Chương 401: Bất Khốc Tử Thần!
Tiểu Long
22/07/2022
- Kiếp Chủ, đền mạng!
- Thời khắc tử vong của ngươi đã tới!
Vào giây phút Hồng Trần Kiếp Chủ suy yếu nhất, tất cả những địch nhân nguy hiểm đang ẩn thân đồng loạt hiển lộ. Nếu tính luôn cả đám Thẩm Yến, Túc Lăng Hạ, Diệp Chính thì có tổng cộng mười bảy người.
Diệp Chính vẻ mặt thù hận tung người lên giữa không trung, tư thế như hùng ưng vồ mồi. Nguyên lực của y cực kỳ thâm hậu, so với lần xuất hiện ở Nguyệt Dạ sâm lâm trước đây càng thêm phần tinh thuần. Vạn Cổ công và Hạo Nhiên công dung hợp lại với nhau, lần đầu tiên kể từ thời Lý Ẩn chấp chưởng Hạo Nhiên tông đến tận ngày nay, thế gian mới lại chứng kiến một người dung hợp được hai bộ kỳ công này. Ngay cả Diệp Huyền Thanh huynh trưởng của y cũng không làm nổi, dù rằng tư chất so với y còn tốt hơn mấy lần.
Diệp Chính là chứng minh tốt nhất cho câu nói “có công mài sắt, có ngày nên kim”. Bại không nản, càng bại càng tinh tấn. Rốt cuộc cây kim được y mài ra giờ đã sắc bén vạn phần, đủ khiến tất cả những người có mặt ở đây rung động không thôi.
Ngón tay trỏ, ngón giữa và ngón áp út của y duỗi ra, nhẹ nhàng phát kình.
Kình lực vô hình vô sắc, vô thanh vô ảnh, mường tượng hòa cùng ánh trăng bàng bạc trên cao, mang theo hạo nhiên chính khí cương mãnh đến cực độ xuyên phá hư không bắn xuống người Kiếp Chủ. Người ta chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được nó có tồn tại thông qua loại ý cảnh kỳ diệu bên trong.
Đó là loại ý cảnh “muốn hỏi trời xanh cao bao nhiêu, liệu ta có thể vươn tới trời hay không?!”
Câu nói này cũng tượng trưng cho con người cùng tính cách của Diệp Chính.
Y chưa từng nhìn xuống, chưa từng thấy thỏa mãn dù bản thân cũng được tính là một nhân vật kiệt xuất trong tu luyện giới. Y không ngừng nhìn lên “thiên” trên đầu, cho rằng nếu mình cứ cố gắng nhất định cũng sẽ có ngày với tới “thiên” này, sánh ngang với nó.
- Tam Chỉ Đạn Thiên!
Ba chỉ hỏi trời!
Dưới một chỉ này của y, hồng trần đạo vận đang bao phủ khắp trời đất liền bị đánh tan. Mà những thần thông của những tu sĩ khác đang xuất hiện cùng lúc cũng trở nên ảm đảm thất sắc, hoàn toàn mất đi ánh hào quang trước đó.
- Hay cho một thức chỉ pháp, không ngờ Diệp Chính mạnh mẽ như vậy!
Mọi người thầm cả kinh trong lòng. Nhưng nghĩ đến cách đây không lâu Diệp Chính vậy mà lại đại bại dưới tay Kiếp Chủ, đồng thời còn bị gã ta đồ sát toàn tông già trẻ không tha, bức phải nhảy xuống tuyệt vực bỏ trốn thì không khỏi thu liễm lại sự chủ quan, chú tâm vào việc dồn sức kết liễu gã ta.
- Kẻ tầm đạo…
Quan Thất khẽ lẩm bẩm khi thấy nam tử áo xanh, tóc đen búi cao vừa mới đi tới cùng Diệp Chính lặng lẽ nhìn về phía mình. Mặc dù tướng mạo nam tử này không mấy đặc biệt nhưng những người từng gặp gã dù chỉ một sẽ luôn nhớ mãi không quên.
Trên đời này, ngoại trừ Thẩm Yến ra, làm gì có ai sở hữu được loại khí chất cổ quái “là phàm mà không phải phàm, phiêu diêu đắc đạo mà như sa đọa hồng trần, thông tuệ tột đỉnh mà giống ngơ ngẩn đến cực điểm “ như gã được chứ?
Quan Thất nhếch môi, cảm thấy trời đất đảo điên thật nhanh. Mới đây còn là địch nhân, đánh nhau người sống ta chết, giờ lại cùng chung chiến tuyến. Đúng là trên đời này ngoài lợi ích ra chẳng có thứ gì tồn tại vĩnh hằng, bao gồm cả những mối quan hệ hão huyền kia.
Túc Lăng Hạ nói:
- Kẻ tầm đạo và kẻ diệt đạo ở thời đại nào cũng là tử địch của nhau. Nhưng trong khi kẻ tầm đạo bị xếp vào loại chiến lực yếu nhất trong số những hào kiệt thì kẻ diệt đạo lại hoàn toàn trái ngược, cùng với anh hùng và kiêu hùng tranh phong ngôi vị đệ nhất. Nếu đơn đả độc đấu, Thẩm Yến tất bại, song hiện tại là thế quần công, chuyện gì xảy ra còn chưa biết được…
Mặc dù miệng nói là thế nhưng từ tận đáy lòng Túc Lăng Hạ vẫn cảm giác có gì đó không ổn. Nam tử hồng y đang khụy gối ở đằng xa ngửa mặt lên trời cười điên cuồng kia trong ký ức của y là một kẻ cực kỳ đáng sợ.
Gã đã từng dùng rất nhiều tà thuật, đạo pháp cổ quái thường để nghịch chuyển sinh tử, chuyển bại thành thắng. Trong đó, nổi bật nhất là một thức cấm kỵ thần thông từng đồ diệt một trăm lẻ tám dị tộc ở Chiến Loạn tinh vực. Vì Kiếp Chủ không lưu lại người sống, diệt sạch sinh linh ở tinh vực này nên chẳng có ai biết rốt cuộc thức cấm kỵ thần thông kia có hình dáng ra sao. Người ta chỉ biết rằng ngày hôm ấy cả Chiến Loạn tinh vực như bị nhuộm trong một dòng sông máu đỏ tươi, từ đó tỏa ra hơi thở tàn ác và điên cuồng đến cực điểm. Tiếng cười của Kiếp Chủ cũng giống hệt như hôm nay, mang theo sự cố chấp và bi thống đến cùng cực vang vọng giữa thiên không.
Sau ba tháng, Chiến Loạn tinh vực từ một địa phương náo nhiệt đã chìm vào tịch lặng vĩnh viễn.
Kiếp Chủ một thân áo đỏ bước ra, vẻ mặt lãnh khốc tay cầm Lục Giới Sát Hồn thương tanh mùi máu đã trở thành một hình ảnh khó quên trong lòng chúng cường giả tiên tộc thời điểm ấy.
- Đại thế nay khác xưa, với tình hình quần long hội tụ ở Di địa như hiện nay, chắc sẽ không phát sinh biến cố gì...
Túc Lăng Hạ thầm nghĩ.
Dù vậy, y vẫn cố tình bảo trì một khoảng cách đủ an toàn với Kiếp Chủ, sau đó mới hợp lực cùng quần hùng công kích gã ta.
Thẩm Yến cũng bắt đầu xuất thủ.
Tự nhiên đạo vận lan tràn khắp trời đất, tà áo gã tung bay phần phật. Hai bàn tay của gã liên tục xoay tròn, một đồ án thái cực dần dần ngưng tụ trước mặt. Bên trong chính là “mê mang” và “truy cầu”. Dưới động tác xoay tay của Thẩm Yến, hai loại đạo vận vốn dĩ trái ngược nhau nay đã bị “tự nhiên” làm cho dung hòa. “Mê mang” hóa thành âm cực, một màu đen tuyền, “truy cầu” hóa thành dương cực, một màu trắng xóa. So với lần ở Nguyệt Dạ sâm lâm, đồ án thái cực lần này càng thêm sống động, chân thật hơn, phảng phất bao hàm sự sâu xa thâm ảo của trời đất bên trong.
- Âm dương song đạo vận!
Mộng Yên Hoa nhíu mày.
Không chỉ nàng ta nhận ra vấn đề mà ngay cả đa phần những thiên kiêu ở đây cũng vậy. Trước đây Thẩm Yến chỉ dùng ba loại đạo vận liền xưng hùng Đông Hải, trở thành kẻ diệt đạo ghi tên vào lịch sử tu luyện giới. Ba loại đạo vận này đều thuộc về xuất thế gian đạo, mông lung mơ hồ rất khó cảm ngộ, đừng nói là thiên kiêu bình thường, dù là hạng xuất chúng như Độc Cô Minh hay Vương Nhất cũng rất khó khăn mới làm được.
Điển hình là Độc Cô Minh, tuy nói hắn lúc nào cũng sở hữu mười loại đạo vận trong thân thể, song thực chất những đạo vận đủ tiêu chuẩn đẳng cấp xuất thế gian đạo lại có rất ít. Ngoài “chân giả, trung dung, tự nhiên” thì toàn bộ còn lại đều chỉ nằm ở mức khá.
Còn ở đây, Thẩm Yến dùng chất lượng bù đắp cho số lượng. Năm loại đạo vận "mê mang, truy cầu, âm, dương, tự nhiên", mỗi loại đều thuộc xuất thế gian đạo, nhờ đó giúp chiến lực của gã được kéo lên vô số lần. Từ chỗ bị một thiên kiêu khác cùng đẳng cấp với Kiếp Chủ là Vương Nhất đánh cho không thở nổi, nay đã đủ sức tạo thành uy hiếp cho gã.
- Khá khen cho một Thẩm Yến! Hay lắm, có sự hiện diện của các ngươi, lấy đầu Kiếp Chủ dễ như trở bàn tay!
Mộ Dung Uyên Bác cảm thán, lao tới dùng Đông Hoa pháp tấn công nam tử hồng y đang khụy gối ngửa mặt lên trời cười điên cuồng kia. Thời gian qua y tiến bộ không nhiều lắm, nói dậm chân tại chỗ cũng không sai, ngoài tu vi đã đột phá Đạo Đài thì thần thông đạo pháp chẳng mấy thay đổi. Dù vậy, y vẫn mạnh mẽ vô bì, cùng với Sát Tiếu Thiên tạo thành hai mũi nhọn từ bên hông lao tới phong toả đường tránh né của Kiếp Chủ.
- Ha ha ha…
Trước thiên la địa võng, thập diện mai phục từ quần hùng, nam tử hồng y hai mắt nhắm nghiền vẫn chẳng mảy may tỏ ra quan tâm. Gã cứ hết cười sau đó lại khóc, khóc đến cạn cả nước mắt. Theo những giọt nước mặt của gã rơi xuống, một sự thê lương bi phẫn cũng bất chợt nổi lên, bao trùm lấy cả thiên địa nơi này.
Mãi đến khi nơi hai khóe mắt chảy ra hai dòng huyết lệ thì biểu cảm trên gương mặt gã mới thay đổi trở thành cứng đơ, tuyệt tình vô cảm.
Gần như cùng lúc, trong lòng những thiên kiêu đang lao đến cũng phát sinh cảm giác nguy hiểm đến tột cùng, không ít người ngừng bước, toàn quan đầu bỏ chạy.
Nhưng đã không còn kịp nữa, sự thê lương bi phẫn kia như một chiếc lồng giam khổng lồ nhốt họ vào bên trong, dù có cố công kích ra sao cũng không thể thoát ra.
Túc Lăng Hạ trầm mặc.
Quan Thất nghiến răng.
Mộng Yên Hoa suy tư.
Thẩm Yến ngơ ngẩn.
Mộ Dung Uyên Bác nhíu mày.
Triệu Thăng rùng mình.
Độc Cô Yên Nhiên lạnh lùng.
Diệp Chính nghiêm nghị.
Tiêu Ức Tình ngưng trọng.
Tiêu Mịch Nhi thất thần.
Trên mặt mỗi một thiên kiêu đều có những biểu cảm sắc thái riêng biệt trước hành động của Kiếp Chủ.
Thiên địa vang vọng những âm thanh như sấm rền, vô số tia chớp chợt lóe sáng chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch đầy vẻ bệnh hoạn của nam tử hồng y kia.
Nụ cười trên môi gã chợt tắt, thay vào đó là vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. Mắt tuy không mở ra nhưng vẫn khiến người ta lạnh cả sống lưng khi nhìn thẳng vào nó.
- Bất Khốc Tử Thần!
Kiếp Chủ khẽ thì thào, giọng nói tuy nhỏ nhưng truyền vào tai mỗi người, khiến bọn họ cảm giác hàn ý ngập tràn, da gà toàn thân nổi lên, lông tóc dựng ngược, chân không tự chủ đồng loạt lui lại một bước.
- Thời khắc tử vong của ngươi đã tới!
Vào giây phút Hồng Trần Kiếp Chủ suy yếu nhất, tất cả những địch nhân nguy hiểm đang ẩn thân đồng loạt hiển lộ. Nếu tính luôn cả đám Thẩm Yến, Túc Lăng Hạ, Diệp Chính thì có tổng cộng mười bảy người.
Diệp Chính vẻ mặt thù hận tung người lên giữa không trung, tư thế như hùng ưng vồ mồi. Nguyên lực của y cực kỳ thâm hậu, so với lần xuất hiện ở Nguyệt Dạ sâm lâm trước đây càng thêm phần tinh thuần. Vạn Cổ công và Hạo Nhiên công dung hợp lại với nhau, lần đầu tiên kể từ thời Lý Ẩn chấp chưởng Hạo Nhiên tông đến tận ngày nay, thế gian mới lại chứng kiến một người dung hợp được hai bộ kỳ công này. Ngay cả Diệp Huyền Thanh huynh trưởng của y cũng không làm nổi, dù rằng tư chất so với y còn tốt hơn mấy lần.
Diệp Chính là chứng minh tốt nhất cho câu nói “có công mài sắt, có ngày nên kim”. Bại không nản, càng bại càng tinh tấn. Rốt cuộc cây kim được y mài ra giờ đã sắc bén vạn phần, đủ khiến tất cả những người có mặt ở đây rung động không thôi.
Ngón tay trỏ, ngón giữa và ngón áp út của y duỗi ra, nhẹ nhàng phát kình.
Kình lực vô hình vô sắc, vô thanh vô ảnh, mường tượng hòa cùng ánh trăng bàng bạc trên cao, mang theo hạo nhiên chính khí cương mãnh đến cực độ xuyên phá hư không bắn xuống người Kiếp Chủ. Người ta chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được nó có tồn tại thông qua loại ý cảnh kỳ diệu bên trong.
Đó là loại ý cảnh “muốn hỏi trời xanh cao bao nhiêu, liệu ta có thể vươn tới trời hay không?!”
Câu nói này cũng tượng trưng cho con người cùng tính cách của Diệp Chính.
Y chưa từng nhìn xuống, chưa từng thấy thỏa mãn dù bản thân cũng được tính là một nhân vật kiệt xuất trong tu luyện giới. Y không ngừng nhìn lên “thiên” trên đầu, cho rằng nếu mình cứ cố gắng nhất định cũng sẽ có ngày với tới “thiên” này, sánh ngang với nó.
- Tam Chỉ Đạn Thiên!
Ba chỉ hỏi trời!
Dưới một chỉ này của y, hồng trần đạo vận đang bao phủ khắp trời đất liền bị đánh tan. Mà những thần thông của những tu sĩ khác đang xuất hiện cùng lúc cũng trở nên ảm đảm thất sắc, hoàn toàn mất đi ánh hào quang trước đó.
- Hay cho một thức chỉ pháp, không ngờ Diệp Chính mạnh mẽ như vậy!
Mọi người thầm cả kinh trong lòng. Nhưng nghĩ đến cách đây không lâu Diệp Chính vậy mà lại đại bại dưới tay Kiếp Chủ, đồng thời còn bị gã ta đồ sát toàn tông già trẻ không tha, bức phải nhảy xuống tuyệt vực bỏ trốn thì không khỏi thu liễm lại sự chủ quan, chú tâm vào việc dồn sức kết liễu gã ta.
- Kẻ tầm đạo…
Quan Thất khẽ lẩm bẩm khi thấy nam tử áo xanh, tóc đen búi cao vừa mới đi tới cùng Diệp Chính lặng lẽ nhìn về phía mình. Mặc dù tướng mạo nam tử này không mấy đặc biệt nhưng những người từng gặp gã dù chỉ một sẽ luôn nhớ mãi không quên.
Trên đời này, ngoại trừ Thẩm Yến ra, làm gì có ai sở hữu được loại khí chất cổ quái “là phàm mà không phải phàm, phiêu diêu đắc đạo mà như sa đọa hồng trần, thông tuệ tột đỉnh mà giống ngơ ngẩn đến cực điểm “ như gã được chứ?
Quan Thất nhếch môi, cảm thấy trời đất đảo điên thật nhanh. Mới đây còn là địch nhân, đánh nhau người sống ta chết, giờ lại cùng chung chiến tuyến. Đúng là trên đời này ngoài lợi ích ra chẳng có thứ gì tồn tại vĩnh hằng, bao gồm cả những mối quan hệ hão huyền kia.
Túc Lăng Hạ nói:
- Kẻ tầm đạo và kẻ diệt đạo ở thời đại nào cũng là tử địch của nhau. Nhưng trong khi kẻ tầm đạo bị xếp vào loại chiến lực yếu nhất trong số những hào kiệt thì kẻ diệt đạo lại hoàn toàn trái ngược, cùng với anh hùng và kiêu hùng tranh phong ngôi vị đệ nhất. Nếu đơn đả độc đấu, Thẩm Yến tất bại, song hiện tại là thế quần công, chuyện gì xảy ra còn chưa biết được…
Mặc dù miệng nói là thế nhưng từ tận đáy lòng Túc Lăng Hạ vẫn cảm giác có gì đó không ổn. Nam tử hồng y đang khụy gối ở đằng xa ngửa mặt lên trời cười điên cuồng kia trong ký ức của y là một kẻ cực kỳ đáng sợ.
Gã đã từng dùng rất nhiều tà thuật, đạo pháp cổ quái thường để nghịch chuyển sinh tử, chuyển bại thành thắng. Trong đó, nổi bật nhất là một thức cấm kỵ thần thông từng đồ diệt một trăm lẻ tám dị tộc ở Chiến Loạn tinh vực. Vì Kiếp Chủ không lưu lại người sống, diệt sạch sinh linh ở tinh vực này nên chẳng có ai biết rốt cuộc thức cấm kỵ thần thông kia có hình dáng ra sao. Người ta chỉ biết rằng ngày hôm ấy cả Chiến Loạn tinh vực như bị nhuộm trong một dòng sông máu đỏ tươi, từ đó tỏa ra hơi thở tàn ác và điên cuồng đến cực điểm. Tiếng cười của Kiếp Chủ cũng giống hệt như hôm nay, mang theo sự cố chấp và bi thống đến cùng cực vang vọng giữa thiên không.
Sau ba tháng, Chiến Loạn tinh vực từ một địa phương náo nhiệt đã chìm vào tịch lặng vĩnh viễn.
Kiếp Chủ một thân áo đỏ bước ra, vẻ mặt lãnh khốc tay cầm Lục Giới Sát Hồn thương tanh mùi máu đã trở thành một hình ảnh khó quên trong lòng chúng cường giả tiên tộc thời điểm ấy.
- Đại thế nay khác xưa, với tình hình quần long hội tụ ở Di địa như hiện nay, chắc sẽ không phát sinh biến cố gì...
Túc Lăng Hạ thầm nghĩ.
Dù vậy, y vẫn cố tình bảo trì một khoảng cách đủ an toàn với Kiếp Chủ, sau đó mới hợp lực cùng quần hùng công kích gã ta.
Thẩm Yến cũng bắt đầu xuất thủ.
Tự nhiên đạo vận lan tràn khắp trời đất, tà áo gã tung bay phần phật. Hai bàn tay của gã liên tục xoay tròn, một đồ án thái cực dần dần ngưng tụ trước mặt. Bên trong chính là “mê mang” và “truy cầu”. Dưới động tác xoay tay của Thẩm Yến, hai loại đạo vận vốn dĩ trái ngược nhau nay đã bị “tự nhiên” làm cho dung hòa. “Mê mang” hóa thành âm cực, một màu đen tuyền, “truy cầu” hóa thành dương cực, một màu trắng xóa. So với lần ở Nguyệt Dạ sâm lâm, đồ án thái cực lần này càng thêm sống động, chân thật hơn, phảng phất bao hàm sự sâu xa thâm ảo của trời đất bên trong.
- Âm dương song đạo vận!
Mộng Yên Hoa nhíu mày.
Không chỉ nàng ta nhận ra vấn đề mà ngay cả đa phần những thiên kiêu ở đây cũng vậy. Trước đây Thẩm Yến chỉ dùng ba loại đạo vận liền xưng hùng Đông Hải, trở thành kẻ diệt đạo ghi tên vào lịch sử tu luyện giới. Ba loại đạo vận này đều thuộc về xuất thế gian đạo, mông lung mơ hồ rất khó cảm ngộ, đừng nói là thiên kiêu bình thường, dù là hạng xuất chúng như Độc Cô Minh hay Vương Nhất cũng rất khó khăn mới làm được.
Điển hình là Độc Cô Minh, tuy nói hắn lúc nào cũng sở hữu mười loại đạo vận trong thân thể, song thực chất những đạo vận đủ tiêu chuẩn đẳng cấp xuất thế gian đạo lại có rất ít. Ngoài “chân giả, trung dung, tự nhiên” thì toàn bộ còn lại đều chỉ nằm ở mức khá.
Còn ở đây, Thẩm Yến dùng chất lượng bù đắp cho số lượng. Năm loại đạo vận "mê mang, truy cầu, âm, dương, tự nhiên", mỗi loại đều thuộc xuất thế gian đạo, nhờ đó giúp chiến lực của gã được kéo lên vô số lần. Từ chỗ bị một thiên kiêu khác cùng đẳng cấp với Kiếp Chủ là Vương Nhất đánh cho không thở nổi, nay đã đủ sức tạo thành uy hiếp cho gã.
- Khá khen cho một Thẩm Yến! Hay lắm, có sự hiện diện của các ngươi, lấy đầu Kiếp Chủ dễ như trở bàn tay!
Mộ Dung Uyên Bác cảm thán, lao tới dùng Đông Hoa pháp tấn công nam tử hồng y đang khụy gối ngửa mặt lên trời cười điên cuồng kia. Thời gian qua y tiến bộ không nhiều lắm, nói dậm chân tại chỗ cũng không sai, ngoài tu vi đã đột phá Đạo Đài thì thần thông đạo pháp chẳng mấy thay đổi. Dù vậy, y vẫn mạnh mẽ vô bì, cùng với Sát Tiếu Thiên tạo thành hai mũi nhọn từ bên hông lao tới phong toả đường tránh né của Kiếp Chủ.
- Ha ha ha…
Trước thiên la địa võng, thập diện mai phục từ quần hùng, nam tử hồng y hai mắt nhắm nghiền vẫn chẳng mảy may tỏ ra quan tâm. Gã cứ hết cười sau đó lại khóc, khóc đến cạn cả nước mắt. Theo những giọt nước mặt của gã rơi xuống, một sự thê lương bi phẫn cũng bất chợt nổi lên, bao trùm lấy cả thiên địa nơi này.
Mãi đến khi nơi hai khóe mắt chảy ra hai dòng huyết lệ thì biểu cảm trên gương mặt gã mới thay đổi trở thành cứng đơ, tuyệt tình vô cảm.
Gần như cùng lúc, trong lòng những thiên kiêu đang lao đến cũng phát sinh cảm giác nguy hiểm đến tột cùng, không ít người ngừng bước, toàn quan đầu bỏ chạy.
Nhưng đã không còn kịp nữa, sự thê lương bi phẫn kia như một chiếc lồng giam khổng lồ nhốt họ vào bên trong, dù có cố công kích ra sao cũng không thể thoát ra.
Túc Lăng Hạ trầm mặc.
Quan Thất nghiến răng.
Mộng Yên Hoa suy tư.
Thẩm Yến ngơ ngẩn.
Mộ Dung Uyên Bác nhíu mày.
Triệu Thăng rùng mình.
Độc Cô Yên Nhiên lạnh lùng.
Diệp Chính nghiêm nghị.
Tiêu Ức Tình ngưng trọng.
Tiêu Mịch Nhi thất thần.
Trên mặt mỗi một thiên kiêu đều có những biểu cảm sắc thái riêng biệt trước hành động của Kiếp Chủ.
Thiên địa vang vọng những âm thanh như sấm rền, vô số tia chớp chợt lóe sáng chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch đầy vẻ bệnh hoạn của nam tử hồng y kia.
Nụ cười trên môi gã chợt tắt, thay vào đó là vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. Mắt tuy không mở ra nhưng vẫn khiến người ta lạnh cả sống lưng khi nhìn thẳng vào nó.
- Bất Khốc Tử Thần!
Kiếp Chủ khẽ thì thào, giọng nói tuy nhỏ nhưng truyền vào tai mỗi người, khiến bọn họ cảm giác hàn ý ngập tràn, da gà toàn thân nổi lên, lông tóc dựng ngược, chân không tự chủ đồng loạt lui lại một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.