Chương 81: Đâm khắp thiên hạ không đối thủ
Tiểu Long
26/06/2021
- Ngươi rốt cuộc là khô lâu hay tu sĩ đột lốt? Dám động tới yêu tộc Bắc
Vực có biết đáng tội gì không? Côn Vũ biểu huynh của ta sẽ không tha cho ngươi!
Tiểu Long Nữ nghiêm mặt nói. Nàng cho rằng chỉ có tu sĩ dùng Tá Cốt Đại Pháp cải trang mới có thể mạnh mẽ đánh bại ba chí tôn Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ sau một chiêu như vậy.
- Hù ta…?
Khô lâu đội nón thoáng ngẩn ngơ, sau đó biểu tình cực kỳ phẫn nộ chĩa thẳng mũi đao về phía nàng ta:
- Con mẹ ngươi… từ thượng cổ đến nay… còn chưa ai dám hù ta…
Xích Khao và Linh Minh nghe giọng nói bập bẹ của khô lâu đội nón có nhắc tới hai chữ “thượng cổ”, thêm vào đó trên người cũng không có chút khí tức nào của nhân tộc hay yêu tộc thì liền xác định thân phận của nó.
- Xem ra đúng là khô lâu thời thượng cổ, chết rồi mà còn hùng mạnh như vậy, khi sống chắc chắn là thiên tài một phương…
Tiểu Long Nữ quay sang nói nhỏ:
- Đám khô lâu này quá đông, hơn nữa còn bất tử bất diệt, chút nữa chúng ta chia nhau ra chạy. Ta cầm chân tên khô lâu đội mũ, hai ngươi tranh thủ cứu ba người Điều Ngư, Phù Hề và Lục Xà…
Xích Khao và Linh Minh gật đầu. Nhưng chưa kịp chuẩn bị đã nghe khô lâu đội nón rống lên đầy giận dữ:
- Các huynh đệ… xông lên… cướp… hiếp… giết…
- Cướp… hiếp… giết…
Đám khô lâu đã coi tên đội nón rộng vành như thủ lĩnh, vừa nghe hắn kêu gọi thì liền đồng thanh hô vang, sau đó bao vây đám người Tiểu Long Nữ lại bắt đầu triển khai một hồi giao chiến.
- Cướp!
Một khô lâu dị tật bị khuyết thiếu một bên xương vai cực kỳ xông xáo lao tới tấn công chúng yêu tộc. Mặc dù dị tật cánh tay nhưng động tác của nó cực kỳ nhanh lẹ, thoáng chốc đã chộp thẳng vào dưới bụng mười mấy thiên kiêu, thọc sâu vào tận khổ hải phá tan biển linh dịch trong đó, móc ra vô số bảo vật.
- Hiếp!
Một khô lâu què chân đi cà nhắc gân cổ rống lên, sau đó lết từng bước tới chỗ Phù Hề đang chổng mông lên trời, trong ánh mắt kinh sợ của mọi người liền đưa hai tay chộp lấy mông gã rồi dập tiểu huynh đệ đã khô héo chỉ còn lại một khúc xương trắng của mình vào.
- A…
Phù Hề thét lên đau đớn, nước mắt nước mũi ứa ra không ngừng. Nhưng không ngờ biểu hiện này của gã như kích thích tên khô lâu què chân, càng la nó lại càng dập mạnh hơn, trong hốc mắt âm u nảy sinh tia sáng điên cuồng giống như đã sống lại.
- Đâm a… đâm… đâm hết mỹ nhân trong thiên hạ…
Khô lâu què chân gầm rú, sau khi liên tục dập tiểu huynh đệ vào mông Phù Hề khiến gã đau đớn đến mức ngất xỉu lại bắt đầu đi cà nhắc tới chỗ Điều Ngư đã ngất đi.
Xích Khao và Linh Minh chưa kịp ứng cứu thì đã bị khô lâu đội nón vung đao ngăn cản. Một mình hắn đại chiến với cả ba chí tôn thiên kiêu mà không hề rơi vào thế hạ phong, đao pháp tinh diệu cao siêu vô cùng khiến cả ba chấn kinh.
- Đây rốt cuộc là thiên tài nào ở thời thượng cổ, vì sao lại mạnh mẽ tới mức như vậy!?
Khô lâu đội nón không ai khác chính là Độc Cô Minh. Chính bản thân hắn cũng đang cảm thấy cực kỳ kinh hãi vì chiến lực của mình. Nhìn thì tu vi của hắn chỉ nằm ở mức khổ hải gần chín vạn trượng, nhưng thực chất độ dẻo dai của cơ thể sau khi yêu huyết thăng hoa trở thành Nguyên Yêu Biến đã được nâng lên tầm cao mới. Không nói ngoa khi thân thể của hắn hoàn toàn có thể sánh với những luyện thể tu cảnh giới Hỗn Nguyên. Mặc dù không cứng cáp bằng nhưng chắc chắn linh hoạt và nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Hắn không sử dụng thần thông, chỉ dùng đao pháp đối chiến nhưng vẫn không hề rơi vào thế hạ phong với ba chí tôn thiên kiêu trước mặt.
- Hiếp!
Khô lâu què chân lại rống lên khiến Xích Khao biến sắc:
- Hỏng rồi, phen này Điều Ngư và Phù Hề có sống sót thì cũng hỏng mất đạo tâm trở thành phế nhân.
- A…
Âm thanh gào thét của Điều Ngư lại vang lên khắp trời đất, khô lâu què chân hưng phấn tới cực điểm liên tục nhấp mạnh khiến mông của Điều Ngư chảy đầy máu tươi.
- Ta hận!
Tròng mắt Điều Ngư nổi đầy tơ máu, sau đó tuyệt khí mà chết.
- Hiếp… giết… ha ha, đâm hết mỹ nhân trong thiên hạ…
Khô lâu què chân giơ tiểu huynh đệ khô quắt của mình ra cười lớn khiến Tiểu Long Nữ đỏ mặt phải liếc đi chỗ khác.
Mà ở phía xa, khô lâu dị tật ở vai cũng đã giết một hơi hai mươi mấy yêu tộc, thực lực cực kỳ kinh nhân. Đến Độc Cô Minh cũng rất bất ngờ vì chiến lực này của nó.
- Chạy thôi!
Tiểu Long Nữ biết không thể địch nổi Độc Cô Minh đang giả trang làm khô lâu nên đành kéo theo Xích Khao và Linh Minh hoá thành một đạo tàn ảnh biến mất về phía chân trời.
- Hừm, chí tôn Hỗn Nguyên cũng chỉ có vậy. Chờ ngày ta đầy đủ sáu loại biến thân, cho dù không thể dung hợp được chúng nhưng thể chất của ta cũng sẽ cải biến hoàn toàn, dù là vượt cấp chiến đấu cũng không thua thiệt…
Giao động cuộc chiến ở đây lan tỏa ra hấp dẫn rất nhiều khô lâu nhân tộc khác tiến lại gần. Khô lâu dị tật ở vai đi một vòng gom hết linh thạch dâng lên cho Độc Cô Minh, sau đó đứng quay mặt làm ra tư thế sẵn sàng ứng chiến khiến hắn ngẩn ra, không khỏi nhìn kỹ nó mấy lần.
- Rốt cuộc nó có linh trí hay không? Vì sao lại thông minh đến độ này?
Mà khô lâu què chân thì càng biến thái hơn. Đâm nát mông Điều Ngư và Phù Hề thôi chưa đủ, còn đi khắp chiến trường thực hiện lý tưởng vĩ đại “đâm hết mỹ nhân trong thiên hạ” của mình. Sau khi xác định toàn bộ những yêu tộc ở đây đều bị đâm qua thì mới đi cà nhắc tới trước mặt Độc Cô Minh khiến hắn hoảng sợ lui lại mấy bước.
- Lão đại… ta lập chiến công… cho ta linh thạch…
Khô lâu què chân nói lắp bắp mấy câu, Độc Cô Minh nhìn tiểu huynh đệ khô héo dính đầy máu tươi của nó, toàn thân run lên bần bật, cũng không dám chậm trễ ném ra một túi linh thạch.
- Lão đại… uy tín… ta theo ngươi… đi đâm thiên hạ…
Độc Cô Minh lui lại mấy bước, cố gắng bảo trì khoảng cách với tên khô lâu biến thái này. Hắn đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, thở phào:
- Ngươi không đâm ta đã là phước đức ba đời của ta rồi. Ta gọi ngươi là lão đại thì đúng hơn…
- Đâm lão đại, đâm lão đại…
Lời nói thì thầm của hắn không ngờ lại bị khô lâu què chân nghe được, biểu tình hưng phấn định tiến lại nhưng ngay lập tức bị hắn đá văng ra xa.
- Con mẹ ngươi, cút mau, ngươi phải đi đâm đám Côn Vũ, Tiêu Ức Tình. À không, phải đâm Doãn Chí Bình, ta thấy ngươi rất hợp với y!
Bị Độc Cô Minh đá bay nhưng khô lâu què chân này vẫn không làm phản, chỉ đứng dậy ngẩn ngơ nhắc lại lời hắn:
- Đâm Côn Vũ, đâm Tiêu Ức Tình, đâm Doãn Chí Bình…
Độc Cô Minh cầm linh thạch bắt đầu phân phát cho đám khô lâu nhân tộc đang đứng ở xa ngóng nhìn sang đây. Quả nhiên có tiền là có tất cả, thoáng chốc mà đội ngũ của hắn đã lên tới gần ba ngàn. Trong đó hắn làm thống lĩnh, còn hai tên khô lâu dị tật vai và khô lâu què chân làm tướng soái bắt đầu công cuộc càn quét khắp vùng đất này.
Trong suốt một tuần, đoàn quân khô lâu của hắn chính là nỗi khiếp sợ với mấy ngàn thiên kiêu đi vào nơi đây. Trong đó mỗi lần nghe tới mấy chữ “cướp, giết, hiếp” là ai nấy đều rợn tóc gáy, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy thật nhanh. Mà khô lâu què chân càng kinh dị hơn, cứ sau mỗi lần dùng tiểu huynh đệ đâm nát mông thiên kiêu nào là hai mắt lại càng sáng rực, giống như bắt đầu xuất hiện sinh mệnh trở lại. Mà khô lâu dị tật vai cũng không hề thua kém, hành sự cẩn mật, ra tay dứt khoát sát phạt giống hệt một chí tôn thiên kiêu đang tới độ tuổi xông pha thiên hạ.
- Tẫn Cốt! Tỏa Cốt!
Độc Cô Minh cực kỳ tán thưởng hai khô lâu này, cuối cùng dựa theo đặc điểm dị tật mà đặc tên cho nó. Tỏa Cốt có nghĩa là xương vai, tương ứng với tên khô lâu dị tật vai nhưng có tốc độ xuất thủ cực kỳ mau lẹ. Còn Tẫn Cốt nghĩa là xương bánh chè, tương ứng với tên khô lâu què chân chuyên môn đi cà nhắc tới đâm mông thiên kiêu kia.
- Tẫn Cốt… đâm khắp thiên hạ không đối thủ!
Khô lâu què chân lại đâm nát mông một tuyệt đỉnh thiên kiêu của Phiêu Miểu cung Đông Hải. Cũng trong trận chiến này mà Độc Cô Minh biết được việc tên hòa thượng Pháp Hải dám vu oan giá họa cho mình trước mặt chúng tu sĩ, khiến cho mọi người hiểu lầm muốn cùng ra tay tru diệt hắn.
- Con mẹ nó khinh người quá đáng. Mấy việc cướp hiếp giết, thôn phệ thiên tài này mà dám đổ hết lên đầu Độc Cô Minh ta. Ác danh này làm sao ta gánh nổi đây! Uổng công ta một mực lương thiện, dùng lễ đối đãi với các ngươi…
Độc Cô Minh tức giận vô cùng, quyết tâm phải truy tìm tên hòa thượng kia cho bằng được. Nhưng bên cạnh hắn còn có một tên chí tôn thiên kiêu Hỗn Nguyên cảnh không hề tầm thường là Chu Tử. Dù y bại dưới tay Nguyệt Nhi nhưng vẫn là chí tôn có cơ sở Khổ Hải đạt đến đại viên mãn, Độc Cô Minh dù mạnh nhưng không thể vượt cấp đánh nhau với loại thiên kiêu này.
- Đứa nhỏ Nguyệt Nhi không ngờ bị Giang Trần tiêm nhiễm tà công, không rõ là đạo tâm hay ma tâm đã chiến thắng… Nếu gặp được muội ấy nhất định phải mượn mặt nạ màu đen để trấn áp tâm ma đang ngủ say…
Độc Cô Minh nghĩ thầm, sau đó hạ quyết tâm bắt đầu gia tăng quy mô của đội quân khô lâu để có thể dùng chúng làm trợ thủ đánh nhau với các thế lực ở đây. Rất nhanh một đạo quân khô lâu đông tới cả vạn tên được tạo thành. Nhưng đạo quân này không phải khô lâu bình thường, mà là cự phú khô lâu, trên người đeo đầy linh thạch, mỗi lần di chuyển đều khiến ánh sáng linh thạch lấp lánh lan tỏa khắp trời đất khiến chúng tu sĩ hãi hùng.
Tiểu Long Nữ nghiêm mặt nói. Nàng cho rằng chỉ có tu sĩ dùng Tá Cốt Đại Pháp cải trang mới có thể mạnh mẽ đánh bại ba chí tôn Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ sau một chiêu như vậy.
- Hù ta…?
Khô lâu đội nón thoáng ngẩn ngơ, sau đó biểu tình cực kỳ phẫn nộ chĩa thẳng mũi đao về phía nàng ta:
- Con mẹ ngươi… từ thượng cổ đến nay… còn chưa ai dám hù ta…
Xích Khao và Linh Minh nghe giọng nói bập bẹ của khô lâu đội nón có nhắc tới hai chữ “thượng cổ”, thêm vào đó trên người cũng không có chút khí tức nào của nhân tộc hay yêu tộc thì liền xác định thân phận của nó.
- Xem ra đúng là khô lâu thời thượng cổ, chết rồi mà còn hùng mạnh như vậy, khi sống chắc chắn là thiên tài một phương…
Tiểu Long Nữ quay sang nói nhỏ:
- Đám khô lâu này quá đông, hơn nữa còn bất tử bất diệt, chút nữa chúng ta chia nhau ra chạy. Ta cầm chân tên khô lâu đội mũ, hai ngươi tranh thủ cứu ba người Điều Ngư, Phù Hề và Lục Xà…
Xích Khao và Linh Minh gật đầu. Nhưng chưa kịp chuẩn bị đã nghe khô lâu đội nón rống lên đầy giận dữ:
- Các huynh đệ… xông lên… cướp… hiếp… giết…
- Cướp… hiếp… giết…
Đám khô lâu đã coi tên đội nón rộng vành như thủ lĩnh, vừa nghe hắn kêu gọi thì liền đồng thanh hô vang, sau đó bao vây đám người Tiểu Long Nữ lại bắt đầu triển khai một hồi giao chiến.
- Cướp!
Một khô lâu dị tật bị khuyết thiếu một bên xương vai cực kỳ xông xáo lao tới tấn công chúng yêu tộc. Mặc dù dị tật cánh tay nhưng động tác của nó cực kỳ nhanh lẹ, thoáng chốc đã chộp thẳng vào dưới bụng mười mấy thiên kiêu, thọc sâu vào tận khổ hải phá tan biển linh dịch trong đó, móc ra vô số bảo vật.
- Hiếp!
Một khô lâu què chân đi cà nhắc gân cổ rống lên, sau đó lết từng bước tới chỗ Phù Hề đang chổng mông lên trời, trong ánh mắt kinh sợ của mọi người liền đưa hai tay chộp lấy mông gã rồi dập tiểu huynh đệ đã khô héo chỉ còn lại một khúc xương trắng của mình vào.
- A…
Phù Hề thét lên đau đớn, nước mắt nước mũi ứa ra không ngừng. Nhưng không ngờ biểu hiện này của gã như kích thích tên khô lâu què chân, càng la nó lại càng dập mạnh hơn, trong hốc mắt âm u nảy sinh tia sáng điên cuồng giống như đã sống lại.
- Đâm a… đâm… đâm hết mỹ nhân trong thiên hạ…
Khô lâu què chân gầm rú, sau khi liên tục dập tiểu huynh đệ vào mông Phù Hề khiến gã đau đớn đến mức ngất xỉu lại bắt đầu đi cà nhắc tới chỗ Điều Ngư đã ngất đi.
Xích Khao và Linh Minh chưa kịp ứng cứu thì đã bị khô lâu đội nón vung đao ngăn cản. Một mình hắn đại chiến với cả ba chí tôn thiên kiêu mà không hề rơi vào thế hạ phong, đao pháp tinh diệu cao siêu vô cùng khiến cả ba chấn kinh.
- Đây rốt cuộc là thiên tài nào ở thời thượng cổ, vì sao lại mạnh mẽ tới mức như vậy!?
Khô lâu đội nón không ai khác chính là Độc Cô Minh. Chính bản thân hắn cũng đang cảm thấy cực kỳ kinh hãi vì chiến lực của mình. Nhìn thì tu vi của hắn chỉ nằm ở mức khổ hải gần chín vạn trượng, nhưng thực chất độ dẻo dai của cơ thể sau khi yêu huyết thăng hoa trở thành Nguyên Yêu Biến đã được nâng lên tầm cao mới. Không nói ngoa khi thân thể của hắn hoàn toàn có thể sánh với những luyện thể tu cảnh giới Hỗn Nguyên. Mặc dù không cứng cáp bằng nhưng chắc chắn linh hoạt và nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Hắn không sử dụng thần thông, chỉ dùng đao pháp đối chiến nhưng vẫn không hề rơi vào thế hạ phong với ba chí tôn thiên kiêu trước mặt.
- Hiếp!
Khô lâu què chân lại rống lên khiến Xích Khao biến sắc:
- Hỏng rồi, phen này Điều Ngư và Phù Hề có sống sót thì cũng hỏng mất đạo tâm trở thành phế nhân.
- A…
Âm thanh gào thét của Điều Ngư lại vang lên khắp trời đất, khô lâu què chân hưng phấn tới cực điểm liên tục nhấp mạnh khiến mông của Điều Ngư chảy đầy máu tươi.
- Ta hận!
Tròng mắt Điều Ngư nổi đầy tơ máu, sau đó tuyệt khí mà chết.
- Hiếp… giết… ha ha, đâm hết mỹ nhân trong thiên hạ…
Khô lâu què chân giơ tiểu huynh đệ khô quắt của mình ra cười lớn khiến Tiểu Long Nữ đỏ mặt phải liếc đi chỗ khác.
Mà ở phía xa, khô lâu dị tật ở vai cũng đã giết một hơi hai mươi mấy yêu tộc, thực lực cực kỳ kinh nhân. Đến Độc Cô Minh cũng rất bất ngờ vì chiến lực này của nó.
- Chạy thôi!
Tiểu Long Nữ biết không thể địch nổi Độc Cô Minh đang giả trang làm khô lâu nên đành kéo theo Xích Khao và Linh Minh hoá thành một đạo tàn ảnh biến mất về phía chân trời.
- Hừm, chí tôn Hỗn Nguyên cũng chỉ có vậy. Chờ ngày ta đầy đủ sáu loại biến thân, cho dù không thể dung hợp được chúng nhưng thể chất của ta cũng sẽ cải biến hoàn toàn, dù là vượt cấp chiến đấu cũng không thua thiệt…
Giao động cuộc chiến ở đây lan tỏa ra hấp dẫn rất nhiều khô lâu nhân tộc khác tiến lại gần. Khô lâu dị tật ở vai đi một vòng gom hết linh thạch dâng lên cho Độc Cô Minh, sau đó đứng quay mặt làm ra tư thế sẵn sàng ứng chiến khiến hắn ngẩn ra, không khỏi nhìn kỹ nó mấy lần.
- Rốt cuộc nó có linh trí hay không? Vì sao lại thông minh đến độ này?
Mà khô lâu què chân thì càng biến thái hơn. Đâm nát mông Điều Ngư và Phù Hề thôi chưa đủ, còn đi khắp chiến trường thực hiện lý tưởng vĩ đại “đâm hết mỹ nhân trong thiên hạ” của mình. Sau khi xác định toàn bộ những yêu tộc ở đây đều bị đâm qua thì mới đi cà nhắc tới trước mặt Độc Cô Minh khiến hắn hoảng sợ lui lại mấy bước.
- Lão đại… ta lập chiến công… cho ta linh thạch…
Khô lâu què chân nói lắp bắp mấy câu, Độc Cô Minh nhìn tiểu huynh đệ khô héo dính đầy máu tươi của nó, toàn thân run lên bần bật, cũng không dám chậm trễ ném ra một túi linh thạch.
- Lão đại… uy tín… ta theo ngươi… đi đâm thiên hạ…
Độc Cô Minh lui lại mấy bước, cố gắng bảo trì khoảng cách với tên khô lâu biến thái này. Hắn đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, thở phào:
- Ngươi không đâm ta đã là phước đức ba đời của ta rồi. Ta gọi ngươi là lão đại thì đúng hơn…
- Đâm lão đại, đâm lão đại…
Lời nói thì thầm của hắn không ngờ lại bị khô lâu què chân nghe được, biểu tình hưng phấn định tiến lại nhưng ngay lập tức bị hắn đá văng ra xa.
- Con mẹ ngươi, cút mau, ngươi phải đi đâm đám Côn Vũ, Tiêu Ức Tình. À không, phải đâm Doãn Chí Bình, ta thấy ngươi rất hợp với y!
Bị Độc Cô Minh đá bay nhưng khô lâu què chân này vẫn không làm phản, chỉ đứng dậy ngẩn ngơ nhắc lại lời hắn:
- Đâm Côn Vũ, đâm Tiêu Ức Tình, đâm Doãn Chí Bình…
Độc Cô Minh cầm linh thạch bắt đầu phân phát cho đám khô lâu nhân tộc đang đứng ở xa ngóng nhìn sang đây. Quả nhiên có tiền là có tất cả, thoáng chốc mà đội ngũ của hắn đã lên tới gần ba ngàn. Trong đó hắn làm thống lĩnh, còn hai tên khô lâu dị tật vai và khô lâu què chân làm tướng soái bắt đầu công cuộc càn quét khắp vùng đất này.
Trong suốt một tuần, đoàn quân khô lâu của hắn chính là nỗi khiếp sợ với mấy ngàn thiên kiêu đi vào nơi đây. Trong đó mỗi lần nghe tới mấy chữ “cướp, giết, hiếp” là ai nấy đều rợn tóc gáy, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy thật nhanh. Mà khô lâu què chân càng kinh dị hơn, cứ sau mỗi lần dùng tiểu huynh đệ đâm nát mông thiên kiêu nào là hai mắt lại càng sáng rực, giống như bắt đầu xuất hiện sinh mệnh trở lại. Mà khô lâu dị tật vai cũng không hề thua kém, hành sự cẩn mật, ra tay dứt khoát sát phạt giống hệt một chí tôn thiên kiêu đang tới độ tuổi xông pha thiên hạ.
- Tẫn Cốt! Tỏa Cốt!
Độc Cô Minh cực kỳ tán thưởng hai khô lâu này, cuối cùng dựa theo đặc điểm dị tật mà đặc tên cho nó. Tỏa Cốt có nghĩa là xương vai, tương ứng với tên khô lâu dị tật vai nhưng có tốc độ xuất thủ cực kỳ mau lẹ. Còn Tẫn Cốt nghĩa là xương bánh chè, tương ứng với tên khô lâu què chân chuyên môn đi cà nhắc tới đâm mông thiên kiêu kia.
- Tẫn Cốt… đâm khắp thiên hạ không đối thủ!
Khô lâu què chân lại đâm nát mông một tuyệt đỉnh thiên kiêu của Phiêu Miểu cung Đông Hải. Cũng trong trận chiến này mà Độc Cô Minh biết được việc tên hòa thượng Pháp Hải dám vu oan giá họa cho mình trước mặt chúng tu sĩ, khiến cho mọi người hiểu lầm muốn cùng ra tay tru diệt hắn.
- Con mẹ nó khinh người quá đáng. Mấy việc cướp hiếp giết, thôn phệ thiên tài này mà dám đổ hết lên đầu Độc Cô Minh ta. Ác danh này làm sao ta gánh nổi đây! Uổng công ta một mực lương thiện, dùng lễ đối đãi với các ngươi…
Độc Cô Minh tức giận vô cùng, quyết tâm phải truy tìm tên hòa thượng kia cho bằng được. Nhưng bên cạnh hắn còn có một tên chí tôn thiên kiêu Hỗn Nguyên cảnh không hề tầm thường là Chu Tử. Dù y bại dưới tay Nguyệt Nhi nhưng vẫn là chí tôn có cơ sở Khổ Hải đạt đến đại viên mãn, Độc Cô Minh dù mạnh nhưng không thể vượt cấp đánh nhau với loại thiên kiêu này.
- Đứa nhỏ Nguyệt Nhi không ngờ bị Giang Trần tiêm nhiễm tà công, không rõ là đạo tâm hay ma tâm đã chiến thắng… Nếu gặp được muội ấy nhất định phải mượn mặt nạ màu đen để trấn áp tâm ma đang ngủ say…
Độc Cô Minh nghĩ thầm, sau đó hạ quyết tâm bắt đầu gia tăng quy mô của đội quân khô lâu để có thể dùng chúng làm trợ thủ đánh nhau với các thế lực ở đây. Rất nhanh một đạo quân khô lâu đông tới cả vạn tên được tạo thành. Nhưng đạo quân này không phải khô lâu bình thường, mà là cự phú khô lâu, trên người đeo đầy linh thạch, mỗi lần di chuyển đều khiến ánh sáng linh thạch lấp lánh lan tỏa khắp trời đất khiến chúng tu sĩ hãi hùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.