Chương 297: Chia tay, tương ngộ
Tiểu Long
26/04/2022
Nghe hắn nói như vậy, hai tiểu hài tử cũng bớt lo lắng bèn đứng dậy.
- Hai ngươi và sư phụ đang to nhỏ gì thế?
Ba đứa trẻ Trương Khiết Khiết, Chu Bàn, Tiêu Đỉnh sau khi cãi nhau xong liền tiến đến bên cạnh, cất giọng hỏi.
- Suỵt!
Cao Bất Phục đưa tay lên miệng làm dấu im lặng.
Cả bọn hiểu ý liền làm theo.
Chỉ thấy Độc Cô Minh đứng yên bất động, vẻ mặt trầm tư nhìn về nơi xa.
Theo ánh nhìn của hắn, năm tiểu hài tử cũng đồng thời chăm chú về hướng đó nhưng không tài nào hiểu được hắn rốt cuộc là đang nhìn cái gì.
Là thiên nhai hải giác?
Hay tương lai huyền ảo?
Hay là bóng lưng mà hắn từng đề cập đến trong một thức Nhất Kiếm Cô Hành?
Chẳng ai biết.
Tương lai cũng mờ mịt xa xăm cũng như đường chân trời kia vậy, làm gì có ai tường tận mai sau số phận sẽ biến họ trở thành con người thế nào. Nhưng có một điều rất chắc chắn, tất cả sẽ khắc cốt ghi tâm đoạn hồi ức này, vĩnh viễn không thể nào quên.
Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, thoáng một cái đã trôi qua hai năm kể từ ngày Độc Cô Minh rời khỏi Di địa. Ước hẹn với Dược Thiên Sầu đã trễ hạn một năm. Với thiên phú y đạo của gã ta thì chắc hẳn đã luyện thành Trục Ma đan từ lâu rồi.
- Bái ta làm sư phụ rất khổ, ta sẽ không truyền lại công pháp gì cho các ngươi, các ngươi phải tự đi trên chính đôi chân của mình. Di sản lớn nhất ta muốn các ngươi kế thừa chính là tư tưởng của ta. Luôn luôn tinh tấn, luôn luôn tiến lên, chỉ cần tâm các ngươi chưa chết thì không ai có thể cản bước các ngươi. Tu luyện giới tàn khốc, đừng quên những điều ta dặn dò, nếu mai sau có duyên ắt sẽ tương ngộ…
Độc Cô Minh cầm bốn túi gấm lần lượt phát cho Cao Bất Phục, Liễu Nham, Tiêu Đỉnh và Chu Bàn. Riêng Trương Khiết Khiết sẽ cùng hắn quay về Di địa nên tạm thời không tính.
Bốn hài tử nước mắt sụt sùi, hai năm trôi qua chúng đã cao hơn một chút nhưng vẫn chỉ là những thiếu niên non trẻ, chưa chính thức trải qua gió tanh mưa máu nơi tu luyện giới.
- Sư phụ…
Cao Bất Phục vốn dĩ thường ngày rất rắn rỏi song bây giờ lại là người khóc to nhất. Nó ôm chặt lấy Độc Cô Minh, có điều rất nhanh nó đã buông hắn ra, cố gắng đè nén bi thương trong lòng, vẻ mặt hiện lên sự quật cường.
- Phục Nhi, ngươi rất tốt! Nếu không phải chúng ta khác thời đại, ta thực sự muốn nhận ngươi làm thân truyền đệ tử. Liễu Nham ngươi cũng vậy, nào tất cả cùng lại đây, để ta nhìn kỹ các ngươi xem nào…
Độc Cô Minh mỉm cười dùng hai tay nhấc bổng từng hài tử lên, sau khi đặt xuống thì lau nước mắt rồi xoa đầu bọn chúng.
- Đi đi, đi tìm cuộc sống thuộc về các ngươi. Nếu có khó khăn gì thì hãy tìm đến Tạo Hoá cốc ở Di địa, sẽ có Dược bá bá trợ giúp các ngươi. Nhưng hãy nhớ lời dặn của ta, ba năm sau, kẻ kia xuất hiện dù mang hình dáng của ta nhưng chắc chắn không phải ta. Nếu cảm thấy mông lung thì hãy chờ bản thân trưởng thành rồi mở túi gấm ta đưa cho, các ngươi sẽ tự hiểu.
- Chúng đệ tử xin vâng lời…
Bốn nam hài nước mắt giàn giụa.
Hồi lâu thấy chúng vẫn bịn rịn chưa rời đi, Độc Cô Minh đành thở dài đoạn ôm lấy cô bé Trương Khiết Khiết vào lòng, đoạn bay lên cao, chỉ mấy khắc sau đã hóa thành một cái chấm nơi đường chân trời, hoàn toàn mất dạng.
- Sư phụ, Phục Nhi sẽ nhớ người! Nhất định phải biến mạnh, bằng mọi giá phải thực hiện lời răn của người, nếu không làm được hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn không có ngày siêu sinh…
Cao Bất Phục quỳ hai chân dưới đất, nghiến răng buông lời thề độc.
Thấy nó cố chấp như vậy, Liễu Nham cũng không nói gì thêm, vỗ vỗ vai nó:
- Từ nay chỉ còn lại bốn huynh đệ chúng ta hành tẩu giang hồ. Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?
Tiêu Đỉnh hít vào hơi sâu, cố nén đi buồn bã, đoạn cười nói:
- Bái làm môn hạ tông môn nào đó, tạm thời ẩn nhẫn qua ngày… Chờ đợi Quang Minh hội của sư phụ gây dựng lên xong thì chúng ta lén đầu nhập vào trong…
Chu Bàn ngơ ngẩn hỏi:
- Sư phụ bảo chúng ta nên giấu nhẹm thân phận sư đồ vì kẻ xuất hiện vào ba năm sau sẽ không phải người… Chúng ta lại đi đầu nhập vào Quang Minh hội do kẻ thay sư phụ chấp chưởng, như vậy có đúng không?
Tiêu Đỉnh làm ra bộ dáng thần bí, cười nửa miệng:
- Tin ta đi! Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Vả lại chúng ta làm môn hạ của Quang Minh hội, giúp sư phụ phát triển nó, thông qua đó tiếp cận giám sát “kẻ kia” chẳng phải nhất cử lưỡng tiện hay sao?
Liễu Nham thở dài:
- Hy vọng suy nghĩ của ngươi là đúng! Đợi mười năm nữa khi chúng ta trưởng thành, có sức tự bảo vệ mình thì không cần cố kỵ nhiều nữa, hiện tại vẫn nên kiếm một thế lực nương nhờ để bảo mệnh…
Bốn hài tử bàn bạc với nhau xong liền đi đến một tông môn cấp thấp cách đó không xa đầu nhập vào.
Bọn chúng không hề biết rằng đây chính là khởi đầu cho những sự kiện long trời lở đất phát sinh thời thái cổ, mà bọn chúng với tư cách là chứng nhân, cũng với tư cách là người tham gia, lần lượt trải qua tất cả.
———————————————————————
Di địa, Nam Hoang.
Độc Cô Minh cùng Trương Khiết Khiết trở về Tạo Hóa cốc. Đón tiếp hắn chính là Dược Thiên Sầu cùng hai gã hộ pháp Đạo Đài cảnh.
Khí tức Dược Thiên Sầu quả nhiên cường hãn hơn xưa rất nhiều, đã trở thành tu sĩ Tiên Thai chân chính. Nhưng thật sự gã rất yếu ớt nếu so sánh trong cùng cảnh giới, ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng không phải. Một tu sĩ bình thường chỉ nhấc tay thôi có lẽ cũng đủ giết chết gã.
Thứ khiến gã trở nên nổi bật chính là y đạo trời phú. Luyện đan, điều chế dược thảo đều được gã cải biên theo phương pháp mới, dễ dàng vận dụng và thành quả cũng cao hơn gấp mấy lần phương pháp truyền thống.
Con người có rất nhiều nỗi sợ, trong đó nỗi sợ về sinh lão bệnh tử là lớn nhất. Ngay cả tu sĩ cũng không thoát được nỗi sợ này. Tu vi càng cao thì sự ám ảnh về thọ nguyên, bình cảnh tu luyện lại càng lớn. Vì chúng, bọn họ có thể bất chấp mọi thứ, trở nên điên cuồng thậm chí đẩy bản thân vào hiểm cảnh chỉ để bảo mệnh.
Hạng người như Dược Thiên Sầu vừa hay lại giải quyết được những vấn đề này.
Ngươi muốn gia tăng thọ nguyên? Gã sẽ có thuốc gia tăng thọ nguyên cho ngươi!
Ngươi muốn chữa lành thương thế tiềm ẩn? Cũng được, với gã việc này không hề khó!
Ngươi muốn nâng cao tu vi, phá tan bình cảnh? Chỉ cần trả giá đủ, mọi thứ đều có thể!
Chính vì giải quyết được ba vấn đề trên mà Tạo Hóa cốc rất nhanh đã trở thành một phương thế lực mạnh mẽ ở Nam Hoang, địa vị của Dược Thiên Sầu nhờ đó cũng tôn quý hơn hẳn. Không ít tu sĩ Đạo Đài tình nguyện trở thành thuộc hạ của gã, xin bái nhập vào Tạo Hóa cốc. Dù vậy Dược Thiên Sầu vẫn chỉ trọng dụng hai kẻ từng bỏ tất cả để theo mình từ khi sơ khai là Ngôn đạo nhân và Vi Thanh Thanh. Với gã thì hai người này đôi lúc còn đáng tin tưởng hơn cả Lãnh Oán, người con gái gã yêu.
- Ta có thể vì yêu bất chấp, nhưng không thể vì yêu mà mù quáng… Lãnh Oán luôn muốn lợi dụng ta, nếu giải quyết không khéo chuyện này thì ta sẽ mất nàng…
Dược Thiên Sầu thở dài nói với hai thuộc hạ.
Vi Thanh Thanh trầm tư:
- Vì sao cốc chủ phải khổ như vậy? Đã biết nàng ta không có tình cảm chỉ muốn lợi dụng mình mà còn hy sinh nhiều như vậy, có đáng không?
Ngôn đạo nhân nói:
- Nếu là ta, ta nhất định bóp chết ả nữ nhân ti tiện này từ lâu!
Dược Thiên Sầu nghiêm mặt, sát khí nổi lên:
- Đừng để ta phải nghe thấy những câu này lần nào nữa! Các ngươi có thể bàn luận nhưng tuyệt đối không được phép sỉ nhục nàng!
Vi Thanh Thanh và Ngôn đạo nhân không đồng tình lắm nhưng vẫn quyết định giữ im lặng.
Dược Thiên Sầu lại thở dài, dáng vẻ đầy phiền muộn:
- Được rồi, nghe nói Độc Cô kia đã trở về, ngoài ra còn dắt thêm một đứa nhỏ nhờ ta trị bệnh nữa, gọi hắn vào đây đi!
Hai thuộc hạ ôm quyền tuân lệnh, nhanh chóng lui ra.
Chốc lát sau Độc Cô Minh dẫn Trương Khiết Khiết đi vào, vừa trông thấy hắn thì Dược Thiên Sầu đã nói:
- Ngươi trễ hẹn một năm, không đền bù thì thôi còn dắt thêm cho ta một con bệnh. Như vậy cũng coi được sao?
Độc Cô Minh cười lắc đầu:
- Chẳng phải ngươi luôn muốn tìm những người mang bệnh nan y để thử thách y đạo của mình ư? Mau giúp ta xem bệnh cho cô bé này. Tình trạng của nó rất kỳ lạ, mặc dù sinh cơ bình thường nhưng trong tim lại tồn tại âm khí nồng đậm. Nếu để lâu e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Hai ngươi và sư phụ đang to nhỏ gì thế?
Ba đứa trẻ Trương Khiết Khiết, Chu Bàn, Tiêu Đỉnh sau khi cãi nhau xong liền tiến đến bên cạnh, cất giọng hỏi.
- Suỵt!
Cao Bất Phục đưa tay lên miệng làm dấu im lặng.
Cả bọn hiểu ý liền làm theo.
Chỉ thấy Độc Cô Minh đứng yên bất động, vẻ mặt trầm tư nhìn về nơi xa.
Theo ánh nhìn của hắn, năm tiểu hài tử cũng đồng thời chăm chú về hướng đó nhưng không tài nào hiểu được hắn rốt cuộc là đang nhìn cái gì.
Là thiên nhai hải giác?
Hay tương lai huyền ảo?
Hay là bóng lưng mà hắn từng đề cập đến trong một thức Nhất Kiếm Cô Hành?
Chẳng ai biết.
Tương lai cũng mờ mịt xa xăm cũng như đường chân trời kia vậy, làm gì có ai tường tận mai sau số phận sẽ biến họ trở thành con người thế nào. Nhưng có một điều rất chắc chắn, tất cả sẽ khắc cốt ghi tâm đoạn hồi ức này, vĩnh viễn không thể nào quên.
Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, thoáng một cái đã trôi qua hai năm kể từ ngày Độc Cô Minh rời khỏi Di địa. Ước hẹn với Dược Thiên Sầu đã trễ hạn một năm. Với thiên phú y đạo của gã ta thì chắc hẳn đã luyện thành Trục Ma đan từ lâu rồi.
- Bái ta làm sư phụ rất khổ, ta sẽ không truyền lại công pháp gì cho các ngươi, các ngươi phải tự đi trên chính đôi chân của mình. Di sản lớn nhất ta muốn các ngươi kế thừa chính là tư tưởng của ta. Luôn luôn tinh tấn, luôn luôn tiến lên, chỉ cần tâm các ngươi chưa chết thì không ai có thể cản bước các ngươi. Tu luyện giới tàn khốc, đừng quên những điều ta dặn dò, nếu mai sau có duyên ắt sẽ tương ngộ…
Độc Cô Minh cầm bốn túi gấm lần lượt phát cho Cao Bất Phục, Liễu Nham, Tiêu Đỉnh và Chu Bàn. Riêng Trương Khiết Khiết sẽ cùng hắn quay về Di địa nên tạm thời không tính.
Bốn hài tử nước mắt sụt sùi, hai năm trôi qua chúng đã cao hơn một chút nhưng vẫn chỉ là những thiếu niên non trẻ, chưa chính thức trải qua gió tanh mưa máu nơi tu luyện giới.
- Sư phụ…
Cao Bất Phục vốn dĩ thường ngày rất rắn rỏi song bây giờ lại là người khóc to nhất. Nó ôm chặt lấy Độc Cô Minh, có điều rất nhanh nó đã buông hắn ra, cố gắng đè nén bi thương trong lòng, vẻ mặt hiện lên sự quật cường.
- Phục Nhi, ngươi rất tốt! Nếu không phải chúng ta khác thời đại, ta thực sự muốn nhận ngươi làm thân truyền đệ tử. Liễu Nham ngươi cũng vậy, nào tất cả cùng lại đây, để ta nhìn kỹ các ngươi xem nào…
Độc Cô Minh mỉm cười dùng hai tay nhấc bổng từng hài tử lên, sau khi đặt xuống thì lau nước mắt rồi xoa đầu bọn chúng.
- Đi đi, đi tìm cuộc sống thuộc về các ngươi. Nếu có khó khăn gì thì hãy tìm đến Tạo Hoá cốc ở Di địa, sẽ có Dược bá bá trợ giúp các ngươi. Nhưng hãy nhớ lời dặn của ta, ba năm sau, kẻ kia xuất hiện dù mang hình dáng của ta nhưng chắc chắn không phải ta. Nếu cảm thấy mông lung thì hãy chờ bản thân trưởng thành rồi mở túi gấm ta đưa cho, các ngươi sẽ tự hiểu.
- Chúng đệ tử xin vâng lời…
Bốn nam hài nước mắt giàn giụa.
Hồi lâu thấy chúng vẫn bịn rịn chưa rời đi, Độc Cô Minh đành thở dài đoạn ôm lấy cô bé Trương Khiết Khiết vào lòng, đoạn bay lên cao, chỉ mấy khắc sau đã hóa thành một cái chấm nơi đường chân trời, hoàn toàn mất dạng.
- Sư phụ, Phục Nhi sẽ nhớ người! Nhất định phải biến mạnh, bằng mọi giá phải thực hiện lời răn của người, nếu không làm được hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn không có ngày siêu sinh…
Cao Bất Phục quỳ hai chân dưới đất, nghiến răng buông lời thề độc.
Thấy nó cố chấp như vậy, Liễu Nham cũng không nói gì thêm, vỗ vỗ vai nó:
- Từ nay chỉ còn lại bốn huynh đệ chúng ta hành tẩu giang hồ. Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?
Tiêu Đỉnh hít vào hơi sâu, cố nén đi buồn bã, đoạn cười nói:
- Bái làm môn hạ tông môn nào đó, tạm thời ẩn nhẫn qua ngày… Chờ đợi Quang Minh hội của sư phụ gây dựng lên xong thì chúng ta lén đầu nhập vào trong…
Chu Bàn ngơ ngẩn hỏi:
- Sư phụ bảo chúng ta nên giấu nhẹm thân phận sư đồ vì kẻ xuất hiện vào ba năm sau sẽ không phải người… Chúng ta lại đi đầu nhập vào Quang Minh hội do kẻ thay sư phụ chấp chưởng, như vậy có đúng không?
Tiêu Đỉnh làm ra bộ dáng thần bí, cười nửa miệng:
- Tin ta đi! Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Vả lại chúng ta làm môn hạ của Quang Minh hội, giúp sư phụ phát triển nó, thông qua đó tiếp cận giám sát “kẻ kia” chẳng phải nhất cử lưỡng tiện hay sao?
Liễu Nham thở dài:
- Hy vọng suy nghĩ của ngươi là đúng! Đợi mười năm nữa khi chúng ta trưởng thành, có sức tự bảo vệ mình thì không cần cố kỵ nhiều nữa, hiện tại vẫn nên kiếm một thế lực nương nhờ để bảo mệnh…
Bốn hài tử bàn bạc với nhau xong liền đi đến một tông môn cấp thấp cách đó không xa đầu nhập vào.
Bọn chúng không hề biết rằng đây chính là khởi đầu cho những sự kiện long trời lở đất phát sinh thời thái cổ, mà bọn chúng với tư cách là chứng nhân, cũng với tư cách là người tham gia, lần lượt trải qua tất cả.
———————————————————————
Di địa, Nam Hoang.
Độc Cô Minh cùng Trương Khiết Khiết trở về Tạo Hóa cốc. Đón tiếp hắn chính là Dược Thiên Sầu cùng hai gã hộ pháp Đạo Đài cảnh.
Khí tức Dược Thiên Sầu quả nhiên cường hãn hơn xưa rất nhiều, đã trở thành tu sĩ Tiên Thai chân chính. Nhưng thật sự gã rất yếu ớt nếu so sánh trong cùng cảnh giới, ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng không phải. Một tu sĩ bình thường chỉ nhấc tay thôi có lẽ cũng đủ giết chết gã.
Thứ khiến gã trở nên nổi bật chính là y đạo trời phú. Luyện đan, điều chế dược thảo đều được gã cải biên theo phương pháp mới, dễ dàng vận dụng và thành quả cũng cao hơn gấp mấy lần phương pháp truyền thống.
Con người có rất nhiều nỗi sợ, trong đó nỗi sợ về sinh lão bệnh tử là lớn nhất. Ngay cả tu sĩ cũng không thoát được nỗi sợ này. Tu vi càng cao thì sự ám ảnh về thọ nguyên, bình cảnh tu luyện lại càng lớn. Vì chúng, bọn họ có thể bất chấp mọi thứ, trở nên điên cuồng thậm chí đẩy bản thân vào hiểm cảnh chỉ để bảo mệnh.
Hạng người như Dược Thiên Sầu vừa hay lại giải quyết được những vấn đề này.
Ngươi muốn gia tăng thọ nguyên? Gã sẽ có thuốc gia tăng thọ nguyên cho ngươi!
Ngươi muốn chữa lành thương thế tiềm ẩn? Cũng được, với gã việc này không hề khó!
Ngươi muốn nâng cao tu vi, phá tan bình cảnh? Chỉ cần trả giá đủ, mọi thứ đều có thể!
Chính vì giải quyết được ba vấn đề trên mà Tạo Hóa cốc rất nhanh đã trở thành một phương thế lực mạnh mẽ ở Nam Hoang, địa vị của Dược Thiên Sầu nhờ đó cũng tôn quý hơn hẳn. Không ít tu sĩ Đạo Đài tình nguyện trở thành thuộc hạ của gã, xin bái nhập vào Tạo Hóa cốc. Dù vậy Dược Thiên Sầu vẫn chỉ trọng dụng hai kẻ từng bỏ tất cả để theo mình từ khi sơ khai là Ngôn đạo nhân và Vi Thanh Thanh. Với gã thì hai người này đôi lúc còn đáng tin tưởng hơn cả Lãnh Oán, người con gái gã yêu.
- Ta có thể vì yêu bất chấp, nhưng không thể vì yêu mà mù quáng… Lãnh Oán luôn muốn lợi dụng ta, nếu giải quyết không khéo chuyện này thì ta sẽ mất nàng…
Dược Thiên Sầu thở dài nói với hai thuộc hạ.
Vi Thanh Thanh trầm tư:
- Vì sao cốc chủ phải khổ như vậy? Đã biết nàng ta không có tình cảm chỉ muốn lợi dụng mình mà còn hy sinh nhiều như vậy, có đáng không?
Ngôn đạo nhân nói:
- Nếu là ta, ta nhất định bóp chết ả nữ nhân ti tiện này từ lâu!
Dược Thiên Sầu nghiêm mặt, sát khí nổi lên:
- Đừng để ta phải nghe thấy những câu này lần nào nữa! Các ngươi có thể bàn luận nhưng tuyệt đối không được phép sỉ nhục nàng!
Vi Thanh Thanh và Ngôn đạo nhân không đồng tình lắm nhưng vẫn quyết định giữ im lặng.
Dược Thiên Sầu lại thở dài, dáng vẻ đầy phiền muộn:
- Được rồi, nghe nói Độc Cô kia đã trở về, ngoài ra còn dắt thêm một đứa nhỏ nhờ ta trị bệnh nữa, gọi hắn vào đây đi!
Hai thuộc hạ ôm quyền tuân lệnh, nhanh chóng lui ra.
Chốc lát sau Độc Cô Minh dẫn Trương Khiết Khiết đi vào, vừa trông thấy hắn thì Dược Thiên Sầu đã nói:
- Ngươi trễ hẹn một năm, không đền bù thì thôi còn dắt thêm cho ta một con bệnh. Như vậy cũng coi được sao?
Độc Cô Minh cười lắc đầu:
- Chẳng phải ngươi luôn muốn tìm những người mang bệnh nan y để thử thách y đạo của mình ư? Mau giúp ta xem bệnh cho cô bé này. Tình trạng của nó rất kỳ lạ, mặc dù sinh cơ bình thường nhưng trong tim lại tồn tại âm khí nồng đậm. Nếu để lâu e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.