Chương 452: Chúng ta đi đây!
Tiểu Long
06/09/2022
Lúc nhìn thấy con lừa làm ra hành động này, tất cả hư ảnh hào kiệt yêu
tộc đều biểu tình nghiêm trọng, vẻ mặt khô cứng lại, sát cơ bốn phương
tám hướng bắt đầu lan tràn khắp Vạn Yêu Mộ Địa.
Trung niên nhân đang đứng trước tế đàn lắc đầu thở dài, đoạn phất tay đánh tan những sát cơ ẩn tàng đang nhắm đến Độc Cô Mjnh, kế đến hai môi mấp máy không ngừng, như đang trao đổi điều gì đó với chúng hào kiệt yêu tộc.
- Hắc Hổ, ngươi không lầm chứ?
Một giọng nói trầm thấp không hiểu từ đâu xuất hiện, chất vấn trung niên nhân.
- Ngươi có biết chuyện này tày đình đến mức nào hay không? Nhân tộc muốn nhân lúc Yêu Tổ chưa hồi phục thần trí để sỉ nhục chủ công, bắt chủ công trở thành sủng thú. Cho dù hắn có là người kia đi chăng nữa thì ta cũng không phục. Huyền Vũ nhất mạch ta chỉ quỳ trước Yêu Tổ, đời đời kiếp kiếp không trung với kẻ thứ hai!
Một giọng khác hừ lạnh, mang theo rất nhiều sự ương ngạnh. Thần thái lúc nói chuyện mười phần giống tiểu ô quy.
- Đúng vậy! Năm xưa Yêu Tổ và Bạch Chủ tuy nói là đi theo người kia đánh hạ hai tòa cổ thiên đình, tuy nhiên không phải với thân phận thuộc hạ như những kẻ ác mồm độc miệng thường đồn đoán. Bọn họ là huynh đệ với nhau, cùng vào sinh ra tử! Còn ngươi nhìn xem bây giờ tên kia là đang dùng thái độ thế nào đối đãi với Yêu Tổ?
- Nếu giết hắn là đại nghịch bất đạo, ta thà đại nghịch bất đạo để bảo vệ tôn nghiêm cho yêu tộc!
Nơi Long Sào Tổ Địa, Độc Cô Minh không biết xung quanh mình đang ngập tràn sát cơ.
Hắn nhìn con lừa ngốc đang cọ đầu vào đùi mình như vậy thì sự thương cảm trong lòng càng tăng thêm mấy phần.
- Tiểu Hắc…
Hắn nhớ tới hành trình của mình và con lừa này kể từ khi rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên đến nay ngót nghét đã mấy năm trời. Mấy năm tuy đem so với tuổi thọ dài lâu của tu sĩ thì là quá ngắn ngủi, nhưng nếu so với kiếp sống của một phàm nhân thì lại quá dài lâu, làm được rất nhiều thứ, chiêm nghiệm được rất nhiều điều. — QUẢNG CÁO —
Bộ phàm thể này từng cùng con lừa ngốc rong ruổi khắp Nam Hoang Việt quốc, chậm rãi ngao du thưởng ngoạn vẻ đẹp của núi sông, phong cảnh lúc cấm kỵ còn chưa buông xuống.
Lúc gặp phải hoang mạc, vạn dặm không có lấy một bóng cây, nó cõng hắn đi hết vạn dặm thì cả hai liền lăn đùng ra vì đói khát. Lúc đó đêm đên nằm giữa hoang mạc cô quạnh, cả hai tuy gần chết đến nơi nhưng vẫn nhìn lên bầu trời rồi cười phá lên đầy thống khoái.
"Đây chính là cảm giác sinh tử của nhân sinh sao? Cũng có chút thú vị!"
Tại hoang mạc đó Độc Cô Minh chết đi một lần, bù lại là nét thâm thúy trong đáy mắt hắn lại gia tăng thêm một phần, khí chất bắt đầu trở nên trầm ổn hẳn, có phong phạm của một văn nhân hiểu thấu mệnh trời, nhìn thấu sinh tử.
Lại cũng có lúc hắn và con lừa này trú mưa dưới một tửu lâu nọ ở Phi Vân thành. Nhìn trời mưa tầm tã bên ngoài, vì trong túi chỉ còn đúng một lượng bạc mà hắn chỉ có thể gọi một tô mì trắng nóng để lót dạ. Hắn và con lừa cũng không được ngồi bàn bình thường như bao người mà phải nép mình vào mái hiên bên ngoài tửu lâu, vừa ăn mì, vừa ngắm mưa rơi. Kể ra con lừa cũng ăn rất tạp, chờ hắn ăn được một nửa lìa chĩa cái mõm dài của mình ngậm lấy cái bát trong tay hắn rồi húp sạch.
Những kỷ niệm này thoáng xẹt qua trong đầu Độc Cô Minh, khiến hắn có chút hoài niệm.
Bất chợt hắn cúi người thấp xuống trước mặt con lừa, cầm một chân nó giơ lên giống như đang bắt tay. Mà nó thì lại dùng đôi mắt to tròn ngây thơ của mình ngơ ngác nhìn hắn, giống như đang khó hiểu chẳng biết nam tử trước mắt đang định làm gì mình.
Hư ảnh của các hào kiệt yêu tộc đều chú mục lên người hắn vào giây phút này, cả trung niên nhân cũng thế, đều đang chờ xem hắn định làm ra động tác gì.
- Tiểu Hắc, ta và ngươi đã từng cùng nhau đi quá gió sương, cùng chết đói, cùng ngủ vệ đường. Độc Cô Minh ta cả đời này vĩnh viễn không có thuộc hạ, không có sủng thú, chỉ có bằng hữu và huynh đệ. Ngươi là huynh đệ của ta, chờ ngươi phục hồi thần trí chúng ta cùng nhau đi đánh thiên hạ!
"Ừm ừm hí hí..."
Con lừa ngốc như hiểu được ý hắn, liền nhe hàm răng trắng tởn của mình ra cười. Nụ cười này cực kỳ xấu, nếu không muốn nói là xấu nhất thế gian, tuy nhiên sự chân thật trong đó lại chẳng thứ nào sánh bằng. — QUẢNG CÁO —
Khoảnh khắc nghe hắn nói xong, những hư ảnh liền nhạt đi sau đó tan biến hoàn toàn. Bọn họ là đi tới chỗ tế đàn của trung niên nhân, tụ tập đứng trước mặt ông ta, sau đó một người áo lục lên tiếng:
- Hắc Hổ, hy vọng ngươi đúng!
Người áo lục nói tiếp:
- Còn nhớ lại năm đó ngươi chỉ là một con Hắc Hổ không mấy nổi trội, thậm chí cả đẳng cấp hào kiệt cũng không chạm tới. Vậy mà bây giờ ngươi lại là người có thành tựu cao nhất, sống lâu nhất, cả bọn chúng ta đều thua ngươi. Thực ra ngươi chỉ có một khuyết điểm là tham vọng không nhiều, bằng không có thể trở thành một Yêu Tổ thứ hai, tự xưng Thiên Đế, chấn nhiếp rất nhiều thời đại!
Hắc Hổ lắc đầu mỉm cười:
- Chính vì ta sống bình lặng, ít tham vọng hơn các ngươi nên mới tồn tại lâu như vậy. Thiên Đế sao? Người lười suy nghĩ mưu kế, không thích tranh đấu như ta không thích hợp để làm. Ta muốn làm một người gác cổng, lo việc nhang khói cho những hào kiệt đã ngã xuống vì yêu tộc, đồng thời ở trong bóng tối bảo vệ duy trì để yêu tộc không bị tuyệt diệt... Vậy là đủ rồi... Ngươi không cám dỗ nổi ta đâu!
Im lặng hồi lâu, Hắc Hổ mới thở ra một hơi, nghiêm túc nhìn những hư ảnh trước mặt nói:
- Người các ngươi muốn chờ cũng đã xuất hiện, đợi khi nào đi?
Những hào kiệt yêu tộc nở nụ cười hào sảng, đáp:
- Bây giờ sẽ lập tức đi! Chúng ta duy trì sự cố chấp cuối cùng, hy sinh cơ hội luân hồi chuyển thế, chỉ vì chờ đợi thời khâc Yêu Tổ trở lại, sau đó tán đạo của mình để củng cố căn cơ huyết mạch cho hậu nhân, để họ thay chúng ta phò tá Yêu Tổ tiếp tục gây dựng nên thiên thu đại nghiệp! Hắc Hổ, đa tạ ngươi! Đáng tiếc tương lai không còn cơ hội trùng phùng, bằng không nhất định sẽ mời ngươi một chén rượu để thay lời cảm tạ!
Hắc Hổ nghe vậy không khỏi bùi ngùi, chẳng hiểu sao tuyến lệ đã cạn khô ngàn vạn năm của ông ta lại ứa ra một giọt nước mắt.
— QUẢNG CÁO —
- Các ngươi đi đi, chờ ta, có lẽ rất nhanh thôi ta sẽ lại đi theo các ngươi! Người sống lâu nhất cũng chính là người cô độc và bất hạnh nhất, đại ca đã vẫn lạc, thê tử, đồ nhi, hậu nhân lần lượt chết trước mắt ta, mà ta vì yêu tộc vẫn phải duy trì đến ngày hôm nay... Ta mệt rồi...
Những hào kiệt yêu tộc không hề trách móc mà nhìn Hắc Hổ bằng ánh mắt cảm thông. Đa phần trong số họ đều cùng thời đại với nhau. Từng chém giết nhau, cũng có lúc sát cánh với nhau, khi năm tháng đã quá dài lâu, mọi cảm xúc đã hoá thành cát bụi hồi ức thì chẳng còn thứ gọi là oán hận nữa. Dù là kẻ thù hay bằng hữu cùng không còn tồn tại, đều trở thành hai chữ "cố nhân".
- Chúng ta đi đây! Cầu chúc yêu tộc mãi mãi trường tồn, lấy hồn ta đốt lên huyết mạch lần cuối cùng, chúc phúc cho hậu nhân của ta! Các ngươi tương lai phải cùng với Yêu Tổ hoàn thành thiên thu đại nghiệp mà chúng ta đã đặt sẵn nền móng! Có như vậy sự hy sinh của chúng ta mới không trở thành vô nghĩa!
Hư ảnh các hào kiệt trở nên sáng chói mắt, sau khi hào quang đạt đến mức tận cùng liền nổ tung hoá thành ngàn vạn điểm sáng huyền phù giữa không trung. Những điểm sáng này theo làn gió nhẹ bắt đầu bay khắp Vạn Yêu Mộ Địa, sau đó xuyên phá kết giới của bí cảnh này mà ra ngoài Di địa, đi tìm những hậu bối tộc nhân cùng chung huyết mạch để nhập vào.
Trong một ngày này, Vạn Yêu Mộ Địa trở nên rực rỡ chói sáng không gì sánh bằng, mà quần yêu Bắc Vực cũng liên tục đột phá tu vi bình cảnh. Những tiếng hồ hởi vui mừng vang lên không ngớt. Chẳng ai biết rằng sự đột phá của bọn họ là nhờ có những hào kiệt kia tán đạo, hy sinh tư cách luân hồi mà thành.
Hào kiệt chính là thế!
Có rất nhiều hành động thầm lặng của bọn họ chẳng cầu chúng nhân biết đến, cũng chẳng cần bia đá nào ghi tạc, chỉ cần tộc đàn phía sau lưng không ngừng tốt lên, đó đã là niềm vui lớn nhất của họ rồi.
Thông Bích Viên Hầu tiếp nhận vô số điểm sáng dung nhập vào người khiến huyết mạch gã trở nên sôi trào, chân thân hầu tử không kiềm chế được hiển lộ ra, hoá thành một con khỉ khổng lồ cao mấy ngàn trượng dáng vẻ dữ tợn, mường tượng đủ sức dùng một quyền phá nát trời xanh.
Trung niên nhân đang đứng trước tế đàn lắc đầu thở dài, đoạn phất tay đánh tan những sát cơ ẩn tàng đang nhắm đến Độc Cô Mjnh, kế đến hai môi mấp máy không ngừng, như đang trao đổi điều gì đó với chúng hào kiệt yêu tộc.
- Hắc Hổ, ngươi không lầm chứ?
Một giọng nói trầm thấp không hiểu từ đâu xuất hiện, chất vấn trung niên nhân.
- Ngươi có biết chuyện này tày đình đến mức nào hay không? Nhân tộc muốn nhân lúc Yêu Tổ chưa hồi phục thần trí để sỉ nhục chủ công, bắt chủ công trở thành sủng thú. Cho dù hắn có là người kia đi chăng nữa thì ta cũng không phục. Huyền Vũ nhất mạch ta chỉ quỳ trước Yêu Tổ, đời đời kiếp kiếp không trung với kẻ thứ hai!
Một giọng khác hừ lạnh, mang theo rất nhiều sự ương ngạnh. Thần thái lúc nói chuyện mười phần giống tiểu ô quy.
- Đúng vậy! Năm xưa Yêu Tổ và Bạch Chủ tuy nói là đi theo người kia đánh hạ hai tòa cổ thiên đình, tuy nhiên không phải với thân phận thuộc hạ như những kẻ ác mồm độc miệng thường đồn đoán. Bọn họ là huynh đệ với nhau, cùng vào sinh ra tử! Còn ngươi nhìn xem bây giờ tên kia là đang dùng thái độ thế nào đối đãi với Yêu Tổ?
- Nếu giết hắn là đại nghịch bất đạo, ta thà đại nghịch bất đạo để bảo vệ tôn nghiêm cho yêu tộc!
Nơi Long Sào Tổ Địa, Độc Cô Minh không biết xung quanh mình đang ngập tràn sát cơ.
Hắn nhìn con lừa ngốc đang cọ đầu vào đùi mình như vậy thì sự thương cảm trong lòng càng tăng thêm mấy phần.
- Tiểu Hắc…
Hắn nhớ tới hành trình của mình và con lừa này kể từ khi rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên đến nay ngót nghét đã mấy năm trời. Mấy năm tuy đem so với tuổi thọ dài lâu của tu sĩ thì là quá ngắn ngủi, nhưng nếu so với kiếp sống của một phàm nhân thì lại quá dài lâu, làm được rất nhiều thứ, chiêm nghiệm được rất nhiều điều. — QUẢNG CÁO —
Bộ phàm thể này từng cùng con lừa ngốc rong ruổi khắp Nam Hoang Việt quốc, chậm rãi ngao du thưởng ngoạn vẻ đẹp của núi sông, phong cảnh lúc cấm kỵ còn chưa buông xuống.
Lúc gặp phải hoang mạc, vạn dặm không có lấy một bóng cây, nó cõng hắn đi hết vạn dặm thì cả hai liền lăn đùng ra vì đói khát. Lúc đó đêm đên nằm giữa hoang mạc cô quạnh, cả hai tuy gần chết đến nơi nhưng vẫn nhìn lên bầu trời rồi cười phá lên đầy thống khoái.
"Đây chính là cảm giác sinh tử của nhân sinh sao? Cũng có chút thú vị!"
Tại hoang mạc đó Độc Cô Minh chết đi một lần, bù lại là nét thâm thúy trong đáy mắt hắn lại gia tăng thêm một phần, khí chất bắt đầu trở nên trầm ổn hẳn, có phong phạm của một văn nhân hiểu thấu mệnh trời, nhìn thấu sinh tử.
Lại cũng có lúc hắn và con lừa này trú mưa dưới một tửu lâu nọ ở Phi Vân thành. Nhìn trời mưa tầm tã bên ngoài, vì trong túi chỉ còn đúng một lượng bạc mà hắn chỉ có thể gọi một tô mì trắng nóng để lót dạ. Hắn và con lừa cũng không được ngồi bàn bình thường như bao người mà phải nép mình vào mái hiên bên ngoài tửu lâu, vừa ăn mì, vừa ngắm mưa rơi. Kể ra con lừa cũng ăn rất tạp, chờ hắn ăn được một nửa lìa chĩa cái mõm dài của mình ngậm lấy cái bát trong tay hắn rồi húp sạch.
Những kỷ niệm này thoáng xẹt qua trong đầu Độc Cô Minh, khiến hắn có chút hoài niệm.
Bất chợt hắn cúi người thấp xuống trước mặt con lừa, cầm một chân nó giơ lên giống như đang bắt tay. Mà nó thì lại dùng đôi mắt to tròn ngây thơ của mình ngơ ngác nhìn hắn, giống như đang khó hiểu chẳng biết nam tử trước mắt đang định làm gì mình.
Hư ảnh của các hào kiệt yêu tộc đều chú mục lên người hắn vào giây phút này, cả trung niên nhân cũng thế, đều đang chờ xem hắn định làm ra động tác gì.
- Tiểu Hắc, ta và ngươi đã từng cùng nhau đi quá gió sương, cùng chết đói, cùng ngủ vệ đường. Độc Cô Minh ta cả đời này vĩnh viễn không có thuộc hạ, không có sủng thú, chỉ có bằng hữu và huynh đệ. Ngươi là huynh đệ của ta, chờ ngươi phục hồi thần trí chúng ta cùng nhau đi đánh thiên hạ!
"Ừm ừm hí hí..."
Con lừa ngốc như hiểu được ý hắn, liền nhe hàm răng trắng tởn của mình ra cười. Nụ cười này cực kỳ xấu, nếu không muốn nói là xấu nhất thế gian, tuy nhiên sự chân thật trong đó lại chẳng thứ nào sánh bằng. — QUẢNG CÁO —
Khoảnh khắc nghe hắn nói xong, những hư ảnh liền nhạt đi sau đó tan biến hoàn toàn. Bọn họ là đi tới chỗ tế đàn của trung niên nhân, tụ tập đứng trước mặt ông ta, sau đó một người áo lục lên tiếng:
- Hắc Hổ, hy vọng ngươi đúng!
Người áo lục nói tiếp:
- Còn nhớ lại năm đó ngươi chỉ là một con Hắc Hổ không mấy nổi trội, thậm chí cả đẳng cấp hào kiệt cũng không chạm tới. Vậy mà bây giờ ngươi lại là người có thành tựu cao nhất, sống lâu nhất, cả bọn chúng ta đều thua ngươi. Thực ra ngươi chỉ có một khuyết điểm là tham vọng không nhiều, bằng không có thể trở thành một Yêu Tổ thứ hai, tự xưng Thiên Đế, chấn nhiếp rất nhiều thời đại!
Hắc Hổ lắc đầu mỉm cười:
- Chính vì ta sống bình lặng, ít tham vọng hơn các ngươi nên mới tồn tại lâu như vậy. Thiên Đế sao? Người lười suy nghĩ mưu kế, không thích tranh đấu như ta không thích hợp để làm. Ta muốn làm một người gác cổng, lo việc nhang khói cho những hào kiệt đã ngã xuống vì yêu tộc, đồng thời ở trong bóng tối bảo vệ duy trì để yêu tộc không bị tuyệt diệt... Vậy là đủ rồi... Ngươi không cám dỗ nổi ta đâu!
Im lặng hồi lâu, Hắc Hổ mới thở ra một hơi, nghiêm túc nhìn những hư ảnh trước mặt nói:
- Người các ngươi muốn chờ cũng đã xuất hiện, đợi khi nào đi?
Những hào kiệt yêu tộc nở nụ cười hào sảng, đáp:
- Bây giờ sẽ lập tức đi! Chúng ta duy trì sự cố chấp cuối cùng, hy sinh cơ hội luân hồi chuyển thế, chỉ vì chờ đợi thời khâc Yêu Tổ trở lại, sau đó tán đạo của mình để củng cố căn cơ huyết mạch cho hậu nhân, để họ thay chúng ta phò tá Yêu Tổ tiếp tục gây dựng nên thiên thu đại nghiệp! Hắc Hổ, đa tạ ngươi! Đáng tiếc tương lai không còn cơ hội trùng phùng, bằng không nhất định sẽ mời ngươi một chén rượu để thay lời cảm tạ!
Hắc Hổ nghe vậy không khỏi bùi ngùi, chẳng hiểu sao tuyến lệ đã cạn khô ngàn vạn năm của ông ta lại ứa ra một giọt nước mắt.
— QUẢNG CÁO —
- Các ngươi đi đi, chờ ta, có lẽ rất nhanh thôi ta sẽ lại đi theo các ngươi! Người sống lâu nhất cũng chính là người cô độc và bất hạnh nhất, đại ca đã vẫn lạc, thê tử, đồ nhi, hậu nhân lần lượt chết trước mắt ta, mà ta vì yêu tộc vẫn phải duy trì đến ngày hôm nay... Ta mệt rồi...
Những hào kiệt yêu tộc không hề trách móc mà nhìn Hắc Hổ bằng ánh mắt cảm thông. Đa phần trong số họ đều cùng thời đại với nhau. Từng chém giết nhau, cũng có lúc sát cánh với nhau, khi năm tháng đã quá dài lâu, mọi cảm xúc đã hoá thành cát bụi hồi ức thì chẳng còn thứ gọi là oán hận nữa. Dù là kẻ thù hay bằng hữu cùng không còn tồn tại, đều trở thành hai chữ "cố nhân".
- Chúng ta đi đây! Cầu chúc yêu tộc mãi mãi trường tồn, lấy hồn ta đốt lên huyết mạch lần cuối cùng, chúc phúc cho hậu nhân của ta! Các ngươi tương lai phải cùng với Yêu Tổ hoàn thành thiên thu đại nghiệp mà chúng ta đã đặt sẵn nền móng! Có như vậy sự hy sinh của chúng ta mới không trở thành vô nghĩa!
Hư ảnh các hào kiệt trở nên sáng chói mắt, sau khi hào quang đạt đến mức tận cùng liền nổ tung hoá thành ngàn vạn điểm sáng huyền phù giữa không trung. Những điểm sáng này theo làn gió nhẹ bắt đầu bay khắp Vạn Yêu Mộ Địa, sau đó xuyên phá kết giới của bí cảnh này mà ra ngoài Di địa, đi tìm những hậu bối tộc nhân cùng chung huyết mạch để nhập vào.
Trong một ngày này, Vạn Yêu Mộ Địa trở nên rực rỡ chói sáng không gì sánh bằng, mà quần yêu Bắc Vực cũng liên tục đột phá tu vi bình cảnh. Những tiếng hồ hởi vui mừng vang lên không ngớt. Chẳng ai biết rằng sự đột phá của bọn họ là nhờ có những hào kiệt kia tán đạo, hy sinh tư cách luân hồi mà thành.
Hào kiệt chính là thế!
Có rất nhiều hành động thầm lặng của bọn họ chẳng cầu chúng nhân biết đến, cũng chẳng cần bia đá nào ghi tạc, chỉ cần tộc đàn phía sau lưng không ngừng tốt lên, đó đã là niềm vui lớn nhất của họ rồi.
Thông Bích Viên Hầu tiếp nhận vô số điểm sáng dung nhập vào người khiến huyết mạch gã trở nên sôi trào, chân thân hầu tử không kiềm chế được hiển lộ ra, hoá thành một con khỉ khổng lồ cao mấy ngàn trượng dáng vẻ dữ tợn, mường tượng đủ sức dùng một quyền phá nát trời xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.