Chương 399: Cổ chi vi kiếm
Tiểu Long
20/07/2022
Cổ Lạc đứng giữa hơn hai mươi vạn tu sĩ, chỉ huy họ tạm thời chống đỡ và
giảm thiểu tổn thất trước sự hung bạo của Thao Thiết, thú triều, đội
quân thi thể và đàn dơi đen đông khủng khiếp kia.
Mặc dù người phe mình không ngừng ngã xuống, từ ba mươi vạn mà nay chớp mắt đã chết đi hơn năm vạn người nhưng biểu tình của y vẫn điềm tĩnh dửng dưng, đôi lúc mỉm cười sâu kín, dường như tất cả những chuyện này đều đã nằm trong tính toán.
Nhìn Trần Mạn Dao đang bất tỉnh bị treo trên cột giữa chiến xa khổng lồ trước mặt, Cổ Lạc khẽ lẩm bẩm:
- Tất cả trông chờ vào cô. Ta hy sinh biết bao nhiêu thứ, tốn không ít vu chủng cấp cao chỉ vì nước cờ tối hậu này...
Thao Thiết lại vung trảo chộp chết hơn trăm tu sĩ, kế đến ngoạm vào số đông người đang bỏ chạy, cái miệng đỏ lòm như máu nhai rạo rạo ăn sống những tu sĩ xấu số này. Mục tiêu của nó dĩ nhiên vẫn là tên tu sĩ hồng y đã giết con nó, chỉ là bị đám tu sĩ đông như kiến cỏ này cản đường nên mới đại khai sát giới.
Dưới sự thúc động của nó, đàn yêu thú đông mấy chục vạn con điên cuồng lao tới dẫm đạp những tu sĩ xâm phạm, dày xéo cắn nuốt bọn họ.
- Cổ đại sư, chúng ta phải làm sao đây? Cứ thế này tất cả phải làm mồi cho Thao Thiết!
- Cứu ta!
Một nữ tu sĩ bị một con gấu lớn ngoạm ngang hông, biểu tình thống khổ đưa tay về phía Cổ Lạc cầu xin giúp đỡ.
Nhưng đáp lại nàng ta là vẻ mặt lạnh tanh của y.
Cổ Lạc miết nhẹ đầu ngón tay, đầu nữ tu sĩ kia cũng nổ tung một cách quỷ dị, chính thức chết đi. Nhưng dù chết đi nàng ta cũng không thoát khỏi số phận thống khổ, linh hồn nhanh chóng bị tiếng chuông gió phát ra từ chiếc lắc bạc nơi cổ tay Cổ Lạc hấp dẫn, từ từ tiến nhập vào trong.
Không chỉ có nàng ta mà gần như toàn bộ những tu sĩ đã chết đi ở nơi này đều chịu một kết cục tương tự. Dù vậy, thủ đoạn của Cổ Lạc quá mức kín kẽ, bằng một cách nào đó hoàn toàn che mắt được tất cả những tu sĩ đang hoảng loạn vùng vẫy, thu lấy mấy vạn hồn phách trong âm thầm.
- Nhiều hồn phách như vậy, đúng lại đại bổ cho Tiểu U, tương lai nhất định luyện ra được một ma đầu cường hãn...
Cổ Lạc mỉm cười hài lòng, nhưng đột nhiên y nhíu mày ngưng trọng khi thấy một đạo kiếm khí kinh thiên từ đâu xuất hiện nhắm thẳng về cây cột đang trói Trần Mạn Dao. Cũng may kết giới bao bọc nơi đó khá vững chắc nên chống chịu được đạo kiếm khí kia. Dù vậy, kết giới có dấu hiệu suy yếu đi ba phần, e rằng không thể chịu thêm mấy đợt công kích giống thế nữa.
Một nam tử áo trắng xuất hiện, thanh trường kiếm trong tay lấp lánh ánh bạc liên tục trảm sát những yêu thú đang cản đường. Nếu nhìn kỹ sẽ dễ dàng nhận ra được vai phải của nam tử này dường như bị tật nên thấp hơn vai trái một chút, điều này khiến chiêu thức của gã không được mãn nhãn lắm. Tuy nhiên độ hiệu quả và hung mãnh của nó không cần phải bàn cãi. Mỗi một kiếm đều phát ra kiếm khí sắc bén như muốn chém đôi trời đất, rạch nát hư không.
- Phá cho ta!
Ở hướng khác lại vang lên tiếng thét dữ tợn. Dâm ý bắt đầu lan tràn khắp nơi, một nam tử tuấn lãng quần áo hoa lệ tung người lên không trung, chưởng tâm đánh về phía kết giới bao quanh Trần Mạn Dao, lại một lần nữa khiến kết giới này tổn thương nghiêm trọng. Cũng như nam tử áo trắng, nam tử tuấn lãng này không hề sở hữu thân thể bình thường mà bị tật ở chân, kéo theo động tác khinh hành của y cực kỳ xấu xí, quá mức nghiệp dư. Bù lại chưởng lực của y cực kỳ hùng hậu, mang theo khí thế vừa phiêu dật xuất trần vừa như di sơn đảo hải, cùng thế hệ e là không mấy người chống đỡ nổi.
- Độc Cô Tẫn, Độc Cô Toả!
Cổ Lạc nhanh chóng nhận ra hai người vừa xuất hiện.
Cách đây hơn một năm, y nhận được tin tức từ thám tử truyền về rằng hai kẻ này dẫn theo đại lượng tu sĩ tới đầu nhập vào Kim Phong lâu ở đế đô Độc Cô thánh hoàng triều, dưới sự chỉ đạo của mưu sĩ Tô Viễn liên tục khuếch trương thế lực. Chỉ trong thời gian ngắn, thế lực của Kim Phong lâu đã phát triển cực thịnh, trở thành một trong những thế lực tiềm năng nhất nơi đó.
Dĩ nhiên, sự phát triển vượt bậc của Kim Phong lâu có sự chống lưng đến từ Độc Cô Đại Đế, bằng không bọn họ chẳng thể nào chống lại nổi sự chèn ép đến từ đại tư mã Độc Cô Trì và tể tướng Vũ Văn Bác.
Hai người Độc Cô Trì và Vũ Văn Bác kể từ sau sự kiện Cách Thế Phàm kiều chính thức nối thông càng hoành bá đạo, ngang nhiên chỉ trích chính sách quá mức hòa hoãn của Độc Cô Đại Đế, cho rằng ông ta bất tài vô dụng không đủ sức cáng đáng triều đình trong loạn thế. Dù bọn họ lộng hành như vậy nhưng không ngờ Độc Cô Đại Đế vẫn chỉ im lặng nhường nhịn, dần dần nhường lại đa phần lợi ích cho bọn họ. Ngoài việc chống lưng cho Kim Phong lâu ra, ông ta cũng chẳng còn bận tâm đến quá nhiều chuyện. Ép người không ép đến đường cùng, Độc Cô Trì và Vũ Văn Bác cũng không quá phận, để cho Kim Phong lâu một con đường phát triển.
Cho đến mấy hôm trước, Kim Phong lâu sau khi phát triển đến cực hạn, nhân số đã gia tăng đến năm ngàn tu sĩ thì liền công bố sẽ tách ra thêm hai tòa lâu các khác.
Hai tòa lâu các này do hai vị lâu chủ Độc Cô Tẫn và Độc Cô Tỏa đảm nhiệm. Chúng lần lượt có tên Dục Hoa lâu và Ngã Kiếm lâu.
Hai cái tên này không phải tùy tiện đặt ra mà bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Ví như Dục Hoa lâu là do Độc Cô Tẫn sau khi suy nghĩ mất hai tháng trời liền ghép hai con đường tu luyện tiền kiếp và hiện kiếp của mình lại làm một, dục đạo kết hợp với đông hoa đạo, nhờ đó mới có cái tên trên.
Còn Ngã Kiếm lâu cũng ám chỉ con đường “nhân kiếm hợp nhất” mà Độc Cô Tỏa lựa chọn. Y dùng ngôi lâu các này để đào tạo ra một thế hệ kiếm tu cực kỳ xuất chúng, cách xử kiếm mang chút hơi hướng vừa cổ xưa lại vừa mới mẻ, cổ kim trộn lẫn.
Cổ Lạc hiểu thực lực hai lâu chủ trẻ tuổi trước mắt không hề tầm thường, nhất là tên dâm tặc biến thái Độc Cô Tẫn còn hùng mạnh xếp trên Ngũ Hành tử một bậc. Thuật pháp quái dị, bảy phần tà đạo, ba phần chính đạo, Xuất Tinh Đại Pháp điên đảo thiên hạ, uy chấn Độc Cô thánh hoàng triều.
Vũ Văn Dục con trai Vũ Văn Bác chỉ vừa mới hồi phục thương thế, còn đang hào khí bừng bừng định tìm Độc Cô Minh tính sổ thì lại bị Độc Cô Tẫn chặn lại. Sau khi giao chiến vài chiêu liền bị gã đánh nằm bẹp dưới đường phố đế đô, mông chổng lên trời như gà bị trụng nước sôi. Không thể không nói số phận kẻ này quá mức đen đủi, tuy tu vi không tệ nhưng trong thời gian ngắn liên tục dính độc thủ đến từ Độc Cô Minh, bây giờ là huynh đệ của hắn.
- Muốn phá hỏng kế hoạch của ta sao? Không dễ vậy đâu!
Cổ Lạc hừ lạnh, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh, kế đến dưới mặt đất đột ngột phóng lên vô số rễ cây khổng lồ chặn đứng bước tiến của hai lâu chủ trẻ tuổi kia.
Chưa dừng lại ở đó, từ những hố sâu dưới đất bò lên từng đàn nhện màu nâu số lượng đông đến cả ngàn con. Chúng không ngừng biến lớn, khi kích thước thân thể đạt đến bằng một con trâu trưởng thành thì mới ngừng lại, sau đó dùng những cái chân nhọn hoặc của mình công kích bọn họ.
- Vu thuật!
Độc Cô Tỏa biến sắc.
Gã sinh ra vào thời thượng cổ nên hiểu rõ sự kinh khủng của vu tộc. Nếu không phải bọn họ bị thi tộc khắc chế rồi tiêu diệt thì e rằng sẽ trường tồn cho đến tận ngày nay, cát cứ một vùng trời Tây Thiên, ngay cả phật môn cũng sẽ lép vế trước sự bá đạo của họ.
- Chẳng những vậy còn là vu thuật không tầm thường, thuộc về hoàng thất. Bàng chi chủ chúc phúc, nguyền rủa, trị liệu, trận đồ, được xưng tụng là khiên của Vu tộc, chịu trách nhiệm bảo vệ tộc đàn. Mà Cổ chi cường hãn nhất, chủ khống thi, khống trùng, nuôi cổ, tu tà thuật, được xưng tụng là kiếm của Vu tộc, chịu trách nhiệm mở mang lãnh thổ, tiêu diệt những kẻ bất phục.
- Y là Cổ Lạc, quân sư của Quan Thất!
Nghe Độc Cô Tẫn nói, Độc Cô Tỏa ngưng trọng nhìn gã thanh niên mặc áo choàng xám trùm kín đầu đang đứng phía xa.
Cổ Lạc cười nhạt:
- Kiến thức không tệ! Lúc vu tộc thịnh vượng nhất từng là nỗi khiếp sợ với lục giới, suýt nữa xuất hiện cường giả đẳng cấp Thiên Đế, sự cố về thi tộc đã khiến đoạn lịch sử huy hoàng đó chìm vào quên lãng, chẳng mấy ai nhớ đến sự tồn tại của chúng ta.
- Mặc kệ ngươi là ai! Mau thả đại tẩu ta ra, bằng không…
Độc Cô Tẫn nghiến răng, dâm đạo vận bùng phát chấn nát những con nhện đang không ngừng công kích mình.
- Bằng không thế nào?
Cổ Lạc biểu tình dửng dưng, cổ tay nhẹ nhàng xoay một cái, không thể tin được một nửa số thi thể do Kiếp Chủ điều khiển lại đột ngột xoay người lại, hướng về phía Độc Cô Tẫn và Độc Cô Tỏa tấn công.
Mặc dù người phe mình không ngừng ngã xuống, từ ba mươi vạn mà nay chớp mắt đã chết đi hơn năm vạn người nhưng biểu tình của y vẫn điềm tĩnh dửng dưng, đôi lúc mỉm cười sâu kín, dường như tất cả những chuyện này đều đã nằm trong tính toán.
Nhìn Trần Mạn Dao đang bất tỉnh bị treo trên cột giữa chiến xa khổng lồ trước mặt, Cổ Lạc khẽ lẩm bẩm:
- Tất cả trông chờ vào cô. Ta hy sinh biết bao nhiêu thứ, tốn không ít vu chủng cấp cao chỉ vì nước cờ tối hậu này...
Thao Thiết lại vung trảo chộp chết hơn trăm tu sĩ, kế đến ngoạm vào số đông người đang bỏ chạy, cái miệng đỏ lòm như máu nhai rạo rạo ăn sống những tu sĩ xấu số này. Mục tiêu của nó dĩ nhiên vẫn là tên tu sĩ hồng y đã giết con nó, chỉ là bị đám tu sĩ đông như kiến cỏ này cản đường nên mới đại khai sát giới.
Dưới sự thúc động của nó, đàn yêu thú đông mấy chục vạn con điên cuồng lao tới dẫm đạp những tu sĩ xâm phạm, dày xéo cắn nuốt bọn họ.
- Cổ đại sư, chúng ta phải làm sao đây? Cứ thế này tất cả phải làm mồi cho Thao Thiết!
- Cứu ta!
Một nữ tu sĩ bị một con gấu lớn ngoạm ngang hông, biểu tình thống khổ đưa tay về phía Cổ Lạc cầu xin giúp đỡ.
Nhưng đáp lại nàng ta là vẻ mặt lạnh tanh của y.
Cổ Lạc miết nhẹ đầu ngón tay, đầu nữ tu sĩ kia cũng nổ tung một cách quỷ dị, chính thức chết đi. Nhưng dù chết đi nàng ta cũng không thoát khỏi số phận thống khổ, linh hồn nhanh chóng bị tiếng chuông gió phát ra từ chiếc lắc bạc nơi cổ tay Cổ Lạc hấp dẫn, từ từ tiến nhập vào trong.
Không chỉ có nàng ta mà gần như toàn bộ những tu sĩ đã chết đi ở nơi này đều chịu một kết cục tương tự. Dù vậy, thủ đoạn của Cổ Lạc quá mức kín kẽ, bằng một cách nào đó hoàn toàn che mắt được tất cả những tu sĩ đang hoảng loạn vùng vẫy, thu lấy mấy vạn hồn phách trong âm thầm.
- Nhiều hồn phách như vậy, đúng lại đại bổ cho Tiểu U, tương lai nhất định luyện ra được một ma đầu cường hãn...
Cổ Lạc mỉm cười hài lòng, nhưng đột nhiên y nhíu mày ngưng trọng khi thấy một đạo kiếm khí kinh thiên từ đâu xuất hiện nhắm thẳng về cây cột đang trói Trần Mạn Dao. Cũng may kết giới bao bọc nơi đó khá vững chắc nên chống chịu được đạo kiếm khí kia. Dù vậy, kết giới có dấu hiệu suy yếu đi ba phần, e rằng không thể chịu thêm mấy đợt công kích giống thế nữa.
Một nam tử áo trắng xuất hiện, thanh trường kiếm trong tay lấp lánh ánh bạc liên tục trảm sát những yêu thú đang cản đường. Nếu nhìn kỹ sẽ dễ dàng nhận ra được vai phải của nam tử này dường như bị tật nên thấp hơn vai trái một chút, điều này khiến chiêu thức của gã không được mãn nhãn lắm. Tuy nhiên độ hiệu quả và hung mãnh của nó không cần phải bàn cãi. Mỗi một kiếm đều phát ra kiếm khí sắc bén như muốn chém đôi trời đất, rạch nát hư không.
- Phá cho ta!
Ở hướng khác lại vang lên tiếng thét dữ tợn. Dâm ý bắt đầu lan tràn khắp nơi, một nam tử tuấn lãng quần áo hoa lệ tung người lên không trung, chưởng tâm đánh về phía kết giới bao quanh Trần Mạn Dao, lại một lần nữa khiến kết giới này tổn thương nghiêm trọng. Cũng như nam tử áo trắng, nam tử tuấn lãng này không hề sở hữu thân thể bình thường mà bị tật ở chân, kéo theo động tác khinh hành của y cực kỳ xấu xí, quá mức nghiệp dư. Bù lại chưởng lực của y cực kỳ hùng hậu, mang theo khí thế vừa phiêu dật xuất trần vừa như di sơn đảo hải, cùng thế hệ e là không mấy người chống đỡ nổi.
- Độc Cô Tẫn, Độc Cô Toả!
Cổ Lạc nhanh chóng nhận ra hai người vừa xuất hiện.
Cách đây hơn một năm, y nhận được tin tức từ thám tử truyền về rằng hai kẻ này dẫn theo đại lượng tu sĩ tới đầu nhập vào Kim Phong lâu ở đế đô Độc Cô thánh hoàng triều, dưới sự chỉ đạo của mưu sĩ Tô Viễn liên tục khuếch trương thế lực. Chỉ trong thời gian ngắn, thế lực của Kim Phong lâu đã phát triển cực thịnh, trở thành một trong những thế lực tiềm năng nhất nơi đó.
Dĩ nhiên, sự phát triển vượt bậc của Kim Phong lâu có sự chống lưng đến từ Độc Cô Đại Đế, bằng không bọn họ chẳng thể nào chống lại nổi sự chèn ép đến từ đại tư mã Độc Cô Trì và tể tướng Vũ Văn Bác.
Hai người Độc Cô Trì và Vũ Văn Bác kể từ sau sự kiện Cách Thế Phàm kiều chính thức nối thông càng hoành bá đạo, ngang nhiên chỉ trích chính sách quá mức hòa hoãn của Độc Cô Đại Đế, cho rằng ông ta bất tài vô dụng không đủ sức cáng đáng triều đình trong loạn thế. Dù bọn họ lộng hành như vậy nhưng không ngờ Độc Cô Đại Đế vẫn chỉ im lặng nhường nhịn, dần dần nhường lại đa phần lợi ích cho bọn họ. Ngoài việc chống lưng cho Kim Phong lâu ra, ông ta cũng chẳng còn bận tâm đến quá nhiều chuyện. Ép người không ép đến đường cùng, Độc Cô Trì và Vũ Văn Bác cũng không quá phận, để cho Kim Phong lâu một con đường phát triển.
Cho đến mấy hôm trước, Kim Phong lâu sau khi phát triển đến cực hạn, nhân số đã gia tăng đến năm ngàn tu sĩ thì liền công bố sẽ tách ra thêm hai tòa lâu các khác.
Hai tòa lâu các này do hai vị lâu chủ Độc Cô Tẫn và Độc Cô Tỏa đảm nhiệm. Chúng lần lượt có tên Dục Hoa lâu và Ngã Kiếm lâu.
Hai cái tên này không phải tùy tiện đặt ra mà bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Ví như Dục Hoa lâu là do Độc Cô Tẫn sau khi suy nghĩ mất hai tháng trời liền ghép hai con đường tu luyện tiền kiếp và hiện kiếp của mình lại làm một, dục đạo kết hợp với đông hoa đạo, nhờ đó mới có cái tên trên.
Còn Ngã Kiếm lâu cũng ám chỉ con đường “nhân kiếm hợp nhất” mà Độc Cô Tỏa lựa chọn. Y dùng ngôi lâu các này để đào tạo ra một thế hệ kiếm tu cực kỳ xuất chúng, cách xử kiếm mang chút hơi hướng vừa cổ xưa lại vừa mới mẻ, cổ kim trộn lẫn.
Cổ Lạc hiểu thực lực hai lâu chủ trẻ tuổi trước mắt không hề tầm thường, nhất là tên dâm tặc biến thái Độc Cô Tẫn còn hùng mạnh xếp trên Ngũ Hành tử một bậc. Thuật pháp quái dị, bảy phần tà đạo, ba phần chính đạo, Xuất Tinh Đại Pháp điên đảo thiên hạ, uy chấn Độc Cô thánh hoàng triều.
Vũ Văn Dục con trai Vũ Văn Bác chỉ vừa mới hồi phục thương thế, còn đang hào khí bừng bừng định tìm Độc Cô Minh tính sổ thì lại bị Độc Cô Tẫn chặn lại. Sau khi giao chiến vài chiêu liền bị gã đánh nằm bẹp dưới đường phố đế đô, mông chổng lên trời như gà bị trụng nước sôi. Không thể không nói số phận kẻ này quá mức đen đủi, tuy tu vi không tệ nhưng trong thời gian ngắn liên tục dính độc thủ đến từ Độc Cô Minh, bây giờ là huynh đệ của hắn.
- Muốn phá hỏng kế hoạch của ta sao? Không dễ vậy đâu!
Cổ Lạc hừ lạnh, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh, kế đến dưới mặt đất đột ngột phóng lên vô số rễ cây khổng lồ chặn đứng bước tiến của hai lâu chủ trẻ tuổi kia.
Chưa dừng lại ở đó, từ những hố sâu dưới đất bò lên từng đàn nhện màu nâu số lượng đông đến cả ngàn con. Chúng không ngừng biến lớn, khi kích thước thân thể đạt đến bằng một con trâu trưởng thành thì mới ngừng lại, sau đó dùng những cái chân nhọn hoặc của mình công kích bọn họ.
- Vu thuật!
Độc Cô Tỏa biến sắc.
Gã sinh ra vào thời thượng cổ nên hiểu rõ sự kinh khủng của vu tộc. Nếu không phải bọn họ bị thi tộc khắc chế rồi tiêu diệt thì e rằng sẽ trường tồn cho đến tận ngày nay, cát cứ một vùng trời Tây Thiên, ngay cả phật môn cũng sẽ lép vế trước sự bá đạo của họ.
- Chẳng những vậy còn là vu thuật không tầm thường, thuộc về hoàng thất. Bàng chi chủ chúc phúc, nguyền rủa, trị liệu, trận đồ, được xưng tụng là khiên của Vu tộc, chịu trách nhiệm bảo vệ tộc đàn. Mà Cổ chi cường hãn nhất, chủ khống thi, khống trùng, nuôi cổ, tu tà thuật, được xưng tụng là kiếm của Vu tộc, chịu trách nhiệm mở mang lãnh thổ, tiêu diệt những kẻ bất phục.
- Y là Cổ Lạc, quân sư của Quan Thất!
Nghe Độc Cô Tẫn nói, Độc Cô Tỏa ngưng trọng nhìn gã thanh niên mặc áo choàng xám trùm kín đầu đang đứng phía xa.
Cổ Lạc cười nhạt:
- Kiến thức không tệ! Lúc vu tộc thịnh vượng nhất từng là nỗi khiếp sợ với lục giới, suýt nữa xuất hiện cường giả đẳng cấp Thiên Đế, sự cố về thi tộc đã khiến đoạn lịch sử huy hoàng đó chìm vào quên lãng, chẳng mấy ai nhớ đến sự tồn tại của chúng ta.
- Mặc kệ ngươi là ai! Mau thả đại tẩu ta ra, bằng không…
Độc Cô Tẫn nghiến răng, dâm đạo vận bùng phát chấn nát những con nhện đang không ngừng công kích mình.
- Bằng không thế nào?
Cổ Lạc biểu tình dửng dưng, cổ tay nhẹ nhàng xoay một cái, không thể tin được một nửa số thi thể do Kiếp Chủ điều khiển lại đột ngột xoay người lại, hướng về phía Độc Cô Tẫn và Độc Cô Tỏa tấn công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.