rộng vành đan từ tre hơi cúi. Đây có lẽ là một loại pháp bảo che dấu khí tức và dung mạo nên dù cố cách mấy cũng thấy được chân diện của y.
Nhưng cái nón tre kia Độc Cô Minh rất quen thuộc, đó là cái nón hắn đoạt được từ tay Ngọc Chân tử khi tranh đoạt truyền thừa Chân Võ Thiên Tôn. Đồng thời cái nón này cũng từng xuất hiện lúc hắn tiến vào thế giới đạo hoa của Thiên Ảnh Nhân.
Đây là sự trùng hợp, hay giữa những chiếc nón này có mối liên hệ sâu xa nào đó?
Nhân kiếp là mô phỏng lại hình dáng của những kẻ tham gia độ kiếp, ở đây những hào kiệt này vẫn lạc đã khá lâu nên đây chắc hẳn là hình dáng của họ trong lần độ kiếp cuối cùng.
"Giữ lại chân trời giữ lại người, giữ lại năm tháng giữ lại ngươi. Tuế nguyệt tang thương, là xem ai đang bị ta giữ lại..."
Độc Cô Minh lẩm bẩm mấy câu nói này trong miệng. Hắn cảm thấy câu nói này tồn tại rất nhiều thâm ý, nhưng rốt cuộc nó muốn ám chỉ điều gì hắn cũng chưa thể nào xác định được.
- Không lẽ cổ ngọc màu đồng kia là tín vật tùy thân của thủy tổ Độc Cô gia, vì vậy nó mới cứu ta một mạng. Nhưng lời nói của Thiên Ảnh Nhân trong đạo hoa rất kỳ lạ. Đại Phân Thân thuật do y thiên tân vạn khổ đoạt về từ tiên giới vậy mà y lại không hề tu luyện, chỉ giữ bên mình nhằm mục đích "trao gửi". Người y muốn trao gửi là ta hay Vân Hư tổ sư? Độc Cô, tên gọi này tồn tại thật nhiều bí ẩn...
Độc Cô Minh trầm mặc nhìn về phía Nhân Kiếp thủy tổ Độc Cô gia. Khoảnh khắc hình chiếu này xuất hiện thì cây Trấn Đạo Thần Trụ của ông ta càng lúc càng sáng lấp lánh hơn, mỗi tia ánh sáng giống như một thanh bảo kiếm bắn ra bốn phương tám hương xung quanh, tạo thành một cảnh tượng diễm lệ không cách nào hình dung.
Mắt thấy Độc Cô Minh thực sự đủ sức gây khó dễ cho mình trong thời gian ngắn, còn hoang phân thân lại sắp hồi phục, khí tức càng mạnh mẽ hơn lần trước gấp nhiều lần, Hàn Phi chợt cất tiếng:
- Tiểu tử, hiện tại là thời khắc quyết định phải tập trung theo dõi Nhân kiếp trên trời, nếu chúng ta phân sinh tử lúc này sẽ dẫn đến kết cục đồng quy vu tận. Tạm thời gác lại chờ Nhân kiếp qua đi hãy tính toán với nhau được không. Lúc đó phân thân của ngươi lành lặn trở lại, cơ hội chiến thắng của ngươi trước ta sẽ nhiều hơn...
Độc Cô Minh không phải kẻ ngu muội, hắn hiểu Hàn Phi đang có tâm tư riêng. Từ nãy đến giờ mặc dù giao chiến rất ác liệt nhưng gã ta vẫn luôn đề cao cảnh giới với Nhân kiếp, cố tình quay lưng về phía thông đạo thoát khỏi tế đàn. Chỉ cần có biến cố nguy hiểm xảy ra thì gã sẽ lập tức cắm đầu bỏ chạy. Việc đứng chắn ở cửa cũng nhằm mục đích đoạn đi đường lui của Độc Cô Minh. Không thể không công nhận tâm tư của Hàn Phi quá mức sâu xa, thảo nào từ một kẻ tư chất tầm thường lại đi được tới bước này.
- Được, Hàn huynh nói rất đúng, vậy thì chúng ta giảng hoà...
Độc Cô Minh cười cười, phất tay xoay người, hoàn toàn không tiến hành công kích Hàn Phi nữa.
Hàn Phi thấy hắn như vậy thì không để tâm đến tên lông lá sau lưng, dẫu sao nó cũng là phân thân của Độc Cô Minh, do hắn điều khiển. Bản thể đã đình chiến thì phân thân ắt cũng vậy.
Nhưng ý niệm này chỉ vừa mới chớm nở, da gà toàn thân Hàn Phi đã nổi lên. Từ phía sau lưng vang lên một tiếng rống giận, kế tiếp là cuồng phong ập tới. Cũng may Hàn Phi không quá buông lỏng nên kịp thời tránh sang một bên.
Có điều mọi thứ chưa dừng lại ở đó, đón chờ ở Hàn Phi đang lách người tránh né là một mũi kiếm sắc lạnh. Độc Cô Minh từ bao giờ đã sử dụng bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy nhảy đến đâm ra một kiếm trí mạng.
- Dám lừa ta, chẳng phải đã nói là giảng hoà sao?
- Giảng hoà cái con bà ngươi! Ngươi đứng ở cửa thông đạo chính mà muốn dồn chúng ta vào chỗ chết. Một khi biến cố phát sinh ngươi sẽ chạy ra trước rồi chặn cửa lại, nghĩ ta là con nít lên ba sao?
Kiếm ảnh trập chùng, quyền đầu xé gió, Độc Cô Minh và hoang phân thân phối hợp cực kỳ ăn ý để duy trì thế cân bằng với Hàn Phi.
Hắn liều mạng như vậy không phải vì muốn quyết sinh tử với gã ta mà là muốn chiếm lại vị trí ở cửa thông đạo, hay chí ít tự tạo ra cho bản thân cơ hội chạy trốn khi kiếp nạn ập đến.
Gã có nghiên cứu qua những thần thông mà Độc Cô Minh từng sử dụng, trong đó gã cảm thấy ấn tượng nhất với thức biến thân thành "tiên, ma, yêu" và thức Nhất Kiếm Cô Hành đã giúp Độc Cô Minh thành danh tại Tây Phong bộ lạc.
Thức kiếm kia quá đỗi kinh diễm, Hàn Phi từng thử thao diễn trong tâm trí vô số lần nhưng vẫn không tìm ra cách hoá giải. Rất may hiện nay tu vi gã ở trên Độc Cô Minh tới ba tiểu cảnh, dù đối phương có lợi hại đi nữa thì vẫn có thể dùng cảnh giới áp đảo.
Buông hoang phân thân ra, để thân hình nó rơi tự do xuống phía dưới, Hàn Phi thu lại pháp tướng ba đầu sáu tay, đồng thời linh lực phóng xuất ra ngoài cơ thể càng lúc càng dày đặc. Rất nhanh một vòng sương mù màu xanh nhạt được hình thành, Hàn Phi đứng giấu mình trong đám sương mù này, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
- Khí Chi Thủy Dã! Khí Vô Ứng Giả!
Đây là hai thần thông mà Độc Cô Minh cực kỳ quen mắt, năm xưa khi còn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên Ngọc Chân tử đã từng thi triển. Y chính là truyền nhân còn sống sót duy nhất sau khi Ngọc Hư cung bị Thiên Địch thánh hoàng triều hủy diệt. Kiếp nạn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên xảy ra, y cũng biến mất không chút dấu vết, có lẽ đã chết từ lâu rồi.
Hiện tại Hàn Phi không hiểu vì sao lại thi triển được hai món thần thông có sức bảo hộ cực mạnh này, Độc Cô Minh càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Bách Nghệ Thông và Nhất Nghệ Tinh đâu mới là con đường đúng đắn?
Nên theo đuổi một loại đạo đến tận cùng hay là cùng lúc tinh thông nhiều loại nhưng chỉ dừng ở mức tông sư?
Bá Luân chỉ dùng bá đạo để xưng hùng thiên hạ, thủy tổ Độc Cô dùng kiếm đạo xé mở trời xanh, nhưng Lý Ẩn lại chứng minh điều ngược lại. Thiên tư ta không cao bằng các ngươi, vậy thì ta sẽ dùng kiến thức và trí tuệ áp đảo các ngươi! Một chọi một không lại, thì dùng trăm chọi một, lúc đó thế cân bằng sẽ hình thành.
Thực tế đã chứng minh con đường của Lý Ẩn là đúng. Y đã ghi tên mình vào danh sách hào kiệt thái cổ. Tuy là vẫn lạc sớm nhưng cuộc đời vẫn đầy huy hoàng, được vạn chúng kính ngưỡng.
Lúc này đây Hàn Phi thi triển ra thần thông Khí Ứng Vô Giả, mặc dù tiên lực không nồng đậm tinh thuần như Ngọc Chân tử song cũng đủ ngạo nghễ nếu xét trong đám đệ tử Ngọc Hư cung năm xưa.
Ở phía đối diện, Độc Cô Minh tra Thiên Nhai kiếm vào vỏ, tiếng kiếm minh vang vọng khắp nơi như long ngâm. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu chìm đắm trong trạng thái vô ngã của kiếm đạo.
Ly biệt ý, cô độc lộ, thiên nhai hải giác nơi xa xăm.
Những ý cảnh này hoà cùng năm hình thái của kiếm, khoảnh khắc Độc Cô Minh rút kiếm ra Hàn Phi lập tức xuất hiện ảo giác.
Một khung cảnh tuyết trắng bao phủ thiên địa, một người bình thường trầm mặc, trên lưng mang theo một chiếc hòm. Khuôn mặt y ẩn chứa bi thương vô tận, miệng lẩm bẩm mấy chữ không rõ ràng.
Ánh kiếm xanh biếc lướt ngang qua xé tan khung cảnh này ra làm hai, ngay lập tức đánh Hàn Phi trở về thực tại.
Quả nhiên cách biệt về tu vi quá lớn giúp gã không bị thương dưới một chiêu kiếm kinh khủng kia của Độc Cô Minh. Nhưng ảo giác vừa rồi lại khiến gã trở nên trầm mặc, nhất là mấy chữ nghe được người đeo hòm kia thốt ra.
Đôi mắt gã bất giác nhìn lên bầu trời nơi bộ thây khô đang đối chọi với hình chiếu Bá Luân vừa chân chính hiện ra. Đầu của nó đã tiêu biến chỉ còn sót lại độc nhất con mắt bên trái. Tuy nhiên khí tức nó chỉ có tăng chứ không hề giảm đi, giờ đây gần như đủ sức chống chọi với hình chiếu tứ đại hào kiệt trong thời gian ngắn. Việc nó tự phân rã bản thân là nhằm mục đích đổi lấy sự thăng hoa về mặc sức mạnh chứ không phải bị uy áp của Nhân kiếp đè ép.
Dung mạo Bá Luân chính thức hiện ra.
Đây là một gã đàn ông tuổi tầm ba lăm vẻ mặt đầy góc cạnh, ánh mắt khá hiền lành chứ không sát phạt đầy bá khí như trong suy nghĩ mọi người. Y phục ông ta mặc trên người cũng khá giản dị, áo vải thô, giầy cỏ được bện từ rơm, thậm chí bằng mắt thường có thể thấy được trên y phục tồn tại rất nhiều vết rách, rõ ràng không phải bảo y thánh vật gì.
Theo truyền thuyết kể lại Bá Luân chưa từng dùng ngoại vật trong suốt cuộc đời của mình. Mọi đồ dùng của ông ta đều xuất phát từ phàm trần, hoặc do tu sĩ cấp thấp chế tạo ra, cứ hỏng lại thay. Nếu lười thay thì mặc luôn như vậy, hoàn toàn không quan tâm tới sỉ diện là mấy.
Danh xưng anh hùng của Bá Luân không giống với Tây Phong Lĩnh Chủ thời thượng cổ.
Tây Phong Lĩnh Chủ là kiểu anh hùng thiết huyết, tranh với trời, tranh với người. Còn Bá Luân lại là anh hùng áo vải, có lối sống khá khiêm nhường và giản dị, thậm chí còn ghét tranh đấu. Mọi cuộc chiến của ông ta đều rất ít đổ máu, ngoại trừ lần quyết tâm diệt tuyệt luyện hồn sư thì ông ta cũng giống như Thẩm Yến thời điểm hiện tại.
- Thái, Khán, Lý, Bá đều đã xuất hiện, Độc Cô, ngươi cũng nên hiện thân đi...
Giọng nói trầm trầm cũng bộ thây khô lần nữa vang lên. Đáp lại lời nó là một luồng kiếm khí khủng bố từ bên trong vòng xoáy lao thẳng ra bên ngoài. Khoảnh khắc nhìn thấy người này, đáy lòng Độc Cô Minh không khỏi giật thót.
Đó là một bạch y kiếm khách, đầu đội mũ rộng vành đan từ tre hơi cúi. Đây có lẽ là một loại pháp bảo che dấu khí tức và dung mạo nên dù cố cách mấy cũng thấy được chân diện của y.
Nhưng cái nón tre kia Độc Cô Minh rất quen thuộc, đó là cái nón hắn đoạt được từ tay Ngọc Chân tử khi tranh đoạt truyền thừa Chân Võ Thiên Tôn. Đồng thời cái nón này cũng từng xuất hiện lúc hắn tiến vào thế giới đạo hoa của Thiên Ảnh Nhân.
Đây là sự trùng hợp, hay giữa những chiếc nón này có mối liên hệ sâu xa nào đó?
Nhân kiếp là mô phỏng lại hình dáng của những kẻ tham gia độ kiếp, ở đây những hào kiệt này vẫn lạc đã khá lâu nên đây chắc hẳn là hình dáng của họ trong lần độ kiếp cuối cùng.
"Giữ lại chân trời giữ lại người, giữ lại năm tháng giữ lại ngươi. Tuế nguyệt tang thương, là xem ai đang bị ta giữ lại..."
Độc Cô Minh lẩm bẩm mấy câu nói này trong miệng. Hắn cảm thấy câu nói này tồn tại rất nhiều thâm ý, nhưng rốt cuộc nó muốn ám chỉ điều gì hắn cũng chưa thể nào xác định được.
- Không lẽ cổ ngọc màu đồng kia là tín vật tùy thân của thủy tổ Độc Cô gia, vì vậy nó mới cứu ta một mạng. Nhưng lời nói của Thiên Ảnh Nhân trong đạo hoa rất kỳ lạ. Đại Phân Thân thuật do y thiên tân vạn khổ đoạt về từ tiên giới vậy mà y lại không hề tu luyện, chỉ giữ bên mình nhằm mục đích "trao gửi". Người y muốn trao gửi là ta hay Vân Hư tổ sư? Độc Cô, tên gọi này tồn tại thật nhiều bí ẩn...
Độc Cô Minh trầm mặc nhìn về phía Nhân Kiếp thủy tổ Độc Cô gia. Khoảnh khắc hình chiếu này xuất hiện thì cây Trấn Đạo Thần Trụ của ông ta càng lúc càng sáng lấp lánh hơn, mỗi tia ánh sáng giống như một thanh bảo kiếm bắn ra bốn phương tám hương xung quanh, tạo thành một cảnh tượng diễm lệ không cách nào hình dung.
Mắt thấy Độc Cô Minh thực sự đủ sức gây khó dễ cho mình trong thời gian ngắn, còn hoang phân thân lại sắp hồi phục, khí tức càng mạnh mẽ hơn lần trước gấp nhiều lần, Hàn Phi chợt cất tiếng:
- Tiểu tử, hiện tại là thời khắc quyết định phải tập trung theo dõi Nhân kiếp trên trời, nếu chúng ta phân sinh tử lúc này sẽ dẫn đến kết cục đồng quy vu tận. Tạm thời gác lại chờ Nhân kiếp qua đi hãy tính toán với nhau được không. Lúc đó phân thân của ngươi lành lặn trở lại, cơ hội chiến thắng của ngươi trước ta sẽ nhiều hơn...
Độc Cô Minh không phải kẻ ngu muội, hắn hiểu Hàn Phi đang có tâm tư riêng. Từ nãy đến giờ mặc dù giao chiến rất ác liệt nhưng gã ta vẫn luôn đề cao cảnh giới với Nhân kiếp, cố tình quay lưng về phía thông đạo thoát khỏi tế đàn. Chỉ cần có biến cố nguy hiểm xảy ra thì gã sẽ lập tức cắm đầu bỏ chạy. Việc đứng chắn ở cửa cũng nhằm mục đích đoạn đi đường lui của Độc Cô Minh. Không thể không công nhận tâm tư của Hàn Phi quá mức sâu xa, thảo nào từ một kẻ tư chất tầm thường lại đi được tới bước này.
- Được, Hàn huynh nói rất đúng, vậy thì chúng ta giảng hoà...
Độc Cô Minh cười cười, phất tay xoay người, hoàn toàn không tiến hành công kích Hàn Phi nữa.
Hàn Phi thấy hắn như vậy thì không để tâm đến tên lông lá sau lưng, dẫu sao nó cũng là phân thân của Độc Cô Minh, do hắn điều khiển. Bản thể đã đình chiến thì phân thân ắt cũng vậy.
Nhưng ý niệm này chỉ vừa mới chớm nở, da gà toàn thân Hàn Phi đã nổi lên. Từ phía sau lưng vang lên một tiếng rống giận, kế tiếp là cuồng phong ập tới. Cũng may Hàn Phi không quá buông lỏng nên kịp thời tránh sang một bên.
Có điều mọi thứ chưa dừng lại ở đó, đón chờ ở Hàn Phi đang lách người tránh né là một mũi kiếm sắc lạnh. Độc Cô Minh từ bao giờ đã sử dụng bộ pháp Hành Vân Lưu Thủy nhảy đến đâm ra một kiếm trí mạng.
- Dám lừa ta, chẳng phải đã nói là giảng hoà sao?
- Giảng hoà cái con bà ngươi! Ngươi đứng ở cửa thông đạo chính mà muốn dồn chúng ta vào chỗ chết. Một khi biến cố phát sinh ngươi sẽ chạy ra trước rồi chặn cửa lại, nghĩ ta là con nít lên ba sao?
Kiếm ảnh trập chùng, quyền đầu xé gió, Độc Cô Minh và hoang phân thân phối hợp cực kỳ ăn ý để duy trì thế cân bằng với Hàn Phi.
Hắn liều mạng như vậy không phải vì muốn quyết sinh tử với gã ta mà là muốn chiếm lại vị trí ở cửa thông đạo, hay chí ít tự tạo ra cho bản thân cơ hội chạy trốn khi kiếp nạn ập đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.